Chương 44: Tiên nữ giáng phàm
Thiên Nhai Chi Dực
23/04/2013
"Dĩnh tỷ tìm đệ có việc? " Dương Quang đuổi kịp Lê Thải Dĩnh hỏi.
"Không có chuyện không thể tìm đệ à? " Lê Thải Dĩnh trả lời mà không cần suy nghĩ. Kỳ thật nàng cũng không biết vì cái gì mà bản thân sẽ nói như vậy, bình thường khi nói chuyện với người khác nàng luôn giữ hình tượng của tiểu thư đài các đoan trang, nhưng vừa gặp Dương Quang mọi thứ đối với nàng đều tự nhiên như vậy đấy, ở bên Dương Quang nàng không còn là chính mình nữa.
Dương Quang đành phải cười khổ nói: "Có thể ah, đệ hoan nghênh còn không kịp đây này. "
Lê Thải Dĩnh đặc biệt vui vẻ nở nụ cười một hồi mới nói: "Tốt rồi, tìm đệ là có chuyện, bất quá vừa mới nhìn đến ngươi cùng Đinh Cường như vậy, trước hết cùng đệ nói chuyện này a. "
Dừng một chút tiếp tục nói: "Đinh Cường là con trai của phó ủy viên ủy ban kiểm tra, kỷ luật, là người quyền cao chức trọng, hô mưa gọi gió ở Nam An Thành, sự kiện huấn luyện quân sự lần này cũng không liên quan đến hắn, cho nên đệ phải chú ý một chút, đừng để sự việc không thể vãn hồi được. "
Dương Quang nghe xong gật đầu nói: "Hắn không tới tìm đệ phiền toái đệ sẽ không làm khó hắn đâu, kỳ thật chính là vì nữ nhân nha, đệ mới không đáng vì việc này cùng hắn náo loạn. "
"Ơ, Lúc nào đệ đã trở thành nạn nhân vậy?Thời điểm huấn luyện quân sự có người vì đệ mà thân bại danh liệt a? "
"Cái này oan uổng cho đệ nha, sự việc xảy ra ở đợt quân sự không phải do đệ muốn, mà là người ta tìm đệ tính sổ a. "
"Tốt rồi, cùng đệ nói giỡn đến tận đâu rồi, gấp cái gì, ta cũng chỉ là nhắc nhở đệ một tiếng, không nên dây dưa với loại thiếu gia nhị thế tổ, kẻo lại mang tai bay vạ gió vào người. " Nàng dừng một chút lại bổ sung nói: "Bất quá tỷ không yêu cầu đệ cái gì cũng phải nhẫn, xảy ra vấn đề gì tỷ cũng sẽ giúp đỡ đệ, một cái Ban Kỷ Luật Thanh tra nho nhỏ còn không đáng trong mắt của tỷ. " thời điểm nói những lời này nàng tự nhiên sinh ra một cổ hào khí, chỉ có lúc này nàng mới thể hiện ra phong phạm của một thiên kim thế gia hùng bá một phương.
Dương Quang cười nói: "Yên tâm, đệ sẽ chú ý. "
Kỳ thật Lê Thải Dĩnh đối với hắn rất có lòng tin, chỉ là gặp được sự tình nhịn không được muốn nói một lời thì nội tâm mới cảm giác yên tâm.
Nàng nói: "Một chuyện tình khác có quan hệ tới thân phận của đệ"
"Ngày mùa thu? "
"Đúng, biết vì sao ngày hôm nay toàn thể giảng viên trong trường mở đại hội không? Cũng bởi vì một trường sóng gió đại hiệp Ngày Mùa Thu đã gây ra hôm đó, hừ. Hại ta ngủ không ngon cũng thôi, bây giờ còn muốn khai mạc một ngày đại hội. "
Dương Quang nghi ngờ nói: "Các lão sư họp cùng đệ có quan hệ gì? "
"Còn không phải muốn nghiên cứu như thế nào tìm ra đệ, cùng về sau làm sao tận dụng tốt thiên tài như vậy sao ha ha. " Lê Thải Dĩnh cười nói.
Dương Quang vỡ lẽ ra, cười gượng nói: "Còn chưa thấy được cọng tóc của đệ đã tính nghiên cứu thế nào lợi dụng cho tốt đệ rồi a. "
Lê Thải Dĩnh nghiêm mặt nói: "Cho nên đều là lỗi của đệ hại tỷ phải cực nhọc, tỷ phạt đệ phải mời khách một bữa cơm bồi tội. "
Dương Quang cười nói: "Được mời Dĩnh Tỷ dùng cơm, đệ cầu còn chẳng được đấy... Ồ, đệ nhớ lần trước tỷ đánh cược với đệ thua một bữa cơm, bây giờ tính trả đũa đệ à? "
Lê Thải Dĩnh nhãn châu xoay động nói: "Ta muốn mời đệ một lần, đệ cũng muốn mời ta một lần, chi bằng 2 lần cùng để..."
Lời còn chưa dứt Dương Quang đã lắc đầu nói: "Không nên, không nên, cái gì ra cái đấy, tỷ có mời đệ, thì đệ mới cam tâm tình nguyện hồi báo tỷ. "
"Tốt rồi, tốt rồi, đồ hẹp hòi. "
"Việc mời cơm đệ nghĩ chút nữa kết thúc đại hội tỷ nên thực hiện a! Nếu không lần sau đệ lại quên mất " Dương Quang cười nói.
Lê Thải Dĩnh lộ ra vẻ mặt ngượng ngịu thật có lỗi nói:"Điều này e rằng không được rồi, ta đã hẹn người rồi, lần sau ta sẽ mời đệ được không?"
Dương Quang không một chút ngần ngại nói: "Vậy ah... Nhưng tỷ cũng không nên khất quá lâu nha. "
Lê Thải Dĩnh thấy Dương Quang không có mất hứng, lập tức cười mắng: "Ta có nói lúc nào xù của đệ đâu? Tốt rồi buổi sáng ngày mai lại cùng đệ bàn tiếp, ta phải đi họp rồi. "
Dương Quang chợt nhớ tới cái gì nói: "Ai, chờ một chút, Dĩnh tỷ, tỷ có rảnh giúp đệ tìm xem trường học có cái gì kiêm chức có thể làm? "
Lê Thải Dĩnh nghi ngờ nói: "Đệ muốn kiếm việc làm thêm? Đệ thiếu tiền sao? Muốn bao nhiêu, ta trước tiên có thể ứng cho đệ mượn tạm ah. "
Dương Quang cười nói: "Tỷ nghĩ đi đâu rồi, đệ không phải thiếu tiền, chỉ là muốn thử sức mình trong nhiều công việc khác nhau mà thôi, đệ nghĩ trường học hẳn không có người nào nguyện ý làm kiêm chức đi. "
Lê Thải Dĩnh nghĩ nghĩ mới giật mình, "Ah, thì ra đệ muốn đem thân phận Ngày Mùa Thu tẩy trắng ah! "
"Tỷ nói bậy bạ gì đó, cái gì gọi là tẩy trắng hả? Giống như đệ đi rửa tiền không bằng. "
"Ha ha, chỉ là ví dụ mà thôi, tốt rồi, ta bị muộn rồi, kiêm chức ta sẽ giúp đệ lưu ý, bye bye. "
Ăn cơm trưa, Dương Quang quyết định đi thư viện nhìn xem, dù sao chiều nay cũng không có khóa, hôm nay có thể rảnh rỗi 1 buổi rồi.
Có người nói, thư viện là thước đo đánh giá phẩm chất của một ngôi trường, có thể thấy được tầm quan trọng của thư viện bên trong ngôi trường lớn đến mức nào.
Chứng kiến thư viện sừng sững tọa lạc ở đằng xa xa, Dương Quang mới nhận thức sâu sắc được vị thế của một trong những trường đại học lớn nhất thế giới là như thế nào.
Nó cho người ta cảm giác giống như một tòa thành trì vậy.
Bởi vì nó không chỉ chiếm diện tích rộng lớn, hơn nữa kiến trúc cao lớn hùng vĩ tràn đầy khí phách, bốn phía chăm chú vờn quanh lấy một cái đầu rồng vô cùng oai vệ tỏa ánh hoàng kim rực rỡ, điểm tối trọng yếu là nó được bao quanh bởi một cái hồ nhân tạo vô cùng đẹp!
Phía trước là chiếc cầu đá nối 2 bên bờ hồ, Dương Quang bước gần tới nơi mới cảm nhận hết sự to lớn của chiếc đầu rồng, không phải lớn bình thường nữa rồi, mà là vô cùng lớn, to lớn như một mặt trời thu nhỏ đang tỏa ánh bình minh ra khắp bầu không gian xung quanh vậy, mà cái hồ bao quanh thư viện cũng như một con sông thu nhỏ vậy, tuy rằng bề ngang của nó cũng không thể bằng hồ Thủy Kính. Nhưng điều đặc biệt ở đây nước hồ lại tuyền một màu xanh lam. Nếu theo từ bầu trời nhìn xuống, thư viện giống như một tòa thành nổi trên mặt nước vậy, càng giống như ánh mặt trời ló rạng giữa vầng mây, thật khiến cho người ta ngắm nhìn không dứt nổi con mắt.
Mà vừa rồi từ xa ngắm nhìn không chỉ nước hồ có màu xanh lam, mà khắp nơi mặt hồ nở rộ những loài thủy thực vật màu lam biếc.
Dương Quang một bên cảm thán thư viện đại học Nam An xếp đặt kết cấu sáng tạo, một bên chậm rãi bước vào cánh cổng lớn.
Vừa tiến vào trong, cảnh sắc lập tức biến đổi
Thư viện bố trí hoàn toàn theo phong cách cổ xưa, từ thiết kế nội thất, trang thiết bị, bàn ghế, điều này khiến Dương Quang kinh ngạc không thôi, nếu không phải chứng kiến nhân viên thủ thư đang sử dụng máy tính để nhập liệu, hắn còn tưởng rằng cánh cửa mình bước vào là cánh cửa không gian trong truyền thuyết, có khả năng đưa người ta đi từ thời đại này đến thời đại khác 1 cách dễ ràng chứ!
Lúc này người đến đây học cũng không có bao nhiêu, Dương Quang đi đến phòng tự học, trực tiếp hướng địa phương đặt sách mà đi đến, hắn muốn nhìn một chút xem có thể tìm được cuốn sách gì hay hay để nghiên cứu.
Muốn tiến vào phòng đọc cùng mượn sách cần phải trình thẻ CMND, Dương Quang xuất ra tại chỗ nhân viên thủ thư quẹt thẻ xác nhận thân phận. Thư viện quản lý thực ra cũng không phức tạp, cho nên nơi đây chỉ có một nhân viên trông coi với 1 máy tính cá nhân là đủ, Dương Quang chú ý tới cô nàng nhân viên thủ thư nơi đây cũng khá trẻ tuổi, xem ra có lẽ là sinh viên đến làm thêm ngoài giờ đây.
Chỉ thấy nàng buộc tóc 2 bím, mặt tròn bầu bĩnh, một đôi mắt xếch cũng không tính là lớn nhưng đen nháy linh động, lộ ra vẻ tinh quái đáng yêu. Nhưng cùng gương mặt bầu bĩnh giống em bé của nàng không tương xứng chính là thân hình của nàng hoàn toàn làm anh em tức mắt, cho dù ăn mặc quần áo mộc mạc, bảo thủ, cũng không dấu nổi thân hình tươi ngon mọng nước, ngực tấn công mông phòng thủ của nàng.
Thấy nàng nhìn hắn tươi cười chào đón, Dương Quang cũng lễ phép đáp trả một khuôn mặt tươi cười sáng lạn chết người không cần đền mạng của mình
Đi đến khu vực lưu trữ sách về hải dương học, Dương Quang ung dung dạo quanh đó, rốt cuộc tại một loạt giá sách bên trong tìm ra được một cuốn khá thú vị, chầm chậm lật xem, nhìn quanh không thấy nơi nào thì ngồi bệt luôn xuống đất, chân duỗi, chân cong, đặt quyển sách lên đầu gối xem.
Cô nàng thủ thư ban nãy nhiện tại có người đến thay ca, nàng đang đi tới giá sách bày thêm một ít loạt sách báo mới ra, nhìn thấy Dương Quang ngồi dưới đất đọc sách, liền đi qua cười nói:"Bạn học, đằng kia có ghế sao bạn không đến mà ngồi."
Dương Quang ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là nàng, liền cười nói:"Bất tri bất giác đã ngồi xuống, có việc gì hả bạn? Thư viện không cho phép a?"
Nàng cười lắc đầu nói:"Trên nguyên tắc là không được phép như vậy, bất quá bây giờ cũng không có mấy người đến thư viện, nhưng việc đó cũng không quan hệ, chỉ là ta cảm thấy đọc sách ngồi trên ghế chẳng phải tốt hơn sao?"
Dương Quang cười lắc đầu nói:"Không phải ngươi đến bắt ta thì an tâm rồi, ta thì cảm thấy ngồi ở đây thoải mái hơn a"
Nàng thấy Dương Quang cố ý như vậy cũng không khuyên bảo thêm nữa, gật đầu cười liền quay người đi.
Dương Quang tức thì tiếp tục cúi đầu cặm cụi đọc nốt cuốn sách trên tay.
Cũng không biết bao lâu, dù sao cuốn sách tầm gần một nghìn trang trên tay hắn đã sắp lật đến những trang cuối cùng. Bỗng nhiên một người từ phía sau giá sách đi tới, người đó vốn đang chăm chú dựa vào những chỉ mục phân loại để tìm kiếm sách về âm nhạc, còn Dương Quang 1 phần do mải đọc sách, một phần cũng không để ý người kia đang miệt mài dán mắt vào đống sách xem xét, cho nên cái chân vốn đã duỗi ra kia nay càng trượt dài ra hơn.
Người đang quay lưng bước tới đương nhiên sẽ không thể ngờ tới có người ghế không ngồi lại ngồi bệt xuống đất, con mắt còn mải bận tâm quét dọc giá sách tìm kiếm.
Có những chuyện khi ta không ngờ tới nhất thì sẽ phát sinh, Ví dụ: như ta cho rằng cái bài tập này không thể rơi vào phần kiểm tra ngày mai nên không thèm học, nhưng nó lại xảy ra..., đa phần tình huống bất ngờ thường diễn biến như thế.
Điều gì đến cũng phải đến, thời điểm người kia bước giật lùi tới địa phương mà Dương Quang đang ngồi, nàng vấp phải chân của hắn, kêu "Ah" lên một tiếng rõ to, thời điểm ngã liền xoay ngược hướng đè lên Dương Quang...
Dương Quang cũng bị tiếng hét làm giật mình, nếu như không đang mải mê đọc sách bằng phản ứng của hắn có thể đơn giản tránh đi, nhưng đối với hắn, những thứ không mang theo sát khí, hoặc những những thứ không mang lại cảm giác nguy hiểm tác động đến trực giác, hắn tự nhiên đều không có phản ứng. Thời điểm ngẩng đầu thì chiếc mũi ngửi được mùi hương thơm ngát, một thân thể mềm mại đã bổ nhào lên người hắn, hắn có thể cảm giác bả vai và bên ngực trái của mình có hai thứ mềm mại như bông vải đè lên, còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng, phía sau đã có một người nhanh chóng đem nàng nâng dậy.
Tuy rằng người nọ động tác nhanh đến mức sét đánh không kịp bưng tai, Dương Quang vẫn nhớ rõ ràng cảm giác vừa rồi đã hằn sâu trong tâm trí hắn, nhưng nội tâm chẳng hề nảy sinh ý niệm xấu xa, không một chút mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện có 2 người một nam một nữ đang có mặt tại địa phương này.
Tập trung nhìn, đây không phải là mỹ nữ bài danh thứ 2 trong bảng xếp hạng thập đại mỹ nữ Mộ Dung Linh sao.
Lần đầu tiên gặp nàng, trong đầu Dương Quang đã nảy ra một bài thơ:
Bích đào vốn trồng trên thượng giới,
không phải là loài hoa bình thường
Nhưng giờ lại ở chốn rừng sâu núi thẳm,
không biết cành hoa như họa ấy nở vì ai?
Rét mướt mưa bay tình vô hạn,
chớ nói xuân khó màng
Vì chàng thiếp say đâu có sao,
chỉ sợ đến khi tỉnh rượu, lại tan nát cõi lòng
Ngu Mỹ Nhân-Tần Quán(1009 – 1100)
Không hổ danh là mỹ nữ bài danh thứ hai, mái tóc dài mềm mại thẳng tắp bám theo gò má hồng rủ xuống, đôi mày lá liễu cong cong, bên dưới là đôi mắt tràn đầy mộng ảo, dưới chiếc mũi xinh xắn là bờ môi mỏng, hai dáy tai nhỏ trong suốt như phấn thủy tinh, ngũ quan rạng ngời, dáng người thanh mảnh như Đường Tiêm Tiêm, vòng eo nàng khiến cho người ta cảm giác một đôi bàn tay có thể ôm gọn, mà khí chất thanh tịnh đạm bạc kia, cùng ánh mắt giống như xa xăm vô tận của nàng, so với ảnh trên diễn đàn chụp được, càng đẹp gấp bội lần.
Loại khí chất này cùng Đường Tiêm Tiêm lạnh như băng là hoàn toàn bất đồng, Đường Tiêm Tiêm là một khối băng sống, Hàn Băng ngàn năm, cái lạnh thậm chí có thể đả thương người. Mà Mộ Dung Linh có một loại khí chất cao ngạo nhưng trong trẻo thanh thuần. Thật giống như Tiên Tử, làm cho lòng người khó sinh ra tà tâm.
Lúc này Mộ Dung Linh một thân áo liền váy, bên hông đeo một đai lưng màu xanh da trời, bàn chân đi một đôi cao gót thắt đai màu quất, trên cổ đeo một vòng thủy lam châu trải dài, tô điểm lên chiếc cổ thon ba ngấn tuyệt đẹp, cả người toát ra khí chất khiến người ta cảm thấy mờ mịt, nàng giống như hiện thân của Tiên nữ giáng phàm.
Người nam Dương Quang chưa từng gặp qua, nhưng cũng rất anh tuấn đẹp trai, thực tế một đôi trai gái đẹp như kim đồng ngọc nữ như này muốn người khác không chú ý tới rất khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.