Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Chương 169: Lại xuất hiện trên giang hồ
Vạn Diệt Chi Thương
18/09/2020
Ta chưa từng đi đến Tứ Trọng Môn, cũng không muốn đến đó, ta càng không biết thì ra bên trong Tứ Trọng Môn là sa mạc khôn cùng, nếu nơi này đích thật là Tứ Trọng Môn.
Có ngọn gió nóng hầm hập đến mức muốn cháy da, có hạt cát nhẹ nhàng thổi vào mặt, có mặt trời cực nóng trên đỉnh đầu tàn nhẫn nướng, đây là sau khi ta tỉnh lại thấy được.
Ta thế nhưng đang ở trong một sa mạc, sau khi tỉnh lại ta phát hiện mình nằm ở bên trong sa mạc mờ mịt khôn chùng, Bộ Phong Trần nói hắn muốn đưa ta đến Tứ Trọng Môn chịu tội, chẳng lẽ nơi này chính là Tứ Trọng Môn hay sao?
“A — ** ngụy thánh, ** giả nhân giả nghĩa, ** Bộ Phong Trần!” Cắn chặt răng, nắm, cấu, cào lớp cát trên mặt đất dùng sức vung, hạt cát theo gió bay xuống biển cát mờ mịt, ta nhìn chung quanh, sa mạc rộng lớn mênh mông bát ngát, trong tầm nhìn căn bản không nhìn thấy chút màu xanh, cư nhiên ngay cả một ngọn cỏ cũng không có.
Đưa tay che hai mắt ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không trung, mặt trời này không phải màu đỏ mà là trắng bạc, trắng đến chói mắt, một mảnh trời cao không một gợn mây, không hề ngăn cản bớt tia sáng mặt trời chiếu xuống mặt đất, đang thiêu đốt một người bình thường như ta.
Nhưng mà trong chốc lát, ta bắt đầu cảm thấy làn da lộ ra bên ngoài quần áo từng đợt phát đau, mặt trời này thật quá mức độc ác.
Đây là hình phạt của Tứ Trọng Môn ư?
Nhưng mà có phải không khỏi có chút không quá chân thật, có đôi khi chuyện quá mức chân thật, ngược lại có vẻ không giống thật.
Giống như người tưởng như rất hoàn mỹ lại không hề hoàn mỹ.
Không đi về phía trước cũng không đi lùi về sau, ta một lần nữa ngồi trên mặt đất, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng chậm chạp điều chỉnh hô hấp tiến nhập vào suy tưởng, đang lúc suy nghĩ của bản thân tập trung, cũng không cảm thấy được mình đang ở trong sa mạc, cũng không cảm thấy nóng, cũng không có khát.
Trong nháy mắt, ta giống như ngồi phía trên một con thuyền lá, thân thuyền ngẫu nhiên hơi đong đưa theo sóng, gió lạnh xuyên qua cành lá lòa xòa trên mặt sông, phất qua mặt sông, nhẹ nhàng phất vào hai bên má.
“Xem ra, tức là không cần ta ra tay tương trợ, ngươi cũng có thể dễ dàng phá giải ảo cảnh.” Thanh âm quá mức lạnh băng không hề có chút cảm tình vang lên bên tai, đây là thanh âm của một nữ tử, thanh thúy, dễ nghe, chỉ là rất đạm mạc.
Điểm này rất giống với Bộ Phong Trần.
Lại mở hai mắt ra, ta đã từ trong ảo cảnh sa mạc đến thực tại, bốn phía là sông nước chảy xuôi, một chiếc thuyền lá xuôi theo dòng nước.
Một nữ tử đứng bên cạnh ta, trên đôi mắt che đậy bởi một màu xanh mỏng manh như tơ lụa, ngay cả như vậy, ta còn nhận ra nữ tử đặc biệt này, lạnh lẽo như vậy, có cùng khí chất với Bộ Phong Trần, ta từng gặp qua ở Tuyết Phong Cửu Trọng Môn, nữ tử gọi Trí Giả.
Nếu là nàng, nhất định biết Bộ Phong Trần ở nơi nào.
“Là ngươi?” Ta đứng lên “Ngươi tới tìm ta?”
“Phải.” Trí Giả nhẹ giọng nói.
“Ngươi có biết Bộ Phong Trần ở đâu không? Lần trước… Bộ Phong Trần mà lần trước ở cùng ta trên Tuyết Phong.” Đang nói chuyện, ta hơi chút đánh giá bốn phía.
Hai bên bờ sông là cây cối rậm rạp, liếc mắt một cái xem qua cũng không có nhìn thấy dấu vết có người ở, hai bên bờ sông cũng không có con đường nào.
“Cửu Trọng Môn.” Nữ tử giống như bức tường điêu khắc đứng trên thuyền, nói “Thánh nhân đang ở Cửu Trọng Môn.”
“Vì sao hắn không đến tìm ta, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?” Ta trầm giọng hỏi.
Lắc lắc đầu, Trí Giả nói “Không, Thánh Nhân vẫn ổn, trong lúc linh hồn chia tách vẫn chưa xuất hiện dị thường, sau khi chia tách Thánh Nhân và Môn chủ cũng có chút suy yếu, nhưng với công lực của hai người, chỉ cần tu dưỡng một đoạn thời gian có thể hoàn toàn khôi phục.” Câu trả lời của nữ tử chỉ làm nghi hoặc của ta lớn hơn nữa.
“Vì cái gì hắn không đến gặp ta?” Ta hỏi.
Rõ ràng đã hẹn ở rừng hoa đào trên tuyết, vì cái gì hắn lại thất hẹn, không tới tìm ta, thật sự không rõ.
“Vì cái gì…” Ngữ khí bỗng nhiên dừng lại, Trí Giả nói “Ngươi muốn biết?”
“Đương nhiên.” Ta nói.
“Bởi vì hắn quên ngươi rồi.” Trí Giả vẫn dùng thanh âm không hề có chút cảm tình trả lời.
Câu trả lời của nữ tử làm cho ta có chút không phản ứng được, cái gì gọi là… Hắn đã quên ta?
“Ngươi nói chính là một Bộ Phong Trần đi.” Ta nhẹ nhàng nhíu mày, vẫn đang nghĩ nữ tử đang lừa gạt ta thôi.
“Không, bọn họ đều quên ngươi.” Chỉ là câu trả lời của nữ tử làm ta triệt để hết hy vọng.
Không chỉ có giả nhân giả nghĩa, chẳng lẽ ngay cả ngụy thánh cũng quên ta?
Này… Đây là cái chuyện loạn thất bát tao gì thế, Bộ Phong Trần sao có thể quên ta? Hắn sao có thể quên một người như Sầu Thiên Ca được!
Quên đi gặp nhau ở rừng hoa đào, quên đi gỡ dưới thác nước, quên đi thời gian bên nhau ở phàm trần, thậm chí quên hết những lời hắn đã nói với ta?
Ta không hiểu được cảm thấy buồn cười, buồn cười, thật sự buồn cười.
“Này… Ha hả… Đây là chuyện gì, hắn làm sao có thể quên ta?” Ngực nghẹn một hơi, ta nhịn không được hít sâu một hơi làm cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn một ít.
Trí Giả trầm mặc một lát, chậm chạp nói: “Trước khi chia tách linh hồn, Môn Chủ quyết tâm quên ngươi đi, khi đó Bộ Phong Trần còn là một, kết quả sau khi chia tách, không chỉ có Môn chủ quên ngươi mà Thánh nhân cũng quên.”
Trí Giả giải thích đơn giản mà trực tiếp, ngắn ngủn mấy câu liền đem tất cả nguyên nhân nói ra.
Trong nháy mắt, ta không phải nén giận vì giả nhân giả nghĩa hủy diệt trí nhớ của mình về ta cũng hủy diệt luôn trí nhớ của ngụy thánh về ta, mà là ta đã gây ra tổn thương cho hắn đến nỗi hắn quyết tâm xóa bỏ toàn bộ trí nhớ về một nam nhân tên gọi Sầu Thiên Ca, giả nhân giả nghĩa quên ta, cũng quên luôn thời gian chúng ta từng qua lại.
Nói vậy, hắn cũng sẽ không thống khổ nữa đi?
Chỉ là không nghĩ tới, hành vi xóa đi trí nhớ của hắn lại làm cho ngụy thánh cũng quên ta.
Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho ta.
“Ha hả.” Lắc đầu thở dài, ta hỏi: “Thế Thánh Nhân còn có thể khôi phục trí nhớ không? Hắn có biết bản thân đã quên một người tên Sầu Thiên Ca?”
Nữ tử lắc đầu, chỉ là nói với ta: “Hắn cũng không biết chính mình quên ngươi, ta cũng sẽ không nói cho hắn.”
“Vì sao?” Ta có chút không hiểu nhìn nữ tử.
“Ta đồng ý với Môn chủ sẽ không nói phần trí nhớ về ngươi cho hắn, nếu ta đem chuyện Thánh Nhân mất trí nhớ nói cho Thánh Nhân, Môn chủ tất nhiên cũng sẽ biết.” Nữ tử thản nhiên nói.
“Chuyện của các ngươi, ta không thể nhúng tay.” Trí Giả xoay người hướng về phía ta, tiếp tục nói “Ta chỉ có thể nói cho ngươi như thế, chuyện còn lại là lựa chọn của ngươi, ngươi có thể chọn ở lại Thánh môn, cũng có thể trở lại thế gian.”
“Ngươi không thể đưa ta đi gặp Bộ Phong Trần?” Ta cười khổ một tiếng, hỏi.
“Thật có lỗi, nếu ngươi muốn gặp Thánh Nhân, con đường này ngươi phải tự đi tìm.” Nói xong, Trí Giả liền nhìn về hướng con sông đang chảy xuống, nói “Theo con sông đi xuống, ngươi sẽ trở lại Nhất Trọng Môn, nơi đây là Tứ Trọng Môn, không thể lưu lại, tuy rằng ngươi cùng Môn chủ từng có quan hệ tình cảm, nhưng nơi này là Thánh môn, mong rằng các hạ không xúc phạm Thánh môn môn quy.”
“Ngày khác có duyên sẽ gặp lại.” Vừa nói xong những lời này, nữ tử đột nhiên biến mất không thấy.
“Ngươi…”
Những người trong Thánh môn, một đám tính cách đều cổ quái như vậy, dẫn ta đến gặp Bộ Phong Trần thì thế nào? Dẫn ta đến gặp Bộ Phong Trần xem như làm trái với ước định với giả nhân giả nghĩa hay sao?
“Đây đều là những thứ loạn thất bát tao gì vậy?” Nghĩ đến lời Trí Giả vừa mới nói qua, đầu của ta từng đợt phát đau, giả nhân giả nghĩa đã quên ta, ngụy thánh cũng quên ta.
Ha hả —
Hết thảy như thế nào giống như về tới một năm trước khi ta vừa mới vào đến Thánh môn, Bộ Phong Trần không biết ta, ta cũng nhìn không thấy Bộ Phong Trần.
Liền như vậy mà đã quên, những năm tháng chúng ta cùng trải qua đều đã quên.
Suy sụp ngồi ở trên thuyền, ta lăng lăng ngồi nhìn nước sông chậm rãi chảy xuôi, để mặc chiếc thuyền không biết trôi về đâu, ngẩn người sững sờ.
Quay về thế gian?
Hiện giờ trở lại thế gian, ta cũng có thể sống tốt, ăn uống no đủ, không lo ăn mặc.
Nhưng dạng này cuộc sống không phải là Sầu Thiên Ca ta thích sao? Hiện tại kết cục như vậy, chẳng lẽ không phải là ta vẫn chờ đợi?
Thánh môn lớn bao nhiêu, Cửu Trọng Môn để đi vào đến cỡ nào, Tuyết Phong có bao nhiêu khó đi, ta đều phải tiến lên.
Ta phải đứng trước mặt Bộ Phong Trần nhìn xem, nhìn nam nhân đã quên ta, có phải ngay cả cảm tình cũng tiêu thất…
Có biện pháp nào có thể đi vào Cửu Trọng Môn, có thể lên tuyết sơn đây?
Lại có biện pháp gì có thể khiến cho Bộ Phong Trần chú ý?
Nhớ rõ trước kia lúc ở Thánh môn, Bộ Phong Trần cũng nghe được một ít lời đồn về ta và hắn, tức là khi ta cùng hắn còn chưa quen.
Như vậy…
Lời đồn [Sầu Thiên Ca cùng Thánh môn môn chủ có gian tình] cũng nên tái xuất giang hồ!
Có ngọn gió nóng hầm hập đến mức muốn cháy da, có hạt cát nhẹ nhàng thổi vào mặt, có mặt trời cực nóng trên đỉnh đầu tàn nhẫn nướng, đây là sau khi ta tỉnh lại thấy được.
Ta thế nhưng đang ở trong một sa mạc, sau khi tỉnh lại ta phát hiện mình nằm ở bên trong sa mạc mờ mịt khôn chùng, Bộ Phong Trần nói hắn muốn đưa ta đến Tứ Trọng Môn chịu tội, chẳng lẽ nơi này chính là Tứ Trọng Môn hay sao?
“A — ** ngụy thánh, ** giả nhân giả nghĩa, ** Bộ Phong Trần!” Cắn chặt răng, nắm, cấu, cào lớp cát trên mặt đất dùng sức vung, hạt cát theo gió bay xuống biển cát mờ mịt, ta nhìn chung quanh, sa mạc rộng lớn mênh mông bát ngát, trong tầm nhìn căn bản không nhìn thấy chút màu xanh, cư nhiên ngay cả một ngọn cỏ cũng không có.
Đưa tay che hai mắt ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không trung, mặt trời này không phải màu đỏ mà là trắng bạc, trắng đến chói mắt, một mảnh trời cao không một gợn mây, không hề ngăn cản bớt tia sáng mặt trời chiếu xuống mặt đất, đang thiêu đốt một người bình thường như ta.
Nhưng mà trong chốc lát, ta bắt đầu cảm thấy làn da lộ ra bên ngoài quần áo từng đợt phát đau, mặt trời này thật quá mức độc ác.
Đây là hình phạt của Tứ Trọng Môn ư?
Nhưng mà có phải không khỏi có chút không quá chân thật, có đôi khi chuyện quá mức chân thật, ngược lại có vẻ không giống thật.
Giống như người tưởng như rất hoàn mỹ lại không hề hoàn mỹ.
Không đi về phía trước cũng không đi lùi về sau, ta một lần nữa ngồi trên mặt đất, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng chậm chạp điều chỉnh hô hấp tiến nhập vào suy tưởng, đang lúc suy nghĩ của bản thân tập trung, cũng không cảm thấy được mình đang ở trong sa mạc, cũng không cảm thấy nóng, cũng không có khát.
Trong nháy mắt, ta giống như ngồi phía trên một con thuyền lá, thân thuyền ngẫu nhiên hơi đong đưa theo sóng, gió lạnh xuyên qua cành lá lòa xòa trên mặt sông, phất qua mặt sông, nhẹ nhàng phất vào hai bên má.
“Xem ra, tức là không cần ta ra tay tương trợ, ngươi cũng có thể dễ dàng phá giải ảo cảnh.” Thanh âm quá mức lạnh băng không hề có chút cảm tình vang lên bên tai, đây là thanh âm của một nữ tử, thanh thúy, dễ nghe, chỉ là rất đạm mạc.
Điểm này rất giống với Bộ Phong Trần.
Lại mở hai mắt ra, ta đã từ trong ảo cảnh sa mạc đến thực tại, bốn phía là sông nước chảy xuôi, một chiếc thuyền lá xuôi theo dòng nước.
Một nữ tử đứng bên cạnh ta, trên đôi mắt che đậy bởi một màu xanh mỏng manh như tơ lụa, ngay cả như vậy, ta còn nhận ra nữ tử đặc biệt này, lạnh lẽo như vậy, có cùng khí chất với Bộ Phong Trần, ta từng gặp qua ở Tuyết Phong Cửu Trọng Môn, nữ tử gọi Trí Giả.
Nếu là nàng, nhất định biết Bộ Phong Trần ở nơi nào.
“Là ngươi?” Ta đứng lên “Ngươi tới tìm ta?”
“Phải.” Trí Giả nhẹ giọng nói.
“Ngươi có biết Bộ Phong Trần ở đâu không? Lần trước… Bộ Phong Trần mà lần trước ở cùng ta trên Tuyết Phong.” Đang nói chuyện, ta hơi chút đánh giá bốn phía.
Hai bên bờ sông là cây cối rậm rạp, liếc mắt một cái xem qua cũng không có nhìn thấy dấu vết có người ở, hai bên bờ sông cũng không có con đường nào.
“Cửu Trọng Môn.” Nữ tử giống như bức tường điêu khắc đứng trên thuyền, nói “Thánh nhân đang ở Cửu Trọng Môn.”
“Vì sao hắn không đến tìm ta, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?” Ta trầm giọng hỏi.
Lắc lắc đầu, Trí Giả nói “Không, Thánh Nhân vẫn ổn, trong lúc linh hồn chia tách vẫn chưa xuất hiện dị thường, sau khi chia tách Thánh Nhân và Môn chủ cũng có chút suy yếu, nhưng với công lực của hai người, chỉ cần tu dưỡng một đoạn thời gian có thể hoàn toàn khôi phục.” Câu trả lời của nữ tử chỉ làm nghi hoặc của ta lớn hơn nữa.
“Vì cái gì hắn không đến gặp ta?” Ta hỏi.
Rõ ràng đã hẹn ở rừng hoa đào trên tuyết, vì cái gì hắn lại thất hẹn, không tới tìm ta, thật sự không rõ.
“Vì cái gì…” Ngữ khí bỗng nhiên dừng lại, Trí Giả nói “Ngươi muốn biết?”
“Đương nhiên.” Ta nói.
“Bởi vì hắn quên ngươi rồi.” Trí Giả vẫn dùng thanh âm không hề có chút cảm tình trả lời.
Câu trả lời của nữ tử làm cho ta có chút không phản ứng được, cái gì gọi là… Hắn đã quên ta?
“Ngươi nói chính là một Bộ Phong Trần đi.” Ta nhẹ nhàng nhíu mày, vẫn đang nghĩ nữ tử đang lừa gạt ta thôi.
“Không, bọn họ đều quên ngươi.” Chỉ là câu trả lời của nữ tử làm ta triệt để hết hy vọng.
Không chỉ có giả nhân giả nghĩa, chẳng lẽ ngay cả ngụy thánh cũng quên ta?
Này… Đây là cái chuyện loạn thất bát tao gì thế, Bộ Phong Trần sao có thể quên ta? Hắn sao có thể quên một người như Sầu Thiên Ca được!
Quên đi gặp nhau ở rừng hoa đào, quên đi gỡ dưới thác nước, quên đi thời gian bên nhau ở phàm trần, thậm chí quên hết những lời hắn đã nói với ta?
Ta không hiểu được cảm thấy buồn cười, buồn cười, thật sự buồn cười.
“Này… Ha hả… Đây là chuyện gì, hắn làm sao có thể quên ta?” Ngực nghẹn một hơi, ta nhịn không được hít sâu một hơi làm cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn một ít.
Trí Giả trầm mặc một lát, chậm chạp nói: “Trước khi chia tách linh hồn, Môn Chủ quyết tâm quên ngươi đi, khi đó Bộ Phong Trần còn là một, kết quả sau khi chia tách, không chỉ có Môn chủ quên ngươi mà Thánh nhân cũng quên.”
Trí Giả giải thích đơn giản mà trực tiếp, ngắn ngủn mấy câu liền đem tất cả nguyên nhân nói ra.
Trong nháy mắt, ta không phải nén giận vì giả nhân giả nghĩa hủy diệt trí nhớ của mình về ta cũng hủy diệt luôn trí nhớ của ngụy thánh về ta, mà là ta đã gây ra tổn thương cho hắn đến nỗi hắn quyết tâm xóa bỏ toàn bộ trí nhớ về một nam nhân tên gọi Sầu Thiên Ca, giả nhân giả nghĩa quên ta, cũng quên luôn thời gian chúng ta từng qua lại.
Nói vậy, hắn cũng sẽ không thống khổ nữa đi?
Chỉ là không nghĩ tới, hành vi xóa đi trí nhớ của hắn lại làm cho ngụy thánh cũng quên ta.
Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho ta.
“Ha hả.” Lắc đầu thở dài, ta hỏi: “Thế Thánh Nhân còn có thể khôi phục trí nhớ không? Hắn có biết bản thân đã quên một người tên Sầu Thiên Ca?”
Nữ tử lắc đầu, chỉ là nói với ta: “Hắn cũng không biết chính mình quên ngươi, ta cũng sẽ không nói cho hắn.”
“Vì sao?” Ta có chút không hiểu nhìn nữ tử.
“Ta đồng ý với Môn chủ sẽ không nói phần trí nhớ về ngươi cho hắn, nếu ta đem chuyện Thánh Nhân mất trí nhớ nói cho Thánh Nhân, Môn chủ tất nhiên cũng sẽ biết.” Nữ tử thản nhiên nói.
“Chuyện của các ngươi, ta không thể nhúng tay.” Trí Giả xoay người hướng về phía ta, tiếp tục nói “Ta chỉ có thể nói cho ngươi như thế, chuyện còn lại là lựa chọn của ngươi, ngươi có thể chọn ở lại Thánh môn, cũng có thể trở lại thế gian.”
“Ngươi không thể đưa ta đi gặp Bộ Phong Trần?” Ta cười khổ một tiếng, hỏi.
“Thật có lỗi, nếu ngươi muốn gặp Thánh Nhân, con đường này ngươi phải tự đi tìm.” Nói xong, Trí Giả liền nhìn về hướng con sông đang chảy xuống, nói “Theo con sông đi xuống, ngươi sẽ trở lại Nhất Trọng Môn, nơi đây là Tứ Trọng Môn, không thể lưu lại, tuy rằng ngươi cùng Môn chủ từng có quan hệ tình cảm, nhưng nơi này là Thánh môn, mong rằng các hạ không xúc phạm Thánh môn môn quy.”
“Ngày khác có duyên sẽ gặp lại.” Vừa nói xong những lời này, nữ tử đột nhiên biến mất không thấy.
“Ngươi…”
Những người trong Thánh môn, một đám tính cách đều cổ quái như vậy, dẫn ta đến gặp Bộ Phong Trần thì thế nào? Dẫn ta đến gặp Bộ Phong Trần xem như làm trái với ước định với giả nhân giả nghĩa hay sao?
“Đây đều là những thứ loạn thất bát tao gì vậy?” Nghĩ đến lời Trí Giả vừa mới nói qua, đầu của ta từng đợt phát đau, giả nhân giả nghĩa đã quên ta, ngụy thánh cũng quên ta.
Ha hả —
Hết thảy như thế nào giống như về tới một năm trước khi ta vừa mới vào đến Thánh môn, Bộ Phong Trần không biết ta, ta cũng nhìn không thấy Bộ Phong Trần.
Liền như vậy mà đã quên, những năm tháng chúng ta cùng trải qua đều đã quên.
Suy sụp ngồi ở trên thuyền, ta lăng lăng ngồi nhìn nước sông chậm rãi chảy xuôi, để mặc chiếc thuyền không biết trôi về đâu, ngẩn người sững sờ.
Quay về thế gian?
Hiện giờ trở lại thế gian, ta cũng có thể sống tốt, ăn uống no đủ, không lo ăn mặc.
Nhưng dạng này cuộc sống không phải là Sầu Thiên Ca ta thích sao? Hiện tại kết cục như vậy, chẳng lẽ không phải là ta vẫn chờ đợi?
Thánh môn lớn bao nhiêu, Cửu Trọng Môn để đi vào đến cỡ nào, Tuyết Phong có bao nhiêu khó đi, ta đều phải tiến lên.
Ta phải đứng trước mặt Bộ Phong Trần nhìn xem, nhìn nam nhân đã quên ta, có phải ngay cả cảm tình cũng tiêu thất…
Có biện pháp nào có thể đi vào Cửu Trọng Môn, có thể lên tuyết sơn đây?
Lại có biện pháp gì có thể khiến cho Bộ Phong Trần chú ý?
Nhớ rõ trước kia lúc ở Thánh môn, Bộ Phong Trần cũng nghe được một ít lời đồn về ta và hắn, tức là khi ta cùng hắn còn chưa quen.
Như vậy…
Lời đồn [Sầu Thiên Ca cùng Thánh môn môn chủ có gian tình] cũng nên tái xuất giang hồ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.