Quyển 4 - Chương 76: Dược tinh sợ hãi
Mực Thích Lặn Nước
20/01/2018
“Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân......” Linh Bảo
Thiên Tôn khẽ nói, “Hắn là nhân tài kiệt xuất đệ tử đời thứ ba Ngọc Hư
cung, nhục thân thành Thánh Giả, hèn gì lại có năng lực này.”
Từ khi chiếm được Bích Du cung, mấy lần ra vào thế giới Phong Thần, nên cũng biết chút đại khái về sự tích Dương Tiễn, sợ Mạnh Kỳ không biết Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân là ai, nên mới nói thế.
Nhưng mà Mạnh Kỳ đâu có cần ông giải thích. Sự tích và hình tượng huy hoàng của Dương nhị lang hắn đã sớm khắc vào trong đầu từ lâu, chính là hình tượng mà hắn muốn hướng tới khi lựa chọn Bát Cửu huyền công đó!
Thở một hơi dài, Mạnh Kỳ áp chế khiếp sợ, chăm chú nhìn quanh.
Dương Tiễn Dương nhị lang không có khả năng vô duyên vô cớ tới đây lập những tấm bia đá, một lời định ra giới hạn của cả thế giới này, rốt cuộc y muốn làm cái gì?
Đột nhiên, Mạnh Kỳ nhìn thấy đằng sau tấm bia đá mơ hồ lộ ra một vật, màu đen sẫm, góc cạnh vuông vức, nếu dùng cảm ứng thì không thể nào ‘nhìn’ thấy được!
Di? Mạnh Kỳ bước tới nhìn kĩ. Nó là một tấm lệnh bài bằng gỗ, to bằng bàn tay, nền màu đen, trên khắc chữ triện vàng óng ánh: “Ngọc Hư môn hạ”.
“Lệnh bài của đệ tử Ngọc Hư cung!”“Dược tinh” mở miệng.
Linh Bảo Thiên Tôn cẩn thận kiểm tra kĩ, không thấy có gì dị thường, mới ra hiệu bảo Mạnh Kỳ nhặt lên: “Vật này có liên quan tới Ngọc hư cung, lại kì lạ ở lại nơi này, có lẽ là có mấy phần liên quan tới ngươi, tạm thời cất đi, sau này hẳn sẽ có khi dùng tới.”
Mạnh Kỳ gật đầu, thò tay ra cầm lên. rận nhiều không sợ cắn, nợ nhiều không còn lo, nói không chừng còn có thể triệt tiêu lẫn nhau ha ha!
Linh Bảo Thiên Tôn bắt đầu kiểm tra xung quanh, trước hết là cánh cửa màu vàng.
Thật lâu sau, ông thở dài: “Nếu không phải có ngươi dẫn, lão đạo dù có cơ duyên xảo hợp phát hiện nơi này, thì cũng không thể thông qua phong ấn, có ý đồ gì cũng thành vô dụng, đây chính là chân lý của giới này.”
Mạnh Kỳ cười: “Ngũ đại tuần phủ còn muốn dùng mấy cái trò bàng môn tả đạo, định lợi dụng sơ hở để vào, hắc, dù có lợi dụng được sơ hở thật, thì trong này cũng chẳng có thứ mà họ muốn.”
Hắn phát hiện tấm lệnh bài “Ngọc Hư môn hạ” này ngoài khả năng ngăn cách tinh thần thì chẳng còn đặc thù gì khác, bèn thu vào nhẫn trữ vật.
“Họ đã lấy được tấm lệnh bài đầu tiên Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân để lại, mấy trò mưu lợi kia không hẳn là vô dụng......” Dược tinh góp ý kiến.
Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn mặc kệ nó, đều dồn lực chú ý vào tấm bia đá.
trong Cảm ứng, tấm bia đá vẫn hiện ra cực kì bình thường, giống như mây trên trời, như nước trong biển. Tầm thường mà đương nhiên.
Có lệnh bài ngăn cách tinh thần, Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn không hẹn cùng thò tay qua, chạm vào tấm bia đá.
Vừa chạm vào, Mạnh Kỳ liền cảm thấy như linh hồn xuất khiếu, như bản thân đang ở bên ngoài nhìn xuống bầu trời nơi này, nhìn trời trăng vận chuyển, nhìn bốn mùa thay đổi, nhìn dòng nước tuần hoàn, chúng như những sợi tơ, hài hòa cấu thành một chỉnh thể, trình bày những đạo lí của trời đất.
Giữa chúng như có như không sừng sững chín tấm bia đá, cùng chúng hòa vào thành một thể, rất hòa hợp, nhưng lại có vẻ cao hơn chúng nó, ở bên trên chúng nó!
“chín tấm bia đá này giống như đang trấn áp và hạn chế thế giới này ......” Đột nhiên, giọng nói của Linh Bảo Thiên Tôn truyền vào tai Mạnh Kỳ.
Trấn áp thế giới này ? Vì sao phải trấn áp thế giới này ?
Linh Bảo Thiên Tôn cũng khó hiểu như Mạnh Kỳ: “Nếu giải trừ phong ấn, thế giới này sẽ biến đổi thế nào?”
Ông vận chuyển huyền công, yên lặng cảm nhận, hơn nửa ngày mới thở dài: “Dù lão đạo xuất ra Nhất khí hóa Tam Thanh chi thuật, bày ra Tru Tiên kiếm trận, thì với cảnh giới hiện nay, cũng không thể lay động được những tấm bia này.”
Xem ra bây giờ chưa thể làm rõ được dụng ý của Dương nhị lang khi lập ra chín tấm bia đá ...... Mạnh Kỳ càng thêm nhìn rõ sự chênh lệch giữa pháp thân hiện thời với các đại năng thời thượng cổ.
“Có lẽ tìm ngũ đại tuần phủ lấy lệnh bài và tư liệu có thể nhìn ra một chút manh mối.” Mạnh Kỳ đề nghị, sau đó liếc qua dược tinh, chuyển sang truyền âm, , “Thiên Tôn, con tinh quái này nói chuyện có vẻ không tận không thật, rất là cổ quái.”
“Ngài nghĩ xem, vì sao Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân lại phải vất vả dời mấy cây linh dược từ trên Côn Luân sơn đến đây? phong ấn đối với chúng đâu có tác dụng gì, trừ tầng ngoài cùng, những tầng bên trong không hề có vật gì của thế giới này cả?”
Yêu bài là của Dương Tiễn để lại, nên không tính.
Linh Bảo Thiên Tôn khẽ gật đầu: “Lão đạo cũng nghĩ như thế. Cái cành cây tinh này có vẻ biết nhiều hơn những gì nó biểu hiện ra, hay là đưa nó về Tiên Tích, để nhờ Lục Đạo giám định.”
“Được.” Việc này không nên chậm trễ, Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn dẫn dược tinh ra ngoài.
Đến ngoài cốc, Linh Bảo Thiên Tôn lại xé rách hư không, dẫn Mạnh Kỳ và dược tinh trở về Bích Du thiên.
Vừa hạ xuống, thấy Linh Bảo Thiên Tôn và Mạnh Kỳ dẫn mình đi về phía trung ương, dược tinh dừng lại, lo sợ hỏi: “Hai vị lão gia, hai, hai người định đưa tiểu đi đâu?”
“Không có gì, đi kiểm tra một chút thôi.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm, may mà có mặt nạ che đi rồi, không thôi mất luôn hình tượng thiên tôn.
“Không ! đừng !”“Đại thanh căn” Dược tinh có vẻ tiêu nghĩ ra mình bị lăng trì đôn canh thảm trạng, liều mạng lui về phía sau.
“Sợ cái gì à?” Mạnh Kỳ như cười như không hỏi.
Với thực lực của dược tinh, làm sao chống lại được Linh Bảo Thiên Tôn, cứ thế bị xách đi, không hề có sức phản kháng.
“Không !” Nó kêu to, “Ta là người Côn Luân! ta là người canh cửa cho Ngọc Hư mà ! lão gia tha cho ta đi !”
Mạnh Kỳ hơi nhíu mày, sao mà sợ dữ vậy? thực đang giấu bí mật gì đó, sợ bị giám định thòi ra phải không?
Chờ một chút, làm sao nó biết giám định sẽ làm lòi ra? Chuyện kiểm tra không nhất định là chuyện xấu, cần gì phải kháng cự đến như vậy?
Linh Bảo Thiên Tôn cũng nghi ngờ y hệt, ông dừng lại, nhìn dược tinh đang vặn vẹo, cành lá phất búa xua, trầm giọng:
“Ngươi rốt cuộc là sợ cái gì?”
Dược tinh sợ hãi: “Ta, ta đừng đi qua chỗ đó, ta biết bí mật của nó, nó sẽ thừa cơ giết ta !”
“Ai? bí mật của ai?” Mạnh Kỳ hỏi ngay, nín cả thở.
Dược tinh chỉ vào trụ ngọc trung ương: “Nó, ta nhớ rất rõ khí tức của nó!”
Lục Đạo? Lục Đạo Luân Hồi chi chủ? ! Mạnh Kỳ sững người tê liệt. dược tinh từng gặp Lục Đạo Luân Hồi chi chủ? Nhớ khí tức của ông ta?
Linh Bảo Thiên Tôn cũng im lặng hồi lâu, một lúc sau dẫn Mạnh Kỳ và dược tinh trở về Bích Du cung, mở hết cấm chế lên.
“Ngươi nhìn thấy nó hồi nào?” Linh Bảo Thiên Tôn hỏi dược tinh.
Dược tinh sợ hãi: “Hồi đó tiểu vẫn còn chưa mở linh trí hoàn toàn, nhưng cảm ứng được nó đi vào trong khu phong ấn, nhưng tiểu không có đi theo được, nên không biết nó làm gì trong đó. Lúc đó nó rất là thần bí, giấu giấu giếm giếm, nếu bây giờ nó phát hiện tiểu biết nó, nó sẽ giết tiểu để bịt miệng!”
Lục Đạo từng đi nơi qua Dương Tiễn phong ấn? Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn càng thấy kỳ quái, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ siêu nhiên như vậy vào đó để làm gì?
“Nó vẫn chưa nói thật. Có vẻ vẫn còn giấu cái gì đó, hay là giao nó cho lão đạo, để lão đạo từ từ tìm hiểu?” Linh Bảo Thiên Tôn nói với Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ đương nhiên đồng ý. Dược tinh này lúc này cũng lấm la lấm lét, ai biết có giấu mưu mô gì trong lòng hay không, xách theo người mất công có ngày tự làm hại bản thân, mà nếu đổi cho Lục Đạo, thì lại tự làm mất đi manh mối. Linh Bảo Thiên Tôn chủ động nhận nó, cũng rất hợp với ý muốn của hắn!
“Lão đạo đợi đến lúc lại vào thế giới kia, sẽ đi lấy những dược tinh khác và lệnh bài, tư liệu. Chừng nào tìm ra manh mối, ta sẽ báo tin cho ngươi. Ngươi cứ đi tiềm tu, đừng phân tâm, việc này không biết lúc nào mới có thêm manh mối.” Linh Bảo Thiên Tôn nghĩ việc này nhất định sẽ rất mất thời gian, còn phải điều tra cẩn thận, trong thời gian ngắn không thể nào làm được.
Mạnh Kỳ cũng nghĩ như vậy. với cảnh giới của hắn hiện giờ, tốt nhất là không nên dính tới loại chuyện này. Dù sao bây giờ cũng đã có Thiên Tôn tiếp nhận , cho nên hắn gật đầu, đi ra cây cột trung ương, bỏ bảo kiếm của kiếm khách, mũ mặt trời của Trần Văn Đăng và cây quạt của Phương Bất Đồng vào:
“Thanh Ly kiếm, bảo binh [ hạ phẩm ]...... Trung phẩm chi liêu, nhưng chế tác qua loa, chỉ có thể đổi được một ngàn bốn trăm thiện công.”
“Nhật Thần chi quan, vật phẩm cấp bảo binh [ hạ phẩm ], Thần đạo chi vật, có thể tụ hương khói chi lực...... Chỉ có thể đổi một ngàn sáu trăm thiện công.”
“Tiêu dao phiến, bảo binh [ hạ phẩm ]...... Chỉ có thể đổi một ngàn một trăm thiện công.”
Một nhiệm vụ đơn giản, xem như Tiên Tích cấp phúc lợi cho Mạnh Kỳ, ngắn ngủi chỉ trong hơn mười ngày đã thu được bốn ngàn một trăm thiện công, cộng với còn thừa trước đó, tổng cộng có bốn ngàn ba trăm thiện công.
Lúc này, bảng trao đổi tài liệu của hắn cũng đã có thu hoạch, đã có được một số vật hắn cần.
Tính tính giá trị, Mạnh Kỳ không chút khách khí lấy đi ba món, sau đó bay tới cửa thông tới Giang Đông của Tiên Tích!
Từ khi chiếm được Bích Du cung, mấy lần ra vào thế giới Phong Thần, nên cũng biết chút đại khái về sự tích Dương Tiễn, sợ Mạnh Kỳ không biết Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân là ai, nên mới nói thế.
Nhưng mà Mạnh Kỳ đâu có cần ông giải thích. Sự tích và hình tượng huy hoàng của Dương nhị lang hắn đã sớm khắc vào trong đầu từ lâu, chính là hình tượng mà hắn muốn hướng tới khi lựa chọn Bát Cửu huyền công đó!
Thở một hơi dài, Mạnh Kỳ áp chế khiếp sợ, chăm chú nhìn quanh.
Dương Tiễn Dương nhị lang không có khả năng vô duyên vô cớ tới đây lập những tấm bia đá, một lời định ra giới hạn của cả thế giới này, rốt cuộc y muốn làm cái gì?
Đột nhiên, Mạnh Kỳ nhìn thấy đằng sau tấm bia đá mơ hồ lộ ra một vật, màu đen sẫm, góc cạnh vuông vức, nếu dùng cảm ứng thì không thể nào ‘nhìn’ thấy được!
Di? Mạnh Kỳ bước tới nhìn kĩ. Nó là một tấm lệnh bài bằng gỗ, to bằng bàn tay, nền màu đen, trên khắc chữ triện vàng óng ánh: “Ngọc Hư môn hạ”.
“Lệnh bài của đệ tử Ngọc Hư cung!”“Dược tinh” mở miệng.
Linh Bảo Thiên Tôn cẩn thận kiểm tra kĩ, không thấy có gì dị thường, mới ra hiệu bảo Mạnh Kỳ nhặt lên: “Vật này có liên quan tới Ngọc hư cung, lại kì lạ ở lại nơi này, có lẽ là có mấy phần liên quan tới ngươi, tạm thời cất đi, sau này hẳn sẽ có khi dùng tới.”
Mạnh Kỳ gật đầu, thò tay ra cầm lên. rận nhiều không sợ cắn, nợ nhiều không còn lo, nói không chừng còn có thể triệt tiêu lẫn nhau ha ha!
Linh Bảo Thiên Tôn bắt đầu kiểm tra xung quanh, trước hết là cánh cửa màu vàng.
Thật lâu sau, ông thở dài: “Nếu không phải có ngươi dẫn, lão đạo dù có cơ duyên xảo hợp phát hiện nơi này, thì cũng không thể thông qua phong ấn, có ý đồ gì cũng thành vô dụng, đây chính là chân lý của giới này.”
Mạnh Kỳ cười: “Ngũ đại tuần phủ còn muốn dùng mấy cái trò bàng môn tả đạo, định lợi dụng sơ hở để vào, hắc, dù có lợi dụng được sơ hở thật, thì trong này cũng chẳng có thứ mà họ muốn.”
Hắn phát hiện tấm lệnh bài “Ngọc Hư môn hạ” này ngoài khả năng ngăn cách tinh thần thì chẳng còn đặc thù gì khác, bèn thu vào nhẫn trữ vật.
“Họ đã lấy được tấm lệnh bài đầu tiên Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân để lại, mấy trò mưu lợi kia không hẳn là vô dụng......” Dược tinh góp ý kiến.
Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn mặc kệ nó, đều dồn lực chú ý vào tấm bia đá.
trong Cảm ứng, tấm bia đá vẫn hiện ra cực kì bình thường, giống như mây trên trời, như nước trong biển. Tầm thường mà đương nhiên.
Có lệnh bài ngăn cách tinh thần, Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn không hẹn cùng thò tay qua, chạm vào tấm bia đá.
Vừa chạm vào, Mạnh Kỳ liền cảm thấy như linh hồn xuất khiếu, như bản thân đang ở bên ngoài nhìn xuống bầu trời nơi này, nhìn trời trăng vận chuyển, nhìn bốn mùa thay đổi, nhìn dòng nước tuần hoàn, chúng như những sợi tơ, hài hòa cấu thành một chỉnh thể, trình bày những đạo lí của trời đất.
Giữa chúng như có như không sừng sững chín tấm bia đá, cùng chúng hòa vào thành một thể, rất hòa hợp, nhưng lại có vẻ cao hơn chúng nó, ở bên trên chúng nó!
“chín tấm bia đá này giống như đang trấn áp và hạn chế thế giới này ......” Đột nhiên, giọng nói của Linh Bảo Thiên Tôn truyền vào tai Mạnh Kỳ.
Trấn áp thế giới này ? Vì sao phải trấn áp thế giới này ?
Linh Bảo Thiên Tôn cũng khó hiểu như Mạnh Kỳ: “Nếu giải trừ phong ấn, thế giới này sẽ biến đổi thế nào?”
Ông vận chuyển huyền công, yên lặng cảm nhận, hơn nửa ngày mới thở dài: “Dù lão đạo xuất ra Nhất khí hóa Tam Thanh chi thuật, bày ra Tru Tiên kiếm trận, thì với cảnh giới hiện nay, cũng không thể lay động được những tấm bia này.”
Xem ra bây giờ chưa thể làm rõ được dụng ý của Dương nhị lang khi lập ra chín tấm bia đá ...... Mạnh Kỳ càng thêm nhìn rõ sự chênh lệch giữa pháp thân hiện thời với các đại năng thời thượng cổ.
“Có lẽ tìm ngũ đại tuần phủ lấy lệnh bài và tư liệu có thể nhìn ra một chút manh mối.” Mạnh Kỳ đề nghị, sau đó liếc qua dược tinh, chuyển sang truyền âm, , “Thiên Tôn, con tinh quái này nói chuyện có vẻ không tận không thật, rất là cổ quái.”
“Ngài nghĩ xem, vì sao Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân lại phải vất vả dời mấy cây linh dược từ trên Côn Luân sơn đến đây? phong ấn đối với chúng đâu có tác dụng gì, trừ tầng ngoài cùng, những tầng bên trong không hề có vật gì của thế giới này cả?”
Yêu bài là của Dương Tiễn để lại, nên không tính.
Linh Bảo Thiên Tôn khẽ gật đầu: “Lão đạo cũng nghĩ như thế. Cái cành cây tinh này có vẻ biết nhiều hơn những gì nó biểu hiện ra, hay là đưa nó về Tiên Tích, để nhờ Lục Đạo giám định.”
“Được.” Việc này không nên chậm trễ, Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn dẫn dược tinh ra ngoài.
Đến ngoài cốc, Linh Bảo Thiên Tôn lại xé rách hư không, dẫn Mạnh Kỳ và dược tinh trở về Bích Du thiên.
Vừa hạ xuống, thấy Linh Bảo Thiên Tôn và Mạnh Kỳ dẫn mình đi về phía trung ương, dược tinh dừng lại, lo sợ hỏi: “Hai vị lão gia, hai, hai người định đưa tiểu đi đâu?”
“Không có gì, đi kiểm tra một chút thôi.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm, may mà có mặt nạ che đi rồi, không thôi mất luôn hình tượng thiên tôn.
“Không ! đừng !”“Đại thanh căn” Dược tinh có vẻ tiêu nghĩ ra mình bị lăng trì đôn canh thảm trạng, liều mạng lui về phía sau.
“Sợ cái gì à?” Mạnh Kỳ như cười như không hỏi.
Với thực lực của dược tinh, làm sao chống lại được Linh Bảo Thiên Tôn, cứ thế bị xách đi, không hề có sức phản kháng.
“Không !” Nó kêu to, “Ta là người Côn Luân! ta là người canh cửa cho Ngọc Hư mà ! lão gia tha cho ta đi !”
Mạnh Kỳ hơi nhíu mày, sao mà sợ dữ vậy? thực đang giấu bí mật gì đó, sợ bị giám định thòi ra phải không?
Chờ một chút, làm sao nó biết giám định sẽ làm lòi ra? Chuyện kiểm tra không nhất định là chuyện xấu, cần gì phải kháng cự đến như vậy?
Linh Bảo Thiên Tôn cũng nghi ngờ y hệt, ông dừng lại, nhìn dược tinh đang vặn vẹo, cành lá phất búa xua, trầm giọng:
“Ngươi rốt cuộc là sợ cái gì?”
Dược tinh sợ hãi: “Ta, ta đừng đi qua chỗ đó, ta biết bí mật của nó, nó sẽ thừa cơ giết ta !”
“Ai? bí mật của ai?” Mạnh Kỳ hỏi ngay, nín cả thở.
Dược tinh chỉ vào trụ ngọc trung ương: “Nó, ta nhớ rất rõ khí tức của nó!”
Lục Đạo? Lục Đạo Luân Hồi chi chủ? ! Mạnh Kỳ sững người tê liệt. dược tinh từng gặp Lục Đạo Luân Hồi chi chủ? Nhớ khí tức của ông ta?
Linh Bảo Thiên Tôn cũng im lặng hồi lâu, một lúc sau dẫn Mạnh Kỳ và dược tinh trở về Bích Du cung, mở hết cấm chế lên.
“Ngươi nhìn thấy nó hồi nào?” Linh Bảo Thiên Tôn hỏi dược tinh.
Dược tinh sợ hãi: “Hồi đó tiểu vẫn còn chưa mở linh trí hoàn toàn, nhưng cảm ứng được nó đi vào trong khu phong ấn, nhưng tiểu không có đi theo được, nên không biết nó làm gì trong đó. Lúc đó nó rất là thần bí, giấu giấu giếm giếm, nếu bây giờ nó phát hiện tiểu biết nó, nó sẽ giết tiểu để bịt miệng!”
Lục Đạo từng đi nơi qua Dương Tiễn phong ấn? Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn càng thấy kỳ quái, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ siêu nhiên như vậy vào đó để làm gì?
“Nó vẫn chưa nói thật. Có vẻ vẫn còn giấu cái gì đó, hay là giao nó cho lão đạo, để lão đạo từ từ tìm hiểu?” Linh Bảo Thiên Tôn nói với Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ đương nhiên đồng ý. Dược tinh này lúc này cũng lấm la lấm lét, ai biết có giấu mưu mô gì trong lòng hay không, xách theo người mất công có ngày tự làm hại bản thân, mà nếu đổi cho Lục Đạo, thì lại tự làm mất đi manh mối. Linh Bảo Thiên Tôn chủ động nhận nó, cũng rất hợp với ý muốn của hắn!
“Lão đạo đợi đến lúc lại vào thế giới kia, sẽ đi lấy những dược tinh khác và lệnh bài, tư liệu. Chừng nào tìm ra manh mối, ta sẽ báo tin cho ngươi. Ngươi cứ đi tiềm tu, đừng phân tâm, việc này không biết lúc nào mới có thêm manh mối.” Linh Bảo Thiên Tôn nghĩ việc này nhất định sẽ rất mất thời gian, còn phải điều tra cẩn thận, trong thời gian ngắn không thể nào làm được.
Mạnh Kỳ cũng nghĩ như vậy. với cảnh giới của hắn hiện giờ, tốt nhất là không nên dính tới loại chuyện này. Dù sao bây giờ cũng đã có Thiên Tôn tiếp nhận , cho nên hắn gật đầu, đi ra cây cột trung ương, bỏ bảo kiếm của kiếm khách, mũ mặt trời của Trần Văn Đăng và cây quạt của Phương Bất Đồng vào:
“Thanh Ly kiếm, bảo binh [ hạ phẩm ]...... Trung phẩm chi liêu, nhưng chế tác qua loa, chỉ có thể đổi được một ngàn bốn trăm thiện công.”
“Nhật Thần chi quan, vật phẩm cấp bảo binh [ hạ phẩm ], Thần đạo chi vật, có thể tụ hương khói chi lực...... Chỉ có thể đổi một ngàn sáu trăm thiện công.”
“Tiêu dao phiến, bảo binh [ hạ phẩm ]...... Chỉ có thể đổi một ngàn một trăm thiện công.”
Một nhiệm vụ đơn giản, xem như Tiên Tích cấp phúc lợi cho Mạnh Kỳ, ngắn ngủi chỉ trong hơn mười ngày đã thu được bốn ngàn một trăm thiện công, cộng với còn thừa trước đó, tổng cộng có bốn ngàn ba trăm thiện công.
Lúc này, bảng trao đổi tài liệu của hắn cũng đã có thu hoạch, đã có được một số vật hắn cần.
Tính tính giá trị, Mạnh Kỳ không chút khách khí lấy đi ba món, sau đó bay tới cửa thông tới Giang Đông của Tiên Tích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.