Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 23: Ngoài ý muốn

Vạn Diệt Chi Thương

18/09/2020

Edit: Mèo Gà & Tình

Beta: Tình

—————————————————————–

Chương này giống như một biến cố, thụ tìm gặp công để lý sự rồi bị thanh âm bén nhọn làm cho bất tỉnh

——————————————————————————————————————–

“Ngươi muốn hại chết ta sao?” Bộ Phong Trần, ta biết ngươi có thể nghe được ta nói, đi ra!” Lúc chạng vạng, ta xuyên qua rừng đào đi tới gần thác nước.

Đã nhiều ngày chẳng biết tại sao liên tục thăng cấp, cũng có nhiều ánh mắt khác thường hướng về phía ta, trong đó không ít miệt thị cùng địch ý, trong lòng ta hiểu được, bởi vì ta không làm mà hưởng chắc chắn có không ít người không vừa mắt ta, nghe nói Tứ Trọng Môn gần đây đều nhận được không ít tố cáo.

Bất đắc dĩ, ta chỉ nghĩ muốn ở Thánh môn yên ổn sống qua ngày, chẳng biết tại sao trở thành mục tiêu công kích của mọi người, hiện giờ ta còn muốn im lặng ở Thánh Môn sống qua ngày, quả thực là vọng tưởng! Thánh tôn giả thế nào lại đột nhiên theo dõi người què còn bị hủy dung như ta?

“Vì sao tức giận?” Một bóng trắng xuất hiện phía sau ta, trước sau vẫn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đột ngột xoay người lại, ta nhìn chằm chằm Bộ Phong Trần một hồi, nói: “Vô thị hiến ân cần, phi gian tức đạo!” (Không có việc gì lại ân cần giúp đỡ, không gian trá cũng là trộm cướp!) Ngươi giúp ta khôi phục võ công, lại giựt dây ta tham gia Nhất Trọng Môn tranh đoạt chi chiến, ý đồ của ngươi là gì, chẳng lẽ là để một người bình thường đang sống tốt ở Thánh môn không thể yên ổn?”



Bộ Phong Trần mặt lạnh, đầy người thần khí, đúng lý hợp tình, bộ dạng vô tội, nói: “Sao nói ra lời ấy? Sầu Thiên Ca, ngươi hiểu lầm ý tốt của ta rồi, ta là thiệt tình giúp ngươi khôi phục võ công, không có ý khác.”

“Chỉ sợ là viên đạn bọc đường, bề ngoài ngọt như mật nhưng bên trong chứa độc, hảo tâm cùng hảo ý của ngươi, Sầu mỗ tâm nhận, ta nói sự giúp đỡ của ngươi cùng vị kia thánh tôn giả, làm cho người què đáng thương như ta phải sống thế nào đây?” Người của Thánh môn đều thực hẹp hòi, ta bất quá là thuận miệng xả ra cùng thánh tôn giả có quan hệ thân mật trong lúc mê sảng, lại không cẩn thận gặp lúc Bộ Phong Trần tắm rửa, hai người này giống nhau cứ dán mắt vào ta, không thuận theo không buông tha.

“Mỗi người đều muốn ngồi trên vị trí cao nhất của Nhất Trọng Môn, mỗi người đều muốn được Thánh môn môn chủ chỉ điểm mà đắc đạo, trẻ mãi không già, muôn đời bất diệt”, Bộ Phong Trần nhìn về phía ta, tựa hồ không hiểu được vì sao ta sẽ buông tha cho cơ hội tốt như vậy, “Ngươi không nghĩ trường sinh bất lão sao?”

“Trường sinh bất lão……….”. Thánh tôn giả chẳng lẽ là trường sinh bất lão? Kinh ngạc trong nháy mắt xẹt qua, cười cười, nói “Trường sinh bất lão, không biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước, nhưng người sống rốt cuộc vì cái gì? Danh lợi, quyền thế ta đã không muốn dính vào, cho dù thọ cùng thiên địa, chỉ sợ khi đó ta sớm không phải người, mà cùng núi, cùng biển như nhau………”

Ngừng một chút, ta đột nhiên nhìn thẳng vào hai tròng mắt lạnh như băng của Bộ Phong Trần, thêm vài phần trêu tức nói: “Cùng ngươi giống nhau, trên người đã không có chút hơi thở của loài người, trừ bỏ lạnh như băng vẫn chỉ có lạnh lùng, người như vậy cùng người chết có gì khác nhau.”

“Ha hả ~” Bộ Phong Trần cúi đầu cười yếu ớt, “Sầu Thiên Ca, ngươi làm sao biết trên người ta không còn hơi thở của con người? Ta ~”

Bộ Phong Trần vừa mới muốn nói gì đó, ở thác nước cách chúng ta không xa đột nhiên nhẹ nhàng rung động.

Mi mắt hơi giật giật, trực giác ta mách bảo nguy hiểm đang đến, đây là có chuyện gì?

Tốc độ dòng chảy dần dần trở nên chầm chậm, từng đợt nhiệt khí tản ra giống như sắp sôi trào.

Nước sông bên dưới thác nước “ùng ục ùng ục” rung động, bốc lên bọt nước.



“Két ~!”

Một thanh âm cực kỳ bén nhọn đột nhiên vang lên bên tai, giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua băng chói tai, trong nháy mắt khiến màng tai đau đớn, đầu từng đợt từng đợt đau dữ dội, như là bị người ta dùng châm đâm vào, chuẩn xác ở tại ấn đường của ta.

“Ngô!”

Đây là có chuyện gì?

Hai tay che lỗ tai, thình lình âm thanh quỷ dị làm cho ta nhất thời phản ứng, âm thanh chói tai giống như châm chọc mù mắt ta, một mảnh đen tối trước mắt, cái gì cũng đều không thấy.

Đáng chết, ta đã què chân nên sẽ không làm mù mắt ta nữa đi?!

Trong lúc đau đớn cùng hỗn độn, ta chỉ cảm thấy được có người bắt lấy tay ta, mất đi tri giác, xúc cảm liền trở nên linh mẫn, ta cảm giác được rõ ràng có người lôi kéo tay của ta đem ta túm vào trong ngực, lần đầu tiên cùng người như thế thân mật nhưng trong nháy mắt, không cảm thấy không thoải mái.

Thậm chí là cảm thấy được…………cảm giác an tâm không thể hiểu?

Thật sự là điên rồi……….

Bộ Phong Trần chết tiệt, từ khi hắn xuất hiện đều không mang cho ta sự tình gì tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook