Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 4 - Chương 369: Kẻ đắc "đạo" nhiều giúp đỡ

Mực Thích Lặn Nước

21/06/2018

“Chân Võ vẫn lạc chi mê bước thứ sáu, thông qua việc phát hiện Hoàng Tuyền hài cốt, tìm ra tung tích sau cùng của Chân Võ đại đế!”

Bởi Hồng Mao Thi Vương bị “Tiên Thiên Thần Thi” hút đi, Mạnh Kỳ nhất thời không có đối thủ, lập tức bước vào “Cổ mộ giới”, nhìn thấy các ngôi mộ bị dư bá chiến đấu của Tô Vô Danh và Bắc Cực Chân Long san thành bình địa hoặc chôn sâu trong băng, Sinh Tử Vô Thường tông đệ tử không bị đông thành băng thì cũng hôi phi yên diệt, ngay cả khu vực mộ ở chỗ hạch tâm nhất cũng hóa thành đống đổ nát.

U Minh Đế Quân đứng đằng sau một cái quan tài mở nắp, quanh thân lượn lờ huyết hoàng sương mù, chỉ mơ hồ nhìn thấy cổn bào đế quan, làn da tối đen, toàn thân toàn là lông trắng, khí tức mạnh mẽ đặc dị, sau lưng là hư ảnh huyết hoàng trường hà không biết chảy đi đâu, mang theo khí tức ‘không đâu không có’, đáng tiếc dòng khí tức này gã không sử dụng được, nếu không gã đã có được thực lực còn mạnh hơn Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh!

Hoàng Tuyền hài cốt...... Mạnh Kỳ cảm thán, Chân Võ nhiệm vụ liên hoàn đã bị trì hoãn từ lâu, cuối cùng lại tiếp tục hoàn thành được rồi.

Hoàng Tuyền hài cốt nếu dừng lại trong tay Sinh Tử Vô Thường tông, vậy manh mối nhất định cũng phải tìm từ chỗ bọn họ!

Kéo Linh Bảo hỏa đao, Mạnh Kỳ đem tinh thần và linh giác đều chú vào thân đao, lấy đao làm mắt, lấy đao làm tai.

Đây là cảnh giới từ khi mở khiếu hắn đã có được, sau này theo bản thân đề cao, trở thành kỹ xảo, kĩ xảo này dùng hoài không cạn, theo binh khí trong tay tăng lên phẩm giai, nay đã có thể hòa với bản thân thành một khối, phát huy tác dụng!

Oanh, Mạnh Kỳ nhất thời cảm thấy trời đất không còn đồng nhất, nhìn thấy khắp nơi đều có năng lượng đặc dị, địa hỏa phong thủy, đỏ xanh vàng trắng đen Ngũ Hành chi lực, tinh thần Đại Nhật vĩ lực, rất là phong phú, chúng không ngừng va chạm ở hư không, tạo ra vô số khu vực nguy hiểm, nếu bị trúng phải, e là mọi trí nhớ và thân thể, nguyên thần đều sẽ không thoát khỏi!

Đây là thần lực của “Tiên Thiên Thần Thi” “Ngụy Hoàng Tuyền”, nó lấy hai tay hai chân làm thần binh, quanh người bao phủ huyết hoàng sương mù, chế tạo gió âm lãnh, một khi bị gió đó thổi trúng, thần binh sẽ bị tẩy đi linh tính, Pháp Thân cao nhân thì bị ô uế Chân Linh, như rơi vào Cửu U Hoàng Tuyền, trọn đời trầm luân, không thể tránh thoát, thực lực và đặc dị đều vượt xa thi hài Chân Long.

Tuy rằng là sản phẩm thất bại, nhưng mà cũng vẫn rất bất phàm.

Đáng tiếc nó lại gặp phải Lục đại tiên sinh, là kiếm tiên mạnh nhất đương thời, Thiên bảng đệ nhất, kiếm quang phân hoá. Từng tia nhập vi, cảm ứng khó gặp, câu ra tầng tầng lưới, đứt rồi lại nối, nối rồi lại đứt, không ngừng xóa dần từng phần huyết hoàng, khiến thần lực của Tiên Thiên Thần Thi “Ngụy Hoàng Tuyền” bị gỡ dần ra, không lan tràn ra được, càng không có khả năng đánh trúng Nhất Tâm kiếm và Lục đại tiên sinh.

Uổng cho nó có quyền lực thần linh, lại không có chỗ để dùng, còn bị kiếm quang nhập vi không ngừng chém trúng, thần khu dần có vết thương xuất hiện, không thể khép lại, bởi vì kiếm ý thẩm thấu vào trong!

Mạnh Kỳ thi triển Đạp Hư Cân Đẩu bộ, dựa vào thần binh làm tai mắt, xuyên qua dư ba chiến đấu của Bắc Cực Chân Long và Tô Vô Danh, Lục đại tiên sinh và Tiên Thiên Thần Thi đi tới, áp sát U Minh Đế Quân, phải tới gần, mới phát huy được tác dụng của xương tay Hoàng Tuyền.

Đột nhiên, Mạnh Kỳ thấy U Minh Đế Quân dùng chưởng dập tắt ba ngọn đèn sau cùng, lạnh lùng nói:

“Vậy thì cùng đồng quy vu tận đi!”

Minh văn trên nắp quan tài sáng lên, sau đó tắt đi, U Minh Đế Quân lại lui về phía sau mấy bước, trốn đằng sau quan tài.

Trát trát trát, nắp quan tài từ từ bị đẩy ra, lộ ra cổ thi nằm bên trong, không có cảm giác sâu thẳm tự thành một giới, cũng không huyết hoàng trường hà hiển hóa, càng không có thần linh trang nghiêm khí tức, chỉ như một thi thể bình thường, chỉ khác chăng là không bị hư thối.

Đây là một thi thể mặc đồ thời trung cổ, ngũ quan trong sáng, hai mắt nhắm nghiền, dưới cằm có mấy chòm râu đen, như là đang ngủ say.

Đột nhiên, hư không vang lên tiếng thở dài:

“Tâm mượn hoa hiển, hoa tùy tâm tịch, hoa tại nơi này, tâm lại là vật gì?”



Trước mắt Mạnh Kỳ như nhìn thấy một người đang ngẩng đầu nhìn lên trời, tự hỏi huyền bí về sinh mệnh và đại đạo.

Hàn Quảng đang đứng trên núi nhìn, biến sắc:

“Tâm Thánh!”

Tâm Thánh, một trong chư thánh thời trung cổ! Đây là thi thể của Tâm Thánh!

Sinh Tử Vô Thường tông đào được thi thể của Tâm Thánh!

Có thể ở thời Trung Cổ được ban danh hiệu “Thánh Nhân”, ít nhất phải là bậc đại hiền tự khai mở được một con đường về đạo, đại đạo bản thân người đó thể ngộ được, tạo nên vô số con đường khác cho mai sau, thánh nhân cỡ ấy, có ai không cường? Mỗi một vị Thánh Nhân đều là Thiên Tiên!

Ngay cả “Nguyệt Quang Bồ Tát” là phật tương lai, Đại Bồ Tát còn sống tới bây giờ còn lưu lại đánh giá về các bậc đại năng như này rằng, nếu không phải thiên địa đại biến, tấn chức gian nan, thọ nguyên suy giảm, chư thánh đều có khả năng bước vào truyền thuyết, thậm chí càng cao hơn, mà trong hàng ngũ chư thánh đó, Tâm Thánh tuyệt đối là xếp hạng là một trong mấy vị đứng đầu!

Sau trận chiến vây công Bá Vương, Tâm Thánh bị thương nặng, sau đó tọa hóa, trải qua Ma Phật chi loạn, sơn xuyên biến thiên, chỗ mai táng không còn ai hay biết, không ngờ thi thể lại rơi vào tay Sinh Tử Vô Thường tông, chết rồi cũng không được an bình.

Đất trời như trở nên hư ảo không còn tồn tại, tâm ngoại vô vật, tên tông sư còn sót lại ở gần quan tài ánh mắt mờ mịt, thi thể trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, hai mắt mở ra, trong đôi mắt như ẩn chứa vạn vật sinh sôi một giới.

Vừa nhìn thấy ánh mắt ấy, tông sư Sinh Tử Vô Thường tông lập tức vỡ tan, không còn dấu vết.

“U Minh Đế Quân” đứng đằng sau thi thể Tâm Thánh, thân hình không ngừng rung lên, nếu không phải gã cầm trong tay thần binh Sinh Tử bút, xương cốt chính là Hoàng Tuyền di hài, nói không chừng đã gặp phải kết cục giống hệt tên tông sư đồng môn.

Tổ sư sau khi trộm đào ra xác của Tâm Thánh, đã từng có muốn luyện chế, hóa thi thể kia thành thân ngoại hóa thân của mình, nhưng không ngờ xảy ra biến cố, tất cả mọi người mọi vật trong cổ mộ đều hóa thành hư ảo, vỡ tan vô tung, ngoài Bắc Cực Chân Long và Tiên Thiên Thần Thi thì chẳng còn gì khác, tạo nên tai vạ suýt nữa diệt tông, mãi tới khi trưởng lão đệ tử xong việc trở về tông, mới nhận ra không đúng, mà khi đó thi thể Tâm Thánh cũng đã tắt đi quỷ dị, lại bị thu nạp trấn áp.

Sau đó có một lần, Sinh Tử Vô Thường tông rơi vào họa diệt tông, Bắc Cực Chân Long và Tiên Thiên Thần Thi đều không thể chống lại địch nhân, vì thế, tông chủ thời ấy đã mở Tâm Thánh cổ quan, sau đó, địch ta toàn diệt, Bắc Cực Chân Long và Tiên Thiên Thần Thi cũng bị hao tổn nghiêm trọng.

Nếu không phải thật đến thời điểm không còn đường lui, “U Minh Đế Quân” Tuyệt không dám mở cỗ quan tài này.

“Tâm Thánh!” Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh và Mạnh Kỳ đều nháy mắt nhận ra thân phận bộ cổ thi này, cảm nhận được cái khí tức hư ảo lại chân thật, cảm nhận được một phương thiên địa hàng lâm!

Mạnh Kỳ da đầu tê dại, không ngờ gặp phải thi thể chư thánh trung cổ, bọn trộm mộ Sinh Tử Vô Thường tông này quả thực là quá mức càn rỡ!

Nhận ra họ khiếp sợ, “U Minh Đế Quân” cười khoái chí:

“Từ thời Trung Cổ, không còn nhân vật có đặc thù truyền thuyết nào xuất hiện nữa, cũng không có kẻ nào có tứ kiếp gia thân, có thể kéo các ngươi cùng chết, với ta thế là đã đủ!”

Dù sao Sinh Tử Vô Thường tông còn có một chỗ truyền thừa chi địa , sau này ai có cơ duyên tiến vào, có thể dựa vào điển tịch phát hiện ra nơi này, lại mở tông môn, lại tục truyền thừa!



Hàn Quảng nhếch mép mỉm cười:

“Chỉ có thi thể và Động Thiên Thiên Tiên trong cơ thể, sợ là không giết nổi Địa tiên có đặc thù truyền thuyết, nếu lại có Tô Vô Danh phụ trợ, Lục đại không hẳn không thể chống lại, nhưng Bắc Cực Chân Long và Tiên Thiên Thần Thi thì phải dựa vào ‘không đâu không có’ của Tô Vô Danh để chu toàn , hắc, tình huống càng hỗn loạn, đối với bổn tọa càng là có lợi, Hoàng Tuyền di hài là thứ tốt!”

Thấy Tâm Thánh ngồi dậy, thân ảnh Tô Vô Danh đột nhiên cất cao, treo ở giữa không trung, trường kiếm nâng lên, lấy một loại trạng thái khó có thể miêu tả chém ra, đánh ra một kiếm không ở giới này!

Bắc Cực Chân Long từ đầu tới đuôi đồng thời trúng kiếm, thân hình khổng lồ một ngàn hai trăm sáu mươi chín địa phương đều bị chém trúng, ba ba ba ba, ánh lửa và điện quang lóe ra thành phiến, từ hai sừng lan tràn đến tận chót đuôi.

Rống!

Nó rú lên thê lương, các vết thương khắp thân nối lại thành một dòng, cơ hồ xẻ đôi thân hình nó ra, long huyết màu xanh lục phun đầy giữa không trung.

Vào lúc này trong mắt Tô Vô Danh, mỗi điểm trên thân thể Bắc Cực Chân Long đều trùng điệp vào một chỗ, một kiếm là chém trúng.

Đây là đặc thù công kích của truyền thuyết, không có bước vào hiện thực, là một kiếm ông bế quan một thời gian mới nắm giữ được!

Lục đại tiên sinh kiếm quang toàn bộ khai hỏa, giống như suy diễn ra nhất trọng kiếm chi thiên địa , đem Tiên Thiên Thần Thi vây khốn trong đó, để chuẩn bị đối phó với thi thể Tâm Thánh.

Mà sau khi nghe hai chữ “Đã đủ” của U Minh Đế Quân, Mạnh Kỳ lui một bước, tụ bào tay trái vung lên, mấy đạo bóng người bay ra, cùng lúc đó, một cánh cửa phủ đầy hoa văn quỷ dị cũng xuất hiện.

Mấy bóng người kia là hòa thượng tăng bào màu vàng, áo cà sa màu đỏ, người cầm đầu khuôn mặt tuấn lãng, hơi mang u buồn, chính là sư phụ Mạnh Kỳ Huyền Bi, bọn họ vừa mới xuất hiện, liền khoanh chân ngồi xuống, kết thành Tiểu Thai Tàng trận pháp, người cầm trong tay Lưu Ly xá lợi, kẻ cầm các loại phật bảo, có Huyền Bi gõ mõ, miệng đều trầm trầm niệm kinh văn, từng chữ vạn màu vàng bay ra, thanh tịnh tử ý, vây quanh Tiên Thiên Thần Thi.

Địa Tạng Độ Hồn kinh!

Muốn đối phó Sinh Tử Vô Thường tông, há có thể không tìm nhân sĩ chuyên nghiệp? Sinh Tử Vô Thường tông truyền thừa mấy vạn năm, nội tình rất là thâm hậu, Mạnh Kỳ đâu có dại chủ quan!

Bên kia, Vân Hạc chân nhân xuất hiện, thoáng tham lam nhìn qua Bắc Cực Chân Long, tung Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù ra.

Sau đại chiến, ông đã đem Sâm La Vạn Tượng môn trả cho Mạnh Kỳ.

“Này......” “U Minh Đế Quân” sửng sốt, sao lại có nhiều giúp đỡ như vậy!

Hàn Quảng đứng trên núi, nụ cười cũng cứng đờ, sự tình không phát triển theo hướng y đoán trước!

Mạnh Kỳ xách trường đao, từ xa vòng qua Tâm Thánh, tập trung vào U Minh Đế Quân, cười khẩy:

“Ngươi còn không hiểu hả? Kẻ đắc đạo mới được nhiều giúp đỡ, kẻ mất đạo chẳng ai trợ đâu!”

“Mà mỗ, chính là đạo!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook