Quyển 4 - Chương 84: Giải phong ấn xương tay
Mực Thích Lặn Nước
26/01/2018
“‘Xương tay Hoàng Tuyền’, vật phẩm cấp thần binh, là xương tay của Cửu U thiên sinh Tà Thần ‘Hoàng Tuyền’, nhưng vì lý do nào đó, đã mất hết sức mạnh vốn có, không thể triển lộ thần dị, hiện thời giá trị không rõ.”
“Nếu muốn tìm ra nguyên nhân, phải trả tám ngàn thiện công.”
Mạnh Kỳ thầm mắng ‘đồ gian thương’, lôi tám ngàn thiện công ra tả.
Điểm thiện công của hắn hạ xuống còn một vạn hai ngàn bảy trăm, Lục Đạo Luân Hồi nói:
“Cuối thời Thượng Cổ, Cửu U Tà Thần ‘Hoàng Tuyền’ cảm nhận được tuổi thọ sắp hết, lại vì hạn chế của bản thân, không thể đột phá thêm được nữa, quyết định bỏ đi thần thể, để một luồng nguyên thần tiến vào luân hồi, cầu siêu thoát sang kiếp sau.”
Hoàng Tuyền tiến vào luân hồi? Mạnh Kỳ nghiêm mặt.
“Từ trước khi vào luân hồi, ‘Hoàng Tuyền’ đã giấu thần thể vào một nơi phong ấn, để sau này cơ thể luân hồi sẽ tới đó lấy. Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y đã để lại một phong ấn kì quái trong cái xương tay này, khiến khí tức ẩn vào, sức mạnh không còn, cho dù người thường cũng có thể tiếp xúc được, nhưng chỉ có bản thân y mới có thể giải trừ và đánh thức nó.”
“Sau khi được đánh thức, xương tay này sẽ có khả năng khống chế nhất định với những bộ phận khác của thần thể Hoàng Tuyền.”
“Vạn cổ trôi qua, cơ thể luân hồi của Hoàng Tuyền vẫn chưa hề xuất hiện, thần khu đã bị người khác đoạt được, nhưng không nhận ra diệu dụng của cái xương tay này.”
“Trải qua thời gian quá dài, phong ấn của xương tay này đã bị cực kì suy yếu. Bỏ thêm hai ngàn thiện công sẽ phá được phong ấn của nó, đánh thức lại khí tức của Hoàng Tuyền.”
Mạnh Kỳ nghe mà sởn tóc gáy, thì ra “Hoàng Tuyền” bỏ đi thần thể, tự để mình tiến vào luân hồi, đợi kiếp sau quay lại lấy, nhưng không ngờ sau đó lại biến mất tăm, chưa hề xuất hiện lại!
Y rốt cuộc đã đi đâu?
Y có luân hồi thành công hay không?
Đột nhiên, Mạnh Kỳ nhớ tới “Bá Vương Tuyệt Đao”!
Bá Vương ngẫu nhiên có được thi thể Lôi Thần và Viễn Cổ Lôi Trì, lấy chúng luyện ra một thanh thần binh tuyệt thế, xưng bá trung cổ, hiển hách một đời.
Sao nghe thấy có gì đó giông giống với miêu tả vừa rồi của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ quá!
Chẳng lẽ thân thể Lôi Thần và Viễn Cổ Lôi Trì cũng là Lôi Thần cố ý để lại, chuẩn bị sẵn cho cơ thể luân hồi của mình?
Vậy cơ thể luân hồi của y có phải là Bá Vương không?
Rất có khả năng nha, chỉ là tên kia kiêu ngạo, chắc chắn dù có đúng cũng sẽ không thừa nhận chuyện ấy.
Mạnh Kỳ hít sâu, bỏ điểm thiện công để giải phong ấn.
Màu trắng ẩn trong chiếc xương tay tối đen sáng bừng rực rỡ, tỏa hào quang mênh mông, lúc đen lúc trắng.
Một luồng khí tức tang thương, tĩnh mịch dẫn sức sống từ từ xuất hiện, trong tâm linh Mạnh Kỳ xuất hiện một đoạn sông màu đỏ vàng, không biết xuất hiện từ đâu, cũng chẳng biết chảy đi đâu, đầy trầm luân, tử vong, lạc lõng và đọa lạc chi ý, chỉ mới cảm ứng thấy nó, sức sống của cơ thể liền bị mất dần đi, đầu óc trở nên mơ hồ.
Mạnh Kỳ vội lắc mạnh đầu, thoát khỏi cảm giác này, nhìn qua cái xương, thấy nó vẫn bình thường như trước, nhưng lại mang tới cảm giác hoàn toàn khác hẳn, cường đại mà đáng sợ!
“Xương tay ‘Hoàng Tuyền’, vật phẩm cấp thần binh, là xương tay của Cửu U thiên sinh Tà Thần ‘Hoàng Tuyền’, hiện đã cởi bỏ phong ấn, không còn bị ‘Hoàng Tuyền’ triệu hoán và khống chế, nhưng vẫn có khả năng sinh ra cảm ứng vi diệu với cơ thể chuyển thế của ‘Hoàng Tuyền’.”
“Có khả năng khống chế và ảnh hưởng nhất định tới phần cơ thể còn lại của ‘Hoàng Tuyền’ và quỷ linh oan hồn; có thể dùng để luyện chế thần binh.”
“Có thể dùng sử dụng như binh khí. Một khi tiếp xúc, sẽ cướp đi sức sống của kẻ địch, đánh tan trí nhớ, từ Ngoại Cảnh thất trọng thiên trở xuống nếu không có bảo vật và công pháp đặc thù, sẽ mất mạng ngay tức khắc, từ Ngoại Cảnh thất trọng thiên trở lên cũng sẽ bị trọng thương.”
Nhưng nếu thực lực từ Ngoại Cảnh tứ trọng thiên trở xuống thì không thể kích phát hiệu dụng này, Ngoại Cảnh thất trọng thiên trở xuống ba ngày mới được dùng một lần. Nếu không luyện chế, dùng quá năm lần sẽ làm sức mạnh của xương bị giảm hẳn. Giá trị hai vạn một ngàn thiện công, có thể đổi một vạn tám ngàn thiện công.”
“Cũng không tệ lắm... Nhưng xem ra phải luyện chế thành thần binh mới khiến sức mạnh của nó không bị hao hụt.” Mạnh Kỳ gật gù. Hiện thời hắn có xương tay Hoàng Tuyền và Định Hải châu, có thể xem xét luyện chế một thanh thần binh, nhưng luyện chế cái gì, cần tài liệu phụ nào thì hắn hoàn toàn chưa biết.
Với lại, Phong Thần sắp xảy ra, còn chưa biết có phải dùng tới Định Hải châu và xương tay Hoàng Tuyền hay không!
“Đợi sau Phong Thần rồi sẽ tính tiếp.” Mạnh Kỳ nghĩ.
............
Bảy sau này, Mạnh Kỳ mang mặt nạ “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, lại vào Tiên Tích, tham gia đại hội thành viên chính thức.
Mục đích của đại hội là để cho các thành viên giao lưu, quen biết với nhau.
Vừa đến trước Bích Du cung, Mạnh Kỳ đã nhìn thấy “Bích Hà nguyên quân” Cù Cửu nương đang chờ hắn.
“Ngươi kiếm được bẫm quá nhỉ!” Cù Cửu nương âm u, vẻ rất không vui vì cô chẳng được hưởng một phần nào trong ấy.
Nếu ngươi biết chuyện Đông Cực Trường Sinh đan, chắc sẽ nhào vào cướp ngay chứ gì!? Mạnh Kỳ thầm khen “Thái Ất chân nhân” Ngôn Vô Ngã thực là biết giữ bí mật, không để cho ai hay.
Hắn đáp: “chỉ là làm người môi giới thôi, kẻ thu lợi là người khác mà.”
“Thiên Tôn bảo ngươi tới tĩnh thất chờ ông ấy, để ông ấy dẫn ngươi đi giới thiệu cho những thành viên khác.” Cù Cửu nương nói, xoay người dẫn Mạnh Kỳ đi vào.
Thành viên có hai chữ Thiên Tôn trong danh hiệu của Tiên Tích khá nhiều, nhưng chỉ có một mình Linh Bảo được xưng hô là “Thiên Tôn”.
Đi một lúc, Cù Cửu nương không nhịn được, nói nhỏ: “có mối làm ăn nào tương tự không, giới thiệu cho ta với? Lão nương, ách, ta đã làm việc tình báo nhiều năm, chắc chắn đủ sức giúp cho ngươi.”
Mạnh Kỳ cười gượng: “tạm thời không có, hi vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Đồ keo kiệt, bủn xỉn...” Cù Cửu nương nghe ra được hắn chỉ trả lời cho có lệ, lẩm bẩm.
Đi mấy bước, Mạnh Kỳ khựng mắt. Hắn nhìn thấy ở bên ao sen có một người, đầu đội vân quan, chân đi giày cỏ, eo buộc dải tua rua, khí chất thanh dật, đeo mặt nạ “Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân”.
Y đang nhìn sen xanh mọc trong hồ, nhìn rất chăm chú, nhìn tới xuất thần.
Cù Cửu nương bí mật truyền âm: “Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân vừa hoàn thành nhiệm vụ tử vong lần thứ ba, chắc sẽ đạt Tông Sư, nhưng đã bị mất đi hai đồng bạn. Một người trong đó là một thành viên của chúng ta, ‘Bích Tiêu tiên tử’, nên y không vui.”
Ra vậy... Mạnh Kỳ gật đầu, đang muốn đi qua, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân lại quay đầu sang, hai người nhìn nhau.
“Biết danh đã lâu, nhưng đến hôm nay mới chính thức gặp. Thế sự quả thực vô thường.” Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân cười khổ.
Mạnh Kỳ chắp tay: “mỗ cũng vậy.”
Thanh Nguyên gỡ mặt nạ ra, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú dự, tự giới thiệu: “Tào gia Tào Hiến Chi.”
Tào Hiến Chi? Mạnh Kỳ có biết cái tên này. Là chi thứ của chi thứ Bồi kinh Tào thị, lúc đầu điều kiện sống chẳng hơn tán tu là mấy, nhưng sau này bộc lộ tài năng, nổi danh lừng lẫy trên Nhân bảng, nên được Tào thị coi trọng, sau này vọt lên ba hạng đầu, thường được đem ra so sánh với “Vô Vọng Địa Tiên” Tào Nga, nên Mạnh Kỳ biết.
Nhưng nghe nói sau khi tấn chức Ngoại Cảnh lại trở nên tầm thường, mười một năm mới vượt qua nấc thang trời thứ nhất, mọi người đều cho rằng y là điển hình của những người đã hết tiềm lực, nhưng thực ra là vì thiếu tài nguyên tu luyện Bát Cửu “Bất Diệt đạo thể” nên mới bị mất nhiều thời gian.
“Tô Mạnh.” Mạnh Kỳ biết là y đã biết, nhưng vẫn đáp lại theo lễ.
Thanh Nguyên cười: “Đấu Mẫu nói ngươi đã đạt đệ tam trọng thiên, nhưng lúc ấy ta không tin lắm, bây giờ gặp mặt mới biết lời ấy không sai, người so với người thật là tức chết a.”
Nói là nói như vậy, nhưng giọng y chẳng có chút ghen tị hay hâm mộ gì, khí độ rất vững vàng, rất có tu dưỡng.
“Chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi.” Đối với những người không phải là kẻ địch, Mạnh Kỳ luôn rất khách khí và khiêm tốn.
Thanh Nguyên không hề để ý, quay đầu nhìn về phía trong cung, loáng thoáng có bóng người ra vào.
Mạnh Kỳ nhìn thấy Thái Ất chân nhân và Nam Hoa Thiên Tôn.
Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân cảm thán: “người ở trong đó bây giờ so với hồi ta tham gia họp mặt lần đầu tiên đã thay đổi rất nhiều.”
Ấy là do thời gian và sự nguy hiểm của luân hồi.
Y nhìn Mạnh Kỳ, hít sâu một hơi: “nên, trừ những đội hữu và đồng bạn ngay từ thời ban đầu, ta không dám quá để ý tới ai, nói là lãnh khốc cũng tốt, nói là tuyệt tình cũng được, nhưng đây là điều bắt buộc, vì chẳng biết họ sẽ mất mạng lúc nào.”
“Nhưng những người bạn thuở đầu tiên đó… Bây giờ cũng đã chết cả rồi...”
Mạnh Kỳ nhớ tới mấy người Trương Viễn Sơn, Phù Chân Chân, cúi đầu thổn thức theo.
Cù Cửu nương giọng cảm khái:
“Tạ tửu quỷ là ‘Thuần Dương tử’, Nhậm Bình Sinh là ‘Bão Phác tử’, ‘Vân Trung tử’ là Tiết Duệ, và rất nhiều người nữa từng là đồng bạn của ta, nhưng bây giờ chỉ còn lại có ba người họ thôi, nói không chừng một ngày nào đó ba người họ cũng không còn...”
Mạnh Kỳ yên lặng nghe, không nói gì, hai người đến tĩnh thất, Cù Cửu nương rời đi, hắn ngồi xuống chờ Thiên Tôn.
“Đi thôi.” Không biết Linh Bảo Thiên Tôn bước vào tĩnh thất vào lúc nào.
Mạnh Kỳ đứng dậy, hai người đi ra đại điện.
“Thành viên chính thức có hai mươi bảy người, mới vừa chết hai người, ba người đang kẹt không đến đây được, nên số người tới đây là hai mươi hai người...” Linh Bảo Thiên Tôn vừa đi vừa giới thiệu cho Mạnh Kỳ.
Mọi người trong đại điện cảm nhận được Linh Bảo Thiên Tôn tới thì quay ra nhìn, thấy “Linh Bảo Thiên Tôn” đi trước, “Nguyên Thủy Thiên Tôn” phía sau đang đi tới.
Trong lòng mọi người đều nổi lên một cảm giác là lạ, kì kì.
............
Tháng hai đầu xuân, Mạnh Kỳ vừa luyện thành chủng biến hóa thứ bảy, thì không gian xung quanh thay đổi, xuất hiện ở quảng trường luân hồi.
Nhiệm vụ Phong Thần bắt đầu!
Sau Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng đồng thời xuất hiện.
Hắn còn chưa kịp chào hỏi, bên tai đã vang lên tiếng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:
“Ba người chưa đạt Ngoại Cảnh đã đạt yêu cầu tối thiểu để được tham gia nhiệm vụ, không cần làm kiểm tra thêm.”
“Phong Thần sau năm trăm năm, Thánh Nhân không ra, bách gia suy yếu, các nước chiến tranh không ngớt, thiên hạ náo động không thấy tương lai!”
“Nhiệm vụ chính: chọn một nhà trong chư tử bách gia, đi truyền đạo các nước, nếu có một nước đồng ý đi theo, coi như nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng hai ngàn năm trăm thiện công, nếu như không có, thì sẽ phải ở lại thế giới Phong Thần, muốn rời đi, phải bị trừ hai ngàn năm trăm thiện công.”
“Ba tháng sau nhiệm vụ bắt đầu, tu vi khi kết thúc, trở về thế giới thực sẽ không thay đổi.”
“Bắt đầu tiến hành chọn ngẫu nhiên một nhà trong bách gia.”
Mọi người vội tiến lên nhìn.
Giữa không trung ánh sáng co duỗi không ngừng, những nét chữ bắt đầu hiện lên:
“Mặc gia!”
“Nếu muốn tìm ra nguyên nhân, phải trả tám ngàn thiện công.”
Mạnh Kỳ thầm mắng ‘đồ gian thương’, lôi tám ngàn thiện công ra tả.
Điểm thiện công của hắn hạ xuống còn một vạn hai ngàn bảy trăm, Lục Đạo Luân Hồi nói:
“Cuối thời Thượng Cổ, Cửu U Tà Thần ‘Hoàng Tuyền’ cảm nhận được tuổi thọ sắp hết, lại vì hạn chế của bản thân, không thể đột phá thêm được nữa, quyết định bỏ đi thần thể, để một luồng nguyên thần tiến vào luân hồi, cầu siêu thoát sang kiếp sau.”
Hoàng Tuyền tiến vào luân hồi? Mạnh Kỳ nghiêm mặt.
“Từ trước khi vào luân hồi, ‘Hoàng Tuyền’ đã giấu thần thể vào một nơi phong ấn, để sau này cơ thể luân hồi sẽ tới đó lấy. Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y đã để lại một phong ấn kì quái trong cái xương tay này, khiến khí tức ẩn vào, sức mạnh không còn, cho dù người thường cũng có thể tiếp xúc được, nhưng chỉ có bản thân y mới có thể giải trừ và đánh thức nó.”
“Sau khi được đánh thức, xương tay này sẽ có khả năng khống chế nhất định với những bộ phận khác của thần thể Hoàng Tuyền.”
“Vạn cổ trôi qua, cơ thể luân hồi của Hoàng Tuyền vẫn chưa hề xuất hiện, thần khu đã bị người khác đoạt được, nhưng không nhận ra diệu dụng của cái xương tay này.”
“Trải qua thời gian quá dài, phong ấn của xương tay này đã bị cực kì suy yếu. Bỏ thêm hai ngàn thiện công sẽ phá được phong ấn của nó, đánh thức lại khí tức của Hoàng Tuyền.”
Mạnh Kỳ nghe mà sởn tóc gáy, thì ra “Hoàng Tuyền” bỏ đi thần thể, tự để mình tiến vào luân hồi, đợi kiếp sau quay lại lấy, nhưng không ngờ sau đó lại biến mất tăm, chưa hề xuất hiện lại!
Y rốt cuộc đã đi đâu?
Y có luân hồi thành công hay không?
Đột nhiên, Mạnh Kỳ nhớ tới “Bá Vương Tuyệt Đao”!
Bá Vương ngẫu nhiên có được thi thể Lôi Thần và Viễn Cổ Lôi Trì, lấy chúng luyện ra một thanh thần binh tuyệt thế, xưng bá trung cổ, hiển hách một đời.
Sao nghe thấy có gì đó giông giống với miêu tả vừa rồi của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ quá!
Chẳng lẽ thân thể Lôi Thần và Viễn Cổ Lôi Trì cũng là Lôi Thần cố ý để lại, chuẩn bị sẵn cho cơ thể luân hồi của mình?
Vậy cơ thể luân hồi của y có phải là Bá Vương không?
Rất có khả năng nha, chỉ là tên kia kiêu ngạo, chắc chắn dù có đúng cũng sẽ không thừa nhận chuyện ấy.
Mạnh Kỳ hít sâu, bỏ điểm thiện công để giải phong ấn.
Màu trắng ẩn trong chiếc xương tay tối đen sáng bừng rực rỡ, tỏa hào quang mênh mông, lúc đen lúc trắng.
Một luồng khí tức tang thương, tĩnh mịch dẫn sức sống từ từ xuất hiện, trong tâm linh Mạnh Kỳ xuất hiện một đoạn sông màu đỏ vàng, không biết xuất hiện từ đâu, cũng chẳng biết chảy đi đâu, đầy trầm luân, tử vong, lạc lõng và đọa lạc chi ý, chỉ mới cảm ứng thấy nó, sức sống của cơ thể liền bị mất dần đi, đầu óc trở nên mơ hồ.
Mạnh Kỳ vội lắc mạnh đầu, thoát khỏi cảm giác này, nhìn qua cái xương, thấy nó vẫn bình thường như trước, nhưng lại mang tới cảm giác hoàn toàn khác hẳn, cường đại mà đáng sợ!
“Xương tay ‘Hoàng Tuyền’, vật phẩm cấp thần binh, là xương tay của Cửu U thiên sinh Tà Thần ‘Hoàng Tuyền’, hiện đã cởi bỏ phong ấn, không còn bị ‘Hoàng Tuyền’ triệu hoán và khống chế, nhưng vẫn có khả năng sinh ra cảm ứng vi diệu với cơ thể chuyển thế của ‘Hoàng Tuyền’.”
“Có khả năng khống chế và ảnh hưởng nhất định tới phần cơ thể còn lại của ‘Hoàng Tuyền’ và quỷ linh oan hồn; có thể dùng để luyện chế thần binh.”
“Có thể dùng sử dụng như binh khí. Một khi tiếp xúc, sẽ cướp đi sức sống của kẻ địch, đánh tan trí nhớ, từ Ngoại Cảnh thất trọng thiên trở xuống nếu không có bảo vật và công pháp đặc thù, sẽ mất mạng ngay tức khắc, từ Ngoại Cảnh thất trọng thiên trở lên cũng sẽ bị trọng thương.”
Nhưng nếu thực lực từ Ngoại Cảnh tứ trọng thiên trở xuống thì không thể kích phát hiệu dụng này, Ngoại Cảnh thất trọng thiên trở xuống ba ngày mới được dùng một lần. Nếu không luyện chế, dùng quá năm lần sẽ làm sức mạnh của xương bị giảm hẳn. Giá trị hai vạn một ngàn thiện công, có thể đổi một vạn tám ngàn thiện công.”
“Cũng không tệ lắm... Nhưng xem ra phải luyện chế thành thần binh mới khiến sức mạnh của nó không bị hao hụt.” Mạnh Kỳ gật gù. Hiện thời hắn có xương tay Hoàng Tuyền và Định Hải châu, có thể xem xét luyện chế một thanh thần binh, nhưng luyện chế cái gì, cần tài liệu phụ nào thì hắn hoàn toàn chưa biết.
Với lại, Phong Thần sắp xảy ra, còn chưa biết có phải dùng tới Định Hải châu và xương tay Hoàng Tuyền hay không!
“Đợi sau Phong Thần rồi sẽ tính tiếp.” Mạnh Kỳ nghĩ.
............
Bảy sau này, Mạnh Kỳ mang mặt nạ “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, lại vào Tiên Tích, tham gia đại hội thành viên chính thức.
Mục đích của đại hội là để cho các thành viên giao lưu, quen biết với nhau.
Vừa đến trước Bích Du cung, Mạnh Kỳ đã nhìn thấy “Bích Hà nguyên quân” Cù Cửu nương đang chờ hắn.
“Ngươi kiếm được bẫm quá nhỉ!” Cù Cửu nương âm u, vẻ rất không vui vì cô chẳng được hưởng một phần nào trong ấy.
Nếu ngươi biết chuyện Đông Cực Trường Sinh đan, chắc sẽ nhào vào cướp ngay chứ gì!? Mạnh Kỳ thầm khen “Thái Ất chân nhân” Ngôn Vô Ngã thực là biết giữ bí mật, không để cho ai hay.
Hắn đáp: “chỉ là làm người môi giới thôi, kẻ thu lợi là người khác mà.”
“Thiên Tôn bảo ngươi tới tĩnh thất chờ ông ấy, để ông ấy dẫn ngươi đi giới thiệu cho những thành viên khác.” Cù Cửu nương nói, xoay người dẫn Mạnh Kỳ đi vào.
Thành viên có hai chữ Thiên Tôn trong danh hiệu của Tiên Tích khá nhiều, nhưng chỉ có một mình Linh Bảo được xưng hô là “Thiên Tôn”.
Đi một lúc, Cù Cửu nương không nhịn được, nói nhỏ: “có mối làm ăn nào tương tự không, giới thiệu cho ta với? Lão nương, ách, ta đã làm việc tình báo nhiều năm, chắc chắn đủ sức giúp cho ngươi.”
Mạnh Kỳ cười gượng: “tạm thời không có, hi vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Đồ keo kiệt, bủn xỉn...” Cù Cửu nương nghe ra được hắn chỉ trả lời cho có lệ, lẩm bẩm.
Đi mấy bước, Mạnh Kỳ khựng mắt. Hắn nhìn thấy ở bên ao sen có một người, đầu đội vân quan, chân đi giày cỏ, eo buộc dải tua rua, khí chất thanh dật, đeo mặt nạ “Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân”.
Y đang nhìn sen xanh mọc trong hồ, nhìn rất chăm chú, nhìn tới xuất thần.
Cù Cửu nương bí mật truyền âm: “Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân vừa hoàn thành nhiệm vụ tử vong lần thứ ba, chắc sẽ đạt Tông Sư, nhưng đã bị mất đi hai đồng bạn. Một người trong đó là một thành viên của chúng ta, ‘Bích Tiêu tiên tử’, nên y không vui.”
Ra vậy... Mạnh Kỳ gật đầu, đang muốn đi qua, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân lại quay đầu sang, hai người nhìn nhau.
“Biết danh đã lâu, nhưng đến hôm nay mới chính thức gặp. Thế sự quả thực vô thường.” Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân cười khổ.
Mạnh Kỳ chắp tay: “mỗ cũng vậy.”
Thanh Nguyên gỡ mặt nạ ra, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú dự, tự giới thiệu: “Tào gia Tào Hiến Chi.”
Tào Hiến Chi? Mạnh Kỳ có biết cái tên này. Là chi thứ của chi thứ Bồi kinh Tào thị, lúc đầu điều kiện sống chẳng hơn tán tu là mấy, nhưng sau này bộc lộ tài năng, nổi danh lừng lẫy trên Nhân bảng, nên được Tào thị coi trọng, sau này vọt lên ba hạng đầu, thường được đem ra so sánh với “Vô Vọng Địa Tiên” Tào Nga, nên Mạnh Kỳ biết.
Nhưng nghe nói sau khi tấn chức Ngoại Cảnh lại trở nên tầm thường, mười một năm mới vượt qua nấc thang trời thứ nhất, mọi người đều cho rằng y là điển hình của những người đã hết tiềm lực, nhưng thực ra là vì thiếu tài nguyên tu luyện Bát Cửu “Bất Diệt đạo thể” nên mới bị mất nhiều thời gian.
“Tô Mạnh.” Mạnh Kỳ biết là y đã biết, nhưng vẫn đáp lại theo lễ.
Thanh Nguyên cười: “Đấu Mẫu nói ngươi đã đạt đệ tam trọng thiên, nhưng lúc ấy ta không tin lắm, bây giờ gặp mặt mới biết lời ấy không sai, người so với người thật là tức chết a.”
Nói là nói như vậy, nhưng giọng y chẳng có chút ghen tị hay hâm mộ gì, khí độ rất vững vàng, rất có tu dưỡng.
“Chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi.” Đối với những người không phải là kẻ địch, Mạnh Kỳ luôn rất khách khí và khiêm tốn.
Thanh Nguyên không hề để ý, quay đầu nhìn về phía trong cung, loáng thoáng có bóng người ra vào.
Mạnh Kỳ nhìn thấy Thái Ất chân nhân và Nam Hoa Thiên Tôn.
Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân cảm thán: “người ở trong đó bây giờ so với hồi ta tham gia họp mặt lần đầu tiên đã thay đổi rất nhiều.”
Ấy là do thời gian và sự nguy hiểm của luân hồi.
Y nhìn Mạnh Kỳ, hít sâu một hơi: “nên, trừ những đội hữu và đồng bạn ngay từ thời ban đầu, ta không dám quá để ý tới ai, nói là lãnh khốc cũng tốt, nói là tuyệt tình cũng được, nhưng đây là điều bắt buộc, vì chẳng biết họ sẽ mất mạng lúc nào.”
“Nhưng những người bạn thuở đầu tiên đó… Bây giờ cũng đã chết cả rồi...”
Mạnh Kỳ nhớ tới mấy người Trương Viễn Sơn, Phù Chân Chân, cúi đầu thổn thức theo.
Cù Cửu nương giọng cảm khái:
“Tạ tửu quỷ là ‘Thuần Dương tử’, Nhậm Bình Sinh là ‘Bão Phác tử’, ‘Vân Trung tử’ là Tiết Duệ, và rất nhiều người nữa từng là đồng bạn của ta, nhưng bây giờ chỉ còn lại có ba người họ thôi, nói không chừng một ngày nào đó ba người họ cũng không còn...”
Mạnh Kỳ yên lặng nghe, không nói gì, hai người đến tĩnh thất, Cù Cửu nương rời đi, hắn ngồi xuống chờ Thiên Tôn.
“Đi thôi.” Không biết Linh Bảo Thiên Tôn bước vào tĩnh thất vào lúc nào.
Mạnh Kỳ đứng dậy, hai người đi ra đại điện.
“Thành viên chính thức có hai mươi bảy người, mới vừa chết hai người, ba người đang kẹt không đến đây được, nên số người tới đây là hai mươi hai người...” Linh Bảo Thiên Tôn vừa đi vừa giới thiệu cho Mạnh Kỳ.
Mọi người trong đại điện cảm nhận được Linh Bảo Thiên Tôn tới thì quay ra nhìn, thấy “Linh Bảo Thiên Tôn” đi trước, “Nguyên Thủy Thiên Tôn” phía sau đang đi tới.
Trong lòng mọi người đều nổi lên một cảm giác là lạ, kì kì.
............
Tháng hai đầu xuân, Mạnh Kỳ vừa luyện thành chủng biến hóa thứ bảy, thì không gian xung quanh thay đổi, xuất hiện ở quảng trường luân hồi.
Nhiệm vụ Phong Thần bắt đầu!
Sau Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng đồng thời xuất hiện.
Hắn còn chưa kịp chào hỏi, bên tai đã vang lên tiếng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:
“Ba người chưa đạt Ngoại Cảnh đã đạt yêu cầu tối thiểu để được tham gia nhiệm vụ, không cần làm kiểm tra thêm.”
“Phong Thần sau năm trăm năm, Thánh Nhân không ra, bách gia suy yếu, các nước chiến tranh không ngớt, thiên hạ náo động không thấy tương lai!”
“Nhiệm vụ chính: chọn một nhà trong chư tử bách gia, đi truyền đạo các nước, nếu có một nước đồng ý đi theo, coi như nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng hai ngàn năm trăm thiện công, nếu như không có, thì sẽ phải ở lại thế giới Phong Thần, muốn rời đi, phải bị trừ hai ngàn năm trăm thiện công.”
“Ba tháng sau nhiệm vụ bắt đầu, tu vi khi kết thúc, trở về thế giới thực sẽ không thay đổi.”
“Bắt đầu tiến hành chọn ngẫu nhiên một nhà trong bách gia.”
Mọi người vội tiến lên nhìn.
Giữa không trung ánh sáng co duỗi không ngừng, những nét chữ bắt đầu hiện lên:
“Mặc gia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.