Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Chương 147: Hoa Lâm giản
Vạn Diệt Chi Thương
18/09/2020
‘đát đát đát —‘
Tiếng vó ngựa vang lên trên đường nhỏ, chiếc xe ngựa nhẹ nhàng để lại hai dấu bánh xe trên mặt đường đầy bùn đất, ngẫu nhiên có gió phất qua, những chiếc lá chồng chất cùng một chỗ sàn sạt rung động, ánh mặt trời chiếu rọi, bóng cây loang lổ lộ ra sự yên ắng.
Phong Nguyệt quốc, mặc kệ là ở sơn cốc hay là đường nhỏ trong rừng đều yên ắng thản nhiên, không biết lúc vào trong thành có phải vẫn như vậy hay không.
Đây là lần đầu tiên ta đi vào Phong Nguyệt quốc.
Từ trước ở Thần quốc có nghe nói những chuyện ở Phong Nguyệt quốc, như là tổ tiên sáng lập ra Phong Nguyệt quốc là một người đẹp nhất trên mảnh đất này, bên cạnh Phong Nguyệt quốc là biển rộng, Phong Nguyệt quốc giàu có mà rất đỗi yên bình ít có chiến tranh, hiếm khi có nội loạn xảy ra.
Quốc gia này thủy chung là yên bình, cũng có nước láng giềng từng xâm chiếm nhưng cuối cùng vẫn phồn vinh phú cường tới hôm nay, bởi vì cường đại cũng bởi vì vị trí địa lý, Phong Nguyệt quốc cực ít phát sinh chiến loạn với các nước láng giềng, ít nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây đều thập phần yên ắng. Sau khi biết rõ mối quan hệ ràng buộc giữa Phong Nguyệt quốc và Bộ Phong Trần, ta nghĩ, Phong Nguyệt quốc giàu mạnh cùng yên bình như thế này có phải cũng có quan hệ với Bộ Phong Trần?
Nghĩ tới Bộ Phong Trần, không khỏi thở dài.
“Lão Bát, còn bao lâu nữa tới thành Trân Châu?” Xốc mành xe lên, ta nhìn cảnh sắc trong rừng, u tĩnh lại có vài phần thần bí.
“Vương gia, còn nửa ngày nữa, khi đến Trân Châu thành rồi, trước hết ngài nên nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm Nhị ca.” Lão Bát ở bên ngoài hô.
Trân Châu thành, tên như ý nghĩa, thành trấn này vì thừa thãi trân châu nên lấy làm tên gọi, nghe lão Bát và lão Tứ nói, cách Trân Châu thành không xa chính là biển, mọi người trong thành nuôi dưỡng con trai để lấy trân châu, trân châu của Trân Châu thành là loại vừa lớn vừa bóng sáng, rất được nhiều người yêu thích.
Còn nửa ngày nữa mới tới, thừa dịp thời gian còn dài phải điều tức (một hình thức luyện công) một lát mới được.
Từ sau khi hoàn hồn, chẳng những thân thể rắn chắc có lực hơn trước, mà nội lực chân khí cũng không mất đi, ngược lại, dường như bởi vì có Lưu quang châu tẩm bổ nguyên khí, khi vận công ta phát hiện chân khí trong cơ thể so với trước còn hùng hậu hơn vài phần, Lưu quang châu đối với một phế nhân không có nhiều tác dụng, nhưng đối với một người có thiên chất tập võ mà nói là thuốc bổ tự nhiên.
Bàn tay đặt lên ngực, cẩn thận sờ có thể đụng đến một viên nhỏ, Lưu quang châu không thể gặp ánh sáng, mặc kệ là ánh trăng hay ánh mặt trời, đây là lời Bộ Phong Trần từng nói.
Một khi gặp ánh sáng, giả nhân giả nghĩa hoặc ngụy thánh có thể lập tức cảm thấy ta ở đâu, nghĩ đến trước đây Bộ Phong Trần luôn có thể tìm được ta, đây cũng là một trong những nguyên nhân.
Sáng sớm xuất phát, tới chạng vạng rốt cuộc tới được Trân Châu thành Phong Nguyệt quốc trước khi cửa thành đóng.
Trong thành Trân Châu cũng không có nhiều người lắm, có thể bởi vì lúc này đã đến chạng vạng, phần lớn mọi người đều đã về nhà, cũng có thẻ bởi vì Phong Nguyệt quốc từ khi thành lập đến nay chính là một quốc gia thanh tĩnh ít người, trên đường, trong thành, vốn không có nhiều người.
Tuy rằng ít người nhưng không có vẻ trong trẻo lạnh lùng, chỉ có một vẻ thản nhiên u tĩnh luôn bao trùm toàn thành.
Hai bên đường trồng nhiều cây xanh hoa tươi làm cho Trân Châu thành thập phần xinh đẹp, mọi người trong thành đều nện bước thong thả, luôn có một dáng vẻ như thập phần hưởng thụ cuộc sống, thoạt nhìn Phong Nguyệt quốc là một quốc gia rất thích hợp để ở lại.
“Vương gia, trước đây ta vốn cũng không biết Phong Nguyệt quốc là một nơi tốt đẹp như vậy, khó trách năm đó đại mỹ nhân đứng đầu thiên hạ chọn một nam nhân ở đây cùng nàng thành lập Phong Nguyệt quốc.” Lão Bát vội vàng đánh xe, vừa hâm mộ tán thưởng, không nghĩ tới người này đối với lịch sử của Phong Nguyệt quốc cũng có chút hiểu biết.
Bất quá nếu nữ chủ nhân đời thứ nhất của Phong Nguyệt quốc là mẹ ruột của Bộ Phong Trần, mẫu tử họ xem ra có xu hướng khẩu vị cuộc sống giống nhau.
Xe ngựa dần dần thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng trước cửa môt khách điếm nhỏ theo phong cách cổ xưa thanh lịch, điếm tiểu nhị đi ra, lão Tứ tiến lên bắt chuyện với điếm tiểu nhị, lão Bát chạy lên xốc mành xe.
“Vương gia, hôm nay trước tiên ở đây qua một đêm.” Lão Bát nói.
Có lão Tứ và lão Bát ở đây, trên cơ bản ta không cần phải làm gì, chỗ dừng chân này nọ bọn họ tự biết xử lý, không giống khi ở cùng với Bộ Phong Trần, rất nhiều chuyện ta phải tự mình làm, vị kia chính là Thánh môn môn chủ cao quý không hiểu nhiều thưởng thức cơ bản.
Đứng ở cửa khách điếm, ta ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu — Hoa Lâm giản.
Một cái tên khá là duyên dáng lịch sự, cùng với khách điếm nhỏ này rất xứng.
Khách điếm nhỏ nằm trong một con hẻm, trên con đường lát đá, đường đi uốn lượn quanh co, không có xa hoa, lại lộ ra một cỗ hương vị u tĩnh, ở nơi này, thể xác và tinh thần cũng trở nên yên ắng, ở trong viện có mấy cây to, rất cao, cành lá xum xuê, tham quan viện một lát có thể thấy được khách điếm này cũng có chút lịch sử.
“Khách quan.. thật sự ngượng ngùng rồi, tiểu điếm đã được người bao trọn.” Điếm tiểu nhị ngượng ngùng nói chuyện với lão Tứ.
“Bao? Một khách điếm lớn như vậy, không chừa lại mấy gian phòng hay sao?” Hai tay khoanh trước ngực, lão Bát nén giận nói: “Vốn tưởng rằng Trân Châu thành là một chỗ yên tĩnh, ở trọ hẳn không vấn đề gì, ai ngờ còn có thể bị người bao trọn.”
“Chỗ này là do một vị bằng hữu giới thiệu nên chúng ta mới cố ý tới, làm sao lại bị người khác bao rồi?” Lão Tứ bắt đầu lớn tiếng.
Bằng hữu giới thiệu? Hẳn là lão Nhị giới thiệu, chỗ của lão Nhị giới thiệu hẳn là không vấn đề, trước mắt xem ra, bơi này vừa bí mật hoàn cảnh lại tốt, thật sự là chỗ ẩn thân tịnh dưỡng rất ổn, không nghĩ tới có người nhanh chân đến trước.”
“Thật sự ngượng ngùng, chúng ta nơi này có một vị khách quý hàng năm vào mùa này sẽ đến đây ở một thời gian, trong khoảng thời gian này bổn điếm đều bị vị khách quý kia bao hết.” nghĩ nghĩ, điếm tiểu nhị còn nói thêm “Bất quá chư vị nếu là có người giới thiệu tới, vậy vị bằng hữu kia tất nhiên cũng là khách quen của tiểu điếm, chi bằng như vầy, ta đi nói một tiếng với chưởng quầy xem sao, các vị thỉnh chờ.”
“Mời chư vị tiên sinh đến uống chén trà.” Mang lên cho chúng ta ba ly trà hương sen sau đó, điếm tiểu nhị nhanh nhẹn chạy vào bên trong khách điếm, chạy lên lầu.
Ba người chúng ta vào khách điếm ngồi xuống, trà hoa sen mùa thơm ngát thanh nhã, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đầu lưỡi tràn ngập hương vị thanh khiết, xem ra nơi này chẳng những thừa thãi trân châu, ngay cả trà cũng có hương vị khác biệt.
“Lão Nhị cũng thật là, giới thiệu cho chúng ta khách điếm này, cũng không nhìn xem có phải hay không bị người ta bao trọn.” Lão Tứ lảm nhảm.
Nghe lão Tứ nói lão Nhị không tốt, lão Bát buông chén trà phản bác nói: “Khách điếm này là tốt lắm rồi, hoàn cảnh thanh tĩnh u nhã, không có người quấy rầy, Nhị ca cũng không phải thần tiên, làm sao biết được khách điếm bị người ta bao trọn!”
“Chậc chậc, thật sự không thể nói Nhị ca nhà ngươi sai.” Lão Tứ cúi đầu nở nụ cười giải hòa.
Lão Tứ cùng lão Bát đấu võ mồm, ta tùy ý nhìn quanh khách điếm, khách điếm tuy nhọ nhưng lại lịch sự tao nhã, nhìn ra ông chủ nơi này là không phải người tầm thường.
Đột nhiên cảm giác có một tầm mắt hướng tới, ta lập tức nghiêng đầu nhìn lại.
Trên lầu hai của khách điếm có một phòng đang mở cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy điếm tiểu nhị ở nơi đó nói nói cái gì, một nam nhân áo trắng đứng đối diện điếm tiểu nhị nghe, tầm mắt hướng tới lại đây, ôn hòa cũng mang theo vài phần hiếu kỳ.
Chỉ là, nam tử áo trắng kia thế nhưng đeo mặt nạ làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt.
Không biết vì sao khi thấy nam nhân áo trắng kia, ta có một cảm giác quen thuộc không hiểu được, một loại đan xen giữa quen thuộc cùng xa lạ, làm cho hô hấp đột nhiên gia tốc, tim đập nhanh hơn, một cảm giác kỳ quái.
Cảm giác này không khỏi làm cho ta nghĩ tới một người.
Nhưng mà làm sao có thể là Bộ Phong Trần? Ánh mắt kia mặc dù có phần ôn hòa, nhưng so với ngụy thánh có tương quan rất lớn, càng không thể là giả nhân giả nghĩa.
Chẳng lẽ giả nhân giả nghĩa làm bộ? Ta bị lừa một lần sẽ không mắc lừa lần thứ hai, ở chung với giả nhân giả nghĩa không phải một hai ngày, hắn là cái dạng gì, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng?
Nam nhân áo trắng che mặt này không phải giả nhân giả nghĩa, cũng không phải ngụy thánh, lại cho ta cảm giác của Bộ Phong Trần.
Ta đột nhiên giật mình, người này chẳng lẽ là hoàng tộc của Phong Nguyệt quốc?
Nghĩ vậy có vẻ cũng đúng, dù sao cũng là cùng huyết thống, có khí chất tương tự cũng không chừng.
Tâm tư vừa mới nảy lên hơi yên tĩnh lại một chút.
Hoàng tộc của Phong Nguyệt quốc chạy đến thành trấn nhỏ này nghỉ ngơi, coi như là cũng được đi.
Lúc này, điếm tiểu nhị cũng đã ‘đặng đặng đặng’ chạy xuống, lập tức thấy được ta, điếm tiểu nhị kia hơi sửng sốt sau đó cúi đầu gấp gáp nói: “Ta… Ông chủ chúng ta nói chư vị là khách quý của tiểu điếm, nếu chư vị không ngại mời ở lại tiểu điếm.”
Nhẹ nhàng cười, ta nhìn điếm tiểu nhị không dám ngẩng đầu, nói: “Đa tạ.”
“Không cần đầu, không cần đâu, chư vị khách quan mời đi vào bên trong, xe ngựa bên ngoài chúng ta sẽ bảo người dẫn vào.” Điếm tiểu nhị có chút luống cuống chân tay nói, vừa nhìn trộm lão Bát cùng lão Tứ ở phía sau ta, điếm tiểu nhị này tựa hồ càng thích nói chuyện với lão Bát thoạt nhìn bình dị gần gũi.
Bộ dạng ta có dọa người như vậy hay sao? Ai, thói quen không gây sự chú ý, đột nhiên về lại bộ dáng trước đây, ngay cả ta cũng có chút không thích ứng (ý ảnh nói bộ dáng trước đây của ảnh đẹp trai ngời ngời, người gặp người mê nên sau khi quen với bộ dáng bình thường, giờ quay lại với bộ dáng cũ trước đây, ảnh cảm thấy không thích ứng vì bị chú ý)
Tiếng vó ngựa vang lên trên đường nhỏ, chiếc xe ngựa nhẹ nhàng để lại hai dấu bánh xe trên mặt đường đầy bùn đất, ngẫu nhiên có gió phất qua, những chiếc lá chồng chất cùng một chỗ sàn sạt rung động, ánh mặt trời chiếu rọi, bóng cây loang lổ lộ ra sự yên ắng.
Phong Nguyệt quốc, mặc kệ là ở sơn cốc hay là đường nhỏ trong rừng đều yên ắng thản nhiên, không biết lúc vào trong thành có phải vẫn như vậy hay không.
Đây là lần đầu tiên ta đi vào Phong Nguyệt quốc.
Từ trước ở Thần quốc có nghe nói những chuyện ở Phong Nguyệt quốc, như là tổ tiên sáng lập ra Phong Nguyệt quốc là một người đẹp nhất trên mảnh đất này, bên cạnh Phong Nguyệt quốc là biển rộng, Phong Nguyệt quốc giàu có mà rất đỗi yên bình ít có chiến tranh, hiếm khi có nội loạn xảy ra.
Quốc gia này thủy chung là yên bình, cũng có nước láng giềng từng xâm chiếm nhưng cuối cùng vẫn phồn vinh phú cường tới hôm nay, bởi vì cường đại cũng bởi vì vị trí địa lý, Phong Nguyệt quốc cực ít phát sinh chiến loạn với các nước láng giềng, ít nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây đều thập phần yên ắng. Sau khi biết rõ mối quan hệ ràng buộc giữa Phong Nguyệt quốc và Bộ Phong Trần, ta nghĩ, Phong Nguyệt quốc giàu mạnh cùng yên bình như thế này có phải cũng có quan hệ với Bộ Phong Trần?
Nghĩ tới Bộ Phong Trần, không khỏi thở dài.
“Lão Bát, còn bao lâu nữa tới thành Trân Châu?” Xốc mành xe lên, ta nhìn cảnh sắc trong rừng, u tĩnh lại có vài phần thần bí.
“Vương gia, còn nửa ngày nữa, khi đến Trân Châu thành rồi, trước hết ngài nên nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm Nhị ca.” Lão Bát ở bên ngoài hô.
Trân Châu thành, tên như ý nghĩa, thành trấn này vì thừa thãi trân châu nên lấy làm tên gọi, nghe lão Bát và lão Tứ nói, cách Trân Châu thành không xa chính là biển, mọi người trong thành nuôi dưỡng con trai để lấy trân châu, trân châu của Trân Châu thành là loại vừa lớn vừa bóng sáng, rất được nhiều người yêu thích.
Còn nửa ngày nữa mới tới, thừa dịp thời gian còn dài phải điều tức (một hình thức luyện công) một lát mới được.
Từ sau khi hoàn hồn, chẳng những thân thể rắn chắc có lực hơn trước, mà nội lực chân khí cũng không mất đi, ngược lại, dường như bởi vì có Lưu quang châu tẩm bổ nguyên khí, khi vận công ta phát hiện chân khí trong cơ thể so với trước còn hùng hậu hơn vài phần, Lưu quang châu đối với một phế nhân không có nhiều tác dụng, nhưng đối với một người có thiên chất tập võ mà nói là thuốc bổ tự nhiên.
Bàn tay đặt lên ngực, cẩn thận sờ có thể đụng đến một viên nhỏ, Lưu quang châu không thể gặp ánh sáng, mặc kệ là ánh trăng hay ánh mặt trời, đây là lời Bộ Phong Trần từng nói.
Một khi gặp ánh sáng, giả nhân giả nghĩa hoặc ngụy thánh có thể lập tức cảm thấy ta ở đâu, nghĩ đến trước đây Bộ Phong Trần luôn có thể tìm được ta, đây cũng là một trong những nguyên nhân.
Sáng sớm xuất phát, tới chạng vạng rốt cuộc tới được Trân Châu thành Phong Nguyệt quốc trước khi cửa thành đóng.
Trong thành Trân Châu cũng không có nhiều người lắm, có thể bởi vì lúc này đã đến chạng vạng, phần lớn mọi người đều đã về nhà, cũng có thẻ bởi vì Phong Nguyệt quốc từ khi thành lập đến nay chính là một quốc gia thanh tĩnh ít người, trên đường, trong thành, vốn không có nhiều người.
Tuy rằng ít người nhưng không có vẻ trong trẻo lạnh lùng, chỉ có một vẻ thản nhiên u tĩnh luôn bao trùm toàn thành.
Hai bên đường trồng nhiều cây xanh hoa tươi làm cho Trân Châu thành thập phần xinh đẹp, mọi người trong thành đều nện bước thong thả, luôn có một dáng vẻ như thập phần hưởng thụ cuộc sống, thoạt nhìn Phong Nguyệt quốc là một quốc gia rất thích hợp để ở lại.
“Vương gia, trước đây ta vốn cũng không biết Phong Nguyệt quốc là một nơi tốt đẹp như vậy, khó trách năm đó đại mỹ nhân đứng đầu thiên hạ chọn một nam nhân ở đây cùng nàng thành lập Phong Nguyệt quốc.” Lão Bát vội vàng đánh xe, vừa hâm mộ tán thưởng, không nghĩ tới người này đối với lịch sử của Phong Nguyệt quốc cũng có chút hiểu biết.
Bất quá nếu nữ chủ nhân đời thứ nhất của Phong Nguyệt quốc là mẹ ruột của Bộ Phong Trần, mẫu tử họ xem ra có xu hướng khẩu vị cuộc sống giống nhau.
Xe ngựa dần dần thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng trước cửa môt khách điếm nhỏ theo phong cách cổ xưa thanh lịch, điếm tiểu nhị đi ra, lão Tứ tiến lên bắt chuyện với điếm tiểu nhị, lão Bát chạy lên xốc mành xe.
“Vương gia, hôm nay trước tiên ở đây qua một đêm.” Lão Bát nói.
Có lão Tứ và lão Bát ở đây, trên cơ bản ta không cần phải làm gì, chỗ dừng chân này nọ bọn họ tự biết xử lý, không giống khi ở cùng với Bộ Phong Trần, rất nhiều chuyện ta phải tự mình làm, vị kia chính là Thánh môn môn chủ cao quý không hiểu nhiều thưởng thức cơ bản.
Đứng ở cửa khách điếm, ta ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu — Hoa Lâm giản.
Một cái tên khá là duyên dáng lịch sự, cùng với khách điếm nhỏ này rất xứng.
Khách điếm nhỏ nằm trong một con hẻm, trên con đường lát đá, đường đi uốn lượn quanh co, không có xa hoa, lại lộ ra một cỗ hương vị u tĩnh, ở nơi này, thể xác và tinh thần cũng trở nên yên ắng, ở trong viện có mấy cây to, rất cao, cành lá xum xuê, tham quan viện một lát có thể thấy được khách điếm này cũng có chút lịch sử.
“Khách quan.. thật sự ngượng ngùng rồi, tiểu điếm đã được người bao trọn.” Điếm tiểu nhị ngượng ngùng nói chuyện với lão Tứ.
“Bao? Một khách điếm lớn như vậy, không chừa lại mấy gian phòng hay sao?” Hai tay khoanh trước ngực, lão Bát nén giận nói: “Vốn tưởng rằng Trân Châu thành là một chỗ yên tĩnh, ở trọ hẳn không vấn đề gì, ai ngờ còn có thể bị người bao trọn.”
“Chỗ này là do một vị bằng hữu giới thiệu nên chúng ta mới cố ý tới, làm sao lại bị người khác bao rồi?” Lão Tứ bắt đầu lớn tiếng.
Bằng hữu giới thiệu? Hẳn là lão Nhị giới thiệu, chỗ của lão Nhị giới thiệu hẳn là không vấn đề, trước mắt xem ra, bơi này vừa bí mật hoàn cảnh lại tốt, thật sự là chỗ ẩn thân tịnh dưỡng rất ổn, không nghĩ tới có người nhanh chân đến trước.”
“Thật sự ngượng ngùng, chúng ta nơi này có một vị khách quý hàng năm vào mùa này sẽ đến đây ở một thời gian, trong khoảng thời gian này bổn điếm đều bị vị khách quý kia bao hết.” nghĩ nghĩ, điếm tiểu nhị còn nói thêm “Bất quá chư vị nếu là có người giới thiệu tới, vậy vị bằng hữu kia tất nhiên cũng là khách quen của tiểu điếm, chi bằng như vầy, ta đi nói một tiếng với chưởng quầy xem sao, các vị thỉnh chờ.”
“Mời chư vị tiên sinh đến uống chén trà.” Mang lên cho chúng ta ba ly trà hương sen sau đó, điếm tiểu nhị nhanh nhẹn chạy vào bên trong khách điếm, chạy lên lầu.
Ba người chúng ta vào khách điếm ngồi xuống, trà hoa sen mùa thơm ngát thanh nhã, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đầu lưỡi tràn ngập hương vị thanh khiết, xem ra nơi này chẳng những thừa thãi trân châu, ngay cả trà cũng có hương vị khác biệt.
“Lão Nhị cũng thật là, giới thiệu cho chúng ta khách điếm này, cũng không nhìn xem có phải hay không bị người ta bao trọn.” Lão Tứ lảm nhảm.
Nghe lão Tứ nói lão Nhị không tốt, lão Bát buông chén trà phản bác nói: “Khách điếm này là tốt lắm rồi, hoàn cảnh thanh tĩnh u nhã, không có người quấy rầy, Nhị ca cũng không phải thần tiên, làm sao biết được khách điếm bị người ta bao trọn!”
“Chậc chậc, thật sự không thể nói Nhị ca nhà ngươi sai.” Lão Tứ cúi đầu nở nụ cười giải hòa.
Lão Tứ cùng lão Bát đấu võ mồm, ta tùy ý nhìn quanh khách điếm, khách điếm tuy nhọ nhưng lại lịch sự tao nhã, nhìn ra ông chủ nơi này là không phải người tầm thường.
Đột nhiên cảm giác có một tầm mắt hướng tới, ta lập tức nghiêng đầu nhìn lại.
Trên lầu hai của khách điếm có một phòng đang mở cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy điếm tiểu nhị ở nơi đó nói nói cái gì, một nam nhân áo trắng đứng đối diện điếm tiểu nhị nghe, tầm mắt hướng tới lại đây, ôn hòa cũng mang theo vài phần hiếu kỳ.
Chỉ là, nam tử áo trắng kia thế nhưng đeo mặt nạ làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt.
Không biết vì sao khi thấy nam nhân áo trắng kia, ta có một cảm giác quen thuộc không hiểu được, một loại đan xen giữa quen thuộc cùng xa lạ, làm cho hô hấp đột nhiên gia tốc, tim đập nhanh hơn, một cảm giác kỳ quái.
Cảm giác này không khỏi làm cho ta nghĩ tới một người.
Nhưng mà làm sao có thể là Bộ Phong Trần? Ánh mắt kia mặc dù có phần ôn hòa, nhưng so với ngụy thánh có tương quan rất lớn, càng không thể là giả nhân giả nghĩa.
Chẳng lẽ giả nhân giả nghĩa làm bộ? Ta bị lừa một lần sẽ không mắc lừa lần thứ hai, ở chung với giả nhân giả nghĩa không phải một hai ngày, hắn là cái dạng gì, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng?
Nam nhân áo trắng che mặt này không phải giả nhân giả nghĩa, cũng không phải ngụy thánh, lại cho ta cảm giác của Bộ Phong Trần.
Ta đột nhiên giật mình, người này chẳng lẽ là hoàng tộc của Phong Nguyệt quốc?
Nghĩ vậy có vẻ cũng đúng, dù sao cũng là cùng huyết thống, có khí chất tương tự cũng không chừng.
Tâm tư vừa mới nảy lên hơi yên tĩnh lại một chút.
Hoàng tộc của Phong Nguyệt quốc chạy đến thành trấn nhỏ này nghỉ ngơi, coi như là cũng được đi.
Lúc này, điếm tiểu nhị cũng đã ‘đặng đặng đặng’ chạy xuống, lập tức thấy được ta, điếm tiểu nhị kia hơi sửng sốt sau đó cúi đầu gấp gáp nói: “Ta… Ông chủ chúng ta nói chư vị là khách quý của tiểu điếm, nếu chư vị không ngại mời ở lại tiểu điếm.”
Nhẹ nhàng cười, ta nhìn điếm tiểu nhị không dám ngẩng đầu, nói: “Đa tạ.”
“Không cần đầu, không cần đâu, chư vị khách quan mời đi vào bên trong, xe ngựa bên ngoài chúng ta sẽ bảo người dẫn vào.” Điếm tiểu nhị có chút luống cuống chân tay nói, vừa nhìn trộm lão Bát cùng lão Tứ ở phía sau ta, điếm tiểu nhị này tựa hồ càng thích nói chuyện với lão Bát thoạt nhìn bình dị gần gũi.
Bộ dạng ta có dọa người như vậy hay sao? Ai, thói quen không gây sự chú ý, đột nhiên về lại bộ dáng trước đây, ngay cả ta cũng có chút không thích ứng (ý ảnh nói bộ dáng trước đây của ảnh đẹp trai ngời ngời, người gặp người mê nên sau khi quen với bộ dáng bình thường, giờ quay lại với bộ dáng cũ trước đây, ảnh cảm thấy không thích ứng vì bị chú ý)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.