Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 6 - Chương 110: Cực đoan

Mực Thích Lặn Nước

27/09/2018

Cửu thánh tứ tăng, Càn Khôn nhị kiếm, Nhật Nguyệt song bích, Ma môn lục vương, với Bá Vương vô song vô đối, chính là những cường giả đỉnh phong nhất của thời đại này. Ngoài những Thiên tiên của những môn phái lánh đời, họ chính là những kẻ mạnh nhất dưới Truyền Thuyết, số lượng nếu tính kĩ cũng đạt tới hai mươi bốn người, trừ hai thiên vương mất mạng dưới tay Mạnh Kỳ và chư thánh, thì còn lại hai mươi hai người.

Tuy rằng hai mươi hai Thiên tiên này cũng có ba bảy loại, tỷ như Bá Vương lực áp mọi người, cao cứ ngao đầu, tỷ như chư thánh tự mở đạo lộ, lý niệm và Pháp Thân dung hợp, chỉ so Bá Vương kém một chút, tỷ như tứ đại Thánh Tăng đều có truyền thừa cao cấp như Như Lai thần chưởng hoặc [Đại Mộng chân kinh], tỷ như Càn Khôn nhị kiếm, Nhật Nguyệt song bích, Ma môn tứ vương tuy đặt danh ngang hàng, nhưng thực lực có chênh lệch với nhau, nhưng Thiên tiên chung quy vẫn là Thiên tiên, trong cơ thể đã tự diễn Động Thiên, giơ tay nhấc chân đều là người mạnh mẽ, cùng giai giết nhau đã khó, muốn bắt sống nhau càng khó!

Trác Triều Sinh có danh hiệu “Kiếm Hám Tinh Hải”, là càn kiếm trong Càn Khôn nhị kiếm, là chưởng giáo Kiếm Tông chưởng giáo, chấp chưởng thần binh cấp Thiên tiên, kiếm pháp bước đầu đã chạm đến cảnh giới ‘một kiếm thành trận’, mặc dù có là chư thánh, cũng không ai dám nói có thể giết y hay bắt sống y, cả thiên hạ này, e là chỉ có một mình Bá Vương mới làm được, nhưng hôm nay, “Thái Thượng Thiên Ma” Ngô Đạo Minh cũng làm được.

Cho thấy cảnh giới và thực lực hiện thời của Ngô Đạo Minh!

Mạnh Kỳ không dám có chút coi thường, lập tức nhờ vả Tuyệt Đao:

“Alô, 110, à không, Tuyệt Đao! Thái Thượng Thiên Ma hoàn thành lột xác. Ma Thân đã thành, đã thành đỉnh Thiên tiên, bát hoang lục hợp đều không thể nào dung được y nữa, mau dẫn Bá Vương tới đây, chấp pháp ngay tại chỗ, ngươi cũng có cơ hội tha hồ đánh nhau với Ma Hoàng trảo!”

Ngô Đạo Minh đá cho Trác Triều Sinh một cước, khiến ông bay tới giữa y và Mạnh Kỳ, cười bình thản: “Ngươi trốn được khỏi tay Bá Vương, ở Nhân tiên đã đánh được Đa Mục Thiên Vương trọng thương, thực lực không thể coi thường, nếu không cẩn thận, bổn tọa cũng có thể bị lật thuyền trong mương. Nhưng mà cái tên đồng bọn kia vẫn còn đang ở Ma môn, nếu ngươi giết bổn tọa, y sẽ phải chôn cùng với bổn tọa.”

Vẻ mặt y châm chọc: “Ngươi dám giết bổn tọa không?”

Mạnh Kỳ giật mình, đang gọi Tuyệt Đao liền im bặt. Hắn không muốn làm Hà Thất mất mạng.

“Đương nhiên, ngươi có thể bắt giữ bổn tọa, đổi lấy tên đồng bọn của ngươi về.” Ngô Đạo Minh tiếp tục châm chọc, kích động Mạnh Kỳ, “Nhưng mà... Ngươi bắt nổi bổn tọa hả? Ngươi có bản lãnh này sao!?”

Mạnh Kỳ hít sâu, vận Nguyên Tâm, Vô Cực quanh thân, Nguyên Thủy khánh vân bay ra, Ly Tiên kiếm xuất hiện trong tay.



Ngô Đạo Minh đưa tay lên. Bàn tay thâm đen, khớp tay thô to, móng tay sắc lẻm, nhọn hoắt như tên, mu bàn tay phủ đầy những hoa văn quỷ dị, tỏa ra hận ý ngập trời, hận trời hận đất, hận người, hận mọi vật, hận nhân quả phiền toái, hận vận mệnh tàn khốc, hận mình giết người chưa đủ, thực muốn điên cuồng.

Những ngón tay cong lại, nắm thành quyền, móng tay bắn dài ra khỏi ngón tay, lại đá Trác Triều Sinh một cước, làm ông rên lên.

Thấy Trác Triều Sinh bị Ngô Đạo Minh hành hạ, Mạnh Kỳ nổi giận. Nguyên Tâm nảy lên mạnh mẽ, Mạnh Kỳ giật mình, giữ mình bình tĩnh trở lại, chăm chú nhìn Ngô Đạo Minh, tìm cơ hội tấn công.

Thái Thượng Thiên Ma thấy Mạnh Kỳ không bị mất khống chế cảm xúc, thì cười: “Trác Triều Sinh đang ở giữa chúng ta, tí nữa giao thủ, thế nào cũng bị ảnh hưởng. Với tình hình này của hắn, chống đỡ được bao lâu nhỉ? Bổn tọa đương nhiên là không có để ý đâu, hắn sống hay chết, chết vì tay ai, đối với bổn tọa đều không quan trọng, nhưng ngươi, ngươi có quan tâm không? Lúc ngũ đại kiếm phái khiêu chiến ngươi, Trác Triều Sinh làm thế hòa hoãn, không đối lập với ngươi, nếu hôm nay ngươi khiến hắn chết, ngươi có yên lòng không? Sau này có áy náy không?”

“Ở trong lòng ta, Trác tiền bối đã bị ngươi giết chết.” Mạnh Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng rất bình tĩnh, đều đều.

Thái Thượng Thiên Ma cười ha hả: “Yếu đuối! Dối trá! Sao không dám nhận là để mình sống mà nhà ngươi giết hắn?”

“Có phải không dám tự đối mặt với mình như vậy hay không, sợ cảm thấy Đạo Tâm dao động?”

Y không ngừng kích thích Mạnh Kỳ:

“Trác Triều Sinh là như thế này, tên đồng bọn của ngươi cũng là như vậy, lúc thấy bổn tọa định lấy cái chết của hắn ra để uy hiếp ngươi, có phải ngươi cũng nghĩ hắn là trói buộc của ngươi không, nghĩ hắn thì có liên quan gì tới ngươi, ta muốn giết thì cứ giết? Con người lúc nào cũng dối trá như vậy, rõ ràng là ích kỉ chỉ biết vì mình, nhưng lúc nào cũng cố tìm ra cái cớ, cái gì mà vì mặt mũi mà sống, hi sinh bản thân!”

Muốn nói kiểu gì cũng là ngươi tự nói, ta cần gì phải trả lời! Mạnh Kỳ nheo mắt, cảm giác sâu sắc cái sự cực đoan của Thái Thượng Thiên Ma mà sách cổ ghi lại!

Thái Thượng Thiên Ma bước lên một bước, đưa nắm tay ra trước mặt, cười khẩy: “Bổn tọa học nhân đạo, đọc tâm học, kinh Phật Đạo thư đều xem đủ cả, nếu dùng chúng để tu luyện bản thân, đúng thật không sai, nhưng nếu muốn mở rộng chúng ra để giáo hóa thế nhân, thì tất cả đều sẽ trở thành dối trá như vậy, giả nhân giả nghĩa như vậy, mỗi con chữ đều chỉ lồ lộ ra hai chữ ‘Cướp lấy’ mà thôi!

“Mạnh cướp yếu, giàu cướp nghèo, người cướp đất trời, từ trước tới nay, không phải sách nào cũng ghi chép toàn là chuyện con người cướp đủ thứ hay sao? Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ, nhân chi đạo, tổn hại không đủ mà phụng có thừa!”



“Bổn tọa quan sát ma điển, rốt cuộc cũng đại triệt đại ngộ, nếu đã là cướp, cần gì phải phủ thêm cái lớp áo dối trá lên làm gì, nhìn chỉ càng thêm yếu đuối mà thôi, không dám đối mặt với tâm linh của mình!”

“Giết hết đi, giết tới đất trời hủy diệt, mới được thanh tịnh!”

Giọng nói càng lúc càng to, âm vang cả động thiên. Một quyền đánh ra, xuyên qua hư không, đánh thẳng vào mặt Mạnh Kỳ, đầu thời cơ thể y to ra, trở thành một cự nhân đen thui đầu đội huyết nguyệt.

Trong màu đen âm trầm có ánh sáng lấp lóe, như ánh sáng của kim loại.

Khí cơ dẫn dắt, Mạnh Kỳ vung Ly Tiên kiếm, trường kiếm vẽ một vòng tròn, tỏa lực kiềm chế, âm dương sụp đổ, hình thành một điểm Vô Cực.

Hắn phát hiện chiêu thức của Thái Thượng Thiên Ma có nhiều sơ hở, lập tức thừa cơ, hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa ba đầu sáu tay, một cánh tay dựng chưởng thành đao, đánh qua.

Phanh! Đương!

Tiếng va chạm vang lên, dư ba khiến hư không rung rinh. Quyền của Thái Thượng Thiên Ma đánh trúng vào Ly Tiên kiếm, khiến vô cực bị đánh tan, vòng sáng tiêu tán. Nắm tay bị hất bắn về, ngực trái của y đã bị chưởng đao của Mạnh Kỳ chém trúng, nhưng không có chuyện gì xảy ra, ngay cả dấu tích trúng đao cũng không có.

Ma Hoàng Cửu Chuyển, nhục thân thành thánh, vạn kiếp không phá!

Đương đương đương! Phanh phanh phanh!

Hai người đánh nhau, hoa lửa tóe khắp nơi, một bên hỗn độn khánh vân tiêu giải mọi thứ nguy hiểm, bên kia Ma Thân vững như tường đồng vách sắt, đánh tới vô cùng thống khoái, khi lên trời khi xuống đất, cả hai đều có đánh trúng đối phương, nhưng dù có là chưởng quyền trảo cước gì thì cũng đều không phá được vòng phòng ngự của nhau!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook