Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 209: Thu làm hộ pháp

Đồ Cùng

09/07/2013

Mọi người xúm lại xem. Mạc Ngôn nghe xong mấy lời, cảm thấy chẳng có gì thú vị liền đi đến màu đen QR của mình.

Ngay lúc đó, có người hét to:

- Nhìn kìa, đám mèo đó lại đến rồi.

Mạc Ngôn nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy một đám mèo đen đang đi lại trên phố. Hắn đếm, tổng cộng có hơn hai trăm con. Từ một hẻm nhỏ túa ra như một đàn quạ đen, phố vắng tanh tối đen toàn mèo đen. Người nào mà yếu bóng vía chắc chắn sẽ bị dọa đến phát khiếp.

- Chuyện này quả có chút kì lạ. Thông thường mà nói, mèo không thích bầy đàn. Cho dù có kết thành đàn đi chăng nữa thì cũng chỉ là mấy con mà thôi. Một đám mèo đen nhiều như vậy đúng là có chút gì đó kì quái.

Nghe người ta nói và tận mắt chứng kiến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Vừa rồi nghe người ta thao thao bất tuyệt, Mạc Ngôn cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì. Nhưng giờ sau khi đã tận mắt chứng kiến, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Kì lạ nhất là, đám mèo này có tính tổ chức rất cao. Sau khi đi qua phố, chúng không lộn xộn tách đàn mà vẫn ngay ngắn thành hàng cho tới khi vào “nhà”.

Trông bọn mèo kì lạ này, người đi đường vội rút điện thoại ra chụp tới tấp, có người còn hiếu kì theo chân chúng đi vào công viên.

Sau khi đợi đám mèo đen này đi khuất, mọi người lại tiếp tục xôn xao với những câu chuyện của mình, chỉ khác là lần này sôi nổi hơn rất nhiều.

Lúc này, từ một hẻm nhỏ không hiểu sao lại xuất hiện một con mèo đen đi ra.

Con mèo đen này lông óng ả, bóng mượt như nhung, dáng điệu thướt tha tao nhã khiến cho người ta liên tưởng đến một giống mèo Anh.

Nó thong thả đặt những bước êm ru trên phố.

- Nhìn kìa, chỗ này có một con mèo nữa.

Có người hô to một tiếng khiến mọi người đều dán mắt vào.

Con mèo hình như cũng nghe được tiếng hô to của người này, hơi nghiêng đầu, đánh mắt nhìn qua.

Ánh mắt của người này vừa lúc bắt gặp với con mèo đen, không khỏi hoảng sợ, lắp bắp:

- Con mèo này, con mèo…. Ánh mắt thật kì lạ.

Người đi cùng nghe thấy thế vội hỏi:

- Có gì mà kì lạ, sao tôi nhìn không ra?

- Anh không nhìn ra sao? Ánh mắt của con mèo này tính biểu cảm rất cao, tôi cảm giác được vừa rồi nó cười với tôi.

- Tôi nói câu này không phải. Anh về nhà uống thuốc cho rồi…. haha!

- Cậu mới cần phải uống thuốc ấy. Con mèo này rõ ràng là vừa nhìn tôi cười.

Trong lúc hai người mải mê tranh luận, con mèo đã băng qua làn đường dành cho người đi bộ, đi về phía công viên.

Lúc này, hình như nó cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn đã thấy con mèo này rồi. Linh cảm cho thấy nó có chút kì quái nên cũng đã ý thức quan sát.

Nhưng mặc cho Mạc Ngôn quan sát thế nào, nó cũng không để lộ thêm ra bất cứ một điều gì ngoài bộ lông đen mượt óng ả cùng dáng vẻ đạo mạo hơn những con mèo khác.

Con mèo quay lại nhìn Mạc Ngôn một hồi. Ánh mắt đầy mê hoặc.

Rồi tự nhiên, nó đổi hướng, tao nhã bước đến trước mặt Mạc Ngôn.

- Con mèo này quả nhiên là kì lạ.

Tuy rằng qua quan sát cũng không phát hiện được thêm gì nhưng Mạc Ngôn khẳng định, con mèo này chắc chắn không phải là một con mèo bình thường.

Mèo đen đứng trước Mạc Ngôn, ngẩng đầu, dùng ánh nhìn cổ quái nhất chăm chú nhìn Mạc Ngôn.

Đôi mắt của nó thật sâu thẳm, giống như một cái hồ nước sâu không thể nào thấy đáy.

Có lẽ bởi vì đôi mắt này mà ánh nhìn của nó thoạt đầu tưởng như u buồn xen lẫn với đôi chút nghi hoặc.

- Con mèo này sắp thành tinh rồi.

Trông thấy ánh mắt này, Mạc Ngôn trong lòng không khỏi có chút rung động, cho dù ánh mắt của lão nhân này cũng đã chăm chú soi lại con mèo. Mạc Ngôn mơ hồ nhìn ra một lão yêu từ trong núi bước ra.

Mèo đen lẳng lặng nhìn Mạc Ngôn. Trong chốc lát, bỗng nhiên tiến lên, ngửi ngửi gấu quần Mạc Ngôn, gật gật đầu rồi mới quay người rời đi.

Nhìn con mèo biến mất ở góc đường, Mạc Ngôn mới sực nhớ ra mình đã quên đóng dấu trên người con mèo.



Con mèo này quả thực đã cho hắn ấn tượng quá sâu sắc. Nếu như không phải người xung quanh đứng xem nhiều thì hắn đã bắt giữ con mèo này đem về nhà “nghiên cứu” rồi.

Trong khoảnh khắc, cái đầu đang luẩn quẩn những ý nghĩ mơ hồ của hắn bỗng nhiên như vỡ ra được điều gì.

- Trời đất này e rằng sắp phải biến đổi rồi…

Hắn khẽ lắc đầu, mở cửa xe, ngồi vào.

Hắn có một cảm giác, những ngày tiếp theo, rất có khả năng hắn sẽ còn gặp một con mèo nào khác kì dị tương tự như con này.

Hoa mọc hai cành, mỗi cành một bông.

Lại nói Tống Thanh Viễn sau khi rời khỏi khách sạn, vì sợ bị người của cục quốc phòng nhận ra, không dám ngồi xe tới thành phố Nhạc Dương mà đành đi bộ cho an toàn.

Hai giờ sau, hắn đến một ga tàu điện ngầm ngoại ô, tính định lên tàu chuyển hàng đến Nhạc Dương.

Đây là con đường bảo đảm nhất mà hắn nghĩ tới. Xét đến cùng thì đây là đại lục chứ không phải Nam Mỹ mà hắn quen thuộc, dù là đi xe hay ngồi đường sắt cao tốc thì đều mạo hiểm cả.

Tống Thanh Viễn ngồi yên bên đường tàu, lặng lẽ hút thuốc.

Tren đường đi, hắn đã hỏi qua một ông lão. Đại khái phải tầm 6h mới có một chuyến tàu vận chuyển hàng hóa rời ga.

Còn nửa tiếng nữa mới đến 6h, hắn cũng không vội vàng, bình tĩnh ngồi vạch kế hoạch đi Nhạc Dương tiếp theo.

Lúc này, dọc theo đường sắt, một lão hòa thượng gầy gò đi tới.

Tống Thanh Viễn đưa mắt liếc nhìn lão hòa thượng một cái nhưng cũng không để ý.

Lão hòa thượng tuổi tóc hoa râm này phần nhiều là đi phổ độ cho chúng sinh phật tử, chân lượng lớn, trước giờ không giả xe ngựa tay quay bao giờ.

Nhưng mà hắn không để ý, lão tăng từng bước đi tới là đang hướng về phía hắn. Đến nơi, lão tăng dừng lại, lặng lặng nhìn thẳng vào mặt hắn.

Tống Thanh Viễn khẽ nhíu mày, hỏi:

- Lão hòa thượng, ông có chuyện gì thế?

Lão hòa thượng mỉm cười, bảo:

- Lão nạp còn thiếu một vị hộ pháp, không biết thí chủ có bằng lòng hay không?

Hộ pháp?

Tống thanh Viễn không nhịn được cười, nói:

- Lão hòa thượng, ông không phải tụng kinh nhiều quá thành ra đầu óc không được bình thường đấy chứ? Nể ông là người xuất gia, tôi không tính toán với ông.

Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra tờ một trăm, đưa cho lão hòa thượng:

- Nếu như lão có chùa thì xem như đây là tiền hương khói của tôi. Còn nếu không, cầm lấy ăn một bữa chay ở Tạm Tịnh Trai không tồi đâu.

Lão tăng không chút khách khí nhận tiền nhưng vẫn không chịu đi.

Tống Thanh Viễn không muốn phiền toái thêm nữa, chỉ tận mặt lão hòa thượng này mà hỏi:

- Lão tăng này, rốt cuộc ông muốn làm trò gì?

Lão tăng cười bảo:

- Tống thí chủ, lão nạp lặn lội cả ngàn dặm xa xôi đến đây là để thu ngươi làm hộ pháp, dễ gì mà bỏ đi như thế.

Tống Thanh Viễn nghe thế, trong lòng kinh hãi, vội vàng đứng dậy, hỏi lại:

- Ông biết tôi là ai?

Lão tăng nói:

- Huyết mạch Tống thị, định cư ở hải ngoại hơn tám mươi năm nay. Tính từ đời Tống Vân Sơn trở đi thì ngươi là đời thứ tư con cháu của họ Tống, lão nói không sai chứ Tống Thanh Viễn?

Tống Thanh Viễn nheo mắt, lóe lên một tia nhìn sắc lạnh, nói:

- Ông hiểu biết đối với Tống gia tôi thật rõ. Dám hỏi, lão hòa thượng đây đến từ phương nào?

Lão tăng đáp:



- Bần tăng chỉ có một mình, không thân không thích, pháp hiệu Khuyết Nhất?

Khuyết Nhất?

Tống Thanh Viễn lục lại trí nhớ, tin chắc trước giờ mình chưa từng nghe qua pháp hiệu này, lại hỏi:

- Lão làm sao biết được tung tích của tôi?

Khuyết Nhất lão tăng nói:

- Người nhờ ngươi đi núi Cửu Phật là bạn cũ lâu năm với lão, lão nạp từ chỗ người đó biết được tin tức của ngươi.

Fuck… Tống thanh Viễn chửi thầm một câu sau đó nhìn chằm chằm vào lão tăng:

- Ông muốn thu tôi làm hộ pháp rốt cuộc là có ý gì? Người minh triết không nói tiếng lóng, chúng ta cứ thẳng thắn mà nói thật với nhau.

Khuyết Nhất lão tăng nói:

- Lão nạp không chỉ đến thu ngươi làm hộ pháp mà cũng là đến để tặng ngươi một tạo hóa mới.

Tống Thanh Viễn nhịn không nổi, giễu cợt bảo:

- Lão hòa thượng, người xuất gia không nói dối. Lão muốn tạo hóa cho tôi, vậy tôi hỏi lão loại tạo hóa này có trường sinh bất tử, thoát khỏi bể khổ, luyện thành chân khí được không?

Khuyết Nhất tăng sư không để ý đến vẻ nhạo báng của Tống Thanh Viễn, thản nhiên đáp:

- Trường sinh bất lão… chuyện này ngươi không cần phải nghĩ, còn thoát khỏi bẻ khổ với tuổi tác hiện giờ của ngươi thì cũng chưa muộn.

Tống Thanh Viễn ngẩn người, hỏi:

- Lão hòa thượng, lão không phải đang nói đùa đấy chứ?

Khuyết nhất lão tăng nói;

- Hiện tại có thể là nói đùa nhưng tương lai thì chưa chắc là không thể thành sự thật.

Yên lặng một lát, lại tiếp:

- Lão nạp nói thẳng với ngươi, Tống thí chủ, ngươi chắc đã nghe qua đạo cung Vân La?

Tống Thanh Viễn nhớ lại, một lát sau lắc đầu bảo:

- Chưa từng nghe qua chỗ này.

Khuyết Nhất lão tăng tiếp:

- Vân La là núi, là tên gọi rất lâu từa xưa kia, còn hiện giờ có một cái tên rất khó nghe là núi Hồ Lô.

Tống Thanh Viễn sững người, thốt lên:

- Chính là núi Hồ Lô trong công viên rừng Uyển Lăng kia?

Khuyết Nhất lão tăng gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là chỗ đó. Xưa là Vân La, nay là Hồ Lô. Một thời từng được mệnh danh là đất thánh nhưng giờ lại có cái tên như vậy, thật khiến người ta thổn thức.

Tống Thanh Viễn lúc này cũng lơ mơ đoán ra được một vài điều.

Nói trắng ra, loại người như hắn đều là hậu duệ của tu sĩ thời cổ. Kế thừa tuy rằng chưa đứt mạch nhưng con đường đi ngày trước đã khó khăn tìm kiếm rồi. Hắn đi khắp nơi đào mộ, trộm xương, đơn giản là tìm về con đường đã đoạn tuyệt.

Đơn giản mà nói, hành động của hắn là không ngừng tìm kiếm khai quật những bản sao còn sót lại trên thế giới. Lần hắn khai quật mộ ở Châu Phi đã gây ra dịch bệnh cho hàng nghìn người, một bản sao khá thành công, không chỉ tìm được thi sát đã mất tích mà còn luyện thành công tử mẫu gây nên ở thôn dân tộc. Còn cái bản sao kia thì thất bại trong gang tấc, không bị người ta đoạt mất thì sau này cũng hữu dụng.

Khuyết Nhất lão tăng lúc này tuy rằng chỉ nói vòng quanh nhưng ngầm ý khinh thường Tống Thanh Viễn cũng đã lộ.

Nói ngắn gọn, đạo quan Vân La trong miệng lão hòa thượng đồng thời lại là một bản sao, hơn nữa còn là một bản sao cực kỳ có triển vọng.

Những thứ khác không nói, chỉ nói đến một vùng đất thánh của lão hòa thượng cũng đã đủ để nói rõ triển vọng của bản sao này rồi.

Thiên hạ đạo cung trăm nghìn tòa, có nơi nào dám nhận là thánh địa?

Mơ hồ nhận ra những điều này, Tống Thanh Viễn trong lòng biết, lão hòa thượng trước mắt này chính là mời mình đi đến cái nơi gọi là thánh địa.

Đương nhiên, Tống Thanh Viễn không chơi game online cũng không biết đạo là như thế nào. Nhưng nhưng suy nghĩ trong đầu hắn dùng thuật ngữ trò chơi diễn tả thì đại loại là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Phẩm Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook