Chương 7:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Thẩm Quyền Quyền thoải mái nói: “Vậy chúng ta không chơi với mấy đứa con trai hôi hám, chúng ta chơi với nhau thôi.”
“Được.”
Vì Liễu Tứ Cân là bạn mới, Thẩm Quyền Quyền liền tháo mũ trên đầu xuống: “Tớ cho cậu mượn mũ đội hai ngày nhé, chỉ hai ngày thôi.”
Cái mũ này là báu vật cậu nhặt được ở bãi rác, cả trại phúc lợi chỉ có mình cậu có nó.
Liễu Tứ Cân nhìn chiếc mũ: “Xấu xí, tớ không đội đâu.”
Thẩm Quyền Quyền kéo hai bên mũ xuống che tai rồi lại kéo lên đỉnh đầu: “Sao mà xấu xí được chứ? Nó không chỉ buộc dưới, mà còn buộc trên, che được cái đầu trọc của cậu đấy.”
Liễu Tứ Cân nhìn cậu hai giây: “Thôi, tớ cứ để vậy đi.”
Hai người nói thêm vài câu, ánh mắt của Liễu Tứ Cân rơi xuống trước ngực Thẩm Quyền Quyền, kinh ngạc nói: "Khăn quàng của cậu đẹp quá."
Thẩm Quyền Quyền cúi xuống nhìn: "Miếng vải này là khăn quàng à?"
Sau đó tự hào ưỡn ngực lên: "Tớ không cho cậu mượn đâu, cái này là người khác tặng tớ."
"Ai tặng cậu thế?"
Thẩm Quyền Quyền định nói là đứa lớn nhà Vân Đỉnh, nhưng lời vừa tới miệng lại ngừng lại.
"Anh trai."
Sau đó từ đó thốt ra một cách rất tự nhiên.
Sau khi nói xong, cậu có chút hoảng loạn, nhưng Liễu Tứ Cân vẫn hỏi tiếp: "Anh trai của cậu à?"
Lần này cậu không trả lời ngay, cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng của mình, im lặng hồi lâu sau đó mới ừ một tiếng.
"Vậy anh trai cậu thật tốt."
Thẩm Quyền Quyền vẫn không nói gì, nhưng hơi thở trở nên gấp gáp, ánh mắt dần sáng lên.
Anh trai, anh trai...
Cậu không ngừng thầm gọi từ này trong lòng, cảm thấy mỗi lần gọi, từ đó lại hay thêm một chút, cảm giác ấm áp trong tim dâng lên, làm mũi cậu hơi cay.
Cậu bất ngờ ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói với Liễu Tứ Cân: "Anh trai tớ tốt lắm, là anh ấy tặng tớ, anh ấy tặng tớ khăn quàng và đồ ăn, chỉ có anh trai tớ mới tặng tớ."
Mặc dù câu này nói với Liễu Tứ Cân, nhưng giống như cậu đang tự nói với mình, sau đó không còn do dự, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Anh trai tớ rất cao, cao hơn cả mấy đứa lớn trong viện phúc lợi của bọn mình, tớ phải nhìn lên như thế này mới thấy anh ấy." Thẩm Quyền Quyền ngửa đầu, cơ thể cũng ngả hẳn về phía sau, cho đến khi Liễu Tứ Cân nhắc: "Cậu sắp ngã rồi."
Thẩm Quyền Quyền bám vào song cửa đứng thẳng người dậy: "Anh ấy rất đẹp, còn đẹp hơn cả mấy đứa lớn trong viện phúc lợi của bọn mình. Anh ấy, anh ấy... mặt anh ấy không bị đỏ, rất trắng, trắng như tường này này, phẳng lắm."
“Được.”
Vì Liễu Tứ Cân là bạn mới, Thẩm Quyền Quyền liền tháo mũ trên đầu xuống: “Tớ cho cậu mượn mũ đội hai ngày nhé, chỉ hai ngày thôi.”
Cái mũ này là báu vật cậu nhặt được ở bãi rác, cả trại phúc lợi chỉ có mình cậu có nó.
Liễu Tứ Cân nhìn chiếc mũ: “Xấu xí, tớ không đội đâu.”
Thẩm Quyền Quyền kéo hai bên mũ xuống che tai rồi lại kéo lên đỉnh đầu: “Sao mà xấu xí được chứ? Nó không chỉ buộc dưới, mà còn buộc trên, che được cái đầu trọc của cậu đấy.”
Liễu Tứ Cân nhìn cậu hai giây: “Thôi, tớ cứ để vậy đi.”
Hai người nói thêm vài câu, ánh mắt của Liễu Tứ Cân rơi xuống trước ngực Thẩm Quyền Quyền, kinh ngạc nói: "Khăn quàng của cậu đẹp quá."
Thẩm Quyền Quyền cúi xuống nhìn: "Miếng vải này là khăn quàng à?"
Sau đó tự hào ưỡn ngực lên: "Tớ không cho cậu mượn đâu, cái này là người khác tặng tớ."
"Ai tặng cậu thế?"
Thẩm Quyền Quyền định nói là đứa lớn nhà Vân Đỉnh, nhưng lời vừa tới miệng lại ngừng lại.
"Anh trai."
Sau đó từ đó thốt ra một cách rất tự nhiên.
Sau khi nói xong, cậu có chút hoảng loạn, nhưng Liễu Tứ Cân vẫn hỏi tiếp: "Anh trai của cậu à?"
Lần này cậu không trả lời ngay, cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng của mình, im lặng hồi lâu sau đó mới ừ một tiếng.
"Vậy anh trai cậu thật tốt."
Thẩm Quyền Quyền vẫn không nói gì, nhưng hơi thở trở nên gấp gáp, ánh mắt dần sáng lên.
Anh trai, anh trai...
Cậu không ngừng thầm gọi từ này trong lòng, cảm thấy mỗi lần gọi, từ đó lại hay thêm một chút, cảm giác ấm áp trong tim dâng lên, làm mũi cậu hơi cay.
Cậu bất ngờ ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói với Liễu Tứ Cân: "Anh trai tớ tốt lắm, là anh ấy tặng tớ, anh ấy tặng tớ khăn quàng và đồ ăn, chỉ có anh trai tớ mới tặng tớ."
Mặc dù câu này nói với Liễu Tứ Cân, nhưng giống như cậu đang tự nói với mình, sau đó không còn do dự, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Anh trai tớ rất cao, cao hơn cả mấy đứa lớn trong viện phúc lợi của bọn mình, tớ phải nhìn lên như thế này mới thấy anh ấy." Thẩm Quyền Quyền ngửa đầu, cơ thể cũng ngả hẳn về phía sau, cho đến khi Liễu Tứ Cân nhắc: "Cậu sắp ngã rồi."
Thẩm Quyền Quyền bám vào song cửa đứng thẳng người dậy: "Anh ấy rất đẹp, còn đẹp hơn cả mấy đứa lớn trong viện phúc lợi của bọn mình. Anh ấy, anh ấy... mặt anh ấy không bị đỏ, rất trắng, trắng như tường này này, phẳng lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.