Chương 41: Mê hoặc
Tịch Yêu Yêu
12/08/2021
Kỳ thật, hiện giờ nhớ đến, như vậy cũng là một hình thức phu thê ở chung.
Mà hiện tại nàng và Bùi Cẩm Triều, lại là một loại khác.
Giữa trưa nàng và Trâu thị cùng nhau uống hai ly, nàng thu thập xong phòng bếp, cùng Bùi Cẩm Triều trở về phòng nghỉ ngơi một lát.
Nhìn gương mặt nàng bởi vì uống rượu mà hơi hơi phiếm hồng, hắn cười nói: “Nếu nàng thích, buổi tối trở về chúng ta lại uống mấy ly.”
“Được, rượu hoa quế đặc biệt ngon.” Nàng vui vẻ gật đầu đáp ứng.
Mỗi năm Tết Âm Lịch, Bùi gia đều đặc biệt bận, bởi vì là thôn trưởng, uy vọng trong thôn rất cao, ngày thường Bùi Hải Cường không bán thịt heo, phần lớn thời gian đều là bận việc trong thôn, điều đình nhà này đánh nhau, bận việc bán đất nhà kia, rất ít có lúc rảnh rỗi.
Cho nên ngày tết rất khó được thanh nhàn, người tới cửa tìm hắn nhàn thoại việc nhà cũng là ngươi tới ta đi thật náo nhiệt, có thể từ sáng mùng một vẫn luôn bận việc tới ra tết Thượng Nguyên.
Trong phòng bếp, Đường Mẫn nhìn Trâu thị bao sủi cảo, trán đều đen, hình dạng này thật sự khó coi.
Kỳ thật, Trâu thị làm việc nhà gọn gàng ngăn nắp, người cũng phá lệ cần mẫn, trong nhà ngoài ngõ đều đặc biệt sạch sẽ nhanh nhẹn, nhưng đối với nấu ăn luôn có chút tùy tiện, cho rằng chỉ cần nấu chín, có thể cho vào miệng là được rồi.
Cho nên một chút cũng không để bụng với hình thức món ăn.
Trước mắt vài cái sủi cảo rất lớn, hơn nữa bao vỏ ngoài không chặt, thật sự nàng không biết nên nói gì.
Đường Mẫn cười khổ một tiếng, nói với Trâu thị: “Nương, nương cán da đi, để con bao cho.”
Trâu thị cũng không cảm thấy ngượng ngùng, vốn dĩ nàng cảm thấy con dâu nấu cơm rất ngon, dạ dày người trong nhà đều bị nha đầu này dưỡng đến kén ăn.
“Được, nương bao khó coi, này Tết nhất, con bao đi.”
Chờ Trâu thị nhìn thấy sủi cảo Đường Mẫn bao, thích thú vô cùng, khen nàng không dứt miệng.
Buổi tối, hai cha con Bùi Cẩm Triều nhìn trên mâm từng cái sủi cảo tinh xảo, không cần hỏi cũng biết khẳng định không phải bút tích của Trâu thị.
Trâu thị giống như nhìn ra ý nghĩ của hai cha con, trừng mắt nhìn hai người nói: “Có phải ghét bỏ tôi nấu cơm không thể ăn hay không?”
Bùi Cẩm Triều nhấp môi cười nói: “Nương, thời gian không còn sớm, nói không chừng buổi tối trong nhà còn có khách tới, chúng ta nhanh ăn cơm đi, hôm nay Mẫn Mẫn chắc cũng mệt mỏi, dùng cơm xong sớm nghỉ ngơi một chút.”
“Tiểu tử này, thật biết thương tức phụ.” Trâu thị cũng không trêu ghẹo bọn họ, người một nhà ngồi xuống ăn bữa cơm tất niên đầu tiên sau khi cô dâu mới vào cửa.
Cổ đại tân niên phải gác đêm, nhưng vì thân thể Bùi Cẩm Triều không tốt, trước nay phu thê Bùi thị đều không để hắn thức đêm, năm nay cũng đồng dạng như thế, dù sao thân mình vẫn có chút suy nhược, thực gầy thực trắng.
Bùi Cẩm Triều cũng không tính toán gác đêm, có thể lợi dụng lý do thân thể không tiện để tiểu tức phụ của chính mình có thể nghỉ ngơi nhiều hút, cớ sao mà không làm.
Trên giường mỹ nhân trong nội thất, hai người ngồi đối diện, trên bàn vuông nhỏ trước mắt để một bầu rượu và hai cái ly, bên cạnh còn có một vò rượu hoa quế.
Cửa sổ bên cạnh mở rộng, trong phòng cũng châm chậu than, giữ ấm đồng thời bảo đảm thông gió, hơn nữa uống rượu còn có thể ấm thân mình.
Trải qua buổi tối hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện, tửu lượng của nha đầu này …… chính mình đua không lại.
Cuối cùng hắn vô hạn cảm khái: Nha đầu này chính là thùng rượu trời sinh.
“Mẫn Mẫn, đêm nay uống ít một chút, miễn cho sáng mai đau đầu.”
“…… Biểu ca, có phải chàng muốn chuốc say ta hay không?” Nàng đột nhiên cười giống như một con tiểu hồ ly, “Tửu lượng của ta rất tốt, hai người như chàng cũng uống không lại ta.”
“Trước kia nàng từng uống bao nhiêu rượu?” ánh mắt hắn mang theo tươi cười say lòng người, giống như rượu hoa quế trước mắt, nồng đậm mà u hương.
Đường Mẫn đột nhiên duỗi tay che lại mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Chàng đừng cười với ta như vậy, quá mê hoặc lòng người.”
Tuy không say, nhưng thực hiển nhiên, đầu lưỡi theo không kịp đại não tư duy, hơn nữa nam nhân trước mắt thật sự quá yêu nghiệt, sức chống cự của nàng không đủ kiên cường.
Bùi Cẩm Triều bị động tác của nàng làm cho thật bất đắc dĩ, hắn lại không phải tiểu quan dựa mặt ăn cơm, lời này có chút không thể hiểu được.
Cúi đầu nhìn bình rượu bên cạnh, tiểu nha đầu này uống một phần ba vò rượu, hắn cũng chỉ là tượng trưng uống hai ly thôi.
Kiếp trước tửu lượng của hắn cường hãn, mà hiện giờ thân mình Bùi Cẩm Triều không có bao nhiêu sức chống cự với rượu, hai ly mà thôi, cũng đã có chút đầu váng mắt hoa.
“Đêm nay Mẫn Mẫn nói có chút nhiều.” Giơ tay xoa gương mặt nàng phấn nộn, “Đầu óc còn thanh tỉnh sao?”
Đường Mẫn nghiên đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn, sau đó nắm tay hắn, hôn một cái trong lòng bàn tay, nhìn thấy con ngươi Bùi Cẩm Triều nháy mắt trở nên ám ách cực nóng, hắc hắc cười: “Đầu óc tự nhiên là thanh tỉnh, chỉ là uống rượu thực dễ dàng loạn tính, hơn nữa uống rượu vào tuy còn thanh tỉnh, nhưng sẽ nói nhiều chút, biểu ca đừng để ý.”
Lòng bàn tay Bùi Cẩm Triều lúc này còn nóng, đứng dậy đi tới, khom lưng đóng lại cửa sổ phía bên nàng, sau đó bế nàng lên, đi đến thả trên giường.
“Ta sẽ không để ý, nếu nói đến loạn tính, đêm nay chúng ta cùng loạn đi, ngày mai cũng không cần dậy quá sớm, cơm sáng có thể tùy ý giải quyết một chút, từ buổi sáng đến buổi tối, cha mẹ đều sẽ không có quá nhiều thời gian rảnh.” Mùng một mùng hai người trong thôn đều sẽ tới chúc tết, mà thân thể của mình “không thoải mái”, Mẫn Mẫn là thê tử của hắn, tự nhiên mọi việc lấy chính mình làm trọng.
Trải qua một đêm, rốt cuộc Bùi Cẩm Triều phát hiện một chỗ tốt khác của nha đầu này, chỉ cần uống rượu, nàng sẽ phá lệ phóng túng, cho dù là tứ chi hay là thanh âm đều cho hắn cực đại thỏa mãn.
Về sau có lẽ có thể thường xuyên uống mấy ngụm, hắn cũng rèn luyện tửu lượng một chút, thuận tiện có thể điều tiết một chút tình thú.
Mùng ba, con rể tới cửa.
Sáng sớm tinh mơ, Trương thị đã ở nhà bận việc, Đường Khiêm không theo cha mẹ rời đi Đường gia, nhưng sáng nay cũng phải mang theo tức phụ và con trai đi nhà nhạc phụ.
Trần thị phi thường không thích con dâu của mình, cho dù con dâu này là nàng tự mình chọn cho con trai, không ngoài lý do con dâu này không một lòng với nàng.
Mà Đường Khiêm cũng không phải thực thích thê tử này, là vì gả cho chính mình hai ba năm, phần lớn thời gian nàng đều ở nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ phàm là có chút chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần có người tới nói một tiếng, cho dù Đường gia ra sao, nàng cũng ném xuống liền đi.
Cho dù thê tử là trưởng nữ tang phụ, cũng không thể xuất giá rồi còn như vậy.
“Khiêm Nhi, đây là nhị thẩm chuẩn bị lễ cho con, con nhìn xem còn thiếu gì không.” Trần thị không ở Đường gia, tết này lão gia tử và lão thái thái cũng không vui, không phải bởi vì phân gia, mà là vì chuyện này nháo ra chê cười.
Tuy vì đại phòng, hai lão nhân có chút giận chó đánh mèo trưởng tôn, nhưng vẫn có chút an ủi vì Đường Khiêm nói hắn ở lại.
“Nhị thẩm, nhiêu đây là đủ rồi, cho nhiều cho ít, mấy huynh đệ nhà bọn họ cũng sẽ không đổi mới suy nghĩ về con.”
Trương thị nghe vậy, trong lòng thổn thức, “Tình huống nhà Trân Trân tương đối đặc thù, con cũng đừng quá để trong lòng, dù sao cũng đã sinh cho con một đứa con trai, đi ăn bữa cơm trở về là được, hay là chờ chút Mẫn Nhi bọn họ trở về, con mượn xe ngựa nhà bọn họ đi?”
Đường Khiêm lại lắc đầu cự tuyệt, “Không cần nhị thẩm, con đã nói với Tôn Tài Thư, đi xe bò nhà bọn họ, hơn nữa lỡ như chúng con trì hoãn trên đường, chẳng lẽ bắt Mẫn Nhi phải chờ, nhưng buổi chiều chúng con sẽ nhanh chóng trở về, trò chuyện với biểu đệ.”
Mà hiện tại nàng và Bùi Cẩm Triều, lại là một loại khác.
Giữa trưa nàng và Trâu thị cùng nhau uống hai ly, nàng thu thập xong phòng bếp, cùng Bùi Cẩm Triều trở về phòng nghỉ ngơi một lát.
Nhìn gương mặt nàng bởi vì uống rượu mà hơi hơi phiếm hồng, hắn cười nói: “Nếu nàng thích, buổi tối trở về chúng ta lại uống mấy ly.”
“Được, rượu hoa quế đặc biệt ngon.” Nàng vui vẻ gật đầu đáp ứng.
Mỗi năm Tết Âm Lịch, Bùi gia đều đặc biệt bận, bởi vì là thôn trưởng, uy vọng trong thôn rất cao, ngày thường Bùi Hải Cường không bán thịt heo, phần lớn thời gian đều là bận việc trong thôn, điều đình nhà này đánh nhau, bận việc bán đất nhà kia, rất ít có lúc rảnh rỗi.
Cho nên ngày tết rất khó được thanh nhàn, người tới cửa tìm hắn nhàn thoại việc nhà cũng là ngươi tới ta đi thật náo nhiệt, có thể từ sáng mùng một vẫn luôn bận việc tới ra tết Thượng Nguyên.
Trong phòng bếp, Đường Mẫn nhìn Trâu thị bao sủi cảo, trán đều đen, hình dạng này thật sự khó coi.
Kỳ thật, Trâu thị làm việc nhà gọn gàng ngăn nắp, người cũng phá lệ cần mẫn, trong nhà ngoài ngõ đều đặc biệt sạch sẽ nhanh nhẹn, nhưng đối với nấu ăn luôn có chút tùy tiện, cho rằng chỉ cần nấu chín, có thể cho vào miệng là được rồi.
Cho nên một chút cũng không để bụng với hình thức món ăn.
Trước mắt vài cái sủi cảo rất lớn, hơn nữa bao vỏ ngoài không chặt, thật sự nàng không biết nên nói gì.
Đường Mẫn cười khổ một tiếng, nói với Trâu thị: “Nương, nương cán da đi, để con bao cho.”
Trâu thị cũng không cảm thấy ngượng ngùng, vốn dĩ nàng cảm thấy con dâu nấu cơm rất ngon, dạ dày người trong nhà đều bị nha đầu này dưỡng đến kén ăn.
“Được, nương bao khó coi, này Tết nhất, con bao đi.”
Chờ Trâu thị nhìn thấy sủi cảo Đường Mẫn bao, thích thú vô cùng, khen nàng không dứt miệng.
Buổi tối, hai cha con Bùi Cẩm Triều nhìn trên mâm từng cái sủi cảo tinh xảo, không cần hỏi cũng biết khẳng định không phải bút tích của Trâu thị.
Trâu thị giống như nhìn ra ý nghĩ của hai cha con, trừng mắt nhìn hai người nói: “Có phải ghét bỏ tôi nấu cơm không thể ăn hay không?”
Bùi Cẩm Triều nhấp môi cười nói: “Nương, thời gian không còn sớm, nói không chừng buổi tối trong nhà còn có khách tới, chúng ta nhanh ăn cơm đi, hôm nay Mẫn Mẫn chắc cũng mệt mỏi, dùng cơm xong sớm nghỉ ngơi một chút.”
“Tiểu tử này, thật biết thương tức phụ.” Trâu thị cũng không trêu ghẹo bọn họ, người một nhà ngồi xuống ăn bữa cơm tất niên đầu tiên sau khi cô dâu mới vào cửa.
Cổ đại tân niên phải gác đêm, nhưng vì thân thể Bùi Cẩm Triều không tốt, trước nay phu thê Bùi thị đều không để hắn thức đêm, năm nay cũng đồng dạng như thế, dù sao thân mình vẫn có chút suy nhược, thực gầy thực trắng.
Bùi Cẩm Triều cũng không tính toán gác đêm, có thể lợi dụng lý do thân thể không tiện để tiểu tức phụ của chính mình có thể nghỉ ngơi nhiều hút, cớ sao mà không làm.
Trên giường mỹ nhân trong nội thất, hai người ngồi đối diện, trên bàn vuông nhỏ trước mắt để một bầu rượu và hai cái ly, bên cạnh còn có một vò rượu hoa quế.
Cửa sổ bên cạnh mở rộng, trong phòng cũng châm chậu than, giữ ấm đồng thời bảo đảm thông gió, hơn nữa uống rượu còn có thể ấm thân mình.
Trải qua buổi tối hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện, tửu lượng của nha đầu này …… chính mình đua không lại.
Cuối cùng hắn vô hạn cảm khái: Nha đầu này chính là thùng rượu trời sinh.
“Mẫn Mẫn, đêm nay uống ít một chút, miễn cho sáng mai đau đầu.”
“…… Biểu ca, có phải chàng muốn chuốc say ta hay không?” Nàng đột nhiên cười giống như một con tiểu hồ ly, “Tửu lượng của ta rất tốt, hai người như chàng cũng uống không lại ta.”
“Trước kia nàng từng uống bao nhiêu rượu?” ánh mắt hắn mang theo tươi cười say lòng người, giống như rượu hoa quế trước mắt, nồng đậm mà u hương.
Đường Mẫn đột nhiên duỗi tay che lại mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Chàng đừng cười với ta như vậy, quá mê hoặc lòng người.”
Tuy không say, nhưng thực hiển nhiên, đầu lưỡi theo không kịp đại não tư duy, hơn nữa nam nhân trước mắt thật sự quá yêu nghiệt, sức chống cự của nàng không đủ kiên cường.
Bùi Cẩm Triều bị động tác của nàng làm cho thật bất đắc dĩ, hắn lại không phải tiểu quan dựa mặt ăn cơm, lời này có chút không thể hiểu được.
Cúi đầu nhìn bình rượu bên cạnh, tiểu nha đầu này uống một phần ba vò rượu, hắn cũng chỉ là tượng trưng uống hai ly thôi.
Kiếp trước tửu lượng của hắn cường hãn, mà hiện giờ thân mình Bùi Cẩm Triều không có bao nhiêu sức chống cự với rượu, hai ly mà thôi, cũng đã có chút đầu váng mắt hoa.
“Đêm nay Mẫn Mẫn nói có chút nhiều.” Giơ tay xoa gương mặt nàng phấn nộn, “Đầu óc còn thanh tỉnh sao?”
Đường Mẫn nghiên đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn, sau đó nắm tay hắn, hôn một cái trong lòng bàn tay, nhìn thấy con ngươi Bùi Cẩm Triều nháy mắt trở nên ám ách cực nóng, hắc hắc cười: “Đầu óc tự nhiên là thanh tỉnh, chỉ là uống rượu thực dễ dàng loạn tính, hơn nữa uống rượu vào tuy còn thanh tỉnh, nhưng sẽ nói nhiều chút, biểu ca đừng để ý.”
Lòng bàn tay Bùi Cẩm Triều lúc này còn nóng, đứng dậy đi tới, khom lưng đóng lại cửa sổ phía bên nàng, sau đó bế nàng lên, đi đến thả trên giường.
“Ta sẽ không để ý, nếu nói đến loạn tính, đêm nay chúng ta cùng loạn đi, ngày mai cũng không cần dậy quá sớm, cơm sáng có thể tùy ý giải quyết một chút, từ buổi sáng đến buổi tối, cha mẹ đều sẽ không có quá nhiều thời gian rảnh.” Mùng một mùng hai người trong thôn đều sẽ tới chúc tết, mà thân thể của mình “không thoải mái”, Mẫn Mẫn là thê tử của hắn, tự nhiên mọi việc lấy chính mình làm trọng.
Trải qua một đêm, rốt cuộc Bùi Cẩm Triều phát hiện một chỗ tốt khác của nha đầu này, chỉ cần uống rượu, nàng sẽ phá lệ phóng túng, cho dù là tứ chi hay là thanh âm đều cho hắn cực đại thỏa mãn.
Về sau có lẽ có thể thường xuyên uống mấy ngụm, hắn cũng rèn luyện tửu lượng một chút, thuận tiện có thể điều tiết một chút tình thú.
Mùng ba, con rể tới cửa.
Sáng sớm tinh mơ, Trương thị đã ở nhà bận việc, Đường Khiêm không theo cha mẹ rời đi Đường gia, nhưng sáng nay cũng phải mang theo tức phụ và con trai đi nhà nhạc phụ.
Trần thị phi thường không thích con dâu của mình, cho dù con dâu này là nàng tự mình chọn cho con trai, không ngoài lý do con dâu này không một lòng với nàng.
Mà Đường Khiêm cũng không phải thực thích thê tử này, là vì gả cho chính mình hai ba năm, phần lớn thời gian nàng đều ở nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ phàm là có chút chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần có người tới nói một tiếng, cho dù Đường gia ra sao, nàng cũng ném xuống liền đi.
Cho dù thê tử là trưởng nữ tang phụ, cũng không thể xuất giá rồi còn như vậy.
“Khiêm Nhi, đây là nhị thẩm chuẩn bị lễ cho con, con nhìn xem còn thiếu gì không.” Trần thị không ở Đường gia, tết này lão gia tử và lão thái thái cũng không vui, không phải bởi vì phân gia, mà là vì chuyện này nháo ra chê cười.
Tuy vì đại phòng, hai lão nhân có chút giận chó đánh mèo trưởng tôn, nhưng vẫn có chút an ủi vì Đường Khiêm nói hắn ở lại.
“Nhị thẩm, nhiêu đây là đủ rồi, cho nhiều cho ít, mấy huynh đệ nhà bọn họ cũng sẽ không đổi mới suy nghĩ về con.”
Trương thị nghe vậy, trong lòng thổn thức, “Tình huống nhà Trân Trân tương đối đặc thù, con cũng đừng quá để trong lòng, dù sao cũng đã sinh cho con một đứa con trai, đi ăn bữa cơm trở về là được, hay là chờ chút Mẫn Nhi bọn họ trở về, con mượn xe ngựa nhà bọn họ đi?”
Đường Khiêm lại lắc đầu cự tuyệt, “Không cần nhị thẩm, con đã nói với Tôn Tài Thư, đi xe bò nhà bọn họ, hơn nữa lỡ như chúng con trì hoãn trên đường, chẳng lẽ bắt Mẫn Nhi phải chờ, nhưng buổi chiều chúng con sẽ nhanh chóng trở về, trò chuyện với biểu đệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.