Nhất Thế Chỉ Này Một Lần Luyến Ái
Chương 9
Huỳnh Dạ
08/12/2015
Đổng Kỳ Minh ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng trộm nhìn sang người bên cạnh một chút. Đối phương đang chuyên tâm lái xe, đôi mắt hắc bạch phân minh vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, tựa như không phát giác ra ánh mắt của cậu.
Ở nhà Trầm Dự dùng cơm xong, một lát sau Lý Khánh Vân liền lễ độ cáo từ. Đổng Kỳ Minh đoán có lẽ công việc của hai người họ đã bàn bạc xong rồi, cho nên cũng không lưu luyến nữa, dứt khoát đứng dậy nói lời cáo biệt rồi theo Lý Khánh Vân rời đi.
Có điều dù đã ly khai rồi, cậu vẫn không nhịn được mà nhớ lại lúc dùng bữa tối.
Cậu cùng Lý Khánh Vân ngồi ở một bên, đối diện là ba người nhà Trầm gia. Trái ngược với một mảnh hòa thuận vui vẻ ở phía đối diện, Lý Khánh Vân lại đem cái đạo lý “thực bất ngôn tẩm bất ngữ” 1 ra mà quán triệt đến cùng. Ngoại trừ người khác lên tiếng trò chuyện, bằng không ngay cả tán gẫu anh cũng không buồn nói một câu.
Đổng Kỳ Minh mặc dù đã quen thuộc hết mức với chuyện đó, nhưng vẫn y nhiên có chút rầu rĩ.
Cậu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó rất không thích hợp, nhưng lại không thể nói ra được đến tột cùng là không thích hợp chỗ nào. . . Huống hồ gì trước giờ Lý Khánh Vân luôn là một bộ dáng như vậy, Đổng Kỳ Minh cho là bản thân suy nghĩ nhiều, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường như mọi khi.
Tiết trời đã vào đông.
Mùa đông ở thành phố này vừa rét lạnh lại vừa khô hanh, tuy không có tuyết rơi, nhưng mà hàn phong vẫn rét thấu xương.
Lý Khánh Vân nhìn đồng hồ một cái, cũng gần ba giờ.
Cách giờ tan sở vẫn còn một khoảng thời gian, nhưng anh đang lo lắng có nên về nhà sớm hay không, thừa dịp trên đường về nhà ghé siêu thị mua một ít thức ăn tươi sống, không thì đến tiệm ăn nào đó mua thức ăn mang về cũng được, gà nấu rượu hoặc sườn hầm thuốc bắc rất thích hợp để tẩm bổ mùa đông, tên nhóc sợ lạnh kia có lẽ sẽ thích.
Nhưng vô luận thế nào, trước lúc về nhà, trước hết vẫn là phải giải quyết cho khách hàng trước mặt. Lý Khánh Vâng ngẩng đầu nâng mắt, bất động thanh sắc mà dịch chuyển cơ thể, tránh đi ánh mắt nồng nhiệt từ phía trước truyền lại.
Hiện tại ngồi trước mặt anh là một đôi cha và con gái, Lưu đổng cùng Lưu tiểu thư, bạn cũ của Tào Trọng Dung. Án tử lần trước Lý Khánh Vân nhận chính là vụ kiện của con trai Lưu đổng, cuối cùng bị phán tội ngộ sát phải ngồi tù, thời gian thi hành án là năm năm, kết quả xem như không tệ.
Anh cũng không có tâm tư muốn kết thâm giao với Lưu đổng, cùng lắm chỉ vì xem đối phương là khách hàng nên đành phải tôn trọng mà dành chút thời gian chu toàn cùng đối phương.
Bất quá Lưu đổng thì lại có thâm ý khác, những lần gặp mặt đều mang theo con gái của mình, lúc nói chuyện thì cố ý như vô tình nhắc đến những chuyện vụn vặt của con gái mình.
Lý Khánh Vân tất nhiên không ngốc đến nỗi không hiểu ẩn ý của đối phương. Nhưng anh căn bản không có bất cứ tâm tư nào đối với vị Lưu tiểu thư kia, gặp mặt đã vài lần nhưng ngay cả tên của đối phương anh cũng chẳng nhớ rõ.
Nhưng đối phương lại giống như không nhận ra ý cự tuyệt kín đáo của anh, chẳng hạn như hiện tại, dùng ánh mắt ngượng ngùng giống như thiếu nữ mà nhìn chằm chằm vào anh, thỉnh thoảng lại hỏi han những chuyện riêng của anh. Dù cho anh có trở lại cuộc sống phóng túng đi nữa, cũng không có khả năng ra tay với kiểu thiên kim thế gia này, chứ đừng nói tới hiện tại anh không có loại tâm tình này.
“. . .thật ngại quá, tôi còn có việc. Vụ kiện của Lưu tiên sinh đã chấm dứt, sẽ không phát sinh rắc rối khác nữa, Lưu đổng cứ việc yên tâm.” anh thản nhiên nói.
“Luật sư Lý tối nay có hẹn với ai sao?” Lưu đổng cười “Chẳng lẽ là bạn gái.”
“Không phải.” Lý Khánh Vân trả lời “Tôi phải về nhà.”
“Nguyên lai Lý luật sư trong nhà đã có người, không biết tôn phu nhân là nữ nhân như thế nào?” Lưu đổng lại một bộ dáng hưng trí quá mức, hơn nữa còn mở lời dò hỏi.
“Lý Khánh Vân có chút giật mình, chú ý đến vẻ mặt bất an không yên của Lưu tiểu thư, nói “Tôi chưa kết hôn, trong nhà chỉ là có nhận nuôi một đứa trẻ.”
Lưu tiểu thư nghe vậy thở phào một hơi, có hơi rụt rè nhỏ giọng hỏi “Nếu luật sư Lý không chê. . . chi bằng tối nay tôi đến nhà anh xuống bếp làm một bữa, coi như. . . coi như là cảm ơn anh.” cô cúi đầu, vội vàng nói thêm “Tôi cũng. . thích trẻ con, đứa trẻ nhà anh. . .chắc là rất đáng yêu.”
Anh nhíu mày, vừa định cự tuyệt, lại nghe Lưu đổng cười nói “Cứ như thế đi, con phải trổ tài một phen, hảo hảo chiêu đãi luật sư Lý a.” Lưu đỗng dứt lời, lại quay đầu nhìn Lý Khánh Vân, ôn hòa nói “Luật sư Lý không được từ chối nha, vụ kiện của Dụ Tông lần này ít nhiều gì cũng nhờ cậu, cả nhà tôi trên dưới đều rất cảm kích cậu. Con gái tôi tay nghề không tệ, cậu cứ để nó cố gắng thể hiện tấm lòng một phen.”
Lý Khánh Vân bất đắc dĩ, không thể trực tiếp cự tuyệt, đành phải nói “Nếu đã như vậy, làm phiền Lưu tiểu thư.”
Lời vừa nói ra, Lưu tiểu thư đến mi sao nhãn thần cũng tràn ngập vui mừng, ánh mắt nhìn sang anh đầy triền miên.
Lý Khánh Vân tuy vẫn đạm mạc như cũ, nhưng trong lòng lại thở dài.
□■□
Vốn đã bị ép buộc như vậy, Lý Khánh Vân chỉ có thể lái xe chở Lưu tiểu thư về nhà, trước đó anh cũng cómở lời mời Lưu đổng, chẳng qua đối phương lấy cớ là có chuyện quan trọng khác làm lý do từ chối.
Trên đường về anh dừng lại trước một siêu thị theo lời yêu cầu của Lưu tiểu thư.
Lý Khánh Vân theo sau đẩy xe, không nén được mà có chút buồn phiền.
Trong quãng thời gian cùng Đổng Kỳ Minh quen nhau trước kia, bọn họ cũng đã từng đi siêu thị. Đổng Kỳ Minh ngoài mặt là thiếu niên, nhưng tâm tính vẫn chỉ là một đứa nhóc, đối với rau thịt củ quả tỏ vẻ rất hiếu kỳ, thường thường xách lên một thứ gì đó rồi chạy đến cạnh Lý Khánh Vân, bày ra vẻ mặt tò mò hỏi đây là cái gì.
Ngoại trừ chuyện đó ra, cậu cũng thích ăn quà vặt giống hệt hầu hết những đứa nhóc khác, nhìn thấy khoai tây chiên luôn lấy mấy loại vị khác nhau, không quên lấy thêm coke cùng nước trái cây.
Anh nhớ có mấy lần, thừa dịp trong siêu thị xung quanh ít người qua lại, anh đưa tay trộm nắm tay đối phương, không thì dùng ngón tay nhè nhẹ chạm vào cậu. Bản thân anh rất thích cách này tiếp xúc với cậu, nhìn lỗ tai nhóc con đỏ bừng lên, liền nghĩ đó là do cậu thẹn thùng, lại không ngờ kia chẳng qua chỉ là cậu xấu hổ quá mức, không thì là quá quẫn bách.
Sau khi bị từ chối, Lý Khánh Vân cũng từng tự mình ngẫm nghĩ lại, anh không hề hối hận để cho Đổng Kỳ Minh biết tình cảm của mình, nhưng mà lại thấy hối hận với việc thân mật trong lúc quen nhau. . .
Những đứa nhóc cỡ tuổi cậu, đa phần là tò mò với tình dục, hoặc giả là khát khao tình thương. Lúc ấy chính Lý Khánh Vân cũng chỉ cho có lẽ là đối phương đang phát dục, cho nên cũng không cố kỵ cái gì, nhưng hiện tại lại mơ hồ cảm thấy có lẽ mình đã sai.
Đổng Kỳ Minh vẫn còn nhỏ như vậy, nhưng anh lại bị vẻ ngoài cùng hành vi của cậu khiến cho hiểu lầm.
Anh nghĩ nhóc con kia đối với mình ít nhất cũng có một chút cảm tình nên không từ chối anh, những lúc ngượng ngùng hay là hôn nhau có lẽ chỉ là do tác dụng phụ của hành vi thân mật giữa hai người mà thôi
——nhưng thực tế, Đổng Kỳ Minh không hề thích anh. Hay nói đúng hơn, Đổng Kỳ Minh có thích anh, nhưng không phải là kiểu thích như anh thích cậu.
Suy nghĩ liên miên khiến anh bất giác dừng bước đứng lại, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói rụt rè của nữ nhân “Luật sư Lý, anh có cái gì không thích ăn không?”
Lý Khánh Vân hồi thần, chỉ nói “Không có, tôi không kén ăn.”, dừng lại một chút, chợt nhớ ra việc gì đó, lại nói “Đừng mua thịt dê.”
Đổng Kỳ Minh không ăn thịt dê, hình như là do cảm giác khi ăn vào trong cổ cứ lưu lại vị thịt dê tanh nồng không sao xua đi, ngay cả ngửi mùi vị cũng không thích.
Lưu tiểu thư mỉm cười, có chút ngại ngùng mà phỏng đoán “Là đứa trẻ nhà anh không thích sao?”
Lý Khánh Vân nhẹ gật đầu, vẫn kiệm lời như cũ, tiếp tục đẩy xe theo sau Lưu tiểu thư.
Hai người lựa thức ăn xong mới ra khỏi siêu thị.
Về đến nhà, đưa đối phương dép lê trong nhà dành cho khách thay. Mắt thấy trời đã chạng vạng, hai người liền trực tiếp mang nguyên liệu xuống phòng bếp.
Trong phòng bếp sáng sủa lại sạch sẽ, có thể nhìn ra dấu vết sử dụng thường xuyên. Lưu tiểu thư nhìn đao cụ cùng kệ bếp sáng bóng, có chút kinh ngạc “Nguyên lai anh cũng xuống bếp?”
Lý Khánh Vân không trực tiếp trả lời, chỉ nói “Lưu tiểu thư muốn dùng gì cứ nói với tôi là được.”
“Gọi Ngôn Phương là được rồi.” Lưu tiểu thư rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
Lý Khánh Vân từ chối cho ý kiến, ngoài mặt vẫn duy trì lễ độ cùng khách khí.
Tuy không thích phòng bếp của mình bị người ngoài sử dụng, nhưng anh cũng nhìn ra được, Lưu Ngôn Phương về mặt nấu ăn quả thật không kém mình chút nào, có lẽ là do du học ở nước ngoài, nêm nếm gia vị cũng khá mạnh dạng, nếu không muốn nói là có phần sáng tạo.
Vì tính cách lãnh tĩnh của mình, ngoại trừ mối quen biết với vài luật sư ở sở sự vụ, thời trung học có hai ba người bạn thân, trên thực tế Lý Khánh Vân cơ hồ cũng không có bạn bè gì mấy, cũng chưa từng cùng người nào xuống bếp. Cho nên hiện tại cùng Lưu Ngôn Phương chuẩn bị bữa tối, ngoại trừ ánh mắt quá nhiệt tình của đối phương nhìn mình làm cho anh có chút khó xử ra, cũng không có gì quá bất mãn như anh tưởng.
Đa phần nấu nương, nêm nếm gia vị đều do Lưu Ngôn Phương phụ trách, Lý Khánh Vân chỉ đứng ở bên cạnh giúp đỡ, khi thì thái ít rau thơm, xắt sợi gừng.
Ngay lúc hầu hết thức ăn đều đã dọn bày ra trên bàn, chỉ còn phải chờ một món thịt bò hầm nhừ vẫn còn đang hầm trên bếp lò thì Đổng Kỳ Minh về.
□□■
Đổng Kỳ Minh hôm nay tan học có chút trễ hơn mọi hôm, nghĩ có lẽ Lý Khánh Vân mười mươi đã ở nhà chờ cậu trở về dùng cơm chiều, bèn vội vàng thu dọn sách vở vào cặp rồi trực tiếp về nhà.
Lúc mở cửa ra, cậu phát hiện có gì đó khác thường, trên huyền quan có một đôi giày cao gót làm bằng thuộc da màu tối không quá nổi bật cùng gót giày nhỏ nhắn, chứng tỏ trong nhà đang có khách, hơn nữa còn là một nữ nhân thành thục.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, Lý Khánh Vân chưa bao giờ mang bạn bè về nhà, cũng chưa từng có đồng nghiệp viếng thăm. Ngẫu nhiên đôi ba lần cũng chỉ là thư ký riêng của Lý Khánh Vân vì có việc gấp mới đến đây. Ngoại trừ những lần đó ra, Đổng Kỳ Minh chưa từng nhìn thấy người lạ nào trong nhà này.
Nghe thấy có tiếng từ phòng bếp truyền ra, cậu chưa kịp buông cặp sách xuống liền vội đi đến đó.
Trong phòng bếp, một đôi nam nữ đang chuyên tâm hầm thức ăn trong nồi hầm. Thái độ Lý Khánh Vân tuy có chút lãnh đạm hờ hững, nhưng vẻ mặt so với dĩ vãng có thể xưng là ôn hòa.
Không hiểu tại sao, Đổng Kỳ Minh đột nhiên chỉ muốn xoay người rời khỏi đây, rời khỏi phòng bếp tỏa hương bố phía, rời khỏi ngôi nhà mà vì sợ lạnh cậu đã bật hệ thống sưởi này, đi đâu cũng được, mặc kệ là góc đường gió lạnh thấu xương cũng được. Cậu không muốn nhìn thấy một nữ nhân xa lạ nào đó mà cậu không biết là ai đứng trong phòng bếp mà Lý Khánh Vân coi trọng nhất.
Đổng Kỳ Minh ngơ ngác nhìn hay người kia, đến lúc Lý Khánh Vân quay đầu lại, liếc mắt nhìn cậu, thản nhiên nói “Về rồi sao.”
Trong không khí tràn ngập mùi thịt hầm, hơi nóng của bếp. Cô gái kia trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng lại có chút ngượng ngùng. Lý Khánh Vân vẫn nhìn cậu, ánh mắt kia vẫn thẳng thắn một cách đơn thuần như thế, ánh mắt tối đen giống như một hồ nước, trầm tĩnh vô ba, xinh đẹp nhưng lại lộ ra vẻ xa lạ đến dị thường.
Đổng Kỳ Minh bỗng nhiên không biết, mình đứng ở đây là vì cái gì.
——cậu đã về nhà, nhưng người vốn dĩ vẫn luôn chờ cậu dường như đã không còn nữa.
“Làm sao vậy?” Lý Khánh Vân hỏi.
Đổng Kỳ Minh hồi thần, vội nói “Không có gì, vị này là. . .”
Lý Khánh Vân thần sắc không đổi, thản nhiên nói “Vị này là khách hàng của tôi ở sở sự vụ, Lưu tiểu thư.” lại chuyển sang Lưu Ngôn Phương nói “Đây là con nuôi của tôi, Đổng Kỳ Minh.”
Lưu Ngôn Phương vội vàng mỉm cười, lễ mạo nói “Xin chào.”, liền sau đó có chút bối rối nhìn Lý Khánh Vân nhỏ giọng “Tôi cứ nghĩ là đứa trẻ nhỏ hơn một chút, lúc nãy còn chuẩn bị tráng miệng.”
Đổng Kỳ Minh chua xót trả lời “Xin chào. . .” sau đó liền mặc kệ hai người trong phòng bếp kia, xoay người vội lên lầu. Loáng thoáng như còn nghe thấy giọng nữ nhân kia kêu lên ngạc nhiên cùng giọng đáp lại bình thản của Lý Khánh Vân.
Cậu không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng lúc trở về phòng, cặp sách còn chưa buông xuống, nước mắt đã chảy dài.
Không biết là ủy khuất, oán hận hay là do đau lòng. Cậu lau nước mắt, nhịn cảm xúc xuống thay đồng phục ra, ngồi ngơ ngác ở cạnh giường.
Thật ra chuyện này có gì kỳ quái đâu chứ, trên thực tế mà nói thì Lý Khánh Vân đâu có làm sai chuyện gì, chẳng qua chỉ là dẫn theo một nữ nhân về nhà mà thôi. . .
Đổng Kỳ Minh tự nói như vậy để thuyết phục chính mình, nhưng từ đáy lòng lại trỗi lên một giọng nói khác : chỉ mới vài ngày đã tìm người khác, lúc trước nói thích cậu như vậy, hóa ra là có thể dễ dàng quên đi, dễ dàng vứt bỏ như vậy. . .
Cậu không thể tự thuyết phục chính mình được, cũng không muốn thừa nhận.
Lúc cậu nhìn thấy Lý Khánh Vân và người kia cùng nhau đứng cạnh bếp nấu ăn, bỗng nhiên có cảm giác hình ảnh yên bình thản nhiên như vậy lại vô cùng chói mắt, cứ như hai người bọn họ là thiên tác chi hợp 2. . .
Huống hồ lúc Lý Khánh Vân giới thiệu cậu, còn nói cậu là con nuôi của anh. . . mặc dù đó là sự thật, nhưng Đổng Kỳ Minh bỗng cảm thấy bản thân mình như bị xem nhẹ đi. . .
——cậu chỉ là con nuôi của Lý Khánh Vân, giữa bọn họ chỉ là quan hệ thân nhân, là thứ quan hệ mà cậu vẫn mong mỏi từ trước đến giờ, vậy thì cậu còn muốn gì nữa chứ. . .
Hốc mắt vừa khô lại vừa ướt, cậu rút khăn giấy, chùi đến lúc cảm giác mắt đau rát cả lên mới thôi. Muốn đứng dậy nhưng hai chân như nhũn ra, ngay cả đứng lên cũng không nổi.
Cậu tuyệt không muốn bước ra khỏi căn phòng này.
Nhưng mà, giờ này phút này, phòng ăn dưới lầu có một bàn thức ăn có đủ sắc hương vị sẵn sàng, cùng với hai người mà cậu hoàn toàn không muốn đối mặt đang cùng nhau chờ đợi cậu.
Đổng Kỳ Minh ngồi ngẩn ngơ một hồi, mới chậm rãi đứng dậy xuống lầu.
“Mắt cậu có hơi sưng đỏ, là bị gì vậy?” Lý Khánh Vân hỏi.
Đổng Kỳ Minh lắc đầu, mạnh miệng nói “Không có gì, lúc nãy trên đường về nhà gặp gió lớn nên mắt bị cát bay vào. . .lúc nãy đã dùng nước rửa rồi.”
Lý Khánh Vân không nói thêm lời nào, nhưng vẫn giống hệt mọi khi giúp cậu xới cơm múc canh, đồng thời cũng tự xới cho mình và Lưu Ngôn Phương một cách chu toàn, ba người cùng ngồi xuống dùng cơm.
Lưu Ngôn Phương lúc đầu có hơi e ngại, nhưng thấy Lý Khánh Vân vẫn thủy chung nói chuyện bình thản, thái độ bình thường thì cũng can đảm hơn đôi chút, còn cất công gắp một miếng thịt hầm bỏ vào chén anh. Lý Khánh Vân có hơi giật mình, nhưng vẫn là lịch sự nói cảm ơn. Lưu Ngôn Phương buông lỏng tâm trạng, sợ đối phương sẽ cho mình cố thử thất bỉ 3, cũng vội gấp thịt bò hầm cho Đổng Kỳ Minh.
Đổng Kỳ Minh cắn răng nói cảm ơn, ngoài mặt vẫn vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại ba đào ám sinh. 4
Cậu biết vị gọi là Lưu tiểu thư này là khách hàng của Lý Khánh Vân, nhưng mà rốt cuộc là dạng khách hàng gì chứ, không chỉ có đăng đường nhập thất 5, đến nhà chuẩn bị thức ăn, thậm chí còn tỏ ra bộ dáng nữ chủ nhân giúp hai người họ gắp thức ăn. Lý Khánh Vân rốt cuộc là suy nghĩ cái gì chứ, chẳng lẽ thật sự định để nữ nhân này trở thành phần tử danh chính ngôn thuận của nhà này?
Cậu càng nghĩ càng khó chịu, cũng không còn tâm nào mà ăn.
Trong nhất thời không lưu ý mà làm đổ chén canh, nước canh nóng trong chén nháy mắt tràn ra, ướt hết một góc nhỏ trên bàn, đa phần đều dính lên chiếc quần cotton Đổng Kỳ Minh đang mặc.
Lý Khánh Vân sắc mặt căng thẳng, đứng dậy ôm cậu đến phòng tắm, vội vàng cởi chiếc quần dài ướt đẫm kia ra, mở nước lạnh xối vào chỗ bị phỏng.
Đổng Kỳ Minh dựa vào ngực Lý Khánh Vân, trong nhất thời cư nhiên hốc mắt thoáng nóng cả lên, cũng chẳng rõ là đau đớn do bị phỏng hay là nguyên nhân gì khác.
Cậu mông lung suy nghĩ, trước kia chẳng hề biết, trong lòng Lý Khánh Vân cư nhiên lại làm người ta an tâm như thế. . .
Những giận dỗi lúc nãy bỗng nhiên đều tan biến gần như chẳng còn nữa, ngắn ngủi thoáng qua hệt như đàm hoa nhất hiện.
Chỗ bị phỏng trên đùi đỏ ửng lên một mảng, nhưng lại chẳng lo ngại chút nào, Lý Khánh Vân dùng khăn mặt giúp cậu lau chùi khô, rồi lấy thuốc mỡ xoa lên một lớp mỏng rồi lấy băng gạc quấn lại, xong mới lấy quần sạch đưa cậu thay vào.
Mọi chuyện đã xong, cơm chiều tất nhiên tiếp tục. Lưu Ngôn Phương vẫn một mình chờ ở phòng ăn, sớm chịu khó lau chùi sạch sẽ mọi vết canh đổ trên bàn lẫn mặt đất. Lý Khánh Vân lại cùng cô khách sáo qua lại một phen, sau đó ba người mới ngồi lại vào bàn ăn.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cả ba người cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa, chỉ im lặng ăn cho xong bữa tối.
Lý Khánh Vân lái xe đưa Lưu Ngôn Phương trở về, thừa lúc Đổng Kỳ Minh còn ngồi ở phòng khách xem tivi, đem thuốc mỡ dự phòng đưa cho cậu, dặn cậu phải nhớ bôi lên vết thương.
Không ngờ Đổng Kỳ Minh lại cười cười nói “Nếu tôi quên thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh muốn phạt tôi?”
Lý Khánh Vân nhìn nhóc con tươi cười, thật muốn hung hăng mà dùng thể phạt 6 một phen để cho đối phương biết sám hối, lại muốn chà đạp đôi môi hồng nhạt mỏng manh đang khẽ cong tươi cười kia, nhưng tư triều tạp tạp 7 lắng dần, cuối cùng anh cái gì cũng không làm, chỉ nói “Cậu nên nhớ kỹ.”
□■□
Lý Khánh Vân gần đây có chút phiền não.
Mặc dù lần đó nhóc con kia đã mở miệng trước cự tuyệt anh, nhưng hiện tại đương sự lại giống như đã quên sạch sẽ chẳng còn nhớ chút gì về chuyện kia, thậm chí hiện tại còn chẳng tiếc mà thân cận anh.
Chẳng hạn như, Đổng Kỳ Minh khá sợ lạnh, tay chân cũng luôn luôn lạnh lẽo, ngẫu nhiên sẽ như trêu đùa mà dùng ngón tay chạm vào tay hoặc gò má anh một chút.
Những lúc ấy Lý Khánh Vân thường vì như vậy mà ngẩn cả ngơời ra, nhìn gương mặt tươi cười của đối phương mới có phản ứng lại, nhưng rồi cũng không biết phải phản ứng với cậu ra sao.
Anh đã cố hết sức có thể để ép mình trở lại trạng thái lúc trước, dùng thái độ cực kỳ lạnh nhạt trấn định của mình để đối mặt với Đổng Kỳ Minh, nhưng Đổng Kỳ Minh lại như hoàn toàn mất đi thái độ kính sợ hay xa lạ đối với anh như lúc đầu, đôi lúc vô thức sẽ chủ động thân cận anh, giống như anh thực sự đã trở thành anh hai hay cha cậu, nên cưng chiều sủng nịch mà bao dung trĩ tử ấu đệ 8 bướng bỉnh vậy.
Hiện giờ có lẽ anh giống như vị chủ nhân đang nuôi dưỡng thú cưng, bị mèo con mình nuôi dưỡng trêu cợt nhưng lại cảm thấy vui sướng tận đáy lòng, tuyệt không vì bị chọc ghẹo mà tức giận.
Mà đó cũng không phải tình huống Lý Khánh Vân đã dự liệu trước.
Anh nghĩ Đổng Kỳ Minh từ chối quen mình, là muốn cả hai trở lại cách sống chung bình thản lúc trước. Anh cũng đã cố gắng làm như vậy, nhưng nhất cử nhất động của Đổng Kỳ Minh luôn làm cho anh không nén được lòng mà suy nghĩ lung tung. Suy cho cùng cái loại biểu hiện ỷ lại này của Đổng Kỳ Minh làm anh có cảm giác anh giống như mình vẫn còn tiểu tình nhân vậy.
Bọn họ rõ ràng đã chia tay.
Lý Khánh Vân mơ hồ cảm giác bản thân giống như bắt đầu lâm vào quẫn cảnh nhưng lại không cách nào có thể hoàn toàn thoát ra được.
Suy cho cùng thì sự ỷ lại cùng hảo ảm của Đổng Kỳ Minh vốn vẫn là thứ anh luôn luôn mong muốn khát khao. Như một kẻ đi trong hoang mạc cơ khát cùng cực, làm sao có biện pháp cự tuyệt cam tuyền ốc đảo chứ.
□□■
“. . .Lạnh quá.” Đổng Kỳ Minh đứng ở cửa oán giận.
Lý Khánh Vân cầm khăn choàng giúp cậu choàng lên, nhóc con ngoan ngoãn đứng im để, sau khi mặc áo khoác vào mới chạy ra ngoài cửa, từ hòm thư lấy ra mớ thư tín cùng báo mới, lại nhanh nhanh chạy vào nhà.
Cậu cười nói “Khó tin thật, hôm nay có thư của anh.”
Lý Khánh Vân khẽ giật mình, cởi tạp dề, nhận thư trên tay của nhóc con, tùy tiện vứt lên bàn, nói “Hôm nay cậu ra ngoài?”
“Ân, Trầm Dự bảo cùng đi mua giày chơi bóng mới” Đổng Kỳ Minh cắn sandwich, hàm hồ nói.
Dù sao cũng là ngày nghỉ hiếm có, Lý Khánh Vân thông thường cũng không can thiệp tự do của cậu, bởi vậy chỉ bảo “Trên đường chú ý an toàn, di động nhớ mở.”
Đổng Kỳ Minh gật đầu, chớp nhoáng ăn xong bữa sáng, cầm di động, ví tiền và chìa khóa rồi rời nhà.
Lý Khánh Vân chậm rãi dùng bữa sáng xong, dọn dẹp chén đũa rồi mới rảnh rỗi cầm thư vừa nhận được.
Trên bì thư viết địa chỉ người gửi thư không biết là ai, tựa như ở ngoại thành, nhưng Lý Khánh Vân lại không quen biết ai ở vùng đó. Nghĩ một lúc lại đoán có lẽ là công việc gì đó.
Anh mở bì thư, trút thư bên trong ra. Bỗng nhiên trên bàn phát ra một tiếng giòn vang của kim loại.
Lý Khánh Vân ngẩn ra, nhíu mày lại.
Ngay cả anh cũng cảm thấy có chút sợ hãi, trong phong thư lại có giấu một lưỡi dao. Lưỡi dao sắc bén sáng loán hướng về phía mép bì thư. Nếu anh trực tiếp đưa tay lấy thư ra, nguy cơ bị lưỡi dao cắt trúng tay là cực cao.
Nhìn lại giấy viết thư, bên trên chỉ in vài chữ đỏ tươi.
“Ngươi sẽ phải nhận báo ứng”
Lý Khánh Vân xé thư đi, cất kỹ lưỡi dao, dự định thứ hai sẽ đem đến sở sự vụ.
Loại chuyện như thế này cũng không phải là lần đầu phát sinh, cũng như không phải lần cuối. Luật sự tiếp nhận tố tụng hình sự, ít nhiều cũng phải chịu qua uy hiếp lớn nhỏ có đủ cả. Anh cũng không ngoại lệ, đại khái cũng có thể coi như một loại mạo hiểm nghề nghiệp, cho nên Lý Khánh Vân cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm.
Có điều. . . loại thư như thế này, bình thường là gửi đến sở sự vụ, rất ít khi trực tiếp gửi đến nơi ở của luật sư. Trong sở sự vụ, theo quy định tư liệu của nhân viên đều là không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không phải tư liệu bị lấy trộm, vậy chứng tỏ hẳn bản thân có thể đã bị ai đó theo dõi.
Lý Khánh Vân vô thức lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, ấn ấn mi tâm, lấy điện thoại gọi cho Tào Trọng Dung xong, mới trở lại thư phòng xử lý những công việc khác.
Qua nửa ngày, giữa trưa thì điện thoại reo. Thanh âm Tào Trọng Dung từ bên kia truyền đến không giống với giọng đùa cợt lúc thường, ngược lại tỏ ra rất nghiêm chỉnh “Chuyện anh nhờ tôi đã điều tra rồi, anh sang đây một chuyện, chúng ta gặp mặt rồi bàn sau.”
Lý Khánh Vân thuận theo, lại gọi thêm một cuộc nữa, xác nhận Đổng Kỳ Minh hiện đang cùng vài bạn học ăn cơm trưa ở tiệm thịt nướng Hàn Quốc nào đó rồi, mới yên tâm mà lái xe rời khỏi nhà.
________________
1 Thực bất ngôn tẩm bất ngữ : ăn không nói chuyện, ngủ cũng không nói chuyện
= =|| quả là đạo lý rất thiết thực, nên áp dụng trong tiệc buffet
2 Thiên tác chi hợp : trời tạo một đôi
3 Cố thử thất bỉ : lo bên này lại bỏ bên kia, cụm từ này nhiều nghĩa, nhưng ở đây đại khái là mang nghĩa này
4 Vân đạm phong khinh / Ba đào ám sinh : Mây nhạt gió nhẹ / sóng to ngầm nổi, nghe đủ hiểu tâm tình em nó rồi ha
5 Đăng đường nhập thất : từ ngoài đường bước vào phòng (thất ở đây hình như thường dùng chỉ phòng riêng tư)
6 Thể phạt : trừng phạt bằng phương pháp thể xác a
*phun máu* Vân ca thiệt đúng là lang mà = =||
7 Tư triều tạp tạp : tư = tâm tư/ triều = sóng, thủy triều, tư triều = cơn sóng tâm tư/tình cảm/tâm trạng, tạp tạp = lộn xộn, bậy bạ. Cả cụm là mấy tư tưởng đồi trụy như thủy triều dâng a dâng ~~
8 Trĩ tử ấu đệ : con cái khờ dại, em trai nhỏ tuổi
Ở nhà Trầm Dự dùng cơm xong, một lát sau Lý Khánh Vân liền lễ độ cáo từ. Đổng Kỳ Minh đoán có lẽ công việc của hai người họ đã bàn bạc xong rồi, cho nên cũng không lưu luyến nữa, dứt khoát đứng dậy nói lời cáo biệt rồi theo Lý Khánh Vân rời đi.
Có điều dù đã ly khai rồi, cậu vẫn không nhịn được mà nhớ lại lúc dùng bữa tối.
Cậu cùng Lý Khánh Vân ngồi ở một bên, đối diện là ba người nhà Trầm gia. Trái ngược với một mảnh hòa thuận vui vẻ ở phía đối diện, Lý Khánh Vân lại đem cái đạo lý “thực bất ngôn tẩm bất ngữ” 1 ra mà quán triệt đến cùng. Ngoại trừ người khác lên tiếng trò chuyện, bằng không ngay cả tán gẫu anh cũng không buồn nói một câu.
Đổng Kỳ Minh mặc dù đã quen thuộc hết mức với chuyện đó, nhưng vẫn y nhiên có chút rầu rĩ.
Cậu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó rất không thích hợp, nhưng lại không thể nói ra được đến tột cùng là không thích hợp chỗ nào. . . Huống hồ gì trước giờ Lý Khánh Vân luôn là một bộ dáng như vậy, Đổng Kỳ Minh cho là bản thân suy nghĩ nhiều, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường như mọi khi.
Tiết trời đã vào đông.
Mùa đông ở thành phố này vừa rét lạnh lại vừa khô hanh, tuy không có tuyết rơi, nhưng mà hàn phong vẫn rét thấu xương.
Lý Khánh Vân nhìn đồng hồ một cái, cũng gần ba giờ.
Cách giờ tan sở vẫn còn một khoảng thời gian, nhưng anh đang lo lắng có nên về nhà sớm hay không, thừa dịp trên đường về nhà ghé siêu thị mua một ít thức ăn tươi sống, không thì đến tiệm ăn nào đó mua thức ăn mang về cũng được, gà nấu rượu hoặc sườn hầm thuốc bắc rất thích hợp để tẩm bổ mùa đông, tên nhóc sợ lạnh kia có lẽ sẽ thích.
Nhưng vô luận thế nào, trước lúc về nhà, trước hết vẫn là phải giải quyết cho khách hàng trước mặt. Lý Khánh Vâng ngẩng đầu nâng mắt, bất động thanh sắc mà dịch chuyển cơ thể, tránh đi ánh mắt nồng nhiệt từ phía trước truyền lại.
Hiện tại ngồi trước mặt anh là một đôi cha và con gái, Lưu đổng cùng Lưu tiểu thư, bạn cũ của Tào Trọng Dung. Án tử lần trước Lý Khánh Vân nhận chính là vụ kiện của con trai Lưu đổng, cuối cùng bị phán tội ngộ sát phải ngồi tù, thời gian thi hành án là năm năm, kết quả xem như không tệ.
Anh cũng không có tâm tư muốn kết thâm giao với Lưu đổng, cùng lắm chỉ vì xem đối phương là khách hàng nên đành phải tôn trọng mà dành chút thời gian chu toàn cùng đối phương.
Bất quá Lưu đổng thì lại có thâm ý khác, những lần gặp mặt đều mang theo con gái của mình, lúc nói chuyện thì cố ý như vô tình nhắc đến những chuyện vụn vặt của con gái mình.
Lý Khánh Vân tất nhiên không ngốc đến nỗi không hiểu ẩn ý của đối phương. Nhưng anh căn bản không có bất cứ tâm tư nào đối với vị Lưu tiểu thư kia, gặp mặt đã vài lần nhưng ngay cả tên của đối phương anh cũng chẳng nhớ rõ.
Nhưng đối phương lại giống như không nhận ra ý cự tuyệt kín đáo của anh, chẳng hạn như hiện tại, dùng ánh mắt ngượng ngùng giống như thiếu nữ mà nhìn chằm chằm vào anh, thỉnh thoảng lại hỏi han những chuyện riêng của anh. Dù cho anh có trở lại cuộc sống phóng túng đi nữa, cũng không có khả năng ra tay với kiểu thiên kim thế gia này, chứ đừng nói tới hiện tại anh không có loại tâm tình này.
“. . .thật ngại quá, tôi còn có việc. Vụ kiện của Lưu tiên sinh đã chấm dứt, sẽ không phát sinh rắc rối khác nữa, Lưu đổng cứ việc yên tâm.” anh thản nhiên nói.
“Luật sư Lý tối nay có hẹn với ai sao?” Lưu đổng cười “Chẳng lẽ là bạn gái.”
“Không phải.” Lý Khánh Vân trả lời “Tôi phải về nhà.”
“Nguyên lai Lý luật sư trong nhà đã có người, không biết tôn phu nhân là nữ nhân như thế nào?” Lưu đổng lại một bộ dáng hưng trí quá mức, hơn nữa còn mở lời dò hỏi.
“Lý Khánh Vân có chút giật mình, chú ý đến vẻ mặt bất an không yên của Lưu tiểu thư, nói “Tôi chưa kết hôn, trong nhà chỉ là có nhận nuôi một đứa trẻ.”
Lưu tiểu thư nghe vậy thở phào một hơi, có hơi rụt rè nhỏ giọng hỏi “Nếu luật sư Lý không chê. . . chi bằng tối nay tôi đến nhà anh xuống bếp làm một bữa, coi như. . . coi như là cảm ơn anh.” cô cúi đầu, vội vàng nói thêm “Tôi cũng. . thích trẻ con, đứa trẻ nhà anh. . .chắc là rất đáng yêu.”
Anh nhíu mày, vừa định cự tuyệt, lại nghe Lưu đổng cười nói “Cứ như thế đi, con phải trổ tài một phen, hảo hảo chiêu đãi luật sư Lý a.” Lưu đỗng dứt lời, lại quay đầu nhìn Lý Khánh Vân, ôn hòa nói “Luật sư Lý không được từ chối nha, vụ kiện của Dụ Tông lần này ít nhiều gì cũng nhờ cậu, cả nhà tôi trên dưới đều rất cảm kích cậu. Con gái tôi tay nghề không tệ, cậu cứ để nó cố gắng thể hiện tấm lòng một phen.”
Lý Khánh Vân bất đắc dĩ, không thể trực tiếp cự tuyệt, đành phải nói “Nếu đã như vậy, làm phiền Lưu tiểu thư.”
Lời vừa nói ra, Lưu tiểu thư đến mi sao nhãn thần cũng tràn ngập vui mừng, ánh mắt nhìn sang anh đầy triền miên.
Lý Khánh Vân tuy vẫn đạm mạc như cũ, nhưng trong lòng lại thở dài.
□■□
Vốn đã bị ép buộc như vậy, Lý Khánh Vân chỉ có thể lái xe chở Lưu tiểu thư về nhà, trước đó anh cũng cómở lời mời Lưu đổng, chẳng qua đối phương lấy cớ là có chuyện quan trọng khác làm lý do từ chối.
Trên đường về anh dừng lại trước một siêu thị theo lời yêu cầu của Lưu tiểu thư.
Lý Khánh Vân theo sau đẩy xe, không nén được mà có chút buồn phiền.
Trong quãng thời gian cùng Đổng Kỳ Minh quen nhau trước kia, bọn họ cũng đã từng đi siêu thị. Đổng Kỳ Minh ngoài mặt là thiếu niên, nhưng tâm tính vẫn chỉ là một đứa nhóc, đối với rau thịt củ quả tỏ vẻ rất hiếu kỳ, thường thường xách lên một thứ gì đó rồi chạy đến cạnh Lý Khánh Vân, bày ra vẻ mặt tò mò hỏi đây là cái gì.
Ngoại trừ chuyện đó ra, cậu cũng thích ăn quà vặt giống hệt hầu hết những đứa nhóc khác, nhìn thấy khoai tây chiên luôn lấy mấy loại vị khác nhau, không quên lấy thêm coke cùng nước trái cây.
Anh nhớ có mấy lần, thừa dịp trong siêu thị xung quanh ít người qua lại, anh đưa tay trộm nắm tay đối phương, không thì dùng ngón tay nhè nhẹ chạm vào cậu. Bản thân anh rất thích cách này tiếp xúc với cậu, nhìn lỗ tai nhóc con đỏ bừng lên, liền nghĩ đó là do cậu thẹn thùng, lại không ngờ kia chẳng qua chỉ là cậu xấu hổ quá mức, không thì là quá quẫn bách.
Sau khi bị từ chối, Lý Khánh Vân cũng từng tự mình ngẫm nghĩ lại, anh không hề hối hận để cho Đổng Kỳ Minh biết tình cảm của mình, nhưng mà lại thấy hối hận với việc thân mật trong lúc quen nhau. . .
Những đứa nhóc cỡ tuổi cậu, đa phần là tò mò với tình dục, hoặc giả là khát khao tình thương. Lúc ấy chính Lý Khánh Vân cũng chỉ cho có lẽ là đối phương đang phát dục, cho nên cũng không cố kỵ cái gì, nhưng hiện tại lại mơ hồ cảm thấy có lẽ mình đã sai.
Đổng Kỳ Minh vẫn còn nhỏ như vậy, nhưng anh lại bị vẻ ngoài cùng hành vi của cậu khiến cho hiểu lầm.
Anh nghĩ nhóc con kia đối với mình ít nhất cũng có một chút cảm tình nên không từ chối anh, những lúc ngượng ngùng hay là hôn nhau có lẽ chỉ là do tác dụng phụ của hành vi thân mật giữa hai người mà thôi
——nhưng thực tế, Đổng Kỳ Minh không hề thích anh. Hay nói đúng hơn, Đổng Kỳ Minh có thích anh, nhưng không phải là kiểu thích như anh thích cậu.
Suy nghĩ liên miên khiến anh bất giác dừng bước đứng lại, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói rụt rè của nữ nhân “Luật sư Lý, anh có cái gì không thích ăn không?”
Lý Khánh Vân hồi thần, chỉ nói “Không có, tôi không kén ăn.”, dừng lại một chút, chợt nhớ ra việc gì đó, lại nói “Đừng mua thịt dê.”
Đổng Kỳ Minh không ăn thịt dê, hình như là do cảm giác khi ăn vào trong cổ cứ lưu lại vị thịt dê tanh nồng không sao xua đi, ngay cả ngửi mùi vị cũng không thích.
Lưu tiểu thư mỉm cười, có chút ngại ngùng mà phỏng đoán “Là đứa trẻ nhà anh không thích sao?”
Lý Khánh Vân nhẹ gật đầu, vẫn kiệm lời như cũ, tiếp tục đẩy xe theo sau Lưu tiểu thư.
Hai người lựa thức ăn xong mới ra khỏi siêu thị.
Về đến nhà, đưa đối phương dép lê trong nhà dành cho khách thay. Mắt thấy trời đã chạng vạng, hai người liền trực tiếp mang nguyên liệu xuống phòng bếp.
Trong phòng bếp sáng sủa lại sạch sẽ, có thể nhìn ra dấu vết sử dụng thường xuyên. Lưu tiểu thư nhìn đao cụ cùng kệ bếp sáng bóng, có chút kinh ngạc “Nguyên lai anh cũng xuống bếp?”
Lý Khánh Vân không trực tiếp trả lời, chỉ nói “Lưu tiểu thư muốn dùng gì cứ nói với tôi là được.”
“Gọi Ngôn Phương là được rồi.” Lưu tiểu thư rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
Lý Khánh Vân từ chối cho ý kiến, ngoài mặt vẫn duy trì lễ độ cùng khách khí.
Tuy không thích phòng bếp của mình bị người ngoài sử dụng, nhưng anh cũng nhìn ra được, Lưu Ngôn Phương về mặt nấu ăn quả thật không kém mình chút nào, có lẽ là do du học ở nước ngoài, nêm nếm gia vị cũng khá mạnh dạng, nếu không muốn nói là có phần sáng tạo.
Vì tính cách lãnh tĩnh của mình, ngoại trừ mối quen biết với vài luật sư ở sở sự vụ, thời trung học có hai ba người bạn thân, trên thực tế Lý Khánh Vân cơ hồ cũng không có bạn bè gì mấy, cũng chưa từng cùng người nào xuống bếp. Cho nên hiện tại cùng Lưu Ngôn Phương chuẩn bị bữa tối, ngoại trừ ánh mắt quá nhiệt tình của đối phương nhìn mình làm cho anh có chút khó xử ra, cũng không có gì quá bất mãn như anh tưởng.
Đa phần nấu nương, nêm nếm gia vị đều do Lưu Ngôn Phương phụ trách, Lý Khánh Vân chỉ đứng ở bên cạnh giúp đỡ, khi thì thái ít rau thơm, xắt sợi gừng.
Ngay lúc hầu hết thức ăn đều đã dọn bày ra trên bàn, chỉ còn phải chờ một món thịt bò hầm nhừ vẫn còn đang hầm trên bếp lò thì Đổng Kỳ Minh về.
□□■
Đổng Kỳ Minh hôm nay tan học có chút trễ hơn mọi hôm, nghĩ có lẽ Lý Khánh Vân mười mươi đã ở nhà chờ cậu trở về dùng cơm chiều, bèn vội vàng thu dọn sách vở vào cặp rồi trực tiếp về nhà.
Lúc mở cửa ra, cậu phát hiện có gì đó khác thường, trên huyền quan có một đôi giày cao gót làm bằng thuộc da màu tối không quá nổi bật cùng gót giày nhỏ nhắn, chứng tỏ trong nhà đang có khách, hơn nữa còn là một nữ nhân thành thục.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, Lý Khánh Vân chưa bao giờ mang bạn bè về nhà, cũng chưa từng có đồng nghiệp viếng thăm. Ngẫu nhiên đôi ba lần cũng chỉ là thư ký riêng của Lý Khánh Vân vì có việc gấp mới đến đây. Ngoại trừ những lần đó ra, Đổng Kỳ Minh chưa từng nhìn thấy người lạ nào trong nhà này.
Nghe thấy có tiếng từ phòng bếp truyền ra, cậu chưa kịp buông cặp sách xuống liền vội đi đến đó.
Trong phòng bếp, một đôi nam nữ đang chuyên tâm hầm thức ăn trong nồi hầm. Thái độ Lý Khánh Vân tuy có chút lãnh đạm hờ hững, nhưng vẻ mặt so với dĩ vãng có thể xưng là ôn hòa.
Không hiểu tại sao, Đổng Kỳ Minh đột nhiên chỉ muốn xoay người rời khỏi đây, rời khỏi phòng bếp tỏa hương bố phía, rời khỏi ngôi nhà mà vì sợ lạnh cậu đã bật hệ thống sưởi này, đi đâu cũng được, mặc kệ là góc đường gió lạnh thấu xương cũng được. Cậu không muốn nhìn thấy một nữ nhân xa lạ nào đó mà cậu không biết là ai đứng trong phòng bếp mà Lý Khánh Vân coi trọng nhất.
Đổng Kỳ Minh ngơ ngác nhìn hay người kia, đến lúc Lý Khánh Vân quay đầu lại, liếc mắt nhìn cậu, thản nhiên nói “Về rồi sao.”
Trong không khí tràn ngập mùi thịt hầm, hơi nóng của bếp. Cô gái kia trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng lại có chút ngượng ngùng. Lý Khánh Vân vẫn nhìn cậu, ánh mắt kia vẫn thẳng thắn một cách đơn thuần như thế, ánh mắt tối đen giống như một hồ nước, trầm tĩnh vô ba, xinh đẹp nhưng lại lộ ra vẻ xa lạ đến dị thường.
Đổng Kỳ Minh bỗng nhiên không biết, mình đứng ở đây là vì cái gì.
——cậu đã về nhà, nhưng người vốn dĩ vẫn luôn chờ cậu dường như đã không còn nữa.
“Làm sao vậy?” Lý Khánh Vân hỏi.
Đổng Kỳ Minh hồi thần, vội nói “Không có gì, vị này là. . .”
Lý Khánh Vân thần sắc không đổi, thản nhiên nói “Vị này là khách hàng của tôi ở sở sự vụ, Lưu tiểu thư.” lại chuyển sang Lưu Ngôn Phương nói “Đây là con nuôi của tôi, Đổng Kỳ Minh.”
Lưu Ngôn Phương vội vàng mỉm cười, lễ mạo nói “Xin chào.”, liền sau đó có chút bối rối nhìn Lý Khánh Vân nhỏ giọng “Tôi cứ nghĩ là đứa trẻ nhỏ hơn một chút, lúc nãy còn chuẩn bị tráng miệng.”
Đổng Kỳ Minh chua xót trả lời “Xin chào. . .” sau đó liền mặc kệ hai người trong phòng bếp kia, xoay người vội lên lầu. Loáng thoáng như còn nghe thấy giọng nữ nhân kia kêu lên ngạc nhiên cùng giọng đáp lại bình thản của Lý Khánh Vân.
Cậu không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng lúc trở về phòng, cặp sách còn chưa buông xuống, nước mắt đã chảy dài.
Không biết là ủy khuất, oán hận hay là do đau lòng. Cậu lau nước mắt, nhịn cảm xúc xuống thay đồng phục ra, ngồi ngơ ngác ở cạnh giường.
Thật ra chuyện này có gì kỳ quái đâu chứ, trên thực tế mà nói thì Lý Khánh Vân đâu có làm sai chuyện gì, chẳng qua chỉ là dẫn theo một nữ nhân về nhà mà thôi. . .
Đổng Kỳ Minh tự nói như vậy để thuyết phục chính mình, nhưng từ đáy lòng lại trỗi lên một giọng nói khác : chỉ mới vài ngày đã tìm người khác, lúc trước nói thích cậu như vậy, hóa ra là có thể dễ dàng quên đi, dễ dàng vứt bỏ như vậy. . .
Cậu không thể tự thuyết phục chính mình được, cũng không muốn thừa nhận.
Lúc cậu nhìn thấy Lý Khánh Vân và người kia cùng nhau đứng cạnh bếp nấu ăn, bỗng nhiên có cảm giác hình ảnh yên bình thản nhiên như vậy lại vô cùng chói mắt, cứ như hai người bọn họ là thiên tác chi hợp 2. . .
Huống hồ lúc Lý Khánh Vân giới thiệu cậu, còn nói cậu là con nuôi của anh. . . mặc dù đó là sự thật, nhưng Đổng Kỳ Minh bỗng cảm thấy bản thân mình như bị xem nhẹ đi. . .
——cậu chỉ là con nuôi của Lý Khánh Vân, giữa bọn họ chỉ là quan hệ thân nhân, là thứ quan hệ mà cậu vẫn mong mỏi từ trước đến giờ, vậy thì cậu còn muốn gì nữa chứ. . .
Hốc mắt vừa khô lại vừa ướt, cậu rút khăn giấy, chùi đến lúc cảm giác mắt đau rát cả lên mới thôi. Muốn đứng dậy nhưng hai chân như nhũn ra, ngay cả đứng lên cũng không nổi.
Cậu tuyệt không muốn bước ra khỏi căn phòng này.
Nhưng mà, giờ này phút này, phòng ăn dưới lầu có một bàn thức ăn có đủ sắc hương vị sẵn sàng, cùng với hai người mà cậu hoàn toàn không muốn đối mặt đang cùng nhau chờ đợi cậu.
Đổng Kỳ Minh ngồi ngẩn ngơ một hồi, mới chậm rãi đứng dậy xuống lầu.
“Mắt cậu có hơi sưng đỏ, là bị gì vậy?” Lý Khánh Vân hỏi.
Đổng Kỳ Minh lắc đầu, mạnh miệng nói “Không có gì, lúc nãy trên đường về nhà gặp gió lớn nên mắt bị cát bay vào. . .lúc nãy đã dùng nước rửa rồi.”
Lý Khánh Vân không nói thêm lời nào, nhưng vẫn giống hệt mọi khi giúp cậu xới cơm múc canh, đồng thời cũng tự xới cho mình và Lưu Ngôn Phương một cách chu toàn, ba người cùng ngồi xuống dùng cơm.
Lưu Ngôn Phương lúc đầu có hơi e ngại, nhưng thấy Lý Khánh Vân vẫn thủy chung nói chuyện bình thản, thái độ bình thường thì cũng can đảm hơn đôi chút, còn cất công gắp một miếng thịt hầm bỏ vào chén anh. Lý Khánh Vân có hơi giật mình, nhưng vẫn là lịch sự nói cảm ơn. Lưu Ngôn Phương buông lỏng tâm trạng, sợ đối phương sẽ cho mình cố thử thất bỉ 3, cũng vội gấp thịt bò hầm cho Đổng Kỳ Minh.
Đổng Kỳ Minh cắn răng nói cảm ơn, ngoài mặt vẫn vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại ba đào ám sinh. 4
Cậu biết vị gọi là Lưu tiểu thư này là khách hàng của Lý Khánh Vân, nhưng mà rốt cuộc là dạng khách hàng gì chứ, không chỉ có đăng đường nhập thất 5, đến nhà chuẩn bị thức ăn, thậm chí còn tỏ ra bộ dáng nữ chủ nhân giúp hai người họ gắp thức ăn. Lý Khánh Vân rốt cuộc là suy nghĩ cái gì chứ, chẳng lẽ thật sự định để nữ nhân này trở thành phần tử danh chính ngôn thuận của nhà này?
Cậu càng nghĩ càng khó chịu, cũng không còn tâm nào mà ăn.
Trong nhất thời không lưu ý mà làm đổ chén canh, nước canh nóng trong chén nháy mắt tràn ra, ướt hết một góc nhỏ trên bàn, đa phần đều dính lên chiếc quần cotton Đổng Kỳ Minh đang mặc.
Lý Khánh Vân sắc mặt căng thẳng, đứng dậy ôm cậu đến phòng tắm, vội vàng cởi chiếc quần dài ướt đẫm kia ra, mở nước lạnh xối vào chỗ bị phỏng.
Đổng Kỳ Minh dựa vào ngực Lý Khánh Vân, trong nhất thời cư nhiên hốc mắt thoáng nóng cả lên, cũng chẳng rõ là đau đớn do bị phỏng hay là nguyên nhân gì khác.
Cậu mông lung suy nghĩ, trước kia chẳng hề biết, trong lòng Lý Khánh Vân cư nhiên lại làm người ta an tâm như thế. . .
Những giận dỗi lúc nãy bỗng nhiên đều tan biến gần như chẳng còn nữa, ngắn ngủi thoáng qua hệt như đàm hoa nhất hiện.
Chỗ bị phỏng trên đùi đỏ ửng lên một mảng, nhưng lại chẳng lo ngại chút nào, Lý Khánh Vân dùng khăn mặt giúp cậu lau chùi khô, rồi lấy thuốc mỡ xoa lên một lớp mỏng rồi lấy băng gạc quấn lại, xong mới lấy quần sạch đưa cậu thay vào.
Mọi chuyện đã xong, cơm chiều tất nhiên tiếp tục. Lưu Ngôn Phương vẫn một mình chờ ở phòng ăn, sớm chịu khó lau chùi sạch sẽ mọi vết canh đổ trên bàn lẫn mặt đất. Lý Khánh Vân lại cùng cô khách sáo qua lại một phen, sau đó ba người mới ngồi lại vào bàn ăn.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cả ba người cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa, chỉ im lặng ăn cho xong bữa tối.
Lý Khánh Vân lái xe đưa Lưu Ngôn Phương trở về, thừa lúc Đổng Kỳ Minh còn ngồi ở phòng khách xem tivi, đem thuốc mỡ dự phòng đưa cho cậu, dặn cậu phải nhớ bôi lên vết thương.
Không ngờ Đổng Kỳ Minh lại cười cười nói “Nếu tôi quên thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh muốn phạt tôi?”
Lý Khánh Vân nhìn nhóc con tươi cười, thật muốn hung hăng mà dùng thể phạt 6 một phen để cho đối phương biết sám hối, lại muốn chà đạp đôi môi hồng nhạt mỏng manh đang khẽ cong tươi cười kia, nhưng tư triều tạp tạp 7 lắng dần, cuối cùng anh cái gì cũng không làm, chỉ nói “Cậu nên nhớ kỹ.”
□■□
Lý Khánh Vân gần đây có chút phiền não.
Mặc dù lần đó nhóc con kia đã mở miệng trước cự tuyệt anh, nhưng hiện tại đương sự lại giống như đã quên sạch sẽ chẳng còn nhớ chút gì về chuyện kia, thậm chí hiện tại còn chẳng tiếc mà thân cận anh.
Chẳng hạn như, Đổng Kỳ Minh khá sợ lạnh, tay chân cũng luôn luôn lạnh lẽo, ngẫu nhiên sẽ như trêu đùa mà dùng ngón tay chạm vào tay hoặc gò má anh một chút.
Những lúc ấy Lý Khánh Vân thường vì như vậy mà ngẩn cả ngơời ra, nhìn gương mặt tươi cười của đối phương mới có phản ứng lại, nhưng rồi cũng không biết phải phản ứng với cậu ra sao.
Anh đã cố hết sức có thể để ép mình trở lại trạng thái lúc trước, dùng thái độ cực kỳ lạnh nhạt trấn định của mình để đối mặt với Đổng Kỳ Minh, nhưng Đổng Kỳ Minh lại như hoàn toàn mất đi thái độ kính sợ hay xa lạ đối với anh như lúc đầu, đôi lúc vô thức sẽ chủ động thân cận anh, giống như anh thực sự đã trở thành anh hai hay cha cậu, nên cưng chiều sủng nịch mà bao dung trĩ tử ấu đệ 8 bướng bỉnh vậy.
Hiện giờ có lẽ anh giống như vị chủ nhân đang nuôi dưỡng thú cưng, bị mèo con mình nuôi dưỡng trêu cợt nhưng lại cảm thấy vui sướng tận đáy lòng, tuyệt không vì bị chọc ghẹo mà tức giận.
Mà đó cũng không phải tình huống Lý Khánh Vân đã dự liệu trước.
Anh nghĩ Đổng Kỳ Minh từ chối quen mình, là muốn cả hai trở lại cách sống chung bình thản lúc trước. Anh cũng đã cố gắng làm như vậy, nhưng nhất cử nhất động của Đổng Kỳ Minh luôn làm cho anh không nén được lòng mà suy nghĩ lung tung. Suy cho cùng cái loại biểu hiện ỷ lại này của Đổng Kỳ Minh làm anh có cảm giác anh giống như mình vẫn còn tiểu tình nhân vậy.
Bọn họ rõ ràng đã chia tay.
Lý Khánh Vân mơ hồ cảm giác bản thân giống như bắt đầu lâm vào quẫn cảnh nhưng lại không cách nào có thể hoàn toàn thoát ra được.
Suy cho cùng thì sự ỷ lại cùng hảo ảm của Đổng Kỳ Minh vốn vẫn là thứ anh luôn luôn mong muốn khát khao. Như một kẻ đi trong hoang mạc cơ khát cùng cực, làm sao có biện pháp cự tuyệt cam tuyền ốc đảo chứ.
□□■
“. . .Lạnh quá.” Đổng Kỳ Minh đứng ở cửa oán giận.
Lý Khánh Vân cầm khăn choàng giúp cậu choàng lên, nhóc con ngoan ngoãn đứng im để, sau khi mặc áo khoác vào mới chạy ra ngoài cửa, từ hòm thư lấy ra mớ thư tín cùng báo mới, lại nhanh nhanh chạy vào nhà.
Cậu cười nói “Khó tin thật, hôm nay có thư của anh.”
Lý Khánh Vân khẽ giật mình, cởi tạp dề, nhận thư trên tay của nhóc con, tùy tiện vứt lên bàn, nói “Hôm nay cậu ra ngoài?”
“Ân, Trầm Dự bảo cùng đi mua giày chơi bóng mới” Đổng Kỳ Minh cắn sandwich, hàm hồ nói.
Dù sao cũng là ngày nghỉ hiếm có, Lý Khánh Vân thông thường cũng không can thiệp tự do của cậu, bởi vậy chỉ bảo “Trên đường chú ý an toàn, di động nhớ mở.”
Đổng Kỳ Minh gật đầu, chớp nhoáng ăn xong bữa sáng, cầm di động, ví tiền và chìa khóa rồi rời nhà.
Lý Khánh Vân chậm rãi dùng bữa sáng xong, dọn dẹp chén đũa rồi mới rảnh rỗi cầm thư vừa nhận được.
Trên bì thư viết địa chỉ người gửi thư không biết là ai, tựa như ở ngoại thành, nhưng Lý Khánh Vân lại không quen biết ai ở vùng đó. Nghĩ một lúc lại đoán có lẽ là công việc gì đó.
Anh mở bì thư, trút thư bên trong ra. Bỗng nhiên trên bàn phát ra một tiếng giòn vang của kim loại.
Lý Khánh Vân ngẩn ra, nhíu mày lại.
Ngay cả anh cũng cảm thấy có chút sợ hãi, trong phong thư lại có giấu một lưỡi dao. Lưỡi dao sắc bén sáng loán hướng về phía mép bì thư. Nếu anh trực tiếp đưa tay lấy thư ra, nguy cơ bị lưỡi dao cắt trúng tay là cực cao.
Nhìn lại giấy viết thư, bên trên chỉ in vài chữ đỏ tươi.
“Ngươi sẽ phải nhận báo ứng”
Lý Khánh Vân xé thư đi, cất kỹ lưỡi dao, dự định thứ hai sẽ đem đến sở sự vụ.
Loại chuyện như thế này cũng không phải là lần đầu phát sinh, cũng như không phải lần cuối. Luật sự tiếp nhận tố tụng hình sự, ít nhiều cũng phải chịu qua uy hiếp lớn nhỏ có đủ cả. Anh cũng không ngoại lệ, đại khái cũng có thể coi như một loại mạo hiểm nghề nghiệp, cho nên Lý Khánh Vân cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm.
Có điều. . . loại thư như thế này, bình thường là gửi đến sở sự vụ, rất ít khi trực tiếp gửi đến nơi ở của luật sư. Trong sở sự vụ, theo quy định tư liệu của nhân viên đều là không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không phải tư liệu bị lấy trộm, vậy chứng tỏ hẳn bản thân có thể đã bị ai đó theo dõi.
Lý Khánh Vân vô thức lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, ấn ấn mi tâm, lấy điện thoại gọi cho Tào Trọng Dung xong, mới trở lại thư phòng xử lý những công việc khác.
Qua nửa ngày, giữa trưa thì điện thoại reo. Thanh âm Tào Trọng Dung từ bên kia truyền đến không giống với giọng đùa cợt lúc thường, ngược lại tỏ ra rất nghiêm chỉnh “Chuyện anh nhờ tôi đã điều tra rồi, anh sang đây một chuyện, chúng ta gặp mặt rồi bàn sau.”
Lý Khánh Vân thuận theo, lại gọi thêm một cuộc nữa, xác nhận Đổng Kỳ Minh hiện đang cùng vài bạn học ăn cơm trưa ở tiệm thịt nướng Hàn Quốc nào đó rồi, mới yên tâm mà lái xe rời khỏi nhà.
________________
1 Thực bất ngôn tẩm bất ngữ : ăn không nói chuyện, ngủ cũng không nói chuyện
= =|| quả là đạo lý rất thiết thực, nên áp dụng trong tiệc buffet
2 Thiên tác chi hợp : trời tạo một đôi
3 Cố thử thất bỉ : lo bên này lại bỏ bên kia, cụm từ này nhiều nghĩa, nhưng ở đây đại khái là mang nghĩa này
4 Vân đạm phong khinh / Ba đào ám sinh : Mây nhạt gió nhẹ / sóng to ngầm nổi, nghe đủ hiểu tâm tình em nó rồi ha
5 Đăng đường nhập thất : từ ngoài đường bước vào phòng (thất ở đây hình như thường dùng chỉ phòng riêng tư)
6 Thể phạt : trừng phạt bằng phương pháp thể xác a
*phun máu* Vân ca thiệt đúng là lang mà = =||
7 Tư triều tạp tạp : tư = tâm tư/ triều = sóng, thủy triều, tư triều = cơn sóng tâm tư/tình cảm/tâm trạng, tạp tạp = lộn xộn, bậy bạ. Cả cụm là mấy tư tưởng đồi trụy như thủy triều dâng a dâng ~~
8 Trĩ tử ấu đệ : con cái khờ dại, em trai nhỏ tuổi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.