Chương 150: Thu hoạch ngoài tưởng tượng
Đồ Cùng
09/07/2013
- Không được. Ta tuyệt không cho phép việc này sảy ra!
Từ trưởng phòng vụt đứng lên, đỏ ngầu mắt, thấp giọng quát:
- Đem những bức ảnh đó cho ta…
Mạc Ngôn cười lạnh nói:
- Nếu ta không giao cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi dám nổ súng giết ta… À, đúng rồi. Chẳng phải trong ngăn kéo tay phải của ngươi có một khẩu súng sao, chẳng lẽ,ngươi muốn dùng nó giết ta?
Đúng vậy, trong ngăn kéo của ta có súng, vì sao không lấy ra xử lý hắn?
Chỉ cần xử lý hắn, sẽ không còn ai biết về những tấm ảnh này nữa!
Từ trưởng phòng thở hổn hển, đã hoàn toàn mất đi lý trí, tay phải chậm rãi cho vào ngăn kéo, lấy khẩu súng ra…
Mạc Ngôn thấy hắn lấy súng ra. Mỉm cười, nháy mắt tăng lớn lực độ!
- Ngươi nếu lợi dụng quyền thế trả đũa, như hại bằng hữu của ta, cũng đừng trách ta gậy ông đập lưng ông…
- Nổ súng đi, tiếng súng vang lên, những khổ não của ngươi sẽ được giải quyết!
Mạc Ngôn hơi hơi cười…
Bên ngoài phòng trưởng phòng. Đỗ Tiểu âm đang nói chuyện cùng nhân viên thông tin.
- Cô nói trưởng phòng gọi tôi, là vì có chuyện phát sinh?
Thông tin viên gật đầu nói:
- Vâng, trường phòng vừa rồi cho tôi biết…nhưng trưởng phòng hiện tại có khách, Đỗ đội trưởng, phiền cô chờ một chút…
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Không sao, tôi chờ ở chỗ này.
Có chút dừng lại, lại nói:
- Đúng rồi. Khách của trưởng phòng là ai vậy?
Thông tin viên nói:
- Chính là vị cố vấn kia… Nói thật, Đỗ đội trưởng, người này đầu óc có phải có vấn đề không? Hôm qua chạy tới đây muốn gặp trưởng phòng, còn đợi rất lâu, rồi không hiểu tại sao lại rời đi. Hại tôi còn bị trưởng phòng mắng cho một trận!
Đỗ Tiểu âm nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
Mạc Ngôn ở bên trong?
Nàng nghĩ lại cách sống của Mạc Ngôn, biết hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha Từ trưởng phòng. Chính là, nàng thật sự không hi vọng Mạc Ngôn áp dụng thủ đoạn cực đoan nào đó để đối phó trưởng phòng.
Nàng biết, Từ trưởng phòng là người như thế nào, làm mình hãm sâu vào hiểm cảnh, thật không đáng.
- Người này sẽ không giống Đại Lý, chọn dùng thủ đoạn bạo lực đấy chứ?Sẽ không, sẽ không, hắn không phải là người như vậy!
Cái gọi là quan tâm quá sẽ loạn, Đỗ Tiểu Âm trong lòng khó tránh khỏi có chút lo âu, rồi lại không ngừng an ủi chính mình.
Nàng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn lên cửa lầu gác, hận không thể trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thông tin viên có chút kỳ quái, hỏi:
- Đỗ đội trưởng, cô làm sao vậy?
Đỗ Tiểu Âm hít một hơi thật sâu, cười nói:
- Không có gì, ngồi lâu, hoạt động chút thôi. Đúng rồi, Mạc Ngôn đi vào đã lâu chưa?
Thông tin viên nói:
- Không lâu lắm, lúc tôi điện thoại cho ngươi, anh ta cũng vừa mới đi vào. Ân, tôi đóan chừng xắp đi ra rồi…
Lời của nàng vừa dứt, chợt nghe bên trong phòng làm việc của trưởng phòng phát ra một tiếng súng nặng nề!
Pang!
Đỗ Tiểu Âm cùng thông tín viên đưa mắt nhìn nhau…
Thông tín viên tuy là một nhân viên văn thư, nhưng tiếng súng vẫn có thể phân biệt ra được, run giọng nói:
- Đỗ đội trưởng, đây là tiếng súng sao?
Hỏng!
Đỗ Tiểu Âm nhất thời đã tỉnh lại, một cước đã văng cửa văn phòng, vọt tới!
Bên trong phòng làm việc, Từ trưởng phòng ngơ ngác nhìn làn khói nhẹ bay ra từ họng súng trên tay phải của mình, thần tình hoảng sợ…
Mà Mạc Ngôn lại chậm rãi xoay người, nhìn thấy Đỗ Tiểu Âm mìm cười.
- Mạc Ngôn, anh không sao chứ?
Đỗ Tiểu Âm sắc mặt tái nhợt, nhằm phía Mạc Ngôn, bất chấp căng thẳng, sờ soạng khắp người hắn, sợ rằng một chỗ nào đó sẽ ứa ra máu tươi!
Mạc Ngôn thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, trong lòng nhất thời thấy ấm áp, nói nhẹ bên tai nàng:
- Tôi không sao, cô trước tiên khống chế Từ trưởng phòng lại, người này điên rồi…
Đỗ Tiểu Âm thấy hắn tươi cười thoải mái tự nhiên, liền biết, trước mắt một màn này tuyệt đối là do hắn đạo diễn, trong lòng nhất thời cười khổ…
Nàng hung hăng nhìn Mạc Ngôn một cái… Ta xem là ngươi điên rồi mới đúng!
Ở địa bàn Thất Xử, tiếng súng là cực kỳ nhạy cảm. Đỗ Tiểu Âm vọt vào phòng chưa tới 10s, những người khác cũng đã đuổi tới!
Từ trưởng phòng lúc này đã thanh tỉnh trở lại, nhìn thấy khẩu súng trong tay, lẩm bẩm nói:
- Tôi không cố ý, tôi không cố ý…
10 phút sau khi nghe tin, Mã cục trưởng đã tới phòng Từ trưởng phòng, sắc mặt âm trầm giống như có thể chảy ra nước.
Bên trong phòng làm việc, trừ Mạc Ngôn và Đỗ Tiểu Âm. Còn mấy vị phó cục trưởng khác.
Mà Từ trưởng phòng thì ngồi ở 1 góc ghế salon, vẻ mặt như người mất hồn. Đứng hai bên hắn là hai nhân viên của tổ công tác…
- Mạc Ngôn, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Từ trưởng phòng vì sao phải nổ súng vào cậu?
Mã cục trưởng sắc mặt âm trầm. Nhưng trong lòng là vừa kinh vừa sợ…
Hắn không kinh hãi sao được,ở trụ sở làm việc của tỉnh lại có người dám ngang nhiên nổ súng, hơn nữa người này lại là người mới được mình đề bạt.
Hắn sợ chính là, “Người bị hại” không phải ai khác, chính là bảo bối Mạc Ngôn này!
- Cháu không biết hắn vì cái gì đột nhiên liền nổ súng với cháu…
Mạc Ngôn vẻ mặt vẫn còn sợ hãi nói:
- May mắn lúc hắn rút khẩu súng từ ngăn kéo ra, cháu đã cảnh giác, lúc này mời tìm được đường sống từ trong cái chết!
Có chút dừng lại. Hắn tiếp tục nói:
- Nhưng cháu đoán rằng, hắn có thể không phải cố tình bắn cháu, mà là áp lực quá lớn làm tâm lý hắn thất thường… Một giây đồng hồ trước, hắn còn cười nói, một giây đồng hồ sau, hắn liền bỗng nhiên nổi giận. Nhất định là tâm lý xuất hiện vấn đề.
Mã cục trưởng nghe vậy, trong lòng thở phảo, nếu là do tâm lý thất thường, sự tình sẽ rễ sử lý hơn, ít nhất là không có ý định mưu sát.
Ông ta hỏi:
- Trước khi hắn nổ súng. Hai người đang nói chuyện gì?
Mạc Ngôn chỉ phong thư trên bàn, nghiêm trang nói:
- Cháu tới tìm từ trưởng phòng xin tăng lương. Đây là đơn xin tăng lương của cháu! Thân là cố vấn của Thất Xử, cháu cảm thấy nhận được tiền trợ cấp quá ít, so với cống hiến của cháu không hợp lý, cho nên…
Những bức ảnh trong phong thư, từ lúc súng nổ, đã bị hắn dùng chân khí thiêu hủy, mà lưu lại là bản báo cáo tăng lương đã sớm chuẩn bị từ trước.
Trên báo cáo này, cũng có vân tay của Từ trưởng phòng, hoàn toàn có thể làm vật chứng.
Mã cục trưởng nhìn về phía Từ trưởng phòng, trầm giọng nói:
- Từ trưởng phòng, những lời Mạc Ngôn nói có phải là sự thật?
Từ trưởng phòng đưa anh mắt thất hồn lạc phách, mờ mịt nói:
- Tôi… cái gì cũng không nhớ rõ…
Hắn thật sự là không nhớ gì… Từ lúc hắn nổ súng đến Đỗ Tiểu Âm vọt vào trong phòng, cách khoảng bốn năm giây, bốn năm giây nhìn như ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để Mạc Ngôn động tay động chân với ý thức ở chỗ sâu nhất của hắn.
Mã cục trưởng trầm ngâm một lát, quay sang Đỗ Tiểu Âm nói:
- Hãy báo đội khám nghiệm hiện trường tới, lấy khẩu súng trên tay hắn giám định dấu vân tay, phân tích đường đạn. Mặt khác, chuyển hắn đến bác sỹ tâm lý kiểm tra…
Có chút dừng lại, hắn nhìn về phía Mạc Ngôn, lại nói:
- Mạc Ngôn a, sự tình hôm nay làm cho cháu sợ hãi, nhưng ta hi vọng…
Hắn còn chưa dứt lời, Mạc Ngôn đã hiểu ý:
- Mã cục trưởng, chú yên tâm, ngày hôm nay chuyện này cháu sẽ không truy cứu nữa… Cháu cũng coi như là một nửa cánh sát, cháu hiểu áp lực mà công việc này đem lại. Cho nên xin ngài yên tâm, cháu sẽ không truy cứu trách nhiệm của Từ trưởng phòng. Mặt khác cháu đề nghị, sự tình hôm nay cũng đừng làm bản ghi chép, giám định pháp ý cũng không cần lưu lại… Sự tình đã qua, cháu cũng không bị thương, cháu cảm thấy trước mắt, quan trọng nhất là việc điều trị tâm lý cho Từ trưởng phòng.
Hắn nói như vậy, thứ nhất có thể biến việc Từ trưởng phòng “tinh thần thất thường” trở thành định luật, hai là lấy lòng Mã cục trưởng.
Mã cục trưởng nghe vậy, trong lòng nhất thời thoải mái rất nhiều.
Hắn lo lắng nhất đúng là Mạc Ngôn không đồng ý buông tha, phải truy cứu tới cùng. Nếu người bị hại là một người bình thường, việc này sẽ dễ giải quyết. Nhưng cái chính là với bối cảnh của Mạc Ngôn, nếu hắn một lòng muốn làm lớn sự việc, không ai có thể ngăn cản!
Mã cục trưởng nhìn về phía vài vị phó phòng nói:
- Mọi người có ý kiến gì không?
Cái gọi là việc xấu trong nhà không nên đồn ra ngoài, huống chi Từ trưởng phòng còn có cha là Phó tỉnh trưởng, mọi người tại đâu đều mang tâm tự chuyện lớn hóa nhỏ.
Vài vị phó cục trưởng nhìn thoáng qua, một người nói:
- Nếu tiểu Mạc cố vấn thấu tình đạt lý, không truy cứu, tôi nghĩ nên đưa Từ trưởng phòng đi trị liệu tâm lý…
Tên còn lại cũng nói:
- Tôi cũng có ý kiến như vậy, nếu như không có một tiếng súng vừa rồi, thì sự việc cũng không có gì lớn. Nếu Mạc Ngôn chịu vì địa cục, tôi xem sự tình nên dừng lại ở đây đi, không cần phải làm toàn bộ nhân viên trong cục loạn lên… Ngoài ra, công tác tại Thất Xử không thể bị đình trệ, nhất định phải có người chủ trì công tác tại Thất Xử.
Có câu “ đầu chi dĩ đào báo chi dĩ lý”, Mã cục trưởng biết Mạc Ngôn cùng Đỗ Tiểu Âm có quan hệ trong việc này, là người bị hại, Mạc Ngôn không tiếp tục truy cứu, như vậy mình cũng không thể không biết điều…
Mã cục trưởng nhìn thấy Mạc Ngôn, lại nhìn lại Đỗ Tiểu Âm, trong lòng lập tức có tính toán.
- Tôi đề nghị, công việc tại thất môn tạm thời do Đỗ đội trưởng chủ trì!
Mạc Ngôn nghe vậy, không khỏi ngẩn ra, thầm nói đây đúng là thu hoạch ngoài tưởng tượng!!!
Từ trưởng phòng vụt đứng lên, đỏ ngầu mắt, thấp giọng quát:
- Đem những bức ảnh đó cho ta…
Mạc Ngôn cười lạnh nói:
- Nếu ta không giao cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi dám nổ súng giết ta… À, đúng rồi. Chẳng phải trong ngăn kéo tay phải của ngươi có một khẩu súng sao, chẳng lẽ,ngươi muốn dùng nó giết ta?
Đúng vậy, trong ngăn kéo của ta có súng, vì sao không lấy ra xử lý hắn?
Chỉ cần xử lý hắn, sẽ không còn ai biết về những tấm ảnh này nữa!
Từ trưởng phòng thở hổn hển, đã hoàn toàn mất đi lý trí, tay phải chậm rãi cho vào ngăn kéo, lấy khẩu súng ra…
Mạc Ngôn thấy hắn lấy súng ra. Mỉm cười, nháy mắt tăng lớn lực độ!
- Ngươi nếu lợi dụng quyền thế trả đũa, như hại bằng hữu của ta, cũng đừng trách ta gậy ông đập lưng ông…
- Nổ súng đi, tiếng súng vang lên, những khổ não của ngươi sẽ được giải quyết!
Mạc Ngôn hơi hơi cười…
Bên ngoài phòng trưởng phòng. Đỗ Tiểu âm đang nói chuyện cùng nhân viên thông tin.
- Cô nói trưởng phòng gọi tôi, là vì có chuyện phát sinh?
Thông tin viên gật đầu nói:
- Vâng, trường phòng vừa rồi cho tôi biết…nhưng trưởng phòng hiện tại có khách, Đỗ đội trưởng, phiền cô chờ một chút…
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Không sao, tôi chờ ở chỗ này.
Có chút dừng lại, lại nói:
- Đúng rồi. Khách của trưởng phòng là ai vậy?
Thông tin viên nói:
- Chính là vị cố vấn kia… Nói thật, Đỗ đội trưởng, người này đầu óc có phải có vấn đề không? Hôm qua chạy tới đây muốn gặp trưởng phòng, còn đợi rất lâu, rồi không hiểu tại sao lại rời đi. Hại tôi còn bị trưởng phòng mắng cho một trận!
Đỗ Tiểu âm nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
Mạc Ngôn ở bên trong?
Nàng nghĩ lại cách sống của Mạc Ngôn, biết hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha Từ trưởng phòng. Chính là, nàng thật sự không hi vọng Mạc Ngôn áp dụng thủ đoạn cực đoan nào đó để đối phó trưởng phòng.
Nàng biết, Từ trưởng phòng là người như thế nào, làm mình hãm sâu vào hiểm cảnh, thật không đáng.
- Người này sẽ không giống Đại Lý, chọn dùng thủ đoạn bạo lực đấy chứ?Sẽ không, sẽ không, hắn không phải là người như vậy!
Cái gọi là quan tâm quá sẽ loạn, Đỗ Tiểu Âm trong lòng khó tránh khỏi có chút lo âu, rồi lại không ngừng an ủi chính mình.
Nàng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn lên cửa lầu gác, hận không thể trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thông tin viên có chút kỳ quái, hỏi:
- Đỗ đội trưởng, cô làm sao vậy?
Đỗ Tiểu Âm hít một hơi thật sâu, cười nói:
- Không có gì, ngồi lâu, hoạt động chút thôi. Đúng rồi, Mạc Ngôn đi vào đã lâu chưa?
Thông tin viên nói:
- Không lâu lắm, lúc tôi điện thoại cho ngươi, anh ta cũng vừa mới đi vào. Ân, tôi đóan chừng xắp đi ra rồi…
Lời của nàng vừa dứt, chợt nghe bên trong phòng làm việc của trưởng phòng phát ra một tiếng súng nặng nề!
Pang!
Đỗ Tiểu Âm cùng thông tín viên đưa mắt nhìn nhau…
Thông tín viên tuy là một nhân viên văn thư, nhưng tiếng súng vẫn có thể phân biệt ra được, run giọng nói:
- Đỗ đội trưởng, đây là tiếng súng sao?
Hỏng!
Đỗ Tiểu Âm nhất thời đã tỉnh lại, một cước đã văng cửa văn phòng, vọt tới!
Bên trong phòng làm việc, Từ trưởng phòng ngơ ngác nhìn làn khói nhẹ bay ra từ họng súng trên tay phải của mình, thần tình hoảng sợ…
Mà Mạc Ngôn lại chậm rãi xoay người, nhìn thấy Đỗ Tiểu Âm mìm cười.
- Mạc Ngôn, anh không sao chứ?
Đỗ Tiểu Âm sắc mặt tái nhợt, nhằm phía Mạc Ngôn, bất chấp căng thẳng, sờ soạng khắp người hắn, sợ rằng một chỗ nào đó sẽ ứa ra máu tươi!
Mạc Ngôn thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, trong lòng nhất thời thấy ấm áp, nói nhẹ bên tai nàng:
- Tôi không sao, cô trước tiên khống chế Từ trưởng phòng lại, người này điên rồi…
Đỗ Tiểu Âm thấy hắn tươi cười thoải mái tự nhiên, liền biết, trước mắt một màn này tuyệt đối là do hắn đạo diễn, trong lòng nhất thời cười khổ…
Nàng hung hăng nhìn Mạc Ngôn một cái… Ta xem là ngươi điên rồi mới đúng!
Ở địa bàn Thất Xử, tiếng súng là cực kỳ nhạy cảm. Đỗ Tiểu Âm vọt vào phòng chưa tới 10s, những người khác cũng đã đuổi tới!
Từ trưởng phòng lúc này đã thanh tỉnh trở lại, nhìn thấy khẩu súng trong tay, lẩm bẩm nói:
- Tôi không cố ý, tôi không cố ý…
10 phút sau khi nghe tin, Mã cục trưởng đã tới phòng Từ trưởng phòng, sắc mặt âm trầm giống như có thể chảy ra nước.
Bên trong phòng làm việc, trừ Mạc Ngôn và Đỗ Tiểu Âm. Còn mấy vị phó cục trưởng khác.
Mà Từ trưởng phòng thì ngồi ở 1 góc ghế salon, vẻ mặt như người mất hồn. Đứng hai bên hắn là hai nhân viên của tổ công tác…
- Mạc Ngôn, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Từ trưởng phòng vì sao phải nổ súng vào cậu?
Mã cục trưởng sắc mặt âm trầm. Nhưng trong lòng là vừa kinh vừa sợ…
Hắn không kinh hãi sao được,ở trụ sở làm việc của tỉnh lại có người dám ngang nhiên nổ súng, hơn nữa người này lại là người mới được mình đề bạt.
Hắn sợ chính là, “Người bị hại” không phải ai khác, chính là bảo bối Mạc Ngôn này!
- Cháu không biết hắn vì cái gì đột nhiên liền nổ súng với cháu…
Mạc Ngôn vẻ mặt vẫn còn sợ hãi nói:
- May mắn lúc hắn rút khẩu súng từ ngăn kéo ra, cháu đã cảnh giác, lúc này mời tìm được đường sống từ trong cái chết!
Có chút dừng lại. Hắn tiếp tục nói:
- Nhưng cháu đoán rằng, hắn có thể không phải cố tình bắn cháu, mà là áp lực quá lớn làm tâm lý hắn thất thường… Một giây đồng hồ trước, hắn còn cười nói, một giây đồng hồ sau, hắn liền bỗng nhiên nổi giận. Nhất định là tâm lý xuất hiện vấn đề.
Mã cục trưởng nghe vậy, trong lòng thở phảo, nếu là do tâm lý thất thường, sự tình sẽ rễ sử lý hơn, ít nhất là không có ý định mưu sát.
Ông ta hỏi:
- Trước khi hắn nổ súng. Hai người đang nói chuyện gì?
Mạc Ngôn chỉ phong thư trên bàn, nghiêm trang nói:
- Cháu tới tìm từ trưởng phòng xin tăng lương. Đây là đơn xin tăng lương của cháu! Thân là cố vấn của Thất Xử, cháu cảm thấy nhận được tiền trợ cấp quá ít, so với cống hiến của cháu không hợp lý, cho nên…
Những bức ảnh trong phong thư, từ lúc súng nổ, đã bị hắn dùng chân khí thiêu hủy, mà lưu lại là bản báo cáo tăng lương đã sớm chuẩn bị từ trước.
Trên báo cáo này, cũng có vân tay của Từ trưởng phòng, hoàn toàn có thể làm vật chứng.
Mã cục trưởng nhìn về phía Từ trưởng phòng, trầm giọng nói:
- Từ trưởng phòng, những lời Mạc Ngôn nói có phải là sự thật?
Từ trưởng phòng đưa anh mắt thất hồn lạc phách, mờ mịt nói:
- Tôi… cái gì cũng không nhớ rõ…
Hắn thật sự là không nhớ gì… Từ lúc hắn nổ súng đến Đỗ Tiểu Âm vọt vào trong phòng, cách khoảng bốn năm giây, bốn năm giây nhìn như ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để Mạc Ngôn động tay động chân với ý thức ở chỗ sâu nhất của hắn.
Mã cục trưởng trầm ngâm một lát, quay sang Đỗ Tiểu Âm nói:
- Hãy báo đội khám nghiệm hiện trường tới, lấy khẩu súng trên tay hắn giám định dấu vân tay, phân tích đường đạn. Mặt khác, chuyển hắn đến bác sỹ tâm lý kiểm tra…
Có chút dừng lại, hắn nhìn về phía Mạc Ngôn, lại nói:
- Mạc Ngôn a, sự tình hôm nay làm cho cháu sợ hãi, nhưng ta hi vọng…
Hắn còn chưa dứt lời, Mạc Ngôn đã hiểu ý:
- Mã cục trưởng, chú yên tâm, ngày hôm nay chuyện này cháu sẽ không truy cứu nữa… Cháu cũng coi như là một nửa cánh sát, cháu hiểu áp lực mà công việc này đem lại. Cho nên xin ngài yên tâm, cháu sẽ không truy cứu trách nhiệm của Từ trưởng phòng. Mặt khác cháu đề nghị, sự tình hôm nay cũng đừng làm bản ghi chép, giám định pháp ý cũng không cần lưu lại… Sự tình đã qua, cháu cũng không bị thương, cháu cảm thấy trước mắt, quan trọng nhất là việc điều trị tâm lý cho Từ trưởng phòng.
Hắn nói như vậy, thứ nhất có thể biến việc Từ trưởng phòng “tinh thần thất thường” trở thành định luật, hai là lấy lòng Mã cục trưởng.
Mã cục trưởng nghe vậy, trong lòng nhất thời thoải mái rất nhiều.
Hắn lo lắng nhất đúng là Mạc Ngôn không đồng ý buông tha, phải truy cứu tới cùng. Nếu người bị hại là một người bình thường, việc này sẽ dễ giải quyết. Nhưng cái chính là với bối cảnh của Mạc Ngôn, nếu hắn một lòng muốn làm lớn sự việc, không ai có thể ngăn cản!
Mã cục trưởng nhìn về phía vài vị phó phòng nói:
- Mọi người có ý kiến gì không?
Cái gọi là việc xấu trong nhà không nên đồn ra ngoài, huống chi Từ trưởng phòng còn có cha là Phó tỉnh trưởng, mọi người tại đâu đều mang tâm tự chuyện lớn hóa nhỏ.
Vài vị phó cục trưởng nhìn thoáng qua, một người nói:
- Nếu tiểu Mạc cố vấn thấu tình đạt lý, không truy cứu, tôi nghĩ nên đưa Từ trưởng phòng đi trị liệu tâm lý…
Tên còn lại cũng nói:
- Tôi cũng có ý kiến như vậy, nếu như không có một tiếng súng vừa rồi, thì sự việc cũng không có gì lớn. Nếu Mạc Ngôn chịu vì địa cục, tôi xem sự tình nên dừng lại ở đây đi, không cần phải làm toàn bộ nhân viên trong cục loạn lên… Ngoài ra, công tác tại Thất Xử không thể bị đình trệ, nhất định phải có người chủ trì công tác tại Thất Xử.
Có câu “ đầu chi dĩ đào báo chi dĩ lý”, Mã cục trưởng biết Mạc Ngôn cùng Đỗ Tiểu Âm có quan hệ trong việc này, là người bị hại, Mạc Ngôn không tiếp tục truy cứu, như vậy mình cũng không thể không biết điều…
Mã cục trưởng nhìn thấy Mạc Ngôn, lại nhìn lại Đỗ Tiểu Âm, trong lòng lập tức có tính toán.
- Tôi đề nghị, công việc tại thất môn tạm thời do Đỗ đội trưởng chủ trì!
Mạc Ngôn nghe vậy, không khỏi ngẩn ra, thầm nói đây đúng là thu hoạch ngoài tưởng tượng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.