Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Chương 158: Hai mươi hai ngày
Vạn Diệt Chi Thương
18/09/2020
Còn có hai mươi hai ngày.
Sáng sớm lúc mở mắt ra, việc thứ nhất hiện lên trong đầu là còn bao nhiêu ngày nữa sẽ hết thời hạn một tháng.
Đây là ngày thứ hai khi vào Phong Nguyệt quốc gặp được giả nhân giả nghĩa, ta đồng giường cộng chẩm với hắn, ngày đầu tiên lúc tỉnh lại tựa hồ nằm trong ngực nam nhân, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Đêm qua tuy rằng đồng ý với yêu cầu của Bộ Phong Trần, trước khi hết một tháng phải ở cùng phòng với hắn, ban đêm, cũng sẽ nằm cùng giường, chỉ là giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần không thể giống như trước tùy ý xằng bậy, càng không thể thừa dịp ta ngủ bổ nhào lại đây.
Hiện giờ xem ra, giả nhân giả nghĩa tuân thủ tốt ước định tối hôm qua.
Giả nhân giả nghĩa vẫn nhắm mắt nằm bên cạnh ta, mặt ngửa lên, hai tay đặt ở bụng, im lặng mà thâm trầm hô hấp, tư thế này cùng tư thế ngày hôm qua lúc hắn lên giường ngủ giống y như đúc, thoạt nhìn căn bản giống như hắn chưa từng xoay trở.
Từ trên giường ngồi dậy, ta nhìn Bộ Phong Trần nằm bên cạnh, trong lòng có một loại tư vị là lạ, luôn có chút cảm thán, giả nhân giả nghĩa cũng là nam nhân nói được làm được, nói không cho hắn sấn tới, hắn liền thật sự không sấn tới, ta không phải nên cảm thấy may mắn cùng cao hứng hay sao?
Chỉ là nhìn khoảng cách giữa ta và hắn, rồi lại có chút cảm khái, cho dù ta cùng Bộ Phong Trần nằm cùng một giường, khoảng cách giữa chúng ta thủy chung không thể xóa bỏ.
Không biết từ khi nào, Bộ Phong Trần đã mở mắt, trong mắt một mảnh sáng rõ, thoạt nhìn như là đã tỉnh lại được một lúc.
Tránh đi ánh mắt của Bộ Phong Trần, ta ho nhẹ một tiếng ý đồ giảm bớt xấu hổ quẩn quanh trong không khí, do ngủ ở phía bên trong, khi ta xuống giường phải lướt qua cơ thể của Bộ Phong Trần, đang nghĩ ngợi có phải Bộ Phong Trần không đứng dậy thì ta phải đi qua như thế nào, Bộ Phong Trần đã đứng dậy.
Nam nhân kia xuống giường, mở tủ quần áo, từ bên trong lấy ra vài bộ, xoay người ném hai cái lên giường.
“Đây là cái gì?” Ta cầm lên xem, theo kiểu cách quần áo cùng hoa văn ở trên tựa hồ là hoàng gia vận động phục (quần áo dành riêng cho các hoạt động của hoàng gia như săn bắn, du ngoạn, cưỡi ngựa, bắn cung…)
Bộ Phong Trần đã mặc xong cùng loại quần áo, quần áo trên người ngắn dễ dang hoạt động, tay áo cũng không phải rộng thùng thình phóng khoáng như bình thường mà là tay áo hẹp có phụ băng ở cổ tay.
Vừa cột tay áo, Bộ Phong Trần vừa thản nhiên nói: “Cưỡi ngựa.”
Thì ra là quần áo cưỡi ngựa, Phong Nguyệt quốc địa thế bằng phẳng, trong hoàng cung cũng có sân cưỡi ngựa, nhớ rõ khi đó từ Trân Châu thành đi vào Nguyệt thành, dọc theo đường đi cũng thấy không ít thảo nguyên bằng phẳng, cỏ xanh như tấm thảm, nước sông róc rách, khí hậu đã không còn nóng bức như trước, ngẫu nhiên có gió mát thổi qua, thật là thời tiết tốt cho người ra ngoài cưỡi ngựa.
Chỉ chốc lát sau, Bộ Phong Trần đã thay xong quần áo cưỡi ngựa, cổ tai áo bó hẹp, quần áo trên người nhẹ nhàng càng làm cho dáng người nam nhân hiện rõ không sót gì, nhất là cặp chân thon dài thẳng tắp lộ ra mạnh mẽ, thật làm cho người ta chói đến mù mắt.
Giả nhân giả nghĩa bình thường không thích buộc tóc, nhưng đại khái để tiện cưỡi ngựa, nam nhân khó có được hôm nay đem một đầu tóc đen buộc lên, cả người nhất thời khoan khoái trẻ lại không ít, không phải nói hắn lúc trước không trẻ, nhưng không rõ, hiện giờ bộ dáng của hắn mới đúng là một người trẻ tuổi.
Cầm lấy quần áo, ta cũng thay quần áo cưỡi ngựa vào, Bộ Phong Trần chính là im lặng ở bên cạnh nhìn.
“Ô, khó trách miền Nam tiểu Hoàng đế kia nhìn ngươi một lần liền thích.” Mang theo tiếng cười trêu đùa, tựa vào bàn Bộ Phong Trần chế nhạo nói “Bộ dáng của ngươi như vậy, chỉ sợ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, Sầu Thiên Ca à.”
Vô nghĩa, ta là Sầu Thiên Ca bất kể đi đến đâu đều là tiêu điểm hết, lúc này cho dù cùng Bộ Phong Trần đứng cùng một chỗ cũng sẽ không kém cỏi chút nào, ngoại hiệu Ma vương là vì sao mà được đến?
“Mọi người?” Bắt được trọng điểm trong câu nói của Bộ Phong Trần, ta nhướn mi, chẳng lẽ còn có rất nhiều người sao?
Kết quả, thật đún là có không ít người sẽ cưỡi ngựa ngày hôm nay.
Ta nói giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần này làm thế nào đột nhiên nhớ đến dẫn ta đi cưỡi ngựa, thì ra hôm nay là ngày hoàng tộc Phong Nguyệt quốc hôm nay vừa lúc ra ngoài săn bắn du ngoạn, Cửu hoàng tử như Phong Vô Cấu dĩ nhiên có thể tham gia, cũng không thể không đi, ta nghĩ Phong Vô Cấu trước kia tất nhiên sẽ không cùng nhiều người như thế đi săn bắn cưỡi ngựa.
Bởi thế cho nên hôm nay ta cùng Bộ Phong Trần đeo mặt nạ giả trang Phong Vô Cấu, dẫn theo lão Bát cùng lão Nhị xuất hiện trong đội ngũ, không ít người đều tò mò nhìn chúng ta.
Sầu Thiên Ca giả Điền Nhiễm hẳn là quay về Thánh môn rồi, hai ngày nay nghe nói ‘Sầu Thiên Ca’ đột nhiên có chuyện rời khỏi Phong Nguyệt quốc, bỏ lại Triệu Thiệu một người, nghe nói vì việc này, tiểu Vương gia nhàn tản Triệu Thiệu có chút mất hứng.
Hôm nay trong đội ngũ chuẩn bị ra ngoài cũng không thấy bóng dáng Điền Nhiễm, lại thấy được Triệu Thiệu vô tâm vô phế kia túm tụm nói chuyện phiếm với mấy hoàng tử kia.
Khi ta cùng Bộ Phong Trần cưỡi ngựa đi vào bên trong đội ngũ, Triệu Thiệu cùng mấy hoàng tử cũng đi về phía chúng ta, khi nhìn thấy Triệu Thiệu, ta đột nhiên nhớ tới tiểu Vương gia nhàn tản này hình như lúc trước đã từng gặp qua ta, trước khi ta nhảy xuống núi từng đi đến miền Nam một lần, Triệu Thiệu đã thấy được Sầu Thiên Ca chân chính.
“Này, nam nhân kia vẫn còn cùng Cửu hoàng đệ ở cùng một chỗ, ha hả, thật sự là không sợ chết mà!”
“Quỷ xui xẻo kia như thế nào cũng đi ra, thật sự xui mà.”
Mấy hoàng tử cũng chỉ lập lại vài câu vô nghĩa, thanh âm lớn đến mức làm cho người ta không muốn nghe thấy cũng khó.
Ta nghiêng đầu nhìn biểu tình Bộ Phong Trần, nam nhân này đang cưỡi một con ngựa màu đen, trên mặt không biểu tình, đối với khiêu khích của mấy hoàng tử cũng không hề động, ha hả, ta cũng không tin giả nhân giả nghĩa là người lương thiện, đã giả nhân giả nghĩa, phỏng chừng mấy hoàng tử xấu miệng này phải chịu chút đau khổ đây.
“Sầu… Sầu…” Kinh ngạc ra tiếng, Triệu Thiệu đột nhiên hướng tới chúng ta bên này hô lên, nam tử kia sau khi hô lên được hai tiếng liền tự bưng kín miệng mình.
Triệu Thiệu rốt cuộc nhận ra ta, chỉ là phỏng chừng lúc này hắn đã muốn quay cuồng, không biết rốt cuộc người nào mới là Sầu Thiên Ca.
Ta cười cười với Triệu Thiệu, ngoắc hô: “Tiểu Vương gia, đã lâu không gặp.”
“A —” Triệu Thiệu giống như nhìn thấy quỷ gắt gao nhìn chằm chằm ta, muốn lại gần lại không dám.
Do dự trong chốc lát, Triệu Thiệu tựa hồ muốn lại đây nhìn xem ta rốt cuộc là ai, hoàng đế Phong Nguyệt quốc cùng mấy sủng phi của hắn cũng cưỡi ngựa đến, rất xa thấy ta cùng Bộ Phong Trần, hoàng đế kia hơi hơi sửng sốt.
“Vô Cấu, rốt cuộc cũng chịu đi ra cưỡi ngựa săn bắn?” Tâm tình hoàng đế tựa hồ không tồi, chủ động chào hỏi Bộ Phong Trần.
Ta cũng không trông cậy vào Bộ Phong Trần sẽ bước lên hướng hâu bối của hắn gọi một tiếng ‘phụ hoàng’, Bộ Phong Trần chính là thản nhiên nhìn hoàng đế không nói, lãnh đạm như vậy thật sự làm cho người bên cạnh ra mồ hôi lạnh.
Lão hoàng đế có chút mất hết mặt mũi, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần, sau đó nhìn sang ta, đang muốn tiếp tục hỏi chút và vân vân, quan viên phụ trách cưỡi ngựa săn bắn cũng đã đi qua thi lễ.
“Bệ hạ, mọi người đã đến đông đủ, có thể xuất phát chưa?” Tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, bộ dáng tuấn lãng thanh tú, khí chất quân nhân, người này hẳn là một vị tướng quân của Phong Nguyệt quốc.
“Ừm, xuất phát đi.” Nói một tiếng xong, hoàng đế cũng không để ý ta cùng Bộ Phong Trần, cưỡi ngựa đi trước, mọi người theo phía sau hướng về phía cửa tây hoàng cung.
Ra đến cửa tây hoàng cung chính là khu rừng hoàng gia, kéo dài hết hai đỉnh núi cộng thêm một bình nguyên lớn đều là hoa viên của hoàng gia, thật sự thích hợp cho săn bắn cưỡi ngựa cái loại hình vận động này.
“Thích cưỡi ngựa không?” Tùy ý đi theo đội ngũ, sau khi lão hoàng đế rời khỏi, Bộ Phong Trần mới mở miệng, hoặc là nói, trừ ta ra, Bộ Phong Trần không nói với người khác một câu.
“Ha hả, đừng nhìn ngươi võ công cao cường hơn ta, nói đến cưỡi ngựa cũng không nhất định có thể thắng ta.” Phải biết rằng năm đó ở Thần Quốc, luận cưỡi ngựa, ta nếu xưng đệ nhị, sẽ không có người dám xếp thứ nhất.
Hiện giờ tìm về thân thể vốn có, cũng tìm được cảm giác sảng khoái khi cưỡi ngựa, quả nhiên vẫn là thân thể của mình sử dụng tốt, thuận lợi hơn, dù sao đây mới là ta chân chính.
“Ô?” Âm điệu nâng lên, Bộ Phong Trần mỉm cười nói: “Tốt lắm, như thế có thể cùng ta thử một lần.”
“Trận đấu không có thưởng phạt sẽ không vui, đặt cược cái gì đây?” Trận đấu sao? Loại chuyện này chính là ta thích nhất, hơn nữa đối thủ vẫn là người luôn cho ta nhấm nháp tư vị thất bại – Bộ Phong Trần.
“Đặt cược tự ngươi quyết định đi.” Bộ Phong Trần nói.
Ta suy nghĩ, trong lòng đột nhiên toát ra một ý tưởng mới khá thú vị, nói: “Nếu ngươi thua, liền mặc đồ tân nương cho ta xem, nếu ta thua, ta sẽ mặc đồ tân nương cho ngươi xem, thế nào?”
Bộ Phong Trần nhìn ta liếc mắt một cái, nhịn không được cười khổ: “Ngươi thật đúng là có chút ý tưởng kỳ quái, được, liền cược như lời ngươi đi.”
Từ trên xuống dưới nhìn ta, Bộ Phong Trần hé miệng cười: “Ta thật chờ mong.”
Ta cũng liếc mắt trên người hắn từ trên xuống dưới, ta a, cũng chờ mong y như thế, chờ mong được thấy Bộ Phong Trần mặc áo tân nương, có thể khiến cho Bộ Phong Trần mặc áo tân nương…
Ô, ta cảm thấy nếu ta thành công làm cho Bộ Phong Trần thay quần áo tân nương cũng là có một không hai, dù sao với tâm cao khí ngạo của hắn, muốn để hắn tự nguyện mặc quần áo tân nương, căn bản không thể.
Khuôn mặt này của Bộ Phong Trần, cho dù mặc nam trang hay nữ trang cũng nhất định phong hoa tuyệt đại.
Sáng sớm lúc mở mắt ra, việc thứ nhất hiện lên trong đầu là còn bao nhiêu ngày nữa sẽ hết thời hạn một tháng.
Đây là ngày thứ hai khi vào Phong Nguyệt quốc gặp được giả nhân giả nghĩa, ta đồng giường cộng chẩm với hắn, ngày đầu tiên lúc tỉnh lại tựa hồ nằm trong ngực nam nhân, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Đêm qua tuy rằng đồng ý với yêu cầu của Bộ Phong Trần, trước khi hết một tháng phải ở cùng phòng với hắn, ban đêm, cũng sẽ nằm cùng giường, chỉ là giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần không thể giống như trước tùy ý xằng bậy, càng không thể thừa dịp ta ngủ bổ nhào lại đây.
Hiện giờ xem ra, giả nhân giả nghĩa tuân thủ tốt ước định tối hôm qua.
Giả nhân giả nghĩa vẫn nhắm mắt nằm bên cạnh ta, mặt ngửa lên, hai tay đặt ở bụng, im lặng mà thâm trầm hô hấp, tư thế này cùng tư thế ngày hôm qua lúc hắn lên giường ngủ giống y như đúc, thoạt nhìn căn bản giống như hắn chưa từng xoay trở.
Từ trên giường ngồi dậy, ta nhìn Bộ Phong Trần nằm bên cạnh, trong lòng có một loại tư vị là lạ, luôn có chút cảm thán, giả nhân giả nghĩa cũng là nam nhân nói được làm được, nói không cho hắn sấn tới, hắn liền thật sự không sấn tới, ta không phải nên cảm thấy may mắn cùng cao hứng hay sao?
Chỉ là nhìn khoảng cách giữa ta và hắn, rồi lại có chút cảm khái, cho dù ta cùng Bộ Phong Trần nằm cùng một giường, khoảng cách giữa chúng ta thủy chung không thể xóa bỏ.
Không biết từ khi nào, Bộ Phong Trần đã mở mắt, trong mắt một mảnh sáng rõ, thoạt nhìn như là đã tỉnh lại được một lúc.
Tránh đi ánh mắt của Bộ Phong Trần, ta ho nhẹ một tiếng ý đồ giảm bớt xấu hổ quẩn quanh trong không khí, do ngủ ở phía bên trong, khi ta xuống giường phải lướt qua cơ thể của Bộ Phong Trần, đang nghĩ ngợi có phải Bộ Phong Trần không đứng dậy thì ta phải đi qua như thế nào, Bộ Phong Trần đã đứng dậy.
Nam nhân kia xuống giường, mở tủ quần áo, từ bên trong lấy ra vài bộ, xoay người ném hai cái lên giường.
“Đây là cái gì?” Ta cầm lên xem, theo kiểu cách quần áo cùng hoa văn ở trên tựa hồ là hoàng gia vận động phục (quần áo dành riêng cho các hoạt động của hoàng gia như săn bắn, du ngoạn, cưỡi ngựa, bắn cung…)
Bộ Phong Trần đã mặc xong cùng loại quần áo, quần áo trên người ngắn dễ dang hoạt động, tay áo cũng không phải rộng thùng thình phóng khoáng như bình thường mà là tay áo hẹp có phụ băng ở cổ tay.
Vừa cột tay áo, Bộ Phong Trần vừa thản nhiên nói: “Cưỡi ngựa.”
Thì ra là quần áo cưỡi ngựa, Phong Nguyệt quốc địa thế bằng phẳng, trong hoàng cung cũng có sân cưỡi ngựa, nhớ rõ khi đó từ Trân Châu thành đi vào Nguyệt thành, dọc theo đường đi cũng thấy không ít thảo nguyên bằng phẳng, cỏ xanh như tấm thảm, nước sông róc rách, khí hậu đã không còn nóng bức như trước, ngẫu nhiên có gió mát thổi qua, thật là thời tiết tốt cho người ra ngoài cưỡi ngựa.
Chỉ chốc lát sau, Bộ Phong Trần đã thay xong quần áo cưỡi ngựa, cổ tai áo bó hẹp, quần áo trên người nhẹ nhàng càng làm cho dáng người nam nhân hiện rõ không sót gì, nhất là cặp chân thon dài thẳng tắp lộ ra mạnh mẽ, thật làm cho người ta chói đến mù mắt.
Giả nhân giả nghĩa bình thường không thích buộc tóc, nhưng đại khái để tiện cưỡi ngựa, nam nhân khó có được hôm nay đem một đầu tóc đen buộc lên, cả người nhất thời khoan khoái trẻ lại không ít, không phải nói hắn lúc trước không trẻ, nhưng không rõ, hiện giờ bộ dáng của hắn mới đúng là một người trẻ tuổi.
Cầm lấy quần áo, ta cũng thay quần áo cưỡi ngựa vào, Bộ Phong Trần chính là im lặng ở bên cạnh nhìn.
“Ô, khó trách miền Nam tiểu Hoàng đế kia nhìn ngươi một lần liền thích.” Mang theo tiếng cười trêu đùa, tựa vào bàn Bộ Phong Trần chế nhạo nói “Bộ dáng của ngươi như vậy, chỉ sợ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, Sầu Thiên Ca à.”
Vô nghĩa, ta là Sầu Thiên Ca bất kể đi đến đâu đều là tiêu điểm hết, lúc này cho dù cùng Bộ Phong Trần đứng cùng một chỗ cũng sẽ không kém cỏi chút nào, ngoại hiệu Ma vương là vì sao mà được đến?
“Mọi người?” Bắt được trọng điểm trong câu nói của Bộ Phong Trần, ta nhướn mi, chẳng lẽ còn có rất nhiều người sao?
Kết quả, thật đún là có không ít người sẽ cưỡi ngựa ngày hôm nay.
Ta nói giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần này làm thế nào đột nhiên nhớ đến dẫn ta đi cưỡi ngựa, thì ra hôm nay là ngày hoàng tộc Phong Nguyệt quốc hôm nay vừa lúc ra ngoài săn bắn du ngoạn, Cửu hoàng tử như Phong Vô Cấu dĩ nhiên có thể tham gia, cũng không thể không đi, ta nghĩ Phong Vô Cấu trước kia tất nhiên sẽ không cùng nhiều người như thế đi săn bắn cưỡi ngựa.
Bởi thế cho nên hôm nay ta cùng Bộ Phong Trần đeo mặt nạ giả trang Phong Vô Cấu, dẫn theo lão Bát cùng lão Nhị xuất hiện trong đội ngũ, không ít người đều tò mò nhìn chúng ta.
Sầu Thiên Ca giả Điền Nhiễm hẳn là quay về Thánh môn rồi, hai ngày nay nghe nói ‘Sầu Thiên Ca’ đột nhiên có chuyện rời khỏi Phong Nguyệt quốc, bỏ lại Triệu Thiệu một người, nghe nói vì việc này, tiểu Vương gia nhàn tản Triệu Thiệu có chút mất hứng.
Hôm nay trong đội ngũ chuẩn bị ra ngoài cũng không thấy bóng dáng Điền Nhiễm, lại thấy được Triệu Thiệu vô tâm vô phế kia túm tụm nói chuyện phiếm với mấy hoàng tử kia.
Khi ta cùng Bộ Phong Trần cưỡi ngựa đi vào bên trong đội ngũ, Triệu Thiệu cùng mấy hoàng tử cũng đi về phía chúng ta, khi nhìn thấy Triệu Thiệu, ta đột nhiên nhớ tới tiểu Vương gia nhàn tản này hình như lúc trước đã từng gặp qua ta, trước khi ta nhảy xuống núi từng đi đến miền Nam một lần, Triệu Thiệu đã thấy được Sầu Thiên Ca chân chính.
“Này, nam nhân kia vẫn còn cùng Cửu hoàng đệ ở cùng một chỗ, ha hả, thật sự là không sợ chết mà!”
“Quỷ xui xẻo kia như thế nào cũng đi ra, thật sự xui mà.”
Mấy hoàng tử cũng chỉ lập lại vài câu vô nghĩa, thanh âm lớn đến mức làm cho người ta không muốn nghe thấy cũng khó.
Ta nghiêng đầu nhìn biểu tình Bộ Phong Trần, nam nhân này đang cưỡi một con ngựa màu đen, trên mặt không biểu tình, đối với khiêu khích của mấy hoàng tử cũng không hề động, ha hả, ta cũng không tin giả nhân giả nghĩa là người lương thiện, đã giả nhân giả nghĩa, phỏng chừng mấy hoàng tử xấu miệng này phải chịu chút đau khổ đây.
“Sầu… Sầu…” Kinh ngạc ra tiếng, Triệu Thiệu đột nhiên hướng tới chúng ta bên này hô lên, nam tử kia sau khi hô lên được hai tiếng liền tự bưng kín miệng mình.
Triệu Thiệu rốt cuộc nhận ra ta, chỉ là phỏng chừng lúc này hắn đã muốn quay cuồng, không biết rốt cuộc người nào mới là Sầu Thiên Ca.
Ta cười cười với Triệu Thiệu, ngoắc hô: “Tiểu Vương gia, đã lâu không gặp.”
“A —” Triệu Thiệu giống như nhìn thấy quỷ gắt gao nhìn chằm chằm ta, muốn lại gần lại không dám.
Do dự trong chốc lát, Triệu Thiệu tựa hồ muốn lại đây nhìn xem ta rốt cuộc là ai, hoàng đế Phong Nguyệt quốc cùng mấy sủng phi của hắn cũng cưỡi ngựa đến, rất xa thấy ta cùng Bộ Phong Trần, hoàng đế kia hơi hơi sửng sốt.
“Vô Cấu, rốt cuộc cũng chịu đi ra cưỡi ngựa săn bắn?” Tâm tình hoàng đế tựa hồ không tồi, chủ động chào hỏi Bộ Phong Trần.
Ta cũng không trông cậy vào Bộ Phong Trần sẽ bước lên hướng hâu bối của hắn gọi một tiếng ‘phụ hoàng’, Bộ Phong Trần chính là thản nhiên nhìn hoàng đế không nói, lãnh đạm như vậy thật sự làm cho người bên cạnh ra mồ hôi lạnh.
Lão hoàng đế có chút mất hết mặt mũi, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần, sau đó nhìn sang ta, đang muốn tiếp tục hỏi chút và vân vân, quan viên phụ trách cưỡi ngựa săn bắn cũng đã đi qua thi lễ.
“Bệ hạ, mọi người đã đến đông đủ, có thể xuất phát chưa?” Tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, bộ dáng tuấn lãng thanh tú, khí chất quân nhân, người này hẳn là một vị tướng quân của Phong Nguyệt quốc.
“Ừm, xuất phát đi.” Nói một tiếng xong, hoàng đế cũng không để ý ta cùng Bộ Phong Trần, cưỡi ngựa đi trước, mọi người theo phía sau hướng về phía cửa tây hoàng cung.
Ra đến cửa tây hoàng cung chính là khu rừng hoàng gia, kéo dài hết hai đỉnh núi cộng thêm một bình nguyên lớn đều là hoa viên của hoàng gia, thật sự thích hợp cho săn bắn cưỡi ngựa cái loại hình vận động này.
“Thích cưỡi ngựa không?” Tùy ý đi theo đội ngũ, sau khi lão hoàng đế rời khỏi, Bộ Phong Trần mới mở miệng, hoặc là nói, trừ ta ra, Bộ Phong Trần không nói với người khác một câu.
“Ha hả, đừng nhìn ngươi võ công cao cường hơn ta, nói đến cưỡi ngựa cũng không nhất định có thể thắng ta.” Phải biết rằng năm đó ở Thần Quốc, luận cưỡi ngựa, ta nếu xưng đệ nhị, sẽ không có người dám xếp thứ nhất.
Hiện giờ tìm về thân thể vốn có, cũng tìm được cảm giác sảng khoái khi cưỡi ngựa, quả nhiên vẫn là thân thể của mình sử dụng tốt, thuận lợi hơn, dù sao đây mới là ta chân chính.
“Ô?” Âm điệu nâng lên, Bộ Phong Trần mỉm cười nói: “Tốt lắm, như thế có thể cùng ta thử một lần.”
“Trận đấu không có thưởng phạt sẽ không vui, đặt cược cái gì đây?” Trận đấu sao? Loại chuyện này chính là ta thích nhất, hơn nữa đối thủ vẫn là người luôn cho ta nhấm nháp tư vị thất bại – Bộ Phong Trần.
“Đặt cược tự ngươi quyết định đi.” Bộ Phong Trần nói.
Ta suy nghĩ, trong lòng đột nhiên toát ra một ý tưởng mới khá thú vị, nói: “Nếu ngươi thua, liền mặc đồ tân nương cho ta xem, nếu ta thua, ta sẽ mặc đồ tân nương cho ngươi xem, thế nào?”
Bộ Phong Trần nhìn ta liếc mắt một cái, nhịn không được cười khổ: “Ngươi thật đúng là có chút ý tưởng kỳ quái, được, liền cược như lời ngươi đi.”
Từ trên xuống dưới nhìn ta, Bộ Phong Trần hé miệng cười: “Ta thật chờ mong.”
Ta cũng liếc mắt trên người hắn từ trên xuống dưới, ta a, cũng chờ mong y như thế, chờ mong được thấy Bộ Phong Trần mặc áo tân nương, có thể khiến cho Bộ Phong Trần mặc áo tân nương…
Ô, ta cảm thấy nếu ta thành công làm cho Bộ Phong Trần thay quần áo tân nương cũng là có một không hai, dù sao với tâm cao khí ngạo của hắn, muốn để hắn tự nguyện mặc quần áo tân nương, căn bản không thể.
Khuôn mặt này của Bộ Phong Trần, cho dù mặc nam trang hay nữ trang cũng nhất định phong hoa tuyệt đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.