Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 136: Thai động

Tịch Yêu Yêu

30/09/2021

Đêm đó yến hội rất náo nhiệt, bên chỗ Đường Mẫn đều là nữ quyến quan viên Kinh Châu phủ, bên nam khách có Đường Hạo tân tấn tiểu quốc cữu chiêu đãi.

Mấy năm nay, Đường Hạo ở kinh thành cũng thường xuyên cùng bạn học đi ra ngoài ăn ăn uống uống, đi bọn họ trong phủ làm khách, nên rất có bộ tịch.

Sau khi tiệc tối chấm dứt, từng người đều lần lượt tan, mọi người mới về phòng đi nghỉ ngơi.

Ngày kế, Đường Mẫn thay thường phục, cùng mấy người Phùng Minh Ngọc du ngoạn phong cảnh thắng địa phụ cận, Hồng Quang tự, núi Thiên Diệp, đi thuyền diễn sóng bảy mươi dặm hồ sen.

Cũng ở chỗ này ăn vui sướng tràn trề các loại thuỷ sản hiếm lạ cổ quái, làm vài vị hứng thú ngẩng cao.

Sáng sớm ngày hai mươi mốt, Đường Mẫn mang theo đám người Phùng Minh Ngọc đi tòa nhà của bọn họ ở Kinh Châu phủ, hôm nay là ngày đưa quà cưới, trong thôn sớm đã thêm trang vào tháng trước, nếu không phải vì Đường Dĩnh xuất giá từ phủ thành, tất nhiên cũng chờ tới hôm nay mới tặng quà cưới.

Đường Mẫn cho Đường Dĩnh một bộ trang sức vàng ròng tinh xảo, tự nhiên là đồ vật trong cung, đám người Phùng Minh Ngọc cũng đều đưa hạ lễ không tầm thường, cũng không phải cỡ nào quý trọng, nếu là nữ tử nhà khác thành thân thêm của hồi môn cũng chỉ như thế, nhưng rốt cuộc phủ thành không bằng kinh thành, tuy không mở ra, nhưng vài người đưa đồ vật ít nhất một cái rương không chứa đủ.

“Sáng mai, Khương cô cô tới trang điểm cho muội, bộ trang sức này thực vui mừng, mang lúc xuất giá đi, đồ vật trong cung sẽ không có vẻ quá mức trương dương.”

Đường Dĩnh yêu thích không buông tay bộ trang sức vàng ròng này, tỉ lệ vàng và thủ công tinh xảo đều là nàng chưa bao giờ thấy, không nói giá trị, chỉ cần là đồ vật trong cung cũng đã là vật báu vô giá.

Trương thị tính nết thực không tệ, ở chỗ này một thời gian, quan hệ với hàng xóm cũng phi thường tốt, hôm nay cũng đầy người tới cửa chúc mừng.

Tề gia rốt cuộc không được gặp Hoàng Hậu nương nương trước ngày thành thân, vì thế Tề phu nhân có ý kiến không nhỏ với con trai út, nhưng e ngại con dâu tương lai là muội muội ruột của đương kim hoàng hậu, nàng phải phí hết tâm huyết vì hôn sự này, sợ có một chút sai lầm, bị thiên gia trách tội.

Vốn dĩ con dâu chỉ là con gái nhà nông hộ, cưới vào cửa còn không phải tùy ý nàng tra tấn, hiện giờ hay rồi, thân phận cao như vậy, vào cửa nàng còn phải cẩn thận kính?

Kỳ thật nàng cũng nghĩ tới cho con trai út ra ngoài sống riêng, nhưng trưởng tử có chút bất tài, về sau ai biết có thể trông cậy vào được hay không, lỡ như về sau Tề gia suy tàn, nàng còn không phải dựa vào con trai út.

Nghĩ đến điểm này, nàng bị mâu thuẫn tra tấn như lửa đốt, môi đều nổi lên bọt nước.

Người biết đến tự nhiên ở trong lòng chê cười nàng, người không biết còn tưởng nàng hy vọng con dâu tương lai cỡ nào.

Nhưng Tề Yến có thể cưới được muội muội ruột của đương kim hoàng hậu chính là thiên đại vinh quang, chẳng sợ Đường nhị cô nương cũng không có phong hào, nhà mẹ đẻ hoàng hậu cũng không được danh hiệu thực tính, nhưng thử hỏi một chút, ai dám đắc tội Đường gia?

Ngày vui của muội tử, Hoàng Hậu nương nương còn ngàn dặm xa xôi từ kinh thành quay về, có thể thấy được rất coi trọng nhà mẹ đẻ, nếu không tống cổ người trong cung đưa hạ lễ về là được, ai cũng không thể bắt bẻ sai lầm, cũng không dám nói gì, ngược lại vẫn quang vinh.

“Nương nương, bên ngoài có một vị Đường Khiêm Đường đại công tử mang theo gia quyến tới.”

Đường Mẫn nghe vậy, cười làm người mời vào.

Vốn dĩ người ta tới là có thể trực tiếp vào, vì chính mình mà bị chặn ở cửa, yêu cầu thông bẩm mới có thể vào, cũng ủy khuất người ta.

Lần này tới chính là vợ chồng Đường Khiêm và Đường An, còn có vợ chồng Đường Văn.

Lúc biết được Đường Mẫn thành hoàng hậu, vợ chồng Đường Văn hối hận xanh ruột.

Nếu lúc trước bọn họ chấp nhận gả con gái chính mình, hiện tại bọn họ chính là quốc trượng, cần gì nghèo túng đến nông nỗi bây giờ, hậu vị rõ ràng nên thuộc về con gái bọn họ.

“Thảo dân bái kiến Hoàng Hậu nương nương.” Bọn họ vừa đến, liền quỳ xuống đất thỉnh an Đường Mẫn.

Đường Mẫn vẫy vẫy tay làm cho bọn họ đứng lên, sau đó cười nói: “Sao hôm nay đại ca mới đến đây?”

“Trong nhà thu lúa mạch, lúc này mới chậm trễ một ít thời gian.” Bởi vì nhị phòng phải trước tiên tới phủ thành chuẩn bị hôn sự cho Đường Dĩnh, nên trong nhà trong ruộng gần như đều là hai vợ chồng bọn họ bận việc, lúc này mới chậm trễ một ít, vẫn là không ngừng đẩy nhanh tốc độ lại đây, giả thiết thời tiết có biến, nói không chừng sẽ chậm trễ ngày xuất giá, chờ đến khi Đường Dĩnh hồi môn mới có thể đến.

Đường Mẫn tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, mời bọn họ lần lượt ngồi xuống, sau đó nói với Khương cô cô: “Làm người mang vài thứ bổn cung gác ở sương phòng lại đây.”

“Dạ!”

Đường Mẫn nhìn Lý thị nói: “Đại tẩu, trở về cũng không mang cái gì đồ tốt, trong kinh thành bổn cung có một cửa hàng quần áo, lần này trở về mang cho tẩu vài bộ quần áo, còn có một ít vải dệt, An Nhi tuổi cũng không nhỏ, làm thêm cho hắn mấy bộ để mặc.”

Khương cô cô trở về, phía sau sáu bảy nội giám cầm không ít đồ vật, có hộp cẩm tú sặc sỡ, có sa tanh ngăn nắp lượng lệ, còn có quần áo xinh đẹp làm người không dời mắt được.

Lý thị vừa thấy, cũng ngây ngẩn cả người, thứ này cũng quá nhiều.

“Nương nương, nhiều như vậy, dân phụ nào dám thu.”

“Nhận lấy đi, mấy năm nay bổn cung và Đường Hạo đều không ở bên cạnh cha mẹ, việc trong nhà và hai vị lão nhân đều dựa vào đại ca và đại tẩu chiếu cố, bổn cung đều biết, đây chẳng qua đều là vật ngoài thân, nói thật đưa cũng có chút lỗi thời, rốt cuộc trong nhà cũng không phải thường xuyên dùng được, nhưng rốt cuộc là một chút tâm ý của bổn cung, chúng ta đều là người một nhà.”

Thấy nàng nói như vậy, Lý thị cũng chỉ có thể gật đầu nhận lấy, Khương cô cô kêu mấy nội giám đi theo Lý thị, thả đồ vật tới trong phòng bọn họ.

Vài vị nội giám rời khỏi, Đường Dĩnh liền tới phòng Lý thị, nhìn thấy trong phòng bày biện đồ vật, biết ngay là đại tỷ đưa.

Nàng tiến lên cầm lấy một bộ quần áo Tương sắc, run run duỗi ra, khoa tay múa chân trên người Lý thị, cười nói: “Tẩu tử mặc bộ này rất xinh đẹp, có vẻ làn da đặc biệt trắng nõn.”



Lý thị nghe nói, cầm lấy quần áo đi đến trước gương đồng, nhìn thấy chính mình trong gương, cũng ngượng ngùng cười cười.

Bộ quần áo này thật xinh đẹp, trong trí nhớ của nàng, chỉ sợ nghĩ nát óc cũng sẽ không tưởng được, một ngày kia nàng có thể mặc vào quần áo xinh đẹp như vậy, lụa mượt mà như nước, mặt trên thêu hoa sống động như thật, hơn nữa kiểu dáng càng là trước nay cũng chưa thấy, cho dù chỉ khoa tay múa chân đều có thể tưởng tượng được, nếu mặc vào tất nhiên rất đẹp.

“Tẩu tử, bộ trang sức này ngày mai cũng mang đi, ma ma bên người đại tỷ xuất thân trong cung, tất nhiên biết chải đầu trang điểm, chờ ngày mai muội cầu xin đại tỷ, làm Khương cô cô cũng trang điểm chải chuốt cho tẩu một chút.”

Lý thị quay đầu lại nhìn trang sức hồng ngọc, cả kinh cằm đều phải rơi xuống.

“Nhị muội, này cũng quá quý trọng? Tẩu nào dám mang đi ra ngoài, thật sợ bị người cướp.”

Đường Dĩnh nhíu mũi, kiêu ngạo nói: “Đây chính là thiên gia ngự tứ, ai không muốn sống nữa, dám cướp đồ vật ngự tứ? Cho dù tẩu tử đưa cho người khác, người khác cũng không dám nhận đâu. Yên tâm đi, tẩu tử mang khẳng định đẹp.”

Nói xong, nàng lấy ra một cây trâm hồng ngọc cắm vào tóc Lý thị, cười nói: “Ngày mai muội phải xuất giá, rất khó lại giúp được cha mẹ chuyện trong nhà, muội hy vọng tẩu tử có thể chăm sóc cha mẹ muội nhiều chút, nãi nãi tuổi lớn, thân thể ngày càng lụn bại, muội biết đều là tẩu tử chiếu cố, trong nhà ngoài ruộng quanh năm suốt tháng không có nhàn rỗi, vốn dĩ muội cũng muốn tìm chồng ở gần nhà, như vậy còn có thể thỉnh thoảng về nhà giúp, nhưng muội thích Tề Yến, chướng mắt người khác.”

Lý thị tự nhiên cũng từng gặp Tề Yến, nàng gỡ xuống trâm ngọc, phía dưới ba sợi chỉ bạc là cánh hoa điêu khắc từ hồng ngọc, thật tinh xảo.

“Không cần Nhị muội nói, mấy năm nay đại phòng chúng ta có thể sống thư thái, đều là nhị thúc và nhị thẩm giúp đỡ, nói cảm tạ hẳn là chúng ta mới đúng, muội có thể gả cho nam tử muội thích, tẩu thật cao hứng.”

“Dạ, cảm ơn đại tẩu.”

Hạ lễ đều đã tặng, Đường Mẫn cũng không tính toán ở lâu, chỉ chờ đến khi Đường Dĩnh hồi môn lại đến nơi này uống rượu mừng.

Còn về ngày mai, nàng cũng không tính toán tham dự, đơn giản là vì nếu nàng tới, chắc chắn bọn họ phải lễ bái chính mình, nàng cũng không muốn cướp đi nổi bật của cha mẹ.

Ngày kế trời còn chưa sáng, Đường Dĩnh đã bị Trương thị kêu dậy.

“Dĩnh Nhi, Khương cô cô bên người nương nương sắp tới trang điểm cho con, hiện tại đi tắm gội trước đi.”

Đường Dĩnh nghĩ đến hôm nay đại hôn, trái tim liền khẩn trương hơn hẳn, nàng vuốt mặt nói với Trương thị: “Nương, mặt con không có việc gì chứ?”

Trương thị khó hiểu, nhìn vài lần nói: “Có thể có chuyện gì?”

“Không, con sợ ngủ áp ra dấu vết, không có gì thì tốt.” Nàng đứng dậy đi cách gian, bên trong Trương thị sớm đã chuẩn bị tốt nước ấm.

Con gái thứ hai sắp xuất giá, hơn nữa còn gả phong cảnh, vẫn là nhờ phúc con gái lớn, làm trong lòng Trương thị cảm thấy thật tốt đẹp.

Nhìn con gái út làn da tiểu mạch, nghĩ lại trưởng nữ trắng nõn như ngưng chi, hai cô nương đều là con gái nàng thương yêu nhất, nhưng nói đến cùng, vẫn là thua thiệt con gái út.

Hiện giờ trưởng nữ đã quý vì hoàng hậu, nàng cũng không có gì đáng giá lo lắng, chính là con gái út ở bên người chính mình ăn không ít khổ.

Đương nhiên, nếu ý tưởng này bị Đường Mẫn biết, đại khái cũng chỉ cười cười thôi.

Tắm gội xong, Khương cô cô đã tới.

Bà tiến lên lau khô tóc cho Đường Dĩnh, liền bắt đầu trang điểm cho nàng.

Trang dung tự nhiên chính là kiểu thực lưu hành trong kinh thành, đẹp hay không, theo Đường Mẫn thấy là mỗi người một ý, nhưng ít nhất thích ứng thẩm mỹ niên đại này.

Ước chừng hai canh giờ sau, Đường Dĩnh đã mặc vào áo cưới đỏ thẫm, an an tĩnh tĩnh ngồi trong khuê phòng, tức phụ cô nương hàng xóm đều tụ tập, nhìn Đường Dĩnh diễm lệ đoạt mục, sôi nổi khen không dứt miệng.

“Hôm nay chúng ta không đi sao?” Minh An Ninh hỏi.

Đường Mẫn cười gật đầu, “Hôm nay không đi, dù sao cũng là ngày vui của nàng, chúng ta qua bọn họ không chừng sẽ câu nệ, hơn nữa……”

Câu nói kế tiếp chưa nói, nhưng mấy người các nàng đều là người tinh, nhìn như ôn ôn hòa hòa, kỳ thật tẩm dâm hậu trạch mười mấy năm, chuyện nên hiểu tự nhiên đều hiểu, rất nhiều chuyện chẳng sợ không nói ra, xem tình thế trong lòng cũng đoán được bảy tám phần.

“Đây là nơi nương nương sinh ra?” Ôn Ngọc Kiều đánh gãy đột ngột trầm mặc.

“Tự nhiên không phải, nơi ta sinh ra còn phải đi hai ngày nữa, trong thôn hạ hạt Kinh Châu phủ, tên là thôn Đào Hoa, mặt sau thôn có núi Đào Hoa, trên núi đều đầy khắp cây đào, mỗi năm mùa xuân nơi đó thật xinh đẹp, gió nhẹ thổi qua, khắp nơi cánh hoa phi dương, chỉ là quả đào lại không thể ăn, biểu ca có một tòa thôn trang sau núi, bên trong còn có suối nước nóng, ban đầu ta không biết thân phận của hắn, còn nghĩ rõ ràng chính là một ma ốm, cả ngày đại môn không ra nhị môn không mại, sao lại có một tòa sơn trang xinh đẹp như vậy.”

“Bệ hạ từ nhỏ đã thông tuệ, rất nhiều chuyện chúng ta thấy, người thông minh xem ba bước mười bước, hắn lại có thể nhìn xa trăm ngàn bước.” Phùng Minh Ngọc cười nói.

“Vậy chúng ta đi thôn Đào Hoa sao?” Nơi này không rộng mở bằng kinh thành, nhà cửa không khảo cứu bằng kinh thành, quần áo không hoa lệ bằng kinh thành, nhưng thuần phác và tốt đẹp, nàng cảm thấy chuyến đi này không tệ.

“Không phải Minh Ngọc tỷ muốn đến xem nơi biểu ca ở mấy năm trước sao? Chờ Đường Dĩnh hồi môn, chúng ta liền đi một chuyến, sau khi xem xong liền hồi kinh.”

Hôn lễ của Đường Dĩnh thực long trọng, của hồi môn chừng sáu mươi sáu đài, tuy số lượng không coi là nhiều, nhưng cũng đã vượt qua đa số người phủ thành, nơi này nhà phú quý gả con gái bình thường đều là sáu mươi đài, kinh thành thiên kim khuê tú xuất giá phần lớn cũng nhiều như vậy, lúc trước mấy vị công chúa xuất giá cũng là tám mươi tám đài, đây là hoàng gia lễ chế, còn về Đường Mẫn, của hồi môn thô ráp, tính luôn sính lễ Bùi gia cho cũng chỉ mười hai đài, trong đó hơi nước còn rất nhiều.

Mà Đường Dĩnh, mỗi một cái rương đều phi thường chất lượng, mấy năm nay Đường Hạo và chính mình lục tục cho Đường gia mấy ngàn lượng bạc, lần này Đường Dĩnh xuất giá ít cũng mang ba bốn ngàn lượng, còn có tòa nhà kia, ngoài Kinh Châu phủ còn có một thôn trang, sáu mươi khoảnh ruộng tốt, các loại gấm vóc hoa mỹ khác, đồ vật ngự tứ, cũng coi như khiến bao nhiêu người ganh tị chết.

Tri phủ phu nhân tự mình làm mai, đương kim Hoàng Hậu nương nương tiến đến tọa trấn, lần này đại hôn tất nhiên được toàn bộ Kinh Châu phủ chú mục.



Đường Mẫn cũng làm Khương cô cô đi theo vào tân phòng và Tề gia, bà đều gõ một chút, miễn cho Tề phu nhân mất đúng mực.

“Nương nương, Tề phu nhân không phải người dễ đối phó, cũng may cô gia là người có chủ kiến, không cần sợ nhị tiểu thư chịu khổ, Tề phu nhân tương đối lòng tham không đáy, nhưng nô tỳ cũng đã gõ nàng, chắc sẽ không làm khó nhị tiểu thư.”

Đường Mẫn gật đầu, “Vất vả bà.”

Đường Dĩnh thuận lợi xuất giá, lúc sau chính là ngày thứ ba lại mặt, nàng cũng không nguyện ý trở về, nói thật nàng thật sự không có quá nhiều tình cảm với Đường gia, ngoại trừ Đường Hạo.

Xem toàn bộ Đường gia, đi theo Đường Mẫn được lợi chỉ có một mình Đường Hạo liền biết.

Ngày thứ ba lại mặt, Đường Mẫn chỉ đơn giản đi ăn một bữa cơm, dặn dò cha mẹ một chút, dặn dò tượng trưng Đường Dĩnh vài câu, ngày kế liền cùng mấy người bọn họ ngồi xe ngựa đi Bùi Trang.

Quay về Thịnh Kinh đã là giữa tháng bảy, trở về Phùng Minh Ngọc liền ngựa không ngừng vó bắt đầu bận việc hôn sự của cô em chồng.

Mà lúc này, thai của Đường Mẫn động lợi hại.

“Đứa nhỏ này muốn làm gì?” Cơm trưa xong, Bùi Cẩm Triều ôm tức phụ, nhìn cái bụng như cuộn sóng, nhịn không được duỗi tay vuốt ve, nhận thấy được xúc cảm dưới lòng bàn tay, hắn luôn thực kích động.

“Hắn đang chào hỏi chúng ta, nói cho cha mẹ, hắn phi thường khỏe mạnh, làm chúng ta không cần lo lắng.” trong lúc Lưu Ngạn cầm quyền, nàng phi thường chán ghét hoàng cung, nhưng hiện tại nơi này chính là nhà của bọn họ, sau khi trở về tâm tình rất yên ổn, hoặc là nói, chỉ cần có Lưu Cảnh bên cạnh, lòng nàng luôn yên ổn.

Cảnh Đế cúi đầu yêu thương hôn môi nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng ở bên cạnh ta, ta mới có thể yên tâm, về sau có thể không quay về liền không cần trở về.”

“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.” Nàng gật đầu, “Trước khi hồi kinh ta cho bọn họ ba ngàn lượng bạc, hẳn cũng đủ đời này tiêu dùng.

“Cho dù nàng không cho, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không kém, không phải còn có Đường Hạo sao?”

Đường Mẫn cười khổ: “Chung quy là chiếm thân mình con gái người ta.”

Cảnh Đế trầm mặc, hắn làm sao không phải.

Chung quy là thiếu nợ bọn họ, hơn nữa vẫn là nợ nhân tình, khó trả nhất.

Đường Mẫn còn đỡ, vợ chồng Đường gia không biết con gái đã thay đổi, nhưng hắn không giống nàng, thân phận của hắn sớm muộn gì đều phải bại lộ.

Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, cha mẹ Bùi gia là người tốt thông tình đạt lý, nếu gặp được kẻ càn quấy, hiện tại hắn cũng sẽ thực khó xử.

“Sách……” Nàng đột nhiên nhíu mày.

Cảnh Đế nhìn bụng nàng, tuy lúc trước Đoàn Tử cũng là cái dạng này, nhưng mỗi lần nhìn thấy, hắn lại lo lắng cái bụng trắng nõn của nàng sẽ bị đá phá.

Hắn đột nhiên có loại cảm giác, có thể làm ầm ĩ như vậy, nhất định vẫn là tiểu tử.

“Rất đau sao?” Hắn khẩn trương hỏi.

Đường Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: “Còn tạm, không thể nói đau, chỉ là cảm giác quái quái.”

Quái như thế nào, nàng biểu đạt không ra, chính là rất quái dị.

“Biểu ca, ta mệt nhọc.”

Cảnh Đế ôm nàng đứng lên đi đến trên giường, ôn nhu nói: “Chúng ta nghỉ ngơi đi.”

“Chàng không đi xem tấu chương sao?”

“Không quan trọng bằng nghỉ ngơi với hai mẹ con nàng!”

Sau giờ ngọ, Đường Mẫn nghỉ ngơi tỉnh lại nhận thấy được người bên cạnh co lại, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện là con trai ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, rất đáng yêu.

Nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia, duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc trên má hắn, “Tiểu đồ lười.”

Tô trạch, Tô Bình Vân nhìn thê tử lười biếng, tiến lên ngồi xuống bên cạnh nàng, cười hỏi: “Cùng nương nương đi ra ngoài chơi vui sao?”

“Ừ, phi thường vui, chàng không biết đâu, Thúy Hồng bên cạnh nương nương nấu cơm thật sự rất ngon, làm mấy món thuỷ sản miễn bàn mỹ vị cỡ nào, rõ ràng có rất nhiều loại chúng ta chưa từng thấy, hơn nữa đa dạng cũng phi thường nhiều, ta trộm hỏi, trù nghệ của Thúy Hồng đều là nương nương truyền thụ, ta quyết định, làm đầu bếp trong phủ chúng ta cũng đi theo Thúy Hồng học.”

Tô Bình Vân giơ tay điểm điểm giữa mày thê tử, cười nói: “Chỉ biết ăn, nàng là con mèo tham ăn, con trai không thiếu chê cười nàng.”

“Ta mới mặc kệ, thích ăn có gì không tốt, nương ta nói, có thể ăn là phúc, nhớ năm đó nương ta đi theo cha đánh giặc ở biên quan, chính là ăn rất nhiều khổ, đôi khi còn phải ăn màn thầu lạnh, ai da, ngẫm lại bụng ta liền khó chịu.”

“Nàng nói cái gì chính là cái đó, nha môn còn có việc, ta đi trước, buổi tối sẽ trở về hơi trễ, cơm chiều cũng đừng chờ ta.”

“Đã biết, chàng đi nhanh đi, ta đi Trung Nghĩa Hầu phủ một chuyến, tháng sau Lục tam cô nương thành thân, phải đi giúp đỡ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Phẩm Quý Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook