Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 130: Di hồn đại pháp

Vạn Diệt Chi Thương

18/09/2020

“Vị Đại hoàng tử kia đã nói những gì. Cố ý tiếp cận Triệu Kỳ, đại thánh nhân như ngươi khẳng định không phải là hảo tâm đâu?” Sau cơn mưa, thời tiết oi bức cũng trở nên mát mẻ hơn chút đỉnh, chỉ là ngoài trời mặc kệ có nóng bao nhiêu đi nữa, ta đều không cảm thấy được.

Bởi vì… Nam nhân bên người chính là một khối băng, ở mùa hè nóng bức làm cho người ta hoàn toàn không muốn rời khỏi nửa khắc.

“Làm sao có thể nói như vậy chứ? Vận mệnh của Triệu Kỳ khẳng định là không thể lên ngôi hoàng đế, sớm hay muộn, kết cục chỉ có một, ta bất quả là một nhân tố thúc đẩy vận mệnh của hắn mà thôi.”

Thuyền nhẹ lướt ven hồ, những bông hoa sen hoặc hồng hoặc trắng xôn xao di động giống như sóng biển nhấp nhô, ngẫu nhiên có cơn gió phất qua, những sợi tóc trắng bạc lất phất qua hai má, bầu trời thật trong xanh, rộng lớn, phóng tầm nhìn lên cao thế nhưng ngay cả một đám mây đều không có.

Nằm trên đùi Bộ Phong Trần, vị trí nam nhân ngồi vừa vặn giúp ta chặn ánh mặt trời chói chang, nương náu dưới cái bóng của hắn, há miệng ăn những trái nho chua chua ngọt ngọt, cảm giác được yêu chiều này thật tốt.

Trước kia cũng có yêu cầu Bộ Phong Trần giúp đỡ, nhưng mà lúc đó chỉ nghĩ là cho hắn cơ hội bồi thường những việc sai trái mà hắn làm ra với ta, rất ít khi đưa ra những yêu cầu quá đáng hoặc quá mức thân mật.

Nhưng mà hiện tại đã không còn như vậy nữa rồi, trước kia ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến việc như vậy, tựa hồ… tựa hồ… đều có thể dựa vào quan hệ hiện giờ nói ra, để xác định mối quan hệ, loại yêu cầu này cũng không phải không thể nói ra đi?

“Thật không hổ là ngụy thánh, nói chuyện đều là dáng vẻ đường hoàng, vẻ mặt chính nghĩa, chậc chậc — Bộ Phong Trần, có phải người chết ngươi cũng có thể nói cho sống dậy luôn?” Nghiêng người sang một bên, đưa tay vẽ hoa trên mặt nước, nhè nhẹ lạnh lẽo đầu ngón tay giống như dòng nước chảy ngược lên.

“Ta xem những lời này là khích lệ, cảm ơn.” Nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa với tóc ta, Bộ Phong Trần tựa hồ chơi rất vui, nam nhân này, dường như từ ngày hôm qua đến bây giờ, tươi cười trên mặt chưa từng biến mất, nếu mỗi ngày đều là dáng vẻ ôn hòa mê người thế này, ta chính là cảm thấy thật nguy hiểm.

Bộ Phong Trần này tuy rằng mị lực vô song, nhưng mà phần lạnh lẽo và nhạt nhẽo ở sâu trong tâm hồn luôn làm cho người ta khó có thể tới gần, không dám tới gần.

Nếu mỗi ngày đều ôn nhu như vậy, chẳng phải là sẽ hấp dẫn một đám ong bướm linh tinh bay đến hay sao.

“Ngươi nếu dám để cho đám ruồi muỗi ong bướm linh tình gì đó mắng ta, ta sẽ không buông tha ngươi.” Sầu Thiên Ca ta cũng không muốn, lại càng không đi làm những chuyện nhàm chán thế này.

“Ruồi bọ? Muỗi? Ong? Bướm?” Nhịn không được bật cười, Bộ Phong Trần dùng sức tay xoa xoa cái trán của ta, lập tức cúi đầu nhẹ nhàng hôn. “Ha hả… Tuy rằng ta rất muốn cho ngươi ghen vì ta, nhưng ta lại càng không muốn thương tâm ngươi.”

“Chậc chậc —- ta xem không chỉ có nói người chết thành người sống, còn có thể đem…”

“Còn có thể đem cái gì?” Thấp giọng cười yếu ớt, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng ma sát môi ta, nam nhân này rõ ràng biết, rõ ràng biết ta nói cái gì.

A… Còn nói cái gì đại thánh nhân chứ, căn bản là cái trứng thối lớn phía dưới khuôn mặt lừa gạt người ta, Bộ Phong Trần nghĩ đến lời nói buồn nôn muốn chết như thế mỗi người đều có thể nói ra hay sao?

Muốn ta nói những lời buồn nôn như hắn, chậc chậc, còn không bằng đâm ta một đao cho rồi đi.

“Ừm… nói đi mà.” Bộ Phong Trần này, thế nhưng còn có thể làm nũng?



“Nói cái gì, đứng lên! Đừng có đè ta… Nói như thế nào thì nói chứ đừng có đè lên người ta như thế, đây là chốn công cộng, ngươi tự trọng một chút đi.” Đưa tay đẩy nam nhân đang đè trên người ta, Bộ Phong Trần giống như tảng đá, đẩy mãi cũng không nhúc nhích.

Thật là, càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.

“Tựa như buổi sáng hôm nay vậy, nói ngươi…”

“Này này này! Câm miệng lại, ta nói cái gì khi đó chứ, a… Ngươi làm sao vô lại như vậy, tao nhã của ngươi đâu, trầm ổn của ngươi đâu, lạnh lùng đâu, hết thảy bị cá trong hồ ăn hết rồi hay sao? Bộ Phong Trần, bình thường chút đi!” Một cái xoay người đem Bộ Phong Trần đặt xuống dưới, ta cười mà bắt đầu thoát quần áo nam nhân, dù sao lúc này đang là giữa trưa cũng không có bao nhiêu người sẽ đi thuyền ra đây, cho dù bị thấy cũng không có sao hết.

Mặc kệ là Bộ Phong Trần hay Sầu Thiên Ca, cho tới bây giờ cũng không để ý tới ánh mắt người khác.

“Này này này — Bộ Phong Trần ngươi làm cái gì, không được cởi quần áo của ta, được rồi được rồi, không cởi quần áo của ngươi là được, võ công cao thì rất giỏi ha.”

Tuy rằng mỗi lần nháo kết quả đều là ta chịu thiệt.

Ầm ĩ mệt rồi, lại tiếp tục nằm nghỉ ngơi, hóng gió, ngắm phong cảnh, ăn nho, tiếp tục tựa vào lòng Bộ Phong Trần hưởng thụ cảm giác được yêu chiều che chở.

Hơn ba mươi năm qua, từ khi gặp Bộ Phong Trần về sau, ta mới ý thức được người ta che chở là cảm giác gì, tuy rằng cũng rất muốn mở miệng cảm ơn Bộ Phong Trần cho ta ấm áp, bất quá… Loại lời nói buồn nôn này thật đúng là nói không nên lời.

“Bộ Phong Trần, như thế nào đột nhiên dỡ bỏ ngụy trang, ta còn nghĩ đến nam nhân quá mức lý trí như ngươi sẽ không, cũng không hiểu yêu một người là thế nào.” Đưa tay chọc chọc vòm ngực Bộ Phong Trần, ta hỏi: “Như thế nào đột nhiên lại thổ lộ?”

“Bởi vì thích ngươi, sau đó có thói quen hai người cùng chung phòng, nếu ngươi không ở, ta luôn cảm thấy rất tịch mịch, cô đơn.” Bộ Phong Trần mỉm cười, nói.

“Ồ — ta hỏi cũng không phải là ý này, cho dù thích ta nhưng mà đem chuyện này nói ra, dù sao cũng cần phải có một cái cơ hội không phải sao? Sau khi gặp qua Triệu Kỳ, trở về lại đột nhiên bức ta phải lựa chọn, Bộ Phong Trần, ngươi không tính cho ta biết chân tướng hay sao?” Ta hỏi.

Bộ Phong Trần cười cười, thấp giọng nói: “Cảm thấy nguy cơ.”

“Nguy cơ?” Không hiểu lắm Bộ Phong Trần muốn nói cái gì.

“Ừm, từ chỗ Triệu Kỳ ta biết được Triệu Thành đặc biệt thích thu thập những thứ thuộc về ngươi, khi đó nơi này có chút không thoải mái.” Bộ Phong Trần kéo tay của ta đặt lên ngực trái của hắn, tiếng tim đập trầm ổn mà có quy luậ, giống như trời có sập xuống thì nhịp tim vẫn duy trì vững vàng.

“Trở về lại suy nghĩ không thể để người khác có được chút ít cơ hội nào.” Bộ Phong Trần thẳng thắn thật sự làm cho người ta cảm động.

Thái tử cho dù đối với ta có chút cảm tình đặc biệt, ta cũng sẽ không đối với hắn có cảm tình đặc biệt gì.

Chỉ là… Còn có một người nữa nhỉ?

“Kia… Bộ Phong Trần đâu, một Bộ Phong Trần khác ấy?” Hỏi câu này, cũng không phải đang cười cợt, ta thật sự quan tâm vấn đề này, quan tâm tới vấn đề làm phức tạp suy nghĩ của ta bấy lâu nay.



“Thân thể chỉ có một, linh hồn lại có hai, sau khi ngươi lâm vào giấc ngủ sâu, lúc giả nhân giả nghĩa xuất hiện, Bộ Phong Trần, ngươi có thể cho ta một vài đề nghị để ta không còn cảm thấy phức tạp nữa được không?” Có thể nói cho ta biết khi gặp loại vấn đề ngàn năm khó gặp này, ta làm như thế nào mới tốt?

Ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa, tự đáy lòng ta đều có hảo cảm.

Chỉ là, Sầu Thiên Ca còn không có hoa tâm đến độ có thể yêu hai người, mặc dù hai người kia ở trong cùng một thân thể, nhưng vẫn khó chấp nhận.

“Ta sẽ xử lý, việc này ngươi không cần lo lắng.” Bộ Phong Trần mỉm cười nói.

Được rồi, ngươi đã nói ngươi sẽ xử lý, vậy ngươi tới xử lý đi, ta có thể mặc kệ rồi…

“Sầu Thiên Ca.” Bộ Phong Trần gọi tên ta.

“Hửm?”

“Ngươi có từng nghe qua di hồn đại pháp?” Bộ Phong Trần nói.

“A?” Lập tức từ lồng ngực Bộ Phong Trần ngồi dậy, ta mở to hai mắt nhìn nam nhân, ý đồ từ trong mắt Bộ Phong Trần nhìn ra ý tứ khi hắn nói lời này.

“Bộ Phong Trần, ý của ngươi là?” Ta hỏi.

“Ta tặng ngươi Lưu Quang châu để ở đâu rồi?” Không có trả lời câu hỏi của ta, Bộ Phong Trần chỉ mỉm cười nói lãng sang chuyện khác.

“Lưu Quang ở… ” Ngữ khí ngập ngừng, ta nhíu mày xem xét Bộ Phong Trần, cười lạnh nói: “Ha hả, người hầu của ngươi nói cho ngươi à?”

“Nếu đã là vợ chồng, không phải nên thẳng thắn thành thật hay sao?” Đưa tay vỗ vỗ bả vai ta, Bộ Phong Trần mỉm cười nói: “Ngươi không cần nói nguyên bản thân thể của ngươi ở đâu, ngươi chỉ cần cho ta biết, thân thể kia vẫn hoàn hảo phải không, Lưu Quang Châu có phải đặt trên thân thể kia không.”

Con người này có thiên nhãn sao ta? Như thế nào cái gì cũng biết! Tuy rằng nguyên bản cũng muốn chậm rãi nói cho Bộ Phong Trần, thuận tiện hỏi thăm hắn có cách nào giúp ta khôi phục bộ dáng trước đây hay không, chỉ là hắn tự mình nói ra rồi.

“Vợ chồng cũng cần có bí mật riêng tư chứ!” Ta hung hăng đánh một quyền vào ngực Bộ Phong Trần. “Ngươi không phải vẫn phái người giám sát ta chứ?”

“Đau lắm nha.” Lắc đầu, Bộ Phong Trần nhàn nhạt cười nói: “Ta còn có một việc chưa nói cho ngươi, Lưu Quang châu theo bên người ta nhiều năm, nó đi đến đâu, ta có thể cảm giác được.”

Ý tứ chính là chỉ cần ta mang theo Lưu Quang châu, Bộ Phong Trần có thể tìm được ta? Khó trách lúc trước dù có chạy đến đâu, Bộ Phong Trần cũng giống như quỷ đột nhiên xuất hiện.

“Sầu Thiên Ca, không muốn khôi phục thân thể trước đây hay sao?” Bộ Phong Trần chậm rãi nói: “Có lưu quang châu ở, nó sẽ làm thân thể ngươi dần dần hồi phục sức sống, mà ta… Có thể đem hồn của ngươi chuyển dời trở về thân thể nguyên bản của ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook