Quyển 3 - Chương 168: Cẩm thủy nhất chiến
Mực Thích Lặn Nước
24/07/2017
Tưởng Hoành Xuyên rùng mình, định chủ động phá vây, trong đầu nghĩ.
“Hắn biết bí mật của Luân Hồi phù, chẳng lẽ cũng giống với chúng ta?”
“Hắn không ra tay ngay, chuyện, là có ý muốn thương lượng?”
Mạnh Kỳ bảo đợi đã lâu, nhưng lại không toát ra sát ý.
Tưởng Hoành Xuyên còn đang do dự, một âm thanh khó tả đã xuyên qua hư không bay tới, nếu Tưởng Hoành Xuyên từng nhìn thấy Chân Long, sẽ hiểu đây chính là “Long ngâm”.
Một trong Lang Hoàn mười hai thần âm, “Long ngâm mênh mang” !
Âm thanh uy nghiêm xuyên thẳng vào trong tâm thần, Tưởng Hoành Xuyên run rẩy từ trong lòng run ra, đây là sợ hãi tự nhiên, nếu không phải đang ở trong trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, hẳn tay chân đã nhũn ra rồi.
Tiếng Long ngâm vang lên một lần lại một lần , vang vọng trong đầu y, chấn đến mức Nguyên Thần y bất ổn, hai mắt dại ra, có xúc động muốn quỳ phục xuống đất.
Sau đó, trong mắt y hiện lên một tia kiếm quang sáng rỡ, khiến người ta quên đi tất cả, chỉ nhìn thấy nó.
Đất trời như thay đổi, Thiên Nhân Hợp Nhất của Tưởng Hoành Xuyên trong tích tắc xuất hiện khe hở!
Lẽ ra với trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, trong lòng y phải cực kì thanh minh, thấy được tất cả mọi chiêu trò của kẻ địch, nhưng lúc này, trong thế giới tâm cảnh của y chỉ có một làn kiếm quang, sáng lạn, rực rỡ, chiếm hết tất cả.
Trong bị “Long ngâm” chấn tinh thần, ngoài có “Thần kiếm” nhiếp hồn, Tưởng Hoành Xuyên bị mai phục trong ngoài, không kịp đối phó.
Giang Chỉ Vi thừa cơ tới gần, Tưởng Hoành Xuyên còn chưa kịp tỉnh ra, phát hiện, đã toàn lực chém ra một kiếm !
Bạch Hồng kích động, mây trên bầu trời bỗng nhiên sôi trào, kéo ra một tia sáng trắng một con chim lớn vừa mới bay qua.
Tầng mây vỡ ra, ánh nắng chiếu xuống, sắc vàng óng ánh.
Cẩm thủy bị chẻ từ giữa, xẻ ra làm hai.
Tưởng Hoành Xuyên cố gắng tỉnh táo trở lại, bóp mạnh vật trong bàn tay.
Ánh sáng xanh lóe lên, Tưởng Hoành Xuyên biến mất, sau đó hiện ra cách đó chừng một trượng.
Vật giúp na di!
Vô ngã vô tướng kiếm quang giữa không trung xoay hướng đuổi theo, khả năng khống chế công kích của Giang Chỉ Vi rõ ràng mạnh hơn hẳn Mạnh Kỳ, chỉ một cái tiểu na di phạm vi nhỏ không thể thoát được sự tập trung của “Kiếm ra vô ngã”!
Tưởng Hoành Xuyên cố gắng áp chế ảnh hưởng của “Long ngâm”, năm ngón tay kết ấn, sau đó khép lại, chưởng hóa thành chỉ, một chỉ điểm ra, mang theo bao nhiêu biến hóa!
Cuối cùng y đã xuất tuyệt chiêu “Quy nhất chỉ”, nhưng vì bị thần âm và kiếm quang ảnh hưởng, nên uy lực bị giảm đi.
Ngón tay điểm ngay chính giữa mũi kiếm.
Ngón tay của Tưởng Hoành Xuyên bị chém thành nhiều mảnh nhỏ, tiếp tục hướng lên cánh tay và cơ thể.
Song cơ thể Tưởng Hoành Xuyên đã lóe màu ám kim, như một bức tượng đồng.
Kim Chung tráo !
Kim Chung Tráo của Tưởng Hoành Xuyên có lực phòng ngực rất mạnh, vì cảnh giới của y còn cao hơn Mạnh Kỳ!
Đây mới là thủ đoạn áp đáy hòm của y!
Bùm bùm, những tiếng nổ từng tiếng vang lên, cánh tay của Tưởng Hoành Xuyên vỡ dần từng khúc, cơ thể màu ám kim cũng bị nứt ra, miệng phun máu tươi, rõ là đã bị kiếm khí nhập thể, trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất đã bị phá vỡ.
Nhưng tính mạng vẫn còn!
Vốn ngay từ đầu hắn đã định nhảy xuống nước chạy trốn, song đáng tiếc hắn biết tình cảnh bản thân, lại không có khả năng trốn thoát. Mạnh Kỳ đã xách đao chạy tới , ánh đao như mây khói, lượn lờ vung lên, trong phạm vi mười trượng đều là hồng trần, thanh tịnh không còn nữa.
Một đao lờ lững mông lung, như cá bơi, như muỗi bay, bám theo khe hở tâm linh, chém vào trong nguyên thần Tưởng Hoành Xuyên.
Tán tu gian nan, ai cũng muốn mình trở nên nổi bật.
Mình xuất thân không thuận lợi, nhưng tính cách lại cao ngạo, không chịu cúi đầu, không chịu nịnh hót tiền bối, lấy lòng cao thủ, nên con đường tu luyện rất gian nan, đã nhiều lần muốn bỏ ngang trở về nhà trồng trọt, may mà trời vẫn còn dành cho một đường sinh cơ, giúp mình có được kì ngộ......
Sau này quen biết thêm đồng bạn, gia nhập giúp đỡ cho nhau, gặp được một tổ chức không bắt buộc phải làm nhiệm vụ mà cho phép tự mình lựa chọn, có được công pháp và danh hiệu “Văn Khúc Tinh Quân”.
Mỗi lần làm nhiệm vụ, kẻ bị mình giết, bị mình tính kế mà chết, đã là bao nhiêu người?
Dần dần tâm địa tưởng đã trở nên sắt đá, nhưng thực ra mỗi lần nghĩ tới, trong lòng cũng vẫn không thể bình lặng, giống như Sở Quan lần này, vốn chỉ là một nhân viên tầng ngoài, biết được cực ít về bí mật của tổ chức, chưa được coi là đồng bạn, nhưng mình vẫn lạnh lùng buộc hắn phải tự sát, để rồi sau đó trong lòng luôn thấy nặng nề, bứt rứt.
Sự yếu đuối do hại người đã khiến mình không thể thanh tịnh.
Tưởng Hoành Xuyên đột nhiên tỉnh ngộ, thì ánh đao đã chém qua lớp cương khí hộ thể, ập tới trước mặt.
Y mỉm cười, tay trái đưa lên, khẽ phất ra.
Ngón tay phất một cái, ánh đao lui tán, đồng tử Tưởng Hoành Xuyên đột nhiên rút lại, vì trong một đao này không hề có chân khí!
Ai...... Y bỗng nghe thấy một tiếng thở dài, như đồng tình như thương hại, như tiếc hận tự, sau đó, một làn kiếm quang huy hoàng chiếu tới.
Đường kiếm như từ trời giáng xuống, không thể ngăn cản.
Mi tâm trúng kiếm, trong đầu Tưởng Hoành Xuyên bỗng hiện lên một ý nghĩ:
“Ít nhất cũng đã được nghe Lang Hoàn thần âm......”
Trường kiếm đâm vào mi tâm Tưởng Hoành Xuyên một tấc, kiếm khí ùa vào, phá hủy sinh cơ, Mạnh Kỳ cuối cùng cũng thở phào, Vương đại công tử đỡ được, nhưng ngươi đã bị phục kích, sức lực chẳng còn, lấy gì mà đỡ?
Lúc Tưởng Hoành Xuyên gần chết, đôi mắt Mạnh Kỳ bỗng tỏa ra ánh sáng kì dị, khí chất cơ thể thay đổi, trở nên tang thương xa xăm, giống như thần phật đang từ trên cao bàng quan nhìn xuống chúng sinh.
“Biến Thiên Kích Địa đại pháp” !
Phải thừa dịp này, xem những kí ức hắn không quên được.
Cùng lúc, Giang Chỉ Vi năm ngón tay chỉ phong hóa kiếm, cắt đứt hết những vật ở trên người Tưởng Hoành Xuyên, sợ y giống Hỏa Đức Tinh Quân, sau khi chết bị đốt cháy sạch sẽ.
Dù đồ trên người y chẳng còn món gì tốt, cũng có thể giúp có thêm manh mối !
Tâm linh đại hải bình thường phập phồng giờ dần trở nên yên tĩnh, những điểm sáng vàng từ từ chìm xuống đáy biển.
Bỗng vì một kích thích nào đó, những đốm sáng vàng lại bay trở lên, một điểm nhanh chóng to ra, hiện ra một cảnh tượng hoành tráng.
Một cung điện lộng lẫy tráng lệ, không có ai đứng đầu, hai bên có hơn mười người ngồi ngay ngắn, đều mang mặt nạ, khí tức nội liễm.
Có mặt nạ “Tử Vi Tinh Chủ”, có “Cửu Thiên Lôi Thần”, có “Võ Khúc Tinh Quân”, có “Sơn Nhạc chính thần”, có cả “Kim Hoàng Tây Vương Mẫu”......
Bỗng cảnh ấy đột ngột sụp đổ, một tia kiếm từ đâu xuấ thiện, đại hải tâm linh sụp xuống.
Mạnh Kỳ lùi lại một bước, lỗ mũi đổ máu, vì bị phản phệ, từ cơ thể Tưởng Hoành Xuyên bỗng toát ra những tia kiếm khí, cả cơ thể bị cắt thành thịt vụn.
Đã đoán ra trước chuyện này, Mạnh Kỳ thở dài, trong lòng lặng lẽ điếu tang:
“Tưởng huynh, nếu nói về bố cục, tính kế, âm mưu, ta với ngươi chênh lệch nhau rất lớn, nếu không phải có người hỗ trợ, biết được thái độ của Huyền Thiên tông đối với các ngươi, dù ta có nghĩ ra, cũng không có cơ hội ......”
“Ta từ chối lời mời chào của ngươi, phá hỏng bố cục của ngươi, nếu không giết đi một kẻ địch như ngươi, sau này sẽ không thể nào an tâm được.”
Ít nhất bây giờ có thể nói với lão Chung đầu đã bỏ trốn, và Tử Vi Tinh Chủ không thể vào trong biệt phủ rằng mọi sự đã xảy ra nơi đây, đầu sỏ gây nên đều là Vương đại công tử !
“Hắn biết bí mật của Luân Hồi phù, chẳng lẽ cũng giống với chúng ta?”
“Hắn không ra tay ngay, chuyện, là có ý muốn thương lượng?”
Mạnh Kỳ bảo đợi đã lâu, nhưng lại không toát ra sát ý.
Tưởng Hoành Xuyên còn đang do dự, một âm thanh khó tả đã xuyên qua hư không bay tới, nếu Tưởng Hoành Xuyên từng nhìn thấy Chân Long, sẽ hiểu đây chính là “Long ngâm”.
Một trong Lang Hoàn mười hai thần âm, “Long ngâm mênh mang” !
Âm thanh uy nghiêm xuyên thẳng vào trong tâm thần, Tưởng Hoành Xuyên run rẩy từ trong lòng run ra, đây là sợ hãi tự nhiên, nếu không phải đang ở trong trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, hẳn tay chân đã nhũn ra rồi.
Tiếng Long ngâm vang lên một lần lại một lần , vang vọng trong đầu y, chấn đến mức Nguyên Thần y bất ổn, hai mắt dại ra, có xúc động muốn quỳ phục xuống đất.
Sau đó, trong mắt y hiện lên một tia kiếm quang sáng rỡ, khiến người ta quên đi tất cả, chỉ nhìn thấy nó.
Đất trời như thay đổi, Thiên Nhân Hợp Nhất của Tưởng Hoành Xuyên trong tích tắc xuất hiện khe hở!
Lẽ ra với trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, trong lòng y phải cực kì thanh minh, thấy được tất cả mọi chiêu trò của kẻ địch, nhưng lúc này, trong thế giới tâm cảnh của y chỉ có một làn kiếm quang, sáng lạn, rực rỡ, chiếm hết tất cả.
Trong bị “Long ngâm” chấn tinh thần, ngoài có “Thần kiếm” nhiếp hồn, Tưởng Hoành Xuyên bị mai phục trong ngoài, không kịp đối phó.
Giang Chỉ Vi thừa cơ tới gần, Tưởng Hoành Xuyên còn chưa kịp tỉnh ra, phát hiện, đã toàn lực chém ra một kiếm !
Bạch Hồng kích động, mây trên bầu trời bỗng nhiên sôi trào, kéo ra một tia sáng trắng một con chim lớn vừa mới bay qua.
Tầng mây vỡ ra, ánh nắng chiếu xuống, sắc vàng óng ánh.
Cẩm thủy bị chẻ từ giữa, xẻ ra làm hai.
Tưởng Hoành Xuyên cố gắng tỉnh táo trở lại, bóp mạnh vật trong bàn tay.
Ánh sáng xanh lóe lên, Tưởng Hoành Xuyên biến mất, sau đó hiện ra cách đó chừng một trượng.
Vật giúp na di!
Vô ngã vô tướng kiếm quang giữa không trung xoay hướng đuổi theo, khả năng khống chế công kích của Giang Chỉ Vi rõ ràng mạnh hơn hẳn Mạnh Kỳ, chỉ một cái tiểu na di phạm vi nhỏ không thể thoát được sự tập trung của “Kiếm ra vô ngã”!
Tưởng Hoành Xuyên cố gắng áp chế ảnh hưởng của “Long ngâm”, năm ngón tay kết ấn, sau đó khép lại, chưởng hóa thành chỉ, một chỉ điểm ra, mang theo bao nhiêu biến hóa!
Cuối cùng y đã xuất tuyệt chiêu “Quy nhất chỉ”, nhưng vì bị thần âm và kiếm quang ảnh hưởng, nên uy lực bị giảm đi.
Ngón tay điểm ngay chính giữa mũi kiếm.
Ngón tay của Tưởng Hoành Xuyên bị chém thành nhiều mảnh nhỏ, tiếp tục hướng lên cánh tay và cơ thể.
Song cơ thể Tưởng Hoành Xuyên đã lóe màu ám kim, như một bức tượng đồng.
Kim Chung tráo !
Kim Chung Tráo của Tưởng Hoành Xuyên có lực phòng ngực rất mạnh, vì cảnh giới của y còn cao hơn Mạnh Kỳ!
Đây mới là thủ đoạn áp đáy hòm của y!
Bùm bùm, những tiếng nổ từng tiếng vang lên, cánh tay của Tưởng Hoành Xuyên vỡ dần từng khúc, cơ thể màu ám kim cũng bị nứt ra, miệng phun máu tươi, rõ là đã bị kiếm khí nhập thể, trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất đã bị phá vỡ.
Nhưng tính mạng vẫn còn!
Vốn ngay từ đầu hắn đã định nhảy xuống nước chạy trốn, song đáng tiếc hắn biết tình cảnh bản thân, lại không có khả năng trốn thoát. Mạnh Kỳ đã xách đao chạy tới , ánh đao như mây khói, lượn lờ vung lên, trong phạm vi mười trượng đều là hồng trần, thanh tịnh không còn nữa.
Một đao lờ lững mông lung, như cá bơi, như muỗi bay, bám theo khe hở tâm linh, chém vào trong nguyên thần Tưởng Hoành Xuyên.
Tán tu gian nan, ai cũng muốn mình trở nên nổi bật.
Mình xuất thân không thuận lợi, nhưng tính cách lại cao ngạo, không chịu cúi đầu, không chịu nịnh hót tiền bối, lấy lòng cao thủ, nên con đường tu luyện rất gian nan, đã nhiều lần muốn bỏ ngang trở về nhà trồng trọt, may mà trời vẫn còn dành cho một đường sinh cơ, giúp mình có được kì ngộ......
Sau này quen biết thêm đồng bạn, gia nhập giúp đỡ cho nhau, gặp được một tổ chức không bắt buộc phải làm nhiệm vụ mà cho phép tự mình lựa chọn, có được công pháp và danh hiệu “Văn Khúc Tinh Quân”.
Mỗi lần làm nhiệm vụ, kẻ bị mình giết, bị mình tính kế mà chết, đã là bao nhiêu người?
Dần dần tâm địa tưởng đã trở nên sắt đá, nhưng thực ra mỗi lần nghĩ tới, trong lòng cũng vẫn không thể bình lặng, giống như Sở Quan lần này, vốn chỉ là một nhân viên tầng ngoài, biết được cực ít về bí mật của tổ chức, chưa được coi là đồng bạn, nhưng mình vẫn lạnh lùng buộc hắn phải tự sát, để rồi sau đó trong lòng luôn thấy nặng nề, bứt rứt.
Sự yếu đuối do hại người đã khiến mình không thể thanh tịnh.
Tưởng Hoành Xuyên đột nhiên tỉnh ngộ, thì ánh đao đã chém qua lớp cương khí hộ thể, ập tới trước mặt.
Y mỉm cười, tay trái đưa lên, khẽ phất ra.
Ngón tay phất một cái, ánh đao lui tán, đồng tử Tưởng Hoành Xuyên đột nhiên rút lại, vì trong một đao này không hề có chân khí!
Ai...... Y bỗng nghe thấy một tiếng thở dài, như đồng tình như thương hại, như tiếc hận tự, sau đó, một làn kiếm quang huy hoàng chiếu tới.
Đường kiếm như từ trời giáng xuống, không thể ngăn cản.
Mi tâm trúng kiếm, trong đầu Tưởng Hoành Xuyên bỗng hiện lên một ý nghĩ:
“Ít nhất cũng đã được nghe Lang Hoàn thần âm......”
Trường kiếm đâm vào mi tâm Tưởng Hoành Xuyên một tấc, kiếm khí ùa vào, phá hủy sinh cơ, Mạnh Kỳ cuối cùng cũng thở phào, Vương đại công tử đỡ được, nhưng ngươi đã bị phục kích, sức lực chẳng còn, lấy gì mà đỡ?
Lúc Tưởng Hoành Xuyên gần chết, đôi mắt Mạnh Kỳ bỗng tỏa ra ánh sáng kì dị, khí chất cơ thể thay đổi, trở nên tang thương xa xăm, giống như thần phật đang từ trên cao bàng quan nhìn xuống chúng sinh.
“Biến Thiên Kích Địa đại pháp” !
Phải thừa dịp này, xem những kí ức hắn không quên được.
Cùng lúc, Giang Chỉ Vi năm ngón tay chỉ phong hóa kiếm, cắt đứt hết những vật ở trên người Tưởng Hoành Xuyên, sợ y giống Hỏa Đức Tinh Quân, sau khi chết bị đốt cháy sạch sẽ.
Dù đồ trên người y chẳng còn món gì tốt, cũng có thể giúp có thêm manh mối !
Tâm linh đại hải bình thường phập phồng giờ dần trở nên yên tĩnh, những điểm sáng vàng từ từ chìm xuống đáy biển.
Bỗng vì một kích thích nào đó, những đốm sáng vàng lại bay trở lên, một điểm nhanh chóng to ra, hiện ra một cảnh tượng hoành tráng.
Một cung điện lộng lẫy tráng lệ, không có ai đứng đầu, hai bên có hơn mười người ngồi ngay ngắn, đều mang mặt nạ, khí tức nội liễm.
Có mặt nạ “Tử Vi Tinh Chủ”, có “Cửu Thiên Lôi Thần”, có “Võ Khúc Tinh Quân”, có “Sơn Nhạc chính thần”, có cả “Kim Hoàng Tây Vương Mẫu”......
Bỗng cảnh ấy đột ngột sụp đổ, một tia kiếm từ đâu xuấ thiện, đại hải tâm linh sụp xuống.
Mạnh Kỳ lùi lại một bước, lỗ mũi đổ máu, vì bị phản phệ, từ cơ thể Tưởng Hoành Xuyên bỗng toát ra những tia kiếm khí, cả cơ thể bị cắt thành thịt vụn.
Đã đoán ra trước chuyện này, Mạnh Kỳ thở dài, trong lòng lặng lẽ điếu tang:
“Tưởng huynh, nếu nói về bố cục, tính kế, âm mưu, ta với ngươi chênh lệch nhau rất lớn, nếu không phải có người hỗ trợ, biết được thái độ của Huyền Thiên tông đối với các ngươi, dù ta có nghĩ ra, cũng không có cơ hội ......”
“Ta từ chối lời mời chào của ngươi, phá hỏng bố cục của ngươi, nếu không giết đi một kẻ địch như ngươi, sau này sẽ không thể nào an tâm được.”
Ít nhất bây giờ có thể nói với lão Chung đầu đã bỏ trốn, và Tử Vi Tinh Chủ không thể vào trong biệt phủ rằng mọi sự đã xảy ra nơi đây, đầu sỏ gây nên đều là Vương đại công tử !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.