Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 4 - Chương 202: Cầu giám định

Mực Thích Lặn Nước

26/03/2018

Trời vừa tờ mờ sáng, gió sớm khiến người ta tỉnh táo, Mạnh Kỳ đứng thẳng bên bờ sông, bồi hồi như vừa trải qua một giấc mơ kiều diễm.

Chuyện xảy ra trong đại điện đá xám, hắn không hề hối hận hay áy náy, chỉ có thể nói đối với hắn, có những chuyện còn quan trọng hơn cả tính mạng, nhưng tính mạng lại nặng hơn, và nhiều nguyên tắc hơn.

Vì bằng hữu có thể nhào ra hứng đòn, khi điên lên có thể không còn bận tâm tới sống chết, nhưng hắn không phải là người không coi trọng tính mạng của bản thân, khi tới lúc sống chết, những nguyên tắc không quan trọng hắn sẽ bỏ qua.

Nếu hắn có thê tử hay người yêu, có người hắn thích, nhất định hắn sẽ cố gắng sống sót, tìm chỗ trốn tránh, chờ mấy người Hàn Quảng và đại ca rời khỏi Thiên Đình, từ từ khôi phục.

Nếu Cố Tiểu Tang không muốn, hắn cũng sẽ không bao giờ ép buộc cô, đây là một điểm mấu chốt, còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn.

Nhưng hắn không có thê tử, không có người yêu, sự thầm mến cũng đã bị chém đứt, đã dần tan thành mây khói. Cố Tiểu Tang là người đưa ra gợi ý, công pháp song tu này lại chẳng có hại gì cho hắn, còn có lợi giúp giải trừ phản phệ, là một người đến từ trái đất, có quan điểm sống cởi mở như hắn, cần gì phải cố giữ nữa?

Điều duy nhất hắn không ngờ, là Cố Tiểu Tang lại lừa gạt hắn. Cô thi pháp rời khỏi Thiên Đình vốn dĩ không cần xuất lực, lúc nào cũng làm được, vì điều này vi phạm với logic bình thường, nên hắn mới bị cô gạt!

Mà nếu đã như vậy, sao cô lại còn muốn làm như thế? Mạnh Kỳ nhìn nước sông lên xuống, suy nghĩ rất nhiều.

Cô ấy sợ mình quá yếu, sau khi rời khỏi Thiên Đình sẽ không tự bảo vệ mình được? Vậy thì cô chỉ cần khống chế hắn, thải bổ hắn là xong!

Lừa hắn song tu, để tăng lên thực lực? Cũng không đúng! Theo ghi lại của Thương Thủy tiên tử, hiệu quả khi đơn phương thải bổ so với vỏn vẹn một lần song tu thì tốt hơn hẳn không biết bao nhiêu lần. Cố Tiểu Tang nếu chỉ muốn tăng thực lực, cô không cần phải làm như thế!

Vậy rốt cuộc là cô muốn làm cái gì? Mạnh Kỳ nhíu mày, nhớ tới lời nhắc nhở cuối cùng của Cố Tiểu Tang và những câu nói của cô từ trước tới giờ, cả chuyện cố ý nhắc hắn xem công pháp song tu của Thương Thủy tiên tử hồi còn ở trên đảo.

Cô nàng đã sớm chuẩn bị, chờ sẵn một ngày này?

Quả là mưu tính sâu xa a!

Trạng thái của cô có chút kỳ quái. Nếu là Ngọc Lung Tử e là không phải đơn giản như vậy...

Trước đó, Mạnh Kỳ vẫn luôn nghĩ Cố Tiểu Tang dụ hoặc, gọi là hô hắn là tướng công một phần là để làm hắn giảm bớt đề phòng, khiến hắn không nhìn ra được mục đích thật sự của cô, để mặc cho cô đùa bỡn hắn; một phần chắc là vì thấy thế cũng vui vui, chứ cô thuần túy không hề để mắt tới tâm tư này. Nhưng tiến triển đột ngột lần này làm hắn có phần không hiểu được. Yêu nữ không phải loại người tùy tiện, cơ thể nguyên âm của cô là bằng chứng rất rõ ràng. Nhưng cô lại đề nghị song tu, chủ động cởi quần áo, lúc ấy thực ra cô đang nghĩ cái gì?

Cố ý vô tình, có tình, hay còn có mưu đồ gì khác?

Mạnh Kỳ thở dài. Cố yêu nữ lúc nào cũng tâm tư khó dò như vậy, làm việc gì cũng nằm ngoài dự đoán. Nếu thật sự tiến hành theo chất lượng, từ có cảm tình đến tình đầu ý hợp, sau đó cơ thể giao hòa, vậy đó tuyệt đối là Ngọc Lung Tử. Không phải Cố Tiểu Tang!

Hai lần mang ơn cứu mạng, nay lại phát sinh chuyện quan hệ xác thân. Là một nam nhân, Mạnh Kỳ đương nhiên muốn mình phụ trách. Hắn muốn chủ động, kéo Cố Tiểu Tang ra khỏi tà đạo, không ngờ Cố Tiểu Tang nháy mắt trở mặt vô tình, khiến hắn cảm thấy có chút mất mát.

“Ta dù sao cũng không phải nhân vật chính a, không có chuyện tốt là sau khi chinh phục thân thể thì cũng chinh phục được tấm lòng người ta...” Mạnh Kỳ dở khóc dở cười tự giễu mình.

Bỗng hắn nhớ tới cô bé con mà Cố Tiểu Tang từng nắm tay và bảo gọi hắn là cha, lúc ấy cô đã nói: hắn và cô ở trong Thiên Đình tình đầu ý hợp, phát sinh quan hệ, sinh ra đứa con này!

Sẽ không phải thật là ý này chứ? Mạnh Kỳ chợt cảm giác mê muội!

Nhưng mà chuyện song tu, nguyên dương nguyên âm điều hòa luyện hóa, sẽ không mang thai mới đúng!

Gió sớm mát lạnh thổi qua, đập vào mặt khoan khoái, gợn sóng nhộn nhạo, cảnh sắc mê người, Mạnh Kỳ hít sâu một hơi, thư giãn tâm tình.

Lúc này, gần đó đã có người ra đường, nhìn thấy hắn, khe khẽ nói chuyện với nhau: “Bên kia có vị công tử đứng ở bờ sông, vẻ đầy tâm sự nặng nề, chẳng lẽ muốn nhảy sông?”

“Đừng nha, đừng có làm như vậy. Hắc hắc, nếu hắn là nữ tử, ta sẽ đoán ra ngay lý do, chắc chắn là bị mất trong sạch, phức tạp và phiền muộn, hẳn sẽ nghĩ lung lắm, tỉ như mình có thật thích hắn không, hắn là người thế nào, có chân tình thực lòng với mình hay không, có chịu trách nhiệm với mình không, sau này ở chung làm sao...” Một thư sinh mới từ thanh lâu trở về phe phẩy quạt.

Em gái ngươi! Tai Mạnh Kỳ cực nhạy, ta là loại người đó hả?

Hắn đỏ mặt, bước ra, rời khỏi Kim Thủy hà.



Mình nên về Tiên Tích, gởi Đại Đạo chi thụ ở đó, quy định giá ai muốn cảm ngộ lần thứ hai phải trả sáu ngàn thiện công. He he, không tốn vốn, lãi to mà còn tiêu thụ mạnh, gom góp thiện công cho nhiệm vụ tử vong. Phải đổi đạo bào thành cực phẩm, đổi tử điện lôi đao thành bảo binh trung phẩm, phải có trang bị tốt nhất, thực lực cao nhất cho nhiệm vụ tử vong!

Sau đó phải làm rõ cái quả xanh xanh Cố yêu nữ bắt mình ăn là cái thứ gì!

Dù bây giờ chưa phát hiện có gì nguy hiểm, chưa cần nhờ Lục Đạo thanh trừ, thì cũng phải biết, ai biết Cố yêu nữ muốn làm cái gì!

Tin tức Tiên Tích có được về Thiên Đình và Tiên Giới, Mạnh Kỳ đã sớm đọc hết. Theo biểu hiện của Hàn Quảng, rõ ràng y cũng không biết cái quả xanh này là quả gì. Thần thoại cũng không biết, vậy thì trên đời này, người biết thứ quả này chỉ có hai nhà, một là Tố Nữ đạo, một là Huyền Thiên tông!

Tố Nữ đạo thì không tính, vậy chỉ còn có Huyền Thiên tông?

Nhưng bảo vật cùng loại lại được ghi là bí điển của tông môn, tông môn lại có tuyệt thế thần binh trấn áp, làm sao bây giờ?

Đang nghĩ nghĩ, Mạnh Kỳ bỗng giật mình, quay qua nhìn, sau một cây ngô đồng, nửa trái đào rụt rè thò ra, chính là trái đào yêu dị màu đỏ máu kia!

“Trời ơi! Nó đuổi theo tới tận đây!” Mạnh Kỳ nhất thời quên sạch những chuyện khác, da đầu tê dại.

Trái đào này từ ngoại hình tới nguồn gốc đều làm cho hắn sợ hãi.

Mạnh Kỳ dè dặt lôi Đại Đạo chi thụ ra, nó càng xanh hơn trước, có phần nhu hòa hơn trước.

Xoạt, quả đào biến mất.

Mạnh Kỳ nhíu mày suy tư, lại thu hồi Đại Đạo chi thụ.

Vừa thu hồi, hắn giật thót, trái đào yêu dị lại thò ra!

“Lại đây!” Mạnh Kỳ xòe tay ra.

Trái đào nhảy nhảy, nhảy vào bàn tay hắn, cọ cọ vào lòng bàn tay.

Mạnh Kỳ còn chưa kịp phản ứng, nó bỗng hóa thành ánh sáng, chui vào lôi ngân màu tím, biến mất!

Lôi ngân biến hóa, như được ăn no mà béo ra, từ hình tia sét biến thành lôi cầu!

Ngoài cái đó ra, Mạnh Kỳ không có cảm giác gì khác, đành thở dài:

Lại thêm một thứ cần làm rõ hiệu quả!

......

Tháng sáu phong cảnh rất đẹp, lá sen xanh biếc, hoa sen ánh đỏ hồng. Ngọc Hoàng sơn nguy nga cao ngất, mọc ra rất nhiều loài hoa sen kì lạ, không sợ cao, không sợ gió, mọc trong các khe núi ao nước, ở đâu cũng thấy.

Mạnh Kỳ đổi mặc bào xanh, eo đeo Thiên chi thương, như một du khách đi lên sườn núi, gặp đệ tử giữ núi của Huyền Thiên tông.

Họ đứng bên cạnh một ao sen nở đầy sen xanh đỏ. Người đeo đao, kẻ cầm kiếm, người mặc đồ đạo sĩ, kẻ mặc kiểu tục gia.

Bên ao, sừng sững một tấm bia đá, trên viết ba chữ to:

“Giải Binh trì!”

Tông này thờ Thiên Đế. Sau khi đi qua ao này, không được phi hành, không được mang theo binh khí, phải đưa cho Huyền Thiên tông trông giữ, hoặc cất vào trong đồ trữ vật.

Mạnh Kỳ mỉm cười dừng bước, hành một lễ: “Tại hạ Tô Mạnh, cầu kiến Thanh Dư đạo huynh.”

“Tô Mạnh?” Một đệ tử mặc kiểu đạo sĩ trợn to mắt, vừa hiếu kì vừa kính sợ.



Nếu bảo cường giả nào lớp đệ tử trẻ của Huyền Thiên tông để ý nhất, vậy đó chắc chắn là Mạnh Kỳ. Ngoài việc hắn cực mạnh, còn vì hắn nổi danh về đao pháp. Huyền Thiên tông lấy Quang Âm đao trấn phái, có rất nhiều loại đao pháp mạnh mẽ, các đệ tử khó tránh khỏi có lòng so sánh.

Đáng tiếc, Thanh Dư sư huynh mạnh nhất thế hệ trẻ lại thua người này nửa chiêu, nhưng bây giờ cảnh giới của hai bên đã bị kéo rộng ra hơn, hai người đã không còn ở chung một tầng thứ!

Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Chính là Tô mỗ.”

Mọi người lập tức đều nhìn chăm chú vào hắn. Ai da, sống ở trên đời, được hưởng thụ sự sùng bái thì đương nhiên phải tận lực mà hưởng thụ.

Trong lúc hắn tự đắc, có đệ tử đã lên núi thông báo, không bao lâu sau, Thanh Dư đã súc địa thành thốn mà đến, vẫn mày cao môi mỏng, bề ngoài ôn hòa, nhưng kiêu ngạo, “Tuế nguyệt” chi đao càng thêm về gần với bình thường, đã bắt đầu cảm giác được ‘thời gian’ ở trong nó.

Thế nhưng, Tô Mạnh đã bước vào Ngoại Cảnh.

“Tô thí chủ vì sao lại tới?” Thanh Dư ánh mắt phức tạp đánh giá Mạnh Kỳ, sau đó khôi phục bình thường.

Mạnh Kỳ cười tủm tỉm: “Tại hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo đạo huynh, chúng ta tìm nơi nói chuyện.”

Đang ở nhà mình, Thanh Dư đương nhiên chẳng có gì phải ngại, cùng Mạnh Kỳ tới con lạch gần đó.

Mạnh Kỳ lấy ra ba tờ giấy, cười ha hả nói: “Chuyện Cửu Trọng Thiên di tích, Thanh Dư đạo huynh hẳn là cũng nghe thấy? Tại hạ may mắn gặp dịp, tiến vào trong đó, gặp được một ít vật kì quái, nên tới muốn thỉnh giáo.”

Hắn tin Hàn Quảng tuyệt đối sẽ không giúp mình giấu diếm chuyện tiến vào Tiên Giới, nói không chừng còn đi tuyên dương chuyện mình và yêu nữ hợp tác, mắt đi mày lại, trong có gian tình, cho nên cũng không định giấu diếm cái gì.

Thanh Dư sắc mặt nghiêm chính: “Vật gì?”

Mạnh Kỳ đưa qua trang giấy: “Như hình vẽ.”

Tờ giấy thứ nhất vẽ một cây đại thụ quỷ dị, tờ thứ hai vẽ hai quả cây kì quái và cái cây sinh ra nó, tờ thứ ba vẽ một trái đào yêu dị.

Thanh Dư nhìn chữ ghi chú trên giấy, nào là ‘hình như nối tới mọi nơi trên Tiên Giới’, rồi thì ‘trông như lúc mới sinh ra đã như vậy, và tương lai cũng như vậy’, vân vân, khóe miệng run rẩy: “Vẽ xấu như vậy, viết khó coi như vậy, còn khoe ra làm gì? Dùng tinh thần truyền hình ảnh qua cho bần đạo là được, chẳng lẽ ngươi không biết?”

“Mỗ vẽ rất xấu?” Mạnh Kỳ rất bị đả kích, mi tâm bắn ra một đạo kim quang, bay về phía Thanh Dư.

Thanh Dư thu lấy, ngẫm nghĩ, cuối cùng nhíu mày nói: “Bần đạo đọc thạo điển tịch, nhưng chưa bao giờ gặp qua ba vật này.”

Mạnh Kỳ đầy mặt hoài nghi: “Ngươi tuổi còn nhỏ, có thể biết được bao nhiêu, hay đi thỉnh giáo trưởng bối đi.”

Đây là trả thù y dám nói hắn vẽ xấu!

Thanh Dư hừ: “Bần đạo nghe nhiều biết rộng, nói chưa thấy qua, thì có nghĩa cả Huyền Thiên tông đều chưa từng ai gặp qua.”

Mạnh Kỳ hắc, không nói gì nữa, chỉ trả lời mấy câu hỏi của Thanh Dư về Tiên Giới, sau đó cáo từ rời đi, đi rất thong thả, lại còn thuê khách sạn ở lại một đêm.

Một đêm vô sự, trời sáng, Mạnh Kỳ vuốt ve Phá Không cổ phù vẫn luôn nắm chặt trong tay, thở dài:

“Huyền Thiên tông xem ra thật là không biết...”

Hắn đây là ném đá dò đường, cố ý trực tiếp tới cửa hỏi thăm, nếu Huyền Thiên tông thực sự có người nhận ra được, biết giá trị, chắc chắn sẽ tới xem xét mình, dò thử mình, ai ngờ lại chẳng xảy ra chuyện gì cả!

“Giờ đi đâu đây... “Mạnh Kỳ lại lâm vào trầm tư, thứ dùng được trong nhiệm vụ tử vong rất ít, tăng thực lực bản thân là quan trọng nhất, nhưng nếu chỉ bế quan cũng là vô dụng.

Nghĩ nghĩ, Mạnh Kỳ bắt đầu phân tích nhiệm vụ tử vong, loại bỏ từng cái một, cuối cùng dừng lại tại một trong những nguồn gốc nguy hiểm: Huyết Hải La Sát!

“Chẳng lẽ phải đi Nam Hoang, thăm dò công pháp của Huyết Y giáo để chuẩn bị sẵn cách đối phó?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook