Quyển 1 - Chương 39: Bảo vật bất ngờ
Mực Thích Lặn Nước
15/10/2015
Trên mặt đất, máu đen nhúc nhích xếp thành dòng chữ lớn:
“Chi nhánh nhiệm vụ một: Giết chết cao thủ Chưởng Thượng Càn Khôn, một trong Tứ Đại Tiên Thiên của trận doanh đối địch. Tề Chính Ngôn ban thưởng tám mươi thiện công, Chân Định ban thưởng năm mươi thiện công, Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn ban thưởng mỗi người hai mươi thiện công”.
Đã có thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Mạnh Kỳ thở phào nhưng vẫn cẩn thận cầm đao đi về phía thi thể Thang Thuận, chém thêm vài nhát để ngừa xác chết vùng dậy.
“Xem ra ban thưởng của chi nhánh nhiệm vụ chủ yếu căn cứ vào chênh lệch thực lực đôi bên mà tính toán. ” Mạnh Kỳ trao đổi với Tề Chính Ngôn, sau đó bước nhanh đến chỗ Giang Chỉ Vi, ân cần hỏi thăm. “Giang cô nương, có còn đan dược chữa thương không?”
Lần trước trong Đại Hùng bảo điện vây giết Bách Biến Thư Sinh, Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn thực lực không tổn hao gì, lại mạnh hơn không ít người nên được thưởng tương đối ít thiện công, lần này thực lực hai người họ chỉ còn ba phần, thương thế trầm trọng nhưng thiện công cũng không khác biệt lắm. Còn hắn và Tề Chính Ngôn thực lực cách biệt quá nhiều nên thiện công mới nhiều hơn như vậy.
Giang Chỉ Vi nói chuyện khó khăn, chỉ khẽ gật đầu, ngón tay chỉ vào bên hông trái. Mạnh Kỳ vươn tay móc ra một chiếc bình làm bằng dương chi bạch ngọc nhỏ bằng ngón tay cái. Vừa bật nút bình, một mùi thơm ngát liền xông lên mũi, bên trong có một viên đan dược màu đỏ sậm.
Mạnh Kỳ đổ viên đan dược ra tay, ấn vào trong miệng Giang Chỉ Vi, thấy nàng gian nan nuốt xuống, gượng ngồi xếp bằng lại rồi nhắm mắt điều tức.
Sau đó Mạnh Kỳ lại vội vã chạy tới chỗ Trương Viễn Sơn, hỏi thăm hắn có đan dược không. Thương thế của Trương Viễn Sơn nghiêm trọng hơn Giang Chỉ Vi, ánh mắt vô hồn, hô hấp yếu ớt, tay chân vô lực không thể động đậy. Hắn mệt mỏi hít vào thở ra vài lần mới khàn khàn bật ra hai chữ: “Trong..ngực..”
Mạnh Kỳ lần tay vào trong ngực hắn lục lọi một hồi, quả nhiên tìm được một bình sứ màu trắng, bên trong có năm, sáu viên đan dược màu xanh lục tỏa ra mùi thơm thanh mát như hương rừng trúc sau cơn mưa.
Tề Chính Ngôn cũng lặng lẽ ăn một viên đan dược mang từ nhà tới, khôi phục một chút liền thất tha thất thểu đi tới bên cạnh, nhìn Mạnh Kỳ cho Trương Viễn Sơn ăn đan dược.
“Nếu không cần dùng đến Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu mà giết chết Thang Thuận thì phần thưởng của chúng ta sẽ rất cao”. Tề Chính Ngôn vừa trả lời vấn đề lúc trước của Mạnh Kỳ, vừa ngồi xổm xuống thuần thục xử lý mấy xương sườn đã đứt rời của Trương Viễn Sơn. Sau đó, hắn thận trọng nâng Trương Viễn Sơn dậy, giúp hắn bày ra tư thế Ngũ Tâm Hướng Thiên để hắn chậm rãi điều tức khôi phục.
Mạnh Kỳ có chút hâm mộ nhìn Tề Chính Ngôn, bản thân hắn vừa mới bước vào cánh cửa võ đạo, còn chưa có cơ hội học hỏi cách xử lý các loại thương thế.
Tề Chính Ngôn thở phào một cái, vui vẻ nói: “Ngươi chắc rất kinh ngạc vì thấy ta có Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu nhỉ? Ha ha, có lẽ ngươi còn chưa rõ Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu là vật gì”.
“Thích cô nương trao đổi bí tịch tạp học đã cho ta một gợi ý hay. Ta liền lặng lẽ đem Lạc Hà kiếm pháp, Lạc Nhật tâm pháp đổi cho chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, tích lũy được 150 thiện công. Ta vốn định đổi lấy Thiên Thông Hoàn nhưng một tháng này khiếu huyệt vẫn chưa cô đọng xong, dù có Thiên Thông Hoàn hỗ trợ cũng không thể đột phá được, cho nên lần thứ hai tiến vào, ta đã nghĩ tới lời ngươi nói về việc “trao đổi ám khí và độc dược phòng thân” lúc trước , vì vậy quyết định bản thân cũng phải có hậu chiêu”.
“Đường Hoa mà Thích cô nương muốn trao đổi rất phù hợp với yêu cầu của ta, nhưng giá cả cao quá, ta lại không có thời gian nghiên cứu. Về sau, ta nhìn trúng độc dược Bi Tô Thanh Phong, nhưng hoàn cảnh sử dụng và thủ pháp rất hạn chế, giá cả cũng khá cao, một lọ kèm giải dược mất đến 200 thiện công”.
“Lựa chọn một hồi, ta quyết định đổi lấy Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu giá 130 thiện công có thể giết cao thủ khai khiếu, không thể nghĩ được hiệu quả lại tốt như vậy. Chân Định sư đệ có phải rất ngạc nhiên hay không?”
Mạnh Kỳ im lặng nghe Tề Chính Ngôn giải thích liên miên, khóe miệng giật giật, nghiêm túc nói: “Tề sư huynh, kỳ thật điều làm ta kinh ngạc không phải chuyện này”.
“Vậy sao? Ngươi kinh ngạc cái gì? Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu này sử dụng cũng không dễ dàng như thoạt nhìn, chỉ có cao thủ khai khiếu mới sử dụng được vì phải phối hợp với thủ pháp đặc thù. Súc Khí đại thành có thể miễn cưỡng sử dụng nhưng bản thân sẽ bị trọng thương”, Tề Chính Ngôn ngẩn người, nhẫn nại giảng giải kỹ càng cách dùng Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu. Hắn không giấu diếm chuyện bị phản phệ bởi nhìn tình trạng hiện tại của hắn, chỉ cần không mù là có thể nhìn ra được ngay.
Mạnh Kỳ đột nhiên cười khúc khích: “Tề sư huynh, điều ta kinh ngạc chính là sau khi ngươi trọng thương thì cứ như biến thành người khác vậy, không còn trầm mặc ít nói mà cứ lải nhải như bà lão ấy. Chuyện Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu ta đã sớm đoán được rồi."
Tề Chính Ngôn im lặng quay đầu nhìn Trương Viễn Sơn đang chữa thương, sau đó cũng ngồi xếp bằng, tranh thủ khôi phục lại thực lực.
Một lúc lâu sau, thấy hô hấp của Trương Viễn Sơn đã rõ ràng hơn, Mạnh Kỳ mới cảm thấy yên lòng. Hắn cuối cùng cũng giữ được mạng. Giang Chỉ Vi ngồi một bên, gương mặt vốn trắng bệch không chút huyết sắc cũng dần trở nên hồng hào.
Trương Viễn Sơn ổn định thương thế, chậm rãi mở mắt nhìn Mạnh Kỳ, ngón tay khẽ nhúc nhích chỉ vào bình sứ trắng: “Thảo mộc Sinh Sinh Hoàn, ngươi cũng dùng một viên đi”. Hắn sợ ảnh hưởng đến vết thương, tận lực lời ít mà ý nhiều.
Mạnh Kỳ chỉ bị thương nhẹ, mấy loại đan dược này lại không thể khôi phục Thiết Bố Sam cho nên lúc trước không để ý lắm. Nhưng Trương Viễn Sơn đã nhắc, hắn cũng không khách khí, lấy một viên. Một làn hương khí mát lạnh tràn ngập khoang phổi, xuôi xuống đan điền, tỏa ra theo các đường kinh mạch.
Bỗng nhiên, hắn sực nhớ tới một chuyện, ba chân bốn cẳng chạy tới bên thi thể Thang Thuận, nhặt lên viên cầu màu đen.
“Đây chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm! So với Đường Hoa còn lợi hại hơn”. Mạnh Kỳ mừng rỡ, lật qua lật lại quan sát ống kim Bạo Vũ Lê Hoa Châm, lại vuốt ve cơ quan phía trên.
Sau khi phóng ra ngân châm thì tạm thời không thể sử dụng, nhưng thứ này giá trị liên thành, cùng lắm thì sau khi trở về, hắn sẽ đổi với chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi lấy ngân châm bổ sung.
Trong Hối Đoái Phổ, Bạo Vũ Lê Hoa Châm loại sử dụng một lần đã trị giá 400 thiện công. Cái trong tay mình có lẽ là loại sử dụng hai, ba lần. Dù chưa nhìn kỹ nhưng Mạnh Kỳ đoán ngân châm bổ sung chắc cũng không cao hơn 100 thiện công.
Mạnh Kỳ vẫn luôn nghèo rớt mồng tơi, lần đầu tiên cảm giác được bản thân có cơ hội phát tài rồi!
…
Trong Đại Hùng bảo điện, khắp nơi là một cảnh hoang tàn: tường đất sụp đổ, những cây cột chống to bằng hai người ôm gãy đổ chồng chất, hừng hực cháy. Trên bầu trời mây đen vần vũ, sấm chớp không ngừng, mưa to đổ xuống làm bốc lên từng luồng khói trắng. Mùi khét hòa cùng mùi máu tươi.
Hai bóng người nhanh như hỏa tiễn, một đuổi một chạy về phía sau núi. Người phía trước lưng còng xuống, Phật quang tiêu tán ảm đạm, người thứ hai vòi rồng quấn quanh, thế như thiên ma.
Trên vách núi cao nhất, tòa Lưu Ly tháp sừng sững, tinh quang chiếu rọi bốn phía tỏa ra khí tức thanh tịnh, trang nghiêm. Bỗng nhiên mây đen tụ tâp, tinh quang bị che vùi, lưu ly ảm đạm. Tâm Tịch chạy đến đây đột nhiên dừng lại, ngồi xếp bằng trước cửa tháp, khóe miệng khẽ cong, mỉm cười nhàn nhạt.
“Biết trốn không thoát nên dừng lại rồi sao?” Đóa Nhi Sát ha hả cười, áo bên ngực trái rách toang lộ ra một dấu chưởng màu vàng kim. Còn Tâm Tịch ở vị trí tương ứng cũng có một dấu quyền lõm sâu vào xương thịt.
…
Mạnh Kỳ nhét Bạo Vũ Lê Hoa Châm vào trong ngực, đi đến bên cạnh thi thể Vương Tấn định rút cây châm nhỏ xíu màu lam vẫn cắm trên người hắn lên, hy vọng tiết kiệm được chút thiện công thì đột nhiên bầu trời tối sầm, mây đen ùn ùn kéo đến.
“Đóa Nhi Sát chạy đến sau núi sao?” Mạnh Kỳ hoảng sợ, quên phắt việc lấy độc châm, vội vã chạy về chỗ ba người Giang Chỉ Vi đang điều tức.
Mạnh Kỳ vừa mở miệng liền trông thấy Lưu Ly tháp phía xa ảm đạm, lập tức hiểu rõ.
“Đóa Nhi Sát chắc chắn đang truy đuổi Tâm Tịch đại sư về phía này. Chúng ta hãy tránh đi một lúc, kẻo sau khi giết Tâm Tịch đại sư lại tiện tay tiêu diệt luôn chúng ta”.
Mắt trái của hắn bị mù là do Giang Chỉ Vi gây ra, hắn nhất định hận thấu xương tủy. Lúc này mà gặp được, khẳng định sẽ xử lý cả bọn.
Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn đang chuyên tâm điều tức cũng miễn cưỡng gật nhẹ, tùy ý Mạnh Kỳ quyết định. Bọn hắn nếu dừng lại đột ngột, khí tức loạn chuyển khiến toàn thân thoát lực, vậy gặp hay không gặp kẻ địch cũng không khác gì nhau.
Tề Chính Ngôn bị phản phệ không nặng, vẫn duy trì được thể lực tối thiểu, cưỡng ép chấm dứt điều tức, mặt hơi đỏ lên. Hắn định thần một lát, quay sang hỏi: “Trốn đi đâu?”
Mạnh Kỳ nhìn xung quanh, vô thức chỉ về phía mảnh rừng rậm quen thuộc bên phải. “Cứ trốn vào rừng trước”.
“Lấy cảnh giới Đóa Nhi Sát, mảnh rừng này cũng không che giấu được giác quan của hắn”, Tề Chính Ngôn có chút do dự.
Mạnh Kỳ kiên quyết nói: “Tâm Tịch đại sư mà chết, Thiếu Lâm lập tức rơi vào tay giặc. Khi đó nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta cũng hoàn thành, chỉ cần trốn tránh Đóa Nhi Sát một lúc là có thể trở lại không gian luân hồi”.
Mạnh Kỳ lúc này có chút ảo não về kiến thức ám khí của bản thân. Nếu hắn có thể đem độc châm rút lên rồi cắm lại vào Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì sẽ có thêm một thủ đoạn phản kích. Bất quá độc châm đã dùng một lần, độc tính giảm nhiều cũng khó mà uy hiếp được Đóa Nhi Sát.
Sự tình khẩn cấp, Tề Chính Ngôn cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào “hòa thượng thiếu lâm” Chân Định. Hắn quay người cõng Trương Viễn Sơn, Mạnh Kỳ cõng Giang Chỉ Vi, cả hai sóng vai chạy vào trong rừng.
Chạy được một đoạn, Mạnh Kỳ đột nhiên dừng bước, sững sờ nhìn khối đá phía trước mặt. Khối đá màu nâu đỏ kia hết sức quen thuộc.
"Thực sự là nó sao? Chẳng lẽ ở đây cũng có mật đạo?"
Mạnh Kỳ vừa mừng vừa sợ, tim đập liên hồi, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Ầm ầm!...
Bầu trời nháng lên từng đợt sáng, sấm sét đùng đùng, trời bắt đầu đổ mưa.
“Đóa Nhi Sát…” Mạnh Kỳ hơi ngẩng đầu, trộm nghĩ, "nếu nhóm người mình trốn trong mật đạo hẳn có thể tránh khỏi tầm mắt Đóa Nhi Sát. Thế giới này có lẽ không có yêu ma quỷ quái, độ nguy hiểm trong mật đạo chắc không cao."
“Trốn ở đây ư?” Tề Chính Ngôn nghi hoặc nhìn Mạnh Kỳ. “Ai, sớm biết thế này sẽ chuẩn bị thêm độc dược và ám khí. Những lúc thực lực suy giảm thì chúng thật hiệu quả…”
Mạnh Kỳ không để ý Tề Chính Ngôn đang lải nhải bên tai, bước lại gần tảng đá, bắt chước Chân Quan cúi người xuống lần mò.
Thực sự có cơ quan!? Mạnh Kỳ chợt sờ thấy một mẩu đá nhô lên bất thường. Hắn thở sâu, nhẹ nhàng ấn xuống.
Kẹt ~~!
Trên vách đá dựng đứng nhẹ nhàng mở ra một lối vào.
Thật đúng là có! Mạnh Kỳ trân trối nhìn cửa động.
Tề Chính Ngôn không để ý đến sắc mặt Mạnh Kỳ, hắn trầm tư nhìn cửa động nhỏ tối tăm, không rõ Mạnh Kỳ biết được mật đạo Thiếu Lâm này từ đâu?
“Chi nhánh nhiệm vụ một: Giết chết cao thủ Chưởng Thượng Càn Khôn, một trong Tứ Đại Tiên Thiên của trận doanh đối địch. Tề Chính Ngôn ban thưởng tám mươi thiện công, Chân Định ban thưởng năm mươi thiện công, Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn ban thưởng mỗi người hai mươi thiện công”.
Đã có thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Mạnh Kỳ thở phào nhưng vẫn cẩn thận cầm đao đi về phía thi thể Thang Thuận, chém thêm vài nhát để ngừa xác chết vùng dậy.
“Xem ra ban thưởng của chi nhánh nhiệm vụ chủ yếu căn cứ vào chênh lệch thực lực đôi bên mà tính toán. ” Mạnh Kỳ trao đổi với Tề Chính Ngôn, sau đó bước nhanh đến chỗ Giang Chỉ Vi, ân cần hỏi thăm. “Giang cô nương, có còn đan dược chữa thương không?”
Lần trước trong Đại Hùng bảo điện vây giết Bách Biến Thư Sinh, Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn thực lực không tổn hao gì, lại mạnh hơn không ít người nên được thưởng tương đối ít thiện công, lần này thực lực hai người họ chỉ còn ba phần, thương thế trầm trọng nhưng thiện công cũng không khác biệt lắm. Còn hắn và Tề Chính Ngôn thực lực cách biệt quá nhiều nên thiện công mới nhiều hơn như vậy.
Giang Chỉ Vi nói chuyện khó khăn, chỉ khẽ gật đầu, ngón tay chỉ vào bên hông trái. Mạnh Kỳ vươn tay móc ra một chiếc bình làm bằng dương chi bạch ngọc nhỏ bằng ngón tay cái. Vừa bật nút bình, một mùi thơm ngát liền xông lên mũi, bên trong có một viên đan dược màu đỏ sậm.
Mạnh Kỳ đổ viên đan dược ra tay, ấn vào trong miệng Giang Chỉ Vi, thấy nàng gian nan nuốt xuống, gượng ngồi xếp bằng lại rồi nhắm mắt điều tức.
Sau đó Mạnh Kỳ lại vội vã chạy tới chỗ Trương Viễn Sơn, hỏi thăm hắn có đan dược không. Thương thế của Trương Viễn Sơn nghiêm trọng hơn Giang Chỉ Vi, ánh mắt vô hồn, hô hấp yếu ớt, tay chân vô lực không thể động đậy. Hắn mệt mỏi hít vào thở ra vài lần mới khàn khàn bật ra hai chữ: “Trong..ngực..”
Mạnh Kỳ lần tay vào trong ngực hắn lục lọi một hồi, quả nhiên tìm được một bình sứ màu trắng, bên trong có năm, sáu viên đan dược màu xanh lục tỏa ra mùi thơm thanh mát như hương rừng trúc sau cơn mưa.
Tề Chính Ngôn cũng lặng lẽ ăn một viên đan dược mang từ nhà tới, khôi phục một chút liền thất tha thất thểu đi tới bên cạnh, nhìn Mạnh Kỳ cho Trương Viễn Sơn ăn đan dược.
“Nếu không cần dùng đến Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu mà giết chết Thang Thuận thì phần thưởng của chúng ta sẽ rất cao”. Tề Chính Ngôn vừa trả lời vấn đề lúc trước của Mạnh Kỳ, vừa ngồi xổm xuống thuần thục xử lý mấy xương sườn đã đứt rời của Trương Viễn Sơn. Sau đó, hắn thận trọng nâng Trương Viễn Sơn dậy, giúp hắn bày ra tư thế Ngũ Tâm Hướng Thiên để hắn chậm rãi điều tức khôi phục.
Mạnh Kỳ có chút hâm mộ nhìn Tề Chính Ngôn, bản thân hắn vừa mới bước vào cánh cửa võ đạo, còn chưa có cơ hội học hỏi cách xử lý các loại thương thế.
Tề Chính Ngôn thở phào một cái, vui vẻ nói: “Ngươi chắc rất kinh ngạc vì thấy ta có Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu nhỉ? Ha ha, có lẽ ngươi còn chưa rõ Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu là vật gì”.
“Thích cô nương trao đổi bí tịch tạp học đã cho ta một gợi ý hay. Ta liền lặng lẽ đem Lạc Hà kiếm pháp, Lạc Nhật tâm pháp đổi cho chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, tích lũy được 150 thiện công. Ta vốn định đổi lấy Thiên Thông Hoàn nhưng một tháng này khiếu huyệt vẫn chưa cô đọng xong, dù có Thiên Thông Hoàn hỗ trợ cũng không thể đột phá được, cho nên lần thứ hai tiến vào, ta đã nghĩ tới lời ngươi nói về việc “trao đổi ám khí và độc dược phòng thân” lúc trước , vì vậy quyết định bản thân cũng phải có hậu chiêu”.
“Đường Hoa mà Thích cô nương muốn trao đổi rất phù hợp với yêu cầu của ta, nhưng giá cả cao quá, ta lại không có thời gian nghiên cứu. Về sau, ta nhìn trúng độc dược Bi Tô Thanh Phong, nhưng hoàn cảnh sử dụng và thủ pháp rất hạn chế, giá cả cũng khá cao, một lọ kèm giải dược mất đến 200 thiện công”.
“Lựa chọn một hồi, ta quyết định đổi lấy Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu giá 130 thiện công có thể giết cao thủ khai khiếu, không thể nghĩ được hiệu quả lại tốt như vậy. Chân Định sư đệ có phải rất ngạc nhiên hay không?”
Mạnh Kỳ im lặng nghe Tề Chính Ngôn giải thích liên miên, khóe miệng giật giật, nghiêm túc nói: “Tề sư huynh, kỳ thật điều làm ta kinh ngạc không phải chuyện này”.
“Vậy sao? Ngươi kinh ngạc cái gì? Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu này sử dụng cũng không dễ dàng như thoạt nhìn, chỉ có cao thủ khai khiếu mới sử dụng được vì phải phối hợp với thủ pháp đặc thù. Súc Khí đại thành có thể miễn cưỡng sử dụng nhưng bản thân sẽ bị trọng thương”, Tề Chính Ngôn ngẩn người, nhẫn nại giảng giải kỹ càng cách dùng Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu. Hắn không giấu diếm chuyện bị phản phệ bởi nhìn tình trạng hiện tại của hắn, chỉ cần không mù là có thể nhìn ra được ngay.
Mạnh Kỳ đột nhiên cười khúc khích: “Tề sư huynh, điều ta kinh ngạc chính là sau khi ngươi trọng thương thì cứ như biến thành người khác vậy, không còn trầm mặc ít nói mà cứ lải nhải như bà lão ấy. Chuyện Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu ta đã sớm đoán được rồi."
Tề Chính Ngôn im lặng quay đầu nhìn Trương Viễn Sơn đang chữa thương, sau đó cũng ngồi xếp bằng, tranh thủ khôi phục lại thực lực.
Một lúc lâu sau, thấy hô hấp của Trương Viễn Sơn đã rõ ràng hơn, Mạnh Kỳ mới cảm thấy yên lòng. Hắn cuối cùng cũng giữ được mạng. Giang Chỉ Vi ngồi một bên, gương mặt vốn trắng bệch không chút huyết sắc cũng dần trở nên hồng hào.
Trương Viễn Sơn ổn định thương thế, chậm rãi mở mắt nhìn Mạnh Kỳ, ngón tay khẽ nhúc nhích chỉ vào bình sứ trắng: “Thảo mộc Sinh Sinh Hoàn, ngươi cũng dùng một viên đi”. Hắn sợ ảnh hưởng đến vết thương, tận lực lời ít mà ý nhiều.
Mạnh Kỳ chỉ bị thương nhẹ, mấy loại đan dược này lại không thể khôi phục Thiết Bố Sam cho nên lúc trước không để ý lắm. Nhưng Trương Viễn Sơn đã nhắc, hắn cũng không khách khí, lấy một viên. Một làn hương khí mát lạnh tràn ngập khoang phổi, xuôi xuống đan điền, tỏa ra theo các đường kinh mạch.
Bỗng nhiên, hắn sực nhớ tới một chuyện, ba chân bốn cẳng chạy tới bên thi thể Thang Thuận, nhặt lên viên cầu màu đen.
“Đây chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm! So với Đường Hoa còn lợi hại hơn”. Mạnh Kỳ mừng rỡ, lật qua lật lại quan sát ống kim Bạo Vũ Lê Hoa Châm, lại vuốt ve cơ quan phía trên.
Sau khi phóng ra ngân châm thì tạm thời không thể sử dụng, nhưng thứ này giá trị liên thành, cùng lắm thì sau khi trở về, hắn sẽ đổi với chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi lấy ngân châm bổ sung.
Trong Hối Đoái Phổ, Bạo Vũ Lê Hoa Châm loại sử dụng một lần đã trị giá 400 thiện công. Cái trong tay mình có lẽ là loại sử dụng hai, ba lần. Dù chưa nhìn kỹ nhưng Mạnh Kỳ đoán ngân châm bổ sung chắc cũng không cao hơn 100 thiện công.
Mạnh Kỳ vẫn luôn nghèo rớt mồng tơi, lần đầu tiên cảm giác được bản thân có cơ hội phát tài rồi!
…
Trong Đại Hùng bảo điện, khắp nơi là một cảnh hoang tàn: tường đất sụp đổ, những cây cột chống to bằng hai người ôm gãy đổ chồng chất, hừng hực cháy. Trên bầu trời mây đen vần vũ, sấm chớp không ngừng, mưa to đổ xuống làm bốc lên từng luồng khói trắng. Mùi khét hòa cùng mùi máu tươi.
Hai bóng người nhanh như hỏa tiễn, một đuổi một chạy về phía sau núi. Người phía trước lưng còng xuống, Phật quang tiêu tán ảm đạm, người thứ hai vòi rồng quấn quanh, thế như thiên ma.
Trên vách núi cao nhất, tòa Lưu Ly tháp sừng sững, tinh quang chiếu rọi bốn phía tỏa ra khí tức thanh tịnh, trang nghiêm. Bỗng nhiên mây đen tụ tâp, tinh quang bị che vùi, lưu ly ảm đạm. Tâm Tịch chạy đến đây đột nhiên dừng lại, ngồi xếp bằng trước cửa tháp, khóe miệng khẽ cong, mỉm cười nhàn nhạt.
“Biết trốn không thoát nên dừng lại rồi sao?” Đóa Nhi Sát ha hả cười, áo bên ngực trái rách toang lộ ra một dấu chưởng màu vàng kim. Còn Tâm Tịch ở vị trí tương ứng cũng có một dấu quyền lõm sâu vào xương thịt.
…
Mạnh Kỳ nhét Bạo Vũ Lê Hoa Châm vào trong ngực, đi đến bên cạnh thi thể Vương Tấn định rút cây châm nhỏ xíu màu lam vẫn cắm trên người hắn lên, hy vọng tiết kiệm được chút thiện công thì đột nhiên bầu trời tối sầm, mây đen ùn ùn kéo đến.
“Đóa Nhi Sát chạy đến sau núi sao?” Mạnh Kỳ hoảng sợ, quên phắt việc lấy độc châm, vội vã chạy về chỗ ba người Giang Chỉ Vi đang điều tức.
Mạnh Kỳ vừa mở miệng liền trông thấy Lưu Ly tháp phía xa ảm đạm, lập tức hiểu rõ.
“Đóa Nhi Sát chắc chắn đang truy đuổi Tâm Tịch đại sư về phía này. Chúng ta hãy tránh đi một lúc, kẻo sau khi giết Tâm Tịch đại sư lại tiện tay tiêu diệt luôn chúng ta”.
Mắt trái của hắn bị mù là do Giang Chỉ Vi gây ra, hắn nhất định hận thấu xương tủy. Lúc này mà gặp được, khẳng định sẽ xử lý cả bọn.
Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn đang chuyên tâm điều tức cũng miễn cưỡng gật nhẹ, tùy ý Mạnh Kỳ quyết định. Bọn hắn nếu dừng lại đột ngột, khí tức loạn chuyển khiến toàn thân thoát lực, vậy gặp hay không gặp kẻ địch cũng không khác gì nhau.
Tề Chính Ngôn bị phản phệ không nặng, vẫn duy trì được thể lực tối thiểu, cưỡng ép chấm dứt điều tức, mặt hơi đỏ lên. Hắn định thần một lát, quay sang hỏi: “Trốn đi đâu?”
Mạnh Kỳ nhìn xung quanh, vô thức chỉ về phía mảnh rừng rậm quen thuộc bên phải. “Cứ trốn vào rừng trước”.
“Lấy cảnh giới Đóa Nhi Sát, mảnh rừng này cũng không che giấu được giác quan của hắn”, Tề Chính Ngôn có chút do dự.
Mạnh Kỳ kiên quyết nói: “Tâm Tịch đại sư mà chết, Thiếu Lâm lập tức rơi vào tay giặc. Khi đó nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta cũng hoàn thành, chỉ cần trốn tránh Đóa Nhi Sát một lúc là có thể trở lại không gian luân hồi”.
Mạnh Kỳ lúc này có chút ảo não về kiến thức ám khí của bản thân. Nếu hắn có thể đem độc châm rút lên rồi cắm lại vào Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì sẽ có thêm một thủ đoạn phản kích. Bất quá độc châm đã dùng một lần, độc tính giảm nhiều cũng khó mà uy hiếp được Đóa Nhi Sát.
Sự tình khẩn cấp, Tề Chính Ngôn cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào “hòa thượng thiếu lâm” Chân Định. Hắn quay người cõng Trương Viễn Sơn, Mạnh Kỳ cõng Giang Chỉ Vi, cả hai sóng vai chạy vào trong rừng.
Chạy được một đoạn, Mạnh Kỳ đột nhiên dừng bước, sững sờ nhìn khối đá phía trước mặt. Khối đá màu nâu đỏ kia hết sức quen thuộc.
"Thực sự là nó sao? Chẳng lẽ ở đây cũng có mật đạo?"
Mạnh Kỳ vừa mừng vừa sợ, tim đập liên hồi, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Ầm ầm!...
Bầu trời nháng lên từng đợt sáng, sấm sét đùng đùng, trời bắt đầu đổ mưa.
“Đóa Nhi Sát…” Mạnh Kỳ hơi ngẩng đầu, trộm nghĩ, "nếu nhóm người mình trốn trong mật đạo hẳn có thể tránh khỏi tầm mắt Đóa Nhi Sát. Thế giới này có lẽ không có yêu ma quỷ quái, độ nguy hiểm trong mật đạo chắc không cao."
“Trốn ở đây ư?” Tề Chính Ngôn nghi hoặc nhìn Mạnh Kỳ. “Ai, sớm biết thế này sẽ chuẩn bị thêm độc dược và ám khí. Những lúc thực lực suy giảm thì chúng thật hiệu quả…”
Mạnh Kỳ không để ý Tề Chính Ngôn đang lải nhải bên tai, bước lại gần tảng đá, bắt chước Chân Quan cúi người xuống lần mò.
Thực sự có cơ quan!? Mạnh Kỳ chợt sờ thấy một mẩu đá nhô lên bất thường. Hắn thở sâu, nhẹ nhàng ấn xuống.
Kẹt ~~!
Trên vách đá dựng đứng nhẹ nhàng mở ra một lối vào.
Thật đúng là có! Mạnh Kỳ trân trối nhìn cửa động.
Tề Chính Ngôn không để ý đến sắc mặt Mạnh Kỳ, hắn trầm tư nhìn cửa động nhỏ tối tăm, không rõ Mạnh Kỳ biết được mật đạo Thiếu Lâm này từ đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.