Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 216: Trả đũa

Đồ Cùng

24/08/2013

Anh họ Lục Lâm đứng 1 bên cũng bị chĩa súng vào, trong phút chốc biến thành đồng mưu của Mạc Ngôn, mới đầu ông ta còn cứng họng, sau đó mặt đỏ tía tai định nói lại, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của Tôn Minh Viễn ngăn lại.

Mạc Ngôn làm ngơ những bàn tán bên tai đó, cười nói:

- Muốn nghe điều mới mẻ sao?

Tôn Tường nói:

- Đúng thể, nói điều mới mẻ đi.

Mạc Ngôn bỗng nhiên bước lên, ghé vào tai hắn nói nhỏ:

- Tôi biết anh chính là hung thủ!

Tôn Tường ngẩn ra, lập tức cười nói:

- Cậu nói đùa à?

Mạc Ngôn nói:

- Tôi không nói giỡn, trong lòng anh tự biết, có câu nói cho cùng, lừa người thì dễ, lừa mình thì khó!

Tôn Tường mỉm cười, đồng thời cũng nhỏ giọng nói:

- Cậu nói rất đúng, lừa người thì dễ, lừa mình thì khó, thế nhưng, cậu có chứng cớ à?

Thân là cảnh sát, hắn ta đương nhiên cũng không mất cảnh giác, giọng nói nhỏ như ruồi bay, như vậy có thể đảm bảo cho dù trên người Mạc Ngôn có gắn thiết bị ghi âm cũng không thể nào ghi được giọng nói của hắn.

Hơi ngừng 1 chút, hắn ta nhìn về phía Tôn Minh Viễn, lớn giọng nói:

- Minh Viễn đại ca, tên này dùng tiểu xảo, nói em là hung thủ, đúng là hài thật!

Tôn Minh VIễn nghe vậy, cười cười không tỏ vẻ gì, cũng không nói gì.

Tôn Tường thấy thế, sắc mặt không thể tin nổi, nói:

- Minh Viễn đại ca, chẳng lẽ anh cũng cho rằng em là hung thủ sao?

Vẻ mặt của hắn trà vẻ khiếp sợ với vô tội, lập tức khiến cho những người xung quanh cũng đồng tình.

- Minh Viễn, anh nói gì đi chứ, tên đại sư đó rõ ràng là tên lừa đảo, để hắn tự do làm loạn ở đây, chẳng phải là làm cho mọi người cảm thấy bất an sao?

- Đúng thế, hắn nói Tôn Tường là hung thủ, chẳng lẽ Tôn Tường đúng là hung thủ thật sao? Thật là buồn cười…

Lúc này, Mạc Ngôn khẽ ho khan 1 tiếng, cao giọng nói:

- Các vị, mọi người ai nghe thấy là tôi nói anh ta là hung thủ nào?

Lời kia vừa thốt ra, mọi người lập tức yên lặng.

Vừa rồi Mạc Ngôn và Tôn Tường đều nhỏ giọng, ai cũng không biết bọn họ rốt cục nói cái gì, chỉ nghe thấy Tôn Tường đột nhiên cao giọng kêu oan, mọi người liền chọn tin hắn.



Mạc Ngôn thấy mọi người yên lặng, cười nói:

- Tôi vừa rồi chỉ nói với anh ta, da anh ta có hơi đen, mặc quần lót màu xanh biếc, có chút giống ninja ruồi, những lời này có chút ảnh hưởng đến lòng tự tôn con người, cho nên tôi mới không nói ra cho mọi người nghe…

Tôi Tường nghe vậy, lập tức đỏ mặt lên, nói:

- Ngươi nói bậy!

Mạc ngôn nhún vai, nói:

- Tôi rốt cục có nói bậy không, để cho mọi người kiểm nghiệm màu quần anh thì khắc biết ngay.

Sắc mặt Tôn Tường lập tức hãm lại, hồi lâu không nói được lời nào.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hôm nay hắn đúng là mặc quần lót màu xanh.

- Tôn tiên sinh, sao lại không nói gì? Không nói gì chứng tỏ ông chấp nhận thế rồi.

Mạc Ngôn có chút hứng thú nhìn Tôn Tường, tiếp tục khiêu khích:

- Đương nhiên, anh cũng có thể nói là tôi đoán lung tung, thế nhưng tôi biết được, số người đàn ông mặc quần lót màu xanh rất ít, hôm nay số đàn ông ở đây…

Nói xong, cậu nhìn về phía mọi người.

Cái nhìn này của cậu không quan trọng, ánh mắt nhìn ra mọi chỗ, tất cả mọi người đều bất giác lui 1 bước, đặc biệt là nữ tiếp tân, càng trốn sau lưng đàn ông, sợ ánh mắt gian tà của mạc ngôn nhìn thấy cảnh xuân nhà mình…

Mạc ngôn im lặng không cười, lập tức nói:

- Các vị không cần lo lắng, tôi không có ánh mắt nhìn xuyên thấu, chưa tiếp xúc, tôi không nhìn thấy những thứ không nên nhìn đâu, tôi chỉ muốn lấy vài vì dụ để nói rõ tỉ lệ người đàn ông mặc quần lót xanh là rất thấp thôi, như các vị là đàn ông, hôm nay các vị có ai mặc quần lót màu xanh không? Nếu như có thì giơ tay lên!

Mọi người nghe xong lời giải thích này, hơi thở nhẹ ra, nhưng lại không có ai giơ tay lên.

Mạc ngôn nhùn vai, nhìn về phía tôn tường, nói:

- Anh xem, hơn 10 người đàn ông ở đây chỉ có mình anh mặc quần lót màu xanh, nếu như tỉ lệ thấp như vậy có thể đoán trúng, thì tôi cũng không cần phải nói gì nữa chứ.

Lúc này, có người tò mờ đứng ra hỏi Tôn Tường, nói:

- Tôn Tường, cậu mặc đúng là quần lót màu xanh chứ?

Tôn Tường trừng mắt nhìn người này, sau đó nhìn về phía Mạc Ngôn, nói:

- Cho dù là tôi mặc quần lót màu xanh biếc thì cũng có thể nói lên điều gì?

Mạc Ngôn cười nói:

- Anh có thể thừa nhận là tốt rồi, cái này ít nhất có thể nói vừa rồi chúng ta nói đến chủ đề liên quan đến màu sắc của quần, mà không phải là hung thủ gì…

Hơi ngừng 1 chút, cậu mang nét mặt châm biếm, lại nói:

- Nhưng điều làm cho tôi ngạc nhiên chính là, tôi vốn không nói anh chính là hung thủ, nhưng anh lại cố tình nói ra những lời này thế là vì cái gì?

Bị Mạc Ngôn trả đũa, Tôn Tường không nói được câu gì, 1 ngụm nộ khí trước ngực, sắc mặt lập từ chuyển từ hồng sang đen.



Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn anh ta thêm nghi ngờ nhiều hơn.

Mạc Ngôn bỗng nhiên tiến lên 1 bước, nhẹ giọng nói bên tai Tôn Tường:

- Có thấy không, bất kể có bằng chứng hay không, tôi cũng có thể đùa chết anh!

- ***, dám đâm sau lưng ta!

Trong lòng Tôn Tường phẫn nổ, hận không thể đấm 1 chưởng vào mặt Mạc Ngôn ngay được, nhưng trong lòng anh ta cũng rõ, lúc này tuyệt đối không thể để mất lòng, rơi xuống bẫy đối phương.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nghĩ ngợi.

Trên thực tế, Tôn Tường căn bản không tin mạc ngôn có thể tiếp nhận tín hiệu phát ra từ vỏ mão, mà là hoài nghi mình sớm đã bị Mạc Ngôn và Tôn Minh VIễn để ý đến.

Theo như hắn thấy, chỉ cần sắp đặt ổn thỏa, muốn biết mình hôm nay có mặc quần lót màu gì, gặp ai, ăn gì, kỳ thực không khó 1 chút nào, hắn ta thân là đội trưởng đội hình sự, đối với kiểu theo dõi 24/24 này sớm đã hiểu rõ rồi, do vậy hắn tin là 1 cảnh hôm nay chắc chắn là do Tôn Minh VIễn và Mạc Ngôn đã bố trí hết trước!

- Xem ra, Tôn Minh VIễn đã nghi ngờ mình rồi…

Trong lòng hắn quay ngược lại, thầm nghĩ:

- Hay là có lẽ, hôm nay tất cả những người khách ở đây đều bị theo dõi hết, chứ không phải nhằm vào mỗi mình, mục đích làm như vậy, đơn giản là vì như con đường chính tìm không được chứng cớ, nên muốn sử dụng mạnh khóe thần quỷ này để làm loạn mọi người, ha ha chơi chiến thuật tâm lý này với mình, thật là ngây thơ…

Tôn Tường lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Ngôn, bỗng nhiên hướng tới mọi người, nói:

- Các vị, mời dùng não nghĩ 1 chút, trên thế giới này thực sự có khả năng thăm dò não người khác sao? Tôi có thể nói rõ cho mọi người biết là không có! Nhưng thân là 1 cảnh sát, tôi cũng có thể dùng 1 cách khác để biết được sinh hoạt của mọi người, đó chính là thiết bị theo dõi, tôi tin là không chỉ có mình tôi mà còn có cả mọi người trong đó, hôm nay tất cả mọi người ở đây đều bị theo dõi ở khắp mọi nơi, thiết bị theo dõi này thậm chí có thể bắt đầu từ khi mọi người bắt đầu đến đây, trên đường đi mọi người làm gì, ăn gì, mặc quần áo gì đều bị camera ghi lại hết, khi nãy tôi chuẩn bị bước ra yêu cầu tiến hành thí nghiệm với vị đại sư này, nhưng nếu người đứng ra là người khác, tôi tin là vị đại sư này cũng có thể nói ra những thứ trên người các vị!

- Nếu không như vậy, thì vị đại sư này sao có thể biết được ông với tôi, mọi chi tiết trên người chúng ta?

Tôn Tường nói xong, mọi người trong phòng khách 1 lần nữa lại xôn xao hẳn lên..

- Bị theo dõi à? Thật là đáng sợ!

Sắc mặt mọi người dần dần biến sắc, không thể không tin những lời này của Tôn Tường là lời giải thích hợp lý nhất.

Những thứ như thông linh, thật là quá sức mù mịt, mà khoa học kỹ thuật mới chính là điều thần kỳ đích thực của thế giới này!

Mà người duy nhất có thể theo dõi toàn bộ người ở đây không nghi ngờ gì nữa chính là đại gia Tôn Minh VIễn, thứ nhất, về nhân lực và tài chính, đừng nói là mấy chục người, mà đồng thời cùng theo dõi cả mấy trăm người, ông ta cũng có thể. Tiếp nữa, Tôn Minh VIễn có 15 năm tưởng nhớ và oán hận, mọi người sớm biết, ông ta có thể làm ra chuyện như thế này cũng không thấy kỳ quái gì.

Tôn Tường hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Tôn Minh VIễn, thành khẩn nói:

- Minh Viễn đại ca, tâm trạng anh em có thể hiểu được, nhưng em phải nói là anh mời cái tên gọi là thầy thông linh đến đây, hơn nữa lại dùng phương thức cực đoan thế này, tuyệt đối là sai lầm!

Tôn Minh VIễn là người trầm lắng, nghe vậy cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, tiếp tục duy trì tư thái không ý kiến gì.

Vẫn là câu nói đó, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người, ông ta vẫn tin tưởng Mạc Ngôn ở mức độ cao nhất, bất luận chuyện như thế nào cũng đều giao cho Mạc Ngôn xử lý…

Mạc Ngôn cũng khá kinh ngạc về biểu hiện của Tôn Tường, phải thừa nhận, người này đầu óc cũng linh hoạt, mấy câu nói đã quy mình về với người vô tội như mọi người, hơn nữa căn bản còn nhằm thế tấn công vào mình.

Việc này, có lời nói vừa rồi của Tôn Tường, bất luận biểu hiện của mình có thần kỳ thế nào đều quy về là do thiết bị theo dõi, trừ phi mình lúc này có thể kiếm ra 1 bản mạng hồn kiếm, 1 kiếm chém đầu tên này, để chứng minh cho những người khác, trên thế giới này ngoài khoa học kỹ thuật còn có người như mình tồn tại.

Đương nhiên, chuyện kinh hãi như thế Mạc Ngôn tuyệt đối không thể làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Phẩm Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook