Chương 40
Thiên Như Ngọc
04/05/2024
Chuyển ngữ: Mic
Sư Vũ chỉ cười lạnh một tiếng: “Ta vẫn chưa tự luyến tới mức đó, ngươi hẳn là vì Mặc thành mà tới, nhưng Mặc thành cũng không dễ dàng nắm được như vậy.”
Tức Mặc Vô Bạch thấp giọng cười, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nàng sai rồi, mục đích của ta trước giờ không phải nhất định phải có được Mặc thành, ta chỉ quan tâm Mặc thành sẽ biến thành như thế nào.”
Sư Vũ cụp mắt: “Ngươi cuối cùng vẫn nhớ thù cũ.”
Bả vai Tức Mặc Vô Bạch và nàng chạm nhau, hơi thở ấm nóng quấn quýt xung quanh, âm sắc nặng nề: “Nếu một ngày, nàng cũng có người thân thiết nhất gặp nạn thì sẽ biết vì sao ta không cách nào quên được.” Hắn bỗng vén màn xe, rảo bước rời đi, rất nhanh đã mất hút trong đám đông.
Sư Vũ tựa vào thùng xe sau lưng, mãi tới lúc này tâm tình mới dần dần thả lỏng.
Về tới phủ không lâu lại gặp Hình Việt, Sư Vũ vừa liếc mắt đã biết đây mới là “hàng thật.” Hắn ngâm nga một làn điệu không rõ tên, xuyên qua khuôn viên đi tới. Sư Vũ vẫy vẫy tay với hắn, hắn liền híp mắt bước đến.
“Hình tiên sinh, chuyện vừa rồi ngươi bảo ta giả làm thê tử của ngươi, tuyệt đối không thể cho A Chiêm biết.”
“Đó là đương nhiên.” Hình Việt trả lời cực kỳ dứt khoát, nét mặt cũng không chút sơ hở, thật sự là không dễ gì nhìn ra được điểm khác lạ.
“Ta thực sự muốn gặp thê tử ngươi một lần đấy.” Sư Vũ phóng mắt nhìn về phía chân trời: “Nghe nói nàng ấy cũng ở biên cương, tướng mạo rất đẹp, nhất là cặp đồng điếu lúc cười lên kia. Chẳng qua ngươi phải nhắc nhở nàng ấy cẩn thận một chút, nàng ấy tựa hồ cứ tới lui với mấy kẻ không rõ thân phận, tiền là thứ tốt, nhưng cũng đừng để lây nhiễm nguy hiểm lên mình mới được.”
Sắc mặt Hình Việt nháy mắt liền thay đổi. Hắn sớm đã đoán được Sư Vũ sẽ không hoàn toàn yên tâm về mình, chắc chắn sẽ tìm cách nắm nhược điểm của hắn, thế nên mỗi lần đi tìm Tức Mặc Vô Bạch đều cẩn thận thận trọng. Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ thế nhưng nàng lại hạ thủ từ thê tử của hắn, còn nắm hết sức rõ ràng.
Nếu như không có việc gì, nàng sẽ không đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, nhất định là Tức Mặc Vô Bạch bị lộ rồi. Hắn ngượng ngùng ừ một tiếng, lập tức cáo từ, sau khi ra khỏi phủ thì liền đi thẳng tới khách điếm.
Tức Mặc Vô Bạch chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, y phục giống hệt hắn, nhưng đã cởi bỏ lớp hóa trang, hình dáng tướng mạo khác với hắn.
“Có phải ngươi bị lộ rồi không?”
Tức Mặc Vô Bạch gật đầu.
Hình Việt chạy tới cạnh hắn tỉ mỉ quan sát: “Mấy ngày nay ta cứ cảm thấy ngươi có chút kỳ kỳ, với tâm tư kín kẽ của ngươi, hẳn sẽ không thể nào nhanh như vậy đã lộ ra dấu vết mới phải, có phải ngươi cố ý hay không?”
Tức Mặc Vô Bạch nhướn nhướn mày, không đáp.
Hình Việt gãi đầu: “Ta không nên nói chuyện nàng ấy sắp thành thân với ngươi, chắc chắn ngươi muốn mượn việc lộ thân phận để ngăn nàng ấy.”
Tức Mặc Vô Bạch tựa vào cửa sổ, hướng mắt nhìn ra ngoài. Nếu Sư Vũ đã biết sự tồn tại của hắn, chắc chắn sẽ phái người theo dõi gắt gao.
“Ta quả thực là có ý định ngăn nàng ấy, bởi vì một khi họ thành thân, chính là có khả năng để Tức Mặc Ngạn có hậu duệ. Ý đồ của Mặc thành vẫn chưa làm rõ, để họ có người kế thừa, thế thì không phải việc tốt gì.”
Hình Việt súc tích ngắn gọn tóm lại bốn chữ: “Quang minh chính đại!”
Tức Mặc Vô Bạch đưa tay về phía hắn, Hình Việt lập tức giật lùi ra sau một bước: “Làm gì đó? Thê tử đã bị Sư Vũ theo dõi rồi, ta còn không thể càm ràm ngươi hai câu sao? Hiện tại ngươi không quyền không thế, chẳng khác gì ta, ta còn sợ gì ngươi chứ!”
Tức Mặc Vô Bạch vốn dĩ muốn kêu hắn tới nói chuyện, thấy vậy thì chỉ có thể thả tay xuống, đi tới cạnh bàn, nhấc tay rót trà: “Trước đây ta từng nhắc nhở ngươi, tốt nhất là hãy đón tôn phu nhân tới bên cạnh đi. Một là để giảm bớt sự cảnh giác của Sư Vũ, hai cũng là xuất phát từ khía cạnh an toàn. Dù sao Sư Vũ có thể che giấu một Tức Mặc Đàm, chính là nói rõ nàng ấy giỏi để lại hậu chiêu.”
Hình Việt thấy hắn bưng trà đi về phía mình thì hết sức căm phẫn: “Không khát! Giả mèo khóc chuột!”
Tức Mặc Vô Bạch lườm hắn, đưa chén trà tới bên môi, trong mắt rõ ràng viết là hắn tự mình đa tình.
Hình Việt bải hoải tựa vào tường.Kiếp sống lừa gạt với tiền đồ sáng lạng của hắn tại sao lại đụng phải tên ngụy quân tử đấm không vỡ xé không rách này chứ, đúng thật là vết nhơ của cuộc đời….
Mưa sớm đã tạnh, Mặc thành khôi phục lại sự hanh khô, vẫn chưa tới cuối xuân (tháng ba âm lịch) nhưng đã bắt đầu nóng bức. Sư Vũ nhớ ra mình đã trông coi Mặc thành được một năm rồi, cảm xúc lên lên xuống xuống, cũng không phân rõ là vui hay buồn.
Lúc Túc Diên chải tóc cho nàng bỗng cao hứng hỏi: “Hình như đã lâu không thấy Hình tiên sinh tới nhỉ.”
“Ừm.” Sư Vũ qua loa đáp lại. Quả thực đã nửa tháng nàng chưa gặp Hình Việt. Quyết định muốn trao quyền lực cho hắn ban đầu cũng đã thu hồi.
Sau khi dùng bữa sáng, phát hiện hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, nàng quyết định đi thăm A Chiêm. Trước đây đã dùng lý do nói muốn để tang lão thành chủ ba năm, chuyện thành thân vẫn phải thương lượng cẩn thận.
Nhưng khi đi tới trước cửa phòng A Chiêm, tỳ nữ lại nói hắn hãy còn muốn ngủ một lúc, tạm thời không muốn gặp ai.
Trước đây tóm lại hắn luôn quấn quít lấy nàng, chưa từng được nếm thử món “bế môn canh” (đóng cửa cho đứng chờ bên ngoài). Sư Vũ hết cách, đành phải xoay người rời đi, nhưng bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng cười khe khẽ.
Nàng dán sát vào cửa lắng tai nghe, giọng nói đó thế nhưng hết sức quen thuộc, thập phần lo lắng liền đẩy cửa đi vào, quả nhiên trông thấy A Chiêm và Hình Việt ngồi đối diện nhau nói cười.
Thấy Sư Vũ bước vào, Hình Việt lập tức bật dậy lùi sang một bên. A Chiêm cũng hơi mất tự nhiên, khụ một tiếng, khép áo đứng dậy đi vào phòng trong.
Sư Vũ lườm Hình Việt, hắn trái lại rất thức thời, lập tức tránh ra bên ngoài. Nàng vòng qua bình phong vào trong, hỏi A Chiêm: “Chuyện này là sao?”
A Chiêm nằm trên giường, khuất trong màn trướng xoay mình một cái, quay lưng về phía nàng.
Sư Vũ thở dài: “Ta mời Hình tiên sinh đến làm phụ tá, huynh không có việc gì thì đừng tiếp xúc với hắn.”
A Chiêm lập tức ngồi dậy, bởi vì quá vội nên lại ho một trận dữ dội: “Sao chứ….Bây giờ ngay cả người mà muội tự mình dẫn về cũng không yên tâm ư?”
“…………” Sư Vũ không biết nên giải thích thế nào, đứng bên giường hồi lâu, ngón tay vén màn trướng: “Bỏ đi, ta biết huynh vẫn chưa nguôi giận, nếu đã thật sự không muốn gặp ta đến thế, vậy ta đi đây.”
Thanh âm vốn đã mềm mại của nàng vào lúc này càng thêm vô tội khiến người ta không cách nào nhẫn tâm. Quả nhiên, nàng vừa xoay người đi mấy bước thì tay đã bị giữ lại. Nửa người A Chiêm nhoài ra, kéo nàng tới bên cạnh.
Sư Vũ nhịn cười: “Sao nào, không giận nữa ư?”
A Chiêm tiện thể ôm lấy eo nàng, buồn bã nói: “Không phải là ta giận chính bản thân mình hay sao, liên lụy nhiều hạ nhân như vậy.”
Sư Vũ vỗ vỗ lưng hắn: “Không, những việc đó đều là tội nghiệt của ta, huynh khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ việc gì. Nếu không phải lúc nhỏ huynh bị người bên cạnh hãm hại thì cũng sẽ không đến mức bệnh tật như hiện tại. Quyên Huệ kia không hẳn tốt bụng như biểu hiện bên ngoài, chung quy huynh vẫn rất đơn thuần.”
“Ta rơi vào tình cảnh này không phải là lỗi của người phụ nữ kia ư.” A Chiêm vừa nhắc tới thành chủ phu nhân thì liền khó mà bình tĩnh, hai mươi năm bệnh tật triền miên, ai có thể chịu đựng được? Đặc biệt là sau khi Tức Mặc Vô Bạch xuất hiện, thấy hắn có gương mặt hao hao mình nhưng lại có thể văn võ song toàn càng khiến hắn không cam lòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Sư Vũ, chiếc cằm gầy nhom khiến người ta đau lòng: “Chúng ta làm hòa nhé, sau này ta đều nghe theo muội, nhưng muội cũng phải đồng ý với ta, cũng sẽ không lại gặp Tức Mặc Vô Bạch.”
Sư Vũ cười tự giễu: “Ta và hắn chỉ là quan trường tương phùng, hiện hắn đã từ quan, thiết nghĩ sau này sẽ không gặp nhau.”
A Chiêm gật đầu, vùi người vào lòng nàng, cuối cùng tâm tình đã ổn định.
Từ chỗ A Chiêm bước ra, chưa được mấy bước đã thấy Hình Việt đứng cách đó không xa. Sư Vũ cho Túc Diên lui xuống, đi qua tỉ mỉ quan sát hắn một phen, mặc dù có chút không chắc chắn nhưng vẫn hỏi một câu: “Ngươi muốn thế nào?”
Hắn lên tiếng, quả nhiên là giọng của Tức Mặc Vô Bạch: “Dễ dàng nói ra thì có ý nghĩa gì chứ? Ta thấy vị đường thúc này của ta cũng không ghét ta như trong tưởng tượng đâu.”
“………..” Sư Vũ nhíu chặt mày, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Càng không biết mục đích của hắn thì càng khó giải quyết, thế nhưng lại chẳng thể nào nói cho A Chiêm biết sự thật.
“Ngươi có tin ta sẽ khiến Hình Việt vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời này không?” Sư Vũ nhìn xoáy vào hắn: “Bất luận thật giả.”
“Tin, nhưng Hình Việt thật sự đã chạy đi gặp phu nhân nhà hắn rồi, nếu như chết một người mà người kia vẫn còn sống, chẳng phải càng phiền phức hơn sao?”
Sư Vũ siết chặt góc áo: “Ngươi muốn như thế nào thì cứ hướng về ta, đừng đối phó A Chiêm.”
Ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch dần trở nên lạnh lẽo: “Thật không hổ là nữ nhi ngoan của Tức Mặc Ngạn, à không đúng, là con dâu ngoan. Ông ta thật sự không chọn sai người.”
Hắn tựa như nhớ tới điều gì, bỗng cười nói: “Cuối cùng ta đã biết được điểm hay của hành vi lừa gạt rồi, lừa người khác quả thực rất chi hữu dụng. Có điều nàng yên tâm, ta cũng không phải Tức Mặc Ngạn, sao có thể xuống tay với người thân của mình kia chứ?”
Sư Vũ không lên tiếng.
“Thành chủ!” Có tiếng nói chợt vang lên, hai người lập tức kéo giãn khoảng cách. Hoắc Kình quân trang oai vệ nhanh chân bước đến, đi tới trước mặt Sư Vũ chắp tay: “Biên cương có dị thường.”
Sư Vũ không chút bất ngờ: “Là tới đòi người sao?”
Hoắc Kình gật đầu: “Nhược Khương phái người tới thương lượng với lão phu, yêu cầu trả Tra Cừ về, nếu không sẽ lấy cớ Mặc thành giam giữ người để xuất binh.”
“Xem ra Tra Cừ kia quả thực không phải người bình thường, bằng không Nhược Khương sẽ không khẩn trương đến vậy.” Vóc dáng Tức Mặc Vô Bạch cao hơn Hình Việt một chút, giọng nói mặc dù đã cố ý mô phỏng nhưng vẫn có chút không giống, nhưng đối với người ít có cơ hội tiếp xúc với hắn như Hoắc Kình mà nói thì hoàn toàn không thể phát hiện.
“Lời này của Hình tiên sinh rất có lý, không biết có kế hoạch gì?” Hoắc lão gia biết phụ tá đều là để bày mưu hiến kế.
“Chuyện này ta sẽ đích thân xử lý, Hoắc thúc thúc cứ đi trước sắp xếp, ta sẽ qua đó ngay.” Sư Vũ ngắt lời ông, kéo tay áo Tức Mặc Vô Bạch, ý bảo hắn rút lui. Nhưng Tức Mặc Vô Bạch sao có thể bỏ qua cơ hội, nói với Hoắc Kình: “Hoắc tướng quân chậm đã, tại hạ theo ngài qua đó, trước tiên ổn định bọn họ rồi nói.”
“À, vậy thì còn gì bằng.” Hoắc Kình chắp tay chào Sư Vũ, mời “Hình Việt” đi trước.
Mắt Sư Vũ dõi theo hai người họ rời đi, có suy nghĩ muốn trừ khử Hình Việt.
Đang buổi ban trưa, có thể cảm nhận được sự nóng bức một cách rõ rệt. Mặt trời toả ra hơi nóng dữ dội, đại mạc xa xa bị hơi nóng nung thành khung cảnh vàng vàng mờ ảo.
Xe ngựa của Sư Vũ chạy vào quân doanh, binh sĩ bẩm báo nói người của Nhược Khương vẫn đang ở đây, nhìn thái độ thì có khuynh hướng dai dẳng không buông.
“Hình Việt” đứng ở cổng quân doanh tươi tắn mỉm cười đón nàng. Lúc Sư Vũ ngang qua thì theo thói quen liếc cổ tay hắn, hắn quang minh chính đại để lộ cổ tay, nụ cười càng rõ nét hơn mấy phần, trông có chút ngứa đòn.
Sư Vũ mím chặt môi đi vào đại trướng trong quân. Hoắc Kình từ sau án đứng dậy, giới thiệu mấy người ngồi đó với nàng. Một hàng ba người, hai bên trái phải là võ tướng mặt mày hồng hào, đều là đại tướng trong triều đình Nhược Khương. Chính giữa là một thư sinh trắng trẻo, thoạt nhìn tựa hồ là hậu duệ người Hán, tên họ Triệu Ngộ.
Tức Mặc Vô Bạch đích thân hầu hạ Sư Vũ ngồi xuống, lúc nghiêng người thì nhỏ giọng nói: “Tả tướng Nhược Khương họ Triệu.”
Sư Vũ lườm hắn: “Ta biết.”
Tức Mặc Vô Bạch cười cười, ngồi xuống cạnh nàng, lấy quạt từ trong tay áo ra quạt gió cho Sư Vũ. Nàng nhìn qua, trên mặt quạt viết một câu –
Tra Cừ mặc dù là Tả tướng Nhược Khương nhưng tả hữu xưa nay bất hòa, có thể chia rẽ.
Quân đội bên ngoài đang thao luyện, ngựa hí vang trời, nước trà trên án thư khẽ sóng sánh. Sư Vũ trầm tư trấn định, nhưng tim nàng lại giống như nước trà, bị Tức Mặc Vô Bạch làm xáo trộn.
Sư Vũ chỉ cười lạnh một tiếng: “Ta vẫn chưa tự luyến tới mức đó, ngươi hẳn là vì Mặc thành mà tới, nhưng Mặc thành cũng không dễ dàng nắm được như vậy.”
Tức Mặc Vô Bạch thấp giọng cười, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nàng sai rồi, mục đích của ta trước giờ không phải nhất định phải có được Mặc thành, ta chỉ quan tâm Mặc thành sẽ biến thành như thế nào.”
Sư Vũ cụp mắt: “Ngươi cuối cùng vẫn nhớ thù cũ.”
Bả vai Tức Mặc Vô Bạch và nàng chạm nhau, hơi thở ấm nóng quấn quýt xung quanh, âm sắc nặng nề: “Nếu một ngày, nàng cũng có người thân thiết nhất gặp nạn thì sẽ biết vì sao ta không cách nào quên được.” Hắn bỗng vén màn xe, rảo bước rời đi, rất nhanh đã mất hút trong đám đông.
Sư Vũ tựa vào thùng xe sau lưng, mãi tới lúc này tâm tình mới dần dần thả lỏng.
Về tới phủ không lâu lại gặp Hình Việt, Sư Vũ vừa liếc mắt đã biết đây mới là “hàng thật.” Hắn ngâm nga một làn điệu không rõ tên, xuyên qua khuôn viên đi tới. Sư Vũ vẫy vẫy tay với hắn, hắn liền híp mắt bước đến.
“Hình tiên sinh, chuyện vừa rồi ngươi bảo ta giả làm thê tử của ngươi, tuyệt đối không thể cho A Chiêm biết.”
“Đó là đương nhiên.” Hình Việt trả lời cực kỳ dứt khoát, nét mặt cũng không chút sơ hở, thật sự là không dễ gì nhìn ra được điểm khác lạ.
“Ta thực sự muốn gặp thê tử ngươi một lần đấy.” Sư Vũ phóng mắt nhìn về phía chân trời: “Nghe nói nàng ấy cũng ở biên cương, tướng mạo rất đẹp, nhất là cặp đồng điếu lúc cười lên kia. Chẳng qua ngươi phải nhắc nhở nàng ấy cẩn thận một chút, nàng ấy tựa hồ cứ tới lui với mấy kẻ không rõ thân phận, tiền là thứ tốt, nhưng cũng đừng để lây nhiễm nguy hiểm lên mình mới được.”
Sắc mặt Hình Việt nháy mắt liền thay đổi. Hắn sớm đã đoán được Sư Vũ sẽ không hoàn toàn yên tâm về mình, chắc chắn sẽ tìm cách nắm nhược điểm của hắn, thế nên mỗi lần đi tìm Tức Mặc Vô Bạch đều cẩn thận thận trọng. Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ thế nhưng nàng lại hạ thủ từ thê tử của hắn, còn nắm hết sức rõ ràng.
Nếu như không có việc gì, nàng sẽ không đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, nhất định là Tức Mặc Vô Bạch bị lộ rồi. Hắn ngượng ngùng ừ một tiếng, lập tức cáo từ, sau khi ra khỏi phủ thì liền đi thẳng tới khách điếm.
Tức Mặc Vô Bạch chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, y phục giống hệt hắn, nhưng đã cởi bỏ lớp hóa trang, hình dáng tướng mạo khác với hắn.
“Có phải ngươi bị lộ rồi không?”
Tức Mặc Vô Bạch gật đầu.
Hình Việt chạy tới cạnh hắn tỉ mỉ quan sát: “Mấy ngày nay ta cứ cảm thấy ngươi có chút kỳ kỳ, với tâm tư kín kẽ của ngươi, hẳn sẽ không thể nào nhanh như vậy đã lộ ra dấu vết mới phải, có phải ngươi cố ý hay không?”
Tức Mặc Vô Bạch nhướn nhướn mày, không đáp.
Hình Việt gãi đầu: “Ta không nên nói chuyện nàng ấy sắp thành thân với ngươi, chắc chắn ngươi muốn mượn việc lộ thân phận để ngăn nàng ấy.”
Tức Mặc Vô Bạch tựa vào cửa sổ, hướng mắt nhìn ra ngoài. Nếu Sư Vũ đã biết sự tồn tại của hắn, chắc chắn sẽ phái người theo dõi gắt gao.
“Ta quả thực là có ý định ngăn nàng ấy, bởi vì một khi họ thành thân, chính là có khả năng để Tức Mặc Ngạn có hậu duệ. Ý đồ của Mặc thành vẫn chưa làm rõ, để họ có người kế thừa, thế thì không phải việc tốt gì.”
Hình Việt súc tích ngắn gọn tóm lại bốn chữ: “Quang minh chính đại!”
Tức Mặc Vô Bạch đưa tay về phía hắn, Hình Việt lập tức giật lùi ra sau một bước: “Làm gì đó? Thê tử đã bị Sư Vũ theo dõi rồi, ta còn không thể càm ràm ngươi hai câu sao? Hiện tại ngươi không quyền không thế, chẳng khác gì ta, ta còn sợ gì ngươi chứ!”
Tức Mặc Vô Bạch vốn dĩ muốn kêu hắn tới nói chuyện, thấy vậy thì chỉ có thể thả tay xuống, đi tới cạnh bàn, nhấc tay rót trà: “Trước đây ta từng nhắc nhở ngươi, tốt nhất là hãy đón tôn phu nhân tới bên cạnh đi. Một là để giảm bớt sự cảnh giác của Sư Vũ, hai cũng là xuất phát từ khía cạnh an toàn. Dù sao Sư Vũ có thể che giấu một Tức Mặc Đàm, chính là nói rõ nàng ấy giỏi để lại hậu chiêu.”
Hình Việt thấy hắn bưng trà đi về phía mình thì hết sức căm phẫn: “Không khát! Giả mèo khóc chuột!”
Tức Mặc Vô Bạch lườm hắn, đưa chén trà tới bên môi, trong mắt rõ ràng viết là hắn tự mình đa tình.
Hình Việt bải hoải tựa vào tường.Kiếp sống lừa gạt với tiền đồ sáng lạng của hắn tại sao lại đụng phải tên ngụy quân tử đấm không vỡ xé không rách này chứ, đúng thật là vết nhơ của cuộc đời….
Mưa sớm đã tạnh, Mặc thành khôi phục lại sự hanh khô, vẫn chưa tới cuối xuân (tháng ba âm lịch) nhưng đã bắt đầu nóng bức. Sư Vũ nhớ ra mình đã trông coi Mặc thành được một năm rồi, cảm xúc lên lên xuống xuống, cũng không phân rõ là vui hay buồn.
Lúc Túc Diên chải tóc cho nàng bỗng cao hứng hỏi: “Hình như đã lâu không thấy Hình tiên sinh tới nhỉ.”
“Ừm.” Sư Vũ qua loa đáp lại. Quả thực đã nửa tháng nàng chưa gặp Hình Việt. Quyết định muốn trao quyền lực cho hắn ban đầu cũng đã thu hồi.
Sau khi dùng bữa sáng, phát hiện hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, nàng quyết định đi thăm A Chiêm. Trước đây đã dùng lý do nói muốn để tang lão thành chủ ba năm, chuyện thành thân vẫn phải thương lượng cẩn thận.
Nhưng khi đi tới trước cửa phòng A Chiêm, tỳ nữ lại nói hắn hãy còn muốn ngủ một lúc, tạm thời không muốn gặp ai.
Trước đây tóm lại hắn luôn quấn quít lấy nàng, chưa từng được nếm thử món “bế môn canh” (đóng cửa cho đứng chờ bên ngoài). Sư Vũ hết cách, đành phải xoay người rời đi, nhưng bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng cười khe khẽ.
Nàng dán sát vào cửa lắng tai nghe, giọng nói đó thế nhưng hết sức quen thuộc, thập phần lo lắng liền đẩy cửa đi vào, quả nhiên trông thấy A Chiêm và Hình Việt ngồi đối diện nhau nói cười.
Thấy Sư Vũ bước vào, Hình Việt lập tức bật dậy lùi sang một bên. A Chiêm cũng hơi mất tự nhiên, khụ một tiếng, khép áo đứng dậy đi vào phòng trong.
Sư Vũ lườm Hình Việt, hắn trái lại rất thức thời, lập tức tránh ra bên ngoài. Nàng vòng qua bình phong vào trong, hỏi A Chiêm: “Chuyện này là sao?”
A Chiêm nằm trên giường, khuất trong màn trướng xoay mình một cái, quay lưng về phía nàng.
Sư Vũ thở dài: “Ta mời Hình tiên sinh đến làm phụ tá, huynh không có việc gì thì đừng tiếp xúc với hắn.”
A Chiêm lập tức ngồi dậy, bởi vì quá vội nên lại ho một trận dữ dội: “Sao chứ….Bây giờ ngay cả người mà muội tự mình dẫn về cũng không yên tâm ư?”
“…………” Sư Vũ không biết nên giải thích thế nào, đứng bên giường hồi lâu, ngón tay vén màn trướng: “Bỏ đi, ta biết huynh vẫn chưa nguôi giận, nếu đã thật sự không muốn gặp ta đến thế, vậy ta đi đây.”
Thanh âm vốn đã mềm mại của nàng vào lúc này càng thêm vô tội khiến người ta không cách nào nhẫn tâm. Quả nhiên, nàng vừa xoay người đi mấy bước thì tay đã bị giữ lại. Nửa người A Chiêm nhoài ra, kéo nàng tới bên cạnh.
Sư Vũ nhịn cười: “Sao nào, không giận nữa ư?”
A Chiêm tiện thể ôm lấy eo nàng, buồn bã nói: “Không phải là ta giận chính bản thân mình hay sao, liên lụy nhiều hạ nhân như vậy.”
Sư Vũ vỗ vỗ lưng hắn: “Không, những việc đó đều là tội nghiệt của ta, huynh khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ việc gì. Nếu không phải lúc nhỏ huynh bị người bên cạnh hãm hại thì cũng sẽ không đến mức bệnh tật như hiện tại. Quyên Huệ kia không hẳn tốt bụng như biểu hiện bên ngoài, chung quy huynh vẫn rất đơn thuần.”
“Ta rơi vào tình cảnh này không phải là lỗi của người phụ nữ kia ư.” A Chiêm vừa nhắc tới thành chủ phu nhân thì liền khó mà bình tĩnh, hai mươi năm bệnh tật triền miên, ai có thể chịu đựng được? Đặc biệt là sau khi Tức Mặc Vô Bạch xuất hiện, thấy hắn có gương mặt hao hao mình nhưng lại có thể văn võ song toàn càng khiến hắn không cam lòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Sư Vũ, chiếc cằm gầy nhom khiến người ta đau lòng: “Chúng ta làm hòa nhé, sau này ta đều nghe theo muội, nhưng muội cũng phải đồng ý với ta, cũng sẽ không lại gặp Tức Mặc Vô Bạch.”
Sư Vũ cười tự giễu: “Ta và hắn chỉ là quan trường tương phùng, hiện hắn đã từ quan, thiết nghĩ sau này sẽ không gặp nhau.”
A Chiêm gật đầu, vùi người vào lòng nàng, cuối cùng tâm tình đã ổn định.
Từ chỗ A Chiêm bước ra, chưa được mấy bước đã thấy Hình Việt đứng cách đó không xa. Sư Vũ cho Túc Diên lui xuống, đi qua tỉ mỉ quan sát hắn một phen, mặc dù có chút không chắc chắn nhưng vẫn hỏi một câu: “Ngươi muốn thế nào?”
Hắn lên tiếng, quả nhiên là giọng của Tức Mặc Vô Bạch: “Dễ dàng nói ra thì có ý nghĩa gì chứ? Ta thấy vị đường thúc này của ta cũng không ghét ta như trong tưởng tượng đâu.”
“………..” Sư Vũ nhíu chặt mày, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Càng không biết mục đích của hắn thì càng khó giải quyết, thế nhưng lại chẳng thể nào nói cho A Chiêm biết sự thật.
“Ngươi có tin ta sẽ khiến Hình Việt vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời này không?” Sư Vũ nhìn xoáy vào hắn: “Bất luận thật giả.”
“Tin, nhưng Hình Việt thật sự đã chạy đi gặp phu nhân nhà hắn rồi, nếu như chết một người mà người kia vẫn còn sống, chẳng phải càng phiền phức hơn sao?”
Sư Vũ siết chặt góc áo: “Ngươi muốn như thế nào thì cứ hướng về ta, đừng đối phó A Chiêm.”
Ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch dần trở nên lạnh lẽo: “Thật không hổ là nữ nhi ngoan của Tức Mặc Ngạn, à không đúng, là con dâu ngoan. Ông ta thật sự không chọn sai người.”
Hắn tựa như nhớ tới điều gì, bỗng cười nói: “Cuối cùng ta đã biết được điểm hay của hành vi lừa gạt rồi, lừa người khác quả thực rất chi hữu dụng. Có điều nàng yên tâm, ta cũng không phải Tức Mặc Ngạn, sao có thể xuống tay với người thân của mình kia chứ?”
Sư Vũ không lên tiếng.
“Thành chủ!” Có tiếng nói chợt vang lên, hai người lập tức kéo giãn khoảng cách. Hoắc Kình quân trang oai vệ nhanh chân bước đến, đi tới trước mặt Sư Vũ chắp tay: “Biên cương có dị thường.”
Sư Vũ không chút bất ngờ: “Là tới đòi người sao?”
Hoắc Kình gật đầu: “Nhược Khương phái người tới thương lượng với lão phu, yêu cầu trả Tra Cừ về, nếu không sẽ lấy cớ Mặc thành giam giữ người để xuất binh.”
“Xem ra Tra Cừ kia quả thực không phải người bình thường, bằng không Nhược Khương sẽ không khẩn trương đến vậy.” Vóc dáng Tức Mặc Vô Bạch cao hơn Hình Việt một chút, giọng nói mặc dù đã cố ý mô phỏng nhưng vẫn có chút không giống, nhưng đối với người ít có cơ hội tiếp xúc với hắn như Hoắc Kình mà nói thì hoàn toàn không thể phát hiện.
“Lời này của Hình tiên sinh rất có lý, không biết có kế hoạch gì?” Hoắc lão gia biết phụ tá đều là để bày mưu hiến kế.
“Chuyện này ta sẽ đích thân xử lý, Hoắc thúc thúc cứ đi trước sắp xếp, ta sẽ qua đó ngay.” Sư Vũ ngắt lời ông, kéo tay áo Tức Mặc Vô Bạch, ý bảo hắn rút lui. Nhưng Tức Mặc Vô Bạch sao có thể bỏ qua cơ hội, nói với Hoắc Kình: “Hoắc tướng quân chậm đã, tại hạ theo ngài qua đó, trước tiên ổn định bọn họ rồi nói.”
“À, vậy thì còn gì bằng.” Hoắc Kình chắp tay chào Sư Vũ, mời “Hình Việt” đi trước.
Mắt Sư Vũ dõi theo hai người họ rời đi, có suy nghĩ muốn trừ khử Hình Việt.
Đang buổi ban trưa, có thể cảm nhận được sự nóng bức một cách rõ rệt. Mặt trời toả ra hơi nóng dữ dội, đại mạc xa xa bị hơi nóng nung thành khung cảnh vàng vàng mờ ảo.
Xe ngựa của Sư Vũ chạy vào quân doanh, binh sĩ bẩm báo nói người của Nhược Khương vẫn đang ở đây, nhìn thái độ thì có khuynh hướng dai dẳng không buông.
“Hình Việt” đứng ở cổng quân doanh tươi tắn mỉm cười đón nàng. Lúc Sư Vũ ngang qua thì theo thói quen liếc cổ tay hắn, hắn quang minh chính đại để lộ cổ tay, nụ cười càng rõ nét hơn mấy phần, trông có chút ngứa đòn.
Sư Vũ mím chặt môi đi vào đại trướng trong quân. Hoắc Kình từ sau án đứng dậy, giới thiệu mấy người ngồi đó với nàng. Một hàng ba người, hai bên trái phải là võ tướng mặt mày hồng hào, đều là đại tướng trong triều đình Nhược Khương. Chính giữa là một thư sinh trắng trẻo, thoạt nhìn tựa hồ là hậu duệ người Hán, tên họ Triệu Ngộ.
Tức Mặc Vô Bạch đích thân hầu hạ Sư Vũ ngồi xuống, lúc nghiêng người thì nhỏ giọng nói: “Tả tướng Nhược Khương họ Triệu.”
Sư Vũ lườm hắn: “Ta biết.”
Tức Mặc Vô Bạch cười cười, ngồi xuống cạnh nàng, lấy quạt từ trong tay áo ra quạt gió cho Sư Vũ. Nàng nhìn qua, trên mặt quạt viết một câu –
Tra Cừ mặc dù là Tả tướng Nhược Khương nhưng tả hữu xưa nay bất hòa, có thể chia rẽ.
Quân đội bên ngoài đang thao luyện, ngựa hí vang trời, nước trà trên án thư khẽ sóng sánh. Sư Vũ trầm tư trấn định, nhưng tim nàng lại giống như nước trà, bị Tức Mặc Vô Bạch làm xáo trộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.