Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Chương 87: Ly biệt
Vạn Diệt Chi Thương
18/09/2020
Quyển 2 đã kết thúc. Sang quyển 3 hứa hẹn sẽ có nhiều tình tiết hấp dẫn hơn, liệu ai sẽ là người tỏ tình trước? Sầu Thiên Ca sẽ chọn ai giữa ngụy thánh và giả nhân giả nghĩa?
Từ đây tôi sẽ cố gắng giữ tiến độ mỗi ngày một chương, vì thời gian ít ỏi với lại không có beta nên có thể có nhiều lỗi, mong bạn đọc bỏ qua. Nếu đọc thấy lỗi, vui lòng để lại lời nhắc nhở để tôi có thể chỉnh sửa, giúp cho bản dịch được hoàn thiện hơn. Cám ơn các bạn đã theo dõi trong thời gian qua.
Trong giây lát, mấy yêu đạo cũng hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.
Xuyên Sơn Giáp sợ đến mức sững sờ tại chỗ không dám động đậy, ta rõ ràng nghe được tiếng hắn âm thầm nuốt nước miếng, Xuyên Sơn Giáp sợ hãi hẳn là đúng, dù sao ta cũng không biết trừ bỏ ta còn có vài người nhìn thấy được quá trình biến hóa thành hai người.
“Ngô, quả nhiên là Xuyên Sơn Giáp tu luyện ngàn năm.” Giả nhân giả nghĩa nhẹ nhàng liếc mắt với con Xuyên Sơn Giáp đứng phía sau ta, nói ra một câu làm cho hắn sợ tới mức run cầm cập.
“Ta, ta là người hầu của ngài nha! Tiên nhân, ta là người hầu của ngài nha…” Xuyên Sơn Giáp vừa tránh ở phía sau ta, vừa nhỏ giọng nói, nếu không phải hắn tin tưởng cho dù chạy thoát cũng sẽ bị bắt trở về, ta phòng chừng con yêu quái đáng thương này hiện tại đã nghĩ chui vào lòng đất để trốn.
“Người hầu?” Bộ Phong Trần có chút đạm mạc khẽ hừ một tiếng “Dẫn theo một con xuyên sơn giáp tu luyện ngàn năm ở bên người ngược lại dễ dàng thu hút sự chú ý, thật không biết hắn nghĩ như thế nào, dẫn theo liền dẫn theo đi, thế nhưng còn tính buông tha cho nhóm yêu đạo này, để hắn làm cường đạo, còn không bằng để ta làm.”
“Sầu Thiên Ca, ngươi nói có phải hay không?” Bộ Phong Trần cười nhìn ta liếc mắt một cái.
Chuyện đã xảy ra trong thời gian ngụy thánh ở cùng ta không biết giả nhân giả nghĩa có biết hay không, dường như giả nhân giả nghĩa tuy rằng không xuất hiện nhưng hắn có lẽ cũng biết một số sự tình, hoặc là có sự tình biết, có chút sự tình thoạt nhìn không biết.
Ta dạng tay ra tỏ ý không biết, nói: “Ta mặc kệ các ngươi ai đi ra, hiện tại có thể rời khỏi đây chưa?” Vội một buổi tối, ta đã có chút mệt mỏi, thân thể người phàm làm sao chịu được vất vả so với người tu hành như Bộ Phong Trần.”
Ngụy thánh vào, giả nhân giả nghĩa đi ra, ta đã dần tiếp nhận được nhân cách phân liệt của Bộ Phong Trần, lúc này đây nhìn thấy giả nhân giả nghĩa đi ra ta cũng không có nhiều cảm giác kinh ngạc, lực thích ứng của con người có đôi khi thật sự do bất đắc dĩ, chính là không biết chờ đến khi ngụy thánh xuất hiện phải mất bao nhiêu thời gian.
Ngụy thánh tạm thời tiêu thất cũng tốt, cũng không cần phải ngày ngày đối mặt với chuyện xảy ra cùng với ta ở trong núi lần trước.
Nam nhân, tuy nói việc gì đều đã làm nhưng mà không khỏi luôn luôn có chút xấu hổ.
…..
…..
Ngày đó sau khi giả nhân giả nghĩa đi ra, chúng ta liền rời khỏi phủ đệ quân doanh về trấn Nga Sơn, giả nhân giả nghĩa tựa hồ không muốn dây dưa cùng với Tiểu Mật Nhi và Thanh Phong, sau khi làm cho hai người tỉnh lại liền một mình trở về phòng, đóng cửa, không gặp ai.
Cho dù là cuối cùng Thanh Phong cùng Tiểu Mật Nhi muốn gặp mặt nói lời tạ ơn, Bộ Phong Trần cũng không mở cửa, kết quả là hai thanh niên phải ở ngoài cửa cúi đầu cảm tạ.
“Đại bá, người cùng Bộ tiên sinh kế tiếp muốn đi đâu?” Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong đã muốn rời Nga Sơn, đã nhận người thân, hung thi cũng xem rồi, Xuyên Sơn Giáp cũng không thấy, sau khi hôn mê Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong căn bản không nhớ rõ bọn họ có gặp qua bọn Xích Nhiêm.
Chuyện triều đình phân tranh linh tinh, bọn họ càng biết ít càng tốt.
So với yêu ma quỷ quái thường quấy nhiễu thì nhân gian càng hung hiểm phức tạp hơn nhiều, người tu hành không phải vì tránh đi thế giới phức tạp này mà hằng năm đều tu luyện ở thâm sơn cùng cốc hay sao?
Tuy rằng trong Thánh môn cũng có những lục đục, nhưng so với triều đình cùng thế gian hung hiểm thì kém hơn nhiều lắm, quả thực chính là giống như một tiểu hài tử vô hại mà thôi, trong Thánh môn nếu không phải trầm mê tu luyện thì cũng so bì ai lợi hại hơn khi chịu thiên lôi oanh đỉnh, kỳ thật Thánh môn là một nơi sống lý tưởng.
“Du ngoạn vài địa phương sau đó trở về tiếp tục tu hành.” Ta vỗ nhẹ đầu tiểu Mật Nhi, cùng với tiểu cô nương này chung sống vài ngày, lúc này chia lìa không khỏi có vài phần lưu luyến. Ta Sầu Thiên Ca cũng không có nhiều thân nhân, khi còn sống tuy rằng từng vì lợi ích chính trị mà cưới vợ sinh con, chỉ là một đứa nhỏ cũng chưa có.
Nếu có thể có một nữ nhi giống như Điền Mật Nhi, kỳ thật cũng không tồi, tuy rằng ta biết đại khái phải cô đơn cả đời rồi.
“Con luyến tiếc đại bá.” Điền Mật Nhi gương mặt buồn rầu.
Chuyện của Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong ở Nga Sơn Trấn đều xử lý xong rồi, hai người kia cũng phải rời đi trở về tìm sư phụ của bọn họ là Tam Khâu Đạo Nhân, mà ta cùng Bộ Phong Trần cũng phải rời Nga Sơn trấn.
“Cũng không phải về sau sẽ không gặp lại.” Ta cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Mật Nhi, nói “Tốt lắm, cũng không nên khóc nhè, nói không chừng không lâu sau chúng ta có thể gặp lại.”
“Ân!” Điền Mật Nhi gật đầu thật sâu, hướng về phía ta tươi cười “Con nhất định sẽ gặp lại đại bá, đến lúc đó đại bá phải tặng lễ vật cho con đó.”
“Được, nhất định.”
Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong rời khỏi Nga Sơn trấn, lên phía bắc tìm sư phụ của bọn họ, cũng may Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong cũng chưa thấy Bộ Phong Trần dùng phép thuật gì đặc biệt, nếu không cũng không biết giả nhân giả nghĩa sẽ làm gì đối với hai đứa nhỏ này, rõ ràng, Bộ Phong Trần lúc ở thế gian luôn che dấu pháp lực của mình.
Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong đi rồi, chúng ta cũng không tiếp tục ở lại Nga Sơn trấn, quay về khách điếm Nhất Song Nhân sao? Đột nhiên trong lúc đó cũng không đặc biệt muốn quay về.
Đi tìm Bạch Hà để hỏi chuyện? Thôi, bên người còn có giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, ta cũng không muốn gặp chuyện phiền toái nào nữa.
Quay về Thánh Môn? Lần này đi cũng không biết còn cơ hội quay về hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đi đến miền nam nhìn xem tám thuộc hạ của ta có sống yên ổn hay không, tốt hơn là đi miền nam du ngoạn một chuyến, vài năm trở lại đây ở miền nam cùng Thần Quốc cũng không có xảy ra phân tranh.
Sau khi nói chuyện với Bộ Phong Trần, hắn thật ra lại tỏ ra không có gì mà dễ dàng đồng ý, nam nhân này cũng thừa dịp ở đi vòng quanh thế gian một chuyến, bất đồng chính là trên đường đi miền nam, ta cùng Bộ Phong Trần có thêm một người hầu, một con Xuyên Sơn Giáp làm người hầu, hiện tại đang ở phía trước đảm đương vị trí xa phu (người đánh xe).
Ta cùng Bộ Phong Trần ngồi trong xe ngựa, ít nhất vài ngày đường mới từ Thần Quốc tiến vào miền Nam, mặc dù với pháp lực của Bộ Phong Trần có thể lập tức bay đến miền Nam.
Mùa xuân đã qua hơn phân nửa, khi tiến Viêm Hạ, thời tiết cũng trở nên ngày càng nóng, mặt trời thật to đâm vào ánh mắt con người không mở ra nổi, hiện tại cũng đã xế chiều, trước chạng vạng, chúng ta có thể đến được điểm nghỉ chân, theo biểu hiện của giả nhân giả nghĩa thấy được, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần hiển nhiên không biết trên người ta vẫn còn một sót một chút ít độc tính của thuốc.
Không biết cũng tốt, bản thân ta có thể ở trong phòng chịu đựng vượt qua.
Mặc dù bên ngoài xe ngựa thời tiết nóng bức, nhưng trong xe cũng rất mát mẻ, nguyên nhân có thể là do bên cạnh ta lúc này là một khối băng tỏa ra khí lạnh bức người Bộ… Phong… Trần…
“Lần trước vội vội vàng vàng trở về Thánh môn, không phải Thánh môn xảy ra chuyện gì cấp bách đó chứ?” Ngồi trên xe ngựa, ta buông bức màn xe xuống, tùy ý nói một câu với Bộ Phong Trần, giảm bớt không khí quỷ dị mà xấu hổ, từ khi lên xe ngựa, cả người Bộ Phong Trần đều tỏ ra khí lạnh, không nói một lời nhìn chằm chằm ta.
Bộ Phong Trần vẫn là nhìn ta, dùng một loại ánh mắt thản nhiên mà lại giống như đâm thủng người ta, loại ánh mắt này của hắn thật giống như là ta làm chuyện gì thực có lỗi với hắn, ai, kẻ điên, mặc kệ là ngụy thánh hay là giả nhân giả nghĩa, sống lâu quá khó tránh khỏi có chút bệnh điên điên.
“Ta rời khỏi một thời gian rồi.” Bộ Phong Trần không có trả lời câu hỏi của ta, chỉ giống như lầm bầm lầu bầu nói.
Hắn tiếp tục nói: “Lúc ta không ở đây, mấy ngày nay cùng hắn ở chung thế nào?”
Ta nhíu mi, ngữ khí của Bộ Phong Trần nghe là lạ.
“Còn không phải là bộ dáng kia.” Ta nhắm hai mắt tựa vào xe nghỉ ngơi, quả nhiên, mỗi ngày lúc chạng vạng một mình tránh ở trong phòng chống cự với dược tính thật quá mệt mỏi, một lần thì rất tốt, hai lần còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu mỗi ngày liên tục ba bốn lần như thế, thân thể cùng tinh thần đều cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi.
Có lẽ rõ ràng… Rõ ràng ngày đó ở trong núi cùng với ngụy thánh phát sinh…cái kia… sau đó cũng không cảm thấy mệt.
Tưởng tượng đến đây, trong óc ta sẽ hiện ra chuyện ngày đó phát sinh, hôm nay… quả nhiên vẫn là trời nóng quá, nếu không như thế nào đột nhiên cảm thấy hai gò má nóng bừng lên thế này.
“Sầu Thiên Ca.” Thanh âm của Bộ Phong Trần.
“Ân?” Ta nhắm mắt lại lên tiếng, chỉ là dần dần cảm thấy có chút cảm giác kỳ lạ, không đúng chỗ nào đó, dường như là… có người đến gần ta.
Ta mở mắt, gương mặt phóng đại của Bộ Phong Trần rõ ràng xuất hiện trước mặt ta.
“Ngươi làm cái gì?” Ta thử đẩy hắn ra, sau đó hắn lại đột nhiên bắt lấy tay của ta không buông.
“Ngươi cùng hắn là quan hệ thế nào, các ngươi không phải đã làm ra sự tình gì chứ, vì sao ngươi đối với ta lãnh đạm hơn trước rất nhiều.” Bộ Phong Trần gương mặt bình tĩnh dần dần tới gần, gương mặt phóng đại quá nhiều làm cho ta nhìn có chút choáng váng.
“Có cái gì mà làm loạn lên thế, hắn không phải là ngươi, ngươi không phải là hắn!” Ta trực tiếp đạp một cước, đừng cho là Sầu Thiên Ca ta không đánh mỹ nhân!
Từ đây tôi sẽ cố gắng giữ tiến độ mỗi ngày một chương, vì thời gian ít ỏi với lại không có beta nên có thể có nhiều lỗi, mong bạn đọc bỏ qua. Nếu đọc thấy lỗi, vui lòng để lại lời nhắc nhở để tôi có thể chỉnh sửa, giúp cho bản dịch được hoàn thiện hơn. Cám ơn các bạn đã theo dõi trong thời gian qua.
Trong giây lát, mấy yêu đạo cũng hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.
Xuyên Sơn Giáp sợ đến mức sững sờ tại chỗ không dám động đậy, ta rõ ràng nghe được tiếng hắn âm thầm nuốt nước miếng, Xuyên Sơn Giáp sợ hãi hẳn là đúng, dù sao ta cũng không biết trừ bỏ ta còn có vài người nhìn thấy được quá trình biến hóa thành hai người.
“Ngô, quả nhiên là Xuyên Sơn Giáp tu luyện ngàn năm.” Giả nhân giả nghĩa nhẹ nhàng liếc mắt với con Xuyên Sơn Giáp đứng phía sau ta, nói ra một câu làm cho hắn sợ tới mức run cầm cập.
“Ta, ta là người hầu của ngài nha! Tiên nhân, ta là người hầu của ngài nha…” Xuyên Sơn Giáp vừa tránh ở phía sau ta, vừa nhỏ giọng nói, nếu không phải hắn tin tưởng cho dù chạy thoát cũng sẽ bị bắt trở về, ta phòng chừng con yêu quái đáng thương này hiện tại đã nghĩ chui vào lòng đất để trốn.
“Người hầu?” Bộ Phong Trần có chút đạm mạc khẽ hừ một tiếng “Dẫn theo một con xuyên sơn giáp tu luyện ngàn năm ở bên người ngược lại dễ dàng thu hút sự chú ý, thật không biết hắn nghĩ như thế nào, dẫn theo liền dẫn theo đi, thế nhưng còn tính buông tha cho nhóm yêu đạo này, để hắn làm cường đạo, còn không bằng để ta làm.”
“Sầu Thiên Ca, ngươi nói có phải hay không?” Bộ Phong Trần cười nhìn ta liếc mắt một cái.
Chuyện đã xảy ra trong thời gian ngụy thánh ở cùng ta không biết giả nhân giả nghĩa có biết hay không, dường như giả nhân giả nghĩa tuy rằng không xuất hiện nhưng hắn có lẽ cũng biết một số sự tình, hoặc là có sự tình biết, có chút sự tình thoạt nhìn không biết.
Ta dạng tay ra tỏ ý không biết, nói: “Ta mặc kệ các ngươi ai đi ra, hiện tại có thể rời khỏi đây chưa?” Vội một buổi tối, ta đã có chút mệt mỏi, thân thể người phàm làm sao chịu được vất vả so với người tu hành như Bộ Phong Trần.”
Ngụy thánh vào, giả nhân giả nghĩa đi ra, ta đã dần tiếp nhận được nhân cách phân liệt của Bộ Phong Trần, lúc này đây nhìn thấy giả nhân giả nghĩa đi ra ta cũng không có nhiều cảm giác kinh ngạc, lực thích ứng của con người có đôi khi thật sự do bất đắc dĩ, chính là không biết chờ đến khi ngụy thánh xuất hiện phải mất bao nhiêu thời gian.
Ngụy thánh tạm thời tiêu thất cũng tốt, cũng không cần phải ngày ngày đối mặt với chuyện xảy ra cùng với ta ở trong núi lần trước.
Nam nhân, tuy nói việc gì đều đã làm nhưng mà không khỏi luôn luôn có chút xấu hổ.
…..
…..
Ngày đó sau khi giả nhân giả nghĩa đi ra, chúng ta liền rời khỏi phủ đệ quân doanh về trấn Nga Sơn, giả nhân giả nghĩa tựa hồ không muốn dây dưa cùng với Tiểu Mật Nhi và Thanh Phong, sau khi làm cho hai người tỉnh lại liền một mình trở về phòng, đóng cửa, không gặp ai.
Cho dù là cuối cùng Thanh Phong cùng Tiểu Mật Nhi muốn gặp mặt nói lời tạ ơn, Bộ Phong Trần cũng không mở cửa, kết quả là hai thanh niên phải ở ngoài cửa cúi đầu cảm tạ.
“Đại bá, người cùng Bộ tiên sinh kế tiếp muốn đi đâu?” Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong đã muốn rời Nga Sơn, đã nhận người thân, hung thi cũng xem rồi, Xuyên Sơn Giáp cũng không thấy, sau khi hôn mê Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong căn bản không nhớ rõ bọn họ có gặp qua bọn Xích Nhiêm.
Chuyện triều đình phân tranh linh tinh, bọn họ càng biết ít càng tốt.
So với yêu ma quỷ quái thường quấy nhiễu thì nhân gian càng hung hiểm phức tạp hơn nhiều, người tu hành không phải vì tránh đi thế giới phức tạp này mà hằng năm đều tu luyện ở thâm sơn cùng cốc hay sao?
Tuy rằng trong Thánh môn cũng có những lục đục, nhưng so với triều đình cùng thế gian hung hiểm thì kém hơn nhiều lắm, quả thực chính là giống như một tiểu hài tử vô hại mà thôi, trong Thánh môn nếu không phải trầm mê tu luyện thì cũng so bì ai lợi hại hơn khi chịu thiên lôi oanh đỉnh, kỳ thật Thánh môn là một nơi sống lý tưởng.
“Du ngoạn vài địa phương sau đó trở về tiếp tục tu hành.” Ta vỗ nhẹ đầu tiểu Mật Nhi, cùng với tiểu cô nương này chung sống vài ngày, lúc này chia lìa không khỏi có vài phần lưu luyến. Ta Sầu Thiên Ca cũng không có nhiều thân nhân, khi còn sống tuy rằng từng vì lợi ích chính trị mà cưới vợ sinh con, chỉ là một đứa nhỏ cũng chưa có.
Nếu có thể có một nữ nhi giống như Điền Mật Nhi, kỳ thật cũng không tồi, tuy rằng ta biết đại khái phải cô đơn cả đời rồi.
“Con luyến tiếc đại bá.” Điền Mật Nhi gương mặt buồn rầu.
Chuyện của Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong ở Nga Sơn Trấn đều xử lý xong rồi, hai người kia cũng phải rời đi trở về tìm sư phụ của bọn họ là Tam Khâu Đạo Nhân, mà ta cùng Bộ Phong Trần cũng phải rời Nga Sơn trấn.
“Cũng không phải về sau sẽ không gặp lại.” Ta cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Mật Nhi, nói “Tốt lắm, cũng không nên khóc nhè, nói không chừng không lâu sau chúng ta có thể gặp lại.”
“Ân!” Điền Mật Nhi gật đầu thật sâu, hướng về phía ta tươi cười “Con nhất định sẽ gặp lại đại bá, đến lúc đó đại bá phải tặng lễ vật cho con đó.”
“Được, nhất định.”
Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong rời khỏi Nga Sơn trấn, lên phía bắc tìm sư phụ của bọn họ, cũng may Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong cũng chưa thấy Bộ Phong Trần dùng phép thuật gì đặc biệt, nếu không cũng không biết giả nhân giả nghĩa sẽ làm gì đối với hai đứa nhỏ này, rõ ràng, Bộ Phong Trần lúc ở thế gian luôn che dấu pháp lực của mình.
Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong đi rồi, chúng ta cũng không tiếp tục ở lại Nga Sơn trấn, quay về khách điếm Nhất Song Nhân sao? Đột nhiên trong lúc đó cũng không đặc biệt muốn quay về.
Đi tìm Bạch Hà để hỏi chuyện? Thôi, bên người còn có giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, ta cũng không muốn gặp chuyện phiền toái nào nữa.
Quay về Thánh Môn? Lần này đi cũng không biết còn cơ hội quay về hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đi đến miền nam nhìn xem tám thuộc hạ của ta có sống yên ổn hay không, tốt hơn là đi miền nam du ngoạn một chuyến, vài năm trở lại đây ở miền nam cùng Thần Quốc cũng không có xảy ra phân tranh.
Sau khi nói chuyện với Bộ Phong Trần, hắn thật ra lại tỏ ra không có gì mà dễ dàng đồng ý, nam nhân này cũng thừa dịp ở đi vòng quanh thế gian một chuyến, bất đồng chính là trên đường đi miền nam, ta cùng Bộ Phong Trần có thêm một người hầu, một con Xuyên Sơn Giáp làm người hầu, hiện tại đang ở phía trước đảm đương vị trí xa phu (người đánh xe).
Ta cùng Bộ Phong Trần ngồi trong xe ngựa, ít nhất vài ngày đường mới từ Thần Quốc tiến vào miền Nam, mặc dù với pháp lực của Bộ Phong Trần có thể lập tức bay đến miền Nam.
Mùa xuân đã qua hơn phân nửa, khi tiến Viêm Hạ, thời tiết cũng trở nên ngày càng nóng, mặt trời thật to đâm vào ánh mắt con người không mở ra nổi, hiện tại cũng đã xế chiều, trước chạng vạng, chúng ta có thể đến được điểm nghỉ chân, theo biểu hiện của giả nhân giả nghĩa thấy được, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần hiển nhiên không biết trên người ta vẫn còn một sót một chút ít độc tính của thuốc.
Không biết cũng tốt, bản thân ta có thể ở trong phòng chịu đựng vượt qua.
Mặc dù bên ngoài xe ngựa thời tiết nóng bức, nhưng trong xe cũng rất mát mẻ, nguyên nhân có thể là do bên cạnh ta lúc này là một khối băng tỏa ra khí lạnh bức người Bộ… Phong… Trần…
“Lần trước vội vội vàng vàng trở về Thánh môn, không phải Thánh môn xảy ra chuyện gì cấp bách đó chứ?” Ngồi trên xe ngựa, ta buông bức màn xe xuống, tùy ý nói một câu với Bộ Phong Trần, giảm bớt không khí quỷ dị mà xấu hổ, từ khi lên xe ngựa, cả người Bộ Phong Trần đều tỏ ra khí lạnh, không nói một lời nhìn chằm chằm ta.
Bộ Phong Trần vẫn là nhìn ta, dùng một loại ánh mắt thản nhiên mà lại giống như đâm thủng người ta, loại ánh mắt này của hắn thật giống như là ta làm chuyện gì thực có lỗi với hắn, ai, kẻ điên, mặc kệ là ngụy thánh hay là giả nhân giả nghĩa, sống lâu quá khó tránh khỏi có chút bệnh điên điên.
“Ta rời khỏi một thời gian rồi.” Bộ Phong Trần không có trả lời câu hỏi của ta, chỉ giống như lầm bầm lầu bầu nói.
Hắn tiếp tục nói: “Lúc ta không ở đây, mấy ngày nay cùng hắn ở chung thế nào?”
Ta nhíu mi, ngữ khí của Bộ Phong Trần nghe là lạ.
“Còn không phải là bộ dáng kia.” Ta nhắm hai mắt tựa vào xe nghỉ ngơi, quả nhiên, mỗi ngày lúc chạng vạng một mình tránh ở trong phòng chống cự với dược tính thật quá mệt mỏi, một lần thì rất tốt, hai lần còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu mỗi ngày liên tục ba bốn lần như thế, thân thể cùng tinh thần đều cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi.
Có lẽ rõ ràng… Rõ ràng ngày đó ở trong núi cùng với ngụy thánh phát sinh…cái kia… sau đó cũng không cảm thấy mệt.
Tưởng tượng đến đây, trong óc ta sẽ hiện ra chuyện ngày đó phát sinh, hôm nay… quả nhiên vẫn là trời nóng quá, nếu không như thế nào đột nhiên cảm thấy hai gò má nóng bừng lên thế này.
“Sầu Thiên Ca.” Thanh âm của Bộ Phong Trần.
“Ân?” Ta nhắm mắt lại lên tiếng, chỉ là dần dần cảm thấy có chút cảm giác kỳ lạ, không đúng chỗ nào đó, dường như là… có người đến gần ta.
Ta mở mắt, gương mặt phóng đại của Bộ Phong Trần rõ ràng xuất hiện trước mặt ta.
“Ngươi làm cái gì?” Ta thử đẩy hắn ra, sau đó hắn lại đột nhiên bắt lấy tay của ta không buông.
“Ngươi cùng hắn là quan hệ thế nào, các ngươi không phải đã làm ra sự tình gì chứ, vì sao ngươi đối với ta lãnh đạm hơn trước rất nhiều.” Bộ Phong Trần gương mặt bình tĩnh dần dần tới gần, gương mặt phóng đại quá nhiều làm cho ta nhìn có chút choáng váng.
“Có cái gì mà làm loạn lên thế, hắn không phải là ngươi, ngươi không phải là hắn!” Ta trực tiếp đạp một cước, đừng cho là Sầu Thiên Ca ta không đánh mỹ nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.