Quyển 4 - Chương 237: Cực vu tình giả cực vu kiếm
Mực Thích Lặn Nước
11/04/2018
Mùa đông lạnh lẽo đã qua, sông đóng băng dần tan,
cây già nảy mầm non, trong núi tuy còn tuyết mỏng, nhưng cảnh xuân đã
lặng lẽ tới dần.
Họa Mi sơn giống như những nơi khác của Giang Đông, phong cảnh tú lệ, đường quanh co khúc khuỷu, đã có tiếng chim hót ngân vang, thợ săn vào núi dần nhiều, càng thêm thanh tĩnh.
Lần này, tuy rằng “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ xuất ngoại chưa về, nhưng Mạnh Kỳ đã là người quen mặt, được các đệ tử dẫn thẳng ra sau núi, nhìn thấy ngôi mộ bình thường kia, và ngôi nhà tranh kia.
Lục đại tiên sinh vẫn mặc áo dài thô màu xanh như cũ, đang cầm cuốc cong lưng xử lý cỏ dại, hết sức chuyên chú, hồn nhiên vong ngã, thanh trường kiếm danh chấn thiên hạ nằm yên lặng một bên.
Với cảnh giới và thực lực của ông, khống chế kiếm là chuyện dễ như trong lòng bàn tay, phất tay là có thể trừ cỏ dại, giết sâu trùng mà không làm ảnh hưởng gì tới cây tới hoa, nhưng ông lại không làm vậy, mà ngược lại giống như đang hoàn thành một việc vô cùng có giá trị, vô cùng nghệ thuật của trời đất, động tác rất đều đặn, phối hợp lưu loát, chăm chú tỉ mỉ, khiến người ta bị hút mắt nhìn theo, quên hết ưu sầu, quên phiền não, đắm chìm vào sự chăm chú ấy, sự an hòa khó tả ấy.
Mạnh Kỳ đứng yên bên cạnh nhà tranh, không hề ngắt ngang, im lặng nhìn ông làm việc, như ngày xưa ở Mậu Lăng nhìn ông khắc gỗ, tâm tự bình phục, tĩnh mà sinh định, định mà sinh tuệ, tuệ mà gặp “Ta”.
Thời gian trôi qua, không biết qua bao lâu, Lục đại tiên sinh mới đứng thẳng lưng lên, đi trở về nhà tranh, dựa cái cuốc vào tường, khoanh chân ngồi xuống, tay chỉ: “Ngồi.”
Mắt ông nhìn Mạnh Kỳ, chăm chú chờ Mạnh Kỳ nói chuyện.
“Đa tạ tiền bối cứu giúp, vãn bối không có gì báo đáp, chỉ có một cái cây nhỏ này, nó chịu tải ‘Đạo Truyền Hoàn Vũ’ chi kiếm trong Tiệt Thiên thất thức.” Mạnh Kỳ đi thẳng vào vấn đề, moi ra Đại Đạo chi thụ, đặt nó ở trước người. cái cây xanh biếc, sinh cơ nồng đậm, cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây khẽ phe phẩy, như có điểm điểm kiếm quang như ẩn như hiện.
Lục đại tiên sinh nhìn “Đại Đạo chi thụ”, mỉm cười: “Ngươi quả thực số mệnh là dày, nhân quả quấn thân, Như Lai Tiệt Thiên cũng hữu duyên với ngươi.”
ông thở dài: “Nếu năm trước thấy ‘Đạo Truyền Hoàn Vũ’ chi kiếm này, lão phu nhất định sẽ tránh như rắn rết, nhưng bây giờ lại vừa đúng, vừa lúc làm trải đệm cho bước tiếp theo.”
Mạnh Kỳ nghe mà không hiểu ra sao, cái gì mà nếu trước đây thì sẽ tránh như rắn rết, bây giờ thì lại vừa đúng?
Hắn nghĩ nghĩ, nhưng không hỏi, ngược lại nói: “Tình nghĩa một kiếm kia của tiền bối khiến vãn bối không sao quên được, quả thực là kiếm xuất pháp tùy, biến hóa huyền diệu, tinh xảo sâu sắc, vì thiên địa lập ra quy chế, vì thần ma lập ra giới hạn. Một kiếm vừa ra, không ai dám không theo, quả thật không phải Nhân Tiên Địa Tiên bình thường làm được, mà giống một vị đại năng mà vãn bối từng gặp qua...”
Mạnh Kỳ kể lại một phần chuyện Dương Tiễn lập bi, mắt chăm chăm nhìn Lục đại tiên sinh, chờ mong câu trả lời của ông. Có lẽ ông với Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân là ở cùng một cảnh giới, vượt xa hẳn Nhân Tiên và Địa Tiên, bằng không làm sao lại làm ra những chuyện giống nhau đến thế?
Mà nếu như vậy, hạng như Cổ Nhĩ Đa hẳn đã sớm hủy diệt!
Lục đại tiên sinh im lặng lắng nghe, cuối cùng cười tự giễu: “Lão phu và vị Ngọc Hư Dương Tiễn kia chênh lệch khá xa, lão phu có thể ngăn cách thần ma và hồng trần ở phương thế giới kia, khiến họ hoặc cưỡng chế phải phi thăng, hoặc không được hàng lâm, nhưng ở trong mảnh trời đất này của chúng ta, và trong Cửu Trọng Thiên, lão phu lại làm không được, có hiểu không?”
“Không hiểu...” Mạnh Kỳ lắc đầu, nhíu mày, “Là vì cái thế giới này của chúng ta có điều đặc biệt, giống như Cửu Trọng Thiên không dễ dàng sửa đổi những pháp lý căn bản?”
Điều này làm cho hắn mơ hồ nghĩ tới một câu chuyện.
“Không sai.” Lục đại tiên sinh bình thản nói, đôi mắt như hồ sâu trong veo nhưng lại nhìn không thấy đáy, “Lão phu bất quá mới vừa vào Địa Tiên, chỉ là loáng thoáng có chút đặc thù của truyền thuyết, mới có thể mượn thiên địa này của chúng ta, vì thần ma lập ra giới hạn, trả đại giang lại thanh bình.”
“Thoáng có chút đặc thù của truyền thuyết?” Mạnh Kỳ há hốc mồm, “Truyền thuyết không phải là cảnh giới ở rất xa ở sau này nữa sao? Sao mới bây giờ mà đã có thể chạm đến Truyền Thuyết chi cảnh?”
Hắn mới vừa nhờ kết hợp chuyện ở Vĩnh Sinh cốc và lời để lại của Tề Chính Ngôn, đại khái hiểu được cái gì là cảnh giới Truyền Thuyết, cái gì là chư giới duy nhất, nhưng quay đầu liền bị lời nói của Lục đại tiên sinh đánh cho cái kiến thức ấy tan nát, ngớ ra chẳng hiểu ra làm sao.
Khí tức của Lục đại tiên sinh giống như người thường, trường kiếm đặt bên cạnh, mỉm cười:
“Mặc kệ là võ đạo hay đạo thuật, muốn đạt tới truyền thuyết, quả thực là đều phải tu luyện qua các cảnh giới khác. Bình thường, Đạo gia chính là Thiên Tiên viên mãn, Phật môn chính là Phật Đà, gần như Đại Bồ Tát, Đại La Hán, mới có thể cảm ứng được những “ta khác”, xây dựng liên hệ, điểm ngộ những “ta khác” đó hóa thành ‘bản thân’, trở thành chư giới duy nhất, mở ra con đường đi lên truyền thuyết, trong Phật môn chính là Phật Đà, hoặc là Đại Bồ Tát, Đại La Hán mà còn có đại nguyện chưa xong không muốn thành Phật, trong Đạo gia thì gọi là Tiên Tôn.“
Đây là lần đầu tiên Mạnh Kỳ được nghe giải thích về con đường sau pháp thân, nên nghe rất hứng thú, “Truyền thuyết” là chỉ một cảnh giới, mà cũng là đặc thù của cảnh giới đó.
Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Tiên Tôn trong [truyền thuyết], có cùng cảnh giới với mấy người Chân Võ hay không? Cùng cảnh giới với Tam Thanh Thiên Đế hay không? Cùng cảnh giới với Đạo Tôn Phật Tổ hay không?
“Phật môn thường nói, thế gian là biển khổ, nếu chứng được pháp thân, thì liền có cơ sở để vượt qua biển khổ, một bước quan trọng trong đó chính là truyền thuyết, nối kết với các “ta khác” ở vạn giới, được sức mạnh của các vũ trụ gia thân, rơi vào biển khổ mà không chìm, giết mà không chết, lúc nào cũng có thể sống lại, trừ phi là bị đuổi theo giết hết những ‘ta khác’ trong từng vũ trụ. Vì một số lý do mà lão phu không biết, nếu không thì họ có thể tới bây giờ vẫn còn sống. Các ngươi từng gặp được quốc sư Bá Mật, ông ta từng muốn lấy ‘một ta khác’ để thay thế, cảm ứng những ‘ta khác’ còn lại, để chứng được truyền thuyết, cho nên lão phu mới nói đường của ông ta là sai.”
“Ra vậy.” Mạnh Kỳ giật mình gật đầu.
Cái gọi là người thả câu và cá chính là nảy sinh từ trong cảnh giới truyền thuyết. Tác dụng chân chính của tàn phách Hạo Thiên kính là giúp người ta cảm ứng được những ”ta khác”, Vĩnh Sinh tộc dùng nó để chuyển thế là một cách sử dụng sai lầm, hèn gì Huyết Hải La Sát lại thèm thuồng nó tới như vậy. Cái mà lão gọi là chuyển thế chi thân bất quá chỉ là cách nói để che mắt người, thực ra chính là hóa ”ta khác” thành “bản thân”.
Nếu lão thành công mấy lần, chẳng phải sẽ thoáng có chút đặc thù của truyền thuyết hay sao? Là cái thoáng chút đặc thù mà Lục đại tiên sinh vừa nói tới?
Bây giờ không có tàn phách Hạo Thiên kính, chuyện Đỗ Hoài Thương lại bị phá hư, còn bị Lục đại tiên sinh ngăn cách thiên địa, Huyết Hải La Sát chắc là tức tới hộc máu, không biết lão có còn bố trí nào tương tự ở những thế giới khác hay không?
Hắn nghĩ như vậy là nói ra ngay, sau đó nói thêm: “Vãn bối vẫn tưởng những chuyện mình biết là chuyện bí mật, ai dè tiền bối còn biết nhiều hơn.”
“Lão phu dù gì cũng đã sống nhiều năm như vậy, tham dự không ít sự kiện, đi qua rất nhiều di tích tiên phần, nên cái gì cần biết chung quy cũng sẽ biết được một chút.” Lục đại tiên sinh cười, “Nhờ có các ngươi bóc trần mưu đồ của Huyết Hải La Sát, bằng không mấy người lão phu vẫn sẽ còn bị lão ta giấu diếm. Nếu lão ta thành công, lại cộng thêm với đặc thù huyết ảnh, quả thật sẽ rất khó đối phó, thậm chí gần như giết không chết.”
Nghe Lục đại tiên sinh đánh giá, Mạnh Kỳ âm thầm chậc lưỡi, quả nhiên các Pháp Thân đều không đơn giản, cho dù Huyết Hải La Sát mấy lần bị đám người mình phá tan âm mưu, thì cũng vẫn chẳng là gì, khả năng thành công vẫn còn đáng kể!
“Cho nên, tiền bối là có cơ duyên khác mới câu thông được với một “ta khác” kia, mới thoáng có đặc thù của truyền thuyết?” Mạnh Kỳ cười.
Nét mặt Lục đại tiên sinh bỗng trở nên ôn nhu: “Quả thực là có cơ duyên, nhưng con đường của lão phu khác với tiền nhân, không phải là câu thông với “ta khác”.”
Ông chỉ những cây kì hoa dị thảo mọc ngoài nhà tranh, giọng rất dịu dàng: “Nội tử trước kia yêu thích hoa cỏ, nên trồng chúng ở nơi này, tới bây giờ đã lan ra cả ngọn núi, muôn hồng nghìn tía, đẹp không sao tả xiết.”
một câu chuyện vô tình lại chạm tới đau lòng, Mạnh Kỳ không rõ Lục đại tiên sinh vì sao nói vậy, nhưng không khí giữa hai người vì cảm xúc này là trầm xuống, bi thương.
“Cô ấy là một người hay cười, tính tình sôi nổi sáng sủa lúc giận cũng không nhõng nhẽo, lão phu đần độn, không giỏi ngôn từ, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô ấy đều cảm thấy vui vẻ, chưa bao giờ nghĩ lại được cô ấy để mắt tới.” Lục đại tiên sinh vô cùng dịu dàng, “Từ lúc cô ấy qua đời tới giờ, lão phu thường đi tới những nơi chúng ta đã đi qua, nhớ lại hình ảnh của cô ấy, sợ mình quên mất cô ấy.”
“Phần tình cảm này luôn nằm sâu trong đáy lòng lão phu, nồng đậm mà nóng rực, cô ấy là độc nhất vô nhị, tình cảm dành cho cô ấy cũng giống như niềm cố chấp của lão phu đối với kiếm, cũng là độc nhất vô nhị, không giống với bất kì ai.”
“Lão phu luôn cảm ứng được những “ta khác” trong giấc mơ, nhưng càng thấy phần cảm tình này độc nhất vô nhị, thì càng cảm giác ‘Bọn họ’ khác với lão phu, tình cảm lão phu dành cho cô ấy ngày càng tăng, thì lão phu càng dần xa rời với ‘họ’, bọn họ là bọn họ, lão phu là lão phu, ta khác không phải ta, ta mới chính là ta.”
“Con đường này hoàn toàn ngược hẳn với chúng ngã quy thân, lão phu không biết con đường mình đi tới đó có phải là tuyệt lộ hay không, nhưng trong lòng lão phu đã lựa chọn con đường này, thì lão phu chỉ có thể cứ thế mà thăm dò đi tiếp.”
Tuy rằng Lục đại tiên sinh không hề giấu diếm chút gì, nhưng trong đầu Mạnh Kỳ bất giác toát ra hai câu nói, là lời bình về “Nhất Tâm kiếm” thịnh truyền trong chốn giang hồ :
“Cực vu tình giả cực vu kiếm, nhất sinh nhất thế nhất tâm nhân!”
Họa Mi sơn giống như những nơi khác của Giang Đông, phong cảnh tú lệ, đường quanh co khúc khuỷu, đã có tiếng chim hót ngân vang, thợ săn vào núi dần nhiều, càng thêm thanh tĩnh.
Lần này, tuy rằng “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ xuất ngoại chưa về, nhưng Mạnh Kỳ đã là người quen mặt, được các đệ tử dẫn thẳng ra sau núi, nhìn thấy ngôi mộ bình thường kia, và ngôi nhà tranh kia.
Lục đại tiên sinh vẫn mặc áo dài thô màu xanh như cũ, đang cầm cuốc cong lưng xử lý cỏ dại, hết sức chuyên chú, hồn nhiên vong ngã, thanh trường kiếm danh chấn thiên hạ nằm yên lặng một bên.
Với cảnh giới và thực lực của ông, khống chế kiếm là chuyện dễ như trong lòng bàn tay, phất tay là có thể trừ cỏ dại, giết sâu trùng mà không làm ảnh hưởng gì tới cây tới hoa, nhưng ông lại không làm vậy, mà ngược lại giống như đang hoàn thành một việc vô cùng có giá trị, vô cùng nghệ thuật của trời đất, động tác rất đều đặn, phối hợp lưu loát, chăm chú tỉ mỉ, khiến người ta bị hút mắt nhìn theo, quên hết ưu sầu, quên phiền não, đắm chìm vào sự chăm chú ấy, sự an hòa khó tả ấy.
Mạnh Kỳ đứng yên bên cạnh nhà tranh, không hề ngắt ngang, im lặng nhìn ông làm việc, như ngày xưa ở Mậu Lăng nhìn ông khắc gỗ, tâm tự bình phục, tĩnh mà sinh định, định mà sinh tuệ, tuệ mà gặp “Ta”.
Thời gian trôi qua, không biết qua bao lâu, Lục đại tiên sinh mới đứng thẳng lưng lên, đi trở về nhà tranh, dựa cái cuốc vào tường, khoanh chân ngồi xuống, tay chỉ: “Ngồi.”
Mắt ông nhìn Mạnh Kỳ, chăm chú chờ Mạnh Kỳ nói chuyện.
“Đa tạ tiền bối cứu giúp, vãn bối không có gì báo đáp, chỉ có một cái cây nhỏ này, nó chịu tải ‘Đạo Truyền Hoàn Vũ’ chi kiếm trong Tiệt Thiên thất thức.” Mạnh Kỳ đi thẳng vào vấn đề, moi ra Đại Đạo chi thụ, đặt nó ở trước người. cái cây xanh biếc, sinh cơ nồng đậm, cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây khẽ phe phẩy, như có điểm điểm kiếm quang như ẩn như hiện.
Lục đại tiên sinh nhìn “Đại Đạo chi thụ”, mỉm cười: “Ngươi quả thực số mệnh là dày, nhân quả quấn thân, Như Lai Tiệt Thiên cũng hữu duyên với ngươi.”
ông thở dài: “Nếu năm trước thấy ‘Đạo Truyền Hoàn Vũ’ chi kiếm này, lão phu nhất định sẽ tránh như rắn rết, nhưng bây giờ lại vừa đúng, vừa lúc làm trải đệm cho bước tiếp theo.”
Mạnh Kỳ nghe mà không hiểu ra sao, cái gì mà nếu trước đây thì sẽ tránh như rắn rết, bây giờ thì lại vừa đúng?
Hắn nghĩ nghĩ, nhưng không hỏi, ngược lại nói: “Tình nghĩa một kiếm kia của tiền bối khiến vãn bối không sao quên được, quả thực là kiếm xuất pháp tùy, biến hóa huyền diệu, tinh xảo sâu sắc, vì thiên địa lập ra quy chế, vì thần ma lập ra giới hạn. Một kiếm vừa ra, không ai dám không theo, quả thật không phải Nhân Tiên Địa Tiên bình thường làm được, mà giống một vị đại năng mà vãn bối từng gặp qua...”
Mạnh Kỳ kể lại một phần chuyện Dương Tiễn lập bi, mắt chăm chăm nhìn Lục đại tiên sinh, chờ mong câu trả lời của ông. Có lẽ ông với Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân là ở cùng một cảnh giới, vượt xa hẳn Nhân Tiên và Địa Tiên, bằng không làm sao lại làm ra những chuyện giống nhau đến thế?
Mà nếu như vậy, hạng như Cổ Nhĩ Đa hẳn đã sớm hủy diệt!
Lục đại tiên sinh im lặng lắng nghe, cuối cùng cười tự giễu: “Lão phu và vị Ngọc Hư Dương Tiễn kia chênh lệch khá xa, lão phu có thể ngăn cách thần ma và hồng trần ở phương thế giới kia, khiến họ hoặc cưỡng chế phải phi thăng, hoặc không được hàng lâm, nhưng ở trong mảnh trời đất này của chúng ta, và trong Cửu Trọng Thiên, lão phu lại làm không được, có hiểu không?”
“Không hiểu...” Mạnh Kỳ lắc đầu, nhíu mày, “Là vì cái thế giới này của chúng ta có điều đặc biệt, giống như Cửu Trọng Thiên không dễ dàng sửa đổi những pháp lý căn bản?”
Điều này làm cho hắn mơ hồ nghĩ tới một câu chuyện.
“Không sai.” Lục đại tiên sinh bình thản nói, đôi mắt như hồ sâu trong veo nhưng lại nhìn không thấy đáy, “Lão phu bất quá mới vừa vào Địa Tiên, chỉ là loáng thoáng có chút đặc thù của truyền thuyết, mới có thể mượn thiên địa này của chúng ta, vì thần ma lập ra giới hạn, trả đại giang lại thanh bình.”
“Thoáng có chút đặc thù của truyền thuyết?” Mạnh Kỳ há hốc mồm, “Truyền thuyết không phải là cảnh giới ở rất xa ở sau này nữa sao? Sao mới bây giờ mà đã có thể chạm đến Truyền Thuyết chi cảnh?”
Hắn mới vừa nhờ kết hợp chuyện ở Vĩnh Sinh cốc và lời để lại của Tề Chính Ngôn, đại khái hiểu được cái gì là cảnh giới Truyền Thuyết, cái gì là chư giới duy nhất, nhưng quay đầu liền bị lời nói của Lục đại tiên sinh đánh cho cái kiến thức ấy tan nát, ngớ ra chẳng hiểu ra làm sao.
Khí tức của Lục đại tiên sinh giống như người thường, trường kiếm đặt bên cạnh, mỉm cười:
“Mặc kệ là võ đạo hay đạo thuật, muốn đạt tới truyền thuyết, quả thực là đều phải tu luyện qua các cảnh giới khác. Bình thường, Đạo gia chính là Thiên Tiên viên mãn, Phật môn chính là Phật Đà, gần như Đại Bồ Tát, Đại La Hán, mới có thể cảm ứng được những “ta khác”, xây dựng liên hệ, điểm ngộ những “ta khác” đó hóa thành ‘bản thân’, trở thành chư giới duy nhất, mở ra con đường đi lên truyền thuyết, trong Phật môn chính là Phật Đà, hoặc là Đại Bồ Tát, Đại La Hán mà còn có đại nguyện chưa xong không muốn thành Phật, trong Đạo gia thì gọi là Tiên Tôn.“
Đây là lần đầu tiên Mạnh Kỳ được nghe giải thích về con đường sau pháp thân, nên nghe rất hứng thú, “Truyền thuyết” là chỉ một cảnh giới, mà cũng là đặc thù của cảnh giới đó.
Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Tiên Tôn trong [truyền thuyết], có cùng cảnh giới với mấy người Chân Võ hay không? Cùng cảnh giới với Tam Thanh Thiên Đế hay không? Cùng cảnh giới với Đạo Tôn Phật Tổ hay không?
“Phật môn thường nói, thế gian là biển khổ, nếu chứng được pháp thân, thì liền có cơ sở để vượt qua biển khổ, một bước quan trọng trong đó chính là truyền thuyết, nối kết với các “ta khác” ở vạn giới, được sức mạnh của các vũ trụ gia thân, rơi vào biển khổ mà không chìm, giết mà không chết, lúc nào cũng có thể sống lại, trừ phi là bị đuổi theo giết hết những ‘ta khác’ trong từng vũ trụ. Vì một số lý do mà lão phu không biết, nếu không thì họ có thể tới bây giờ vẫn còn sống. Các ngươi từng gặp được quốc sư Bá Mật, ông ta từng muốn lấy ‘một ta khác’ để thay thế, cảm ứng những ‘ta khác’ còn lại, để chứng được truyền thuyết, cho nên lão phu mới nói đường của ông ta là sai.”
“Ra vậy.” Mạnh Kỳ giật mình gật đầu.
Cái gọi là người thả câu và cá chính là nảy sinh từ trong cảnh giới truyền thuyết. Tác dụng chân chính của tàn phách Hạo Thiên kính là giúp người ta cảm ứng được những ”ta khác”, Vĩnh Sinh tộc dùng nó để chuyển thế là một cách sử dụng sai lầm, hèn gì Huyết Hải La Sát lại thèm thuồng nó tới như vậy. Cái mà lão gọi là chuyển thế chi thân bất quá chỉ là cách nói để che mắt người, thực ra chính là hóa ”ta khác” thành “bản thân”.
Nếu lão thành công mấy lần, chẳng phải sẽ thoáng có chút đặc thù của truyền thuyết hay sao? Là cái thoáng chút đặc thù mà Lục đại tiên sinh vừa nói tới?
Bây giờ không có tàn phách Hạo Thiên kính, chuyện Đỗ Hoài Thương lại bị phá hư, còn bị Lục đại tiên sinh ngăn cách thiên địa, Huyết Hải La Sát chắc là tức tới hộc máu, không biết lão có còn bố trí nào tương tự ở những thế giới khác hay không?
Hắn nghĩ như vậy là nói ra ngay, sau đó nói thêm: “Vãn bối vẫn tưởng những chuyện mình biết là chuyện bí mật, ai dè tiền bối còn biết nhiều hơn.”
“Lão phu dù gì cũng đã sống nhiều năm như vậy, tham dự không ít sự kiện, đi qua rất nhiều di tích tiên phần, nên cái gì cần biết chung quy cũng sẽ biết được một chút.” Lục đại tiên sinh cười, “Nhờ có các ngươi bóc trần mưu đồ của Huyết Hải La Sát, bằng không mấy người lão phu vẫn sẽ còn bị lão ta giấu diếm. Nếu lão ta thành công, lại cộng thêm với đặc thù huyết ảnh, quả thật sẽ rất khó đối phó, thậm chí gần như giết không chết.”
Nghe Lục đại tiên sinh đánh giá, Mạnh Kỳ âm thầm chậc lưỡi, quả nhiên các Pháp Thân đều không đơn giản, cho dù Huyết Hải La Sát mấy lần bị đám người mình phá tan âm mưu, thì cũng vẫn chẳng là gì, khả năng thành công vẫn còn đáng kể!
“Cho nên, tiền bối là có cơ duyên khác mới câu thông được với một “ta khác” kia, mới thoáng có đặc thù của truyền thuyết?” Mạnh Kỳ cười.
Nét mặt Lục đại tiên sinh bỗng trở nên ôn nhu: “Quả thực là có cơ duyên, nhưng con đường của lão phu khác với tiền nhân, không phải là câu thông với “ta khác”.”
Ông chỉ những cây kì hoa dị thảo mọc ngoài nhà tranh, giọng rất dịu dàng: “Nội tử trước kia yêu thích hoa cỏ, nên trồng chúng ở nơi này, tới bây giờ đã lan ra cả ngọn núi, muôn hồng nghìn tía, đẹp không sao tả xiết.”
một câu chuyện vô tình lại chạm tới đau lòng, Mạnh Kỳ không rõ Lục đại tiên sinh vì sao nói vậy, nhưng không khí giữa hai người vì cảm xúc này là trầm xuống, bi thương.
“Cô ấy là một người hay cười, tính tình sôi nổi sáng sủa lúc giận cũng không nhõng nhẽo, lão phu đần độn, không giỏi ngôn từ, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô ấy đều cảm thấy vui vẻ, chưa bao giờ nghĩ lại được cô ấy để mắt tới.” Lục đại tiên sinh vô cùng dịu dàng, “Từ lúc cô ấy qua đời tới giờ, lão phu thường đi tới những nơi chúng ta đã đi qua, nhớ lại hình ảnh của cô ấy, sợ mình quên mất cô ấy.”
“Phần tình cảm này luôn nằm sâu trong đáy lòng lão phu, nồng đậm mà nóng rực, cô ấy là độc nhất vô nhị, tình cảm dành cho cô ấy cũng giống như niềm cố chấp của lão phu đối với kiếm, cũng là độc nhất vô nhị, không giống với bất kì ai.”
“Lão phu luôn cảm ứng được những “ta khác” trong giấc mơ, nhưng càng thấy phần cảm tình này độc nhất vô nhị, thì càng cảm giác ‘Bọn họ’ khác với lão phu, tình cảm lão phu dành cho cô ấy ngày càng tăng, thì lão phu càng dần xa rời với ‘họ’, bọn họ là bọn họ, lão phu là lão phu, ta khác không phải ta, ta mới chính là ta.”
“Con đường này hoàn toàn ngược hẳn với chúng ngã quy thân, lão phu không biết con đường mình đi tới đó có phải là tuyệt lộ hay không, nhưng trong lòng lão phu đã lựa chọn con đường này, thì lão phu chỉ có thể cứ thế mà thăm dò đi tiếp.”
Tuy rằng Lục đại tiên sinh không hề giấu diếm chút gì, nhưng trong đầu Mạnh Kỳ bất giác toát ra hai câu nói, là lời bình về “Nhất Tâm kiếm” thịnh truyền trong chốn giang hồ :
“Cực vu tình giả cực vu kiếm, nhất sinh nhất thế nhất tâm nhân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.