Nhật Quang Ái Nhân

Chương 7: Bóng lưng mỹ nhân.

Thiên Nhai Chi Dực

23/04/2013



Đang muốn cẩn thận quan sát một chút người đi trên đường, Quách Sảng cùng Tạ Na quay đầu qua lại, lúc này Tạ Na đang gọi hắn, Dương Quang nghĩ là ở chỗ này tiểu tử tán gái thời gian không lâu lắm, cuối cùng còn có chút lương tâm.

Phục hồi tinh thần lại, vội vàng lên tiếng, Tạ Na rất trực tiếp, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Nghe Quách Sảng nói bạn biết y thuật? Trên tàu còn cứu được một người bệnh sắp chết? "

Dương Quang nhìn Quách Sảng, thấy hắn đang cười cười, Dương Quang cũng không trách hắn, cười nói: "Đừng nghe hắn thổi phồng, bạn còn không biết cái miệng hắn à ? Y thuật mình cũng biết một chút, bất quá để cứu một người sắp chết cũng không đơn giản như vậy. "

Ý của hắn là nếu người còn chưa chết hẳn, hắn vẫn có biện pháp cứu sống, nhưng Tạ Na cùng Quách Sảng hiển nhiên là không hiểu được điều đó.

Tạ Na thấy hắn cười, có chút ngây ngốc vô cùng đáng yêu, lộ ra có chút non nớt, cho rằng hắn vẫn là thân người lớn hồn trẻ con, trong nội tâm thầm so sánh Quách Sảng vẫn có phong độ của nam nhân hơn.

Quách Sảng cũng chứng kiến Dương Quang khuôn mặt đáng yêu tươi cười, nhưng hắn không cho đấy là non nớt, xem qua Dương Quang cứu người trên xe, thành thục quyết đoán, chuẩn xác, gọn gàng. Tính cách thân thiện, khí chất thành thục phối hợp với nụ cười hào sảng lộ ra vẻ bề ngoài non nớt khiến cho hắn có một loại mị lực lạ thường.

Quách Sảng reo lên: "Đừng khiêm tốn nữa, lúc tôi thấy anh bạn múa châm trên người bệnh thực sự quá hấp dẫn~~" Tạ Na cũng phối hợp cùng hắn: "Đúng đấy, đừng khiêm nhường , bạn thử biểu diễn cho chúng ta xem có được không? "

Dương Quang cười cười, không nói gì, phải tay vừa động , bỗng dưng một cây kim vàng rực rỡ xuất hiện trên tay hắn, thật giống như làm ảo thuật.

Hai người hướng tay hắn nhìn lại, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn, không phải vì cây châm kia, mà là bàn tay đang nắm lấy cây châm của Dương Quang.

Ngón tay dị thường nhỏ thon dài, lòng bàn tay rộng vuông vắn, nếu như chơi bóng rổ, rất dễ dàng nắm gọn trái bóng trong tay. Bàn tay không tỳ vết, mặc dù ngón tay dài nhỏ rất đẹp, lại không có cảm giác giống con gái, dẫu rằng màu da có biến từ màu đồng cổ thành màu trắng nõn cũng thế, nó khiến cho người ta có loại cảm giác hấp dẫn mãnh liệt.

Không thể nghi ngờ chính là một bàn tay rất mê hoặc người, nếu như cái tay còn lại cũng đồng dạng, thì quả thực đây là đôi bàn tay khiến cho phái nữ cảm thấy trầm mê không ngớt.

Tạ Na thấy quả thực có chút xấu hổ muôn chết rồi.

Hai người đang mê mẩn nhìn tay, nghe được Dương Quang hỏi "Đã xem đủ chưa" mới hồi phục tinh thần lại, ngơ ngác gật đầu, kỳ thật căn bản không có thấy kim châm , nếu như Dương Quang vừa rồi cầm là một cây cây tăm, bọn họ cũng sẽ gật đầu.

Tạ Na biểu lộ kinh ngạc nói: "Dương Quang, tay của bạn quả thật rất đẹp nha. "



Quách Sảng vội vàng gật đầu theo, Dương Quang đưa tay giơ lên trước mặt, nắm chặt lại nắm đấm, nói: "Vậy sao? Mình thấy so với mọi người nào có khác biệt đâu? "

Quách Sảng lập tức duỗi ngón tay nói: "Anh bạn muốn biết thì hãy xem, so với tôi dài hơn một đoạn. "

Dương Quang ngẩn người cả nói: "Chẳng phải cũng là tay thôi sao, đẹp với xấu đâu có gì khác nhau? "

Tạ Na nghe xong nóng nảy: "Bạn nói vậy là sai rồi, bảo dưỡng đôi tay đối với con gái chúng mình rất quan trọng, một đôi tay trắng nõn thon dài xinh đẹp cũng là tiêu chí đánh giá mỹ nử đấy! "

Trong lúc 3 người đang tranh luận, rất nhanh xe đã đến Đại học Nam An!

Đại học Nam An tai Châu Á được xem như là một nơi có lịch sử lâu đời, trường học cho đến hiện tại đã trải qua 400 năm.

Tại Nam An Thành đang phát triển mạnh mẽ, đại học Nam An cũng đồng thời lớn lên, hiện tại không chỉ có thanh danh bên ngoài, mà còn phải gọi là "Tiểu Nam An Thành", chỉ vì phong cách bố cục của nó so với Nam An Thành rất giống nhau, đều là nơi phong thủy rất tốt, cây cối xanh tươi.

Chỉ chốc lát, xe đã đến trường học. Theo cửa sổ nhìn lại cổng trường có một loại cảm giác to lớn, ngoài cửa hai bên là hai con Độc Giác Thú giống nhau, chiều dài đôi cánh rất lớn, trông rất sống động, cho người ta cảm giác nó đang muốn cử động vươn cánh bay lên trời cao.

Cổng chính thật khoa trương, độ cao chừng 30m, hình dáng là một cuốn sách rất dày, được lật ra vài trang; kỳ thật sách này chính giữa đều không đấy, không phải tài liệu, chỉ có hình dáng bên ngoài, sau đó tại khoảng không của trang sách có treo biểu tượng của Đại Học Nam An ―― một viên Minh Châu lấp lánh, bên ngoài từng vòng vầng sáng, có điểm giống ánh sáng bên ngoài Thổ tinh.

Chỉnh thể thập phần hùng vĩ cho thấy khí thế dọa người, kỳ thật lại không hề màu mè diêm dúa, rất phóng khoáng giản đơn.

Nói trắng ra, họ đầu tư để có lợi nhuận lớn nhất, xem ra kiến trúc sư thiết kế nên ngôi trường quả xứng đáng là cao thủ trong cao thủ.

Tiến thẳng 1 đường vào sân trường, dù chỉ là chứng kiến một góc của ngôi trường, vẫn cảm giác nó không hề bình thường, chiều cao nhà lầu không đồng nhất, thực vật phong phú đa dạng, thực tế phát triển rất tốt, nơi nơi đều là cây xanh tươi um tùm .

Nghe nói Nam An Thành cũng là kiểu mẫu đô thị như vậy,còn Đại học Nam An thì kế thừa hoàn toàn tính chất đặc biệt của nó, khó trách mọi người đều coi Đại học Nam An là một Tiểu Nam An Thành.

Xuống xe, hít lấy một hơi thật sâu, Dương Quang cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng.

Hướng chỗ báo danh sinh viên mới, nhóm 3 người Dương Quang thấy một hồi phiền muộn.

Rất nhiều siêu xe đẳng cấp đỗ ở chung quanh, biến nơi này trở thành cuộc triển lãm xe con cao cấp, rất nhiều sinh viên mới có cha mẹ đưa đi, thậm chí còn mang theo vệ sĩ!



Từng đống người chen chúc ở đằng kia, trên thực tế cũng không có bao nhiêu người đang cầm tài liệu phân phát thông tin cho sinh viên mới...

Những sinh viên khóa trên, bản thân an vị một bên,bắt chéo hai chân, uống đồ uống, nhàn nhã thưởng thức cảnh sắc sân trường.

Nhưng làm cho người ta chú ý nhất không phải những người này, mà nơi đây không chỉ có người Châu Á, còn có da trắng, da đen , tóc màu vàng ... , tạo cho người ta cảm giác kì lạ vô cùng.

Đại học An Nam nổi tiếng thế giới, hấp dẫn lấy đủ loại người, ngoại trừ những tiểu thư cùng công tử nhà giàu, đại đa số vẫn là học sinh bình thường ―― trên nhiều lục địa, nhiều giai cấp, đủ thể loại sinh viên.

Dương Quang hứng thú nhìn xem đủ loại sinh viên, cảm giác cuộc sống đại học về sau của mình nhất định rất thú vị.

Nghe được Quách Sảng ở phía trước thúc giục , Dương Quang nhanh đi vài bước đuổi kịp hai người, hướng chỗ báo danh đi đến.

Trên xe nói chuyện phiếm cùng nhau, Dương Quang cũng biết Quách Sảng và Tạ Na giống mình đều là sinh viên khoa kinh tế, chỉ là bất đồng nghiệp vụ, hai người bọn họ thuộc lớp quản lý tài chính, còn Dương Quang thì học lớp quản lý nhân sự, đến giờ hắn cũng chưa gặp được người bạn nào cùng lớp với mình.

Ba người đi đến khoa kinh tế báo danh, cảm giác bực bội. Lẽ ra nơi báo danh các lớp phải được phân biệt, tại sao lại cùng rúc vào một chỗ chật như nêm thế này, thật ra thì 99% các anh chàng thấy nơi đây xuất hiện gái đẹp, nên lân la thả dê, những nơi khác thì vắng lặng như tờ.

Bởi vì phía trước vây đầy người, nhìn không tới chỗ báo danh, Quách Sảng tiến lên giữ lấy một nam sinh hỏi thoáng một phát rồi lại nói: "Nguyên lai là hoa hậu trường chúng ta đến đây chỉ đạo công tác quản lý "

Hắn nói xong khó dấu nổi sung sướng ngoác miệng cừoi, kết quả lại bị Tạ Na lạnh lùng dội cho một gáo nước lạnh vào mặt: "Ngươi cũng muốn đến bên kia sắp xếp à? Có muốn chúng ta cùng đi với ngươi không? "

Quách Sảng nghe xong lời này, cảm giác hưng phấn trên mặt bôc hơi hết không còn thấy tăm hơi, lập tức chuyển thành gương mặt chính nghĩa, quả thật so với người ta lật tay còn muốn nhanh hơn, giọng nói hùng hồn hiên ngang lẫm liệt: "Nói đùa gì vậy? Bạn xem mình là loại người này ư? "

Tạ Na nhếch miệng nói ra: "Ai biết được a? "

Quách Sảng nghe xong lời này, lập tức kéo hai người hướng chỗ ít người báo danh nhất đi đến, muốn dùng hành động thực tế để chứng minh.

Chính vì không theo quy luật thông thường ấy, ba người rất nhanh đã làm đã xong tất cả thủ tục.

Quách Sảng nhìn về phía chỗ nhiều người, không thể nào thấy được phong cảnh bên trong, cho nên lơ đãng liền từ phía sau vượt qua, kỳ thật phía sau cũng có rất đông người, chỉ là tại phía sau đít "Hoa hậu giảng đường" có mấy bạn sinh viên to lớn làm "Hộ hoa sứ giả" khiến ruồi muỗi khó lọt, cho nên không thể xúm đến được, vừa vặn một cái gia súc cảm thấy mệt đi ra, để cho Quách Sảng chứng kiến bóng lưng mỹ nhân ngồi ngay ngắn trước bàn báo danh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Quang Ái Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook