Nhất Thế Chỉ Này Một Lần Luyến Ái
Chương 14: Phiên Ngoại 1
Huỳnh Dạ
08/12/2015
Nhân dịp Tết, Đổng Kỳ Minh cùng Lý Khánh Vân đi tảo mộ.
Thật ra thì mấy năm gần đây, hàng năm vào một dịp cố định cả hai đều cùng nhau đi, cắt cỏ quét tước bia mộ một chút, đem cả hoa tươi trái cây đến cúng.
Cha mẹ của họ đều chết trong một tai nạn ngoài ý muốn, hiện tại cả hai lại cùng nhau tạo nên một gia đình mới, quả thật không thể không bảo là duyên phận.
Đổng Kỳ Minh thu dọn mọi thứ xong xuôi, đột nhiên nghĩ ra gì đó hỏi “Như vậy có tính là đi gặp gia trưởng không ta?”
Lý Khánh Vân không trả lời, chỉ hơi mỉm cười một chút, nét cười tựa như mang theo một chút giễu cợt. Đổng Kỳ Minh tiếp tục nói “Nếu cha mẹ còn sống, chắc chắn sẽ tức điên, hai người họ cực ghét đồng tính luyến ái.”
“Sao em biết?”
“Hồi trước nhà kế bên có chú kia là đồng tính luyến ái a, mỗi lần mẹ nói tới chú đó, nét mặt đều tỏ ra khinh bỉ.” Đổng Kỳ Minh nhún nhún vai.
“Nếu cha mẹ em còn sống, có lẽ chúng ta sẽ không quen biết nhau.”
“Không nhất định nha.” Đổng Kỳ Minh nở nụ cười “Anh hiện tại mỗi ngày đi làm đều đi ngang qua trường em học. Ví dụ như hai chúng ta không biết nhau đi, biết đâu chừng có một ngày nào đó lúc em tan học, bỗng dưng tâm huyết dâng trào tản bộ trên đường, sau đó anh chạy ngang, nhìn thấy em rồi thì liền nhất kiến chung tình, sau đó thì đến bắt chuyện.”
“Rồi sau đó?”
“Sau đó em sẽ nói với anh là cho em thời gian để suy nghĩ, qua ngày hôm sau thì đồng ý, sau đó mới biết anh rất ‘háo sắc’, mới quen nhau được có một tuần mà đã lập tức tha em đến khách sạn.”
“Rồi sau đó?” Lý Khánh Vân cũng cười.
“Sau đó…” Đổng Kỳ Minh chẳng biết nói gì nữa, đành phải đỏ mặt cười khanh khách, bị anh kéo lại ôm vào lòng hôn một lúc lâu. Sau đó hai người lái xe xuống núi.
■□□
Vì không thể trở về trong ngày nên Lý Khánh Vân trước đó đã đặt khách sạn, cả hai người ở cùng một phòng.
Lúc Đổng Kỳ Minh vào phòng, liền leo lên giường nằm rên rỉ “Mệt chết đi… em muốn ngủ…”
“Ngủ đi, lát nữa anh gọi em dậy.”
Nói thì nói như vậy, nhưng khi Đổng Kỳ Minh tỉnh dậy, phát hiện Lý Khánh Vân cũng đang nằm bên cạnh mình ngủ. Cậu trộm cười tủm tỉm, nhưng cũng không nỡ gọi anh dậy, lấy quần áo đi tắm rửa một chút.
Sau khi tắm xong, mặc áo tắm vào rồi trở ra, chợt nhớ tới người nằm trên giường. Cậu lay lay gọi Lý Khánh Vân, nhưng chẳng thấy anh có chút dấu hiệu thanh tỉnh nào.
Nhìn bộ dáng anh ngủ say, tâm tính muốn đùa dai của Đổng Kỳ Minh chợt nổi lên.
Cậu cố hết sức cẩn trọng cởi chiếc quần soóc duy nhất trên người anh trong im lặng, dùng ngón tay chọt chọt cái chỗ mềm mềm mà to lớn vô cùng kia. Do dự một chút liền cúi xuống dí mặt sát vào, chóp mũi chợt ngửi thấy mùi sữa tắm, thử vươn đầu lưỡi ra, liếm bộ vị mình chưa từng liếm thử lần nào vài cái.
Bất ngờ là mùi vị không như cậu tưởng, cũng không làm cậu chán ghét lắm. Đổng Kỳ Minh lấy tay nắm căn bộ nặng trịch, há miệng ngậm lấy phần đỉnh, không ngờ chỉ vừa duyện vài cái, chỗ ấy liền lập tức có phản ứng, ngay lúc đang ngậm cái na căn kia không biết phải làm gì tiếp theo thì phía trên truyền đến giọng nói kinh ngạc của anh “Em làm gì vậy!”
Đổng Kỳ Minh sợ tới mức nhả ra ngay lập tức, na căn kia liền theo đó trượt ra ngoài.
Lý Khánh Vân bất đắc dĩ nói “Đừng đùa dai như thế…”
Đổng Kỳ Minh mặc kệ đối phương, chăm chú trừng mắt nhìn chỗ đó. Thứ còn nằm trong tay cậu đột nhiên lại trướng lên, trên đỉnh còn chảy ra một chút chất lỏng trong suốt lấp lánh. Cậu le lưỡi ra, liếm liếm thứ chất lỏng đó.
Hơi hơi tanh, nhưng không tới mức làm người ta khó chịu.
Lý Khánh Vân hừ một tiếng, vươn tay muốn kéo nhóc con ra nhưng không kịp. Đổng Kỳ Minh lại một lần nữa ngậm cái thứ kia vào miệng, vừa hấp duyện vừa liếm lộng. Lý Khánh Vân bị liếm đến mức suýt nữa đã bắn ra.
Dĩ nhiên anh làm sao mà nhịn nổi, không phải là anh không muốn làm, nhưng anh không nỡ, cũng không muốn Đổng Kỳ Minh cảm thấy ủy khuất.
Vậy mà tên nhóc con cố tình phá hoại kia căn bản không thèm biết đến nhẫn nại của anh, từng chút từng chút một duyện phân thân anh đến say sưa, còn liếm sạch chất lỏng tiết rỉ ra. Khoang miệng vừa mềm mại lại ấm áp cùng đầu lưỡi bạo gan ngậm chặt lấy phân thân của anh, tựa như đang muốn lộng cho anh mau mau bắn ra vậy.
Rốt cuộc anh cũng nhịn hết nổi, bảo “…Buông ra, đủ rồi.”
Đổng Kỳ Minh hàm hồ nói “Không được, còn chưa bắn mà.”
Nói dứt lời lại tiếp tục một trận liếm duyện, ngậm vào thật sâu. Lý Khánh Vân mơ hồ cảm giác được bản thân mình đang vào sâu đến tận yết hầu của nhóc con, đã vậy nhóc con kia còn cúi đầu thấp hơn nữa, để Lý Khánh Vân vào càng sâu hơn. Vừa nghĩ đến mình đang đĩnh đến nơi nào, cái thứ kia bị người nào đó đang ngậm chặt, Lý Khánh Vân không thể ngăn hưng phấn bắt đầu dâng lên.
Đổng Kỳ Minh học kiểu làm mấy lần trước của Lý Khánh Vân, di động khoang miệng lên xuống, khiến na căn kia vừa bị ma sát vừa bị khóa chặt lại. Biết là ngậm vào quá sâu sẽ làm bản thân muốn nôn nhưng cũng mặc kệ, chỉ tận lực dụng hết khả năng mong làm cho đối phương khoái hoạt.
Lý Khánh Vân nhịn vài lần liền không nhịn nổi nữa, bất cẩn bắn ra. Vì không kịp rút ra nên một nửa chất lỏng đều bắn vào miệng Đổng Kỳ Minh, nửa còn lại bắn trên gương mặt đỏ bừng của nhóc con.
Anh thở dốc, liền nhìn thấy Đổng Kỳ Minh có chút ngu ngơ vươn lưỡi liếm hết bạch trọc dính ở khóe miệng.
Cậu nhăn mặt nhăn mày nói “Mùi vị thực nặng… đều là mùi của anh.”
Lý trí duy nhất còn sót lại của Lý Khánh Vân cũng đứt cái phựt.
Anh túm Đổng Kỳ Minh kéo lại đè xuống, mặc kệ nhóc con hoảng sợ thét đến chói tai. Một tay lột áo tắm xuống, cúi đầu từ ngực hôn dọc xuống, càng hôn càng xuống dưới, cuối cùng dừng lại tại nơi mà anh đã tiến vào vô số lần, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm lộng, hấp duyện, hôn lên, cất giọng nói khàn khàn “Thả lỏng, phải tiến vào.”
Đổng Kỳ Minh sợ tới mức lùi ra sau, nhưng mà giờ phút này làm thế cũng vô ích. Hai chân bị anh kéo gác lên vai mình, phân thân thô ngạnh của anh đã đặt trước cửa mật huyệt cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào.
“…Chờ một chút, anh không dùng cái gì đó bôi trơn sao…” Đổng Kỳ Minh cố nhẫn xấu hổ, thẹn thùng hỏi.
“Không đem theo.” Lý Khánh Vân diện vô biểu tình nói “Thả lỏng.”
Hai chữ vừa dứt, anh đã sáp vào thật sâu, một đường vảo thẳng. Đổng Kỳ Minh nhất thời nhịn không được, bắt đầu thổn thức khóc lóc. Thông đạo nhỏ hẹp bị ngạnh vật thô lệ ma sát, vừa đau vừa tê dại. Đáng sợ hơn là cái thứ quỷ kia không ngừng trướng lớn ra, chắc chắn sẽ lộng rách mình…
Đổng Kỳ Minh vặn vẹo mông muốn trốn tránh, lại bị Lý Khánh Vân đè thắt lưng lại, bị sáp vài cái rồi mới hiểu ra bản thân trốn kiểu gì cũng không thoát nổi, đành phải ôm cổ anh lấy lòng, khóc nức nở cố chịu đau để mặc anh tiến vào.
Thật ra thì mấy năm gần đây, hàng năm vào một dịp cố định cả hai đều cùng nhau đi, cắt cỏ quét tước bia mộ một chút, đem cả hoa tươi trái cây đến cúng.
Cha mẹ của họ đều chết trong một tai nạn ngoài ý muốn, hiện tại cả hai lại cùng nhau tạo nên một gia đình mới, quả thật không thể không bảo là duyên phận.
Đổng Kỳ Minh thu dọn mọi thứ xong xuôi, đột nhiên nghĩ ra gì đó hỏi “Như vậy có tính là đi gặp gia trưởng không ta?”
Lý Khánh Vân không trả lời, chỉ hơi mỉm cười một chút, nét cười tựa như mang theo một chút giễu cợt. Đổng Kỳ Minh tiếp tục nói “Nếu cha mẹ còn sống, chắc chắn sẽ tức điên, hai người họ cực ghét đồng tính luyến ái.”
“Sao em biết?”
“Hồi trước nhà kế bên có chú kia là đồng tính luyến ái a, mỗi lần mẹ nói tới chú đó, nét mặt đều tỏ ra khinh bỉ.” Đổng Kỳ Minh nhún nhún vai.
“Nếu cha mẹ em còn sống, có lẽ chúng ta sẽ không quen biết nhau.”
“Không nhất định nha.” Đổng Kỳ Minh nở nụ cười “Anh hiện tại mỗi ngày đi làm đều đi ngang qua trường em học. Ví dụ như hai chúng ta không biết nhau đi, biết đâu chừng có một ngày nào đó lúc em tan học, bỗng dưng tâm huyết dâng trào tản bộ trên đường, sau đó anh chạy ngang, nhìn thấy em rồi thì liền nhất kiến chung tình, sau đó thì đến bắt chuyện.”
“Rồi sau đó?”
“Sau đó em sẽ nói với anh là cho em thời gian để suy nghĩ, qua ngày hôm sau thì đồng ý, sau đó mới biết anh rất ‘háo sắc’, mới quen nhau được có một tuần mà đã lập tức tha em đến khách sạn.”
“Rồi sau đó?” Lý Khánh Vân cũng cười.
“Sau đó…” Đổng Kỳ Minh chẳng biết nói gì nữa, đành phải đỏ mặt cười khanh khách, bị anh kéo lại ôm vào lòng hôn một lúc lâu. Sau đó hai người lái xe xuống núi.
■□□
Vì không thể trở về trong ngày nên Lý Khánh Vân trước đó đã đặt khách sạn, cả hai người ở cùng một phòng.
Lúc Đổng Kỳ Minh vào phòng, liền leo lên giường nằm rên rỉ “Mệt chết đi… em muốn ngủ…”
“Ngủ đi, lát nữa anh gọi em dậy.”
Nói thì nói như vậy, nhưng khi Đổng Kỳ Minh tỉnh dậy, phát hiện Lý Khánh Vân cũng đang nằm bên cạnh mình ngủ. Cậu trộm cười tủm tỉm, nhưng cũng không nỡ gọi anh dậy, lấy quần áo đi tắm rửa một chút.
Sau khi tắm xong, mặc áo tắm vào rồi trở ra, chợt nhớ tới người nằm trên giường. Cậu lay lay gọi Lý Khánh Vân, nhưng chẳng thấy anh có chút dấu hiệu thanh tỉnh nào.
Nhìn bộ dáng anh ngủ say, tâm tính muốn đùa dai của Đổng Kỳ Minh chợt nổi lên.
Cậu cố hết sức cẩn trọng cởi chiếc quần soóc duy nhất trên người anh trong im lặng, dùng ngón tay chọt chọt cái chỗ mềm mềm mà to lớn vô cùng kia. Do dự một chút liền cúi xuống dí mặt sát vào, chóp mũi chợt ngửi thấy mùi sữa tắm, thử vươn đầu lưỡi ra, liếm bộ vị mình chưa từng liếm thử lần nào vài cái.
Bất ngờ là mùi vị không như cậu tưởng, cũng không làm cậu chán ghét lắm. Đổng Kỳ Minh lấy tay nắm căn bộ nặng trịch, há miệng ngậm lấy phần đỉnh, không ngờ chỉ vừa duyện vài cái, chỗ ấy liền lập tức có phản ứng, ngay lúc đang ngậm cái na căn kia không biết phải làm gì tiếp theo thì phía trên truyền đến giọng nói kinh ngạc của anh “Em làm gì vậy!”
Đổng Kỳ Minh sợ tới mức nhả ra ngay lập tức, na căn kia liền theo đó trượt ra ngoài.
Lý Khánh Vân bất đắc dĩ nói “Đừng đùa dai như thế…”
Đổng Kỳ Minh mặc kệ đối phương, chăm chú trừng mắt nhìn chỗ đó. Thứ còn nằm trong tay cậu đột nhiên lại trướng lên, trên đỉnh còn chảy ra một chút chất lỏng trong suốt lấp lánh. Cậu le lưỡi ra, liếm liếm thứ chất lỏng đó.
Hơi hơi tanh, nhưng không tới mức làm người ta khó chịu.
Lý Khánh Vân hừ một tiếng, vươn tay muốn kéo nhóc con ra nhưng không kịp. Đổng Kỳ Minh lại một lần nữa ngậm cái thứ kia vào miệng, vừa hấp duyện vừa liếm lộng. Lý Khánh Vân bị liếm đến mức suýt nữa đã bắn ra.
Dĩ nhiên anh làm sao mà nhịn nổi, không phải là anh không muốn làm, nhưng anh không nỡ, cũng không muốn Đổng Kỳ Minh cảm thấy ủy khuất.
Vậy mà tên nhóc con cố tình phá hoại kia căn bản không thèm biết đến nhẫn nại của anh, từng chút từng chút một duyện phân thân anh đến say sưa, còn liếm sạch chất lỏng tiết rỉ ra. Khoang miệng vừa mềm mại lại ấm áp cùng đầu lưỡi bạo gan ngậm chặt lấy phân thân của anh, tựa như đang muốn lộng cho anh mau mau bắn ra vậy.
Rốt cuộc anh cũng nhịn hết nổi, bảo “…Buông ra, đủ rồi.”
Đổng Kỳ Minh hàm hồ nói “Không được, còn chưa bắn mà.”
Nói dứt lời lại tiếp tục một trận liếm duyện, ngậm vào thật sâu. Lý Khánh Vân mơ hồ cảm giác được bản thân mình đang vào sâu đến tận yết hầu của nhóc con, đã vậy nhóc con kia còn cúi đầu thấp hơn nữa, để Lý Khánh Vân vào càng sâu hơn. Vừa nghĩ đến mình đang đĩnh đến nơi nào, cái thứ kia bị người nào đó đang ngậm chặt, Lý Khánh Vân không thể ngăn hưng phấn bắt đầu dâng lên.
Đổng Kỳ Minh học kiểu làm mấy lần trước của Lý Khánh Vân, di động khoang miệng lên xuống, khiến na căn kia vừa bị ma sát vừa bị khóa chặt lại. Biết là ngậm vào quá sâu sẽ làm bản thân muốn nôn nhưng cũng mặc kệ, chỉ tận lực dụng hết khả năng mong làm cho đối phương khoái hoạt.
Lý Khánh Vân nhịn vài lần liền không nhịn nổi nữa, bất cẩn bắn ra. Vì không kịp rút ra nên một nửa chất lỏng đều bắn vào miệng Đổng Kỳ Minh, nửa còn lại bắn trên gương mặt đỏ bừng của nhóc con.
Anh thở dốc, liền nhìn thấy Đổng Kỳ Minh có chút ngu ngơ vươn lưỡi liếm hết bạch trọc dính ở khóe miệng.
Cậu nhăn mặt nhăn mày nói “Mùi vị thực nặng… đều là mùi của anh.”
Lý trí duy nhất còn sót lại của Lý Khánh Vân cũng đứt cái phựt.
Anh túm Đổng Kỳ Minh kéo lại đè xuống, mặc kệ nhóc con hoảng sợ thét đến chói tai. Một tay lột áo tắm xuống, cúi đầu từ ngực hôn dọc xuống, càng hôn càng xuống dưới, cuối cùng dừng lại tại nơi mà anh đã tiến vào vô số lần, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm lộng, hấp duyện, hôn lên, cất giọng nói khàn khàn “Thả lỏng, phải tiến vào.”
Đổng Kỳ Minh sợ tới mức lùi ra sau, nhưng mà giờ phút này làm thế cũng vô ích. Hai chân bị anh kéo gác lên vai mình, phân thân thô ngạnh của anh đã đặt trước cửa mật huyệt cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào.
“…Chờ một chút, anh không dùng cái gì đó bôi trơn sao…” Đổng Kỳ Minh cố nhẫn xấu hổ, thẹn thùng hỏi.
“Không đem theo.” Lý Khánh Vân diện vô biểu tình nói “Thả lỏng.”
Hai chữ vừa dứt, anh đã sáp vào thật sâu, một đường vảo thẳng. Đổng Kỳ Minh nhất thời nhịn không được, bắt đầu thổn thức khóc lóc. Thông đạo nhỏ hẹp bị ngạnh vật thô lệ ma sát, vừa đau vừa tê dại. Đáng sợ hơn là cái thứ quỷ kia không ngừng trướng lớn ra, chắc chắn sẽ lộng rách mình…
Đổng Kỳ Minh vặn vẹo mông muốn trốn tránh, lại bị Lý Khánh Vân đè thắt lưng lại, bị sáp vài cái rồi mới hiểu ra bản thân trốn kiểu gì cũng không thoát nổi, đành phải ôm cổ anh lấy lòng, khóc nức nở cố chịu đau để mặc anh tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.