Chương 40:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
“Nếu con trượt chân khi chỉ có một mình thì sao?”
“Mẹ có thể buộc đầu kia vào đồ nội thất trong nhà.”
“Chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian nữa.” Chử Nhai cầm đầu dây thừng, vừa buộc quanh eo Tần Cần vừa nói nhỏ: “Con là lính gác trong giai đoạn phân hóa, về thể chất, dù mẹ là người dẫn đường cấp B+ cũng không thể sánh với con. Chúng ta cùng ra ngoài đi, con có thể kéo mẹ.”
Tần Cần cúi đầu nhìn Chử Nhai, Chử Nhai cúi người cẩn thận thắt nút dây: “Ba không có ở đây, nên con phải bảo vệ mẹ.”
Mắt Tần Cần đột nhiên đỏ lên, quay đầu vội đáp: “Được.”
Chử Nhai leo qua cửa sổ, đứng vững trên bệ cửa, Tần Cần đeo súng trường tự động đứng bên cạnh anh.
Mưa xối xả, gió từ tầng hai mươi thổi mạnh, hai người bám sát tường như thằn lằn, di chuyển ngang về phía ống nước.
Mắt Chử Nhai bị mưa đập tới mức không mở được, một phần bàn chân cũng đang lơ lửng. Anh chỉ có thể ép cơ thể sát vào tường, hai tay bám chặt vào các khe giữa các viên gạch.
Anh cảm giác được hai bàn chân của mình bị đôi bàn chân nhỏ nào đó đẩy vào, biết là mẹ đã thả thú lượng tử ra, liền hạ giọng nói: "Mẹ, để gấu mèo giúp mẹ, con không cần đâu."
Tần Cần cũng biết giữa hai người đang nối với nhau bằng dây thừng, nên không cố chấp, để gấu mèo đẩy mình thay vì anh.
Chử Nhai từ từ di chuyển, vòng qua góc tầng lầu, khi gần chạm tới ống nước thì lao tới và ôm lấy nó. Sau đó anh quấn chặt hai chân quanh ống, kéo dây để lôi Tần Cần lại gần.
Hai mẹ con ôm ống thoát nước, trượt xuống. Mỗi khi tốc độ trượt quá nhanh, Chử Nhai sẽ cảm nhận được con gấu mèo giữ chân mình, nhắc anh không được trượt quá nhanh.
Khi còn cách mặt đất khoảng ba tầng lầu, Tần Cần đột ngột giật dây, ra hiệu cho Chử Nhai dừng lại.
Bọn họ đang ở phía bên phải của tòa nhà, dưới chân không có ai, nhưng ở hướng cửa chính có ánh sáng của nhiều đèn pin loang loáng, còn có thể nhìn thấy vài binh lính mặc áo mưa đen.
Chử Nhai chờ vài giây, một binh lính đi qua từ góc khuất, dùng đèn pin quét xung quanh, không phát hiện gì bất thường, rồi quay đi.
Tần Cần ra hiệu, hai người nhanh chóng trượt xuống mặt đất.
Chử Nhai đặt chân xuống đất, nhanh chóng đưa tay đón lấy mẹ. Phía sau tòa nhà là một khu vực trồng trọt lớn. Chỉ cần băng qua khu vực này, bọn họ có thể tìm đến người của Thần Tinh Hội. Tối nay sự việc xảy ra quá đột ngột, tầng lớp chỉ huy của quân Thần Tinh đang bị bao vây, nhưng vì hệ thống liên lạc bị cắt đứt, các binh lính ở tầng trung và thấp không hề hay biết. Chỉ cần Tần Cần và Chử Nhai xuất hiện, bọn họ có thể dẫn dắt các binh lính để phản công.
“Mẹ có thể buộc đầu kia vào đồ nội thất trong nhà.”
“Chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian nữa.” Chử Nhai cầm đầu dây thừng, vừa buộc quanh eo Tần Cần vừa nói nhỏ: “Con là lính gác trong giai đoạn phân hóa, về thể chất, dù mẹ là người dẫn đường cấp B+ cũng không thể sánh với con. Chúng ta cùng ra ngoài đi, con có thể kéo mẹ.”
Tần Cần cúi đầu nhìn Chử Nhai, Chử Nhai cúi người cẩn thận thắt nút dây: “Ba không có ở đây, nên con phải bảo vệ mẹ.”
Mắt Tần Cần đột nhiên đỏ lên, quay đầu vội đáp: “Được.”
Chử Nhai leo qua cửa sổ, đứng vững trên bệ cửa, Tần Cần đeo súng trường tự động đứng bên cạnh anh.
Mưa xối xả, gió từ tầng hai mươi thổi mạnh, hai người bám sát tường như thằn lằn, di chuyển ngang về phía ống nước.
Mắt Chử Nhai bị mưa đập tới mức không mở được, một phần bàn chân cũng đang lơ lửng. Anh chỉ có thể ép cơ thể sát vào tường, hai tay bám chặt vào các khe giữa các viên gạch.
Anh cảm giác được hai bàn chân của mình bị đôi bàn chân nhỏ nào đó đẩy vào, biết là mẹ đã thả thú lượng tử ra, liền hạ giọng nói: "Mẹ, để gấu mèo giúp mẹ, con không cần đâu."
Tần Cần cũng biết giữa hai người đang nối với nhau bằng dây thừng, nên không cố chấp, để gấu mèo đẩy mình thay vì anh.
Chử Nhai từ từ di chuyển, vòng qua góc tầng lầu, khi gần chạm tới ống nước thì lao tới và ôm lấy nó. Sau đó anh quấn chặt hai chân quanh ống, kéo dây để lôi Tần Cần lại gần.
Hai mẹ con ôm ống thoát nước, trượt xuống. Mỗi khi tốc độ trượt quá nhanh, Chử Nhai sẽ cảm nhận được con gấu mèo giữ chân mình, nhắc anh không được trượt quá nhanh.
Khi còn cách mặt đất khoảng ba tầng lầu, Tần Cần đột ngột giật dây, ra hiệu cho Chử Nhai dừng lại.
Bọn họ đang ở phía bên phải của tòa nhà, dưới chân không có ai, nhưng ở hướng cửa chính có ánh sáng của nhiều đèn pin loang loáng, còn có thể nhìn thấy vài binh lính mặc áo mưa đen.
Chử Nhai chờ vài giây, một binh lính đi qua từ góc khuất, dùng đèn pin quét xung quanh, không phát hiện gì bất thường, rồi quay đi.
Tần Cần ra hiệu, hai người nhanh chóng trượt xuống mặt đất.
Chử Nhai đặt chân xuống đất, nhanh chóng đưa tay đón lấy mẹ. Phía sau tòa nhà là một khu vực trồng trọt lớn. Chỉ cần băng qua khu vực này, bọn họ có thể tìm đến người của Thần Tinh Hội. Tối nay sự việc xảy ra quá đột ngột, tầng lớp chỉ huy của quân Thần Tinh đang bị bao vây, nhưng vì hệ thống liên lạc bị cắt đứt, các binh lính ở tầng trung và thấp không hề hay biết. Chỉ cần Tần Cần và Chử Nhai xuất hiện, bọn họ có thể dẫn dắt các binh lính để phản công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.