Chương 39: 9: Rơi Vào Tay Giặc!
Mạc Cố
08/01/2017
Trời đêm đầy sao, gió cát bạt ngàn thổi cay tầm mắt. Ban ngày sức nóng có
thể nung chín da thịt, bên tai chỉ có tiếng gió thổi, trong mắt chỉ có
cát bỏng, lồng ngực đau nhức vì liên tục hít vào cát vàng, vắng lặng tựa như miền đất chết. Khâu Mộc, vào đêm, cuộc sống mới vừa bắt đầu.
Lều trại lụp xụp nối tiếp giữa những rặng đá, từng nhóm người tụ tập xuất hiện xuyên qua những cụm lều bạt, hướng về phía trung tâm Khâu Mộc, nơi ánh đuốc rực rỡ thắp sáng khu vực mua bán trao đổi nô lệ. Khâu Mộc thuộc quản hạt của Đại Triều, nhưng nơi này là thành thị duy nhất biên giới, lại là một sa mạc khô cằn khắc nghiệt, nơi mà quan quân Đại Triều cũng đã sớm lười quản. Lâu dần, nơi đây đã trở thành thiên đường của bọn phạm tội từ khắp nơi.
Hỗn tạp, dơ bẩn, nguy hiểm, cướp bóc, và nô lệ đã trở thành những điều đầu tiên mà người ta nghĩ đến khi nhắc tới Khâu Mộc. Chợ nô lệ Khâu Mộc, là thị trường buôn bán nô lệ nổi tiếng nhất, phong phú nhất, đặc sắc nhất trong các tuyến đường buôn người xuyên quốc gia.
Nơi đây, bạn luôn có thể tìm thấy mặt hàng phù hợp với yêu cầu, sở thích cá nhân của mình. Các loại mặt hàng được chủ buôn đánh giá theo các tiêu chuẩn ‘đồng nát’, ‘qua tay’, ‘mới nguyên’, ‘độc lạ’, ‘thường’, ‘quý’, ‘hiếm’,… giá trị cũng theo đó mà thay đổi. Nô lệ ở Khâu Mộc đôi khi cũng được xem như phương tiện trao đổi tài vật, tựa như châu báu. Chủ nhân có thể dùng nô lệ đổi nô lệ, nô lệ đổi thực phẩm, hoặc đổi rất nhiều những thứ khác, chỉ cần tìm đúng người, đúng nhu cầu trao đổi với nhau. Nô lệ, là một món hàng sống.
Đêm nay, lửa sàn đấu giá sáng hơn bao giờ hết, không khí trên sàn giao dịch cũng nóng hơn bao giờ hết. Chủ thương sau khi rao bán một loạt các mặt hàng có được của ngày hôm nay, chiêng trên tay bắt đầu gõ một hồi dài kêu gọi chú ý từ bốn phương tám hướng chung quanh.
Mọi người tụ tập quanh sàn đấu giá háo hức trông ngóng về phía chủ thương. Phàm là người ở đây đều biết, mỗi khi chủ thương gióng một hồi chiêng dài như vậy, tức là mặt hàng sắp sửa lên sàng có giá trị rất cao. Mặc dù Khâu Mộc nổi tiếng buôn bán nô lệ, thế nhưng lâu lắm rồi chưa từng thấy chủ thương nào gióng một hồi chiêng dài như vậy, vang như thế. Khẳng định là hàng quý hiếm khó được.
Tin tức nhanh chóng lan nhanh, người tụ tập cũng càng lúc càng nhiều. Chủ thương mãn nhãn nhìn đám đông tụ tập bên dưới, cho dù bọn họ đều trùm kín mít, thế nhưng với kinh nghiệm buôn người bao nhiêu năm, ông ta rất rõ ràng dưới những lớp áo trùm kia đều là kim ngân châu báu, tiền a tiền a tiền!!!
Nghĩ tới hàng hiếm mà mình may mắn có được trong tay, đêm nay chỉ cần bán ra với món lời kết xù, ông ta lập tức có thể ôm tiền hồi hương dưỡng già, không cần phải ngày ngày ngập lặn ở khắp nẻo đường như vậy nữa. Mặc dù tiền tài vô tận, thế nhưng bộ xương của ông cũng đã rã rời rồi, bây giờ mà không chịu về quê hưởng già, thì còn chờ đến bao giờ nữa?!
Nghĩ vậy, nét cười trên mặt càng lúc càng đáng khinh.
“Các vị, đêm nay, Chu mỗ muốn giới thiệu với các vị, một mặt hàng vô cùng, vô cùng quý hiếm, có thể nói là vô giá. Vì vậy lần này, Chu mỗ sẽ không đặt giá khởi điểm, ở đây, chỉ cần vị nào ra được một cái giá mà theo Chu mỗ thấy rằng hợp tình, hợp lý, không cần biết là ai, không cần danh tánh, không dần giấy tay…” nói tới đây, Chu lão phất tay, gia nô lập tức bưng lên một chậu than nóng rực.
Phía dưới, mọi người vừa thấy chậu than kia, không người nào nhịn được kích động. Đốt châu làm ấn, đây cũng tựa như việc làm dấu trên món bảo vật của riêng mình. Không phải người thường không có ý nghĩ làm dấu trên nô lệ mà mình mua về, nhưng bình thường sẽ không ai làm thế, bởi vì thiêu châu sẽ khiến cho mặt hàng bị định nghĩa, sẽ mất giá thị trường. Thế nhưng, châu ấn do chủ thương khi trao hàng mà ấn lên lại mang một tầng ý nghĩa khác. Đây là khẳng định mặt hàng được xem là vô giá, có một không hai, độc nhất vô nhị trong suốt cuộc đời buôn bán nô lệ của chủ thương. Cũng có nghĩa, sau khi bán ra hàng này, chủ thương đó cũng sẽ giải nghệ.
Chu Thổ có thể nói là nhân vật có máu mặt ở Khâu Mộc, nô lệ qua tay ông ta nếu không có một ngàn thì cũng đã lên tới chín trăm. Nhưng đây lại là lần cuối cùng ông ta chủ đấu, bán ra món hàng được thiêu châu của chính ông ta, là sự kiện cỡ nào rầm rộ. Chẳng mấy chốc, hầu hết toàn bộ người ở Khâu Mộc đều đã tụ tập đầy đủ quanh sàn đấu giá, hồi hộp chờ xem món hàng được lão Chu Thổ đánh giá vô cùng cao này.
Chu Thổ cũng không để mọi người chờ lâu, nói trắng ra thì chính ông ta cũng đã sớm chờ không được để đếm số châu báu mà mình sắp kiếm được kia, nhanh chóng khoát tay cho nô gia nâng hàng lên sàn.
Chỉ thấy bốn phía một mảnh sáng trưng như ban ngày, một lồng cũi được mang lên trên bục cao giữa sàn đấu giá. Trong cũi, một người bị treo hai tay lên nóc, đầu nghiêng về một bên, tóc dài xõa khuất gương mặt, bộ áo choàng khoác hờ trên người không thể che hết lồng ngực nõn nà dưới ánh đuộc sáng rực rỡ.
Gia nô lão Chu cầm chiêng đi quanh cũi, ra sức gõ. Bên dưới là một mảnh ồn ào náo loạn. Có không ít kẻ thô lỗ lên tiếng đánh giá, cho rằng chẳng qua là một gã đàn ông, nào có chỗ gì đáng để lão Chu hô hào như thế?!
Chu Thổ hắng giọng lên tiếng, “Các vị hẳn đang rất ngạc nhiên, vì sao nó lại được Chu mỗ đánh giá cao như vậy? Chớ có xem thường, bởi vì đây, đích danh họ Trình, đại danh đỉnh đỉnh Lục Hoàng Tử của Đại Triều!!!”
Chung quanh một mảnh hít khí kinh ngạc. Thì ra là vương thất, hơn nữa còn là con trai của đương kim Hoàng Đế Đại Triều, mặc dù không phải là vị Thái Tử kia, thế nhưng vị Lục Hoàng Tử này tiếng tăm cũng không hề nhỏ chút nào! Mặc kệ hắn có làm nên cơm cháo gì hay không, nhưng chỉ cần hắn là con trai của đương kim Đại Triều, thì đã đủ để lão Chu đánh một vố lớn rồi! Chả trách, chả trách!
Đã biết được danh tính, bốn phía chung quanh lại càng thêm háo hức muốn nhìn rõ dung mạo của Trình Can. Đối với những kẻ đào vong như bọn chúng mà nói, thì dòng máu vương thất quyền uy cao cao tại thượng kia càng làm cho máu trong người bọn chúng sôi trào hơn cả. Thử nghĩ xem, ngươi đem hắn mua về, đem cao cao tại thượng kia, đem uy nghiêm kia, đem tôn ti của những kẻ luôn muốn nắm quyền sinh sát thiên hạ kia giẫm nát dưới thân, cho hắn nếm mùi nhục nhã, cho hắn sống không bằng chết!!
Trình Can bị tiếng ồn chung quanh thức tỉnh. Hắn mơ màng, cảm thấy đầu óc đau đớn vô cùng, từng chút một chuyện đã xảy ra ùa về trong trí óc, đánh cho hắn thở không nổi.
Ngày ấy, Trình Can nhận được tin tức của Ngũ tỷ, lập tức tìm cách trốn khỏi doanh trại. Không phải hắn chưa từng hoài nghi chân tướng của chuyện này, thậm chí, bản năng đã không ngừng cảnh cáo hắn, ép buộc hắn phải ở yên trong doanh trại. Thế nhưng, Trình Can vẫn bất chấp. Bởi vì đó là Ngũ tỷ của hắn, người duy nhất đối hắn thật tâm, người duy nhất đối hắn dịu dàng, người duy nhất thật lòng khen ngợi hắn, cổ vũ hắn.
Thế giới của Trình Can rất nhỏ bé, rất đơn giản, cho dù ‘thiên gia nào có đơn thuần hài tử’, cho dù mẫu phi không ngừng răn dạy hắn phải học ngoan độc, học thủ đoạn, học tàn nhẫn, thế nhưng hắn vẫn cứ lì lợm, lén lút đem phần đơn thuần ngu ngốc ấy giấu kín bên dưới lớp mặt nạ tiếu lý tàng đao của mình. Và cũng chỉ trước những người mà hắn tự cho là thân thuộc nhất, mới dám lộ ra một tí ti.
Ngũ tỷ, là người thân cận nhất của hắn.
Vì thế, lần đầu tiên trong đời, Trình Can bất chấp suy tính, bất chấp tính mạng, thậm chí là bất chấp việc bản thân mình đột nhiên biến mất sẽ gây ra hậu quả thế nào cho thắng thua đại cục, một mình vào sa mạc tìm Ngũ tỷ.
Thế nhưng, chỉ có thể nói, Lục Gia của chúng ta năm nay phạm vận xui, xuất môn bất lợi. Ngũ tỷ thân yêu tìm không gặp, lại gặp phải lão buôn người Chu Thổ.
Lại nói, làm sao mà Chu Thổ biết rõ đây là Trình Can?
Còn nhớ mới trước đây Tô Mặc vì một miếng mộc bài mà suýt bị Trần Dật nắm được? Trình Can cũng bởi vì một miếng kim bài trong người mà sau khi bị Chu Thổ bắt liền được treo lên cái định mức vô giá như hiện giờ.
Bởi vậy, không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn. Điều ấy dùng để miêu tả Trình tiểu Can lúc này thực chuẩn xác.
Trình tiểu Can giờ phút này thực có suy nghĩ cắn lưỡi chết cho rồi. Nhục nhã, đây đối với một hoàng tử tôn thất mà nói chính là một sỉ nhục vô cùng to lớn nặng nề.
Chuyện này một khi truyền ra, đừng nói là vị trí kia, ngay cả một ly rượu độc đã là ân huệ to lớn nhất mà Phụ Hoàng có thể cho hắn. Sỉ nhục này không chỉ riêng hắn, mà sẽ là một cái tát to lớn đánh vào Đại Triều, vết mực đen tối trong suốt mấy mươi năm trị vì của Phụ Hoàng. Chỉ cần nghĩ tới sắc mặt lạnh lẽo của Phụ Hoàng, thờ ơ lạnh nhạt của Thái Tử ca, cay độc của mẫu phi, vô vạn ánh mắt khinh bỉ của quan viên binh lính…
Và cả… hắn.
Trình Can cảm thấy thân thể rét run, hơi thở từng chút một nén lại trong lồng ngực, đau đến chết lặng.
Lúc này, bên tai bỗng nghe được một tiếng trống thật lớn, cùng với tiếng hô hưng phấn của Chu Thổ, “THÀNH GIAO!!”
Tay chân không một chút sức lực bị kéo ra khỏi cũi, Trình Can ngơ ngác nhìn vài người trùm kín mít đen thui đang trao đổi vô số rương báu với Chu Thổ. Bọn họ nói gì đó hắn nghe không rõ, tiếng la hét chung quanh quá kích động, đánh vào màng nhĩ hắn liên tục chỉ còn lại âm thanh ù ù như gió lốc. Bỗng dưng sau lưng chợt lạnh, Trình Can có dự cảm tồi tệ vô cùng. Hắn ngoái đầu, vừa lúc nhìn thấy Chu Thổ cầm một thanh sắt nung từ trong chậu than đá đang cháy đỏ rực kia.
Vì để tránh cho hàng hóa bỏ trốn, chủ thương luôn luôn bỏ đói bọn họ vài ngày, bịt mắt trói lại, mỗi ngày chỉ đút cho một chút nước có pha thuốc, khiến cho sức lực suy yếu. Trình Can vốn dĩ đang vô cùng suy yếu, thịt béo trên người đã tiêu hao đi không ít, từ một con thỏ béo chắc hiện giờ chỉ còn một lớp thịt treo trên người, muốn có bao nhiêu yếu ớt liền có bấy nhiêu. Thế nhưng một liếc mắt kia, khiến hắn dùng hết sức tàn lực kiệt giãy dụa.
Hai tên gia nô đang giữ hai bên vai Trình Can bị hành động bất ngờ của hắn làm cho bối rối, nhưng ngay sau đó lập tức tiến lên chộp lấy hắn. Một tên còn ngoan hơn một chút, giơ chân đạp vào bắp đùi sau của Trình Can, khiến hắn không thể không quỳ xuống. Khoảnh khắc hai đầu gối đập xuống sàn gỗ cứng, đau đớn khiến Trình Can tỉnh táo một chút, trước mắt xuất hiện một bóng người mặc áo trùm đen cao lớn.
Ngay giây phút Trình Can cảm thấy gò má lộ ra dưới áo trùm kín mít không hiểu sao có chút quen mắt, thì đau đớn từ trên vai trái truyền tới. Tiếng xèo xèo vang lên bên tai, da thịt bị sắt nung nướng cháy đau đớn không gì sánh bằng, thậm chí mùi thịt cháy còn có thể ngửi thấy thoang thoảng. Trình Can trợn trừng mắt, không rên một tiếng, hai tròng mắt đỏ ngầu tơ máu, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống. Trong miệng tràn ra mùi gỉ sắt, mặn chát, tanh nồng.
Sau gáy bị đánh một cái, Trình Can mờ mịt roi vào bóng tối, cảm giác như ngã vào thứ gì đấy vững chãi, ấm áp, quen thuộc…
Trình tiểu Can thực muốn mắng, mẹ nó, đau cắn trúng lưỡi rồi!!!!
Khi Trình Can lờ mờ tỉnh lại, đập vào mi mắt là ánh sáng ngập tràn, cùng với gương mặt của Ngũ tỷ.
“Hoàng… Tỷ…” Trình Can cất giọng khàn đặc, đầu lưỡi đau đớn nhúc nhích, cổ họng xé ra từng hồi, lan đến tứ chi bách hải. Đầu đau, cổ đau, từng đầu móng tay móng chân đều nặng nề đến không tưởng, thậm chí là hít thở thôi cũng khiến lồng ngực bỏng rát.
“Can nhi! Can nhi! Người đâu?! Can nhi tỉnh rồi!!!” Ngũ Công Chúa Trình Thuyên nhác thấy người trên giường chậm rãi tỉnh lại, mừng rỡ gọi người. Nàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Trình Can, không ngừng thổn thức gọi, “Can nhi, Can nhi, khổ thân đệ rồi! Là Hoàng Tỷ sai rồi, đều là lỗi của Hoàng Tỷ! Can nhi, Can nhi…”
Gặp lại Trình Thuyên, trong lòng Trình Can buông xuống một hơi, may mắn mà Hoàng Tỷ không sao, không việc gì. Nghĩ vậy, Trình Can lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, mơ hồ dường như thấy được một bóng người cao lớn vén rèm tiến vào. Người nọ đứng ngược sáng, châu thân như phát ra hào quang, ý nghĩ trong đầu chợt lóe mà qua, Trình Can cho rằng mình nhìn thấy người nọ…
Khi tỉnh lại lần nữa, bốn bề chung quanh yên tĩnh cực kì. Trình Can cho rằng bản thân mình vừa nằm một giấc mộng, hắn bây giờ vẫn còn bị nhốt trong tay bọn buôn nô lệ. Nhưng lều trại sạch sẽ, thảm lông cừu dày lót dưới lưng, ánh nến chập chờn, nhất là, đau nhức trên vai trái truyền tới đang nói rõ ràng cho hắn biết, kia hoàn toàn không phải là mơ. Hắn trốn trại vào sa mạc, bị bọn buôn người bắt được, bị xem như vật phẩm trưng bày rao bán, bị người mua, bị ấn châu trên vai, sau đó, gặp lại Hoàng Tỷ… từng chút một không ngừng hồi tưởng.
Trình Can lúc này bỗng dưng bình tĩnh đến lạ. Tựa như một người xem ngồi dưới đài xem tuồng, xem đào hát sắm vai một hoàng tử, không ngừng diễn lại mười chín năm nhân sinh. Nhìn đào kép nhập vai, Trình Can bỗng dưng có xúc động muốn cười, nhưng lại không cười nổi, bởi vì đào kép đang sắm vai của mình.
Ngay lúc Trình Can đang muốn sai người đem tên đào kép kia ra chém làm tám khúc cho cẩu ăn, nhưng phát hiện kia chỉ là tưởng tượng của mình mà ảo não không thôi, thì bên tai chợt nghe giọng trầm khàn, “Tỉnh?”
Trình Can cứng còng trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, bởi vì động tác này mà từng tấc trên người mỏi mệt không thôi. Trương Tĩnh ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, không biết đã ngồi bao lâu. Gương mặt vì cúi xuống mà tối sáng nhìn không rõ. Hắn chậm rãi đứng dậy, tiến tới ngồi bên mép giường. Lúc này, Trình Can mới nhận thấy, mấy hôm không gặp, mà người này râu ria đã mọc xanh cả cằm. Chà, thì ra là râu quai nón, cứ tiếp tục không cạo nom nửa tháng thôi, chắc chắn sẽ giống hệt một con gấu to.
Trình Can nghĩ nghĩ, bỗng dưng cười phốc, bởi vì cười mà đầu lưỡi đau điếng, gương mặt vặn vẹo, đau đến đổ mồ hôi.
“Đau?” Trương Tĩnh giơ tay giữ cằm hắn, sức trên đầu tay không nhẹ, khiến Trình Can há miệng, lại bất mãn mà nhíu mày trừng mắt.
Trương Tĩnh nhìn đầu lưỡi sưng đỏ như máu của Trình Can, ánh mắt tối đen, khóe môi lại nhếch lên lạnh lùng, “Còn biết đau? Sao lúc cắn xuống không nghĩ tới sẽ đau?” còn cắn ác như vậy, người này cũng đủ ngoan độc, nếu không phải lúc ấy hắn kịp đánh ngất, có phải người này sẽ quyết tuyệt mà đi như thế?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Tĩnh nhìn Trình Can càng trở nên lạnh buốt.
Không phải đâu, đây là do gia bị giật mình cắn trúng đó! Trình tiểu Can nhìn vẻ mặt như đang nhìn người chết của Trương Tĩnh mà lạnh run như lông gà trước gió.
Chợt, Trình Can nhíu mày, sau đó sắc mặt tái nhợt trừng Trương Tĩnh. Hóa ra là hắn! Nếu lúc ấy là hắn, vì sao còn để cho mình phải chịu sỉ nhục như vậy? Một ấn châu trên thân, coi như là dấu chấm hết cho mình. Không cần nghĩ cũng biết, một khi hồi kinh, chờ đợi mình sẽ là kết cục gì. Hắn không phải không biết, thế nhưng vẫn…
Là bởi vì Thái Tử?
Trình Can đờ ra, đột nhiên cảm thấy thân thể lạnh lẽo tựa như nằm trong mộ băng. Lạnh thấu tâm can, hàn băng xương tủy. Ban đầu không có thời gian để nghĩ, hiện giờ nghĩ lại, từng chút một không ngừng hiện lên trong óc. Rõ ràng ngay từ đầu mọi thứ đều đã không ngừng cảnh báo, thế nhưng hắn lại như người mù kẻ điếc, đâm đầu vào, bỏ mặc cho thế cục đảo xoay chung quanh mình, đem bản thân mình cuốn vào thế cờ do người khác bày ra. Hư hư thực thực, từng chút một đem mình rơi vào thế ‘không thể không phế’.
Một cái hôn rơi xuống trên môi Trình Can, môi chạm môi, dòng nước ấm thoảng mùi dược liệu tràn vào, nhanh chóng giảm bớt đau đớn trên đầu lưỡi, thấm nhuận yết hầu khô khốc.
“Đừng nghĩ nữa.” giọng Trương Tĩnh lại vang lên, rất nhỏ, dường như chỉ đang thầm thì bên tai.
Trình Can hồi thần lại, ngây người khi những cái hôn vụn vặt của Trương Tĩnh rơi xuống trên trán, trên mi mắt, trên gò má, trên khóe môi, dời xuống cằm, nhấm nháp mạch đập trên cổ. Cằm lún phún râu cọ qua làn da mỏng mịn, ngưa ngứa khó nhịn. Bàn tay to đầy những vết chai chậm rãi lướt qua da thịt Trình Can, đầu ngón tay vân vê trêu đùa trên bờ ngực trần trụi. Tim đập mỗi lúc một nhanh, Trình Can có chút sợ sệt, sợ Trương Tĩnh sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình, chẳng phải nói người tập võ thính lực rất tốt hay sao?
Ầy, giờ cũng không phải lúc suy nghĩ này! Trình tiểu Can, đầu óc ngươi bị cát nhồi rồi? Đây là tình trạng gì tình trạng quỷ dị gì?????
Nếu có thể, Trình tiểu Can nhất định sẽ vừa thét lớn vừa bỏ chạy, Trương Tĩnh bị cô hồn nhập rồi!!!!
Còn là cô hồn của hái hoa tặc nữa uuuuuu!!!!!!!
Tiếc rằng Trình tiểu Can hiện thời thương tích đầy mình, đầu lưỡi đau nhức không dám động đậy, tứ chi bách hải vốn đang mệt mỏi rã rời lại vì cơn mưa hôn của con sói xám mà chậm rãi sống dậy. Hu hu hu, Trình tiểu Can con tim nhỏ bé quả thực như người câm ăn hoàng liên, hu hu hu…
Đầu vú bên phải đột nhiên bị khới một miếng, Trình Can giật bắn mình, cả người run lên run lên run lên,… sau đó…
Trương Nhị Gia chống khủy tay, ánh mắt loe lóe nhìn cậu em nhỏ của Trình tiểu Can đang chọt chọt bụng mình, khóe miệng lại không nhịn được nhấc lên.
Trình tiểu Can trợn mắt nhìn trời, à không, là nhìn nóc lều, khóc không ra nước mắt.
Trương Nhị Gia được một tấc lại tiến một thước, từng chút một đem Trình tiểu Can lột sạch, ướp nước miếng, sau đó chậm rãi gặm từng chút một, chú ý, là gặm từng chút, gặm sạch sẽ không chừa một mẩu!
Khi nhìn thấy cậu em nhỏ của Trương Nhị Gia, Trình tiểu Can có xúc động cắn lưỡi thêm lần nữa. Thế nhưng Trương Nhị Gia là ai cơ chứ? Chỉ một lần nhìn thấy máu trào ra từ trong miệng Trình Can là đã quá đủ, làm sao lại để Trình tiểu Can có cơ hội lần thứ hai?!
Trình tiểu Can trợn trừng mắt nhìn Trương Nhị Gia cúi đầu đem cậu nhỏ của mình ngậm vào miệng, thân thể tựa như phản xạ có điều kiện cong lên, cổ ngửa ra, môi mấp máy thở dốc không ngừng. Trương Tĩnh rất vừa lòng với phản ứng của Trình Can, càng thêm chuyên tâm làm việc, chỉ một chút sau, đã khiến Trình tiểu Can buông vũ khí đầu hàng.
Mất mặt! Mất mặt chết đi được!_Đây là suy nghĩ của Trình tiểu Can khi phát hiện sức cầm cự của mình thiếu đến đáng thương.
Khi cậu em nhỏ của Trương Nhị Gia tiến vào, Trình tiểu Can lại lần đầu tiên biết được thì ra làm tình lại có thể giống như khổ qua nhồi thịt như vậy! Cảm giác nội bích căng tràn, đống thịt kia lại không ngừng ma sát, va chạm, sau đó càng lúc càng làm càn, không ngừng đâm chọc tứ phía.
Rốt cuộc có để cho người ta sống nữa không?!_Đây là Trình tiểu Can một bên vui sướng hưởng thụ, một bên cắn khăn tay nước mắt ràn rụa.
Trương Tĩnh nheo mắt nhìn Trình Can sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt mê ly trầm luân, đôi môi không ngừng khép mở như đang cố sức nói gì đấy, thốt ra chỉ là những tiếng rên rĩ vụn vặt càng khiến hắn điên tiết. Trương Tĩnh nhìn chăm chú chiếc lưỡi sưng đỏ giữa hai hàm răng trắng, nhịn xuống xúc động nhấm nháp mùi vị non mềm kia, nếu mà lúc này ngậm xuống thiệt, sợ rằng sẽ đùa đứt luôn cái lưỡi nhỏ kia mất!
Nghĩ vậy, Trương Tĩnh lại có chút tức giận, hông lại thúc mạnh, khiến cho Trình Can bật thốt ra âm thanh mê người, đôi chân thon dài kẹp chặt, khiến nội bích càng thêm siết chặt gắt gao, mười đầu ngón chân xinh đẹp co quắp. Hơi thở của Trương Tĩnh càng nặng nề, không ngừng thúc vào điểm vừa rồi, vừa nhanh vừa mạnh, dường như không chút thương tiếc, lại tản mác ôn nhu.
Hai tay Trình Can bị Trương Tĩnh gỡ khỏi thảm lông, vòng trên vai hắn, lưng trần đầy mồ hôi bị đôi tay thô ráp kia không ngừng vuốt ve đốt lửa. Trình Can níu chặt Trương Tĩnh, nhấp nhô nhìn khúc thịt to kia không ngừng ra vào trong người mình, lại nhìn vào đôi mắt đen tối của Trương Tĩnh. Rõ ràng là tối đen như vậy, Trình Can lại có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong đấy.
Chỉ riêng mình ta…
Trình Can hai mắt nóng hổi, thấy chân mày Trương Tĩnh nhíu chặt, động tác dưới thân cũng khựng lại. Hắn vội vã nhắm chặt mắt, rướn cổ hôn lên đôi môi nóng bức của người trước mắt.
“Chết tiệt!” Trương Tĩnh gầm nhẹ một tiếng, sau đó thân thể không ngừng chống đẩy, trong lòng âm thầm quyết định, đêm nay nếu không lăn chết con thỏ này, hắn chắc chắn sẽ đổi họ!
Vậy nên, hôm sau khi Trình tiểu Can nhìn người nào đó thần thanh khí sảng, mặt than vạn năm từng chút một hầu hạ bên người mình, tiểu nhân trong lòng không ngừng mắng nhiếc khinh bỉ không thôi.
Mặt người dạ thú, nhân khuông cẩu dạng, sói đội lốt người,… thiệt nhiều thiệt nhiều câu đồng nghĩa đều bị Trình tiểu Can đào móc ném vào mặt Trương Nhị Gia, mặc dù chỉ có thể dùng ánh mắt để mắng, nhưng là vẫn cứ phải ra sức mắng!!!!
Trương Nhị Gia trưng mặt than vạn năm giơ móng vuốt véo véo mặt thịt của Trình tiểu Can, nhếch môi cười.
Vì thế, tối đến lại một hồi lăn qua lộn lại.
Vì thế, Trình tiểu Can một đường bị lăn qua lộn lại, lộn lại lăn qua hồi doanh trại.
Vì thế,… thôi thì, chúng ta cùng nhau mặc niệm ba giây cho bạn thỏ béo Trình tiểu Can đã chính thức rơi vào tay sói xám thôi nào.
Lều trại lụp xụp nối tiếp giữa những rặng đá, từng nhóm người tụ tập xuất hiện xuyên qua những cụm lều bạt, hướng về phía trung tâm Khâu Mộc, nơi ánh đuốc rực rỡ thắp sáng khu vực mua bán trao đổi nô lệ. Khâu Mộc thuộc quản hạt của Đại Triều, nhưng nơi này là thành thị duy nhất biên giới, lại là một sa mạc khô cằn khắc nghiệt, nơi mà quan quân Đại Triều cũng đã sớm lười quản. Lâu dần, nơi đây đã trở thành thiên đường của bọn phạm tội từ khắp nơi.
Hỗn tạp, dơ bẩn, nguy hiểm, cướp bóc, và nô lệ đã trở thành những điều đầu tiên mà người ta nghĩ đến khi nhắc tới Khâu Mộc. Chợ nô lệ Khâu Mộc, là thị trường buôn bán nô lệ nổi tiếng nhất, phong phú nhất, đặc sắc nhất trong các tuyến đường buôn người xuyên quốc gia.
Nơi đây, bạn luôn có thể tìm thấy mặt hàng phù hợp với yêu cầu, sở thích cá nhân của mình. Các loại mặt hàng được chủ buôn đánh giá theo các tiêu chuẩn ‘đồng nát’, ‘qua tay’, ‘mới nguyên’, ‘độc lạ’, ‘thường’, ‘quý’, ‘hiếm’,… giá trị cũng theo đó mà thay đổi. Nô lệ ở Khâu Mộc đôi khi cũng được xem như phương tiện trao đổi tài vật, tựa như châu báu. Chủ nhân có thể dùng nô lệ đổi nô lệ, nô lệ đổi thực phẩm, hoặc đổi rất nhiều những thứ khác, chỉ cần tìm đúng người, đúng nhu cầu trao đổi với nhau. Nô lệ, là một món hàng sống.
Đêm nay, lửa sàn đấu giá sáng hơn bao giờ hết, không khí trên sàn giao dịch cũng nóng hơn bao giờ hết. Chủ thương sau khi rao bán một loạt các mặt hàng có được của ngày hôm nay, chiêng trên tay bắt đầu gõ một hồi dài kêu gọi chú ý từ bốn phương tám hướng chung quanh.
Mọi người tụ tập quanh sàn đấu giá háo hức trông ngóng về phía chủ thương. Phàm là người ở đây đều biết, mỗi khi chủ thương gióng một hồi chiêng dài như vậy, tức là mặt hàng sắp sửa lên sàng có giá trị rất cao. Mặc dù Khâu Mộc nổi tiếng buôn bán nô lệ, thế nhưng lâu lắm rồi chưa từng thấy chủ thương nào gióng một hồi chiêng dài như vậy, vang như thế. Khẳng định là hàng quý hiếm khó được.
Tin tức nhanh chóng lan nhanh, người tụ tập cũng càng lúc càng nhiều. Chủ thương mãn nhãn nhìn đám đông tụ tập bên dưới, cho dù bọn họ đều trùm kín mít, thế nhưng với kinh nghiệm buôn người bao nhiêu năm, ông ta rất rõ ràng dưới những lớp áo trùm kia đều là kim ngân châu báu, tiền a tiền a tiền!!!
Nghĩ tới hàng hiếm mà mình may mắn có được trong tay, đêm nay chỉ cần bán ra với món lời kết xù, ông ta lập tức có thể ôm tiền hồi hương dưỡng già, không cần phải ngày ngày ngập lặn ở khắp nẻo đường như vậy nữa. Mặc dù tiền tài vô tận, thế nhưng bộ xương của ông cũng đã rã rời rồi, bây giờ mà không chịu về quê hưởng già, thì còn chờ đến bao giờ nữa?!
Nghĩ vậy, nét cười trên mặt càng lúc càng đáng khinh.
“Các vị, đêm nay, Chu mỗ muốn giới thiệu với các vị, một mặt hàng vô cùng, vô cùng quý hiếm, có thể nói là vô giá. Vì vậy lần này, Chu mỗ sẽ không đặt giá khởi điểm, ở đây, chỉ cần vị nào ra được một cái giá mà theo Chu mỗ thấy rằng hợp tình, hợp lý, không cần biết là ai, không cần danh tánh, không dần giấy tay…” nói tới đây, Chu lão phất tay, gia nô lập tức bưng lên một chậu than nóng rực.
Phía dưới, mọi người vừa thấy chậu than kia, không người nào nhịn được kích động. Đốt châu làm ấn, đây cũng tựa như việc làm dấu trên món bảo vật của riêng mình. Không phải người thường không có ý nghĩ làm dấu trên nô lệ mà mình mua về, nhưng bình thường sẽ không ai làm thế, bởi vì thiêu châu sẽ khiến cho mặt hàng bị định nghĩa, sẽ mất giá thị trường. Thế nhưng, châu ấn do chủ thương khi trao hàng mà ấn lên lại mang một tầng ý nghĩa khác. Đây là khẳng định mặt hàng được xem là vô giá, có một không hai, độc nhất vô nhị trong suốt cuộc đời buôn bán nô lệ của chủ thương. Cũng có nghĩa, sau khi bán ra hàng này, chủ thương đó cũng sẽ giải nghệ.
Chu Thổ có thể nói là nhân vật có máu mặt ở Khâu Mộc, nô lệ qua tay ông ta nếu không có một ngàn thì cũng đã lên tới chín trăm. Nhưng đây lại là lần cuối cùng ông ta chủ đấu, bán ra món hàng được thiêu châu của chính ông ta, là sự kiện cỡ nào rầm rộ. Chẳng mấy chốc, hầu hết toàn bộ người ở Khâu Mộc đều đã tụ tập đầy đủ quanh sàn đấu giá, hồi hộp chờ xem món hàng được lão Chu Thổ đánh giá vô cùng cao này.
Chu Thổ cũng không để mọi người chờ lâu, nói trắng ra thì chính ông ta cũng đã sớm chờ không được để đếm số châu báu mà mình sắp kiếm được kia, nhanh chóng khoát tay cho nô gia nâng hàng lên sàn.
Chỉ thấy bốn phía một mảnh sáng trưng như ban ngày, một lồng cũi được mang lên trên bục cao giữa sàn đấu giá. Trong cũi, một người bị treo hai tay lên nóc, đầu nghiêng về một bên, tóc dài xõa khuất gương mặt, bộ áo choàng khoác hờ trên người không thể che hết lồng ngực nõn nà dưới ánh đuộc sáng rực rỡ.
Gia nô lão Chu cầm chiêng đi quanh cũi, ra sức gõ. Bên dưới là một mảnh ồn ào náo loạn. Có không ít kẻ thô lỗ lên tiếng đánh giá, cho rằng chẳng qua là một gã đàn ông, nào có chỗ gì đáng để lão Chu hô hào như thế?!
Chu Thổ hắng giọng lên tiếng, “Các vị hẳn đang rất ngạc nhiên, vì sao nó lại được Chu mỗ đánh giá cao như vậy? Chớ có xem thường, bởi vì đây, đích danh họ Trình, đại danh đỉnh đỉnh Lục Hoàng Tử của Đại Triều!!!”
Chung quanh một mảnh hít khí kinh ngạc. Thì ra là vương thất, hơn nữa còn là con trai của đương kim Hoàng Đế Đại Triều, mặc dù không phải là vị Thái Tử kia, thế nhưng vị Lục Hoàng Tử này tiếng tăm cũng không hề nhỏ chút nào! Mặc kệ hắn có làm nên cơm cháo gì hay không, nhưng chỉ cần hắn là con trai của đương kim Đại Triều, thì đã đủ để lão Chu đánh một vố lớn rồi! Chả trách, chả trách!
Đã biết được danh tính, bốn phía chung quanh lại càng thêm háo hức muốn nhìn rõ dung mạo của Trình Can. Đối với những kẻ đào vong như bọn chúng mà nói, thì dòng máu vương thất quyền uy cao cao tại thượng kia càng làm cho máu trong người bọn chúng sôi trào hơn cả. Thử nghĩ xem, ngươi đem hắn mua về, đem cao cao tại thượng kia, đem uy nghiêm kia, đem tôn ti của những kẻ luôn muốn nắm quyền sinh sát thiên hạ kia giẫm nát dưới thân, cho hắn nếm mùi nhục nhã, cho hắn sống không bằng chết!!
Trình Can bị tiếng ồn chung quanh thức tỉnh. Hắn mơ màng, cảm thấy đầu óc đau đớn vô cùng, từng chút một chuyện đã xảy ra ùa về trong trí óc, đánh cho hắn thở không nổi.
Ngày ấy, Trình Can nhận được tin tức của Ngũ tỷ, lập tức tìm cách trốn khỏi doanh trại. Không phải hắn chưa từng hoài nghi chân tướng của chuyện này, thậm chí, bản năng đã không ngừng cảnh cáo hắn, ép buộc hắn phải ở yên trong doanh trại. Thế nhưng, Trình Can vẫn bất chấp. Bởi vì đó là Ngũ tỷ của hắn, người duy nhất đối hắn thật tâm, người duy nhất đối hắn dịu dàng, người duy nhất thật lòng khen ngợi hắn, cổ vũ hắn.
Thế giới của Trình Can rất nhỏ bé, rất đơn giản, cho dù ‘thiên gia nào có đơn thuần hài tử’, cho dù mẫu phi không ngừng răn dạy hắn phải học ngoan độc, học thủ đoạn, học tàn nhẫn, thế nhưng hắn vẫn cứ lì lợm, lén lút đem phần đơn thuần ngu ngốc ấy giấu kín bên dưới lớp mặt nạ tiếu lý tàng đao của mình. Và cũng chỉ trước những người mà hắn tự cho là thân thuộc nhất, mới dám lộ ra một tí ti.
Ngũ tỷ, là người thân cận nhất của hắn.
Vì thế, lần đầu tiên trong đời, Trình Can bất chấp suy tính, bất chấp tính mạng, thậm chí là bất chấp việc bản thân mình đột nhiên biến mất sẽ gây ra hậu quả thế nào cho thắng thua đại cục, một mình vào sa mạc tìm Ngũ tỷ.
Thế nhưng, chỉ có thể nói, Lục Gia của chúng ta năm nay phạm vận xui, xuất môn bất lợi. Ngũ tỷ thân yêu tìm không gặp, lại gặp phải lão buôn người Chu Thổ.
Lại nói, làm sao mà Chu Thổ biết rõ đây là Trình Can?
Còn nhớ mới trước đây Tô Mặc vì một miếng mộc bài mà suýt bị Trần Dật nắm được? Trình Can cũng bởi vì một miếng kim bài trong người mà sau khi bị Chu Thổ bắt liền được treo lên cái định mức vô giá như hiện giờ.
Bởi vậy, không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn. Điều ấy dùng để miêu tả Trình tiểu Can lúc này thực chuẩn xác.
Trình tiểu Can giờ phút này thực có suy nghĩ cắn lưỡi chết cho rồi. Nhục nhã, đây đối với một hoàng tử tôn thất mà nói chính là một sỉ nhục vô cùng to lớn nặng nề.
Chuyện này một khi truyền ra, đừng nói là vị trí kia, ngay cả một ly rượu độc đã là ân huệ to lớn nhất mà Phụ Hoàng có thể cho hắn. Sỉ nhục này không chỉ riêng hắn, mà sẽ là một cái tát to lớn đánh vào Đại Triều, vết mực đen tối trong suốt mấy mươi năm trị vì của Phụ Hoàng. Chỉ cần nghĩ tới sắc mặt lạnh lẽo của Phụ Hoàng, thờ ơ lạnh nhạt của Thái Tử ca, cay độc của mẫu phi, vô vạn ánh mắt khinh bỉ của quan viên binh lính…
Và cả… hắn.
Trình Can cảm thấy thân thể rét run, hơi thở từng chút một nén lại trong lồng ngực, đau đến chết lặng.
Lúc này, bên tai bỗng nghe được một tiếng trống thật lớn, cùng với tiếng hô hưng phấn của Chu Thổ, “THÀNH GIAO!!”
Tay chân không một chút sức lực bị kéo ra khỏi cũi, Trình Can ngơ ngác nhìn vài người trùm kín mít đen thui đang trao đổi vô số rương báu với Chu Thổ. Bọn họ nói gì đó hắn nghe không rõ, tiếng la hét chung quanh quá kích động, đánh vào màng nhĩ hắn liên tục chỉ còn lại âm thanh ù ù như gió lốc. Bỗng dưng sau lưng chợt lạnh, Trình Can có dự cảm tồi tệ vô cùng. Hắn ngoái đầu, vừa lúc nhìn thấy Chu Thổ cầm một thanh sắt nung từ trong chậu than đá đang cháy đỏ rực kia.
Vì để tránh cho hàng hóa bỏ trốn, chủ thương luôn luôn bỏ đói bọn họ vài ngày, bịt mắt trói lại, mỗi ngày chỉ đút cho một chút nước có pha thuốc, khiến cho sức lực suy yếu. Trình Can vốn dĩ đang vô cùng suy yếu, thịt béo trên người đã tiêu hao đi không ít, từ một con thỏ béo chắc hiện giờ chỉ còn một lớp thịt treo trên người, muốn có bao nhiêu yếu ớt liền có bấy nhiêu. Thế nhưng một liếc mắt kia, khiến hắn dùng hết sức tàn lực kiệt giãy dụa.
Hai tên gia nô đang giữ hai bên vai Trình Can bị hành động bất ngờ của hắn làm cho bối rối, nhưng ngay sau đó lập tức tiến lên chộp lấy hắn. Một tên còn ngoan hơn một chút, giơ chân đạp vào bắp đùi sau của Trình Can, khiến hắn không thể không quỳ xuống. Khoảnh khắc hai đầu gối đập xuống sàn gỗ cứng, đau đớn khiến Trình Can tỉnh táo một chút, trước mắt xuất hiện một bóng người mặc áo trùm đen cao lớn.
Ngay giây phút Trình Can cảm thấy gò má lộ ra dưới áo trùm kín mít không hiểu sao có chút quen mắt, thì đau đớn từ trên vai trái truyền tới. Tiếng xèo xèo vang lên bên tai, da thịt bị sắt nung nướng cháy đau đớn không gì sánh bằng, thậm chí mùi thịt cháy còn có thể ngửi thấy thoang thoảng. Trình Can trợn trừng mắt, không rên một tiếng, hai tròng mắt đỏ ngầu tơ máu, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống. Trong miệng tràn ra mùi gỉ sắt, mặn chát, tanh nồng.
Sau gáy bị đánh một cái, Trình Can mờ mịt roi vào bóng tối, cảm giác như ngã vào thứ gì đấy vững chãi, ấm áp, quen thuộc…
Trình tiểu Can thực muốn mắng, mẹ nó, đau cắn trúng lưỡi rồi!!!!
Khi Trình Can lờ mờ tỉnh lại, đập vào mi mắt là ánh sáng ngập tràn, cùng với gương mặt của Ngũ tỷ.
“Hoàng… Tỷ…” Trình Can cất giọng khàn đặc, đầu lưỡi đau đớn nhúc nhích, cổ họng xé ra từng hồi, lan đến tứ chi bách hải. Đầu đau, cổ đau, từng đầu móng tay móng chân đều nặng nề đến không tưởng, thậm chí là hít thở thôi cũng khiến lồng ngực bỏng rát.
“Can nhi! Can nhi! Người đâu?! Can nhi tỉnh rồi!!!” Ngũ Công Chúa Trình Thuyên nhác thấy người trên giường chậm rãi tỉnh lại, mừng rỡ gọi người. Nàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Trình Can, không ngừng thổn thức gọi, “Can nhi, Can nhi, khổ thân đệ rồi! Là Hoàng Tỷ sai rồi, đều là lỗi của Hoàng Tỷ! Can nhi, Can nhi…”
Gặp lại Trình Thuyên, trong lòng Trình Can buông xuống một hơi, may mắn mà Hoàng Tỷ không sao, không việc gì. Nghĩ vậy, Trình Can lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, mơ hồ dường như thấy được một bóng người cao lớn vén rèm tiến vào. Người nọ đứng ngược sáng, châu thân như phát ra hào quang, ý nghĩ trong đầu chợt lóe mà qua, Trình Can cho rằng mình nhìn thấy người nọ…
Khi tỉnh lại lần nữa, bốn bề chung quanh yên tĩnh cực kì. Trình Can cho rằng bản thân mình vừa nằm một giấc mộng, hắn bây giờ vẫn còn bị nhốt trong tay bọn buôn nô lệ. Nhưng lều trại sạch sẽ, thảm lông cừu dày lót dưới lưng, ánh nến chập chờn, nhất là, đau nhức trên vai trái truyền tới đang nói rõ ràng cho hắn biết, kia hoàn toàn không phải là mơ. Hắn trốn trại vào sa mạc, bị bọn buôn người bắt được, bị xem như vật phẩm trưng bày rao bán, bị người mua, bị ấn châu trên vai, sau đó, gặp lại Hoàng Tỷ… từng chút một không ngừng hồi tưởng.
Trình Can lúc này bỗng dưng bình tĩnh đến lạ. Tựa như một người xem ngồi dưới đài xem tuồng, xem đào hát sắm vai một hoàng tử, không ngừng diễn lại mười chín năm nhân sinh. Nhìn đào kép nhập vai, Trình Can bỗng dưng có xúc động muốn cười, nhưng lại không cười nổi, bởi vì đào kép đang sắm vai của mình.
Ngay lúc Trình Can đang muốn sai người đem tên đào kép kia ra chém làm tám khúc cho cẩu ăn, nhưng phát hiện kia chỉ là tưởng tượng của mình mà ảo não không thôi, thì bên tai chợt nghe giọng trầm khàn, “Tỉnh?”
Trình Can cứng còng trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, bởi vì động tác này mà từng tấc trên người mỏi mệt không thôi. Trương Tĩnh ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, không biết đã ngồi bao lâu. Gương mặt vì cúi xuống mà tối sáng nhìn không rõ. Hắn chậm rãi đứng dậy, tiến tới ngồi bên mép giường. Lúc này, Trình Can mới nhận thấy, mấy hôm không gặp, mà người này râu ria đã mọc xanh cả cằm. Chà, thì ra là râu quai nón, cứ tiếp tục không cạo nom nửa tháng thôi, chắc chắn sẽ giống hệt một con gấu to.
Trình Can nghĩ nghĩ, bỗng dưng cười phốc, bởi vì cười mà đầu lưỡi đau điếng, gương mặt vặn vẹo, đau đến đổ mồ hôi.
“Đau?” Trương Tĩnh giơ tay giữ cằm hắn, sức trên đầu tay không nhẹ, khiến Trình Can há miệng, lại bất mãn mà nhíu mày trừng mắt.
Trương Tĩnh nhìn đầu lưỡi sưng đỏ như máu của Trình Can, ánh mắt tối đen, khóe môi lại nhếch lên lạnh lùng, “Còn biết đau? Sao lúc cắn xuống không nghĩ tới sẽ đau?” còn cắn ác như vậy, người này cũng đủ ngoan độc, nếu không phải lúc ấy hắn kịp đánh ngất, có phải người này sẽ quyết tuyệt mà đi như thế?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Tĩnh nhìn Trình Can càng trở nên lạnh buốt.
Không phải đâu, đây là do gia bị giật mình cắn trúng đó! Trình tiểu Can nhìn vẻ mặt như đang nhìn người chết của Trương Tĩnh mà lạnh run như lông gà trước gió.
Chợt, Trình Can nhíu mày, sau đó sắc mặt tái nhợt trừng Trương Tĩnh. Hóa ra là hắn! Nếu lúc ấy là hắn, vì sao còn để cho mình phải chịu sỉ nhục như vậy? Một ấn châu trên thân, coi như là dấu chấm hết cho mình. Không cần nghĩ cũng biết, một khi hồi kinh, chờ đợi mình sẽ là kết cục gì. Hắn không phải không biết, thế nhưng vẫn…
Là bởi vì Thái Tử?
Trình Can đờ ra, đột nhiên cảm thấy thân thể lạnh lẽo tựa như nằm trong mộ băng. Lạnh thấu tâm can, hàn băng xương tủy. Ban đầu không có thời gian để nghĩ, hiện giờ nghĩ lại, từng chút một không ngừng hiện lên trong óc. Rõ ràng ngay từ đầu mọi thứ đều đã không ngừng cảnh báo, thế nhưng hắn lại như người mù kẻ điếc, đâm đầu vào, bỏ mặc cho thế cục đảo xoay chung quanh mình, đem bản thân mình cuốn vào thế cờ do người khác bày ra. Hư hư thực thực, từng chút một đem mình rơi vào thế ‘không thể không phế’.
Một cái hôn rơi xuống trên môi Trình Can, môi chạm môi, dòng nước ấm thoảng mùi dược liệu tràn vào, nhanh chóng giảm bớt đau đớn trên đầu lưỡi, thấm nhuận yết hầu khô khốc.
“Đừng nghĩ nữa.” giọng Trương Tĩnh lại vang lên, rất nhỏ, dường như chỉ đang thầm thì bên tai.
Trình Can hồi thần lại, ngây người khi những cái hôn vụn vặt của Trương Tĩnh rơi xuống trên trán, trên mi mắt, trên gò má, trên khóe môi, dời xuống cằm, nhấm nháp mạch đập trên cổ. Cằm lún phún râu cọ qua làn da mỏng mịn, ngưa ngứa khó nhịn. Bàn tay to đầy những vết chai chậm rãi lướt qua da thịt Trình Can, đầu ngón tay vân vê trêu đùa trên bờ ngực trần trụi. Tim đập mỗi lúc một nhanh, Trình Can có chút sợ sệt, sợ Trương Tĩnh sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình, chẳng phải nói người tập võ thính lực rất tốt hay sao?
Ầy, giờ cũng không phải lúc suy nghĩ này! Trình tiểu Can, đầu óc ngươi bị cát nhồi rồi? Đây là tình trạng gì tình trạng quỷ dị gì?????
Nếu có thể, Trình tiểu Can nhất định sẽ vừa thét lớn vừa bỏ chạy, Trương Tĩnh bị cô hồn nhập rồi!!!!
Còn là cô hồn của hái hoa tặc nữa uuuuuu!!!!!!!
Tiếc rằng Trình tiểu Can hiện thời thương tích đầy mình, đầu lưỡi đau nhức không dám động đậy, tứ chi bách hải vốn đang mệt mỏi rã rời lại vì cơn mưa hôn của con sói xám mà chậm rãi sống dậy. Hu hu hu, Trình tiểu Can con tim nhỏ bé quả thực như người câm ăn hoàng liên, hu hu hu…
Đầu vú bên phải đột nhiên bị khới một miếng, Trình Can giật bắn mình, cả người run lên run lên run lên,… sau đó…
Trương Nhị Gia chống khủy tay, ánh mắt loe lóe nhìn cậu em nhỏ của Trình tiểu Can đang chọt chọt bụng mình, khóe miệng lại không nhịn được nhấc lên.
Trình tiểu Can trợn mắt nhìn trời, à không, là nhìn nóc lều, khóc không ra nước mắt.
Trương Nhị Gia được một tấc lại tiến một thước, từng chút một đem Trình tiểu Can lột sạch, ướp nước miếng, sau đó chậm rãi gặm từng chút một, chú ý, là gặm từng chút, gặm sạch sẽ không chừa một mẩu!
Khi nhìn thấy cậu em nhỏ của Trương Nhị Gia, Trình tiểu Can có xúc động cắn lưỡi thêm lần nữa. Thế nhưng Trương Nhị Gia là ai cơ chứ? Chỉ một lần nhìn thấy máu trào ra từ trong miệng Trình Can là đã quá đủ, làm sao lại để Trình tiểu Can có cơ hội lần thứ hai?!
Trình tiểu Can trợn trừng mắt nhìn Trương Nhị Gia cúi đầu đem cậu nhỏ của mình ngậm vào miệng, thân thể tựa như phản xạ có điều kiện cong lên, cổ ngửa ra, môi mấp máy thở dốc không ngừng. Trương Tĩnh rất vừa lòng với phản ứng của Trình Can, càng thêm chuyên tâm làm việc, chỉ một chút sau, đã khiến Trình tiểu Can buông vũ khí đầu hàng.
Mất mặt! Mất mặt chết đi được!_Đây là suy nghĩ của Trình tiểu Can khi phát hiện sức cầm cự của mình thiếu đến đáng thương.
Khi cậu em nhỏ của Trương Nhị Gia tiến vào, Trình tiểu Can lại lần đầu tiên biết được thì ra làm tình lại có thể giống như khổ qua nhồi thịt như vậy! Cảm giác nội bích căng tràn, đống thịt kia lại không ngừng ma sát, va chạm, sau đó càng lúc càng làm càn, không ngừng đâm chọc tứ phía.
Rốt cuộc có để cho người ta sống nữa không?!_Đây là Trình tiểu Can một bên vui sướng hưởng thụ, một bên cắn khăn tay nước mắt ràn rụa.
Trương Tĩnh nheo mắt nhìn Trình Can sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt mê ly trầm luân, đôi môi không ngừng khép mở như đang cố sức nói gì đấy, thốt ra chỉ là những tiếng rên rĩ vụn vặt càng khiến hắn điên tiết. Trương Tĩnh nhìn chăm chú chiếc lưỡi sưng đỏ giữa hai hàm răng trắng, nhịn xuống xúc động nhấm nháp mùi vị non mềm kia, nếu mà lúc này ngậm xuống thiệt, sợ rằng sẽ đùa đứt luôn cái lưỡi nhỏ kia mất!
Nghĩ vậy, Trương Tĩnh lại có chút tức giận, hông lại thúc mạnh, khiến cho Trình Can bật thốt ra âm thanh mê người, đôi chân thon dài kẹp chặt, khiến nội bích càng thêm siết chặt gắt gao, mười đầu ngón chân xinh đẹp co quắp. Hơi thở của Trương Tĩnh càng nặng nề, không ngừng thúc vào điểm vừa rồi, vừa nhanh vừa mạnh, dường như không chút thương tiếc, lại tản mác ôn nhu.
Hai tay Trình Can bị Trương Tĩnh gỡ khỏi thảm lông, vòng trên vai hắn, lưng trần đầy mồ hôi bị đôi tay thô ráp kia không ngừng vuốt ve đốt lửa. Trình Can níu chặt Trương Tĩnh, nhấp nhô nhìn khúc thịt to kia không ngừng ra vào trong người mình, lại nhìn vào đôi mắt đen tối của Trương Tĩnh. Rõ ràng là tối đen như vậy, Trình Can lại có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong đấy.
Chỉ riêng mình ta…
Trình Can hai mắt nóng hổi, thấy chân mày Trương Tĩnh nhíu chặt, động tác dưới thân cũng khựng lại. Hắn vội vã nhắm chặt mắt, rướn cổ hôn lên đôi môi nóng bức của người trước mắt.
“Chết tiệt!” Trương Tĩnh gầm nhẹ một tiếng, sau đó thân thể không ngừng chống đẩy, trong lòng âm thầm quyết định, đêm nay nếu không lăn chết con thỏ này, hắn chắc chắn sẽ đổi họ!
Vậy nên, hôm sau khi Trình tiểu Can nhìn người nào đó thần thanh khí sảng, mặt than vạn năm từng chút một hầu hạ bên người mình, tiểu nhân trong lòng không ngừng mắng nhiếc khinh bỉ không thôi.
Mặt người dạ thú, nhân khuông cẩu dạng, sói đội lốt người,… thiệt nhiều thiệt nhiều câu đồng nghĩa đều bị Trình tiểu Can đào móc ném vào mặt Trương Nhị Gia, mặc dù chỉ có thể dùng ánh mắt để mắng, nhưng là vẫn cứ phải ra sức mắng!!!!
Trương Nhị Gia trưng mặt than vạn năm giơ móng vuốt véo véo mặt thịt của Trình tiểu Can, nhếch môi cười.
Vì thế, tối đến lại một hồi lăn qua lộn lại.
Vì thế, Trình tiểu Can một đường bị lăn qua lộn lại, lộn lại lăn qua hồi doanh trại.
Vì thế,… thôi thì, chúng ta cùng nhau mặc niệm ba giây cho bạn thỏ béo Trình tiểu Can đã chính thức rơi vào tay sói xám thôi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.