Quyển 4 - Chương 331: Mỗ mỗ
Mực Thích Lặn Nước
29/05/2018
Vì trang bị kết nối đã bị Công ty trò chơi Thương
Khung phá hỏng, nên khi nguyên thần của Mạnh Kỳ trở về nhục thể, câu
chuyện đã phát triển được thêm một đoạn, Ninh Thái Thần đã đi tiểu thành công, vừa gặp gỡ Nhiếp Tiểu Thiến, dùng sự chính trực của mình làm cô
cảm động, kể lại mọi chuyện cho y nghe.
Yến Xích Hà đương nhiên bị đứt cảm ứng với Ninh Thái Thần, đang ở chung quanh truy tìm. Y không dám dùng sức mạnh, sợ bị lún sâu thêm vào trong ảo cảnh.
“Nam Cung Xung” giống với kịch bản lần đầu tiên, chết trong tay ác quỷ, tan thành mây khói, Đỗ Thanh Thanh cực kỳ bi thương, muốn cùng ác quỷ đồng quy vu tận, nhưng chưa tìm được cơ hội.
Mạnh Kỳ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tả sứ chưa phát hiện ra hắn không ổn, còn thầm cảm khái tông chủ thật sự là thần công đại thành, tâm tính nâng cao một bước, Thái Sơn sụp ngay trước mắt mà sắc không biến, con nai ở bên cạnh nhảy múa cũng không thèm liếc mắt một cái, vẫn bất động như núi, mắt khép hờ, không chút dao động cảm xúc trong khi y đã bị tiếng âm phong khóc lóc và huyễn cảnh bên ngoài làm cho tâm thần không yên.
Nguyên thần Mạnh Kỳ trở về, cảm thấy càng thêm hứng thú với cái nhiệm vụ chính của mình.
Xem ra Thương Khung công ty và “Hắc Sơn Lão Yêu” quan hệ không phải là ít, nếu không đã không lấy cái tên “Hắc Sơn Lão Yêu” để đặt làm tên trò chơi, rất có thể cái ‘ông chủ’ lấy được mảnh vỡ bí mật kia cũng chính là Hắc Sơn Lão Yêu!
Hắc Sơn Lão Yêu rốt cuộc là người của thế giới nào, nếu là người của thế giới Thiến Nữ U Hồn, làm cách nào nó xuyên qua được bình chướng, tới được thế giới của Nam Cung Xung?
Nếu có thể tự chủ xuyên việt, cần gì phải mạo hiểm phiêu lưu, nghĩ ra cái kĩ thuật chuyển ý nghĩa thành hiện thực gì đó để kết hợp với mảnh vỡ thần bí tạo ra trò chơi, thu thập số liệu?
Còn nếu đó là một người ngoài, thì truyền thuyết về “Hắc Sơn Lão Yêu” đã có hơn mười năm, rõ ràng không hề phù hợp, thao túng thời gian trong thời gian ngắn không thể nào bù vào đủ chênh lệch thời gian!
Vậy cái mảnh vỡ thần bí kia là từ đâu mà có? Nó đang đi tìm cái gì? Có liên quan gì tới Thất Sát bi hay không?
Hừm, xem ra phải hoàn thành nhiệm vụ chính, vì chỉ có tìm được Hắc Sơn Lão Yêu thì mới biết được câu trả lời cho những câu hỏi này, không chừng còn lấy được cái mảnh vỡ thần bí kia!
Mà muốn tìm Hắc Sơn Lão Yêu, thì mỗ mỗ chính là một manh mối, Nữ Đế cũng là một manh mối, cô rất có khả năng có quan hệ hợp tác với Hắc Sơn Lão Yêu.
Mạnh Kỳ mở mắt.
“Tông chủ, chuẩn bị động thủ?” Tả sứ vội hỏi.
Ninh Thái Thần mang theo Nhiếp Tiểu Thiến trở về đại điện, thấy Yến Xích Hà không có ở đây, thì vô cùng thất vọng.
Mạnh Kỳ phủi áo, đứng dậy: “Lão phu đã biết chuyện của nơi này, không cần đợi nữa.”
“Công lược” không phải chỉ để xem không!
Tả sứ vô cùng tin tưởng vào thực lực của tông chủ nhà mình. Hắc Sơn Lão Yêu không ra, yêu ma quỷ quái trên thiên hạ không con nào dám so với tông chủ cả, lập tức thẳng người: “Vâng, tông chủ.”
Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến ngơ ra, không hiểu gì.
Mạnh Kỳ cất bước, biến mất khỏi đại điện, vọng lại một câu: “Dưới một tàng cây bạch dương có tổ quạ, lấy tro cốt lên giúp cô, có đúng không?”
“Đúng.” Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến bật thốt, sau đó quay qua nhìn nhau sửng sốt.
Hắn, hắn… làm sao hắn biết?
Hắn là ai vậy chứ?
Một bước bước ra, Mạnh Kỳ đã tới chỗ giếng cạn, cúi đầu xuống nhìn, trong giếng khí đen quay cuồng, có tiếng tru mơ hồ vọng ra, những bóng dáng như ma ảnh xẹt qua.
Đây chính là nguồn gốc gây ra quỷ ma của Lan Nhược tự, cái khe nối tới Cửu U!
Thân hình hắn trở nên cao to hùng vĩ, như một ngọn núi vạn trượng, hai chân nối chặt với đại địa.
Mạnh Kỳ nâng chân lên, đạp tới một bước.
Ầm!
Mặt đất rung mạnh, dưới sâu như có cái gì đó bùng nổ, tạo thành tâm động đất.
Đùng đùng đùng đùng!
Mặt đất chao đảo, các gian phòng vốn đã mục nát thi nhau đổ sập xuống, gạch ngói, bụi đất tung bay, đất hai bên khe hở Cửu U nhanh chóng khép lại, như đang đóng cửa.
Ầm!
Mạnh Kỳ lại đạp tới một bước, cái giếng sụp xuống, gạch đá lấp đầy cái giếng, cái khe hoàn toàn biến mất.
Mậu Kỷ ấn!
Tuy không có thời gian trừ khử hẳn khe hở Cửu U, theo thời gian, nó sẽ lại xuất hiện, nhưng ít ra nó sẽ bị đóng kín trong một khoảng thời gian ngắn.
Xử xong nguồn gốc, Mạnh Kỳ đi vào rừng cây, tới cái cây bạch dương có tổ quạ.
Mỗ mỗ lập tức huy động nhánh cây, rễ cây ào ào đánh tới, đống thực vật này lửa cháy không trụi, đao kém chém vào không đứt, nếu bị chúng quấn phải, sẽ bị âm lãnh tận xương, đông cứng nguyên thần, không thể thoát khỏi.
Mạnh Kỳ vung tay, giữa không trung mây đen hội tụ, thanh lôi ngưng tụ to như thùng nước, thi nhau đánh xuống, tổng cộng năm đạo, rơi vào lòng bàn tay, lượn lờ xung quang, hình thành một thanh đao điện lôi.
Lôi đao bổ chéo một nhát, chém trúng vào nhánh cây xông tới đầu tiên.
Tư tư tư, sét xanh lè theo nhánh cây tràn ra các nơi, phá huỷ cây cối, cả một vùng bị đốt cháy bốc khói đen xì.
A! Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả rừng cây bị san bằng thành bình địa, chỉ còn lại cái cây bạch dương trước mặt Mạnh Kỳ.
“Hóa thân hoàng thiên, hàng xuống lôi phạt...... Tông chủ quả thật đã thần công đại thành......” Tả sứ Tôn Tuấn Lâm không nhịn được khẽ than.
“Tuy rằng không thể kéo ngươi cùng chết, nhưng lão thân sẽ tự hủy diệt bản thân, không cho ngươi biết chút bí mật nào!” Mỗ mỗ rít lên.
Mạnh Kỳ không chút hoang mang, điểm tay một cái, giữa không trung hơi nước ngưng tụ, hiện ra một đoạn hình ảnh về tình yêu, vui buồn lẫn lộn, là “Cách vách lão Vương” không chịu nổi sự cầu xin của người trên diễn đàn, tung ra đoạn video đi tán tỉnh mỗ mỗ.
Cái cây bạch dương phình ra một đống mụt lồi, càng thêm xấu xí. Mỗ mỗ vốn xấu xí, lại không giỏi thuật biến hóa, nên tạo ra hình ảnh một cô nàng trang điểm đậm đà lòe loẹt, quả thực nhìn rất là kinh hãi, còn “Cách vách lão Vương” lại tự tạo cho mình một hình ảnh anh tuấn tiêu sái, đang “Si tình” nhìn đối phương: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, được chết dưới tay nàng, chính là duyên phận đã tu mười đời của ta......”
Ọe...... Tả sứ Tôn Tuấn Lâm nôn khan.
Lần đầu xem đoạn video này, ngay cả Mạnh Kỳ cũng còn không chịu nổi, không thể không giơ ngón cái với “Cách vách lão Vương”.
Tiếng nguyền rủa im bặt, mỗ mỗ nhìn đoạn video kia đầy chăm chú.
Từ trong thân cây vọng ra tiếng nức nở: “Mạng sống thực là đáng quý, tình yêu lại càng quý hơn… đó có phải là thật không? Vương lang! Vương lang của ta!”
Mạnh Kỳ cố kềm nén, nghiêm trang nói: “Đây là kí ức ngươi đã bị Hắc Sơn Lão Yêu xóa mất, ngươi có muốn gặp lại Vương lang của mình hay không?”
Mỗ mỗ im lặng nửa ngày, mới nói: “Ngươi đã là Đại Tông Sư, không được gạt ta.”
Mỗ mỗ không còn tự xưng lão thân, ý muốn xứng với Vương lang.
“Các ngươi là người với yêu yêu nhau, chỉ có chuyển thế thành người mới mới có khả năng có được kết quả tốt, nhưng lão phu lại không hiểu về thuật chuyển thế.” Mạnh Kỳ cố ý nói.
Mỗ mỗ hít hít mũi: “Thanh Mộc chủ sinh, Cửu U hướng tử. Mấy năm đây, kết hợp thiên phú bản thân và truyền thừa Hắc Sơn Lão Yêu lấy được từ Cửu U, ta có thể duy trì ký ức chuyển thế một lần, nếu tông chủ không chê, tiểu nữ tử sẽ giao bí thuật ra, chỉ cầu tông chủ cho tiểu nữ tử và Vương lang đoàn tụ.”
Cái thân phận thụ yêu cơ bản là không dùng được!
Đổi thành tự xưng tiểu nữ tử luôn...... Tôn Tuấn Lâm lại tiếp tục ói.
Không dùng được cũng có thể lấy ra để tham khảo a! Mạnh Kỳ cực có khí độ Đại Tông Sư, gật đầu:
“Nếu ngươi có thể tự bản thân chuyển thế, lão phu cũng không nề hà đưa đường thuận nước giong thuyền.”
“Đa tạ tông chủ!” Mỗ mỗ vui vẻ, nói ra bí pháp. Sau đó nói: “Hắc Sơn Lão Yêu đã tiến vào khe hở Cửu U, muốn tìm một thứ bảo vật gọi là ‘Thất Sát bi’. Theo lời ngài, thứ ấy có đề cập tới kiếp trước kiếp sau của ngài, còn có đề cập tới một nhân vật rất là đáng sợ gọi là Lục Đạo Luân Hồi chi chủ.”
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ? Mạnh Kỳ nhíu mày, Lục Áp có liên quan tới Cửu U? Đại thanh căn đã nói dối?
Nếu đã nói dối, lại còn qua mắt được Nguyên Tâm ấn, duy ngã độc tôn và lấy tâm ấn tâm của hắn, e là còn cất giấu bí mật khác......
Ngoài ý muốn lấy được tin tức này khiến Mạnh Kỳ khá là vừa lòng, bèn bình thản nói: “Hắc Sơn Lão Yêu đã rời khỏi khe hở Cửu U nhưng đang ở đâu thì e là chỉ có Nữ Đế mới biết, mà thôi, lão phu đưa ngươi đi chuyển thế.”
Hắn thò tay ra, năm ngón tay trắng nõn, búng hai cái vào cây bạch dương.
Cây bạch dương lặng lẽ vỡ tan, hôi phi yên diệt, Mạnh Kỳ chộp một cái, hút ra một cái u hồn trong suốt mông lung.
Trong mắt hắn xuất hiện những sợi dây tinh tuyến, một đầu của chúng nối về trung ương, là một hình ảnh đạo nhân ngồi xếp bằng, cao xa, huyền ảo.
“Chuyển thế đi thôi!” Mạnh Kỳ khẽ quát, khẽ ấn tay một cái, hư không xuất hiện một khe hở, u hồn biến mất.
“Cám ơn tông chủ......” Tiếng mỗ mỗ vọng lại nhỏ dần.
“Đưa người đi nơi khác chuyển thế...... Đây là khả năng chỉ thần ma mới có! Tông chủ đã chạm đến lĩnh vực này?” Tả sứ Tôn Tuấn Lâm há hốc mồm.
Trong thế giới của Nam Cung Xung, trong một bệnh viện nhi, một bà bầu bỗng nhiên máy thai, sinh ra một bé gái, da hơi đen, mặt lúc nào cũng như đang cười, khiến bác sĩ cũng phải tấm tắc.
Trong một gian phòng lộn xộn nào đó, một người đột nhiên hắt xì.
............
Tả sứ còn chưa phục hồi tinh thần, đã thấy tông chủ nhà mình ngửa đầu lên, nhìn vào bầu trời.
“Tông chủ, đây là?” Tả sứ bật hỏi.
“Ngu Tăng sắp tới.” Mạnh Kỳ bình thản đáp.
Đương nhiên phải bày tốt tư thế!
Yến Xích Hà đương nhiên bị đứt cảm ứng với Ninh Thái Thần, đang ở chung quanh truy tìm. Y không dám dùng sức mạnh, sợ bị lún sâu thêm vào trong ảo cảnh.
“Nam Cung Xung” giống với kịch bản lần đầu tiên, chết trong tay ác quỷ, tan thành mây khói, Đỗ Thanh Thanh cực kỳ bi thương, muốn cùng ác quỷ đồng quy vu tận, nhưng chưa tìm được cơ hội.
Mạnh Kỳ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tả sứ chưa phát hiện ra hắn không ổn, còn thầm cảm khái tông chủ thật sự là thần công đại thành, tâm tính nâng cao một bước, Thái Sơn sụp ngay trước mắt mà sắc không biến, con nai ở bên cạnh nhảy múa cũng không thèm liếc mắt một cái, vẫn bất động như núi, mắt khép hờ, không chút dao động cảm xúc trong khi y đã bị tiếng âm phong khóc lóc và huyễn cảnh bên ngoài làm cho tâm thần không yên.
Nguyên thần Mạnh Kỳ trở về, cảm thấy càng thêm hứng thú với cái nhiệm vụ chính của mình.
Xem ra Thương Khung công ty và “Hắc Sơn Lão Yêu” quan hệ không phải là ít, nếu không đã không lấy cái tên “Hắc Sơn Lão Yêu” để đặt làm tên trò chơi, rất có thể cái ‘ông chủ’ lấy được mảnh vỡ bí mật kia cũng chính là Hắc Sơn Lão Yêu!
Hắc Sơn Lão Yêu rốt cuộc là người của thế giới nào, nếu là người của thế giới Thiến Nữ U Hồn, làm cách nào nó xuyên qua được bình chướng, tới được thế giới của Nam Cung Xung?
Nếu có thể tự chủ xuyên việt, cần gì phải mạo hiểm phiêu lưu, nghĩ ra cái kĩ thuật chuyển ý nghĩa thành hiện thực gì đó để kết hợp với mảnh vỡ thần bí tạo ra trò chơi, thu thập số liệu?
Còn nếu đó là một người ngoài, thì truyền thuyết về “Hắc Sơn Lão Yêu” đã có hơn mười năm, rõ ràng không hề phù hợp, thao túng thời gian trong thời gian ngắn không thể nào bù vào đủ chênh lệch thời gian!
Vậy cái mảnh vỡ thần bí kia là từ đâu mà có? Nó đang đi tìm cái gì? Có liên quan gì tới Thất Sát bi hay không?
Hừm, xem ra phải hoàn thành nhiệm vụ chính, vì chỉ có tìm được Hắc Sơn Lão Yêu thì mới biết được câu trả lời cho những câu hỏi này, không chừng còn lấy được cái mảnh vỡ thần bí kia!
Mà muốn tìm Hắc Sơn Lão Yêu, thì mỗ mỗ chính là một manh mối, Nữ Đế cũng là một manh mối, cô rất có khả năng có quan hệ hợp tác với Hắc Sơn Lão Yêu.
Mạnh Kỳ mở mắt.
“Tông chủ, chuẩn bị động thủ?” Tả sứ vội hỏi.
Ninh Thái Thần mang theo Nhiếp Tiểu Thiến trở về đại điện, thấy Yến Xích Hà không có ở đây, thì vô cùng thất vọng.
Mạnh Kỳ phủi áo, đứng dậy: “Lão phu đã biết chuyện của nơi này, không cần đợi nữa.”
“Công lược” không phải chỉ để xem không!
Tả sứ vô cùng tin tưởng vào thực lực của tông chủ nhà mình. Hắc Sơn Lão Yêu không ra, yêu ma quỷ quái trên thiên hạ không con nào dám so với tông chủ cả, lập tức thẳng người: “Vâng, tông chủ.”
Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến ngơ ra, không hiểu gì.
Mạnh Kỳ cất bước, biến mất khỏi đại điện, vọng lại một câu: “Dưới một tàng cây bạch dương có tổ quạ, lấy tro cốt lên giúp cô, có đúng không?”
“Đúng.” Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến bật thốt, sau đó quay qua nhìn nhau sửng sốt.
Hắn, hắn… làm sao hắn biết?
Hắn là ai vậy chứ?
Một bước bước ra, Mạnh Kỳ đã tới chỗ giếng cạn, cúi đầu xuống nhìn, trong giếng khí đen quay cuồng, có tiếng tru mơ hồ vọng ra, những bóng dáng như ma ảnh xẹt qua.
Đây chính là nguồn gốc gây ra quỷ ma của Lan Nhược tự, cái khe nối tới Cửu U!
Thân hình hắn trở nên cao to hùng vĩ, như một ngọn núi vạn trượng, hai chân nối chặt với đại địa.
Mạnh Kỳ nâng chân lên, đạp tới một bước.
Ầm!
Mặt đất rung mạnh, dưới sâu như có cái gì đó bùng nổ, tạo thành tâm động đất.
Đùng đùng đùng đùng!
Mặt đất chao đảo, các gian phòng vốn đã mục nát thi nhau đổ sập xuống, gạch ngói, bụi đất tung bay, đất hai bên khe hở Cửu U nhanh chóng khép lại, như đang đóng cửa.
Ầm!
Mạnh Kỳ lại đạp tới một bước, cái giếng sụp xuống, gạch đá lấp đầy cái giếng, cái khe hoàn toàn biến mất.
Mậu Kỷ ấn!
Tuy không có thời gian trừ khử hẳn khe hở Cửu U, theo thời gian, nó sẽ lại xuất hiện, nhưng ít ra nó sẽ bị đóng kín trong một khoảng thời gian ngắn.
Xử xong nguồn gốc, Mạnh Kỳ đi vào rừng cây, tới cái cây bạch dương có tổ quạ.
Mỗ mỗ lập tức huy động nhánh cây, rễ cây ào ào đánh tới, đống thực vật này lửa cháy không trụi, đao kém chém vào không đứt, nếu bị chúng quấn phải, sẽ bị âm lãnh tận xương, đông cứng nguyên thần, không thể thoát khỏi.
Mạnh Kỳ vung tay, giữa không trung mây đen hội tụ, thanh lôi ngưng tụ to như thùng nước, thi nhau đánh xuống, tổng cộng năm đạo, rơi vào lòng bàn tay, lượn lờ xung quang, hình thành một thanh đao điện lôi.
Lôi đao bổ chéo một nhát, chém trúng vào nhánh cây xông tới đầu tiên.
Tư tư tư, sét xanh lè theo nhánh cây tràn ra các nơi, phá huỷ cây cối, cả một vùng bị đốt cháy bốc khói đen xì.
A! Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả rừng cây bị san bằng thành bình địa, chỉ còn lại cái cây bạch dương trước mặt Mạnh Kỳ.
“Hóa thân hoàng thiên, hàng xuống lôi phạt...... Tông chủ quả thật đã thần công đại thành......” Tả sứ Tôn Tuấn Lâm không nhịn được khẽ than.
“Tuy rằng không thể kéo ngươi cùng chết, nhưng lão thân sẽ tự hủy diệt bản thân, không cho ngươi biết chút bí mật nào!” Mỗ mỗ rít lên.
Mạnh Kỳ không chút hoang mang, điểm tay một cái, giữa không trung hơi nước ngưng tụ, hiện ra một đoạn hình ảnh về tình yêu, vui buồn lẫn lộn, là “Cách vách lão Vương” không chịu nổi sự cầu xin của người trên diễn đàn, tung ra đoạn video đi tán tỉnh mỗ mỗ.
Cái cây bạch dương phình ra một đống mụt lồi, càng thêm xấu xí. Mỗ mỗ vốn xấu xí, lại không giỏi thuật biến hóa, nên tạo ra hình ảnh một cô nàng trang điểm đậm đà lòe loẹt, quả thực nhìn rất là kinh hãi, còn “Cách vách lão Vương” lại tự tạo cho mình một hình ảnh anh tuấn tiêu sái, đang “Si tình” nhìn đối phương: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, được chết dưới tay nàng, chính là duyên phận đã tu mười đời của ta......”
Ọe...... Tả sứ Tôn Tuấn Lâm nôn khan.
Lần đầu xem đoạn video này, ngay cả Mạnh Kỳ cũng còn không chịu nổi, không thể không giơ ngón cái với “Cách vách lão Vương”.
Tiếng nguyền rủa im bặt, mỗ mỗ nhìn đoạn video kia đầy chăm chú.
Từ trong thân cây vọng ra tiếng nức nở: “Mạng sống thực là đáng quý, tình yêu lại càng quý hơn… đó có phải là thật không? Vương lang! Vương lang của ta!”
Mạnh Kỳ cố kềm nén, nghiêm trang nói: “Đây là kí ức ngươi đã bị Hắc Sơn Lão Yêu xóa mất, ngươi có muốn gặp lại Vương lang của mình hay không?”
Mỗ mỗ im lặng nửa ngày, mới nói: “Ngươi đã là Đại Tông Sư, không được gạt ta.”
Mỗ mỗ không còn tự xưng lão thân, ý muốn xứng với Vương lang.
“Các ngươi là người với yêu yêu nhau, chỉ có chuyển thế thành người mới mới có khả năng có được kết quả tốt, nhưng lão phu lại không hiểu về thuật chuyển thế.” Mạnh Kỳ cố ý nói.
Mỗ mỗ hít hít mũi: “Thanh Mộc chủ sinh, Cửu U hướng tử. Mấy năm đây, kết hợp thiên phú bản thân và truyền thừa Hắc Sơn Lão Yêu lấy được từ Cửu U, ta có thể duy trì ký ức chuyển thế một lần, nếu tông chủ không chê, tiểu nữ tử sẽ giao bí thuật ra, chỉ cầu tông chủ cho tiểu nữ tử và Vương lang đoàn tụ.”
Cái thân phận thụ yêu cơ bản là không dùng được!
Đổi thành tự xưng tiểu nữ tử luôn...... Tôn Tuấn Lâm lại tiếp tục ói.
Không dùng được cũng có thể lấy ra để tham khảo a! Mạnh Kỳ cực có khí độ Đại Tông Sư, gật đầu:
“Nếu ngươi có thể tự bản thân chuyển thế, lão phu cũng không nề hà đưa đường thuận nước giong thuyền.”
“Đa tạ tông chủ!” Mỗ mỗ vui vẻ, nói ra bí pháp. Sau đó nói: “Hắc Sơn Lão Yêu đã tiến vào khe hở Cửu U, muốn tìm một thứ bảo vật gọi là ‘Thất Sát bi’. Theo lời ngài, thứ ấy có đề cập tới kiếp trước kiếp sau của ngài, còn có đề cập tới một nhân vật rất là đáng sợ gọi là Lục Đạo Luân Hồi chi chủ.”
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ? Mạnh Kỳ nhíu mày, Lục Áp có liên quan tới Cửu U? Đại thanh căn đã nói dối?
Nếu đã nói dối, lại còn qua mắt được Nguyên Tâm ấn, duy ngã độc tôn và lấy tâm ấn tâm của hắn, e là còn cất giấu bí mật khác......
Ngoài ý muốn lấy được tin tức này khiến Mạnh Kỳ khá là vừa lòng, bèn bình thản nói: “Hắc Sơn Lão Yêu đã rời khỏi khe hở Cửu U nhưng đang ở đâu thì e là chỉ có Nữ Đế mới biết, mà thôi, lão phu đưa ngươi đi chuyển thế.”
Hắn thò tay ra, năm ngón tay trắng nõn, búng hai cái vào cây bạch dương.
Cây bạch dương lặng lẽ vỡ tan, hôi phi yên diệt, Mạnh Kỳ chộp một cái, hút ra một cái u hồn trong suốt mông lung.
Trong mắt hắn xuất hiện những sợi dây tinh tuyến, một đầu của chúng nối về trung ương, là một hình ảnh đạo nhân ngồi xếp bằng, cao xa, huyền ảo.
“Chuyển thế đi thôi!” Mạnh Kỳ khẽ quát, khẽ ấn tay một cái, hư không xuất hiện một khe hở, u hồn biến mất.
“Cám ơn tông chủ......” Tiếng mỗ mỗ vọng lại nhỏ dần.
“Đưa người đi nơi khác chuyển thế...... Đây là khả năng chỉ thần ma mới có! Tông chủ đã chạm đến lĩnh vực này?” Tả sứ Tôn Tuấn Lâm há hốc mồm.
Trong thế giới của Nam Cung Xung, trong một bệnh viện nhi, một bà bầu bỗng nhiên máy thai, sinh ra một bé gái, da hơi đen, mặt lúc nào cũng như đang cười, khiến bác sĩ cũng phải tấm tắc.
Trong một gian phòng lộn xộn nào đó, một người đột nhiên hắt xì.
............
Tả sứ còn chưa phục hồi tinh thần, đã thấy tông chủ nhà mình ngửa đầu lên, nhìn vào bầu trời.
“Tông chủ, đây là?” Tả sứ bật hỏi.
“Ngu Tăng sắp tới.” Mạnh Kỳ bình thản đáp.
Đương nhiên phải bày tốt tư thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.