Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 3 - Chương 173: Ly hồn chứng

Mực Thích Lặn Nước

27/07/2017

“Tô thiếu hiệp, có thu hoạch gì không? Hung thủ là ai?” Hoàng Hoa Phong, Tiêu Lương, và đám Sa Vạn Hào thấy Mạnh Kỳ lùi lại, thì hỏi.

Đoàn Thụy nhìn Mạnh Kỳ đầy chờ mong và hy vọng.

Mạnh Kỳ trầm giọng: “Quả thật là Đoàn Thụy.”

“Cái gì......” Đoàn Thụy ngạc nhiên, không che giấu sự thất vọng và phẫn nộ, ngay cả “Cuồng Đao” được xưng hành hiệp trượng nghĩa cũng vu oan cho mình!?

“Hảo tặc tử !” Hoàng Hoa Phong không nhịn được nữa, hai tay cùng đánh Đoàn Thụy, “Đền lại mạng cho cha ta !”

“Báo thù cho sư phụ !” Tiêu Lương và các trưởng lão cũng ra tay.

Đoàn Thụy điên lên:

“Các ngươi đổ oan ta ! các ngươi hãm hại ta !”

Hắn bước tới, tay trái đưa ra chắn, tay phải hoành ngang, dùng chiêu nhập môn “Ngũ cầm tán thủ”của Tụ Hoa phái, kình phong nổi lên bốn phía, chỉ một chiêu đẩy mấy cao thủ sáu bảy khiếu đều bị lùi ra sau.

“Các ngươi hãm hại ta !” Đoàn Thụy không tránh mà tiến tới, quát vang trời.

Tuy giơ tay nhấc chân đều là chiêu thức bình thường, nhưng vào trong tay hắn lại trở nên mạnh mẽ vô cùng, đánh cho các hảo thủ của Tụ Hoa phái chật vật.

Tụ Hoa phái không có cao thủ bát cửu khiếu, đành phải kết trận chống đỡ, lớn tiếng kêu cứu, nhờ các tiền bối và thiếu hiệp ra tay.

Sa Vạn Hào nhìn mà há hốc mồm, Đoàn Thụy mới nhập Tụ Hoa phái hai năm, trước đây chỉ là khất cái với chút võ nghệ phòng thân, thế nhưng hôm nay lại là cảnh giới bốn khiếu, chiến lực tương đương với bát khiếu !

Ngoài Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn, các danh túc và bộ đầu còn lại đều kinh hãi, lúc trước nghe nói Đoàn Thụy một đường đánh ra Tụ Hoa phái, còn tưởng mình nghe phải tin vịt, cười nhạo không thôi. Tụ Hoa phái tuy đệ tử đời nào cũng bình thường, không có cao thủ, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không có cường giả bát cửu khiếu, nhưng hảo thủ lục thất khiếu lại có cả một đống, ngựa nhiều đè chết voi, ai ngờ lời đồn lại là thật, Đoàn Thụy chỉ mới tập võ có hai ba năm lại đáng sợ tới mức độ này!

Lục Phiến môn tri sự Vương bộ đầu đứng dậy, chân đạp bát quái, tới gần Đoàn Thụy, hắn là bát khiếu, song đấu với Đoàn Thụy không hề có ý qua loa.

Đoàn Thụy cứ như sau đầu có mắt, Vương bộ đầu vừa tới gần, đã bay lên một cước, đạp vào tử kim quan, tiếng gió rất nặng, kình lực mạnh mẽ tinh thuần hệt như cao thủ luyện thối pháp đã mười hai mươi năm.

Vương bộ đầu đánh ra một chưởng vào mắt cá chân Đoàn Thụy, hai người chạm nhau, hắn như bị sét đánh, lui liền ba bước, mặt trắng bệch.

Thấy không đúng, ba người Sa Vạn Hào, Lâm Bảo Chi, Đậu Võ Thông đều bay ra.

Lâm Bảo Chi thực lực cực mạnh, là cửu khiếu tề khai, tự trọng thân phận, nên hơi lùi lại một bước.

“Các ngươi hãm hại ta !” Đoàn Thụy nghiến răng, xuất liền hai chưởng, đánh cho đám Hoàng Hoa Phong quay vòng vòng, sau đó bay lên, hai chân đá liên hoàn mấy cước.

Bình thường nếu không đến ngoại cảnh, hoặc không có công pháp đặc thù, thực lực không đủ mạnh, khi giao thủ đều phải đặt vững hai chân, vì nếu bay lên không, dễ hiện ra sơ hở, nhưng hai chân Đoàn Thụy biến chiêu lại cứ như diễn luyện đã nhiều năm, sơ hở cực ít, lúc nào cũng có khả năng đổi chiêu, hệt như một danh gia thối pháp.

Đậu Võ Thông dùng một đôi phán quan bút, Sa Vạn Hào kiếm pháp tinh diệu, người điểm người chém, đều nhằm vào hai chân Đoàn Thụy.



Ba ba hai tiếng, Đoàn Thụy đá trúng phán quan bút và thân kiếm, mượn thế càng đá càng cao, nhảy lên cột, muốn vọt ra khỏi đại sảnh, xem ra cũng không phải hạng người lỗ mãng, không muốn bị người vây công.

Đậu Võ Thông, Sa Vạn Hào đều bị lùi lại, biến sắc, đến khi bình phục lại thì không đuổi kịp nữa.

Lâm Bảo Chi nhảy lên, như Thương Ưng vồ thỏ.

Nhưng Đoàn Thụy đột nhiên sử Thiên Cân trụy, hơi hạ xuống, chạy ra cửa!

Nhưng “Cuồng Đao” Tô Mạnh đã đứng ở cửa rồi!

Đao kiếm đều không cầm, hai tay buông xuống, thản nhiên đứng chờ.

“Liều mạng !” Người có tên như cây có bóng, Đoàn Thụy không dám chậm trễ, cắn chặt răng, tay phải nắm thành quyền, dùng hết toàn lực.

Một quyền này rất nặng nề, ngay cả kình phong cũng bị áp, không sinh ra được.

Mạnh Kỳ phất ra một chỉ, đầu ngón tay không ngừng run run, trong một chỉ hàm chứa rất nhiều biến hóa, thật giả lẫn lộn, rất khó phân biệt, mà nếu không phân ra được, thì không cản được một chỉ này.

Đoàn Thụy thực lực không sai, có thể hóa mục nát thành thần kỳ, nhưng kiến thức vẫn còn nông cạn, không nhìn ra ảo diệu, bị Mạnh Kỳ một chỉ phất trúng quyền, bàn tay tê dại, cả cánh tay vừa sưng vừa đau.

Nhưng hắn không loạn, tiếp một quyền đánh ra.

Đoàn Thụy khỏe thật, nhưng mà trong nội lực tinh thuần lại có chân khí âm độc, chúng định chui vào trong cơ thể, phá hoại kinh mạch nội tạng..

Xem ra vừa rồi Vương bộ đầu, Sa Vạn Hào và Đậu Võ Thông đều bị chúng ám kích!

Mạnh Kỳ tán đi chân khí, hóa sinh thành tử, cũng làm tiêu biến luôn tia chân khí âm độc kia, sau đó lại biến chết thành sống, chân khí dồi dào, truyền vào trong người Đoàn Thụy, bịt kín các đại khiếu huyệt của hắn.

Một chỉ điểm trúng, bốn ngón còn lại mở ra, Mạnh Kỳ túm lấy nắm tay Đoàn Thụy, giữ chặt hắn lại, hai bên giao phong nhìn vô cùng nhẹ nhàng. Đám Sa Vạn Hào, Hoàng Hoa Phong quay sang nhìn nhau, đám người mình vất vả không bắt được Đoàn Thụy, “Cuồng Đao” Tô Mạnh lại chỉ đánh ra một chỉ tên kia cũng phá không xong, ngay cả tư cách khiến hắn xuất đao xuất kiếm cũng còn không có!

Thực lực chênh lệch nhiều tới thế?

Cùng là Mở Khiếu kỳ, hắn nghe nói cũng là bảy tám khiếu, sao lại lợi hại đến như vậy?

Thực là người so với người tức chết. Hôm trước Hắc Hồ Điệp bị “Cuồng Đao” Tô Mạnh tóm được, họ vì không tận mắt nhìn thấy quá trình, nên chỉ nghĩ là ồ quả là danh bất hư truyền, nhưng bây giờ thì sao, cả đám đều cảm thấy vô lực, thở dài!

Mạnh Kỳ nhíu mày suy tư.

Ban nãy hắn cố ý không nói hết ý, chính là muốn nhìn Đoàn Thụy ra tay, để xem võ công.

Từ một điểm hóa mục nát thành thần kỳ, có lẽ Đoàn Thụy chân luyện quyển thứ nhất của [ Dịch Cân kinh ], cũng chính là lúc đạo kinh của Chân Thường sư huynh bị mình và tiểu sư đệ phát hiện, vô ý đá văng bao võ công bí tịch xuống vực dưới hậu sơn.

Nhưng âm độc chân khí này là sao?

[ Dịch Cân kinh ] có thể cải thiện tư chất, tăng phẩm giai võ công tu luyện, hóa mục nát thành thần kỳ, nhưng không thể tu luyện ra chân khí công pháp, chẳng lẽ Đoàn Thụy bản thân sở luyện là một môn ma công, có được [ Dịch Cân kinh ] nên tăng lên?



Kẻ truyền ma công này là người hắn gọi là nghĩa phụ?

“Tinh thần phân liệt” của Đoàn Thụy có liên quan tới cái này hay không?

Nghĩa phụ của hắn là điên thật hay giải điên?

Nhìn Đoàn Thụy quật cường nhìn mình, nhìn Hoàng Hoa Phong muốn tiến lên báo thù, Mạnh Kỳ trầm giọng: “Hung thủ là Đoàn Thụy, cũng không phải Đoàn Thụy.”

“A?” ai nấy đều ngơ ra.

Mạnh Kỳ giải thích: “Ta hoài nghi Đoàn Thụy mắc ly hồn chứng, hoặc là trong người có song hồn như trong truyền thuyết, người giết chưởng môn quý phái là một người khác ở trong cơ thể Đoàn Thụy.”

Thế giới này có án lệ ly hồn chứng và một thể song hồn, Mạnh Kỳ không cần nhiều lời, đám Vương bộ đầu, Sa Vạn Hào đều đã hiểu.

“Thật sự?” Hoàng Hoa Phong biểu tình phức tạp, “Nhưng dù có là ly hồn chứng, giết người cũng phải đền mạng !”

“Ly hồn chứng là cái gì?” Đoàn Thụy ngơ ngác.

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ: “Chính là trong cơ thể ngươi có giấu một tà ma, hắn ngẫu nhiên sẽ khống chế ngươi, làm ra những việc bình thường ngươi không muốn làm, đến khi ngươi tỉnh táo lại, hoàn toàn không nhớ được chuyện mình đã làm, ngươi cẩn thận ngẫm lại, có lúc nào gặp phải tình trạng bên cạnh ngươi tự nhiên xảy ra những chuyện kì lạ hay không?”

Đoàn Thụy bệnh còn là khá nhẹ, chứ nếu song hồn hoặc hai nhân cách có thể tự do nói chuyện với nhau, thì sẽ trở thành bệnh nhân thời kì cuối, giống như Cố Tiểu Tang.

Đoàn Thụy biến sắc, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Có. Hồi trước lúc còn làm khất cái, những lúc có người ăn hiếp ta, tự nhiên ngày hôm sau sẽ nhìn thấy xác họ ở gần đó......”

“Tô công tử, Tô công tử, xin cứu ta, ta không muốn bị tà ma khống chế !” Hắn cầu xin.

Những người khác không xen mồm, chỉ có Hoàng Hoa Phong vội vàng nói: “Tô thiếu hiệp, giết người thì đền mạng, gia phụ không thể chết vô cớ như vậy được!”

Đoàn Thụy quay lại nhìn Hoàng Hoa Phong: “Ngũ sư huynh, mặc kệ có phải là tà ma khống chế hay không, nếu việc này đã do ta làm ra, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, sau khi trừ bỏ tà ma, khôi phục bình thường, ngươi muốn xử trí như thế nào, ta đều chấp nhận.”

Hắn chỉ là nghĩ không muốn cùng chết với tà ma, không muốn đời sau vẫn còn bị dây dưa.

Đám Hoàng Hoa Phong, Tiêu Lương đều im lặng. Báo thù đương nhiên là thoải mái, nhưng nếu có thể khiến Đoàn Thụy lập công chuộc tội, môn phái có thêm một cao thủ mạnh mẽ, thì đối với môn phái càng có giá trị hơn......

“Vậy đời trừ bỏ tà ma xong tính tiếp, nhưng nếu không trừ được, thì ngươi vẫn phải chết.” Hoàng Hoa Phong nghiến răng, “Ừ, còn phải mời tới một danh y, xác nhận thật sự là ly hồn chứng.”

Không thể để “Cuồng Đao” Tô Mạnh nói là cái gì thì là cái đó được.

Vương bộ đầu tiến lên một bước: “Tô thiếu hiệp, Đoàn Thụy người mang ‘Tà ma’, nguy hiểm dị thường, không thể để hắn ung dung tự tại, thoải mái làm gì cũng được, phải bắt hắn vào tù, nếu ngươi muốn chữa bệnh giúp hắn, thì vào trong ngục.”

“Được.” Mạnh Kỳ đâu có biết trị ly hồn chứng, chỉ thầm muốn tìm một chỗ yên tĩnh, kiểm tra xem hắn có thực là luyện [ Dịch Cân kinh ] hay không, và ma công là từ đâu mà có.

Đoàn Thụy vẫn còn hoảng hốt, không có ý kiến gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook