Chương 15:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
"Tớ bị bắt vì chạy ra ngoài, rồi lại chạy vào, rồi lại chạy ra, bị bắt ngoài cổng."
Nhắc tới sô-cô-la, cậu không kiềm được mà cúi xuống ngửi túi áo, Lâm Đa Chỉ cũng dí mũi tới ngửi.
Cậu lập tức che túi áo lại, quay người đi: "Cậu tự ngửi của mình đi."
"Của tớ giấu dưới giường."
"Vậy lỡ cậu ngửi hết mùi của tớ thì sao?"
Lâm Đa Chỉ không ngửi nữa, chỉ hỏi: "Sao cậu lại chạy ra cổng làm gì? Nếu cậu chui lỗ chó thì đâu có bị bắt."
Thẩm Quyền Quyền cũng hơi hối hận, chỉ im lặng không nói.
"Thẩm Quyền Quyền." Có ai đó ở bên cạnh gọi, Thẩm Quyền Quyền quay đầu lại chào Liễu Tứ Cân ở hàng bên cạnh: "Liễu Tứ Cân."
"Cậu qua đây đứng với tớ đi." Liễu Tứ Cân chỉ vào chỗ bên cạnh mình.
Thẩm Quyền Quyền hỏi Lâm Đa Chỉ: "Chúng mình qua đó không?"
"Cậu ta là ai vậy?"
Thẩm Quyền Quyền chưa kịp trả lời thì cô bé đầu trọc lớn tuổi hơn đứng sau Liễu Tứ Cân đã đập vào lưng cô, tức giận nói: "Không được chơi với mấy đứa bẩn thỉu."
Liễu Tứ Cân không dám nói gì nữa, Thẩm Quyền Quyền quay lại nhìn Lâm Đa Chỉ: "Cậu ta không chơi với con trai dơ bẩn, vậy cậu không được qua đó nữa, để tớ qua một mình."
Lâm Đa Chỉ không vui lắm: "Tuần trước tớ mới tắm rồi, tớ đâu có bẩn, cậu mới là người lâu rồi chưa tắm."
Thẩm Quyền Quyền ngạc nhiên: "Nhưng tớ vừa mới rửa mặt mà, cậu còn chưa rửa mặt đấy, tớ không phải con trai bẩn, mình là bé trai bẩn."
"Vậy tớ cũng là bé trai bẩn."
Cả hai đều to tiếng hơn, một cậu nhóc to cao đứng trước trong hàng bất ngờ quay lại, lấy tay quạt quạt trước mũi: "Bẩn chết đi được, hai con bọ bẩn, kinh tởm quá."
"Cậu mới là bọ bẩn." Lâm Đa Chỉ cãi lại.
Cậu nhóc giơ tay ra: "Cậu là quái vật, cậu có sáu ngón tay, quái vật bọ bẩn."
Lâm Đa Chỉ không nói gì nữa, chỉ giấu bàn tay trái ra sau lưng.
Thẩm Quyền Quyền lập tức chạy đến nhìn đội học sinh lớp lớn. Sau khi nhìn quanh vài lần mà không thấy nguy hiểm, cậu làm mặt hề với đám con trai, nắn giọng trêu: “Bọ phân, bọ phân, Vương Trụ Sinh là con bọ phân ị trong quần.”
Vương Trụ Sinh như bị đụng trúng chỗ hiểm, khuôn mặt tròn đỏ bừng, đột nhiên quay đầu hét về phía chỗ lấy cơm: “Anh ơi!”
Phía trước có mấy học sinh lớp lớn đang trực tuần, trong đó có một học sinh to cao quay đầu nhìn qua.
“Gì vậy?”
“Anh! Cậu ta mắng em là bọ phân!”
Thẩm Quyền Quyền không ngờ anh trai của Vương Trụ Sinh lại có mặt ở đây, lập tức đờ ra. Cậu đứng chôn chân tại chỗ, mắt mở to đầy sợ hãi, nhìn anh trai của Vương Trụ Sinh quăng muỗng cơm vào thùng, bước về phía mình.
Nhắc tới sô-cô-la, cậu không kiềm được mà cúi xuống ngửi túi áo, Lâm Đa Chỉ cũng dí mũi tới ngửi.
Cậu lập tức che túi áo lại, quay người đi: "Cậu tự ngửi của mình đi."
"Của tớ giấu dưới giường."
"Vậy lỡ cậu ngửi hết mùi của tớ thì sao?"
Lâm Đa Chỉ không ngửi nữa, chỉ hỏi: "Sao cậu lại chạy ra cổng làm gì? Nếu cậu chui lỗ chó thì đâu có bị bắt."
Thẩm Quyền Quyền cũng hơi hối hận, chỉ im lặng không nói.
"Thẩm Quyền Quyền." Có ai đó ở bên cạnh gọi, Thẩm Quyền Quyền quay đầu lại chào Liễu Tứ Cân ở hàng bên cạnh: "Liễu Tứ Cân."
"Cậu qua đây đứng với tớ đi." Liễu Tứ Cân chỉ vào chỗ bên cạnh mình.
Thẩm Quyền Quyền hỏi Lâm Đa Chỉ: "Chúng mình qua đó không?"
"Cậu ta là ai vậy?"
Thẩm Quyền Quyền chưa kịp trả lời thì cô bé đầu trọc lớn tuổi hơn đứng sau Liễu Tứ Cân đã đập vào lưng cô, tức giận nói: "Không được chơi với mấy đứa bẩn thỉu."
Liễu Tứ Cân không dám nói gì nữa, Thẩm Quyền Quyền quay lại nhìn Lâm Đa Chỉ: "Cậu ta không chơi với con trai dơ bẩn, vậy cậu không được qua đó nữa, để tớ qua một mình."
Lâm Đa Chỉ không vui lắm: "Tuần trước tớ mới tắm rồi, tớ đâu có bẩn, cậu mới là người lâu rồi chưa tắm."
Thẩm Quyền Quyền ngạc nhiên: "Nhưng tớ vừa mới rửa mặt mà, cậu còn chưa rửa mặt đấy, tớ không phải con trai bẩn, mình là bé trai bẩn."
"Vậy tớ cũng là bé trai bẩn."
Cả hai đều to tiếng hơn, một cậu nhóc to cao đứng trước trong hàng bất ngờ quay lại, lấy tay quạt quạt trước mũi: "Bẩn chết đi được, hai con bọ bẩn, kinh tởm quá."
"Cậu mới là bọ bẩn." Lâm Đa Chỉ cãi lại.
Cậu nhóc giơ tay ra: "Cậu là quái vật, cậu có sáu ngón tay, quái vật bọ bẩn."
Lâm Đa Chỉ không nói gì nữa, chỉ giấu bàn tay trái ra sau lưng.
Thẩm Quyền Quyền lập tức chạy đến nhìn đội học sinh lớp lớn. Sau khi nhìn quanh vài lần mà không thấy nguy hiểm, cậu làm mặt hề với đám con trai, nắn giọng trêu: “Bọ phân, bọ phân, Vương Trụ Sinh là con bọ phân ị trong quần.”
Vương Trụ Sinh như bị đụng trúng chỗ hiểm, khuôn mặt tròn đỏ bừng, đột nhiên quay đầu hét về phía chỗ lấy cơm: “Anh ơi!”
Phía trước có mấy học sinh lớp lớn đang trực tuần, trong đó có một học sinh to cao quay đầu nhìn qua.
“Gì vậy?”
“Anh! Cậu ta mắng em là bọ phân!”
Thẩm Quyền Quyền không ngờ anh trai của Vương Trụ Sinh lại có mặt ở đây, lập tức đờ ra. Cậu đứng chôn chân tại chỗ, mắt mở to đầy sợ hãi, nhìn anh trai của Vương Trụ Sinh quăng muỗng cơm vào thùng, bước về phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.