Quyển 3 - Chương 233: Chung quy đắc thủ
Mực Thích Lặn Nước
16/09/2017
Càng gặp nguy cơ càng phải bình tĩnh.
Trải qua nhiều lần sinh tử, Mạnh Kỳ đã luyện được khả năng này cho mình.
Mạnh Kỳ khẽ nói:
- Đừng lo quá, rừng này rất rộng, dù Tẩy Nguyệt tiên sinh mặc kệ tất cả ra tay thì cũng vậy thôi, không phải là không còn cơ hội.
- Tìm một huyệt động nào đó trốn vào có được không?
Hoàng Phủ Phỉ hỏi.
Chỉ cần động đó đủ sâu, dù rừng bị hủy diệt cũng không ảnh hưởng tới, Tẩy Nguyệt tiên sinh đâu thể lùng sục từng chỗ một!
Ầm vang!
Tiếng nổ lại vang lên, đã tiến gần hơn về phía họ, chấn cho tuyết trên cây cối đều rung lên, rơi mù mịt xuống đầy trời.
Mạnh Kỳ nghiêng tai lắng nghe, lắc đầu:
- Gấp gáp thế này tìm đâu ra được một huyệt động như thế?
Hai mẹ con nhìn nhau, tuy cũng biết cái rừng này, nhưng chỉ là biết tới nó chứ không biết rõ, chưa kể nếu có huyệt động, sau khi phá rừng, những nơi Tẩy Nguyệt tiên sinh ưu tiên tìm kiếm đầu tiên chắc chắn cũng sẽ là chúng.
- Thanh Nguyên đạo trưởng, phải làm thế nào đây?
Thời gian gấp gáp, Hoàng Phủ phu nhân thật sự không nghĩ ra được cách nào, đầy hy vọng nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ vẫn rất bình tĩnh:
- Nghe ngóng trước đã.
Tiếng nổ vang lên không ngừng, thú rừng thi nhau gầm rống, nhưng không làm ảnh hưởng gì tới Tẩy Nguyệt tiên sinh, ông ta vẫn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, quanh người có một tầng khí trắng.
Thấy Mạnh Kỳ vẫn bình tĩnh, hai mẹ con Hoàng Phủ Phỉ cũng bị lây theo, dù vẫn còn luống cuống nhưng không đến mức bỏ chạy quáng quàng.
Ầm vang, ầm vang, Mạnh Kỳ vận toàn lực lắng nghe để phán đoán hướng phá rừng, dần tìm ra quy luật phá rừng.
Tẩy Nguyệt tiên sinh hẳn là bắt đầu từ vị trí ngựa bắt đầu lồng lên chạy nhanh, bắt đầu đánh phá hướng về phía ngược lại.
Mạnh Kỳ trầm giọng:
- Chúng ta quay lại đường cũ.
- Hả?
Hoàng Phủ Phỉ kinh ngạc.
- Tin ta.
Hắn quá tự tin bình tĩnh, mẹ con Hoàng Phủ Phỉ gật đầu đi theo.
Thực lực hai người mình kém quá, người duy nhất dựa vào được là Thanh Nguyên đạo trưởng, hắn nói cái gì thì làm như vậy.
Không đợi hai người thi triển khinh công, Mạnh Kỳ vọt qua, mỗi tay xách một người, thân hóa huyễn ma vọt đi.
Nói là quay lại đường cũ, nhưng thực ra là không phải, phương hướng không thay đổi, nhưng lần này Mạnh Kỳ cứ thẳng đường mà băng đi, chẳng sợ để lại dấu vết, vì dù sao cũng đều sẽ bị Tẩy Nguyệt tiên sinh hủy diệt.
Ầm vang! Tiếng nổ đã tới càng thêm gần, bỗng Mạnh Kỳ dừng phắt lại.
Hắn đứng im, lắng nghe, ngẫm nghĩ.
Nếu không dẫn mẹ con Hoàng Phủ Phỉ, với thực lực của hắn, dễ dàng thoát khỏi Tẩy Nguyệt tiên sinh.
Mạnh Kỳ suy đoán vị trí công kích tiếp theo của Tẩy Nguyệt tiên sinh, nếu ông ta không thay đổi quy luật, thì vị trí công kích tiếp theo chính là nơi lẽ ra hắn sẽ chạy tới, quá lắm thì hắn sẽ vận toàn lực chống đỡ, ném mẹ con Hoàng Phủ Phỉ ra, bị bắt vẫn còn tốt hơn là bị giết, vẫn còn sống là vẫn còn có cơ hội, còn mình sẽ trở về thế giới Tiên Tích.
Ầm vang!
Sự hủy diệt đã rất gần, chỉ còn cách vài chục trượng, dòng khí quay cuồng, mang theo băng tuyết mù mịt, trắng xoá một vùng.
Quả nhiên vẫn theo quy luật! Mạnh Kỳ vui vẻ, trán toát mồ hôi lạnh, thực là hết hồn.
Hắn buông mẹ con Hoàng Phủ Phỉ, lấy Chướng Mục Diệp, ra hiệu cho hai mẹ con đứng sát vào hắn.
Chướng Mục Diệp, giúp che giấu khí tức và thân hình trong một phạm vi nhất định, dưới Ngoại cảnh tứ trọng thiên không thể nào nhìn thấy!
Mẹ con Hoàng Phủ Phỉ vội nép sát vào hắn.
Mạnh Kỳ cảm thấy có một chiếc lá rất to mở ra, bao phủ lấy ba người hắn.
Ầm vang!
Tiếng nổ vang lên, lần này dời ra xa, sang một hướng khác.
Chính là lúc này! Mạnh Kỳ hít sâu, xách hai mẹ con, nhún chân vọt đi.
Hắn xuất hiện ngay tại vị trí trước đó ba người đã tiến vào, nó đã bị hủy diệt, mặt đất hiện những cái khe sâu tới mấy trượng, tuyết đã tan hết, nhìn như tận thế.
Mạnh Kỳ nhắm một cái khe khá nông gần đó, bay tới.
Tẩy Nguyệt tiên sinh không ngừng nhìn quanh, tìm mấy người Mạnh Kỳ.
Cái khe cách xa quá, Mạnh Kỳ đã sắp rơi xuống đất, không được, nếu rơi xuống, sẽ để lại dấu vết trên đất.
Hắn lập tức vận lực chuyển hướng, lướt vào trong khe.
Hắn nhấn chân xuống đất, ngừng thân hình lại, đứng thẳng bất động ngay giữa khe.
Ầm vang!
Vị trí họ vừa đứng vừa rồi trúng kích của Tẩy Nguyệt tiên sinh, mặt đất rung rinh, chao đảo, Mạnh Kỳ tính nhẩm khoảng cách, đâm vào vách đất, tạo ra một cái huyệt hình người, chui vào, để khỏi bị người ta từ trên nhìn xuống nhìn thấy.
Trốn vào rồi, nghe thấy bên ngoài lại vang lên tiếng nổ, Mạnh Kỳ thở phào, mồ hôi ướt đẫm.
Tẩy Nguyệt tiên sinh chắc chắn không biết ba người hắn đã thoát ra khỏi rừng, mà lại còn trốn vào trong một điểm mù!
Mẹ con Hoàng Phủ Phỉ cũng mướt mồ hôi, không dám nói lời nào, không dám thở mạnh, hoàn toàn im lặng, tim đập thình thịch.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch!" Hai người nghe thấy một âm thanh thong thả có quy luật, vô thức bị nó ảnh hưởng, nhịp tim đập cũng từ từ chậm lại, không còn căng thẳng.
Tiếng nhịp tim của Thanh Nguyên đạo trưởng? Hai người ngạc nhiên nhìn Mạnh Kỳ, thấy hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, như lão tăng nhập định.
Hai người hít sâu một hơi, bắt chước Mạnh Kỳ đi vào trạng thái tu luyện nội công.
Tiếng nổ dần rời xa.
Bên ngoài ồn ào tan nát, dưới này yên tĩnh hoàn toàn.
Từ từ, hiệu quả Chướng Mục Diệp biến mất.
Từ từ, cả khu rừng đã bị phá hủy.
Tẩy Nguyệt tiên sinh phi hành giữa không trung, kiểm tra cả khu vực phế tích trăm dặm.
Tinh thần mạnh mẽ quét qua, Mạnh Kỳ tỉnh lại, cảm thấy nó dần đi xa, mang theo căm phẫn.
"Cuối cùng cũng qua..." Mạnh Kỳ thở phào, không đánh thức mẹ con Hoàng Phủ Phỉ, kiên nhẫn đợi một ngày một đêm.
Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, hắn xách hai người vọt lên mặt đất.
***
Hoa Viễn Thành.
Mạnh Kỳ vừa vào thành đã nhìn thấy ám kí Hồng Tuyến phu nhân lưu lại, ý bảo Hạ Yên Vân là nội gian, họ cũng đã nhắc nhở Thích Thiếu Xung và Hoàng Lăng, bảo hai người chia ra đi né tránh, không ai biết chỗ của ai, chờ Hoàng Phủ Phỉ liên hệ.
Vào thành rồi, Mạnh Kỳ hóa trang mẹ con Hoàng Phủ Phỉ thành hai nam nhân đi thuê một chỗ ở trong một khu yên tĩnh.
Ba người lặng yên vào ở, Mạnh Kỳ thở hắt ra, trở lại hình dạng cũ, trầm giọng:
- Hoàng Phủ phu nhân, Hoàng Phủ tiểu thư, để tránh đầu sóng ngọn gió, một tháng sau chúng ta mới liên hệ với mấy người Thích Thiếu Xung.
- Được.
Trải qua nhiều chuyện, Hoàng Phủ Phỉ đã trở nên tin tưởng hoàn toàn vào mọi lời nói của Mạnh Kỳ.
Dừng một chút, cô e lệ:
- Thanh Nguyên đạo trưởng, không biết người có mệt không, tiểu nữ tử muốn được chỉ giáo Ngũ Lôi Chân Quyết và Thần Tiêu Mâu Pháp.
- Không sao, cô cứ hỏi.
Mạnh Kỳ cảm khái, cuối cùng cũng tới.
Có chiêu thức Pháp Thân không dễ đâu nha!
Trải qua nhiều lần sinh tử, Mạnh Kỳ đã luyện được khả năng này cho mình.
Mạnh Kỳ khẽ nói:
- Đừng lo quá, rừng này rất rộng, dù Tẩy Nguyệt tiên sinh mặc kệ tất cả ra tay thì cũng vậy thôi, không phải là không còn cơ hội.
- Tìm một huyệt động nào đó trốn vào có được không?
Hoàng Phủ Phỉ hỏi.
Chỉ cần động đó đủ sâu, dù rừng bị hủy diệt cũng không ảnh hưởng tới, Tẩy Nguyệt tiên sinh đâu thể lùng sục từng chỗ một!
Ầm vang!
Tiếng nổ lại vang lên, đã tiến gần hơn về phía họ, chấn cho tuyết trên cây cối đều rung lên, rơi mù mịt xuống đầy trời.
Mạnh Kỳ nghiêng tai lắng nghe, lắc đầu:
- Gấp gáp thế này tìm đâu ra được một huyệt động như thế?
Hai mẹ con nhìn nhau, tuy cũng biết cái rừng này, nhưng chỉ là biết tới nó chứ không biết rõ, chưa kể nếu có huyệt động, sau khi phá rừng, những nơi Tẩy Nguyệt tiên sinh ưu tiên tìm kiếm đầu tiên chắc chắn cũng sẽ là chúng.
- Thanh Nguyên đạo trưởng, phải làm thế nào đây?
Thời gian gấp gáp, Hoàng Phủ phu nhân thật sự không nghĩ ra được cách nào, đầy hy vọng nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ vẫn rất bình tĩnh:
- Nghe ngóng trước đã.
Tiếng nổ vang lên không ngừng, thú rừng thi nhau gầm rống, nhưng không làm ảnh hưởng gì tới Tẩy Nguyệt tiên sinh, ông ta vẫn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, quanh người có một tầng khí trắng.
Thấy Mạnh Kỳ vẫn bình tĩnh, hai mẹ con Hoàng Phủ Phỉ cũng bị lây theo, dù vẫn còn luống cuống nhưng không đến mức bỏ chạy quáng quàng.
Ầm vang, ầm vang, Mạnh Kỳ vận toàn lực lắng nghe để phán đoán hướng phá rừng, dần tìm ra quy luật phá rừng.
Tẩy Nguyệt tiên sinh hẳn là bắt đầu từ vị trí ngựa bắt đầu lồng lên chạy nhanh, bắt đầu đánh phá hướng về phía ngược lại.
Mạnh Kỳ trầm giọng:
- Chúng ta quay lại đường cũ.
- Hả?
Hoàng Phủ Phỉ kinh ngạc.
- Tin ta.
Hắn quá tự tin bình tĩnh, mẹ con Hoàng Phủ Phỉ gật đầu đi theo.
Thực lực hai người mình kém quá, người duy nhất dựa vào được là Thanh Nguyên đạo trưởng, hắn nói cái gì thì làm như vậy.
Không đợi hai người thi triển khinh công, Mạnh Kỳ vọt qua, mỗi tay xách một người, thân hóa huyễn ma vọt đi.
Nói là quay lại đường cũ, nhưng thực ra là không phải, phương hướng không thay đổi, nhưng lần này Mạnh Kỳ cứ thẳng đường mà băng đi, chẳng sợ để lại dấu vết, vì dù sao cũng đều sẽ bị Tẩy Nguyệt tiên sinh hủy diệt.
Ầm vang! Tiếng nổ đã tới càng thêm gần, bỗng Mạnh Kỳ dừng phắt lại.
Hắn đứng im, lắng nghe, ngẫm nghĩ.
Nếu không dẫn mẹ con Hoàng Phủ Phỉ, với thực lực của hắn, dễ dàng thoát khỏi Tẩy Nguyệt tiên sinh.
Mạnh Kỳ suy đoán vị trí công kích tiếp theo của Tẩy Nguyệt tiên sinh, nếu ông ta không thay đổi quy luật, thì vị trí công kích tiếp theo chính là nơi lẽ ra hắn sẽ chạy tới, quá lắm thì hắn sẽ vận toàn lực chống đỡ, ném mẹ con Hoàng Phủ Phỉ ra, bị bắt vẫn còn tốt hơn là bị giết, vẫn còn sống là vẫn còn có cơ hội, còn mình sẽ trở về thế giới Tiên Tích.
Ầm vang!
Sự hủy diệt đã rất gần, chỉ còn cách vài chục trượng, dòng khí quay cuồng, mang theo băng tuyết mù mịt, trắng xoá một vùng.
Quả nhiên vẫn theo quy luật! Mạnh Kỳ vui vẻ, trán toát mồ hôi lạnh, thực là hết hồn.
Hắn buông mẹ con Hoàng Phủ Phỉ, lấy Chướng Mục Diệp, ra hiệu cho hai mẹ con đứng sát vào hắn.
Chướng Mục Diệp, giúp che giấu khí tức và thân hình trong một phạm vi nhất định, dưới Ngoại cảnh tứ trọng thiên không thể nào nhìn thấy!
Mẹ con Hoàng Phủ Phỉ vội nép sát vào hắn.
Mạnh Kỳ cảm thấy có một chiếc lá rất to mở ra, bao phủ lấy ba người hắn.
Ầm vang!
Tiếng nổ vang lên, lần này dời ra xa, sang một hướng khác.
Chính là lúc này! Mạnh Kỳ hít sâu, xách hai mẹ con, nhún chân vọt đi.
Hắn xuất hiện ngay tại vị trí trước đó ba người đã tiến vào, nó đã bị hủy diệt, mặt đất hiện những cái khe sâu tới mấy trượng, tuyết đã tan hết, nhìn như tận thế.
Mạnh Kỳ nhắm một cái khe khá nông gần đó, bay tới.
Tẩy Nguyệt tiên sinh không ngừng nhìn quanh, tìm mấy người Mạnh Kỳ.
Cái khe cách xa quá, Mạnh Kỳ đã sắp rơi xuống đất, không được, nếu rơi xuống, sẽ để lại dấu vết trên đất.
Hắn lập tức vận lực chuyển hướng, lướt vào trong khe.
Hắn nhấn chân xuống đất, ngừng thân hình lại, đứng thẳng bất động ngay giữa khe.
Ầm vang!
Vị trí họ vừa đứng vừa rồi trúng kích của Tẩy Nguyệt tiên sinh, mặt đất rung rinh, chao đảo, Mạnh Kỳ tính nhẩm khoảng cách, đâm vào vách đất, tạo ra một cái huyệt hình người, chui vào, để khỏi bị người ta từ trên nhìn xuống nhìn thấy.
Trốn vào rồi, nghe thấy bên ngoài lại vang lên tiếng nổ, Mạnh Kỳ thở phào, mồ hôi ướt đẫm.
Tẩy Nguyệt tiên sinh chắc chắn không biết ba người hắn đã thoát ra khỏi rừng, mà lại còn trốn vào trong một điểm mù!
Mẹ con Hoàng Phủ Phỉ cũng mướt mồ hôi, không dám nói lời nào, không dám thở mạnh, hoàn toàn im lặng, tim đập thình thịch.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch!" Hai người nghe thấy một âm thanh thong thả có quy luật, vô thức bị nó ảnh hưởng, nhịp tim đập cũng từ từ chậm lại, không còn căng thẳng.
Tiếng nhịp tim của Thanh Nguyên đạo trưởng? Hai người ngạc nhiên nhìn Mạnh Kỳ, thấy hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, như lão tăng nhập định.
Hai người hít sâu một hơi, bắt chước Mạnh Kỳ đi vào trạng thái tu luyện nội công.
Tiếng nổ dần rời xa.
Bên ngoài ồn ào tan nát, dưới này yên tĩnh hoàn toàn.
Từ từ, hiệu quả Chướng Mục Diệp biến mất.
Từ từ, cả khu rừng đã bị phá hủy.
Tẩy Nguyệt tiên sinh phi hành giữa không trung, kiểm tra cả khu vực phế tích trăm dặm.
Tinh thần mạnh mẽ quét qua, Mạnh Kỳ tỉnh lại, cảm thấy nó dần đi xa, mang theo căm phẫn.
"Cuối cùng cũng qua..." Mạnh Kỳ thở phào, không đánh thức mẹ con Hoàng Phủ Phỉ, kiên nhẫn đợi một ngày một đêm.
Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, hắn xách hai người vọt lên mặt đất.
***
Hoa Viễn Thành.
Mạnh Kỳ vừa vào thành đã nhìn thấy ám kí Hồng Tuyến phu nhân lưu lại, ý bảo Hạ Yên Vân là nội gian, họ cũng đã nhắc nhở Thích Thiếu Xung và Hoàng Lăng, bảo hai người chia ra đi né tránh, không ai biết chỗ của ai, chờ Hoàng Phủ Phỉ liên hệ.
Vào thành rồi, Mạnh Kỳ hóa trang mẹ con Hoàng Phủ Phỉ thành hai nam nhân đi thuê một chỗ ở trong một khu yên tĩnh.
Ba người lặng yên vào ở, Mạnh Kỳ thở hắt ra, trở lại hình dạng cũ, trầm giọng:
- Hoàng Phủ phu nhân, Hoàng Phủ tiểu thư, để tránh đầu sóng ngọn gió, một tháng sau chúng ta mới liên hệ với mấy người Thích Thiếu Xung.
- Được.
Trải qua nhiều chuyện, Hoàng Phủ Phỉ đã trở nên tin tưởng hoàn toàn vào mọi lời nói của Mạnh Kỳ.
Dừng một chút, cô e lệ:
- Thanh Nguyên đạo trưởng, không biết người có mệt không, tiểu nữ tử muốn được chỉ giáo Ngũ Lôi Chân Quyết và Thần Tiêu Mâu Pháp.
- Không sao, cô cứ hỏi.
Mạnh Kỳ cảm khái, cuối cùng cũng tới.
Có chiêu thức Pháp Thân không dễ đâu nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.