Quyển 3 - Chương 19: Độc Vô Thường
Mực Thích Lặn Nước
21/07/2016
Những giang hồ nhân
sĩ vì các nguyên nhân khác nhau chưa kịp động đũa đều vội vàng quăng hết rượu và thức ăn đi, lập tức mùi rượu mùi thịt ngập ngụa trong sân.
“Độc Vô Thường!” Trừ Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư, những người khác bao gồm cả Lục Trung Tề đều đồng loạt hô lên một cách hoảng sợ sau đó bày ra tư thế đề phòng.
Con chó đen vẫn sung sướng ăn thức ăn rơi vãi trên mặt đất một cách khỏe re trong khi giang hồ hảo hán thì thất khiếu chảy máu mà mất mạng, cảnh tượng vô cùng quái dị.
Lục Quan, Tiêu Hướng và Hổ đạo nhân nghe tiếng ồn ào bèn chạy tới, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, nét mặt họ cũng tỏ ra nghiêm trọng.
Một lúc sau, thấy không còn chuyện gì phát sinh thêm nữa, mọi người mới thu nhặt và kiểm tra thi thể, nhưng vẻ sợ hãi và đề phòng trong mắt mỗi người vẫn không che đi được.
“Trung Tề huynh, Độc Vô Thường là ai?” Sau một hồi cân nhắc, Mạnh Kỳ quyết định lên tiếng hỏi.
Đối mặt với loại kẻ địch này thì thà thể hiện sự kém hiểu biết của bản thân còn hơn giấu dốt.
Lục Trung Tề không ngạc nhiên về câu hỏi của Mạnh Kỳ. Tiểu Mạnh và Nguyễn cô nương tuy võ công khá cao nhưng tuổi còn nhỏ, tính tình lãnh đạm, trước nay đều chuyên tâm tập võ nên không hiểu biết nhiều về chuyện giang hồ là thường tình, thế nên hắn thở dài giải thích:
“Độc Vô Thường là ma đầu lừng danh Giang Nam, giỏi về ẩn nấp và hạ độc, thủ đoạn thiên biến vạn hóa quỷ dị khó lường khiến người ta khó phòng bị. Ví dụ vừa rồi chó ăn thì không sao nhưng chúng ta ăn sẽ trúng kịch độc, ví dụ như cá tươi vừa câu dưới sông lên, nấu ngay bằng nước sông đó nhưng ăn vẫn trúng độc, vì thế mà người ta còn sợ Độc Vô Thường hơn cả những cao nhân tà đạo danh tiếng cao hơn y. Không thể tin nổi, không thể tin nổi, vậy mà y chịu nghe kẻ gian trong triều sai khiến.”
Người ta thường sợ những thứ người ta không biết... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, hắn mở rộng mi tâm khuếch tán tinh thần ra ngoài cảm ứng bốn phía nhưng không phát hiện ra tung tích Độc Vô Thường chứng tỏ y không nấp ở quanh đây.
Giới thiệu xong Độc Vô Thường, Lục Trung Tề thuận miệng nói tiếp:
“Cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ là những bậc đại tông sư bắt đầu cảm ngộ thiên đạo như Quốc sư, Ma hậu, nhưng số lượng không đủ năm đầu ngón tay, tầng lớp tiếp theo là cao thủ đỉnh cao nhân gian như Tà quân, Quỷ vương, Như Ý tăng, Tẩy Nguyệt Chân Nhân... tính ra được khoảng mười người, hơn nữa trong đó cũng có người mạnh người yếu, Tà quân là kẻ có hy vọng trở thành đại tông sư nhất.
Những nhân vật này rất hiếm khi lộ mặt, tuyệt đại đa số nhân sĩ võ lâm không có may mắn gặp họ, chỉ cao thủ lừng danh thiên hạ và cao thủ nhất lưu là có cơ hội thôi. Do quá trình giao đấu chịu ảnh hưởng của nhiều nhân tố nên cảnh giới cao hơn chưa chắc đã mạnh hơn, thắng cao thủ mạnh về mặt này cũng chưa chắc thắng cao thủ yếu hơn nhưng mạnh về mặt khác, thế nên phán đoán mạnh yếu chỉ là tương đối căn cứ vào chiến tích của mỗi người.
Thực lực của Độc Vô Thường xét ra chưa chắc đạt tới cao thủ nhất lưu nhưng nhờ tài dùng độc xuất quỷ nhập thần và khả năng ẩn nấp vô thanh vô tức nên thanh danh đủ để chấn áp một phương, dọa con nít nửa đêm phải nín khóc, nhân sĩ Giang Nam không ai không sợ y. Gặp người khác còn có khả năng liều mạng chứ gặp phải y thì chỉ còn biết giãy dụa trong sợ hãi và tuyệt vọng rồi chết đi.
Nếu không phải do dùng độc quá mạnh thì dễ bị phát hiện, dùng độc quá yếu dễ bị cao thủ dùng nội lực bức ra thì Độc Vô Thường đã có khả năng đứng vào hàng ngũ của Tà quân, Quỷ vương rồi.”
Lục Trung Tề nói một hơi không nghỉ giới thiệu tường tận nhất có thể về đối thủ, bề ngoài có vẻ hắn đang nhắc nhở hai người Mạnh Kỳ phải thận trọng với Độc Vô Thường, nhưng Mạnh Kỳ nhận ra người này đang nhân cơ hội giảm bớt sự hoảng sợ trong lòng. Tuy Lục Trung Tề đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ gặp phải nguy hiểm nhưng ai ngờ được ngay từ đầu đã gặp phải kẻ địch đáng sợ thế này.
Mạnh Kỳ gật đầu, quay lại nhìn Nguyễn Ngọc Thư rồi truyền âm nhập mật nói:
“Phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tiêu diệt Độc Vô Thường nếu không rất nguy hiểm.”
“Ừ.” - Nguyễn Ngọc Thư vẫn bình thản.
Kiểm tra hết chỗ đồ ăn và thi thể, Hổ đạo nhân đã phát hiện ra đây là một loại kỳ độc chỉ có tác dụng với con người còn hầu như an toàn với loài vật khác, độc tính tuy không mạnh lắm nhưng dư sức đoạt mạng nhân sĩ giang hồ bình thường.
Vì sợ bị hạ độc nên không ai dám ăn uống gì nữa, tất cả đều nhịn đói chờ trời sáng.
Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng, tai nghe tám hướng không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào dù nhỏ nhất, hắn quyết định chỉ cần phát hiện Độc Vô Thường là lập tức xuất tuyệt chiêu dùng một đòn sấm sét giết ngay tại chỗ.
Đến nửa đêm, Mạnh Kỳ chợt nghe tiếng có người lặng lẽ rời khỏi giường, mở cửa phòng rồi nhảy qua tường trốn đi.
Mạnh Kỳ sửng sốt, rồi hắn thở dài mặc kệ.
Có người đầu tiên liền có người thứ hai thứ ba, chỉ một canh giờ ngắn ngủi đã có gần hai mươi người leo tường bỏ chạy.
Trời sáng, Mạnh Kỳ vừa ra khỏi cửa phòng đã nghe tiếng Lục Trung Tề mắng chửi:
“Bọn hèn nhát! Mở miệng xưng can đảm hiệp nghĩa mà đụng Độc Vô Thường liền sợ vãi ra quần, cúp đuôi chạy hết!”
Lúc này bên người Lục Quan trừ mấy tên hộ vệ trung thành thì chỉ còn Hổ đạo nhân, Tiêu Hướng và vài ba vị hảo hán.
Vẻ mặt Lục Quan vẫn bình thản:
“Những vị bằng hữu tới đây tương trợ đều là người có nghĩa khí, Lục mỗ lấy làm vinh hạnh, giờ có nguy hiểm tính mạng họ lo lắng bỏ đi cũng là lẽ thường tình, là đạo lý của trời đất, không có gì sai trái hết.”
Rồi ông ta trang trọng thi lễ với đám hảo hán còn ở lại như Mạnh Kỳ, Hổ đạo nhân:
“Chuyến này nguy hiểm cửu tử nhất sinh, kính xin các vị bằng hữu suy nghĩ kĩ càng về việc đi cùng Lục mỗ.”
“Bần đạo nếu đã đến đây thì không quan tâm đến sự sống chết nữa.” - Hổ đạo nhân dõng dạc nói.
Mạnh Kỳ đặt tay lên chuôi kiếm, lạnh lùng ngắn gọn:
“Không sợ.”
Nguyễn Ngọc Thư không nói mà chỉ gật nhẹ đầu ý bảo mình sẽ không bỏ đi.
Lục Quan hết sức cảm động, ông ta thi lễ thêm lần nữa:
“Đại ân của chư vị suốt đời Lục mỗ không quên được.”
Đoàn người lại lên đường, nhưng so với hôm qua nhân số đã mất đi bảy tám phần mười, tình cảnh đầy bi tráng.
Trên đường, Lục Trung Tề nhìn Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư rồi than thở:
“Không ngờ hai vị còn trẻ tuổi mà đã mang phong thái nghĩa hiệp của người xưa, chuyện hộ tống Lục soái lên kinh xin nhờ cậy hai vị.”
Vì nhân số đã giảm nghiêm trọng nên hắn không dám giữ thái độ coi thường hai người Mạnh Kỳ nữa.
Mọi người cải trang thành lái buôn ra khỏi thành, rất nhanh đã đến khu vực hoang dã, cây cối dần dần nhiều lên, có cây trái treo lúc lỉu.
Vì đêm qua phải nhịn đói nên mấy tên hộ vệ và giang hồ hảo hán không chịu nổi bèn bứt ít trái cây với tâm lý vật tình cờ gặp ngoài hoang dã có lẽ không bị hạ độc.
Họ kiểm tra trái cây kĩ càng, nếm thử mấy miếng rồi đem về cho cả đám Lục Quan, Mạnh Kỳ cùng ăn.
Đột nhiên, mấy người này đều sùi bọt mép ngã lăn quay, thân hình co giật, ngắn ngủi giây lát sau đã mất mạng.
Ngay cả trái cây mọc hoang cũng bị hạ độc rồi!
Tiêu Hướng vội chạy tới, ý đồ cứu một vị nội công không tệ chưa chết hẳn vẫn giãy dụa, nhưng đúng lúc này ba cây độc châm từ trong rừng bỗng bắn thẳng vào mặt lão.
Do đề phòng sẵn, Tiêu Hướng liền lăn tròn về phía trước tránh được độc châm.
Một luồng ánh sáng màu lam không biết từ đâu chợt bay vèo tới cắm vào cánh tay trái lão.
Tiêu Hướng rút trường kiếm cắn răng chặt đứt cánh tay trái, tức thì máu tươi phun ra như suối, lão nhanh chóng điểm vào mấy đại huyệt phong bế miệng vết thương.
Độc Vô Thường đang ở quanh đây! Mạnh Kỳ mở rộng mi tâm, toàn lực vận chuyển Huyễn Hình Đại Pháp, nơi xuất hiện độc châm như hiện lên mồn một trong đầu hắn.
Lúc hắn đang tỉ mỉ cảm ứng từng chi tiết nhỏ, Nguyễn Ngọc Thư bỗng truyền âm nhập mật:
“Dù đối phương che giấu động tĩnh và hô hấp tốt đến đâu thì muốn giết người tất phải có sát khí.”
Một tay nàng cầm đàn, một tay gảy nhanh xuống, tiếng đàn sát phạt hùng hồn mãnh liệt vang lên khiến sát ý trong lòng Mạnh Kỳ với Độc Vô Thường bỗng phóng đại, chỉ hận không thể lập tức giết đối thủ.
Một ụ đất nhỏ bỗng hơi động đậy.
Mạnh Kỳ quyết định rất nhanh, hắn rút trường kiếm nhào tới.
Ụ đất bung lên, một lão già bẩn thỉu chui lên, mặt đầy sát khí, lão đang chuẩn bị ném độc châm độc phấn ra.
“HAAA!”
Mạnh Kỳ bỗng há miệng quát lớn như sấm dậy khiến Lục Quan và Hổ đạo nhân choáng váng đầu óc, còn đám người Tiêu Hướng, Lục Trung Tề thậm chí lùng bùng lỗ tai ngã nhào xuống đất.
Thân hình Độc Vô Thường chao đảo, ánh mắt thất thần, rõ ràng lão đang choáng váng chưa tỉnh lại, độc phấn độc châm trong tay rơi lả tả xuống đất.
Mạnh Kỳ phóng vọt lên như cánh én liệng trên mặt nước. Ánh kiếm lóe lên. Hắn hạ xuống sau lưng Độc Vô Thường.
Mi tâm Độc Vô Thường xuất hiện vết máu. Lão đổ rầm xuống đất.
"Kiếm của tại hạ đã ra khỏi vỏ là phải thấy máu!" Thấy cảnh này, trong đầu Hổ đạo nhân chợt nhớ lại câu nói ngạo nghễ của Mạnh Kỳ hôm qua.
Kiếm pháp của hắn quả nhiên mạnh hơn đao pháp, mạnh hơn rất nhiều.
Mạnh Kỳ tra trường kiếm vào vỏ đánh keng một tiếng rồi khoan thai xoay người, thể hiện đến tận cùng phong thái một bậc kiếm khách.
Hắn còn chưa kịp đến gần thi thể Độc Vô Thường thì nghe đánh bụp, cái xác bốc khói trắng nghi ngút, cây cối xung quanh nhanh chóng héo tàn.
Đến khi khói trắng tan đi, thi thể lão đã biến thành một vũng máu không sót lại gì.
“Dùng độc thật tàn nhẫn, biến cả mình thành độc nhân.” - May mà có kinh nghiệm từ trước nên Mạnh Kỳ không vội tới lục chiến lợi phẩm, tránh được một phen tai họa.
“Tiểu Mạnh huynh đệ, kiếm pháp của ngươi còn mạnh hơn ta tưởng tượng.” - Lục Trung Tề lảo đảo bò dậy.
Lục Quan cũng hơi gật đầu, buồn bã khom người đào hố chôn những người đã chết.
“Thế nào, kiếm pháp của ta được chứ?” - Mạnh Kỳ hỏi nhỏ Nguyễn Ngọc Thư, vì muốn khẳng định hình tượng bản thân nên kiếm pháp của hắn thể hiện rất phiêu dật, tiêu sái không chê vào đâu được, cái quái gì mà Lôi Đao Cuồng Tăng, Mãng Kim Cương, đúng là vớ vẩn, thiếu hiểu biết, đồn đoán lung tung!
Nguyễn Ngọc Thư vẫn lạnh lùng như thế:
“Được. Tiếng gào cũng rất to, rất uy mãnh.”
Gào to uy mãnh... Mạnh Kỳ tắt tiếng, quyết định không nên nói chuyện với nàng nữa.
Đắp mộ xong xuôi, Lục Quan rải xuống một ít nước xuống rồi nhanh chóng lấy lại vẻ kiên nghị:
“Chúng ta tiếp tục lên đường.”
Tiêu Hướng bị thương rất nặng nên đành bỏ cuộc về nhà dưỡng thương, đội ngũ lúc xuất phát vô cùng đông đảo tới hai mươi ba người nhưng rồi thì kẻ trốn người chết, đến hôm nay chỉ còn lại đúng năm người Lục Quan, Lục Trung Tề, Hổ đạo nhân, Mạnh Kỳ cùng Nguyễn Ngọc Thư.
Đây mới là cao thủ đầu tiên phải chạm trán, cửa ải khó khăn đầu tiên phải gặp khi lên Kinh!
Nhìn bốn người còn lại, trong lòng Lục Trung Tề dâng lên cảm giác bi tráng, con đường phía trước mịt mù làm sao, hắn không nhịn được phải nghĩ về hai người trẻ tuổi mặt vẫn lạnh tanh Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư.
Đổi đường đi là quyết định cần thiết nhưng không thể trông mong quá nhiều, dựa vào hai người này có thể thành chuyện ư? Có thể xông qua tầng tầng lớp lớp cao thủ chặn đường để đến kinh thành ư?
“Độc Vô Thường!” Trừ Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư, những người khác bao gồm cả Lục Trung Tề đều đồng loạt hô lên một cách hoảng sợ sau đó bày ra tư thế đề phòng.
Con chó đen vẫn sung sướng ăn thức ăn rơi vãi trên mặt đất một cách khỏe re trong khi giang hồ hảo hán thì thất khiếu chảy máu mà mất mạng, cảnh tượng vô cùng quái dị.
Lục Quan, Tiêu Hướng và Hổ đạo nhân nghe tiếng ồn ào bèn chạy tới, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, nét mặt họ cũng tỏ ra nghiêm trọng.
Một lúc sau, thấy không còn chuyện gì phát sinh thêm nữa, mọi người mới thu nhặt và kiểm tra thi thể, nhưng vẻ sợ hãi và đề phòng trong mắt mỗi người vẫn không che đi được.
“Trung Tề huynh, Độc Vô Thường là ai?” Sau một hồi cân nhắc, Mạnh Kỳ quyết định lên tiếng hỏi.
Đối mặt với loại kẻ địch này thì thà thể hiện sự kém hiểu biết của bản thân còn hơn giấu dốt.
Lục Trung Tề không ngạc nhiên về câu hỏi của Mạnh Kỳ. Tiểu Mạnh và Nguyễn cô nương tuy võ công khá cao nhưng tuổi còn nhỏ, tính tình lãnh đạm, trước nay đều chuyên tâm tập võ nên không hiểu biết nhiều về chuyện giang hồ là thường tình, thế nên hắn thở dài giải thích:
“Độc Vô Thường là ma đầu lừng danh Giang Nam, giỏi về ẩn nấp và hạ độc, thủ đoạn thiên biến vạn hóa quỷ dị khó lường khiến người ta khó phòng bị. Ví dụ vừa rồi chó ăn thì không sao nhưng chúng ta ăn sẽ trúng kịch độc, ví dụ như cá tươi vừa câu dưới sông lên, nấu ngay bằng nước sông đó nhưng ăn vẫn trúng độc, vì thế mà người ta còn sợ Độc Vô Thường hơn cả những cao nhân tà đạo danh tiếng cao hơn y. Không thể tin nổi, không thể tin nổi, vậy mà y chịu nghe kẻ gian trong triều sai khiến.”
Người ta thường sợ những thứ người ta không biết... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, hắn mở rộng mi tâm khuếch tán tinh thần ra ngoài cảm ứng bốn phía nhưng không phát hiện ra tung tích Độc Vô Thường chứng tỏ y không nấp ở quanh đây.
Giới thiệu xong Độc Vô Thường, Lục Trung Tề thuận miệng nói tiếp:
“Cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ là những bậc đại tông sư bắt đầu cảm ngộ thiên đạo như Quốc sư, Ma hậu, nhưng số lượng không đủ năm đầu ngón tay, tầng lớp tiếp theo là cao thủ đỉnh cao nhân gian như Tà quân, Quỷ vương, Như Ý tăng, Tẩy Nguyệt Chân Nhân... tính ra được khoảng mười người, hơn nữa trong đó cũng có người mạnh người yếu, Tà quân là kẻ có hy vọng trở thành đại tông sư nhất.
Những nhân vật này rất hiếm khi lộ mặt, tuyệt đại đa số nhân sĩ võ lâm không có may mắn gặp họ, chỉ cao thủ lừng danh thiên hạ và cao thủ nhất lưu là có cơ hội thôi. Do quá trình giao đấu chịu ảnh hưởng của nhiều nhân tố nên cảnh giới cao hơn chưa chắc đã mạnh hơn, thắng cao thủ mạnh về mặt này cũng chưa chắc thắng cao thủ yếu hơn nhưng mạnh về mặt khác, thế nên phán đoán mạnh yếu chỉ là tương đối căn cứ vào chiến tích của mỗi người.
Thực lực của Độc Vô Thường xét ra chưa chắc đạt tới cao thủ nhất lưu nhưng nhờ tài dùng độc xuất quỷ nhập thần và khả năng ẩn nấp vô thanh vô tức nên thanh danh đủ để chấn áp một phương, dọa con nít nửa đêm phải nín khóc, nhân sĩ Giang Nam không ai không sợ y. Gặp người khác còn có khả năng liều mạng chứ gặp phải y thì chỉ còn biết giãy dụa trong sợ hãi và tuyệt vọng rồi chết đi.
Nếu không phải do dùng độc quá mạnh thì dễ bị phát hiện, dùng độc quá yếu dễ bị cao thủ dùng nội lực bức ra thì Độc Vô Thường đã có khả năng đứng vào hàng ngũ của Tà quân, Quỷ vương rồi.”
Lục Trung Tề nói một hơi không nghỉ giới thiệu tường tận nhất có thể về đối thủ, bề ngoài có vẻ hắn đang nhắc nhở hai người Mạnh Kỳ phải thận trọng với Độc Vô Thường, nhưng Mạnh Kỳ nhận ra người này đang nhân cơ hội giảm bớt sự hoảng sợ trong lòng. Tuy Lục Trung Tề đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ gặp phải nguy hiểm nhưng ai ngờ được ngay từ đầu đã gặp phải kẻ địch đáng sợ thế này.
Mạnh Kỳ gật đầu, quay lại nhìn Nguyễn Ngọc Thư rồi truyền âm nhập mật nói:
“Phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tiêu diệt Độc Vô Thường nếu không rất nguy hiểm.”
“Ừ.” - Nguyễn Ngọc Thư vẫn bình thản.
Kiểm tra hết chỗ đồ ăn và thi thể, Hổ đạo nhân đã phát hiện ra đây là một loại kỳ độc chỉ có tác dụng với con người còn hầu như an toàn với loài vật khác, độc tính tuy không mạnh lắm nhưng dư sức đoạt mạng nhân sĩ giang hồ bình thường.
Vì sợ bị hạ độc nên không ai dám ăn uống gì nữa, tất cả đều nhịn đói chờ trời sáng.
Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng, tai nghe tám hướng không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào dù nhỏ nhất, hắn quyết định chỉ cần phát hiện Độc Vô Thường là lập tức xuất tuyệt chiêu dùng một đòn sấm sét giết ngay tại chỗ.
Đến nửa đêm, Mạnh Kỳ chợt nghe tiếng có người lặng lẽ rời khỏi giường, mở cửa phòng rồi nhảy qua tường trốn đi.
Mạnh Kỳ sửng sốt, rồi hắn thở dài mặc kệ.
Có người đầu tiên liền có người thứ hai thứ ba, chỉ một canh giờ ngắn ngủi đã có gần hai mươi người leo tường bỏ chạy.
Trời sáng, Mạnh Kỳ vừa ra khỏi cửa phòng đã nghe tiếng Lục Trung Tề mắng chửi:
“Bọn hèn nhát! Mở miệng xưng can đảm hiệp nghĩa mà đụng Độc Vô Thường liền sợ vãi ra quần, cúp đuôi chạy hết!”
Lúc này bên người Lục Quan trừ mấy tên hộ vệ trung thành thì chỉ còn Hổ đạo nhân, Tiêu Hướng và vài ba vị hảo hán.
Vẻ mặt Lục Quan vẫn bình thản:
“Những vị bằng hữu tới đây tương trợ đều là người có nghĩa khí, Lục mỗ lấy làm vinh hạnh, giờ có nguy hiểm tính mạng họ lo lắng bỏ đi cũng là lẽ thường tình, là đạo lý của trời đất, không có gì sai trái hết.”
Rồi ông ta trang trọng thi lễ với đám hảo hán còn ở lại như Mạnh Kỳ, Hổ đạo nhân:
“Chuyến này nguy hiểm cửu tử nhất sinh, kính xin các vị bằng hữu suy nghĩ kĩ càng về việc đi cùng Lục mỗ.”
“Bần đạo nếu đã đến đây thì không quan tâm đến sự sống chết nữa.” - Hổ đạo nhân dõng dạc nói.
Mạnh Kỳ đặt tay lên chuôi kiếm, lạnh lùng ngắn gọn:
“Không sợ.”
Nguyễn Ngọc Thư không nói mà chỉ gật nhẹ đầu ý bảo mình sẽ không bỏ đi.
Lục Quan hết sức cảm động, ông ta thi lễ thêm lần nữa:
“Đại ân của chư vị suốt đời Lục mỗ không quên được.”
Đoàn người lại lên đường, nhưng so với hôm qua nhân số đã mất đi bảy tám phần mười, tình cảnh đầy bi tráng.
Trên đường, Lục Trung Tề nhìn Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư rồi than thở:
“Không ngờ hai vị còn trẻ tuổi mà đã mang phong thái nghĩa hiệp của người xưa, chuyện hộ tống Lục soái lên kinh xin nhờ cậy hai vị.”
Vì nhân số đã giảm nghiêm trọng nên hắn không dám giữ thái độ coi thường hai người Mạnh Kỳ nữa.
Mọi người cải trang thành lái buôn ra khỏi thành, rất nhanh đã đến khu vực hoang dã, cây cối dần dần nhiều lên, có cây trái treo lúc lỉu.
Vì đêm qua phải nhịn đói nên mấy tên hộ vệ và giang hồ hảo hán không chịu nổi bèn bứt ít trái cây với tâm lý vật tình cờ gặp ngoài hoang dã có lẽ không bị hạ độc.
Họ kiểm tra trái cây kĩ càng, nếm thử mấy miếng rồi đem về cho cả đám Lục Quan, Mạnh Kỳ cùng ăn.
Đột nhiên, mấy người này đều sùi bọt mép ngã lăn quay, thân hình co giật, ngắn ngủi giây lát sau đã mất mạng.
Ngay cả trái cây mọc hoang cũng bị hạ độc rồi!
Tiêu Hướng vội chạy tới, ý đồ cứu một vị nội công không tệ chưa chết hẳn vẫn giãy dụa, nhưng đúng lúc này ba cây độc châm từ trong rừng bỗng bắn thẳng vào mặt lão.
Do đề phòng sẵn, Tiêu Hướng liền lăn tròn về phía trước tránh được độc châm.
Một luồng ánh sáng màu lam không biết từ đâu chợt bay vèo tới cắm vào cánh tay trái lão.
Tiêu Hướng rút trường kiếm cắn răng chặt đứt cánh tay trái, tức thì máu tươi phun ra như suối, lão nhanh chóng điểm vào mấy đại huyệt phong bế miệng vết thương.
Độc Vô Thường đang ở quanh đây! Mạnh Kỳ mở rộng mi tâm, toàn lực vận chuyển Huyễn Hình Đại Pháp, nơi xuất hiện độc châm như hiện lên mồn một trong đầu hắn.
Lúc hắn đang tỉ mỉ cảm ứng từng chi tiết nhỏ, Nguyễn Ngọc Thư bỗng truyền âm nhập mật:
“Dù đối phương che giấu động tĩnh và hô hấp tốt đến đâu thì muốn giết người tất phải có sát khí.”
Một tay nàng cầm đàn, một tay gảy nhanh xuống, tiếng đàn sát phạt hùng hồn mãnh liệt vang lên khiến sát ý trong lòng Mạnh Kỳ với Độc Vô Thường bỗng phóng đại, chỉ hận không thể lập tức giết đối thủ.
Một ụ đất nhỏ bỗng hơi động đậy.
Mạnh Kỳ quyết định rất nhanh, hắn rút trường kiếm nhào tới.
Ụ đất bung lên, một lão già bẩn thỉu chui lên, mặt đầy sát khí, lão đang chuẩn bị ném độc châm độc phấn ra.
“HAAA!”
Mạnh Kỳ bỗng há miệng quát lớn như sấm dậy khiến Lục Quan và Hổ đạo nhân choáng váng đầu óc, còn đám người Tiêu Hướng, Lục Trung Tề thậm chí lùng bùng lỗ tai ngã nhào xuống đất.
Thân hình Độc Vô Thường chao đảo, ánh mắt thất thần, rõ ràng lão đang choáng váng chưa tỉnh lại, độc phấn độc châm trong tay rơi lả tả xuống đất.
Mạnh Kỳ phóng vọt lên như cánh én liệng trên mặt nước. Ánh kiếm lóe lên. Hắn hạ xuống sau lưng Độc Vô Thường.
Mi tâm Độc Vô Thường xuất hiện vết máu. Lão đổ rầm xuống đất.
"Kiếm của tại hạ đã ra khỏi vỏ là phải thấy máu!" Thấy cảnh này, trong đầu Hổ đạo nhân chợt nhớ lại câu nói ngạo nghễ của Mạnh Kỳ hôm qua.
Kiếm pháp của hắn quả nhiên mạnh hơn đao pháp, mạnh hơn rất nhiều.
Mạnh Kỳ tra trường kiếm vào vỏ đánh keng một tiếng rồi khoan thai xoay người, thể hiện đến tận cùng phong thái một bậc kiếm khách.
Hắn còn chưa kịp đến gần thi thể Độc Vô Thường thì nghe đánh bụp, cái xác bốc khói trắng nghi ngút, cây cối xung quanh nhanh chóng héo tàn.
Đến khi khói trắng tan đi, thi thể lão đã biến thành một vũng máu không sót lại gì.
“Dùng độc thật tàn nhẫn, biến cả mình thành độc nhân.” - May mà có kinh nghiệm từ trước nên Mạnh Kỳ không vội tới lục chiến lợi phẩm, tránh được một phen tai họa.
“Tiểu Mạnh huynh đệ, kiếm pháp của ngươi còn mạnh hơn ta tưởng tượng.” - Lục Trung Tề lảo đảo bò dậy.
Lục Quan cũng hơi gật đầu, buồn bã khom người đào hố chôn những người đã chết.
“Thế nào, kiếm pháp của ta được chứ?” - Mạnh Kỳ hỏi nhỏ Nguyễn Ngọc Thư, vì muốn khẳng định hình tượng bản thân nên kiếm pháp của hắn thể hiện rất phiêu dật, tiêu sái không chê vào đâu được, cái quái gì mà Lôi Đao Cuồng Tăng, Mãng Kim Cương, đúng là vớ vẩn, thiếu hiểu biết, đồn đoán lung tung!
Nguyễn Ngọc Thư vẫn lạnh lùng như thế:
“Được. Tiếng gào cũng rất to, rất uy mãnh.”
Gào to uy mãnh... Mạnh Kỳ tắt tiếng, quyết định không nên nói chuyện với nàng nữa.
Đắp mộ xong xuôi, Lục Quan rải xuống một ít nước xuống rồi nhanh chóng lấy lại vẻ kiên nghị:
“Chúng ta tiếp tục lên đường.”
Tiêu Hướng bị thương rất nặng nên đành bỏ cuộc về nhà dưỡng thương, đội ngũ lúc xuất phát vô cùng đông đảo tới hai mươi ba người nhưng rồi thì kẻ trốn người chết, đến hôm nay chỉ còn lại đúng năm người Lục Quan, Lục Trung Tề, Hổ đạo nhân, Mạnh Kỳ cùng Nguyễn Ngọc Thư.
Đây mới là cao thủ đầu tiên phải chạm trán, cửa ải khó khăn đầu tiên phải gặp khi lên Kinh!
Nhìn bốn người còn lại, trong lòng Lục Trung Tề dâng lên cảm giác bi tráng, con đường phía trước mịt mù làm sao, hắn không nhịn được phải nghĩ về hai người trẻ tuổi mặt vẫn lạnh tanh Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư.
Đổi đường đi là quyết định cần thiết nhưng không thể trông mong quá nhiều, dựa vào hai người này có thể thành chuyện ư? Có thể xông qua tầng tầng lớp lớp cao thủ chặn đường để đến kinh thành ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.