Chương 324: Thực ra ta là người tốt
Đồ Cùng
28/08/2013
Mạc Ngôn nói:
- Tòa trận pháp này tên là Lưỡng giới thập phương trận, chưa nghe nói sao?
Hắc miêu lắc đầu nói:
- Lưỡng giới thạch thì tôi biết, chúng ta không phải vì cái này mà đến sao? Về phần Lưỡng giới thập phương trận, tôi chưa nghe nói nó có quan hệ với Lưỡng giới thạch?
Mạc Ngôn cười nói:
- Lưỡng giới thạch chính là mắt của trận pháp Lưỡng giới thập phương, nó còn quý hơn so với tưởng tượng của tôi…
Hắn nói đến chỗ quý báu nhất của Lưỡng giới thạch, nhất là nói đến Lưỡng giới thạch có thể thông đến không gian dị độ. Hai mắt Hắc miêu liền sáng lên như tuyết cứ như là đã thấy được đường về nhà rồi vậy…
- Mạc Ngôn, nghe ý trong lời nói của anh thì hình như đã biết người bày trận pháp, nói mau, rốt cục là ai?
Hắc miêu hỏi.
- Nói đến người bày trận pháp này… Sơn Nguyệt, trận pháp này cách Vân La đạo cung rất gần, chẳng lẽ cô không có nghi ngờ gì sao?
Mạc Ngôn cười hỏi.
Đầu tiên Hắc miêu ngẩn người ra, sau đó nó lập tức phản ứng, hai con mắt đảo quanh nói:
- Anh nói là... chỗ này có bút tích của trận pháp Lưỡng giới thập phương.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi đã thu thập manh mối chính là như vậy.
Dừng lại một hắn nó lại nói:
- Tôi thấy có chút hơi kì lạ, địa vị của cô cũng không kém với đệ tử chân truyền trong Vân La đạo cung, sao lại không biết việc này nhỉ?
Hắc miêu cúi đầu có vẻ xấu hổ, nó thấp giọng nói:
- Đương nhiên là địa vị của tôi không thấp nhưng vì từ nhỏ đã quá bướng bỉnh. Năm lên 6 tuổi đã bị cấm đủ điều trong Vân La đạo cung đến lúc thành niên cũng không được ra khỏi đạo cung. Lúc tôi còn nhỏ, nghĩ là cả ngày chỉ có ăn chơi, ngay cả việc tu hành cũng không để tâm đến. Đừng nói là chuyện bên ngoài đạo cung mà ngay cả chuyện bên trong đạo cung tôi cũng không để ý tới. Mặc dù có tò mò hỏi mấy câu nhưng người lớn lấy cớ tôi còn nhỏ không chịu nói cho tôi nghe...
Nói đến, nó có chút buồn bã:
- Trước đây tôi đồng ý dụng tâm thì bây giờ cũng không đến nỗi là không tìm thấy đường về nhà...
Trong lòng Hắc miêu có chút kì lạ, Mạc Ngôn nhẹ nhàng vỗ nhẹ an ủi mấy câu.
- Tôi không sao...
Dù sao thì Hắc miêu cũng không phải là người thường, nó hỏi:
- Sao người này biết đường mà đến đây nhỉ? Nhìn bộ dạng của anh hình như là thoải mái hơn tôi rất nhiều.
Lúc này Mạc Ngôn mới định thần lại, không mảy may có vẻ gì là hỗn loạn. Lấy lại tinh thần Hắc miêu có chút không phục. Năng lực của mình đúng là có hơn người này nhưng cũng không đến mức thoải mái như thế chứ? Đến mồ hôi cũng không ra một hạt, thực sự là làm cho người ta tức chết đi được…
Mạc Ngôn cười nói:
- Đừng quên tôi là tu sĩ nhưng lại có vũ khí lợi hại trong tay.
Hắc miêu nói:
- Vũ khí lợi hại? Là chuôi bổn mạng hồn kiếm của ngươi sao?
Mạc Ngôn gật đầu đem những chuyện mà mình gặp được nói lại một lần nhưng không đợi hắn nói xong, Hắc Miêu chợt nhảy vào:
- Thì ra là những cây cọc đã giữ ngươi lại, chả trách tôi lại mơ hồ cảm thấy tức khí của anh trong trận pháp này…
Dừng lại một chút, nó lại tức giận nói:
- Chặt cây cũng không chặt cho sạch sẽ một chút, anh có biết những cây cọc đó cũng khiến tôi thê thảm không hả?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô cũng thấy tôi lạ à? Nếu như không chém gần hết những cây cổ thụ ấy thì cô sẽ còn thảm hại hơn nhiều.
Đương nhiên là Hắc miêu hiểu được đạo lý này, chỉ là khi ở cùng chỗ với Mạc Ngôn nó không nhịn được muốn đấu khẩu với hắn vài câu. Nhất là bây giờ, vừa mới thoát được khỏi cảnh nguy hiểm, dù là tâm lý hay sinh lý thì đều cần phải được ổn định một chút. Mà đấu võ mồn thì dường như là lựa chọn không tồi cho liệu pháp tâm lý.
- Người này … trên đường còn thoải mái hơn mình không ít đâu…
Sau khi Hắc miêu hít một tiếng liền hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì, lại xông vào trận sao?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đây là điều đương nhiên, đã vào được rồi, vậy nhập Bảo Sơn không phải là một đạo lý sao? Cô đừng có nói với tôi là không có hứng thú với Lưỡng giới thạch đấy nhé.
Hắc miêu bĩu nói:
- Đương nhiên là tôi có hứng thú, không phải anh đồng ý tặng cho tôi rồi sao?
Lúc này bộ lông của Hắc miêu được Mạc Ngôn chải chuốt cũng đã khá hơn nhiều, nó đứng lên hỏi:
- Tiếp tục xông vào trận thì nhất định phải chú ý đến con Mắt Cầu kia, vật đó quả thực là rất quỷ dị. Nếu tôi đoán không sai thì đó chính là trận linh.
Mạc Ngôn chú ý thấy Hắc miêu nói đến trận linh chứ không phải là thạch linh, hắn nói:
- Vì sao lại không phải là thạch linh?
Hắc miêu nói:
- Lưỡng giới thạch là linh vật thiên địa, sau khi sinh ra linh thức có lẽ là hung bạo thậm chí là tàn ác nhưng tuyệt đối không ác như vậy…
Sự giải thích của nó rất đơn giản, Mạc Ngôn nghe rất rõ.
Đã là linh vật đều là những bản thể quan trọng trong thiên địa, linh thức là quan trọng nhất. Còn việc quan trọng nhất e là nó đại diện cho sự tà ác, cũng khiến cho người ta thấy tao nhã và có tinh thần hơn. Còn Hắc miêu gặp phải ánh mắt quỷ dị kia và hỗn loạn, hơn nữa Ngũ hành lộn xộn càng giống như là một tụ hợp của những sự rối loạn vậy.
Nhìn tình hình trước mắt, con mắt kia hơn nửa là trận pháp vận hành dựa vào linh thể.
- Tôi sẽ chú ý đến con mắt kia nhưng bây giờ tôi thấy, hình như nó đang trốn tránh tôi…
Mạc Ngôn nói.
Lời này của hắn đều không phải là những cảm giác tốt đẹp của mình mà là căn cứ vào đủ loại dấu hiệu mà đến.
Hắc miêu gật đầu nói:
- Anh nói không sai, đúng là nó đang trốn tránh anh … Bổn mạng hồn kiếm của anh cũng gần giống với hơi thở của cây nơi này. Nó cũng không dám ra ngoài, hẳn là sợ anh. Nếu không thì từ lúc anh chém hết rừng cây kia nó đã liều mạng nhảy đến chỗ anh rồi. Đối với trận pháp mà nói, cân bằng Ngũ hành là điều quan trọng, nếu đúng là trận linh thì không thể ngồi im được.
Dừng lại một chút, nó nhìn xung quanh nói:
- Anh có cảm thấy cảnh sắc nơi này có thay đổi không?
Lúc này, môi trường cũng giống như thường ngày, không có gì thay đổi. Nhưng nếu quan dõi và quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, dù là hoa cỏ, cây cối hay là các loại công trình cũng đều mất đi chút linh động, nó càng ngày càng trở lên cứng nhắc, không linh hoạt.
Sau khi Mạc Ngôn mở tâm nhãn ra một lúc liền nói:
- Thuộc tính của cây bị mất đi nhiều rồi. Trận pháp này đang bỏ đi tường đông, bổ sung tường tây. Ngũ hành thủy sinh mộc, ta muốn là không đoán sai, nước của Trường Hồ đang giảm xuống không ít.
Mắt Hắc miêu bỗng nhiên sáng lên, nói:
- Nếu nói như vậy thì chúng ta không có đầu mối trong đảo. Sau khi dùng bổn mạng hồn kiếm của ngươi trực phá những cây đó, chưa biết chừng trận pháp sẽ tự sụp đổ mất!
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Cách này không thể thực hiện được.
Hắc miêu ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Mạc Ngôn giải thích:
- Có ba nguyên nhân, thứ nhất hứng thú bổn mạng hồn kiếm của tôi tuy là lớn nhưng cũng phải cần nghỉ ngơi và tiêu hóa. Ít nhất nội trong 3 tiếng nó cũng không có cách nào tiếp tục cắn nuốt những cái cây kia được nữa. Thứ hai, tôi e rằng một khi trận pháp này hỏng sẽ có khả năng ảnh hưởng đến mắt trận, mục tiêu cuối cùng chính là chúng ta và Lưỡng giới thạch. Cuối cùng ta vẫn không muốn chúng ta bị biến thành một đống bột vụn. Cuối cùng điều tôi lo lắng nhất chính là…
Hắn vươn tay, cảm nhận được không khí trên không trung đã có chút ngưng trệ, hắn nói tiếp:
- Sơn Nguyệt, cô đừng quên, tòa trận pháp này còn có ở thế giới hiện thực ở giữa, nếu không gian bên trong bị hỏng thì bản thân trận pháp này cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Đên lúc đó, ai dám khẳng định máy vạn học sinh của Đại học ANH sẽ không bị thương tổn? Thậm chí là cả chết nữa?
Hắc miêu trừng mắt nhìn nói:
- Tôi vẫn luôn nghĩ là anh lạnh lùng, thậm chí là người có máu lạnh… Anh thực sự cũng biết để ý đến sinh mạng của người thường hay sao?
- Tòa trận pháp này tên là Lưỡng giới thập phương trận, chưa nghe nói sao?
Hắc miêu lắc đầu nói:
- Lưỡng giới thạch thì tôi biết, chúng ta không phải vì cái này mà đến sao? Về phần Lưỡng giới thập phương trận, tôi chưa nghe nói nó có quan hệ với Lưỡng giới thạch?
Mạc Ngôn cười nói:
- Lưỡng giới thạch chính là mắt của trận pháp Lưỡng giới thập phương, nó còn quý hơn so với tưởng tượng của tôi…
Hắn nói đến chỗ quý báu nhất của Lưỡng giới thạch, nhất là nói đến Lưỡng giới thạch có thể thông đến không gian dị độ. Hai mắt Hắc miêu liền sáng lên như tuyết cứ như là đã thấy được đường về nhà rồi vậy…
- Mạc Ngôn, nghe ý trong lời nói của anh thì hình như đã biết người bày trận pháp, nói mau, rốt cục là ai?
Hắc miêu hỏi.
- Nói đến người bày trận pháp này… Sơn Nguyệt, trận pháp này cách Vân La đạo cung rất gần, chẳng lẽ cô không có nghi ngờ gì sao?
Mạc Ngôn cười hỏi.
Đầu tiên Hắc miêu ngẩn người ra, sau đó nó lập tức phản ứng, hai con mắt đảo quanh nói:
- Anh nói là... chỗ này có bút tích của trận pháp Lưỡng giới thập phương.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi đã thu thập manh mối chính là như vậy.
Dừng lại một hắn nó lại nói:
- Tôi thấy có chút hơi kì lạ, địa vị của cô cũng không kém với đệ tử chân truyền trong Vân La đạo cung, sao lại không biết việc này nhỉ?
Hắc miêu cúi đầu có vẻ xấu hổ, nó thấp giọng nói:
- Đương nhiên là địa vị của tôi không thấp nhưng vì từ nhỏ đã quá bướng bỉnh. Năm lên 6 tuổi đã bị cấm đủ điều trong Vân La đạo cung đến lúc thành niên cũng không được ra khỏi đạo cung. Lúc tôi còn nhỏ, nghĩ là cả ngày chỉ có ăn chơi, ngay cả việc tu hành cũng không để tâm đến. Đừng nói là chuyện bên ngoài đạo cung mà ngay cả chuyện bên trong đạo cung tôi cũng không để ý tới. Mặc dù có tò mò hỏi mấy câu nhưng người lớn lấy cớ tôi còn nhỏ không chịu nói cho tôi nghe...
Nói đến, nó có chút buồn bã:
- Trước đây tôi đồng ý dụng tâm thì bây giờ cũng không đến nỗi là không tìm thấy đường về nhà...
Trong lòng Hắc miêu có chút kì lạ, Mạc Ngôn nhẹ nhàng vỗ nhẹ an ủi mấy câu.
- Tôi không sao...
Dù sao thì Hắc miêu cũng không phải là người thường, nó hỏi:
- Sao người này biết đường mà đến đây nhỉ? Nhìn bộ dạng của anh hình như là thoải mái hơn tôi rất nhiều.
Lúc này Mạc Ngôn mới định thần lại, không mảy may có vẻ gì là hỗn loạn. Lấy lại tinh thần Hắc miêu có chút không phục. Năng lực của mình đúng là có hơn người này nhưng cũng không đến mức thoải mái như thế chứ? Đến mồ hôi cũng không ra một hạt, thực sự là làm cho người ta tức chết đi được…
Mạc Ngôn cười nói:
- Đừng quên tôi là tu sĩ nhưng lại có vũ khí lợi hại trong tay.
Hắc miêu nói:
- Vũ khí lợi hại? Là chuôi bổn mạng hồn kiếm của ngươi sao?
Mạc Ngôn gật đầu đem những chuyện mà mình gặp được nói lại một lần nhưng không đợi hắn nói xong, Hắc Miêu chợt nhảy vào:
- Thì ra là những cây cọc đã giữ ngươi lại, chả trách tôi lại mơ hồ cảm thấy tức khí của anh trong trận pháp này…
Dừng lại một chút, nó lại tức giận nói:
- Chặt cây cũng không chặt cho sạch sẽ một chút, anh có biết những cây cọc đó cũng khiến tôi thê thảm không hả?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô cũng thấy tôi lạ à? Nếu như không chém gần hết những cây cổ thụ ấy thì cô sẽ còn thảm hại hơn nhiều.
Đương nhiên là Hắc miêu hiểu được đạo lý này, chỉ là khi ở cùng chỗ với Mạc Ngôn nó không nhịn được muốn đấu khẩu với hắn vài câu. Nhất là bây giờ, vừa mới thoát được khỏi cảnh nguy hiểm, dù là tâm lý hay sinh lý thì đều cần phải được ổn định một chút. Mà đấu võ mồn thì dường như là lựa chọn không tồi cho liệu pháp tâm lý.
- Người này … trên đường còn thoải mái hơn mình không ít đâu…
Sau khi Hắc miêu hít một tiếng liền hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì, lại xông vào trận sao?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đây là điều đương nhiên, đã vào được rồi, vậy nhập Bảo Sơn không phải là một đạo lý sao? Cô đừng có nói với tôi là không có hứng thú với Lưỡng giới thạch đấy nhé.
Hắc miêu bĩu nói:
- Đương nhiên là tôi có hứng thú, không phải anh đồng ý tặng cho tôi rồi sao?
Lúc này bộ lông của Hắc miêu được Mạc Ngôn chải chuốt cũng đã khá hơn nhiều, nó đứng lên hỏi:
- Tiếp tục xông vào trận thì nhất định phải chú ý đến con Mắt Cầu kia, vật đó quả thực là rất quỷ dị. Nếu tôi đoán không sai thì đó chính là trận linh.
Mạc Ngôn chú ý thấy Hắc miêu nói đến trận linh chứ không phải là thạch linh, hắn nói:
- Vì sao lại không phải là thạch linh?
Hắc miêu nói:
- Lưỡng giới thạch là linh vật thiên địa, sau khi sinh ra linh thức có lẽ là hung bạo thậm chí là tàn ác nhưng tuyệt đối không ác như vậy…
Sự giải thích của nó rất đơn giản, Mạc Ngôn nghe rất rõ.
Đã là linh vật đều là những bản thể quan trọng trong thiên địa, linh thức là quan trọng nhất. Còn việc quan trọng nhất e là nó đại diện cho sự tà ác, cũng khiến cho người ta thấy tao nhã và có tinh thần hơn. Còn Hắc miêu gặp phải ánh mắt quỷ dị kia và hỗn loạn, hơn nữa Ngũ hành lộn xộn càng giống như là một tụ hợp của những sự rối loạn vậy.
Nhìn tình hình trước mắt, con mắt kia hơn nửa là trận pháp vận hành dựa vào linh thể.
- Tôi sẽ chú ý đến con mắt kia nhưng bây giờ tôi thấy, hình như nó đang trốn tránh tôi…
Mạc Ngôn nói.
Lời này của hắn đều không phải là những cảm giác tốt đẹp của mình mà là căn cứ vào đủ loại dấu hiệu mà đến.
Hắc miêu gật đầu nói:
- Anh nói không sai, đúng là nó đang trốn tránh anh … Bổn mạng hồn kiếm của anh cũng gần giống với hơi thở của cây nơi này. Nó cũng không dám ra ngoài, hẳn là sợ anh. Nếu không thì từ lúc anh chém hết rừng cây kia nó đã liều mạng nhảy đến chỗ anh rồi. Đối với trận pháp mà nói, cân bằng Ngũ hành là điều quan trọng, nếu đúng là trận linh thì không thể ngồi im được.
Dừng lại một chút, nó nhìn xung quanh nói:
- Anh có cảm thấy cảnh sắc nơi này có thay đổi không?
Lúc này, môi trường cũng giống như thường ngày, không có gì thay đổi. Nhưng nếu quan dõi và quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, dù là hoa cỏ, cây cối hay là các loại công trình cũng đều mất đi chút linh động, nó càng ngày càng trở lên cứng nhắc, không linh hoạt.
Sau khi Mạc Ngôn mở tâm nhãn ra một lúc liền nói:
- Thuộc tính của cây bị mất đi nhiều rồi. Trận pháp này đang bỏ đi tường đông, bổ sung tường tây. Ngũ hành thủy sinh mộc, ta muốn là không đoán sai, nước của Trường Hồ đang giảm xuống không ít.
Mắt Hắc miêu bỗng nhiên sáng lên, nói:
- Nếu nói như vậy thì chúng ta không có đầu mối trong đảo. Sau khi dùng bổn mạng hồn kiếm của ngươi trực phá những cây đó, chưa biết chừng trận pháp sẽ tự sụp đổ mất!
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Cách này không thể thực hiện được.
Hắc miêu ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Mạc Ngôn giải thích:
- Có ba nguyên nhân, thứ nhất hứng thú bổn mạng hồn kiếm của tôi tuy là lớn nhưng cũng phải cần nghỉ ngơi và tiêu hóa. Ít nhất nội trong 3 tiếng nó cũng không có cách nào tiếp tục cắn nuốt những cái cây kia được nữa. Thứ hai, tôi e rằng một khi trận pháp này hỏng sẽ có khả năng ảnh hưởng đến mắt trận, mục tiêu cuối cùng chính là chúng ta và Lưỡng giới thạch. Cuối cùng ta vẫn không muốn chúng ta bị biến thành một đống bột vụn. Cuối cùng điều tôi lo lắng nhất chính là…
Hắn vươn tay, cảm nhận được không khí trên không trung đã có chút ngưng trệ, hắn nói tiếp:
- Sơn Nguyệt, cô đừng quên, tòa trận pháp này còn có ở thế giới hiện thực ở giữa, nếu không gian bên trong bị hỏng thì bản thân trận pháp này cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Đên lúc đó, ai dám khẳng định máy vạn học sinh của Đại học ANH sẽ không bị thương tổn? Thậm chí là cả chết nữa?
Hắc miêu trừng mắt nhìn nói:
- Tôi vẫn luôn nghĩ là anh lạnh lùng, thậm chí là người có máu lạnh… Anh thực sự cũng biết để ý đến sinh mạng của người thường hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.