Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 4 - Chương 133: Mưa gió cố nhân đến

Mực Thích Lặn Nước

22/02/2018

Những gợn sóng lăn tăn, con thuyền rời bến, phía chân trời thấp thoáng bóng đất liền.

Mạnh Kỳ chẳng buồn quan tâm tới mục đích thật của Cố Tiểu Tang, một vì manh mối quá ít, hai là Cố yêu nữ lúc nào cũng thần bí khó lường, có vẻ biết rất nhiều chuyện, lúc nào cũng đùa giỡn người ta trong lòng bàn tay, tin tức thì nửa thật nửa giả, cố đoán lung tung rất dễ bị nhầm lẫn.

Không biết trong luân hồi cô nàng có đồng đội hay không, hay cũng chỉ có một mình? Cô nàng rốt cuộc muốn cái gì cơ chứ? Mạnh Kỳ nghĩ tới Cố Tiểu Tang, nhưng chẳng hề lo chút nào chuyện cô có thể thoát khốn hay không, với thủ đoạn của cô nàng, thấy lo cho Liễu Sấu Ngọc giai đoạn sau này còn hay hơn.

Vì Tố Nữ Tiên Giới bị phong tỏa không lâu, Thương Thủy tiên tử và Quách Hỉ vẫn còn trong thời gian bị khống chế, lại có Liễu Sấu Ngọc giúp che giấu, nên lúc đó không sao cả, nhưng bây giờ mìnhvà Cố Tiểu Tang đã rời đi, hai người đó sớm muộn sẽ tỉnh lại, Quách Hỉ còn dễ nói, chỉ là mở khiếu, từ đầu đến cuối chẳng hề biết gì, cái gì cũng đều không biết, cái gì cũng không hiểu, dùng chút bí pháp để dẫn đường kí ức là ổn.

Nhưng Thương Thủy tiên tử là tuyệt đỉnh cao thủ, Nguyên Thần và nhục thân đều cường đại, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ nghi ngờ, nếu cô ta bẩm báo lên, Huyền Nữ sẽ suy luận ra tiền nhân hậu quả.

Đương nhiên, hắn, Cố Tiểu Tang đối với Tố Nữ đạo thù hận đã cực sâu, dù bị lộ cũng chẳng sao cả, nhưng đối Liễu Sấu Ngọc, đây là hậu hoạntrí mạng!

“Không biết côta sẽ giải quyết thế nào......” Mạnh Kỳ nhíu mày, trong đầu hiện ra bốn chữ “Giết người diệt khẩu”. Không chỉ giết Thương Thủy tiên tử, còn phải giết cả Quách Hỉ.

Hừm, Quách Hỉ tuy không phải hắn giết, nhưng thế thì cũng tính là người vì hắn mà chết, nhưng mà bản thân hắn còn khó giữ, làm sao giúp được người khác!

“Rốt cuộc mình cũng vẫn không phải là một đại hiệp vô tư......” Mạnh Kỳ thở dài.

Hắn nhớ lại hai chiêu “Thần Tiêu Cửu Diệt” Và Bá Vương Lục Trảm tổng cương, đaothứ ba, đaothứ tư, nhất là đao thứ tư, rất có tác dụng đối với việc tìm ra con đường đao pháp của hắn, Thần Tiêu cửu diệt chủ thể là mâu pháp, tuy cũng có thể dùng cho đao pháp, nhưng kiểu gì cũng không giống nhau.

“Kỹ xảo của Tiên thần lui tránh vàChư phật Niết Bàn cũng có chút thể ngộ, có thể dùng để tăng tiến đao pháp bản thân.” Mạnh Kỳ nhíu mày, “Giết lên Linh sơn. Chư phật Niết Bàn, sao lại là ‘Linh sơn’?”

Thân là người xuyên việt, hắn rất hiểu Linh sơn là thứ đại diện cho Phật môn, nên nghĩ kĩ lại, thấy hình như có vấn đề.

Phật Tổ trong thế giới thật ở Bà Sa tịnh thổ, A Di Đà Phật ở Tây phương thế giới cực lạc, hai người này mới là tượng trưng cho Phật môn, Linh sơn thuộc về thế giới Tây Du, Bá Vương tại sao lại không dùng hai nơi kia, mà lại dùng “Linh sơn”?

“Bá Vương là Truyền Thuyết chi cảnh, chư giới duy nhất. Có lẽ trong thế giới Tây Du cũng có lưu truyền thuyết, biết ‘Linh sơn’ cũng coi như có lý, nhưng tại sao lại dùng ‘Linh sơn’ ít người biết tới, mà không dùng ‘Bà Sa’ ai ai cũng biết? Chuyện này không phù hợp với tính cách khí phách lộ ra ngoài, chẳng sợ bất kì ai của Bá Vương.” Mạnh Kỳ nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng cái nào cũng có vẻ gượng ép.

Đất liền đã hiện ra, hắn không nghĩ nữa, lặng lẽ hạ xuống.

Rời đi tới Đông Hải cũng đã một thời gian, việc đầu tiên cần làm khi quay lại là phải tìm hiểu tin tức.

Ngoài chuyện lam huyết nhân vô cùng huyên náo, trong tửu lâu còn ồn ào một chuyện khác:

“Đao khí trường hà Nghiêm Xung đã vượt qua Lôi Kiếp, một bước lên trời!”

Mười người đầu bảng có sáu người một bước lên trời, đây quả là đợt Nhân bảng nghịch thiên nhất từ trước tới nay, khiến người ta nghĩ tới chuyện có lẽ đất trời đang thay đổi, đại kiếp đã sắp tới rồi!

“Nghiêm Xung độ một lần Thiên kiếp lên trời?” Mạnh Kỳ thực thấy vui mừng. Nghiêm Xung xuất thân tiểu môn tiểu phái, mặc dù có chút kỳ ngộ, nhưng đều không tính là xuất chúng, lúc tiến vào hàng đầu Nhân bảng, nhiều người nghĩ y có thể trở thành Ngoại Cảnh đã là cực hạn, nhưng y vẫn không ngừng cố gắng, từng bước đi tới, không để đánh mất bản tâm, không ngừng tu luyện, cuối cùng cũng thành công tìm ra con đường cho mình, một bước lên trời.

Có thể coi là một truyền thuyết về nỗ lực trong giới giang hồ!

“Y có thể đi đến một bước này quả thật không dễ dàng a, cố gắng bỏ ra e là còn hơn cả Hà Cửu, thực làm người ta phải tôn kính.” Mạnh Kỳ xoay người rời khỏi tửu lâu, vô cùng hứng chí, “Phải đi chúc mừng một phen.”

............

Bồng Châu Tĩnh Ba thành, trước là biển lớn, sau là Tú sơn.

“Bình Hải phái” là một tông phái có danh tiếng ở Tĩnh Ba, nhưng cũng chỉ giới hạn ở Tĩnh Ba, không có tiếng tăm gì trong giang hồ, trong phái không hề có Ngoại Cảnh, không có bảo binh trấn áp, một môn phái như vậy còn không bằng cả một võ quán của Nghiệp đô!



Nhưng hôm nay, trên sơn môn của Bình Hải phái, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đầy vẻ phong trần từ xa chạy tới muốn bái nhập làm môn hạ, khác hẳn với sự vắng vẻ lạnh lùng ngày xưa, trong số các trưởng lão cũng xuất hiện mấy người có tài thật sự, cười tươi tới mức không khép miệng lại được.

Tất cả đều vì Nghiêm Xung, người đầu tiên của Tĩnh Ba thành đứng hạng đầu Nhân bảng, ngoại cảnh thủ vị của Bình Hải phái, một trong những người cực kì ít ỏi có thể một bước lên trời!

Trong mắt người giang hồ, chỉ cần Nghiêm Xung gia nhập vào một thế lực lớn nào đó, nơi có rất nhiều công pháp, trước sau gì cũng sẽ lên Địa bảng, mà với phong cách hành xử từ trước tới nay của y, y không hề cố kị những chuyện như thế, cho nên, thay vì tới các đại phái, cạnh tranh với các thiên tài, còn không bằng đến Bình Hải phái bái sư!

Nghiêm Xung đeo đao, từ xa nhìn cảnh tượng kia, nét mặt bình thản mang theo ý cười. Y sinh ra lớn lên ở đây, hôm nay có thể dùng sức của bản thân mình giúp môn phái phát dương quang đại, thực làm cho y rất là sung sướng.

“Nghiêm thiếu hiệp.”

“Nghiêm trưởng lão!”

“Đại sư huynh!”

Thấy y đi ngang qua, những người tới bái sư và đệ tử của Bình Hải phái đều cung kính chào hỏi, sư đệ sư muội của Nghiêm Xung thì kích động tới mức đỏ cả mặt, đầy tự hào.

Nghiêm Xung gật đầu đáp lễ, khẽ cười: “Mây đen hội tụ, sắp có mưa to, các vị vào trong phòng lớn cả đi.”

Mưa ngày hè nói tới là tới ngay, bầu trời đã xầm xì tối đi, hơi nước ngưng tụ, điện quang ẩn hiện.

Nghiêm Xung nhìn mọi người đi vào phòng lớn, tiếp tục thong thả đi về phía gian nhà tranh của mình ở giữa sườn núi, đây là chỗ y tĩnh tu.

Vừa bước vào, bầu trời chợt lóe, một luồng điện rạch qua bầu trời, sấm sét bùng nổ.

Không lâu sau, gió lớn thổi lên, mưa to tầm tã. Bên ngoài tối sầm như vào đêm, dưới ánh sáng lóe của sấm sét, đâu đâu cũng là mưa to như trút, nước bắn tung tóe.

Trong cơn mưa to, căn nhà tranh cũng rung lên như muốn bị thổi bay, nhưng Nghiêm Xung lại chẳng lo lắng chút nào, rất nhà nhã thưởng thức “Phong cảnh” ấy.

Từ khi lập chí trở thành Ngoại Cảnh tới nay, y hiếm khi nào thả lỏng như vậy.

Đột nhiên, y quay người nhìn ra cửa sổ, trong màn mưa to, có một người đang dọc theo sơn đạo đi lên.

Người này mặc đồ đen, eo đeo đao, tay phải xách một vò rượu, tay trái cầm bao giấy đựng gì đó, dung mạo tuấn mỹ, khí thế oai hùng.

Hắn không hề dùng dù, cũng không phóng hộ thể cương khí ra ngoài, nhưng mỗi giọt nước mưa rơi xuống tóc, xuống quần áo hắn đều bị trượt xuống trôi tuột đi ngay, không hề để lại một vệt nước nào.

Mưa to như trút, hắn lại giống như đang đi dạo trong gió nhẹ nắng ấm.

Từ khi hắn xuất hiện, lôi tiêu điện ẩn, càng thêm tối tăm.

“Nghe Nghiêm huynh một bước lên trời, tại hạ không sao ngăn được vui mừng, lập tức mua một bình hảo tửu tới để chúc mừng.”

Mưa to gió lớn cũng không ngăn được giọng Mạnh Kỳ từ xa vọng tới.

Vừa dứt lời, hắn đã xuất hiện ở cổng.

“Mưa gió cố nhân đến, quả là chuyện vui mừng nhất trong đời.” Nghiêm Xung cười mở cửa phòng.

Mạnh Kỳ không chút khách khí, thản nhiên đi vào, mởbao giấy, trong là thịt bò, Nghiêm Xung lấy hai cái bát to, rót hai chén rượu đầy.

“Cạn!” Mạnh Kỳ trước cạn để kính, một hơi uống cạn chén rượu, Nghiêm Xung cũng không thua kém, như thuồng luồng hút nước.



“Nghiêm huynh một bước lên trời, tiền đồ sáng lạn, lại cạn!” Mạnh Kỳ rót chén thứ hai, tiếp tục một hơi uống cạn.

Nghiêm Xung cũng nổi hứng, uống cạn chén thứ hai: “Nghiêm mỗ thuở nhỏ cực kỳ hâm mộ Ngoại Cảnh của những môn phái khác, lập chí quyết không thua kém người ta, hôm nay cuối cùngcũng đã được như mong muốn, cạn!”

Y không hề che giấu sự vui sướng của mình.

Uống xong bátthứ ba, y mới cảm khái: “Chúng ta lúc trước được gọi là Nhân bảng song đao, từngmuốn luận bàn đọ sức với nhau, nhưng mãi vẫn chưa có dịp. Hôm nay gặp lại, tuy đều là Ngoại Cảnh, nhưng chênh lệch đã vô cùng lớn, đọ sức đã không còn ý nghĩa, chỉ còn lại tình cảm mà thôi.”

“Một đao này, Nghiêm mỗ đã đợi từ lâu, cuối cùngcũng có cơ hội chém ra!”

Vừa dứt lời, thanh đao bên hông y dựng lên, chuôi đao tự động đụng vào lòng bàn tay.

Mượn thế này, y thuận thế chém thẳng ra, bên ngoài mưa gió giao hội, ở giữa không trung hình thành một đạo lốc xoáy to cao nối trời với đất, mang theo sức mạnh đáng sợ, dung hợp vào với đao thế.

Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn Nghiêm Xung, tay phải cũng nắm lấy đao, ánh đao xuất hiện rất rõ ràng, lặng lẽ mà quỷ dị.

Tranh!

Trường đao ra khỏi vỏ, từ dưới chém lên, một tĩnh một động, một ánh đao vừa nhanh vừa mạnh!

Chút kĩ xảo học được từ “Tiên thần lui tránh”!

Đương!

Ánh đao lóe lên, cây cột lốc xoáy giữa không trung bị chém thành hai đoạn, lập tức tan rã, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới mưa gió, không ai nhận ra.

Nghiêm Xung ngồi ngay ngắn trở lại, thu hồi trường đao, thở hắt ra: “Đao pháp của ngươi đã vượt qua ta rất xa.”

Nếu không phải Mạnh Kỳ lưu thủ, đao của y đã gãy.

Mạnh Kỳ cắm đao vào vỏ, cười ha hả: “Đao của ngươi không phải bảo binh, thắng cũng không oai.”

Môn phái nhỏ thực là gian khó, đến Ngoại Cảnh mà ngay cả bảo binh cũng không có.

“Ta đang sưu tập tài liệu, ôn dưỡng dựng dục, tốt xấu nó cũng đã theo ta gần mười năm.” Nghiêm Xung bình thản cười, “Sau chuyện thần chưởng tổng cương, ngươi chỉ xuất hiện ở Giang Đông có một lần, sau đó biến mất, thực không giống tác phong của Cuồng Đao.”

“Tận dụng thời gian để tu luyện.” Mạnh Kỳ mỉm cười, “Cho nên đã trở nên thiển cận với tin tức giang hồ.”

“Chuyện đang oanh động nhất hiện giờ là chuyện lam huyết nhân, thực làm người ta sởn tóc gáy, ai nấy đều hết sức cảnh giác......” Nghiêm Xung nói, “Tiếp theo là chuyện Độc Thủ Ma Quân tái xuất giang hồ, thực lực sâu không lường được, nghe nói không cầnxuất ra Pháp Tướng cũng nhẹ nhàng chiến thắng Truy Hồn Ma Quân, được Tố Nữ đạo lấy lễ Tông Sư đối đãi......”

“Độc Thủ Ma Quân đã bị các đại môn phái và thế gia xếp vào Hắc bảng, xếp hạng chín mươi chín.”

Không vào Địa bảng, mà vào Hắc bảng trước...... Nghe người khác nói chuyện clone của mình, Mạnh Kỳ vừa thấy tự đắc lại vừa xấu hổ.

“Trong chuyện lam huyết nhân, có vị Pháp Chứng đại sư, nghe đồn có thực lực Tông Sư, nghe nói hình như có bí pháp khắc chế lam huyết, tạm thời không bị Lục Phiến môn xem là tà đạo.” Nghiêm Xung tiếp tục nói.

Y hạ giọng: “Nguyễn gia đã thầm liên lạc với các môn phái và thế gia, rất để mắt tới người lam huyết.”

Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, Nguyễn gia quả thực rất để ý tới người lam huyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook