Chương 37:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Tay mẹ anh lạnh như băng, Chử Nhai không phản kháng, để bà kéo mình lên lầu, vào phòng ngủ chính.
Vừa đóng cửa phòng, Tần Cần liền ôm chặt Chử Nhai, anh vùi mặt vào vai mẹ, cắn răng nghẹn ngào: “Chị Thấm... con muốn giết bọn chúng, con muốn giết bọn chúng...”
Tần Cần vuốt ve tấm lưng gầy của Chử Nhai: “Mẹ hiểu, mẹ biết hết, nhưng bây giờ chúng ta không được manh động. Dưới lầu có rất nhiều người canh giữ, tên sĩ quan đó là lính gác cấp A, mẹ chỉ là người dẫn đường cấp B+, không thể đối phó nổi.”
Chử Nhai ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt và hoang mang: “Không biết bây giờ ba thế nào rồi.”
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, có người canh giữ trước cửa phòng, Tần Cần kéo Chử Nhai lại gần cửa sổ phòng ngủ, hạ giọng nói: “Những người này không động đến chúng ta, chỉ giam chúng ta trong phòng, điều này chứng tỏ anh Chử vẫn an toàn, bọn họ muốn dùng mẹ con mình để uy hiếp ông ấy.”
Bà quan sát căn phòng, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt kiên định: “Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây để đi tìm ông ấy.”
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ ngày càng dày, cơn mưa lớn cuối cùng cũng đổ xuống. Gió cuốn theo những giọt mưa lạnh lẽo ùa vào căn phòng, xua đi cái ngột ngạt, mang theo cái lạnh.
Tần Cần cởi chiếc áo khoác ở nhà rộng thùng thình ra, thay vào bộ đồ tác chiến màu đen, buộc tóc dài xoăn của mình lại bằng dây chun. Sau đó, bà mở ngăn tủ bí mật trên tường, lấy súng và đạn ra.
Trong lòng Chử Nhai, mẹ anh luôn là người nói năng nhẹ nhàng, lúc thì ở trong bếp cùng A Thấm nấu ăn, lúc thì ngồi xem tivi đan áo len. Chỉ đến giờ phút này, anh mới nhớ ra mẹ cũng từng là cánh tay phải của ba, cùng ông ấy vào sinh ra tử, trải qua bao trận chiến ác liệt. Cho đến khi ba trở thành hội trưởng Thần Tinh Hội, và sinh ra anh, bà mới buông súng trở về nhà, sống một cuộc sống yên bình.
"Trên vân đỉnh có sáu lính gác cấp A và ba dẫn đường cấp A, tổng cộng là chín người. Trong số chín người này bao gồm cả anh Chử, còn có Cố Lân và người dẫn đường của cậu ta là Cận Cao. Sáu người còn lại, chỉ có ba người thuộc Nhật Chước Hội, nên anh Chử không gặp nguy hiểm đâu." Tần Cần vừa khéo léo nạp đạn vừa giải thích cho Chử Nhai.
"Đã quá lâu mẹ không dính vào những việc này, nhưng dựa vào những gì anh Chử hay kể, người ở dưới lầu đó có lẽ chính là Vương Lâm của Nhật Chước Hội." Tần Cần hơi ngừng lại: "Nhân lực của bọn họ rõ ràng ít hơn chúng ta, tại sao vẫn có thể cử một lính gác cấp A đến để đối phó với chúng ta?"
Vừa đóng cửa phòng, Tần Cần liền ôm chặt Chử Nhai, anh vùi mặt vào vai mẹ, cắn răng nghẹn ngào: “Chị Thấm... con muốn giết bọn chúng, con muốn giết bọn chúng...”
Tần Cần vuốt ve tấm lưng gầy của Chử Nhai: “Mẹ hiểu, mẹ biết hết, nhưng bây giờ chúng ta không được manh động. Dưới lầu có rất nhiều người canh giữ, tên sĩ quan đó là lính gác cấp A, mẹ chỉ là người dẫn đường cấp B+, không thể đối phó nổi.”
Chử Nhai ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt và hoang mang: “Không biết bây giờ ba thế nào rồi.”
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, có người canh giữ trước cửa phòng, Tần Cần kéo Chử Nhai lại gần cửa sổ phòng ngủ, hạ giọng nói: “Những người này không động đến chúng ta, chỉ giam chúng ta trong phòng, điều này chứng tỏ anh Chử vẫn an toàn, bọn họ muốn dùng mẹ con mình để uy hiếp ông ấy.”
Bà quan sát căn phòng, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt kiên định: “Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây để đi tìm ông ấy.”
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ ngày càng dày, cơn mưa lớn cuối cùng cũng đổ xuống. Gió cuốn theo những giọt mưa lạnh lẽo ùa vào căn phòng, xua đi cái ngột ngạt, mang theo cái lạnh.
Tần Cần cởi chiếc áo khoác ở nhà rộng thùng thình ra, thay vào bộ đồ tác chiến màu đen, buộc tóc dài xoăn của mình lại bằng dây chun. Sau đó, bà mở ngăn tủ bí mật trên tường, lấy súng và đạn ra.
Trong lòng Chử Nhai, mẹ anh luôn là người nói năng nhẹ nhàng, lúc thì ở trong bếp cùng A Thấm nấu ăn, lúc thì ngồi xem tivi đan áo len. Chỉ đến giờ phút này, anh mới nhớ ra mẹ cũng từng là cánh tay phải của ba, cùng ông ấy vào sinh ra tử, trải qua bao trận chiến ác liệt. Cho đến khi ba trở thành hội trưởng Thần Tinh Hội, và sinh ra anh, bà mới buông súng trở về nhà, sống một cuộc sống yên bình.
"Trên vân đỉnh có sáu lính gác cấp A và ba dẫn đường cấp A, tổng cộng là chín người. Trong số chín người này bao gồm cả anh Chử, còn có Cố Lân và người dẫn đường của cậu ta là Cận Cao. Sáu người còn lại, chỉ có ba người thuộc Nhật Chước Hội, nên anh Chử không gặp nguy hiểm đâu." Tần Cần vừa khéo léo nạp đạn vừa giải thích cho Chử Nhai.
"Đã quá lâu mẹ không dính vào những việc này, nhưng dựa vào những gì anh Chử hay kể, người ở dưới lầu đó có lẽ chính là Vương Lâm của Nhật Chước Hội." Tần Cần hơi ngừng lại: "Nhân lực của bọn họ rõ ràng ít hơn chúng ta, tại sao vẫn có thể cử một lính gác cấp A đến để đối phó với chúng ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.