Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 121: Ta bồi hồi, ta do dự

Vạn Diệt Chi Thương

18/09/2020

Không hổ là Bộ Phong Trần mặt than, cho dù lúc thổ lộ tình cảm với người ta cũng không biểu hiện một chút kích động nào, hoặc là thẹn thùng, khẩn trương gì hết, vẫn là khuôn mặt thanh mĩ lại lạnh lùng đạm mạc như băng, miệng nói lời thổ lộ ‘ta thích ngươi’.

Không phải chưa được người ta thổ lộ qua, chỉ là không thể bình thường một chút hay sao?

Lúc Bộ Phong Trần thổ lộ cùng với nói chuyện bình thường không có gì phân biệt, không giống như biểu đạt tâm ý, càng giống như là trình bày một chuyện rất là bình thường.

Còn Bạch Hà? Nam nhân kia quả thực chính là muốn đem ta nhốt cả đời ở trong lồng không thả ra, loại thổ lộ này quá mức đáng sợ cùng cực đoan.

Còn có ai nữa, Triệu Thành thì có tính không? Mở miệng chính là ‘Ai, dâng tặng cho ngài cả giang sơn cũng không sao cả!’, ngay cả hoàng đế miền Nam còn chưa có làm được mà muốn tặng ta cả giang sơn.

Thế giới này… Sẽ không có người bình thường được một chút hay sao?

Sầu Thiên Ca ta, liền thế nào cũng phải bị… bởi những người kỳ quái này hay sao?

“Không có nghe hiểu?” Thấy ta chỉ đứng im không nói, Bộ Phong Trần lại lập lại một lần, ánh mắt lạnh nhạt, ngữ khí kiên quyết, mặt không đổi sắc. “Ta thích ngươi, Sầu Thiên Ca.”

“Cho nên?” Ta nhíu mày, chậm rãi nhấm nuốt chữ ‘thích’ trong miệng Bộ Phong Trần nói ra là có ý tứ gì.

Sắc mặt dịu đi, Bộ Phong Trần khẽ nhếch khóe miệng kéo bàn tay đang nắm tay của ta, mỉm cười chậm rãi nói: “Thế gian hỗn loạn, nhân thế nhiều trắc trở, sau khi Triệu Thành lên ngôi, hãy cùng ta trở lại Thánh môn, ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi.”

“Bộ Phong Trần, từ từ — ” Lời này của Bộ Phong Trần nghe ra có chút bất khả tư nghị, được rồi, ta biết ngươi thích ta, ta cũng thật cao hứng ngươi có thể thích ta, bất quá có hai vấn đề.

“Ta còn chưa nói là thích ngươi hay không, ngươi liền xác định ta sẽ cùng ngươi đi về Thánh môn?” Còn không có trả lời, Bộ Phong Trần liền xác định ta sẽ cùng hắn trở về, ta hí mắt nói “Thánh môn chỗ kia có gì hay đâu, còn không bằng ta ở lại thế gian dùng tiền đi khắp nơi hưởng mỹ vị, vì sao phải cùng ngươi trở lại Thánh môn chứ?”

“Sầu Thiên Ca.” Bộ Phong Trần lại gọi tên ta, cho tới bây giờ đều không có cảm giác lúc hắn gọi tên ta, làm sao lại làm cho ta tâm phiền ý loạn thế này!

“Ngoại trừ ta ra, ngươi có từng chủ động nắm tay ai chưa?” Bộ Phong Trần cầm tay ta ôn nhu hỏi.

Ta lắc đầu, đừng nói là nắm tay, ai dám đến gần ta liền đánh hắn thành đầu heo!

“Ngoại trừ ta ra, ngươi có từng chủ động ôm người khác?” Bộ Phong Trần mỉm cười tiếp tục hỏi.

Chần chờ một lát, ta nhẹ nhàng lắc đầu, lời tuy thế,c ó thể có thời điểm… Có đôi khi ôm Bộ Phong Trần cũng là dưới tình huống bất đắc dĩ.

“Ngoại trừ ta, ngươi có từng chủ động thư phục dưới thân người khác?” Bộ Phong Trần hỏi.

Thư phục? Trừng mắt một cái, ta quát hắn: “Được rồi, đừng có nói nữa! Cùng ngươi… Cùng ngươi làm cái việc kia cũng không phải vì trúng dược hay sao, việc này không thể xem như ta chủ động.”



Tuy rằng đã giải thích qua, nhưng Bộ Phong Trần làm bày ra một bộ dáng đăm chiêu mỉm cười, thật sự là hận không thể bị người ta đấm cho một phát!

“Ta đây đổi cách nói nhé, nếu là người khác đối với ngươi giống như ta đối với ngươi, sau khi tỉnh lại ngươi sẽ cùng hắn ở một chỗ?” Câu hỏi của Bộ Phong Trần giống như một cây chậm đâm thật mạnh vào nhược điểm của ta, bén nhọn lại chuẩn xác.

Chính xác, có lẽ ta bởi vì dược tính mới phát sinh quan hệ với Bộ Phong Trần, nhưng có thể sau khi thanh tỉnh sẽ không giống cùng với người khác, mới đầu tuy rằng cũng không thoải mái, mất hứng, nhưng cho tới bây giờ đều không nghĩ muốn giết chết Bộ Phong Trần, cái loại hận ý này chưa bao giờ xuất hiện.

Bộ Phong Trần hỏi một loạt câu hỏi này, ta nhất thời mới phát hiện chính mình đối với không nghĩ sau khi hỏi ta những vấn đề này có thể làm cho ta tin rằng ta thật sự thích ngươi chứ?” Hí mắt nhìn Bộ Phong Trần nắm tay ta, ta dùng một bàn tay khác vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay hắn, đối nam nhân mỉm cười, nói “Bộ Phong Trần Bộ đại môn chủ, ngươi cũng không nên quên, ta không chỉ có một mình ngươi là đặc thù.”

Thân mình nghiêng về phía trước tìm tòi, ta đánh giá khuôn mặt đẹp đến quá đáng của Bộ Phong Trần, ôn nhu nói: “Còn có hắn, một người khác trong cơ thể ngươi.”

“Bộ Phong Trần, có lẽ ta đối với ngươi có cảm giác rất khác biệt, càng về lâu về dài càng rõ ràng, cảm giác của ta thật là thích, thích Bộ Phong Trần.” Mỉm cười, ta ôm lấy hai má Bộ Phong Trần, gằn từng tiếng nói “Chỉ là Bộ Phong Trần không phải chỉ có một, phải không? Bộ Phong Trần có hai người, ngươi cũng không phải là duy nhất.”

“Ngươi nói, ta phải lựa chọn thế nào đây, ta nên đối mặt với ngươi và hắn thế nào, ta lại nên… đối mặt với phần tình cảm ở sâu trong nội tâm, đến tột cùng, phần thích đó, là ngươi hay là hắn.”

Bộ Phong Trần bình tĩnh không nói, chỉ yên lặng nhìn ta, trong mắt một mảnh không hề bận tâm.

“Nên nói, ta đều đã nói” mắt nhìn bóng đêm sâu thẩm ngoài cửa sổ, ta cười đưa tay kéo Bộ Phong Trần, vừa nhẹ nhàng ôm, vừa bước nhẹ hướng ra cửa “Bộ Phong Trần, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn thế nào, là chọn ngụy thánh hay là giả nhân giả nghĩa?”

“Nếu ta là ngươi?” Bộ Phong Trần nhẹ nhàng cau mày, đi theo bước chân của ta ra bên ngoài, cho đến cuối cùng bị ta đưa đến cửa phòng bên cạnh.

“Đúng vậy, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn Bộ Phong Trần nào?” Dừng bước, ta liếc cánh cửa phòng nửa mở, hai tay hướng trên thân nam nhân đẩy một cái, trước khi Bộ Phong Trần kịp mở miệng thì ta đã đẩy hắn ra khỏi phòng.

“Phanh!” Một tiếng, không chút do dự đóng chặt cửa lại.

“Sầu Thiên Ca?” Ngoài cửa, Bộ Phong Trần hô một tiếng.

“Bộ Phong Trần, Bộ đại môn chủ, đêm nay ngươi ngủ một mình ngon giấc nha!” Dựa lưng lên cửa, khóe miệng của ta không khỏi giương lên, Bộ Phong Trần thổ lộ với ta, a ha ha ha!

Ta còn nghĩ Bộ Phong Trần đã sống rất lâu, phỏng chửng ngay cả hỉ nộ ái ố đều phân không rõ, không ngờ có thể nói ra những lời mê hoặc lòng người đến thế, còn có thể… thổ lộ tình cảm nha!

“Một mình… ngủ được sao?” Thanh âm Bộ Phong Trần từ khe hở cửa sổ truyền vào.

“Được chứ, làm sao lại không được?” Ta thổi tắt ngọn nến trong phòng, nhất thời một mảnh tối đen.

Cách cánh cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh nam nhân bồi hồi bên ngoài.

Bộ Phong Trần a Bộ Phong Trần, ngươi có thể hay không đừng làm ta động lòng nữa chứ?

Nằm lên giường đắp chăn kín mít, xoay mặt vào tường, không nhìn bóng người lung lay trước cửa.



Thích… Đích thật là thích…

Trong tình huống Bộ Phong Trần từng bước ép sát, ta dĩ nhiên cảm giác được bản thân đối với hắn không phải đơn giản, chỉ là đôi khi cảm tình quá mức phức tạp, phức tạp đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng, phức tạp đến mức ngay cả bản thân cũng đều nhìn không rõ, Bộ Phong Trần là một người, hay là hai người.

Ta thích là ngụy thánh, hay giả nhân giả nghĩa?

Đời này sợ nhất chính là sợi dây tình cảm, thích chính là thích không thích chính là không thích, nhưng hôm nay khó có thể phân rõ, làm cho ta nhất thời không biết phải làm sao.

Vấn đề phức tạp, vẫn là để ngày mai giải quyết, đi được bước nào hay bước đấy, cho tới bây giờ ta cũng không miễn cưỡng chính mình làm chuyện mà ta không thích.

Một đêm này, là đêm duy nhất ngủ một mình trong suốt một tháng nay.

Kỳ thật cũng không tệ lắm!

……

……

Thái tử vừa đi, hoàng cung không có bóng người, ta không có gặp qua Triệu Thành hoặc nghe được tin tức gì từ hắn, chợt nghe Bộ Phong Trần nói, Thái tử gần đây không có chuyện gì, muốn chúng ta ở lại Hoàng Thành nghỉ ngơi cho tốt, đi dạo xung quanh.

Kỳ quái, việc như thế mà ta cũng không biết mà Bộ Phong Trần lại biết?

Hay Triệu Thành nói với ngươi?

“Dĩ nhiên không phải” Bộ Phong Trần trả lời “Người quan trọng chỉ cần xuất hiện ở thời điểm quan trọng, chúng ta hiện tại không cần giúp đỡ, cũng không cần vội giúp.”

Được rồi, nếu không cần giúp thì thôi, nhàn hạ cũng tốt, thực thoải mái, khoái hoạt.

“Thu đại ca, Bộ tiên sinh, các người muốn đi đâu để ta dẫn đi! Từ nhỏ ta lớn lên ở đây, chỗ nào chơi vui, chỗ nào có đồ ăn ngon, rượu ngon, ta đều biết!” Triệu Thiệu từ đâu nhảy ra thế nhỉ?

“Tìm người dẫn đường có nhiều điểm tốt hơn, tuy rằng nhiều năm trước ta từng đến miền Nam Hoàng Thành, nhưng thời gian đã lâu, rất nhiều chỗ đã thay đổi.” Nguyên lai là Bộ Phong Trần tìm tới.

Được rồi, nếu phải đi chơi, thì đi nơi nào chơi vui?

“Thu đại ca, Bộ tiên sinh, hôm nay chúng ta đi dạo thành Nam, thế nào? Nơi đó… gần đây mở một đổ phường không tồi, không biết nhị vị…”

“Đổ phường a, rất tốt!” Ta chính là thật lâu không đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook