Chương 43:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Dưới ánh sáng hắt từ phía sau, Chử Nhai nhìn thấy một bóng đen nhỏ nhảy nhót trên mặt đất. Dù thân hình nó bốc khói đen, nhưng vẫn có thể nhận ra hình dáng.
"Mẹ, mẹ thả thú lượng tử ra rồi sao?" Chử Nhai thở hổn hển hỏi.
"Phải, tuy bây giờ nó không còn khả năng tấn công, nhưng có thể giúp con dọn đường." Giọng của Tần Cần yếu ớt.
Chử Nhai dồn hết sức chạy, cổ vươn ra phía trước, các đường gân xanh nổi lên: "Cuối cùng, cuối cùng con cũng có thể nhìn thấy nó."
Lần này Tần Cần im lặng khá lâu mới trả lời: "...Nó nói, con có thể nhìn thấy nó, nó rất vui."
Tần Cần không nói thêm gì nữa, dường như đã chìm vào hôn mê. Chử Nhai chỉ biết tiếp tục nói chuyện với mẹ: "Mẹ, mẹ có muốn biết, thú lượng tử mà mỗi ngày con vẽ trông thế nào không? Con, con sẽ nói cho mẹ nghe, đó là một con sói, một con sói màu bạc, rất, rất đẹp, mẹ mà thấy chắc chắn sẽ thích, gấu mèo cũng sẽ thích, cả hổ xanh của ba nữa, chắc chắn cũng sẽ thích..."
Chử Nhai lại bị tinh thần lực tấn công.
Lần tấn công này suýt nữa làm anh ngã gục, anh dồn hết sức lực để chống đỡ cơ thể, chỉ biết ôm chặt lấy chân mẹ, tiếp tục loạng choạng tiến về phía trước.
Anh không còn chần chừ khi bắn súng nữa, liên tục xoay người bóp cò. Nhưng tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt, chân bước cao bước thấp, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: "Gấu mèo... không thấy nữa... Mẹ, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi... Con nhìn thấy ánh đèn rồi..."
Cuối cùng anh cũng lết ra khỏi khu trồng trọt, phía trước là con đường ba tầng, đèn đường dịu dàng và sáng rực.
Chỉ cần qua ngã rẽ tầng dưới cùng, sẽ đến được căn cứ của Thần Tinh Hội.
Nhưng bên trái của ngã rẽ đó, có một người đang đứng. Người đó mặc áo mưa đen, trông giống như một bức tượng, hoặc như một hồn ma vẫn đứng chờ trong bóng tối.
Chử Nhai không để ý đó là ai, chỉ tiếp tục thở dốc mà tiến về phía trước, cho đến khi ngã rẽ càng ngày càng gần, cho đến khi khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai trở nên rõ ràng.
Chử Nhai dừng bước, không dám tin vào mắt mình mà nhìn người đó vài giây, sau đó anh dụi mắt, lau đi nước mưa trên mặt.
Khi anh chắc chắn mình không nhận nhầm người, cảm giác vui sướng vì được cứu khiến nước mắt trào ra.
"Anh họ!" Anh khàn giọng gọi.
Cố Lân không trả lời, chỉ mỉm cười và bước về phía anh.
Chử Nhai bước nhanh hơn để tiến lên, nói với Tần Cần đang nằm bất động trên vai mình: "Mẹ, anh họ ở đây rồi, chúng ta không sao nữa, chúng ta không sao nữa."
"Mẹ, mẹ thả thú lượng tử ra rồi sao?" Chử Nhai thở hổn hển hỏi.
"Phải, tuy bây giờ nó không còn khả năng tấn công, nhưng có thể giúp con dọn đường." Giọng của Tần Cần yếu ớt.
Chử Nhai dồn hết sức chạy, cổ vươn ra phía trước, các đường gân xanh nổi lên: "Cuối cùng, cuối cùng con cũng có thể nhìn thấy nó."
Lần này Tần Cần im lặng khá lâu mới trả lời: "...Nó nói, con có thể nhìn thấy nó, nó rất vui."
Tần Cần không nói thêm gì nữa, dường như đã chìm vào hôn mê. Chử Nhai chỉ biết tiếp tục nói chuyện với mẹ: "Mẹ, mẹ có muốn biết, thú lượng tử mà mỗi ngày con vẽ trông thế nào không? Con, con sẽ nói cho mẹ nghe, đó là một con sói, một con sói màu bạc, rất, rất đẹp, mẹ mà thấy chắc chắn sẽ thích, gấu mèo cũng sẽ thích, cả hổ xanh của ba nữa, chắc chắn cũng sẽ thích..."
Chử Nhai lại bị tinh thần lực tấn công.
Lần tấn công này suýt nữa làm anh ngã gục, anh dồn hết sức lực để chống đỡ cơ thể, chỉ biết ôm chặt lấy chân mẹ, tiếp tục loạng choạng tiến về phía trước.
Anh không còn chần chừ khi bắn súng nữa, liên tục xoay người bóp cò. Nhưng tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt, chân bước cao bước thấp, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: "Gấu mèo... không thấy nữa... Mẹ, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi... Con nhìn thấy ánh đèn rồi..."
Cuối cùng anh cũng lết ra khỏi khu trồng trọt, phía trước là con đường ba tầng, đèn đường dịu dàng và sáng rực.
Chỉ cần qua ngã rẽ tầng dưới cùng, sẽ đến được căn cứ của Thần Tinh Hội.
Nhưng bên trái của ngã rẽ đó, có một người đang đứng. Người đó mặc áo mưa đen, trông giống như một bức tượng, hoặc như một hồn ma vẫn đứng chờ trong bóng tối.
Chử Nhai không để ý đó là ai, chỉ tiếp tục thở dốc mà tiến về phía trước, cho đến khi ngã rẽ càng ngày càng gần, cho đến khi khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai trở nên rõ ràng.
Chử Nhai dừng bước, không dám tin vào mắt mình mà nhìn người đó vài giây, sau đó anh dụi mắt, lau đi nước mưa trên mặt.
Khi anh chắc chắn mình không nhận nhầm người, cảm giác vui sướng vì được cứu khiến nước mắt trào ra.
"Anh họ!" Anh khàn giọng gọi.
Cố Lân không trả lời, chỉ mỉm cười và bước về phía anh.
Chử Nhai bước nhanh hơn để tiến lên, nói với Tần Cần đang nằm bất động trên vai mình: "Mẹ, anh họ ở đây rồi, chúng ta không sao nữa, chúng ta không sao nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.