Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 144: Xin tha

Tịch Yêu Yêu

30/09/2021

Mặc kệ như thế nào, thôn bọn họ vì không có nguồn nước, tự nhiên không thể quay về, bọn họ cũng không thể ở lâu trong doanh trướng ngoại ô, cần tìm một nơi lâu dài.

Địa điểm lựa chọn, Cảnh Đế cũng không quá mức khó xử, trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ, làm sai dịch Bình Châu phủ đến mang người rời đi, làm tri phủ Bình Châu một lần nữa phân chia đất cho bọn họ, trong thánh chỉ còn khiển trách thái độ xử lý của Bình Châu tri phủ về chuyện này, làm quan hành động lực không đủ, làm nhục môn sinh thiên tử, nếu lại có chuyện như vậy phát sinh, tất sẽ nghiêm trị không tha.

Mặt khác, lệnh tri phủ Bình Châu khai thương phóng lương, bảo đảm vấn đề ấm no cho thôn dân mấy thôn, lúc sau cũng phái người dặn dò thôn dân gặp nạn, dùng lương thực đều sẽ đăng ký tạo sách, về sau lương thực thu hoạch yêu cầu phân ra trả lại trong ba năm.

Nhưng cho dù như thế, dân chạy nạn cũng phá lệ cao hứng và cảm ơn, nhà không còn, hiện giờ bệ hạ tự mình hạ lệnh một lần nữa an trí địa phương cho bọn họ, còn có thể có đồng ruộng và phòng ốc, đây chính là thiên đại ban ân.

“Thám Hoa lang thật đúng là làm việc không biết linh hoạt, theo lý thuyết hắn hẳn có thể xử lý, vì sao còn nháo đến kinh thành? Ban đầu ta thật đúng là không suy xét đến vấn đề này.” Đường Mẫn thấy Cảnh Đế khó được thanh nhàn, lấy ra mấy chục bản thảo quần áo tồn đưa cho hắn.

Cảnh Đế nhìn thoáng qua, cười nói: “Hiện giờ nàng chính là hoàng hậu, còn xử lý Phương Hoa các?”

“Thực kiếm tiền nha, chàng cho rằng tiền xây nữ học là nơi nào tới, bạc có thể kiếm chút nào hay chút ấy, để dành chi cho dân, lần này trợ giúp dân chạy nạn trùng kiến gia viên lại là một bút bạc không nhỏ, còn phải giúp đỡ bọn họ vượt qua năm nay, gần như chính là làm triều đình tạm thời dưỡng, đây cũng là yêu cầu không ít bạc.” Cúi đầu nhìn chữ chính mình viết, mấy năm nay phi thường tiến bộ, tuy không có khí khái, ít nhất cũng có hình thái, biểu ca nói chỉ cần không phải người hiểu được thư pháp, bút tự này còn phi thường có thể gặp người.

Đường Mẫn lại không để bụng, ở cổ đại bút lông hoành hành, người hiểu được thư pháp nhiều không đếm xuể, nàng thấy hình thái như vậy cũng đủ rồi, ít nhất không phải lại xấu hổ gặp người.

“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương phân ưu vì trẫm.” Cảnh Đế nhìn bộ dáng nàng tham tiền, cười cười, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Năng lực tiếp thu của tức phụ rất có hạn, ví dụ như cầm kỳ thư họa, cũng chỉ có “thư” hiện tại có chút thành tựu, vẽ tranh vẫn đặc biệt như thế, qua bảy tám năm, như cũ không tiến bộ chút nào, trước sau đều dừng lại ở giai đoạn lúc ban đầu, làm cho Cảnh Đế rất bất đắc dĩ.

“Còn không đến hai tháng chính là tiệc một tuổi của Đôn Đôn, hài tử kia thật là quá mức an tĩnh, giống rối gỗ, không chọc hắn có thể bất động một ngày, thật không biết giống ai.”

Cảnh Đế cảm thấy tức phụ đây là ý có điều chỉ, hắn không thể không mở miệng biện giải vì chính mình: “Ta rất có sức sống.”

“…… Ừ, cái này ta rõ ràng hơn chàng.” Đường Mẫn như cũ ý có điều chỉ, “Thật không biết về sau đứa nhỏ này sẽ trưởng thành bộ dáng gì, đừng là người trầm mặc ít lời thì tốt.”

“Cái này nàng không cần lo lắng, Đôn Đôn chỉ là thích quan sát thôi, chứ hắn thông tuệ hơn người, đây là trực giác giữa cha con.”

“Hy vọng chàng nói đúng.” viết xong một đầu thơ cầm lấy thổi thổi, sau đó đặt qua một bên phơi khô, từ khi tiến cung tới nay, gần như mỗi ngày nàng đều phải viết một bài thơ, ngũ ngôn tuyệt cú, thất ngôn luật thơ, Đường thơ Tống từ, gần như bài nào nàng nhớ tới đều phải viết ra, hiện giờ nghĩ đến, chút mực nước trong đầu nàng cũng sắp bị đào rỗng, tốt nghiệp đến bây giờ gần hai mươi năm, có thể nhớ rõ mấy trăm bài thơ, này đã là cực hạn.

Bên ngoài, Khương cô cô ôm Đôn Đôn đi vào tới, cười nói: “Nương nương, có lẽ Nhị điện hạ đã đói bụng.”

Đường Mẫn đi đến nội điện rửa tay, ra tới tiếp nhận con trai nói với Khương cô cô: “Giữa trưa kêu Thúy Hồng làm mấy thứ đồ ăn ngon miệng, sắp mùa thu, ánh nắng vẫn gắt như vậy.”

“Dạ, nô tỳ liền đi phân phó phòng bếp nhỏ.”

Nàng ôm con trai đi nội điện cho ăn, ra tới thấy Đoàn Tử cũng đã đến.

“Đôn Đôn, đại ca tới thăm đệ.” Đoàn Tử tiến lên, tiếp nhận đệ đệ từ trong tay mẫu thân, sau đó đỡ hắn đứng trên thảm dưới mặt đất học đi đường, Đôn Đôn thực thích đại ca, mỗi lần đại ca đến đây tìm hắn chơi, hắn sẽ có vẻ thực hưng phấn.

Nhìn hai huynh đệ thân mật, Đường Mẫn làm mẫu thân cũng không nhịn được có chút ghen.

Đi lại sau lưng Cảnh Đế, trực tiếp ghé vào trên lưng hắn, hai chân gẩy đẩy tại chỗ.

Nếu không phải đã dừng bút chuẩn bị rửa tay dùng bữa, hắn chắc chắn sẽ phải hủy một bức họa.

“Nàng đang làm nũng?” Cảnh Đế xoay người vớt nàng vào ngực, làm nàng ngồi xuống trên đùi chính mình, “Hiện tại không phải Đôn Đôn đã không cần bú sữa sao?”

“Tiểu hài tử dùng sữa mẹ tốt, uống đến một tuổi mới thôi, dù sao hiện tại cũng có.” Vừa nói, vừa nâng bộ ngực lắc lư, “Vẫn là thực nặng.”

Ánh mắt Cảnh Đế tối sầm lại, sau đó nâng tức phụ dậy đứng thẳng, nói: “Ta đi rửa tay, một hồi chuẩn bị dùng bữa.”

“Ha ha ha……” Đường Mẫn nhìn bộ dáng hắn, nhịn không được cười ha ha, gia hỏa này vẫn không chịu được trêu chọc.

“Mẫn Mẫn……” ánh mắt Cảnh Đế bất thiện trừng mắt nhìn tức phụ.

“Ta mang con trai đi rửa tay.” Nàng vội vàng chạy đi trong điện, sợ trễ một bước bị hắn bắt được, “Đoàn Tử, Đôn Đôn, đi rửa tay chuẩn bị dùng bữa.”

Vốn cho rằng chạy trốn liền không có việc gì, nhưng không nghĩ tới dùng cơm trưa xong, Đoàn Tử và Đôn Đôn ngủ trưa, Đường Mẫn bị Cảnh Đế trực tiếp ôm về tẩm cung tử hình ngay tại chỗ, làm nàng vẫn luôn ngủ đến hoàng hôn mới mở mắt ra.

“Nàng tỉnh rồi.” Bên tai vang lên giọng nam nhân thanh nhuận, làm nàng thật lâu không phục hồi tinh thần.

Hồi lâu sau, nàng mới xoa xoa con ngươi nhập nhèm, hoạt động thân mình đau nhức, cả người ghé vào trong lòng hắn, hữu khí vô lực nói: “Nóng bực bội.”

“Ta đi làm người thêm chút băng, nếu mệt lại tiếp tục ngủ một lát, bữa tối ta kêu nàng.”

Đường Mẫn xoay người lăn đến bên trong giường, Cảnh Đế mang giày đi bên ngoài dặn dò người vào thêm băng, rất nhanh trong điện liền trở nên mát mẻ thoải mái, nàng cũng lần nữa nhắm mắt lại ngủ.

Chờ một lần nữa mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong tẩm cung đã lên đèn, mà Cảnh Đế cũng không ở bên người nàng.

Trong điện khối băng đã bị nâng đi, khối băng thật lớn cao cỡ một người, một buổi trưa là tan hết, nhưng trong tẩm cung lại không có cảm giác khô nóng, gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào xua tan oi bức cuối thu nắng gắt, ngay sau đó một tia chớp ánh lên, làm không trung trong nháy mắt sáng như ban ngày.

Thấy vậy, nàng khoác áo xuống giường đi đến bên cửa sổ nhìn phía bên ngoài, mưa có vẻ đã hạ trong chốc lát, bên ngoài có chỗ đã đọng lại vũng nước, hơn nữa vươn tay ra, hạt mưa cực lớn rơi trong lòng bàn tay, có cảm giác hơi hơi chấn động tê dại, có thể thấy được mưa không nhỏ.

“Mưa lớn hơi ẩm nặng, đừng để chân trần.” Cảnh Đế từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Đường Mẫn quỳ gối trên giường gấm cạnh cửa sổ phát ngốc, tiến lên khom lưng bế nàng lên, sau đó đi trở về giường.

“Không lạnh chút nào, ngược lại thực mát mẻ, năm nay khó được hạ mưa to, nhưng đừng đánh tan cả hồ hoa sen.”

“Chắc sẽ không được hoàn chỉnh, nhưng chỉ là trận mưa, trễ nhất nửa đêm sẽ dừng, nếu đã thức thì đi rửa mặt thanh tỉnh một chút, thực mau phải dùng bữa tối.”

Quả nhiên giống như hắn nói, mưa to đến nửa đêm thì ngừng, Đường Mẫn vì buổi chiều ngủ quá nhiều, mãi cho đến lúc này đôi mắt như cũ mở rất lớn, không hề nghi ngờ mất ngủ.

“Tiểu Mẫn? Tinh thần nàng không phải thực tốt.”

Mưa to qua đi, khô nóng chợt giảm, không khí cũng trở nên mát mẻ.

Trưởng công chúa thăm xong Lưu Ngạn, liền tới đây tìm nàng nói chuyện, chỉ là tinh thần Đường Mẫn nhìn rất mỏi mệt, ngồi ở chỗ kia thoáng không nói gì, cả người giống như ngủ rồi.

Bị lời nàng nói đánh thức, Đường Mẫn che miệng ngáp một cái, hai tròng mắt đều thấm ra nước mắt.

“Tối hôm qua vẫn luôn nghe mưa đến nửa đêm gần sáng, ngủ không được, buổi sáng bị hai đứa nhỏ ồn ào cũng không ngủ bù, khó chịu lợi hại.”

Trưởng công chúa nhìn Đôn Đôn ngoan ngoãn ngồi chơi hổ bông bên cạnh, mấy ngày nay nàng xem như rõ, tính tình Nhị điện hạ tuyệt đối an tĩnh vô cùng, thật không thể tưởng tượng hắn làm ầm ĩ lên là bộ dáng gì.

“Xem muội ngáp liên miên, hay là thừa dịp trước giờ cơm trưa nghỉ ngơi một chút, tỷ xem Đôn Đôn cho.”

Đường Mẫn lắc đầu lại ngáp nói: “Không phải vì hắn, muội sợ hiện tại ngủ, giữa trưa không dậy nổi, chờ cơm trưa qua rồi nói.”

Bưng lên một chén trà đặc uống hết, hy vọng có thể nâng cao tinh thần, “Vĩnh Hạng bên kia như thế nào?”

“Còn có thể như thế nào, thân thể càng ngày càng kém, mỗi ngày thời gian tỉnh còn không đến ba năm canh giờ, cả người gầy gần như ăn không được, tỷ cũng không biết phải làm gì cho đúng.”

“Ngay cả thái y đều không có cách, trưởng tỷ chớ quá mức thương tâm, người vốn là phải chết, hiện tại hắn tồn tại mới là tra tấn, bệnh không sinh trên người chúng ta, tự nhiên không thể lý giải tâm tình hắn, nói không chừng hiện tại hắn chính là một lòng muốn chết, ít nhất không cần tiếp tục chịu tội.”

Trưởng công chúa tâm tình phức tạp, nàng không biết nên làm sao với chính mình đệ đệ bây giờ.

“Lăng mộ đã chuẩn bị tốt?”

“Tháng trước đã chuẩn bị thỏa đáng, hiện giờ…… tự nhiên không thể táng vào đế lăng, nhưng bệ hạ phá lệ khai ân, đặc biệt cho phép hắn lấy đại lễ Vương gia an táng, lăng mộ cũng trên cơ sở đế lăng cải biến một lần nữa.”

Đối với Lưu Ngạn hiện giờ, vật bồi táng sau khi chết chỉ sợ sẽ ít đến đáng thương, tất nhiên yêu cầu trưởng công chúa giúp đỡ lo liệu, nhìn trưởng công chúa đã tuổi như vậy còn phải vì đệ đệ ruột hao tâm tốn sức, trong lòng nàng cũng không biết là tư vị gì.

Ở Thịnh Kinh hơn hai tháng, trưởng công chúa lấy tốc độ thấy được hiển hiện ra già nua, trên tóc đã mơ hồ nhìn thấy màu bạc, nếp nhăn khóe mắt cũng càng ngày càng sâu.

Nhớ tới khi nàng mới gặp, chỉ mới qua mấy năm, có cảm giác phảng phất như cách một thế hệ.

“Trưởng tỷ, tỷ tiều tụy rất nhiều.”

Trưởng công chúa hơi hơi sửng sốt, chờ phản ứng lại mới lộ ra tươi cười thanh nhã: “Nơi nào là tiều tụy, rõ ràng chính là già rất nhiều, nhưng mấy cháu trai của tỷ cũng đều sắp thành thân, có thể không già sao.”

“Cảm giác công chúa Hoàng gia đều không phải đặc biệt hạnh phúc.” Đường Mẫn đột nhiên nói ra một câu như vậy.

“Cũng không phải là tuyệt đối, không phải mấy đứa nhỏ đều sống rất tốt sao.” Trưởng công chúa cười nói: “Bệ hạ một lòng muốn một đứa con gái, ngay cả Đoàn Tử cũng đều nhắc thật nhiều lần, hơn nữa hiện giờ hậu cung sạch sẽ, công chúa tất nhiên có thể bình an lớn lên.”

“Cha con bọn họ đều ba ba hy vọng một công chúa, chờ thật sự có nói không chừng sẽ sủng ái thành bộ dáng gì, lỡ như sau khi lớn lên kiêu ngạo điêu ngoa, hiện giờ nghĩ đến thật đúng là không bằng không sinh.”

Trưởng công chúa không nhịn được cười khẽ: “Ý tưởng của muội thật đúng là kỳ quái, con gái muội chính là công chúa, ngoại trừ muội, nàng chính là nữ tử tôn quý nhất Đại Vinh, sao lại không thể điêu ngoa tùy hứng.”

“Chính là sợ về sau không gặp được một nam tử bao dung toàn bộ nàng, cả đời sẽ không thoải mái.”

Thì ra là vì cái này, khuê nữ còn chưa sinh đâu, cũng đã nghĩ tới mười mấy năm về sau.

“Vậy muội có muốn con gái không?”

“Muốn!” Đường Mẫn trả lời dứt khoát.

“Nếu muốn, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, nói không chừng tiểu công chúa tương lai của chúng ta là một hài tử còn ngoan ngoãn nghe lời hơn muội?”



“…… Nhìn trưởng tỷ nói.” Nói giống như nàng cũng là một hài tử.

Mắt thấy đến giữa trưa, Đoàn Tử bên ngoài chạy vào.

“Nương!” Sau đó liền thoáng nhìn trưởng công chúa, “Di, đại cô cô tới.”

“Đoàn Tử, lại đây cho đại cô cô nhìn xem, chính là đã đói bụng?” Trưởng công chúa tiếp đón Đoàn Tử đến bên người nàng, vài ngày không nhìn thấy hắn, đứa nhỏ này lớn lên thật đúng là xinh đẹp, tuy một chút cũng không giống bệ hạ khi còn nhỏ, nhưng tâm thái khí tràng lại y như đúc.

“Giữa trưa còn đỡ, buổi chiều đi theo Hàn gia gia học công phu, buổi tối mới là đói nhất.” Rúc vào bên người trưởng công chúa, Đoàn Tử cầm lấy một khối điểm tâm chậm rì rì ăn, sau đó còn niết khối nhỏ hơn đặt trong miệng đệ đệ, đây là Thúy Hồng cô cô làm, cũng không giống điểm tâm bên ngoài bán, mặt ngoài điểm tâm quét mứt trái cây, là mẫu thân nghiên cứu ra.

Trong lòng Thái Tử điện hạ, mẫu thân không gì làm không được, giống như không có gì có thể làm khó nàng.

Nhị điện hạ mấp máy miệng nhỏ, hương vị ngọt tư tư kia làm đôi mắt hắn nheo lại, thân mình càng hưng phấn, tới lui trong lòng mẫu thân.

“Đôn Đôn, ăn rất ngon sao?” Nhìn bộ dáng hắn đáng yêu, trong lòng Đường Mẫn cũng ngọt theo.

Nhị điện hạ cảm giác chính mình được mẫu thân đỡ đứng lên, hai gót chân nhỏ tuyết trắng đạp lên đùi mẫu thân mềm như bông, ê ê a a cười với nàng, Đường Mẫn đột nhiên phát hiện đứa con trai này có chút thích ăn đồ ngọt.

“Bọn nhỏ lớn lên thật mau, trong nháy mắt Đoàn Tử đã lớn như vậy, lúc trước Đoàn Tử chỉ cỡ Đôn Đôn.”

“Đúng vậy, đảo mắt Đoàn Tử cũng đã năm tuổi, đã là một tiểu nam tử hán.”

Nghe được mẫu thân nói, Đoàn Tử điện hạ đang ăn điểm tâm, vội vàng đĩnh đĩnh bộ ngực, tỏ vẻ mẫu thân nói chưa sai chút nào.

“A…… Phốc!” Bên này, Đôn Đôn mắt to nhìn điểm tâm trong tay ca ca, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, nghĩ sao ca ca còn chưa cho hắn ăn.

Đoàn Tử vừa thấy đệ đệ cái dạng này, bẻ một khối nhỏ nhét vào miệng hắn, cười nói: “Ăn ít chút, rất ngọt đó.”

Đường Mẫn đặt Đôn Đôn trên địa y, nói với Đoàn Tử: “Mang theo đệ đệ đi chơi đi, nương và đại cô cô con nói chuyện một lát.”

“Đã biết.” hắn cầm lấy khăn xoa xoa tay, sau đó tiến lên từ sau lưng đệ đệ, nắm hai cánh tay nhỏ, hai huynh đệ chậm rì rì đi nội điện.

“Giữa trưa trưởng tỷ lưu lại trong cung dùng bữa đi, thời tiết nóng như vậy, chúng ta ăn mì lạnh đi.”

“Cả ngày ở trong cung muội chỉ mân mê món ăn thôi sao?”

“Trong cung thanh nhàn, dù sao cũng không có chuyện làm, hơn nữa đều là mấy món bình thường, không quá quý hiếm, chẳng qua là mới mẻ thôi.”

Còn chưa đến nửa tháng chính là ngày đại hỉ của Viện Nhi Trung Nghĩa Hầu phủ, Đường Mẫn còn không biết đưa gì qua, hỏi ý kiến trưởng công chúa.

Trưởng công chúa trầm ngâm một lát, mới nói: “Đưa một vật trang trí ngự tứ là được, nếu muội cảm thấy không đủ thì thêm hai bộ trang sức hoặc là sa tanh, mấy năm nay Lục gia làm buôn bán, tiền bạc vẫn phải có.”

Đường Mẫn cười thầm, Lục Thịnh không có thiên phú kinh thương, khoảng thời gian trước nghe biểu ca nói, hắn làm tuần tra ngự sử rất tốt.

“Như vậy cũng tốt, đến lúc đó trưởng tỷ cũng đi uống vài chén đi.”

“…… Nếu có cơ hội.” hiện tại Lưu Ngạn đã gần như không có sinh cơ, theo trưởng công chúa thấy, đệ đệ cũng không còn sống được mấy ngày.

Quả nhiên, mùng chín tháng tám, phế đế Lưu Ngạn thệ ở Vĩnh Hạng, hưởng thọ bốn mươi tuổi.

Bởi vì hiện tại thân phận hạn chế, linh đường thiết không phải rất lớn, nhưng cũng đơn độc tích ra một tòa cung điện trong cung, thiết hạ quan tài.

Người tới tế bái không nhiều lắm, cũng không ít, phần lớn đều là lão thần khi Lưu Ngạn chấp chính, tuy trước kia cũng có rất nhiều ý kiến với Lưu Ngạn, nhưng người chết lớn nhất, lúc còn sống đủ loại đều không cần để ý.

Xem như đưa hắn đoạn đường cuối cùng.

Trưởng công chúa quỳ gối trước linh, ánh mắt dại ra thiêu tiền giấy, cũng không quá nhiều để ý tới người đến phúng viếng, Đường Mẫn biết hiện tại nàng tất nhiên cực độ bi thương, nói thật nàng không thể lý giải tâm tình này, nhưng ánh mắt trưởng công chúa lại làm người cảm thấy chua xót.

“Nương nương!” Khương cô cô đi theo thấy nàng chỉ đứng ngoài linh đường, cũng không đi vào.

Đường Mẫn lấy lại tinh thần, xoay người rời đi linh đường, nói với Ninh Hỉ phía sau: “Hiện tại Vu Uyển Ninh ra sao?”

“Nghe nói là đầu óc hỏng rồi.” Ninh Hỉ thấp giọng nói.

“Đi xem đi.” Tuẫn táng, Lưu Ngạn không còn, nàng hẳn cũng sống không quá bảy ngày, hiện giờ Lưu Ngạn không phải đế vương, ngay cả phong hào Vương gia cũng không có, quàn bảy ngày đã là phá lệ ban ân với hắn.

Tuy Cảnh Đế tha tánh mạng Lưu Ngạn, nhưng thù diệt môn lại làm hắn thật sự không thể làm được rộng lượng, không biếm Lưu Ngạn làm thứ dân, đã là hắn thoái nhượng lớn nhất, tuyệt đối không có khả năng ban phong hào Vương gia.

Trong lúc Lưu Ngạn tại vị, lăng tẩm cũng đã tu sửa xong, tuy thân phận hắn hiện giờ không thể hưởng dụng, nhưng Cảnh Đế không có hứng thú với lăng tẩm tu sửa cho Lưu Ngạn, mới làm hắn sau khi chết táng nhập trong đó, nhưng quy chế lăng tẩm phải làm nghiêm khắc, cố ý sai người tu sửa cho hợp quy cách, lấy quy chế Vương gia hạ táng.

“Nương nương, đầu óc Vu thị hỏng rồi, ngài đi chỉ sợ nàng sẽ vô lễ với ngài.” Khương cô cô và Ninh Hỉ đều không hy vọng Đường Mẫn đi Vĩnh Hạng.

“Đi thôi.”

Ninh Hỉ thấy nàng đã định chủ ý, không có cách nào, chỉ phải chuẩn bị loan giá.

Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Mẫn tới Vĩnh Hạng, hiện giờ đã là mùa thu, nhưng nơi này lại âm lãnh hơn bên ngoài rất nhiều, không biết mùa hè sẽ là bộ dáng gì.

Hiện giờ Vĩnh Hạng không chỉ có một mình Vu Uyển Ninh, còn có cung phi khi Thịnh Đế tại vị, có người đã ở chỗ này qua ba bốn mươi năm, theo Khương cô cô nói, hiện giờ trong Vĩnh Hạng không chỉ có Vu Uyển Ninh, ít nhất còn hơn mười vị cung phi, trong đó có ba bốn khi Lưu Ngạn tại vị, còn lại đều là thời kỳ Thịnh Đế, bị Thái Hậu sung đến nơi đây.

Ngồi trên loan giá mềm mại, nhìn cảnh trí bốn phía, bốn phía Vĩnh Hạng đều là tường thành cao ngất, từng tòa sân lẳng lặng tọa lạc, giống như một tòa nhà giam, chặt chẽ buộc người sinh hoạt bên trong, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy mảnh trời cỡ bàn tay, áp lực mà nặng nề.

Thực mau, loan giá dừng lại trước cửa một nơi, Đường Mẫn đỡ tay Khương cô cô đi xuống, nhìn cánh cửa cổ xưa, tuy thực rắn chắc, cũng không bị tổn hại, nhưng lại cho người ta một cảm giác tang thương.

“Nương nương, Vu thị ở trong viện này.” Ninh Hỉ hơi hơi khom người, đỡ Đường Mẫn vượt qua ngạch cửa, đi đến phòng của Vu Uyển Ninh.

Có lẽ vì Lưu Ngạn chết ở đây, sân này cũng treo đầy lụa trắng, ban ngày ban mặt, không hiểu sao làm người cảm thấy âm trầm khủng bố.

“Ninh Hỉ ở bên ngoài chờ, Khương cô cô theo bổn cung đi vào.”

Ninh Hỉ vừa nghe, trong lòng chính là mười hai vạn phần không vui, nếu Vu thị thật sự làm ầm lên, Khương cô cô sao có thể khống chế được nữ nhân điên kia, vẫn là chính mình nửa nam nhân có sức lực hơn.

“Nương nương, đầu óc Vu thị không thanh tỉnh, ngài……”

“Được rồi, Thẩm Kiện còn đi theo ở nơi tối tăm, bổn cung sẽ không có việc gì, ngươi ở chỗ này ngồi nghỉ một lát đi.”

“Ai, nô tài đa tạ nương nương săn sóc.”

Bà tử canh giữ phía trước đẩy cửa ra, Đường Mẫn vừa đi vào đã ngửi được mùi mốc làm người khó có thể nhẫn nại, nàng không biết một nữ tử ăn ngủ nghỉ ngơi ở đây như thế nào, nếu là nàng, một ngày đều không thể nhẫn nại.

Khương cô cô vừa tiến vào, vội vàng đi đến một bên đẩy ra cửa sổ thông gió, nhưng hương vị kia giống như ám lên nhà ở, cho dù có gió vào cũng chỉ thoáng xua tan một ít.

“Không nghĩ tới ngươi chung quy rơi xuống tình trạng này.” Nàng không muốn ngồi xuống chỗ này, nhưng Khương cô cô lại làm Hương Thảo từ bên ngoài mang tới một cái đệm mềm, phô trên ghế cho nàng ngồi.

Vu Uyển Ninh vốn ngồi trên giường thưởng thức chính mình đầu tóc, nghe được Đường Mẫn mở miệng nói chuyện, nàng lại không cho Đường Mẫn một ánh mắt nào.

“Ngươi cho rằng đây là ai tạo thành?”

Đường Mẫn mỉm cười nhướng mày: “Chẳng lẽ vấn đề không phải chính ngươi?”

“Ta? Ha ha ha, Hoàng Hậu nương nương, ngươi thật biết trốn tránh trách nhiệm.” Vu Uyển Ninh ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt giống như tôi độc, oán hận sâu đậm, “Tất cả đều do ngươi, nếu không phải ngươi, hiện tại ta chính là phi tử của bệ hạ, mà không phải đi theo phế vật Lưu Ngạn vào phần mộ.”

“Sách, người khác nói ngươi điên rồi, ta còn không tin, rốt cuộc mặt dày vô sỉ, hạ tiện dâm đãng giống ngươi, tố chất tâm lý hẳn sẽ rất mạnh mới đúng, như thế nào tùy tùy tiện tiện liền điên rồi.”

Hai người trong phòng nghe được lời Đường Mẫn nói, đều ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Khương cô cô, trước nay bà không hề biết nương nương cũng có thể nói ra lời khó nghe như vậy.

Đường Mẫn nhìn vẻ mặt Vu Uyển Ninh kinh ngạc, cười nói: “Sao vậy, thật cho rằng bổn cung không làm gì ngươi, ngươi có thể không kiêng nể gì? Nếu bổn cung thật là người tốt, lúc trước sao ngươi lại trần trụi thân mình nằm trong lòng biểu ca ngươi, bổn cung không nói, chỉ vì ngươi còn không xứng làm đối thủ của bổn cung, ngươi hẳn nên may mắn bổn cung cũng không giết người.”

“Ha ha, cũng không giết người? Đó là hiện tại thôi, trong thâm cung, làm gì có ai không giết người, ngươi không giết người khác đó là ngươi vô năng, sớm muộn gì thôi, ngươi cũng không ngoại lệ.”

“Cho nên nói, ngươi cũng chỉ như thế.” Đường Mẫn cười lạnh nhìn nàng, “Lần này bổn cung tới chỉ muốn chê cười ngươi một chút thôi, nghĩ đến ngươi sống không tốt, bổn cung liền thoải mái, khoảng cách Lưu Ngạn hạ táng còn thời gian năm ngày, cho nên ngươi nhiều nhất chỉ có thể sống bốn ngày, Ninh phi đã từng sinh Bát hoàng tử tiền triều, ngay cả tư cách quàn cũng không có, người mà, đừng nên mơ ước đồ vật của người khác, nếu không chỉ có kết cục gà bay trứng vỡ. Ngươi nói ngươi tự xưng thần thiếp trước mặt nam nhân của ta, ngươi có tâm thái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng bộ dáng nghèo túng hiện tại, có thể làm một thế hệ đế vương sinh lòng thương hại? Đừng so sánh Lưu Ngạn với hắn, da mặt ngươi cũng coi như dày đến một độ cao mới, nếu không phải ngươi cách cái chết không xa, nói không chừng bổn cung sẽ làm người khắc trên trán ngươi chữ ‘tiện’, để ngươi rêu rao khắp nơi, làm cho người cả kinh thành đều biết Vu Uyển Ninh ngươi là dâm phụ.”

“Tâm địa ngươi thật ác độc.” lời nàng nói làm tâm can Vu Uyển Ninh run rẩy, nghĩ đến nếu thật sự có ngày ấy, nói không chừng nàng sẽ hổ thẹn tự sát, ý tưởng này làm khắp cả người nàng phát lạnh.

“So với ngươi bổn cung còn kém xa lắm, lúc trước ngươi lợi dụng con trai ta muốn vào Bùi phủ, ngươi nên biết tự làm bậy không thể sống, rác rưởi.” Hô, lần đầu tiên mắng chửi người, cảm giác này, thật sướng.

“A “, còn quên nói cho ngươi, đại tẩu ngươi đã một lần nữa trở lại Vu gia, nhưng nhà mẹ đẻ đại tẩu ngươi hiện tại đã không còn làm quan.” Nàng nhấp môi cười khẽ, tiếp tục nói: “Đáng được ăn mừng chính là, bởi vì ngươi, Vu gia các ngươi cũng nghèo túng rồi, cho nên đại tẩu ngươi vẫn là thiếu nãi nãi quản gia, chúc mừng.”

Đứng lên, không để ý đến Vu Uyển Ninh thất hồn lạc phách, nàng xoay người chậm rãi đi ra ngoài, “Kỳ thật trưởng công chúa phi thường không muốn ngươi hạ táng cùng Lưu Ngạn, cho nên bệ hạ quyết định, đào cái hố ngay bên cạnh lăng tẩm Lưu Ngạn chôn ngươi, còn về vật bồi táng, bổn cung sẽ thiêu một ít tiền giấy cho ngươi, không cần sợ trên đường hoàng tuyền không có tiền hối lộ tiểu quỷ.”

“Không, ta không muốn chết, ta không thể chết được, không thể chết được, Hoàng Hậu nương nương, trước kia đều là ta sai, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, là ta bị ghen ghét che mắt, cầu xin Hoàng Hậu nương nương, ngài làm bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban đi, ta thật sự không muốn chết.” Vu Uyển Ninh lảo đảo xuống đất, chạy về phía Đường Mẫn, ở nửa đường bởi vì lâu dài không hoạt động và ăn cơm mà mất đi sức lực, trực tiếp phác gục trên mặt đất.

Góc váy Đường Mẫn dừng lại, đáy lòng Vu Uyển Ninh đột nhiên sinh ra hy vọng.

Nhưng kế tiếp Đường Mẫn nói, lại đánh nát tất cả hy vọng của nàng.



“Đừng có nằm mộng, biểu ca là vì biết ta hận ngươi, cũng biết ta không có khả năng giết người, cho nên mới thay ta ra tay, sao ta có thể cầu hắn bỏ qua cho ngươi, đây chính là bác mặt mũi hắn, sao ta có thể làm tâm ý của hắn bị uổng phí, cho nên Vu Uyển Ninh, ngươi không thể không chết, không có con đường thứ hai.”

“Hoàng Hậu nương nương……”

Thê lương tê kêu, làm người không sinh ra nổi thương hại, Vu Uyển Ninh thật đúng là điên đảo Đường Mẫn ý tưởng, nàng thật sự rất ít chán ghét một người như thế.

Trở lại Khôn Ninh Cung, Cảnh Đế đã tới, đang phát ngốc.

“Suy nghĩ chuyện Lưu Ngạn?”

“Ừ, rốt cuộc đã chết.” Hắn nhắm mắt lại, làm người nhìn không tới cảm xúc trong mắt.

Nhưng Đường Mẫn lại từ trong giọng nói hắn nghe được cảm khái, tuyệt đối không giống lời hắn nói.

“Hắn thân thể không tốt, này cũng chỉ là vấn đề thời gian, sớm chết đối với hắn cũng là giải thoát.” cổ đại y học lạc hậu, bị bệnh nặng gần như chỉ có một đường chờ chết, tồn tại mới thật là tra tấn, thân thể Đường Mẫn luôn luôn khỏe mạnh, đôi khi cảm mạo đều có thể làm nàng cực kỳ bực bội.

“Khi còn nhỏ, Lưu Ngạn thực an tĩnh, chúng ta ngày thường rất ít nói chuyện, nhưng lúc ấy ta cũng không chán ghét hắn, ngược lại ngay lúc đó Thái Tử Lưu Chí là người thực bừa bãi, đại khái là vì thân là đích trưởng tử lại là Thái Tử, tuy là huynh đệ ruột, cảm tình hai huynh đệ cũng không quá tốt, sau lại Lưu Chí chết, Lưu Ngạn thành người đoạt vị có lợi nhất, lúc trước phụ vương quyết định duy trì hắn cũng là Thái Hậu buông cái giá cầu tới, lúc sau ta và Lưu Ngạn tiếp xúc nhiều hơn, lúc trước nghe tin phụ vương và mẫu phi bị Lưu Ngạn hại chết, ta còn thực khiếp sợ, đơn giản là vì tính cách Lưu Ngạn …… kỳ thật vẫn luôn yếu đuối. Hiện giờ cũng coi như qua đi, chỉ là cảm thấy có chút mệt, nhưng thật ra không có bao nhiêu khổ sở.”

Đường Mẫn tiến lên ôm đầu hắn đè trong lòng, thấp giọng nói: “Vậy đi nghỉ ngơi một hồi đi, trong khoảng thời gian này chàng vì chuyện trong triều, thần kinh căng thật chặt, như vậy không tốt với thân thể.”

Cảnh Đế ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: “Ta còn tưởng rằng nàng muốn an ủi ta.”

“Lưu Ngạn đã chết, ta an ủi chàng làm gì.” Hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, lôi kéo hắn chậm rãi đi đến tẩm cung, “Đi thôi, ta dỗ chàng ngủ.”

“Ta lại không phải Đôn Đôn, nơi nào cần nàng dỗ ngủ, hẳn là nàng ngủ với ta.”

Có lẽ trong khoảng thời gian này hắn thật sự rất mệt, nằm xuống không bao lâu liền ngủ rồi.

Đường Mẫn cũng không cùng Cảnh Đế nghỉ ngơi, ngược sau khi hắn ngủ, đi thăm trưởng công chúa.

Đệ đệ duy nhất còn sót lại cũng không còn nữa, tâm tình nàng chắc là thực thê lương, nhưng Đường Mẫn cũng không quá am hiểu an ủi người, chỉ có thể lẳng lặng bồi cạnh nàng.

“Tỷ biết trong lòng mọi người, Lưu Ngạn là một người xấu không hơn không kém, nhưng trong lòng tỷ, hắn lại là đệ đệ ruột của tỷ, tỷ có hai đệ đệ và một muội muội toàn bộ đều ra đi trước, cảm giác này, giống như trong lòng có một đoàn lửa bỏng cháy, khó chịu muốn chết, quá thống khổ.”

“Sớm muộn gì sẽ đi qua, cho dù người không còn nữa, vẫn luôn lưu lại trong lòng tỷ.”

“Nói là nói như vậy, nhưng đó là tâm tình khác, tuy trước kia cũng nhiều năm không gặp mặt, lần này lại trở thành vĩnh biệt.”

Giọng nàng khàn khàn, có vẻ như khóc thật lâu.

Đường Mẫn rót cho nàng một ly trà, “Trưởng tỷ, thuận theo tự nhiên đi, nói thật, muội không thể lý giải tâm tình của tỷ, nhưng nhìn thấy tỷ khổ sở, trong lòng muội cũng không chịu nổi.”

“Tỷ không có việc gì, qua mấy ngày sẽ tốt, chờ Lưu Ngạn hạ táng tỷ sẽ về Vân Nam, nơi đó mùa hè tuy nóng chút, nhưng mùa đông thật sự thoải mái, nếu có cơ hội, muội cũng qua chơi đi.”

“Được, chờ Đoàn Tử hơi lớn lên một ít, muội nói biểu ca mang muội đi chỗ trưởng tỷ.”

Lúc sau nhìn bộ dáng nàng mỏi mệt, Đường Mẫn dặn dò nàng sớm chút nghỉ ngơi, liền trở về Khôn Ninh Cung.

“Nương nương, ngài cũng mệt mỏi, chỗ Nhị điện hạ có nô tỳ, ngài nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

Đường Mẫn lắc đầu, thở dài nói: “Ta không sao, cho cha con bọn họ nghỉ ngơi một lát đi, chờ cơm trưa lại kêu bệ hạ dậy.”

Đi vào tiểu thư phòng, mở ra một trang giấy, hôm nay nàng còn chưa viết chữ.

Dịch ngoại đoạn kiều biên, Tịch mịch khai vô chủ, Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, Cánh trước phong hòa vũ.

Vô ý khổ tranh xuân, Nhất niệm quần phương đố, Linh lạc thành nê niễn tác trần, Chỉ hữu hương như cố. (Đây là bài thơ Bốc toán tử - Hoa mai)

Đây là bài thơ Đường Mẫn thích nhất, trong ấn tượng của nàng, tuy thơ của Lục Du không phổ biến như Lý Bạch, Đỗ Phủ, nhưng lại là nhà thơ nàng thích nhất.

Khương cô cô biết chữ, cũng may trước nay bà đều không vào thư phòng, nếu không nhìn thấy Đường Mẫn viết nhiều thơ như vậy, không chừng sẽ xem Hoàng Hậu nương nương như tài nữ đứng đầu.

Vài ngày sau, buổi tối, Phương Bình mang theo ba dạng đồ vật đi Vĩnh Hạng, rượu độc, chủy thủ và lụa trắng, đây là làm Vu Uyển Ninh lựa chọn cách chết của chính mình.

Theo sau Phương Bình đến phục mệnh nói với nàng, trước khi chết Vu Uyển Ninh giãy giụa rất lợi hại, một hai nói muốn gặp nàng.

Cuối cùng vẫn là hai tiểu thái giám tiến lên, dùng một dây lụa trắng, kết thúc cả đời Vu Uyển Ninh.

Ngày kế quan tài của Lưu Ngạn bị nâng ra Thịnh Kinh, an táng trong lăng tẩm ngoài trăm dặm, theo sau Vu Uyển Ninh từ một phiến cửa nhỏ bị nâng ra, đào hố mai táng bên cạnh lăng tẩm của Lưu Ngạn.

Trưởng công chúa phi thường vừa lòng an bài này, nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy quan tài của Vu Uyển Ninh xuất hiện giữa lăng tẩm của đệ đệ, Vu Uyển Ninh không có tư cách.

Xử lý xong chuyện hậu sự của Lưu Ngạn, trưởng công chúa không muốn ở Thịnh Kinh thêm một khắc nào nữa, đối với nàng, đây là nơi thương tâm, hơn nữa tất cả người thân đều đã không còn, thật sự kém Vân Nam, nơi đó có trượng phu của nàng và con cháu.

Nàng ở công chúa phủ một đêm, sáng hôm sau liền rời đi kinh thành.

Đường Mẫn tự mình đưa nàng đến cửa thành, nhìn theo xe ngựa rời đi, cảm thấy có chút phiền muộn.

Mấy ngày nữa là Lục Thanh Viện đại hôn, Đường Mẫn trước tiên làm Khương cô cô thu thập đồ vật thêm trang, phái Ninh Hỉ đi tặng, chuyện ở Bình Châu phủ cũng chưa kết thúc, trải qua Lê Ngôn lão tiên sinh cẩn thận thăm dò, phía dưới có lẽ là mạch khoáng, theo ông ấy, có thể là quặng vàng bạc linh tinh.

Sau lại trải qua Lê lão tiên sinh tra xét thêm một bước, cuối cùng xác định bên kia là một mỏ bạc, hơn nữa dựa theo diện tích, đây là một mạch khoáng rất lớn.

Theo sau Cảnh Đế lệnh Lý Lãng Nguyệt làm đốc quân, tự mình đi giám thị Bình Châu phủ, chờ bên kia đưa tới khối bạc chất lượng cực cao, Cảnh Đế mặt rồng đại duyệt, lập tức ban bố thánh chỉ, cả nước chúc mừng, lại lần nữa miễn thuế ba năm, làm bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, đồng thời ngợi khen mỗi người ở chỗ thôn kia năm mươi lượng bạc.

Tin tức này truyền ra, không ít người đều hâm mộ người ở đó vận khí tốt, nhưng trong lòng vài người, xa rời quê hương tích cố thổ ở nơi khác cũng không phải là một chuyện đáng giá cao hứng cỡ nào, cũng may đương kim thiên tử săn sóc bá tánh, an trí nhà cửa ruộng đất, làm bọn họ không đến mức đói chết, nhưng chỉ cần nghĩ đến phải di dời phần mộ tổ tiên, bọn họ lại đau lòng quá đỗi.

Lần này mỏ bạc có thể khai thác bao nhiêu, trong lòng bọn họ cũng chưa biết chắc.

Lý Lãng Nguyệt không ở trong cung, Cảnh Đế nhâm mệnh Thẩm Khang làm Phó thống lĩnh cấm quân, cấm quân đều không có ý kiến gì, rốt cuộc Phó thống lĩnh mới nhậm chức chính là hộ vệ bên người bệ hạ, võ công tự nhiên không thấp.

Cũng có người sinh lòng bất mãn với người lãnh đạo trực tiếp ở đâu nhảy ra, nhưng bị Thẩm Khang hung hăng thu thập mấy trận, cũng không ai lại gây phiền toái, ngược lại rất kính nể hắn một thân võ công cao siêu bất phàm, đột nhiên không kịp phòng ngừa thành lập uy tín.

Bên ngoài, Đoàn Tử vội vã chạy vào, sau đó thở hổn hển đứng yên trước mặt Đường Mẫn.

“Gấp cái gì? Từ từ nói, nhìn con thở lợi hại như vậy, xảy ra chuyện gì?” Đường Mẫn đưa cho hắn một chén trà, không biết vì sao con trai lại luống cuống.

“Đôn Đôn kêu con là ca ca, nương, Đôn Đôn có thể nói.”

Đường Mẫn ngây người, cũng cao hứng hỏng rồi, “Thật sự?”

“Dạ, Khương cô cô cũng nghe, hắn kêu con ca ca, nương, lần đầu tiên đệ đệ mở miệng gọi người là kêu con trước.” Đoàn Tử chống nạnh, bộ dáng đắc ý vênh váo.

“Ừ ừ ừ, con lợi hại nhất.” Tùy ý con trai lôi kéo nàng đi vào hậu hoa viên, còn có mười ngày nửa tháng chính là sinh nhật một tuổi của Đôn Đôn, hắn hiện tại cũng đã có thể tập tễnh đi đường, nhìn con trai lung lay, tâm tình Đường Mẫn phi thường phức tạp, cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, làm nàng già đi.

Nhưng đáy lòng lại áp không được vui sướng.

“Nương nương, mới vừa rồi Nhị điện hạ mở miệng kêu Thái Tử điện hạ, giọng rất trong trẻo.” Nhìn thấy Đường Mẫn lại đây, Khương cô cô cười nói.

Nàng tiến lên nửa ngồi xổm xuống, nhìn con trai nhỏ đáng yêu, cười nói: “Đôn Đôn, kêu mẫu thân nghe một chút?”

Đôn Đôn nhìn mẫu thân, mở miệng nhỏ cười rất manh, loạng choạng thân mình, tập tễnh nhào vào trong lòng mẫu thân, tiếng cười thanh thúy dễ nghe, non nớt làm lòng người phát run.

“Mẫu thân……” Hắn vụng về mở miệng, nhưng lại làm mẹ ruột rớt nước mắt.

Đường Mẫn một tay bế tiểu khả ái, nhẹ nhàng hôn một cái trên trán hắn, kích động nói: “Đôn Đôn giỏi quá, hiện tại có thể nói rồi.”

“Mẫu thân, ca ca……” giống như biết mẫu thân khích lệ hắn, hắn cũng hưởng thụ cảm giác có thể mở miệng nói chuyện, hai tiếng như cũ có thể làm người biết hắn kêu ai.

“Đôn Đôn, kêu tiếng cha làm mẫu thân nghe một chút.”

“…… Đà đà!”

Hai chữ nói ra, tức khắc chọc cười Đường Mẫn, nói với Khương cô cô: “Chưa rõ lắm, lưỡi căn còn mềm, còn phải đợi một hai năm mới có thể nghe rõ ràng.”

“Cũng đã thực không tệ, nương nương cần gì yêu cầu cao như vậy, hài tử thông minh giống Nhị điện hạ đã rất ít thấy.”

Khương cô cô nói lời này có chút bất công, từ khi Đôn Đôn ra đời chính là bà nhìn hắn lớn lên, tình cảm tự nhiên không giống người khác.

Buổi tối Đường Mẫn nói cho Cảnh Đế chuyện con trai có thể nói, gia hỏa này dùng xong cơm tối, liền ôm con trai đi một bên nói chuyện.

Chờ Đường Mẫn tắm gội xong ra tới, nhìn thấy con trai có chút không kiên nhẫn.

“Sao lại thế này?” Nàng khó hiểu, lúc này mới bao lâu?

Cảnh Đế giống như còn đang phân cao thấp với con trai, Khương cô cô cười nói: “Bệ hạ vẫn luôn làm Nhị điện hạ kêu cha, đại khái kêu quá nhiều, Nhị điện hạ có chút mệt mỏi.”

Đường Mẫn cười lắc đầu, gia hỏa này, thật đúng là giống hài tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Phẩm Quý Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook