Chương 25:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Thực ra đi qua giữa thị trấn bỏ hoang có thể tiết kiệm được quãng đường không nhỏ, nhưng tất cả mọi người sau khi lục tung bãi rác đều leo qua lưới kim loại bên cạnh, đi vòng quanh thị trấn theo lưới rồi mới rời đi.
Những đứa trẻ ở viện phúc lợi Thiên Sứ mặc dù thích bãi rác, nhưng cũng sợ hãi thị trấn Mornas bên cạnh. Cũng có không ít câu chuyện ma về thị trấn bỏ hoang này, so với sân sau viện phúc lợi, tỷ lệ khoảng bốn trên sáu.
Lý do tỷ lệ này ít hơn hai phần mười là vì hầu hết các đứa nhỏ chưa từng đến, có một số cảnh không thể tưởng tượng được, không giống như sân sau của viện phúc lợi, ở đó có thể trực quan hơn mang lại sự sợ hãi hơn.
Thẩm Quyền Quyền không sợ sân sau của viện phúc lợi. Cậu không biết ma ở sân sau trông như thế nào, nhưng ma không bao giờ đánh cậu, không cướp đồ ăn của cậu, vậy tại sao phải sợ?
Nhưng Thẩm Quyền Quyền lại sợ thị trấn bỏ hoang này.
Những cửa sổ tối tăm, những căn phòng mờ ảo, những con đường vắng vẻ làm cậu lo lắng, không thể kiểm soát được mà muốn chạy thật xa.
Cậu không hiểu tại sao mình lại sợ nơi đây, cũng không hiểu đây thực ra là sự sợ hãi về cô đơn, về cái chết.
Thẩm Quyền Quyền vừa sợ vừa tò mò về thị trấn bỏ hoang.
Khi đi theo lưới kim loại về viện phúc lợi, cậu vẫn luôn quay đầu nhìn lại, sau đó lại nhìn thêm một lần.
Cậu có thể nhìn thấy những ngôi nhà phía kia đường từ khe hở của những tòa nhà, thấy những biển hiệu kim loại gắn vào tường, những băng ghế sắt chạm khắc hoa văn bên ngoài cửa hàng, và lối đi bằng gạch xi măng phẳng thẳng dành cho người đi bộ.
Những vật phẩm chen vào tầm nhìn của cậu mặc dù phủ đầy bụi bẩn, nhưng vẫn nhìn rõ vẻ đẹp nguyên sơ, đẹp hơn viện phúc lợi, đẹp hơn những gì người khác kể về thị trấn Khắc Khoa, làm cậu không thể không tưởng tượng thị trấn này lúc đầu trông như thế nào.
Nhưng chỉ cần nhìn nhiều quá sẽ khiến cậu sợ hãi, cho nên cậu thu hồi ánh mắt lại, vội vàng tiếp tục đi.
Thẩm Quyền Quyền quay trở lại viện phúc lợi, nhưng không lập tức leo qua lỗ bên cạnh nhà bơm nước, thay vào đó cậu cong lưng nhảy qua hàng rào của cổng viện phúc lợi, trên đường tìm kiếm quả bi thủy tinh mà cậu đã làm mất.
Cậu đã mất rất nhiều thời gian để thu thập sáu quả, mỗi quả đều phải có, chờ đến khi anh trai đến viện phúc lợi lần tới thì sẽ tặng cho anh.
Những đứa trẻ ở viện phúc lợi Thiên Sứ mặc dù thích bãi rác, nhưng cũng sợ hãi thị trấn Mornas bên cạnh. Cũng có không ít câu chuyện ma về thị trấn bỏ hoang này, so với sân sau viện phúc lợi, tỷ lệ khoảng bốn trên sáu.
Lý do tỷ lệ này ít hơn hai phần mười là vì hầu hết các đứa nhỏ chưa từng đến, có một số cảnh không thể tưởng tượng được, không giống như sân sau của viện phúc lợi, ở đó có thể trực quan hơn mang lại sự sợ hãi hơn.
Thẩm Quyền Quyền không sợ sân sau của viện phúc lợi. Cậu không biết ma ở sân sau trông như thế nào, nhưng ma không bao giờ đánh cậu, không cướp đồ ăn của cậu, vậy tại sao phải sợ?
Nhưng Thẩm Quyền Quyền lại sợ thị trấn bỏ hoang này.
Những cửa sổ tối tăm, những căn phòng mờ ảo, những con đường vắng vẻ làm cậu lo lắng, không thể kiểm soát được mà muốn chạy thật xa.
Cậu không hiểu tại sao mình lại sợ nơi đây, cũng không hiểu đây thực ra là sự sợ hãi về cô đơn, về cái chết.
Thẩm Quyền Quyền vừa sợ vừa tò mò về thị trấn bỏ hoang.
Khi đi theo lưới kim loại về viện phúc lợi, cậu vẫn luôn quay đầu nhìn lại, sau đó lại nhìn thêm một lần.
Cậu có thể nhìn thấy những ngôi nhà phía kia đường từ khe hở của những tòa nhà, thấy những biển hiệu kim loại gắn vào tường, những băng ghế sắt chạm khắc hoa văn bên ngoài cửa hàng, và lối đi bằng gạch xi măng phẳng thẳng dành cho người đi bộ.
Những vật phẩm chen vào tầm nhìn của cậu mặc dù phủ đầy bụi bẩn, nhưng vẫn nhìn rõ vẻ đẹp nguyên sơ, đẹp hơn viện phúc lợi, đẹp hơn những gì người khác kể về thị trấn Khắc Khoa, làm cậu không thể không tưởng tượng thị trấn này lúc đầu trông như thế nào.
Nhưng chỉ cần nhìn nhiều quá sẽ khiến cậu sợ hãi, cho nên cậu thu hồi ánh mắt lại, vội vàng tiếp tục đi.
Thẩm Quyền Quyền quay trở lại viện phúc lợi, nhưng không lập tức leo qua lỗ bên cạnh nhà bơm nước, thay vào đó cậu cong lưng nhảy qua hàng rào của cổng viện phúc lợi, trên đường tìm kiếm quả bi thủy tinh mà cậu đã làm mất.
Cậu đã mất rất nhiều thời gian để thu thập sáu quả, mỗi quả đều phải có, chờ đến khi anh trai đến viện phúc lợi lần tới thì sẽ tặng cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.