Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 133: Thọ yến đẫm máu

Vạn Diệt Chi Thương

18/09/2020

Ngày mừng thọ thiên tử miền Nam là hôm nay.

Quảng trường ở phía trước hoàng cung đại điện đã sớm được bố trí tỉ mỉ, quảng trường thật lớn, cũng đủ cho mấy vạn người, quảng trường lại chia thành ba khu, hai khu cách nhau bởi dòng kênh nhỏ và nối với nhau bởi cầu đá hình vòm, trong đó khu chính giữa là lớn nhất, cũng là nơi đặt sân khấu cùng với vị trí ngồi quan trọng chủ yếu trong thọ yến.

Một phần bàn tiệc bố trí ở quảng trường phía trên nối với đại điện, khu quảng trường này cũng không lớn lắm, nhưng phía trước là thềm đá cao cao lối đi lên đại điện hoàng cung, nơi này chủ yếu là chỗ ngồi của một vài người thuộc hoàng tộc cùng trọng thần, đi tiếp về phía trước hướng lên trên thềm đá, ở cửa chính đại điện là chỗ ngồi của hoàng đế miền Nam cao cao tại thượng.

Xa hoàng đế nhất là ba khu quảng trường là chỗ ngồi của nam lão nhân mà hoàng đế miền Nam mời tới, cùng với phường ca vũ dân gian.

Bốn phía xung quanh quảng trường đều là quân binh, mỗi người đều đeo đao trên lưng, mặc khôi giáp, sắc mặt lạnh lẽo, đứng im như tượng.

Vốn Bộ Phong Trần không muốn đưa ta theo nhưng có thể hắn nghĩ lại nếu không mang ta theo thì ta cũng theo Triệu Thiệu trà trộn vào, nghĩ tới nghĩ lui, Bộ Phong Trần vẫn dẫn ta theo bên người.

Khi chúng ta đi vào quảng trường, không ít hoàng tộc cùng khách quý đã tới, phóng tầm mắt nhìn quanh, đại bộ phận người hoàng tộc quyền quý đều cười đến xấu hổ, cười đến cứng ngắc, thoạt nhìn không hề thoải mái, còn có một vài người ánh mắt ưu sầu nhìn xung quanh, mỗi khi nhìn đến vệ binh ở phụ cận, sắc mặt càng thêm khó coi.

Phần lớn người ở đây đối với tình huống dị thường hôm nay không biết quá nhiều, nhưng một vài người hoàng tộc quyền quý có thể tiếp cận đến trung tâm của vấn đề đều hiểu được, huống chi mấy ngày nay bên trong Hoàng Thành tăng cường tuần tra, tay sai của hoàng đế nhúng tay vào thủ vệ Hoàng Thành, hôm nay còn có một đám vệ binh vũ trang

đầy đủ đứng xung quanh, muốn bình tĩnh cũng khó.

Nhìn kỹ, có không ít người chỉ đi một mình đến tham gia thọ yến, không có mang theo vợ con.

“Phải luôn đứng bên cạnh ta.” Những lời này từ khi bước vào cánh cửa hoàng cung, Bộ Phong Trần đã nói ba lần.

“Đã biết, đã biết, ngươi xem đi.” Đem chân duỗi ra quơ quơ đôi chân mang giày trước mặt Bộ Phong Trần, nói: “Mang nó rồi không thể rời xa ngươi được.”

Bộ Phong Trần ảm đạm cười, dẫn theo ta trà trộn vào bên trong hàng ghế ở quảng trưởng thứ hai, người ở đây nhiều nhất, cũng dễ che giấu nhất, có rất nhiều người cũng giống ta với Bộ Phong Trần được các hoàng tử mời tới, mọi người ai cũng không biết ai nên cũng không dễ lộ.

Ta cùng Bộ Phong Trần ngồi ở gần sân khấu, một bàn ngồi mười người, trên bàn này ngoại trừ ta cùng Bộ Phong Trần, còn có Xuyên Sơn Giáp và Tam Khâu đạo nhân.

“Đại hoàng tử tin tưởng ngươi sao?” Có chút tò mò, mấy ngày nay Bộ Phong Trần cùng Đại hoàng tử Triệu Kỳ đã nói những gì.

Bộ Phong Trần lắc đầu, nói: “Hắn sẽ không tin ai cả, kể cả ta.”

“Vậy sao?” Mấy ngày nay Bộ Phong Trần làm cái gì nhỉ.

Cầm lấy chén trà, Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Chỉ là mượn hắn một ít tiền, thuận tiện nhìn xem một vài người bên cạnh hắn mà thôi.”



Là tìm hiểu tài lực của Triệu Kỳ à.

“Việc này như thế nào không để các đệ tử của ngươi đi làm?” Chuyện tìm hiểu tin tức này nọ, sao phải đích thân Bộ Phong Trần ra tay?

“Đệ tử?” Tam Khâu đạo nhân buồn bực đột nhiên chọt vào một câu, hồ nghi nhìn Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần cũng không thèm để ý tới hắn, uống một ngụm trà, nói: “Việc này là việc riêng của ta, không tiện để cho mấy người dư thừa nhúng tay vào.”

“Ha hả, là sợ gặp phải mấy người phiền toái kia chứ gì? Mấy người kia đã đến đây cả rồi, là vì ngươi mà tới, đến lúc đó ngươi phải làm sao?” Ta hỏi.

“Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm lặng như nước.” Ảm đạm cười, Bộ Phong Trần nói những lời làm cho ta không thể nào hiểu nổi.

Mặc kệ Bộ Phong Trần hôm nay đối phó với năm trong chín vị trưởng lão như thế nào, chỉ thế thôi cũng đủ biết, trận chiến ở thọ yến hôm nay thật sự phấn khích, làm sao ta có thể không đến?

Khi đến chính ngọ, lúc mặt trời đứng bóng, một trận kèn đồng vang lên, cánh cửa màu vàng của đại điện chậm rãi mở ra, tiếng bàn tán xôn xao nhất thời im bặt, moi người đều đứng lên, bởi vì ở thọ yến có một vài vị khách quý đặc biệt, cho nên tất cả mọi người đều không cần quỳ xuống, chỉ cần đứng hành lễ.

‘Bang bang phanh —‘ cái trống đặt ở bên cạnh sân khấu được đánh lên.

Quảng trường hai bên từng đoàn người nối đuôi nhau mà vào, chúng hoàng tử hoàng nữ, khách quý ở các nước cùng với một vài vị khách thần bí mà hoàng đế mời tới cũng ở trong đó, năm vị đại trưởng lão ngồi riêng một bàn, một đám đều là mặt than.

Đi đầu đoàn người từ bên trái vào dĩ nhiên là Thái tử đương triều Triệu Thành, mà Đại hoàng tử Triệu Kỳ dẫn theo đội ngũ từ phía đối diện đi tới, hai thế lực mạnh mẽ gặp nhau, bất quá là gật đầu mà cười. Ngoại trừ… người hoàng tộc còn có các sứ giả đến từ các quốc gia khác, trong đó dĩ nhiên cũng có sứ giả của Thần Quốc, không biết Bạch Hà phái ai đi đến đây.

Ta hơi nghiêng đầu nhìn, không nhìn rõ lắm, vừa rồi còn suýt chút nữa trượt chân ngã xuống, sứ giả của Thần Quốc cư nhiên là Bạch Hà tự mình tới! Nam nhân này tuy rằng để chút râu nhưng làm sao ta không nhận ra hắn được?

Bạch Hạ tự chạy đến miền Nam làm cái gì nhỉ?

Lúc này tiếng trống dần dần ngừng lại, tất cả khách đều đã ngồi vào vị trí, miền Nam lão hoàng đế rốt cuộc từ trong đại điện đi ra, cơ hồ tất cả mọi người đều hướng lão hoàng đế cúi đầu, một bàn của chúng ta vẫn không hề nhúc nhích, Bạch Hà ở quảng trường thứ nhất cùng với năm vị trưởng lão cũng đứng thẳng.

Mặc dù khoảng cách đến lão hoàng đế có chút xa nhưng vẫn có thể thấy rõ được dáng vẻ của hắn, hơn một năm qua, miền Nam lão hoàng đế già hơn rất nhiều, sống lưng vẫn thẳng như trước nhưng ngoài ý muốn lộ ra một cỗ thê lương.

Miền Nam hoàng đế quả thật đã già, mặc dù hắn mặc hoàng bào hoa lệ, đầu đội mũ mão tối cao, nhưng hơi thở như mặt trời sắp lặn quả thật rõ ràng, lão hoàng đế bước đi có chút chậm chạp, hôm nay là mừng thọ của hắn, trên mặt hắn lại không thể hiện ra chút vui mừng, trong ánh mắt lại phản phất vài tia tinh quang của cáo già, trên người mơ hồ có bóng dáng của Triệu Thành, chỉ là so với Triệu Thành hơn vài phần sát khí.

Làm sao có thể quên được, lão hoàng đế này lúc trẻ tuổi chính là kẻ làm chủ trên chiến trường, lão hổ cho dù già, cũng có thể cắn chết người.



Bên người lão hoàng đế có hai người, bên trái chính là thái giám Đức Trà mà ta nhìn thấy ở tửu lâu, trên mặt trét đầy son phấn, bên phải là một lão nhân áo bào màu tro, cao cao gầy gầy, ta nhớ rõ hắn chính là quốc sư của miền Nam.

Ngoại trừ ba người này ra, những người khác đều đứng rất ra hoàng đế, cho dù là Thái tử Triệu Thành cũng phải ngồi phía dưới thềm đá, Triệu Thành hôm nay thoạt nhìn khá thoải mái, trên mặt mang ý cười như cây trong gió, nam nhân này tựa hồ cảm giác được tầm mắt của ta, thế nhưng có thể xuyên thấu qua đám người nhìn lại ta, cười đến có chút chua sót cùng mất mác.

Bên cạnh Triệu Thành là Triệu Thiệu, còn lại là một trung niên nam nhân trên danh nghĩa là phụ thân của Triệu Thiệu, miền Nam Trấn Sơn Hầu, cũng là một trong số những đệ đệ của hoàng đế, không biết vị Trấn Sơn Hầu thoạt nhìn bình tĩnh này tính đứng về phe nào.

Mà vị phế Thái tử, cũng là một bộ mặt mỉm cười, bên cạnh hắn là người ta từng gặp ở Thanh Thành, Đại tướng quân Vệ Phong.

Lão hoàng đế ngồi vào chỗ của mình, vẫn như cũ nửa híp mắt, quét mắt nhìn một lượt những người trên quảng trường đều im lặng như tờ, yên lặng thế này có thể khiến cho lòng người bị áp lực, ánh mắt của hắn tuy rằng già nua, lại vẫn mang theo uy nghiêm của chúa tể rừng xanh.

“Bắt đầu đi…” Ngồi trên ghế nhẹ nhàng vung tay, lão hoàng đế nói xong ba chữ, giống như hôm nay không phải mừng thọ của hắn mà là đang tiến hành nghi thức nào đó.

“Bắt đầu —” Đức công công bên người hoàng đế hô lên một tiếng.

‘thùng thùng đông—-‘ tiếng trống trên sân khấu lại vang lên, những nữ tử trang phục sặc sỡ đều hóa thành tiên nữa đi lên sân khấu, trong tay là đào mừng thọ, múa một khúc tiên nữ chúc thọ.

Ngồi ở dưới đài xem nhóm mỹ nữ nhảy múa, vừa nhấm nháp mỹ vị trên bàn.

“Sắp tới tiết mục dâng lễ vật, ngươi có biết Đại hoàng tử chuẩn bị ‘hảo lễ vậy’ gì dâng tặng hoàng đế không?” Tuồng hay chân chính còn ở phía sau, làm cho người ta chờ đợi sốt cả ruột.

“Chút nữa sẽ biết thôi.” Ảm đạm cười, Bộ Phong Trần lột một trái nho nhét vào miệng ta. “Ngươi ăn cơm trước đi.”

Cảm giác có người nhìn qua chỗ chúng ta, ta hơi nghiêng đầu nhìn lại, tầm mắt này đến từ phía quảng trường thứ nhất, có Đại hoàng tử, xem ra Triệu Kỳ đã phát hiện ra Bộ Phong Trần, quả nhiên, Bộ Phong Trần này cũng không ngụy trang một chút, bộ dáng của hắn muốn xen lẫn trong đám người thật rất khó.

Còn có Thái tử Triệu Thành cùng với ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Hà, Bạch Hà cũng thấy ta rồi?

“Đáng tiếc nhiều mỹ vị thế này, phần lớn đều là món ăn mặn mà ngươi không thể đụng vào.” Lắc đầu thở dài, ta lột một trái nho đút cho Bộ Phong Trần, cười nói: “Hoa quả có thể ăn được chứ?”

Chính là cố ý thể hiện ân ái thì sao?

“Hai người các ngươi trước mặt bàn dân thiên hạ không biết xấu hổ! Ai, thói đời ngày sau a!” Một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tam Khâu đạo nhân vỗ bàn đưa lưng về phía chúng ta, vừa lúc chạm mặt người bên quảng trường thứ nhất, hắn đột nhiên than thở vài tiếng “Mấy lão bất tử kia như thế nào cũng đến đây?”

Nguyên lai, Tam Khâu đạo nhân cũng quen biết năm vị trưởng lão?

Tiên nữ chúc thọ đã chấm dứt, nhóm vũ nữ vẫn đứng lại sân khấu chưa đi xuống, mọi người ở đây hồ nghi không thôi, mấy nữ tử này đột nhiên rút dao găm từ trong áo đâm vào ngực mình, cùng đồng thanh hét lên: “Hoàng đế bất nhân! Trời gieo tai họa!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook