Chương 11:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Tiếng súng và tiếng hét vang lên từ các bức tường của tòa nhà, bóng đen của con khỉ nhảy nhót xung quanh, một số lính đặc nhiệm bịt mắt và nhanh chóng bị dây kéo lên mái nhà.
Con đường phía trước bị chặn, lính ở phía sau đang tiến lại gần, những viên đạn bắn trúng cột đèn đường mà người đàn ông đang dựa vào, thỉnh thoảng tóe ra tia lửa.
Chử Nhai vẫn ngồi trong xe, nhìn thấy người đàn ông bất ngờ lao ra lề đường, leo lên hàng rào kim loại bên lề đường. Cái bóng con khỉ kia đã che chắn cho hắn khỏi làn đạn, sau đó khói đen mỏng dần bốc lên trên đầu.
Hắn đập vào cửa kính vững chắc như tường, hét lớn với những người đang hoảng sợ bên trong: "Đừng sợ, tôi sẽ không giết ai, tôi chỉ đang chạy trốn, mở cửa sổ đi, để tôi vào trong."
Không ai trong tòa nhà mở cửa sổ, mọi người đều hoảng loạn chạy ra ngoài, người đàn ông cắn răng nói: "Thế thì mau ra đi, tôi sẽ bắn pháo." Sau đó hắn trượt xuống hàng rào, lùi vài bước, giơ lên khẩu súng cối về phía trước.
Nhưng trước khi hắn kịp nhấn nút bắn, cơ thể hắn đột nhiên rung lên, hai tay mềm nhũn, khẩu súng cối rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh chiếc xe của Chử Nhai.
Chử Nhai nhìn thấy bóng đen con khỉ đứng chắn trước người đàn ông, giơ hai chân như đang đối mặt với kẻ thù lớn. Một cái bóng đen như sợi dây bay qua cửa sổ xe, nhanh chóng quấn lấy cơ thể con khỉ như một con rắn quấn lấy con mồi.
Lại có một Thú lượng tử khác xuất hiện!
Cái bóng đen của con khỉ và cái bóng đen giống loài rắn quấn lấy nhau và vật lộn trên mặt đất, trong khi người đàn ông như thể bị tấn công bởi một thứ vô hình, ôm ngực từ từ quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Con khỉ cũng tan thành khói, biến mất trong không khí.
Một vài người lính nhanh chóng xông đến, khống chế người đàn ông, dí nòng súng vào đầu hắn
"Không được cử động! Cử động là chúng tôi bắn!"
Người đàn ông không chống cự, khuôn mặt nghiêng áp vào mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt tình cờ bắt gặp ánh mắt của Chử Nhai đang ngồi trong xe. Chử Nhai nhìn thấy một dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt đục ngầu của hân, tràn đầy tuyệt vọng.
"Đưa hắn về."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chử Nhai quay đầu lại, nhìn thấy Cố Lân vừa tạm biệt với anh cách đây nửa giờ ngoài Tụ Tháp, bước tới.
Cố Lân không nhìn thấy Chử Nhai, chỉ lạnh lùng bước đến bên cạnh người đàn ông, bất ngờ tung một cú đá vào bụng hắn. Cú đá trúng ngay giữa ngực, khiến người đàn ông đau đớn rên rỉ và phun ra một ngụm máu.
Con đường phía trước bị chặn, lính ở phía sau đang tiến lại gần, những viên đạn bắn trúng cột đèn đường mà người đàn ông đang dựa vào, thỉnh thoảng tóe ra tia lửa.
Chử Nhai vẫn ngồi trong xe, nhìn thấy người đàn ông bất ngờ lao ra lề đường, leo lên hàng rào kim loại bên lề đường. Cái bóng con khỉ kia đã che chắn cho hắn khỏi làn đạn, sau đó khói đen mỏng dần bốc lên trên đầu.
Hắn đập vào cửa kính vững chắc như tường, hét lớn với những người đang hoảng sợ bên trong: "Đừng sợ, tôi sẽ không giết ai, tôi chỉ đang chạy trốn, mở cửa sổ đi, để tôi vào trong."
Không ai trong tòa nhà mở cửa sổ, mọi người đều hoảng loạn chạy ra ngoài, người đàn ông cắn răng nói: "Thế thì mau ra đi, tôi sẽ bắn pháo." Sau đó hắn trượt xuống hàng rào, lùi vài bước, giơ lên khẩu súng cối về phía trước.
Nhưng trước khi hắn kịp nhấn nút bắn, cơ thể hắn đột nhiên rung lên, hai tay mềm nhũn, khẩu súng cối rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh chiếc xe của Chử Nhai.
Chử Nhai nhìn thấy bóng đen con khỉ đứng chắn trước người đàn ông, giơ hai chân như đang đối mặt với kẻ thù lớn. Một cái bóng đen như sợi dây bay qua cửa sổ xe, nhanh chóng quấn lấy cơ thể con khỉ như một con rắn quấn lấy con mồi.
Lại có một Thú lượng tử khác xuất hiện!
Cái bóng đen của con khỉ và cái bóng đen giống loài rắn quấn lấy nhau và vật lộn trên mặt đất, trong khi người đàn ông như thể bị tấn công bởi một thứ vô hình, ôm ngực từ từ quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Con khỉ cũng tan thành khói, biến mất trong không khí.
Một vài người lính nhanh chóng xông đến, khống chế người đàn ông, dí nòng súng vào đầu hắn
"Không được cử động! Cử động là chúng tôi bắn!"
Người đàn ông không chống cự, khuôn mặt nghiêng áp vào mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt tình cờ bắt gặp ánh mắt của Chử Nhai đang ngồi trong xe. Chử Nhai nhìn thấy một dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt đục ngầu của hân, tràn đầy tuyệt vọng.
"Đưa hắn về."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chử Nhai quay đầu lại, nhìn thấy Cố Lân vừa tạm biệt với anh cách đây nửa giờ ngoài Tụ Tháp, bước tới.
Cố Lân không nhìn thấy Chử Nhai, chỉ lạnh lùng bước đến bên cạnh người đàn ông, bất ngờ tung một cú đá vào bụng hắn. Cú đá trúng ngay giữa ngực, khiến người đàn ông đau đớn rên rỉ và phun ra một ngụm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.