Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 4 - Chương 293: Biện pháp mở ra phong ấn

Mực Thích Lặn Nước

09/05/2018

Thực lực, cảnh giới, thần binh và địa vị, Diệp Ngọc Kỳ đều có, Tiên Tích chỉ là một tổ chức khá là rời rạc, chỉ cần duy trì nó vẫn hoạt động như cũ, thì Mạnh Kỳ tin rằng những thành viên khác cũng sẽ không phản đối, đương nhiên, sẽ phải mau chóng triệu tập những thành viên chính thức để họ thông qua, vì Linh Bảo Thiên Tôn không hiểu vì sao lại không hề chọn người thay chỗ mình.

“Đấu Mẫu nguyên quân” Tạm thời nhận lời tiếp chưởng Bích Du cung, Mạnh Kỳ và cô lại vội vàng rời khỏi Tiên Tích, lặng lẽ trở về Họa Mi sơn trang. Chiến cuộc ở những chiến trường khác vẫn còn chưa biết thế nào, hai người cần phải mau chóng làm rõ, chuyện làm Linh Bảo Thiên Tôn sống lại, hiện Tiên Tích không có ai đủ khả năng, phải đành tạm gác lại, chưa kể Mạnh Kỳ bây giờ rất nghi ngờ, người nhờ nó mà sống lại liệu có còn đúng là người đó hay không, hay là vẫn bị nó khống chế, không thể giải thoát?

......

Họa Mi sơn trang, nhà tranh phía sau núi, Lục đại tiên sinh thương thế không nặng, đã xuất quan.

“Tô tiền bối chứng được pháp thân, có được đặc thù của truyền thuyết, ‘vây công’ những pháp thân khác, kích sát Đại A Tu La và Quỳ Ngưu yêu vương, đánh đuổi Khổng Tước yêu vương Thái Ly, Độ Thế Pháp Vương và Huyết Hải La Sát, kết thúc đại chiến?” Mạnh Kỳ há hốc mồm, lặp lại từng lời của Lục đại tiên sinh.

Không hổ là “Nhân vật chính” của đời trước..... Mạnh Kỳ thực cảm thấy xấu hổ.

Lục đại tiên sinh trường kiếm đặt ngang gối, bình tĩnh nói: “Y là đi theo con đường truyền thống, nên đặc thù truyền thuyết của y rất rõ ràng, câu thông với những ‘ta khác’ để chứng ‘Bản thân’, Pháp Thân được nâng cao về mặt bản chất, giống như ‘Cửu Trọng Thiên’ và thế giới thường luôn có sự phân biệt với nhau, có thể bao trùm vạn phương, có mặt ở khắp nơi.”

“Trong chư thiên vũ trụ, dù có cách nhau bao xa, thì với y cũng chỉ là gần trong gang tấc, ngay trong tầm tay, không phải đại trận cấp truyền thuyết hoặc chư thiên bí cảnh cấp cao thì không sao cản được, hơn nữa, một khi những “ta khác” được câu thông kia mà chưa chết, chì ‘Bản ngã’ cũng không thể bị giết chết thật sự.”

Mạnh Kỳ và Diệp Ngọc Kỳ nhìn nhau, đây là cấp pháp thân mà mình biết à, sao ghê gớm vậy, còn khoa trương hơn cả Lan Kha tự Bồ Tát tu luyện báo thân! So với những pháp thân khác cứ như là hai cấp độ sinh mạng hoàn toàn khác biệt!

“Đáng tiếc khi y chưa đạt tới mức độ viên mãn đã xuất quan, nên chỉ duy trì được trạng thái ‘không đâu không có’ ấy trong thời gian rất ngắn, sau đó phải mất rất nhiều thời gian mới khôi phục lại được.” Lục đại tiên sinh chỉ liếc qua một cái đã nhìn ra vấn đề của Tô Vô Danh.

Mạnh Kỳ suy tư: “Đặc thù truyền thuyết của Tô tiền bối và tiền bối hình như là khác hẳn với nhau?”

“Con đường của lão phu khác hẳn với tiền nhân, còn chưa biết có đúng lối hay không, cứ phải vừa đi vừa dò, hoàn toàn khác biệt với con đường chính thống. cho nên, đặc thù truyền thuyết mà lão phu có được cũng khác thường, ngoài ‘Ta chính là ta, độc nhất vô nhị’, có khả năng khống chế tới kết cấu nhỏ bé nhất, thì không có được khả năng ‘không đâu không có’, và đương nhiên, cũng không có khả năng bất tử.” Lục đại tiên sinh nói, “Ba đặc trưng này đều là một phần của truyền thuyết thật sự, ta với Tô Vô Danh như người mù sờ voi, mỗi người được một góc.”

“Ra vậy...” Mạnh Kỳ đăm chiêu.

Lục đại tiên sinh không nói thêm về việc này, chuyển sang nói về kết quả của những chiến trường khác, cũng không nói gì về quan điểm của mình đối với cái chết của Xung Hòa đạo nhân.

Biết gia chủ Tào gia cho thi thể địa tiên tự bạo, phá hủy gần một nửa chiến lực của tông sư thảo nguyên, Mạnh Kỳ nhíu mày: “Công tử hiến đầu?”

Hắc ám binh pháp...

“Ừ, bọn họ đối với Cao Lãm thực ra rất là trung thành.” Lục đại tiên sinh gật đầu.



Mạnh Kỳ khẽ đập tay: “Nhưng oán niệm và sự không cam lòng của Tào Hiến Chi hiện ra rất rõ.....”

Nói tới đây, hắn ngừng phắt lại, nhìn Diệp Ngọc Kỳ, hai người lại một lần nữa không mưu mà hợp.

Sự oán niệm và không cam lòng của Tào Hiến Chi không hẳn là nhằm vào người đã giết y, nói không chừng chính là nhằm vào Lục Đạo Luân Hồi chi chủ!

Nhiệm vụ nó giao là giúp chính đạo một năm không tan vỡ, bên kia đương nhiên là giúp đỡ thảo nguyên và tà đạo, Tào Hiến Chi có lẽ cũng bị giao nhiệm vụ chống lại chính đạo, nên mới khi Tào gia hỏi ai muốn hy sinh, thì đã chủ động đứng ra nhận lấy.

Hô, mà cũng có thể vì tình hình lúc đó nguy cấp, Tào gia đã không còn đường lui, nên không thể không hy sinh một chút...

“Không biết Cao Lãm cho Tào gia cái gì, tới mức họ đồng ý hy sinh hai tông sư và một cái xác địa tiên như thế.....” Diệp Ngọc Kỳ thở dài.

Lục đại tiên sinh nói: “Tào gia vẫn còn một cái xác địa tiên nữa, thần binh cũng còn, lượng tông sư hy sinh chưa tới một nửa, không tổn hại tới căn cơ. Có lẽ Cao Lãm đã lấy được ‘Nhân Hoàng kim thư’, đã chia sẻ nó với Tào gia.”

“Tào gia bắt nguồn từ xác và công pháp của địa tiên, bao năm qua bí tịch thu thập được cũng chưa có cái nào vượt qua chúng, nay tới đại kiếp đang tới, đương nhiên là p hải hướng tới công pháp truyền thuyết!”

“Nhân Hoàng kim thư?” Mạnh Kỳ bật thốt. ừ, phải, đại ca ngố từng rất tự tin là sẽ lấy được Nhân Hoàng kiếm, lại lúc nào cũng khinh thường công pháp pháp thân bình thường, quả thực khả năng lấy được [Nhân Hoàng kim thư] đúng là không thấp!

Hèn gì y lại đứng được ngang hàng với Ma Sư được Thiên Đế truyền thừa Ma Sư, cho dù bị tù nhiều năm, vẫn có thể lặng lẽ chứng được pháp thân.

[Tâm Tịch Ngoại Vật thiên] [Đại Thiên thần quyền] của mình là từ [Nhân Hoàng kim thư]... Nói không chừng hai môn công pháp này chính là do hai ba trang [Nhân Hoàng kim thư] diễn hóa mà ra... Mạnh Kỳ nghĩ.

[Nhân Hoàng kim thư] là nhân đạo bảo điển, chỉ dẫn con đường đi tới nửa bước Đạo Quả cảnh, nội dung vô cùng bác đại tinh thâm, đa phần trong đó không cần chúng sinh chi lực cũng tu luyện được, cùng loại với Như Lai thần chưởng, Nguyên Thủy cửu ấn. kim thư tổng cộng có bảy trang, một tờ tổng cương, sáu trang Nhân Hoàng võ đạo, nội dung vô cùng toàn diện, giúp Nhân tộc khắc chế các ngoại tộc.

Cao Lãm cho dù chỉ cho Tào gia cảm ngộ một tờ kim thư, thì cũng đã hơn hẳn công pháp Tào gia không biết bao nhiêu lần.

“Ừ.” Lục đại tiên sinh đã từ chỗ Hà Thất biết được tình hình lúc Cao Lãm ra tay, nên khá là khẳng định, “Trong nhà tổ của Tào gia có một cái thiên đài nhỏ, mỗi khi có báo động, tế cáo gì ở đó, thì Cao Lãm đều cảm giác được, ra tay viện trợ. Y có Nhân Hoàng kiếm và ngọc tỷ của Đại Chu hoàng đế, có thể thuấn di tới bất cứ nơi nào ở đất Chu.”

“Tào gia không có Pháp Thân, như vậy cũng coi như có Pháp Thân trấn áp.” Diệp Ngọc Kỳ và Tào Hiến Chi có mấy phần giao tình, thở dài.

Mạnh Kỳ hỏi sang tình hình những chiến trường khác, mới biết Không Văn đã viên tịch, sư phụ nhà mình nhập Bắt Bàn và Thiếu Lâm chi biến, vừa thấy bi ai vừa thấy mừng, lại thêm mấy phần cảm khái.

“Tăng nhân coi chừng mật đạo sau núi Thiếu Lâm đã bị Hàn Quảng giết chết, mấy người Không Tuệ thiền sư nghi ngờ y đã đi vào A Nan tịnh thổ.” Lục đại tiên sinh nói.

Mạnh Kỳ cau mày: “Y mở được phong ấn?”



Qua chuyện Không Văn phương trượng bị nhốt, Thiếu Lâm không còn xa lạ gì chuyện sau núi có A Nan tịnh thổ, cũng biết A Nan tịnh thổ này có một diễn sinh thể, là một mảnh vỡ trụ quang do A Nan tịnh thổ bản thể diễn hóa ra, rằng không phải chỉ có sau núi nhà mình mới có lối đi vào tịnh thổ.

Nhưng sự khác biệt của bản thể và diễn sinh thể là sau khi có pháp thân tới diễn sinh thể, nó sẽ bị tổn hại, có khi còn bị mất đi uy lực. Nói cách khác, phong ấn Đạt Ma lưu lại có mạnh yếu khác nhau, lực phong ấn ở diễn sinh thể này gần như là không còn, chỉ còn lại sự đặc dị của bản thân cửa đá mà thôi.

Cho nên, Mạnh Kỳ có thể ở chỗ diễn sinh thể dùng A Nan Phá Giới đao pháp mở ra cửa đá, còn phong ấn sau núi Thiếu Lâm dù có cầm thần binh A Nan Phá Giới đao trong tay cũng không sao phá được, trừ phi nó hoàn toàn thức tỉnh.

Cũng chính vì không thể mở ra, nên chuyện thăm dò A Nan tịnh thổ mới chưa bao giờ nằm trong sự xem xét của Thiếu Lâm.

Nhưng bây giờ, Hàn Quảng lại có thể mở ra phong ấn, tiến vào A Nan tịnh thổ?

“Hàn Quảng mai phục Thiếu Lâm nhiều năm, chính là vì A Nan tịnh thổ, có lẽ đã tìm ra cách mở được phong ấn.” Lục đại tiên sinh đoán.

Tìm được cách mở phong ấn?

Mình ngơ người ở Thiếu Lâm chẳng có bao nhiêu năm, lúc Hàn Quảng ở đó đã làm những gì mình cũng không biết được... Ồ, lúc [Dịch Cân kinh] bị tiết lộ ra ngoài, lúc ấy Đoàn Thụy đã từng nói, [Dịch Cân kinh] nghĩa phụ y có được là do một lão hòa thượng cho ở đằng sau núi...

Bởi vì có A Nan Phá Giới đao, Hàn Quảng không thể nhìn thấy được những công pháp trấn tự như [Dịch Cân kinh], nên tìm cách dụ đệ tử đọa lạc, phối hợp với gian tế của Kim Cương tự, mô tả ra [Dịch Cân kinh], không ngờ lại bị hắn và tiểu sư đệ phá đám, làm cái công pháp kia rơi đằng sau núi...

[Dịch Cân kinh] luyện ngược ra kết quả giống ma công... tà đạt ma ở bên trong A Nan tịnh thổ... do Đạt Ma tự tay chém ra, diệt trừ nó, nhưng cũng vì vậy mà tọa hóa...

Mạnh Kỳ bỗng giật thót, chẳng lẽ trong quá trình sáng chế [Dịch Cân kinh], Đạt Ma chưa chém ra tà Đạt Ma, bị nó lặng lẽ ảnh hưởng, chính là phật, nghịch là ma, và ma đó chính là cách để mở ra phong ấn?

Mạnh Kỳ càng nghĩ càng thấy có khả năng, vội nói suy đoán của mình cho Lục đại tiên sinh.

“Mau đi tìm Đoàn Thụy.” Lục đại tiên sinh nói ngay.

......

Thần đô, Lục Phiến môn tổng bộ, Chu Y lâu.

Một Kim Chương bộ đầu bước vào Tiểu Lâu, thấy tổng bộ đầu Tư Mã Thạch đang rất là thư thái thoải mái.

“Pháp Thân chết đi mấy người, Thiên bảng phải xếp lại.” Tư Mã Thạch ra lệnh, giọng như trút được gánh nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook