Chương 270: Tìm kiếm đáy đầm
Đồ Cùng
24/08/2013
Đêm muộn thì Mạc Ngôn đi lên tầng hai, Vân La giống chỉ đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn.
Mạch Tuệ đã đi vào giấc ngủ, để bảo đảm chắc chắn nàng sẽ không quấy nhiễu mình hành động đêm nay, Mạc Ngôn đã điểm huyệt ngủ yên của nàng .
Tối nay âm sát triều tịch dưới nền đất yếu bớt một chút, dấu hiệu này kỳ thật ban ngày đã hiển lộ, âm khí trong Núi Hồ Lô không chỉ đã khôi phục đến cường độ bình thường, thậm chí còn hơi yếu hơn .
- Thiên địa vạn vật vận hành, đều có quỹ tích, đêm nay hẳn chính là thời cơ tốt nhất tìm kiếm Vân La đạo cung...
Mạc Ngôn nhìn Núi Hồ Lô dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, trong miệng thì thào nói.
Tìm kiếm đêm nay, mục tiêu chủ yếu của hắn là lấy được đan, mục tiêu thứ yếu mới là tìm kiếm những người mất tích.
Vô luận là Phương Chính nhờ, hay là Tô Cận xin giúp đỡ, kỳ thật hắn đều không để ở trong lòng, nếu không phải hắn sớm quyết định đi đến bên ngoài Vân La đạo cung tìm tòi đến tột cùng, chỉ dựa vào thể diện Phương Chính cùng Tô Cận, còn không đủ để mời được hắn.
- Vân La, bây giờ cha đi ra ngoài thời gian có thể dài một chút, con cần chuẩn bị tâm lý.
Mạc Ngôn đóng chặt cửa sổ, đi trở về phòng, khoanh chân ngồi xuống.
Vân La dùng sức gật đầu, nói :
- Con biết, cha...
Mạc Ngôn mỉm cười, để tâm thần chìm vào tâm linh, một lát sau thoát ra bản ngã, cùng bổn mạng hồn kiếm hợp làm một thể, xuyên tường mà đi.
Có bổn mạng hồn kiếm bảo vệ, thực lực của hắn vượt qua tu vi bản thân, còn hơn một tu sĩ vừa mới đạp Phá Thiên quan Luyện Khí, hay là tu sĩ tinh thần tâm linh sơ khai, ít nhất là mạnh hơn một cảnh giới.
Nói cách khác hắn lúc này đã có thực lực âm thần.
Thực lực này đến từ chính sự siêng năng, thêm nữa nếu không có giọt thực thủy nhờ cơ duyên có được mà bổn mạng hồn kiếm dung hợp được một ít, lúc này vị tất có thể được như vậy.
Mạc Ngôn thoát ra bản ngã, chỉ dài có hai tấc, thân trên không trung, xác định phương hướng đầm tiên nữ, không có bất kỳ trì hoãn liền mau chóng đuổi tới.
Chỉ trong chốc lát đã đi tới trên không đầm tiên nữ.
Dưới bóng đêm đầm tiên nữ lóng lánh, phản xạ lên ánh trăng, liền giống như một cái kính màu bạc .
Mạc Ngôn không có vội vã tiến vào trong đó, mà tuần tra một phen ở chung quanh .
Lúc này quanh đầm tiên nữ yên tĩnh vô cùng, không chỉ có không có con người, ngay cả trang thiết bị đám người Sở Chấn Đường lưu lại đều đã bị người của Phương Chính lấy đi.
Không khí chung quanh cũng rất trong lành, âm dương khí cân bằng...
Nhưng Mạc Ngôn chú ý thấy, ở trong phạm vi ba nghìn thước đầm tiên nữ, còn sót lại một hơi thở cực kỳ khó hiểu.
Loại hơi thở này quái dị không hiểu, mang theo một tia dao động tinh thần còn sót lại, đại khái giống ma vật mà Mạc Ngôn trước đây từng thấy ...
- Quả nhiên là ma vật dưới nền đất đang tác quái...
Tuy rằng sớm có dự đoán trước, nhưng sau khi xác định được, trong lòng Mạc Ngôn ít nhiều có chút không thoải mái bởi vì ý nghĩa đám người Sở Chấn Đường rất có thể không về được, cho dù có thể tìm thấy bọn hắn, khi đó đám người Sở Chấn Đường rất có thể người đã không thuộc thế giới này, theo chân chú cháu Tưởng Trường Thủy …
Đương nhiên, loại khả năng này trước mắt chính là Mạc Ngôn đoán, chân tướng sự tình đến tột cùng như thế nào, còn phải chờ đợi tìm kiếm.
Ở quanh đầm tiên nữ dạo vài vòng sau, cũng không có thu hoạch gì thực chất tính, Mạc Ngôn lại về tới đầm tiên nữ .
Nhìn xuống nước hồ, lần này hắn không hề trì hoãn, vọt đi vào.
Âm khí trong Núi Hồ Lô tuy rằng đã tiêu tán rất nhiều, nhưng nước hồ vẫn rất lạnh, mới vừa vào nước, Mạc Ngôn liền cảm thấy từng trận âm hàn khí thuần túy nhất xâm nhập bản ngã ...
Nhưng ngay sau đó, loại âm hàn khí này đã bị bổn mạng hồn kiếm hấp thu.
Mạc Ngôn luyện chế bổn mạng hồn kiếm, chất liệu từ thạch, lấy Ngũ Hành làm cơ sở, lấy âm dương làm hạch, có thể nói là một món đồ các tu sĩ thần hồn đều tha thiết ước mơ có được. Nó lấy Ngũ Hành âm dương làm cơ cấu hồn khí, đặc điểm lớn nhất không phải giỏi về tấn công, cũng không phải phòng ngự, mà là ở chỗ dung hợp. Nếu không, lúc trước nó cũng sẽ không đạt tới trạng thái này, dễ dàng hấp thu một giọt thực thủy!
Nói đến giọt thực thủy kia, kỳ thật Mạc Ngôn cũng không biết, nếu để cho hắn đi luyện hóa, không đủ năm năm, căn bản không thể hấp thu hết!
Đối mặt nước âm hàn khí trong đầm, bổn mạng hồn kiếm lấy âm dương làm hạch dễ dàng đã hấp thu nó, không có chút quấy nhiễu với Mạc Ngôn.
Hơn nữa nó đích thực là thuộc tính thủy, nước hồ không chỉ không thể làm gông cùm xiềng xích, ngược lại trở thành một loại động lực.
Bổn mạng hồn kiếm đi xuống, nước hồ tự hành trình ra một con đường, cuốn lấy Mạc Ngôn, không ngừng hướng vào chỗ sâu trong nước hồ mà đi...
Nước hồ thật sâu, không biết sâu bao nhiêu.
Mạc Ngôn lặn xuống phía dưới, chừng hai mét, vẫn không thấy đáy đầm.
Lúc này, hắn không khỏi nhớ tới lời của lão người miền núi lúc trước ...
- Chẳng lẽ nơi này thật sự thông sang Long cung?
Nước hồ tuy rằng sâu không thấy đáy, nhưng càng hướng xuống, đường kính lại càng nhỏ, lặn tới sâu hai mét, không gian chung quanh đã thu nhỏ lại đến hơn mười mét , hình tượng một chút mà nói, đầm tiên nữ này kỳ thật là một hình trùy, phía dưới nhỏ, mặt trên lớn, thẳng tắp cắm vào mặt đất.
Đồng thời, càng lặn xuống, âm hàn khí cũng đặc hơn.
Mạc Ngôn đánh giá một cái, lấy cường độ âm hàn khí nước hồ dưới hai mét, nếu là bản thể đến nơi đây, cần vận chuyển chân khí toàn lực mới có thể bảo đảm chắc chắn không đáng ngại.
Tiếp tục lặn xuống ước chừng ba mươi mét, rốt cục mơ hồ nhìn thấy đáy đầm dày đặc...
Mạc Ngôn hơi có chút hưng phấn, sử dụng bổn mạng hồn kiếm, tính một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lặn tới đáy đầm .
Hắn lúc này cũng không biết, ngay một khắc khi hắn thấy đáy đầm này, bên bờ đầm tiên nữ, lại tới thêm một vị 'Du khách' !
Bờ đầm Tiên nữ, dưới ánh trăng, với một hình dáng hết sức nhỏ, duyên dáng, Hắc Miêu bước đi tao nhã đến, đặt chân đến bờ đầm.
Đi vào trên tảng đá bờ đầm, nó nghỉ chân dừng lại, cúi đầu nhìn nước hồ sâu thẳm, trong mắt giống như có chút suy nghĩ...
Suy nghĩ sâu xa một lát, trong miệng nó thở dài, bỗng nhiên miễn cưỡng gục xuống trên tảng đá, phía sau một cái đuôi dựng đứng trên không trung, nghịch ngợm lắc đi lắc lại.
Một tiếng thán này, mang theo vẻ tang thương không khác người bình thường, nếu chỉ nghe thanh âm không nhìn ngoại hình, hơn phân nửa sẽ nghĩ đây là một vị tuyệt sắc giai nhân dưới ánh trăng nhìn trời mà thán...
Miễn cưỡng nằm úp sấp trong chốc lát, nó ngáp, lại bỗng nhiên ngồi dậy, trong miệng nhổ ra một viên châu ngọc xanh, bắt đầu phun ra nuốt vào khí từ ánh trăng.
Viên châu ngọc này ước chừng bằng quả trứng chim, hào quang xanh ngọc dày ngàn vạn lần bình thường, nhìn qua rất đẹp, lại có chút kỳ quỷ.
Châu ngọc trôi nổi không trung, giống như trái tim hơi hơi chấn động, tận lực hút vàokhí trăng vô tận đầy trời …
Nói tới Mạc Ngôn, hắn lặn tới đáy đầm, đầu tiên thấy được là mấy di hài, cùng với các loại công cụ trải rộng đáy đầm.
Nước hồ âm hàn, không chỉ có ngăn cản sinh vật, đồng thời cũng có thể bảo tồn mấy di hài này.
Di hài tổng cộng có 4 cái, xem trang phục trên người bọn họ, có lẽ là người bất đồng niên đại, một người trong đó trên trán tịnh quang, sau đầu lưu một cái đuôi sam, hẳn là người triều Thanh , còn lại ba người, có hai người là mặc đồ thời cổ, nhìn không ra cụ thể triều đại nào, còn lại một người hiện đại, đeo một đôi giầy da, cùng với áo lao động màu lam ...
Đáy đầm có những công cụ bất đồng, có những thứ là trang bị lặn xuống nước vài thập niên trước, có công cụ của bọn đào mồ trộm, ngắn gọn nhưng hữu dùng, cũng có mấy cái, có thể dừng để thở dưới nước… ngoài ra, đáy đầm còn có đoạn dây thừng vứt tán lọan ...
Mấy thứ này cách hiện tại ít nhất cũng vài thập niên nhưng bởi vì môi trường đáy đầm độc đáo nên không có chút nào tổn hại và thối rữa.
Mấy di hài cũng là như thế, không thối không phân hủy, bộ mặt trông rất sống động, vừa nhìn, làm người ta sinh ra cảm giác như những người này mới chết không lâu.
Đổi lại là một người nhát gan, thấy một màn như vậy, hơn phân nửa sẽ giẫm chân tại chỗ.
Nhưng là đối với Mạc Ngôn mà nói, cảnh tượng này thậm chí không cách nào làm cho tâm cảnh của hắn sinh ra một chút ít gợn sóng...
Đối với những di hài này, hắn chỉ hơi nhìn lướt qua, sau đó đã đem lực chú ý tập trung đến cảnh vật chung quanh và tìm kiếm .
Mặc dù đã thấy đáy, nhưng đây cũng không phải mục đích cuối cùng.
Hắn muốn đến chính là Vân La đạo cung, chứ không phải nơi này...
Một lát sau, hắn rốt cục phát hiện, đáy đầm có một mạch nước ngầm khác lúc ẩn lúc hiện .
Theo dòng nước này, hắn đi vào một bức tường đá ước chừng cao bằng người hắn.
Sau tường đá, giấu có một huyệt động cao nửa người, mạch nước ngầm đáy đầm chính là từ nơi này chậm rãi vận hành...
Mạc Ngôn đem ý thức bản ngã kéo dài trong huyệt động, đi len trước hai mét, chỉ phát hiện huyệt động này là đi hướng tây, này chiều dài cũng vượt ra khỏi hai mét.
Mạc Ngôn không do dự chút nào liền đi vào huyệt động, lấy bổn mạng hồn kiếm ngự thủy, theo đường lát gạch uốn lượn mà đi.
Càng đi lên trước, đường lát gạch lại càng rộng lớn, qua hai mét, Mạc Ngôn lại tháy một di hài .
Di hài này thê thảm hơn, chỉ còn lại có một bộ xương cốt, cả người huyết nhục cũng không biết là bị cái gì vậy cắn sạch sẽ, hay là tự nhiên thối rữa không còn.
Lướt qua di hài, Mạc Ngôn tiếp tục đi tới, qua chừng bốn mét, lại liên tiếp thấy mấy di hài chỉ còn lại có xương cốt.
Mạc Ngôn trong lòng kinh hỉ, hắn biết, nhìn qua di hài càng nhiều, khoảng cách mục đích cuối cùng cũng càng gần!
Lướt qua bốn mét nữa, đường lát gạch bắt đầu dần dần kéo dài về phía trước...
Lúc này, Mạc Ngôn mẫn cảm nhận thấy được, nhiệt độ chung quanh cũng không theo đường lát gạch dài mà tăng lên, mà là có vẻ càng âm hàn!
- Xem ra, sắp tiếp cận âm mạch dưới nền đất...
Tính một chút, tới chỗ này đã đi tìm gần một giờ, Mạc Ngôn không muốn ở trên đường tiêu phí quá nhiều thời giờ, tâm niệm vừa động, lập tức Ngự lên bổn mạng hồn kiếm, tốc độ nhanh hơn.
Chừng mười phút đồng hồ sau, hắn chợt thấy thân hình nhẹ hơn, bản ngã đã nhảy lên mặt nước.
Ngay sau đó, hiện ra ở trước mặt hắn là một động ngầm rộng rãi...
Trong động vô số kỳ thạch ( đá lạ ), hơn nữa chiếu ánh sáng nhạt, tụ tập lại, làm cho trọn cái động rộng rãi trở nên xa hoa!
Ngoài ánh sáng nhạt ở kỳ thạch, trong động đá vôi đương nhiên không thể thiếu các loại nhũ thạch hình thái khác nhau.
Đồng thời, dày độ dày âm hàn khí đá vôi trong động bởi vì đã đạt đến một cực hạn, đã ngưng tụ thành trạng thái như sương mù.
Nó phản xạ lên ánh sáng nhạt, nhìn qua liền giống như vô cùng diễm lệ, ở trong kỳ thạch, thạch nhũ có vẻ phiêu du, mơ hồ tới cực điểm.
Nhưng mà, những ánh sáng nhìn như xinh đẹp vô hại này lại có lực sát thương thật lớn, nhất là những tia sáng ẩn hàm màu đen, trong màu đen đó là âm sát ngàn vạn năm đông lại!
Loại âm rất này là kết quả âm khí quá độ tinh khiết hóa mà thành, tuy rằng so ra kém âm khí, nhưng lại cực khó được.
Mạc Ngôn không vội vã đi sâu hướng vào động rộng rãi, mà dừng lại, ngự trên bổn mạng hồn kiếm, bắt đầu hấp thu âm sát này.
Nếu không phải luyện khí, âm sát này đối với hắn cơ bản vô dụng, nhưng bổn mạng hồn kiếm vốn là một loại khí, hấp thu loại âm sát tinh khiết này rồi, chẳng khác gì là lại luyện hóa một loại vật chất thuộc tính âm, tuy rằng so ra kém thực thủy, so không bằng âm khí nơi u linh, nhưng cũng không phải không có lợi.
Bổn mạng hồn kiếm quả nhiên không hổ là hồn khí giỏi nhất về dung hợp ngoại vật, nó phân ra một đám những bóng nước trong trẻo, bay múa ở trong động đá vôi, tận lực bắt giữ những tia sáng kia...
- Thôi nào, tiểu béo, chúng ta còn có chuyện phải làm, sắp đến nơi rồi, không nên quá tham lam ...
Mười phút sau, Mạc Ngôn nói.
Quả cầu trên không trung bay múa lung tung lập tức nhẹ nhàng trở về, lấy lòng cọ xát ở trên mặt Mạc Ngôn, dung nhập bản thể.
Bổn mạng hồn kiếm tiến triển linh trí cũng không lớn, nhưng lại càng ngày càng nhân tính hóa, hơi có chút giống tiểu Cẩu lớn dần dần, không chỉ có càng ngày càng trung thành đối với chủ nhân, hơn nữa khả năng lấy lòng khoe mẽ cũng là càng ngày càng thành thạo...
Dừng lại mười phút, Mạc Ngôn tiếp tục đi trước, hướng vào chỗ sâu trong động rộng rãi.
Động trước mặt này diện tích cực lớn, càng đi vào chỗ sâu trong đó, âm sát khí cũng càng dày đặc hơn, sau khi đi tới đại sảnh ước chừng bằng nửa bãi bóng, độ dày âm sát khí đã đạt tới cực điểm, ánh sáng lay động trên không trung, có rất nhiều chính là do âm sát khí màu đen ngưng kết mà thành.
Mà ở trong này, Mạc Ngôn thấy càng nhiều di hài.
Hắn đếm, chỉ tại trong đại sảnh bằng nửa bãi bóng này, có mười tám di hài, hình thái khác nhau, bộ dạng, tuổi cũng là khác nhau. Từ trang phục mà xem, cơ hồ chính là những người từ triều Đường tới nay...
- Bởi vì tài tử, không quản thực vong, tu sĩ nhìn như không màng gì, nhưng cũng không có ngoại lệ.
Nhìn thấy di hài tán lạc trong đại sảnh, Mạc Ngôn không khỏi thở dài, nhiều ít có chút cảm khái.
Cả một chặng đường đi tới, nơi này người chết nhiều nhất, trong lòng Mạc Ngôn phỏng đoán, đại sảnh này hẳn là chính là nơi âm sát triều tịch tràn ra lúc ban đầu ...
- Bây giờ là thời gian triều tịch yếu nhất, nói cách khác, giờ phút này đang đứng nơi này chính là thuỷ triều xuống thấp nhất. Thật không biết, cả triều tịch tràn ra thì nơi này sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Cái gọi là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, hắn cậy có bổn mạng hồn kiếm hộ thể, âm sát khí dù tràn ra thế nào, cũng không thể làm gì mình, trong lòng nhịn không được liền nhìn về tình hình thực tế trong tương lai khi thủy triều lên ...
Mạc Ngôn tưởng tượng thủy triều lên thì tình hình sẽ thế nào, thậm chí hắn đoán rằng vào triều tối khi triều cường liệu có thể sinh ra âm khí hay không?
Lập tức hắn át chế suy đoán của mình sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Hang đã rộng cuối cùng cũng có một đường thông, đó cũng là đường thông duy nhất quanh co khúc khuỷu kéo dài về hướng tây.
Mạc Ngôn đi vào đường thông đạo, sau khi đi được khoảng 10 phút đồng hồ hắn thấy địa hình không có thay đổi gì lớn nhưng lại có dấu vết rùi đục của con người xuất hiện.
Đường thông đạo cũng càng ngày càng rộng, trên hai bên thạch bích có xuất hiện một hòn đá được khắc hình thạch động có điểm giống với điện thờ.
Sau khi đi sâu thêm vào vài trăm mét nữa bất ngờ một mật thất ngầm hiện ra trước mắt Mạc Ngôn.
Chỗ này và hang động rộng vừa nãy hoàn toàn khác nhau.
Cái động rộng rãi này là kết quả của quá trình địa chất hóa, là tiêu chuẩn của tự nhiên, tạo hóa.
Còn những chỗ khe hẹp, sâu còn có dấu vết của vỏ đất, phong cảnh này rất lạ không giống với thế giới dưới lòng đất.
Nơi này có bùn đất màu đen rất dày, trên nền bùn đất đó còn có một ít thực vật sinh tồn nhưng rất nhiều cây khô héo, những cái cây thẳng tắp vươn lên trời.
Trong sơn cốc có một đường đá uốn lượn.
Hai bên đường có thể tình cờ nhìn thấy đá sụp xuống. Trong số những hòn đá đó có thỉnh thoảng lại nhìn thấy những hòn là nông cụ thô sơ.
- Chỗ này hẳn là bên ngoài của Vân La đạo cung.
Mạc Ngôn phấn chấn hơn nhiều, mất khoảng gần 2 tiếng cuối cũng hắn cũng tìm được chỗ phải đến.
- Thật là vĩ đại, kỳ tài!
Mạc Ngôn không khỏi kinh hãi, nhìn địa hình nơi này, hẻm núi của bề mặt trái đất đến tận chỗ này. Lục địa ngầm không có gì là mới mẻ nhưng điểm khiến người ta phải thực sự cảm than chính là chỗ ngồi trong khe đá này hoàn toàn không hao tổn gì không hề có dấu vết của sự sụp đổ. Hơn nữa không gian trên đỉnh cũng không biết xuất phát từ nguyên lý gì mà hành phong đóng lại hình thành một cái vòng tròn.
Mạc Ngôn thấy cả một sơn cốc này giống như bị ngườ ta cắt xén vậy, phong ấn trong một bọt khí sau đó khoang khoan nhượng mà nhét vào trong lòng đất.
- Tọa hóa thật thần kì, thật là khó mà làm cho người ta có thể tưởng tượng được…
Mạc Ngôn cảm thấy vô cùng cảm khoái, dù thiên nhiên trong đây có sức mạnh to lớn đến nhường nào thì cũng đều khiến hắn phải sợ hãi và sùng bái.
Xúc động trong chốc lát hắn đi theo đường mòn bước sâu vào trong sơn cốc.
Xung quanh đường mòn còn có dấu vết của con người, đã thấy xuất hiện những đường bờ ruộng dọc ngang và đất vườn cùng với những mương máng khô cạn.
Đi được khoảng mấy phút đồng hò, Mạc Ngôn thấy xuất hiện một mái nhà. Nhà đó toàn là ngói màu đen, bên trong có một căn phòng có giường đá và chiếu cói. Nhìn qua căn phòng đó như là một nơi yên tĩnh của tu sĩ, cảnh vật bên ngoài cũng đơn giản, sáng sủa.
Theo thuyết pháp của Đỗ Khuyết nơi này cũng là chỗ thanh tu của các đệ tử, tuy không phải là khu vực trung tâm nhưng cũng coi như là một bộ phận của Vân La đạo cung.
Mặc Ngôn trước đó không muốn thăm dò. Tâm niệm của hắn vừa động hắn đã bay lên không trung từ chỗ cao nhất nhìn xuống.
Từ vị trí của hắn nhìn xuống khoảng ngoài 200 dặm, hắn dừng lại ở chỗ hẻm núi người hắn như bị một thanh đao chặt đứt.
Phía bên trái cuối cùng của sơn cốc sững sững một ngọn thạch bích, ngọn thạch bích này cao khoảng mấy trượng có nhìn thấy kí hiệu mờ mờ.
Mạc Ngôn vui vẻ thầm nghĩ:
- Chỗ đó hơn nửa chính là quy tắc để luyện đan.
Mục đích chủ yếu của hắn lúc này là hiểu được những quy tắc chạm khắc trên khối thạch bích, lúc đang nhìn mục tiêu rốt cục thì hắn cũng không kiềm chế được hắn đã ngự trên bổn mạng hồn kiếm để bay lên không trung.
Chỉ trong một chốc hắn đã đi được mấy dặm.
Đi đến trước phiến thạch bích kia, Mạc Ngôn tập trung suy nghĩ, những kí hiệu sặc sỡ trên phiến đá thạch bích giống hệt với những kí hiệu trên phiến đá trong hồ nước đã được phát hiện ở nhà của hắn.
Mạch Tuệ đã đi vào giấc ngủ, để bảo đảm chắc chắn nàng sẽ không quấy nhiễu mình hành động đêm nay, Mạc Ngôn đã điểm huyệt ngủ yên của nàng .
Tối nay âm sát triều tịch dưới nền đất yếu bớt một chút, dấu hiệu này kỳ thật ban ngày đã hiển lộ, âm khí trong Núi Hồ Lô không chỉ đã khôi phục đến cường độ bình thường, thậm chí còn hơi yếu hơn .
- Thiên địa vạn vật vận hành, đều có quỹ tích, đêm nay hẳn chính là thời cơ tốt nhất tìm kiếm Vân La đạo cung...
Mạc Ngôn nhìn Núi Hồ Lô dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, trong miệng thì thào nói.
Tìm kiếm đêm nay, mục tiêu chủ yếu của hắn là lấy được đan, mục tiêu thứ yếu mới là tìm kiếm những người mất tích.
Vô luận là Phương Chính nhờ, hay là Tô Cận xin giúp đỡ, kỳ thật hắn đều không để ở trong lòng, nếu không phải hắn sớm quyết định đi đến bên ngoài Vân La đạo cung tìm tòi đến tột cùng, chỉ dựa vào thể diện Phương Chính cùng Tô Cận, còn không đủ để mời được hắn.
- Vân La, bây giờ cha đi ra ngoài thời gian có thể dài một chút, con cần chuẩn bị tâm lý.
Mạc Ngôn đóng chặt cửa sổ, đi trở về phòng, khoanh chân ngồi xuống.
Vân La dùng sức gật đầu, nói :
- Con biết, cha...
Mạc Ngôn mỉm cười, để tâm thần chìm vào tâm linh, một lát sau thoát ra bản ngã, cùng bổn mạng hồn kiếm hợp làm một thể, xuyên tường mà đi.
Có bổn mạng hồn kiếm bảo vệ, thực lực của hắn vượt qua tu vi bản thân, còn hơn một tu sĩ vừa mới đạp Phá Thiên quan Luyện Khí, hay là tu sĩ tinh thần tâm linh sơ khai, ít nhất là mạnh hơn một cảnh giới.
Nói cách khác hắn lúc này đã có thực lực âm thần.
Thực lực này đến từ chính sự siêng năng, thêm nữa nếu không có giọt thực thủy nhờ cơ duyên có được mà bổn mạng hồn kiếm dung hợp được một ít, lúc này vị tất có thể được như vậy.
Mạc Ngôn thoát ra bản ngã, chỉ dài có hai tấc, thân trên không trung, xác định phương hướng đầm tiên nữ, không có bất kỳ trì hoãn liền mau chóng đuổi tới.
Chỉ trong chốc lát đã đi tới trên không đầm tiên nữ.
Dưới bóng đêm đầm tiên nữ lóng lánh, phản xạ lên ánh trăng, liền giống như một cái kính màu bạc .
Mạc Ngôn không có vội vã tiến vào trong đó, mà tuần tra một phen ở chung quanh .
Lúc này quanh đầm tiên nữ yên tĩnh vô cùng, không chỉ có không có con người, ngay cả trang thiết bị đám người Sở Chấn Đường lưu lại đều đã bị người của Phương Chính lấy đi.
Không khí chung quanh cũng rất trong lành, âm dương khí cân bằng...
Nhưng Mạc Ngôn chú ý thấy, ở trong phạm vi ba nghìn thước đầm tiên nữ, còn sót lại một hơi thở cực kỳ khó hiểu.
Loại hơi thở này quái dị không hiểu, mang theo một tia dao động tinh thần còn sót lại, đại khái giống ma vật mà Mạc Ngôn trước đây từng thấy ...
- Quả nhiên là ma vật dưới nền đất đang tác quái...
Tuy rằng sớm có dự đoán trước, nhưng sau khi xác định được, trong lòng Mạc Ngôn ít nhiều có chút không thoải mái bởi vì ý nghĩa đám người Sở Chấn Đường rất có thể không về được, cho dù có thể tìm thấy bọn hắn, khi đó đám người Sở Chấn Đường rất có thể người đã không thuộc thế giới này, theo chân chú cháu Tưởng Trường Thủy …
Đương nhiên, loại khả năng này trước mắt chính là Mạc Ngôn đoán, chân tướng sự tình đến tột cùng như thế nào, còn phải chờ đợi tìm kiếm.
Ở quanh đầm tiên nữ dạo vài vòng sau, cũng không có thu hoạch gì thực chất tính, Mạc Ngôn lại về tới đầm tiên nữ .
Nhìn xuống nước hồ, lần này hắn không hề trì hoãn, vọt đi vào.
Âm khí trong Núi Hồ Lô tuy rằng đã tiêu tán rất nhiều, nhưng nước hồ vẫn rất lạnh, mới vừa vào nước, Mạc Ngôn liền cảm thấy từng trận âm hàn khí thuần túy nhất xâm nhập bản ngã ...
Nhưng ngay sau đó, loại âm hàn khí này đã bị bổn mạng hồn kiếm hấp thu.
Mạc Ngôn luyện chế bổn mạng hồn kiếm, chất liệu từ thạch, lấy Ngũ Hành làm cơ sở, lấy âm dương làm hạch, có thể nói là một món đồ các tu sĩ thần hồn đều tha thiết ước mơ có được. Nó lấy Ngũ Hành âm dương làm cơ cấu hồn khí, đặc điểm lớn nhất không phải giỏi về tấn công, cũng không phải phòng ngự, mà là ở chỗ dung hợp. Nếu không, lúc trước nó cũng sẽ không đạt tới trạng thái này, dễ dàng hấp thu một giọt thực thủy!
Nói đến giọt thực thủy kia, kỳ thật Mạc Ngôn cũng không biết, nếu để cho hắn đi luyện hóa, không đủ năm năm, căn bản không thể hấp thu hết!
Đối mặt nước âm hàn khí trong đầm, bổn mạng hồn kiếm lấy âm dương làm hạch dễ dàng đã hấp thu nó, không có chút quấy nhiễu với Mạc Ngôn.
Hơn nữa nó đích thực là thuộc tính thủy, nước hồ không chỉ không thể làm gông cùm xiềng xích, ngược lại trở thành một loại động lực.
Bổn mạng hồn kiếm đi xuống, nước hồ tự hành trình ra một con đường, cuốn lấy Mạc Ngôn, không ngừng hướng vào chỗ sâu trong nước hồ mà đi...
Nước hồ thật sâu, không biết sâu bao nhiêu.
Mạc Ngôn lặn xuống phía dưới, chừng hai mét, vẫn không thấy đáy đầm.
Lúc này, hắn không khỏi nhớ tới lời của lão người miền núi lúc trước ...
- Chẳng lẽ nơi này thật sự thông sang Long cung?
Nước hồ tuy rằng sâu không thấy đáy, nhưng càng hướng xuống, đường kính lại càng nhỏ, lặn tới sâu hai mét, không gian chung quanh đã thu nhỏ lại đến hơn mười mét , hình tượng một chút mà nói, đầm tiên nữ này kỳ thật là một hình trùy, phía dưới nhỏ, mặt trên lớn, thẳng tắp cắm vào mặt đất.
Đồng thời, càng lặn xuống, âm hàn khí cũng đặc hơn.
Mạc Ngôn đánh giá một cái, lấy cường độ âm hàn khí nước hồ dưới hai mét, nếu là bản thể đến nơi đây, cần vận chuyển chân khí toàn lực mới có thể bảo đảm chắc chắn không đáng ngại.
Tiếp tục lặn xuống ước chừng ba mươi mét, rốt cục mơ hồ nhìn thấy đáy đầm dày đặc...
Mạc Ngôn hơi có chút hưng phấn, sử dụng bổn mạng hồn kiếm, tính một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lặn tới đáy đầm .
Hắn lúc này cũng không biết, ngay một khắc khi hắn thấy đáy đầm này, bên bờ đầm tiên nữ, lại tới thêm một vị 'Du khách' !
Bờ đầm Tiên nữ, dưới ánh trăng, với một hình dáng hết sức nhỏ, duyên dáng, Hắc Miêu bước đi tao nhã đến, đặt chân đến bờ đầm.
Đi vào trên tảng đá bờ đầm, nó nghỉ chân dừng lại, cúi đầu nhìn nước hồ sâu thẳm, trong mắt giống như có chút suy nghĩ...
Suy nghĩ sâu xa một lát, trong miệng nó thở dài, bỗng nhiên miễn cưỡng gục xuống trên tảng đá, phía sau một cái đuôi dựng đứng trên không trung, nghịch ngợm lắc đi lắc lại.
Một tiếng thán này, mang theo vẻ tang thương không khác người bình thường, nếu chỉ nghe thanh âm không nhìn ngoại hình, hơn phân nửa sẽ nghĩ đây là một vị tuyệt sắc giai nhân dưới ánh trăng nhìn trời mà thán...
Miễn cưỡng nằm úp sấp trong chốc lát, nó ngáp, lại bỗng nhiên ngồi dậy, trong miệng nhổ ra một viên châu ngọc xanh, bắt đầu phun ra nuốt vào khí từ ánh trăng.
Viên châu ngọc này ước chừng bằng quả trứng chim, hào quang xanh ngọc dày ngàn vạn lần bình thường, nhìn qua rất đẹp, lại có chút kỳ quỷ.
Châu ngọc trôi nổi không trung, giống như trái tim hơi hơi chấn động, tận lực hút vàokhí trăng vô tận đầy trời …
Nói tới Mạc Ngôn, hắn lặn tới đáy đầm, đầu tiên thấy được là mấy di hài, cùng với các loại công cụ trải rộng đáy đầm.
Nước hồ âm hàn, không chỉ có ngăn cản sinh vật, đồng thời cũng có thể bảo tồn mấy di hài này.
Di hài tổng cộng có 4 cái, xem trang phục trên người bọn họ, có lẽ là người bất đồng niên đại, một người trong đó trên trán tịnh quang, sau đầu lưu một cái đuôi sam, hẳn là người triều Thanh , còn lại ba người, có hai người là mặc đồ thời cổ, nhìn không ra cụ thể triều đại nào, còn lại một người hiện đại, đeo một đôi giầy da, cùng với áo lao động màu lam ...
Đáy đầm có những công cụ bất đồng, có những thứ là trang bị lặn xuống nước vài thập niên trước, có công cụ của bọn đào mồ trộm, ngắn gọn nhưng hữu dùng, cũng có mấy cái, có thể dừng để thở dưới nước… ngoài ra, đáy đầm còn có đoạn dây thừng vứt tán lọan ...
Mấy thứ này cách hiện tại ít nhất cũng vài thập niên nhưng bởi vì môi trường đáy đầm độc đáo nên không có chút nào tổn hại và thối rữa.
Mấy di hài cũng là như thế, không thối không phân hủy, bộ mặt trông rất sống động, vừa nhìn, làm người ta sinh ra cảm giác như những người này mới chết không lâu.
Đổi lại là một người nhát gan, thấy một màn như vậy, hơn phân nửa sẽ giẫm chân tại chỗ.
Nhưng là đối với Mạc Ngôn mà nói, cảnh tượng này thậm chí không cách nào làm cho tâm cảnh của hắn sinh ra một chút ít gợn sóng...
Đối với những di hài này, hắn chỉ hơi nhìn lướt qua, sau đó đã đem lực chú ý tập trung đến cảnh vật chung quanh và tìm kiếm .
Mặc dù đã thấy đáy, nhưng đây cũng không phải mục đích cuối cùng.
Hắn muốn đến chính là Vân La đạo cung, chứ không phải nơi này...
Một lát sau, hắn rốt cục phát hiện, đáy đầm có một mạch nước ngầm khác lúc ẩn lúc hiện .
Theo dòng nước này, hắn đi vào một bức tường đá ước chừng cao bằng người hắn.
Sau tường đá, giấu có một huyệt động cao nửa người, mạch nước ngầm đáy đầm chính là từ nơi này chậm rãi vận hành...
Mạc Ngôn đem ý thức bản ngã kéo dài trong huyệt động, đi len trước hai mét, chỉ phát hiện huyệt động này là đi hướng tây, này chiều dài cũng vượt ra khỏi hai mét.
Mạc Ngôn không do dự chút nào liền đi vào huyệt động, lấy bổn mạng hồn kiếm ngự thủy, theo đường lát gạch uốn lượn mà đi.
Càng đi lên trước, đường lát gạch lại càng rộng lớn, qua hai mét, Mạc Ngôn lại tháy một di hài .
Di hài này thê thảm hơn, chỉ còn lại có một bộ xương cốt, cả người huyết nhục cũng không biết là bị cái gì vậy cắn sạch sẽ, hay là tự nhiên thối rữa không còn.
Lướt qua di hài, Mạc Ngôn tiếp tục đi tới, qua chừng bốn mét, lại liên tiếp thấy mấy di hài chỉ còn lại có xương cốt.
Mạc Ngôn trong lòng kinh hỉ, hắn biết, nhìn qua di hài càng nhiều, khoảng cách mục đích cuối cùng cũng càng gần!
Lướt qua bốn mét nữa, đường lát gạch bắt đầu dần dần kéo dài về phía trước...
Lúc này, Mạc Ngôn mẫn cảm nhận thấy được, nhiệt độ chung quanh cũng không theo đường lát gạch dài mà tăng lên, mà là có vẻ càng âm hàn!
- Xem ra, sắp tiếp cận âm mạch dưới nền đất...
Tính một chút, tới chỗ này đã đi tìm gần một giờ, Mạc Ngôn không muốn ở trên đường tiêu phí quá nhiều thời giờ, tâm niệm vừa động, lập tức Ngự lên bổn mạng hồn kiếm, tốc độ nhanh hơn.
Chừng mười phút đồng hồ sau, hắn chợt thấy thân hình nhẹ hơn, bản ngã đã nhảy lên mặt nước.
Ngay sau đó, hiện ra ở trước mặt hắn là một động ngầm rộng rãi...
Trong động vô số kỳ thạch ( đá lạ ), hơn nữa chiếu ánh sáng nhạt, tụ tập lại, làm cho trọn cái động rộng rãi trở nên xa hoa!
Ngoài ánh sáng nhạt ở kỳ thạch, trong động đá vôi đương nhiên không thể thiếu các loại nhũ thạch hình thái khác nhau.
Đồng thời, dày độ dày âm hàn khí đá vôi trong động bởi vì đã đạt đến một cực hạn, đã ngưng tụ thành trạng thái như sương mù.
Nó phản xạ lên ánh sáng nhạt, nhìn qua liền giống như vô cùng diễm lệ, ở trong kỳ thạch, thạch nhũ có vẻ phiêu du, mơ hồ tới cực điểm.
Nhưng mà, những ánh sáng nhìn như xinh đẹp vô hại này lại có lực sát thương thật lớn, nhất là những tia sáng ẩn hàm màu đen, trong màu đen đó là âm sát ngàn vạn năm đông lại!
Loại âm rất này là kết quả âm khí quá độ tinh khiết hóa mà thành, tuy rằng so ra kém âm khí, nhưng lại cực khó được.
Mạc Ngôn không vội vã đi sâu hướng vào động rộng rãi, mà dừng lại, ngự trên bổn mạng hồn kiếm, bắt đầu hấp thu âm sát này.
Nếu không phải luyện khí, âm sát này đối với hắn cơ bản vô dụng, nhưng bổn mạng hồn kiếm vốn là một loại khí, hấp thu loại âm sát tinh khiết này rồi, chẳng khác gì là lại luyện hóa một loại vật chất thuộc tính âm, tuy rằng so ra kém thực thủy, so không bằng âm khí nơi u linh, nhưng cũng không phải không có lợi.
Bổn mạng hồn kiếm quả nhiên không hổ là hồn khí giỏi nhất về dung hợp ngoại vật, nó phân ra một đám những bóng nước trong trẻo, bay múa ở trong động đá vôi, tận lực bắt giữ những tia sáng kia...
- Thôi nào, tiểu béo, chúng ta còn có chuyện phải làm, sắp đến nơi rồi, không nên quá tham lam ...
Mười phút sau, Mạc Ngôn nói.
Quả cầu trên không trung bay múa lung tung lập tức nhẹ nhàng trở về, lấy lòng cọ xát ở trên mặt Mạc Ngôn, dung nhập bản thể.
Bổn mạng hồn kiếm tiến triển linh trí cũng không lớn, nhưng lại càng ngày càng nhân tính hóa, hơi có chút giống tiểu Cẩu lớn dần dần, không chỉ có càng ngày càng trung thành đối với chủ nhân, hơn nữa khả năng lấy lòng khoe mẽ cũng là càng ngày càng thành thạo...
Dừng lại mười phút, Mạc Ngôn tiếp tục đi trước, hướng vào chỗ sâu trong động rộng rãi.
Động trước mặt này diện tích cực lớn, càng đi vào chỗ sâu trong đó, âm sát khí cũng càng dày đặc hơn, sau khi đi tới đại sảnh ước chừng bằng nửa bãi bóng, độ dày âm sát khí đã đạt tới cực điểm, ánh sáng lay động trên không trung, có rất nhiều chính là do âm sát khí màu đen ngưng kết mà thành.
Mà ở trong này, Mạc Ngôn thấy càng nhiều di hài.
Hắn đếm, chỉ tại trong đại sảnh bằng nửa bãi bóng này, có mười tám di hài, hình thái khác nhau, bộ dạng, tuổi cũng là khác nhau. Từ trang phục mà xem, cơ hồ chính là những người từ triều Đường tới nay...
- Bởi vì tài tử, không quản thực vong, tu sĩ nhìn như không màng gì, nhưng cũng không có ngoại lệ.
Nhìn thấy di hài tán lạc trong đại sảnh, Mạc Ngôn không khỏi thở dài, nhiều ít có chút cảm khái.
Cả một chặng đường đi tới, nơi này người chết nhiều nhất, trong lòng Mạc Ngôn phỏng đoán, đại sảnh này hẳn là chính là nơi âm sát triều tịch tràn ra lúc ban đầu ...
- Bây giờ là thời gian triều tịch yếu nhất, nói cách khác, giờ phút này đang đứng nơi này chính là thuỷ triều xuống thấp nhất. Thật không biết, cả triều tịch tràn ra thì nơi này sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Cái gọi là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, hắn cậy có bổn mạng hồn kiếm hộ thể, âm sát khí dù tràn ra thế nào, cũng không thể làm gì mình, trong lòng nhịn không được liền nhìn về tình hình thực tế trong tương lai khi thủy triều lên ...
Mạc Ngôn tưởng tượng thủy triều lên thì tình hình sẽ thế nào, thậm chí hắn đoán rằng vào triều tối khi triều cường liệu có thể sinh ra âm khí hay không?
Lập tức hắn át chế suy đoán của mình sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Hang đã rộng cuối cùng cũng có một đường thông, đó cũng là đường thông duy nhất quanh co khúc khuỷu kéo dài về hướng tây.
Mạc Ngôn đi vào đường thông đạo, sau khi đi được khoảng 10 phút đồng hồ hắn thấy địa hình không có thay đổi gì lớn nhưng lại có dấu vết rùi đục của con người xuất hiện.
Đường thông đạo cũng càng ngày càng rộng, trên hai bên thạch bích có xuất hiện một hòn đá được khắc hình thạch động có điểm giống với điện thờ.
Sau khi đi sâu thêm vào vài trăm mét nữa bất ngờ một mật thất ngầm hiện ra trước mắt Mạc Ngôn.
Chỗ này và hang động rộng vừa nãy hoàn toàn khác nhau.
Cái động rộng rãi này là kết quả của quá trình địa chất hóa, là tiêu chuẩn của tự nhiên, tạo hóa.
Còn những chỗ khe hẹp, sâu còn có dấu vết của vỏ đất, phong cảnh này rất lạ không giống với thế giới dưới lòng đất.
Nơi này có bùn đất màu đen rất dày, trên nền bùn đất đó còn có một ít thực vật sinh tồn nhưng rất nhiều cây khô héo, những cái cây thẳng tắp vươn lên trời.
Trong sơn cốc có một đường đá uốn lượn.
Hai bên đường có thể tình cờ nhìn thấy đá sụp xuống. Trong số những hòn đá đó có thỉnh thoảng lại nhìn thấy những hòn là nông cụ thô sơ.
- Chỗ này hẳn là bên ngoài của Vân La đạo cung.
Mạc Ngôn phấn chấn hơn nhiều, mất khoảng gần 2 tiếng cuối cũng hắn cũng tìm được chỗ phải đến.
- Thật là vĩ đại, kỳ tài!
Mạc Ngôn không khỏi kinh hãi, nhìn địa hình nơi này, hẻm núi của bề mặt trái đất đến tận chỗ này. Lục địa ngầm không có gì là mới mẻ nhưng điểm khiến người ta phải thực sự cảm than chính là chỗ ngồi trong khe đá này hoàn toàn không hao tổn gì không hề có dấu vết của sự sụp đổ. Hơn nữa không gian trên đỉnh cũng không biết xuất phát từ nguyên lý gì mà hành phong đóng lại hình thành một cái vòng tròn.
Mạc Ngôn thấy cả một sơn cốc này giống như bị ngườ ta cắt xén vậy, phong ấn trong một bọt khí sau đó khoang khoan nhượng mà nhét vào trong lòng đất.
- Tọa hóa thật thần kì, thật là khó mà làm cho người ta có thể tưởng tượng được…
Mạc Ngôn cảm thấy vô cùng cảm khoái, dù thiên nhiên trong đây có sức mạnh to lớn đến nhường nào thì cũng đều khiến hắn phải sợ hãi và sùng bái.
Xúc động trong chốc lát hắn đi theo đường mòn bước sâu vào trong sơn cốc.
Xung quanh đường mòn còn có dấu vết của con người, đã thấy xuất hiện những đường bờ ruộng dọc ngang và đất vườn cùng với những mương máng khô cạn.
Đi được khoảng mấy phút đồng hò, Mạc Ngôn thấy xuất hiện một mái nhà. Nhà đó toàn là ngói màu đen, bên trong có một căn phòng có giường đá và chiếu cói. Nhìn qua căn phòng đó như là một nơi yên tĩnh của tu sĩ, cảnh vật bên ngoài cũng đơn giản, sáng sủa.
Theo thuyết pháp của Đỗ Khuyết nơi này cũng là chỗ thanh tu của các đệ tử, tuy không phải là khu vực trung tâm nhưng cũng coi như là một bộ phận của Vân La đạo cung.
Mặc Ngôn trước đó không muốn thăm dò. Tâm niệm của hắn vừa động hắn đã bay lên không trung từ chỗ cao nhất nhìn xuống.
Từ vị trí của hắn nhìn xuống khoảng ngoài 200 dặm, hắn dừng lại ở chỗ hẻm núi người hắn như bị một thanh đao chặt đứt.
Phía bên trái cuối cùng của sơn cốc sững sững một ngọn thạch bích, ngọn thạch bích này cao khoảng mấy trượng có nhìn thấy kí hiệu mờ mờ.
Mạc Ngôn vui vẻ thầm nghĩ:
- Chỗ đó hơn nửa chính là quy tắc để luyện đan.
Mục đích chủ yếu của hắn lúc này là hiểu được những quy tắc chạm khắc trên khối thạch bích, lúc đang nhìn mục tiêu rốt cục thì hắn cũng không kiềm chế được hắn đã ngự trên bổn mạng hồn kiếm để bay lên không trung.
Chỉ trong một chốc hắn đã đi được mấy dặm.
Đi đến trước phiến thạch bích kia, Mạc Ngôn tập trung suy nghĩ, những kí hiệu sặc sỡ trên phiến đá thạch bích giống hệt với những kí hiệu trên phiến đá trong hồ nước đã được phát hiện ở nhà của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.