Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 7 - Chương 7: Nguyên Hoàng dặn dò

Mực Thích Lặn Nước

27/01/2019

Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú không biết tại sao Mạnh Kỳ lại thở dài, là vì tư chất hai người mình không đủ, hay là vì tính tình có gì đó, nên làm Nguyên Hoàng tiếc hận cảm khái?

Sau một lúc lâu, Nguyên Hoàng thong thả đi hai bước, bình thản nói: “Các ngươi từ hạ giới phi thăng tới, vừa vặn lại tới Côn Luân sơn của ta, cũng coi như hữu duyên.”

Từ hạ giới phi thăng tới? Mấy chữ ấy như những tiếng sấm, nổ vang trong lòng Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú, khiến đầu óc họ lùng bùng, mỗi giây mỗi khắc giữ kín bí mật của họ trở nên hoàn toàn không có ý nghĩa.

Nhưng mà nghĩ lại, Nguyên Hoàng trong tiên có thể xưng tôn, thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, làm sao không biết vô cùng bên trong Côn Luân sơn?

Hắn không biết hai người mình đến từ hạ giới mới là kỳ quái!

Hai người vừa kiềm chế tâm tình, liền thấy bàn tay “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh sáng lên ức vạn hào quang, sắc màu vàng óng ánh, ngưng tụ thành một đóa kim liên, kim liên thu nhỏ lại, hóa thành một quyển kim thư, nhẹ mà không phải hư ảo, là thật sự.

Hư không tạo vật? Hư không tạo vật! Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú bốn con mắt không kiềm được trừng lớn, qua xem Vạn Giới Thông Thức phù, họ cũng đã biết được một vài năng lực nghịch thiên.

Hư không tạo vật chính là một trong số đó!

Theo một ít điển tịch Thượng Cổ ghi lại, muốn vi phạm pháp tắc, vi phạm logic hư không tạo vật, chưởng khống nhập vi cấp Truyền Thuyết chỉ là cơ sở, muốn thể ngộ về mặt tạo vật phải hiểu rất sâu về pháp lý, gần sát đại đạo, đây cũng là một trong những nguyên do mà cảnh giới của người có đại thần thông này được gọi là “Tạo Hóa”.

“Nguyên Hoàng” Tô Mạnh chẳng lẽ đã vượt qua giai đoạn cuối cùng của biển khổ?

Mạnh Kỳ cười nhẹ: “Thay đổi vật chất và hư không tạo vật thật sự còn cách nhau một khoảng nữa.”

Quyển sách vàng từ từ bay qua: “Đây là [Nguyên Thủy Kim Chương] [Bát Cửu huyền công] Mở Khiếu thiên và Ngoại Cảnh thiên, các ngươi tự chọn cái mà tu hành. Nếu có gì thắc mắc, cứ dùng Vạn Giới Thông Thức phù bấm tới dãy số này, gia nhập nhóm tên là ‘Ngọc Hư môn hạ’ trao đổi võ đạo, báo tên mình vào là được.”

Thấy Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú mặt sáng bừng lên, định quỳ xuống lễ bái, Mạnh Kỳ liền phất tay nói: “Tạm thời chỉ tính là Ngọc Hư ký danh, gọi bần đạo là chưởng giáo là được. Các ngươi mới vào Chân Thật giới, trước đi du lịch một phen, ba năm sau sẽ làm kiểm tra vào giáo, xem xem có thể chính thức xếp vào môn tường hay không.”

Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú không chút cảm thấy không vui, ngược lại đều kích động và mừng rỡ. Đạo môn thánh địa, tiên gia Động Thiên, làm sao mà dễ tiến vào? Trước ký danh, đi du lịch lịch lãm, sau đó kiểm tra khảo giáo, thế là đúng rồi!

“Đa tạ chưởng giáo Tiên Tôn!” Hai người cùng khấu tạ.

Mạnh Kỳ nhìn họ, búng tay một cái. Một nhúm cái gì đó mông lung như nước sáng rọi bay ra, nứt làm đôi, chui vào mi tâm của Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú, nổ tung thành những dòng chữ, những hình vẽ, là một môn bí thuật.

“Đây là bí pháp bần đạo lấy được khi tìm hiểu thần thông Phật môn ‘Hàng Tam Thế Minh Vương’, có thể rèn luyện linh giác, phản chiếu bản thân, tu luyện tới mức nhất định, hai người có thể làm bạn với nhau, khi kích phát khí cơ, có thể chiếu thấy những kí ức túc thế luân hồi, tạo cơ sở sau này thể ngộ ‘Ta là ai, ai là ta’.” Giọng Mạnh Kỳ trở nên mơ hồ.

Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú bị bản cải tiến “Biến Thiên Kích Địa đại pháp” làm cho rúng động, vô thức chìm đắm vào trong đó, đến khi tỉnh táo lại, ngoài cửa sổ đã chẳng còn ai.

Nếu không phải trong tay vẫn còn đang cầm sách vàng, trong đầu vẫn còn bí pháp, thì hai người đã nghĩ mình vừa mới ngủ mơ.

Nhưng chuyện thế này, dù có là mơ cũng làm người ta không thể nào tin được!



Nằm mơ quá lắm chỉ dám ước mình tìm được Ngọc Hư cung trong mây mù, lấy được tiên duyên, nào dám hi vọng xa vời Nguyên Hoàng Tô tiên tôn tự mình tới cửa?

Chư giới duy nhất. Tiên trung vi tôn Truyền Thuyết đại năng đó!

Hít một hơi thật sâu, Vu Bán Sơn hướng về phía Côn Luân, trịnh trọng quỳ ba lần, cúi đầu chín cái:

“Đa tạ chưởng giáo Tiên Tôn, đệ tử tất không làm nhục danh tiếng Ngọc Hư.”

Tề Cẩm Tú cũng làm theo, khẽ vuốt sách vàng, cười nhẹ: “Xưa nay thường nghe chín đời tích thiện, sẽ được đầu thai vào nhà giàu, được hưởng vinh hoa phú quý, Bán Sơn, chúng ta có được tuyệt đại tiên duyên này, thật không hiểu chúng ta đã tu hành bao nhiêu kiếp......”

Vu Bán Sơn cũng cười, gật đầu: “Chỉ mong không cô phụ lần tiên duyên này.”

Hai người máu nóng bừng bừng, không sao tĩnh tâm cho được, không ngừng nói lung tung linh tinh, nhớ lại trước kia, rồi tưởng tượng tới tương lai, hơn nửa ngày sau mới dần bình tĩnh lại được, mở sách vàng ra, xem “Nguyên Thủy Kim Chương” và “Bát Cửu huyền công”.

“Bán Sơn, chàng mới vào Ngoại Cảnh, là lúc rất cần phải có nhiều thiên tài địa bảo......” Nhìn Ngoại Cảnh thiên của hai môn công pháp, Tề Cẩm Tú nhíu mày nói.

Bát Cửu huyền công đòi hỏi lượng thiên tài địa bảo cực lớn, nếu không có môn phái chống đỡ, không phải thân gia hào phú, chỉ còn cách tích lũy từng chút một, chẳng biết tới chừng nào mới hoàn thành được hai trọng thiên ban đầu của ngoại cảnh. “Nguyên Thủy Kim Chương” thì đỡ hơn, tuy hướng tu luyện khác biệt, yêu cầu về thiên tài địa bảo cũng khác, nhưng không đòi nhiều bằng Bát Cửu huyền công.

Vu Bán Sơn trầm ngâm: “Không biết những thiên tài địa bảo này có dễ lấy hay không......”

Tề Cẩm Tú bỗng sáng mắt lên: “Bán Sơn, có thể vào trong thế giới Vạn Giới Thông Thức xem mà, muội nhớ trong đó có thương thành gì đó.”

Cô lôi Vạn Giới Thông Thức phù ra.

Vừa vào thương thành sâu như biển, Tề Cẩm Tú bị thương phẩm rực rỡ muôn màu, vô cùngn vật không sao tưởng tượng ra được làm cho mờ mịt, phải tốn rất nhiều thời gian xem xét và so sánh, trong lòng thỏa mãn không khác gì vừa mới tu luyện đột phá.

“Thiên tài địa bảo có hạn, tài sản trên người chúng ta e là một món cũng chẳng mua nổi......” Rốt cuộc, Tề Cẩm Tú thở dài.

Vu Bán Sơn sớm đã xem xong, mỉm cười lắc đầu: “Mọi chuyện đều dựa vào tu hành là chính, quá trình lấy được thiên tài địa bảo cũng tính là một dạng ma luyện, đây mới là dụng ý chưởng giáo Tiên Tôn bảo chúng ta đi du lịch ba năm, đương nhiên, ta thích ‘Nguyên Thủy Kim Chương’ hơn.”

“‘Bát Cửu huyền công’ mở khiếu công pháp quá ít, muội cũng chọn ‘Nguyên Thủy Kim Chương’.” Tề Cẩm Tú gật đầu.

Thấy thê tử cũng chọn giống mình, Vu Bán Sơn cười: “Chúng ta đổi tài sản sang Nguyên Hoàng tệ đi, mua ít đan dược và lợi ích hỗ trợ cho muội tu hành, lo cho muội trước đã.”

Thấy Vu Bán Sơn đã quyết định, Tề Cẩm Tú không từ chối. Hai người nhanh chóng mua mua bán bán, rồi chọn “Ngọc Hư chuyển phát nhanh”, ủng hộ sản nghiệp của môn phái nhà mình.

Mắc quá...... Tề Cẩm Tú không ngừng thầm nghĩ.

Ánh sáng lóe lên, trên bàn xuất hiện một cái bình nhỏ màu xanh đậm, ngoài có dán nhãn là tên loại đan dược họ vừa chọn mua.

“Nhanh vậy......” Hai người đều choáng váng.



Trao đổi từ đẩu từ đâu mà sao như ngay trước mặt vậy, ngay cả hàng hóa cũng làm được vầy luôn?

Hèn gì “Ngọc Hư chuyển phát nhanh” mắc như vậy!

Quả thực là tiên gia đại thần thông a!

Hai người vừa mừng vừa sợ, cũng may Ngọc Hư cung thần thông quảng đại là sư môn nhà mình!

Một hồi lâu sau, Tề Cẩm Tú mới cầm lấy chai, trầm ngâm: “Bán Sơn, chúng ta đi đâu du lịch?”

Vu Bán Sơn nghĩ nghĩ: “Đại Chu Trường Nhạc cách nơi này không xa, là kinh thành của thiên hạ, chúng ta đến đó!”

............

Một đường bình yên, hai người đến đế quốc Đại Chu, thành Trường Nhạc.

Còn chưa vào cửa thành, hai người đã bị tòa thành nguy nga và đám đông đông nghìn nghịt làm cho khiếp sợ. Ở ngay bên cạnh thành có một tòa tế đài cao cả trăm trượng, phân thành chín tầng, khắc chư bàn tinh tú và các loại thần tiên, vô cùng bắt mắt, thu hút mắt người.

Quanh tế đài có năm có tế đài nhỏ hơn, mang năm màu đỏ xanh vàng trắng đen, trông rất hoành tráng, rất nhiều độn quang không ngừng tới lui ở đó, như vẫn còn đang luyện chế và xây dựng chưa xong.

“Đây là......” Tề Cẩm Tú lần đầu mới thấy kiến trúc như thần tích thế này, thất thần.

Một người bên cạnh bèn đáp thay, giọng đậm âm sắc Trường Nhạc, đầy kiêu ngạo nói: “Đây là Phong Thiên đài!”

“Phong Thiên đài?” Vu Bán Sơn đã nghe nói tới cái này trong thế giới Vạn Giới Thông Thức.

Người kia cười: “Đúng! Lấy nhân đạo phong thiên chi đài!”

“Đương kim thiên tử tham khảo Nhân Hoàng cổ pháp, cho Truyền Thuyết đại năng và rất nhiều tiên nhân cùng luyện chế xây dựng, năm tế đài xung quanh là đại diện cho ngũ phương ngũ đế, lấy kì nhân đạo vi tôn, khi xây dựng thành công, tất cả những tiên quan tinh thần liên quan đều sẽ do Nhân Hoàng sắc phong, phẩm giai cao hay thấp, thực lực mạnh hay yếu, sẽ dựa trên cấp độ điển lễ tế tự của Đại Chu!”

“Sau này những người sau khi chết muốn phong thần, muốn ban thành sao, muốn nắm giữ quyền lực trời đất, thì đều phải nguyện trung thành với Đại Chu, đi theo Nhân Hoàng!”

Giọng điệu rất kiêu ngạo tự hào, Vu Bán Sơn nghe mà trợn mắt há hốc mồm, trong Vạn Giới Thông Thức giới thiệu rất qua loa đại khái, giờ mới được nghe chi tiết, thật là đáng sợ.

Lấy nhân đạo thống thiên, sắc phong tiên quan, nghe thì rất đã, nhưng người ta sẽ để mặc cho Nhân Hoàng làm việc này sao?

Dù bây giờ Thiên Đình đã không còn, Phật gia La giáo, Yêu tộc Ma môn sẽ mặc kệ cho Đại Chu lấy nhân đạo thống thiên sao?

Không hiểu vì sao, Vu Bán Sơn tự nhiên cảm thấy việc này nhất định có bí ẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook