Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 4 - Chương 269: Phần mình định

Mực Thích Lặn Nước

30/04/2018

Pháp Thân trở xuống, cho dù “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ bị giết, cũng sẽ không khiến Mạnh Kỳ kinh ngạc đến như thế, nhưng bản thân hắn cũng tu luyện Bát Cửu Huyền Công, đương nhiên hắn biết điểm mạnh mẽ của nó.

Bước qua nấc thang trời thứ hai, trở thành thất trọng thiên, trở thành Tông Sư, Tào Hiến Chi đã có một sức bật không thua gì các ngoại cảnh đỉnh phong của Cửu Trọng Thiên, có thể đấu được với cả nửa bước pháp thân, cộng thêm thân thể kiên cường ngang ngửa với thượng phẩm bảo binh, dự cảm với nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ, biến hóa vô cùng, xuất quỷ nhập thần, tông sư cùng giai một đấu một mà muốn thắng được Tào Hiến Chi là rất ít, hai ba người vây công cũng phải vất vả mới thắng được, nhưng muốn cản được y bỏ chạy là rất gian nan, dù có dùng tới thần binh, mà đánh không trúng thì cũng vô dụng, Tào Hiến Chi hoàn toàn có năng lực trước khi bị cuốn lấy tìm được cơ hội mà bỏ chạy.

Trừ phi có thần binh khắc chế Bát Cửu, hoặc trong đám tông sư vây công có người khắc chế được Bát Cửu, nhưng Bát Cửu Huyền Công được xưng là cỗ máy tác chiến mọi thời tiết toàn địa hình đâu có thể dễ bị khắc chế như vậy?

Cùng luyện Bát Cửu, Mạnh Kỳ cực kì tin tưởng vào khả năng giữ mạng của nó, song nay cái đầu của Tào Hiến Chi sờ sờ trước mặt, khiến hắn bị đả kích rất nặng.

“Vị này là?”“A Tu La vương” La Hầu và Vạn Trùng tôn giả đều ngẩn ra. Sau khi trở thành tông sư, Tào Hiến Chi chưa hề có một sự tích nào lan truyền, nên họ đều không biết y.

Cố Tiểu Tang đưa cái đầu cho Chưởng Đăng thần sứ, khuôn mặt vẫn rất là thánh khiết: “Tào gia Tào Hiến Chi, vừa thành Tông Sư được mấy năm, nhưng nếu luận chiến lực, có thể xếp vào tám mươi hạng đầu Địa bảng, hai vị đều thua y xa lắc, dù cả hai vây công, cũng vẫn có khả năng mất mạng.“

Bàn tay cô buông thõng, những giọt máu tươi trượt xuống, tương phản rõ rệt với bàn tay trắng muốt, khiến mọi người không thể rời mắt ra khỏi, Mạnh Kỳ thầm than, Huyết Nhục Hữu Linh, nhưng linh tính đã không còn.

La Hầu và Vạn Trùng tôn giả đều biến sắc, Tào Hiến Chi mạnh tới như thế? Vậy sao trước giờ chưa hề nghe thấy?

Đại La Thánh Nữ chỉ đang nói khoác?

Cố Tiểu Tang hơi rũ mắt: “Tào gia chiêu tập Tông Sư, bàn bạc xong thì quyết định đứng về phía Đại Hãn. Tào Hiến Chi cực lực phản đối, không muốn đi chung đường với tả đạo chúng ta. Lúc ấy, Ma Sư, Đại Mãn và Pháp Vương đều đang chờ Tào gia quyết định, gia chủ Tào gia quyết đoán, kích phát thần binh, lấy đầu của y để tỏ rõ quyết ý đầu nhập của mình.“

“Bất quá, nếu không phải Ma Sư tự mình ra tay, Tào Hiến Chi có thể đã chạy thoát.“

Tào gia có bao nhiêu vị Tông Sư, thần binh uy lực ra sao, La Hầu và Vạn Trùng tôn giả đều có hiểu biết, một trận thế như vậy, mà Tào Hiến Chi lại vẫn có thể suýt nữa chạy thoát, hèn gì Đại La Thánh Nữ khen ngợi y đến thế, chiến lực này quả thực không kém gì một ngoại cảnh đỉnh phong!

Mạnh Kỳ bề ngoài trấn định ngắm nghía chung rượu, nhưng trong lòng lại khó hiểu. Ma Sư, Đại Mãn và Pháp Vương ba vị pháp thân vây xem, vậy sao Tào Hiến Chi lại không hề cảm nhận được nguy hiểm?

Trừ phi sớm đã có người che mắt Thiên Cơ, làm hỗn loạn tâm linh!

Nhưng Tào Hiến Chi trước nay không hề nổi tiếng, làm sao khiến cao nhân pháp thân coi trọng tới như thế?

Chẳng lẽ, thân phận của y đã sớm bị nghi ngờ?

Bởi Cố Tiểu Tang nói chuyện thật thật giả giả khó có thể phân biệt, Mạnh Kỳ không dám căn cứ vào miêu tả của cô để suy luận. Hắn giả vờ kinh ngạc: “Tào Hiến Chi lại có thực lực tới như vậy? Trước giờ che giấu sâu thật!”

Hắn cố ý muốn thử xem Cố Tiểu Tang có biết cái thân phận “Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân” của Tào Hiến Chi hay không.

Cố Tiểu Tang vẫn trang nghiêm, không tinh quái như bình thường, có lẽ đây bộ dạng cô luôn duy trì khi ở trước mặt người khác:

“Tào gia là một trong những thế gia đứng đầu, họ luôn nhất trí đầu phục Đại Hãn, cho dù Cao Lãm đổi ý, thì chúng ta vẫn cứ chiếm ưu thế. Tới lúc đó, gió xuân đã thổi, các môn phái thế gia sẽ chìm trong nguy ngập, đại thế thành hình, thuận theo thì sống, nghịch thì phải chết, hai vị còn gì mà do dự không quyết, để bị Lục đại và Xung Hòa dọa sợ?”



Vạn Trùng tôn giả liền nói ngay: “Huyết Y giáo chưa bao giờ dao động, luôn tận lực theo phò Đại Hãn.“

“A Tu La vương” La Hầu nhìn nhìn đầu của Tào Hiến Chi, tay to vỗ mạnh, cái bàn nát nhừ thành bột: “Tu La tự không ai dọa được! Bổn tọa sẽ báo ngay cho Đại A Tu La, thực hiện theo ước định!”

Mạnh Kỳ thở một hơi dài, cuối cùng đã hiểu mục đích tới đây của yêu nữ, thì ra là dùng Tào gia để trấn an, đè bẹp dị tâm của Tu La tự.

“Không biết ngoài Tào gia, còn có thế lực nào âm thầm đi theo chúng ta không?” Tiểu La Hầu chen vào hỏi.

Cố Tiểu Tang đứng dậy, mỉm cười: “Loại chuyện này, đương nhiên chỉ có các vị tông chủ mới biết được.“

Cô múm mím môi, nhìn chung quanh một vòng: “Tà đạo chúng ta vẫn luôn bị áp chế, suốt mấy ngàn năm nay, đây chính là cơ hội tốt nhất, hai vị đã hiểu rõ đại thế, thật đáng mừng.“

Nói xong, cô xoay người bỏ đi, Mạnh Kỳ thở phào, xem ra yêu nữ không nhận ra mình.

Nhìn theo bóng Cố Tiểu Tang biến mất, Mạnh Kỳ cũng rời khỏi lều. bên ngoài trời đã vào đêm, ánh đuốc lấp loáng đó đây, chiếu sáng rực, khiến không ít chim chóc bị rối loạn không biết đang là ngày hay đêm, đập cánh bay lào xào, bị người thảo nguyên bắn trúng, xách ra nướng ngay tại chỗ.

Mạnh Kỳ nhìn đám chim bay loạn, mỉm cười, chìa tay ra.

Một con chim thu cánh, hạ xuống lòng bàn tay hắn.

Vạn Trùng tôn giả đi ra khỏi lều, nhìn thấy nét mặt tái nhợt của “Cực Ác Thiên Ma” rực lên điên cuồng, nhưng ánh mắt rất bình tĩnh, sâu thăm thẳm, nhìn con chim nhỏ ngoan ngoãn trong lòng bàn tay, tạo nên hình ảnh vô cùng đối lập.

“Không ngờ ngươi còn có hứng chí nhàn nhã như thế......“ Vạn Trùng tôn giả tóc không gió khẽ bay.

Mạnh Kỳ nhẹ buông tay, con chim nhỏ bay đi, mỉm cười: “Cực Ác ta thi thoảng phải bình tâm tĩnh khí, mới không bị tẩu hỏa nhập ma.“

Con chim nhỏ bay lên cao, không ngờ bị một con chim ưng bắt được, xé làm đôi, động tác săn mồi vô cùng mau lẹ khiến đám võ sĩ thảo nguyên đều vỗ tay khen ngợi.

Vạn Trùng tôn giả trầm mặc nửa ngày mới nói: “Ta cảm thấy càng lúc ngươi càng có cảm giác thiên ma......“

............

Trong vô số lều trại, bên ngoài một cái lều màu xám cực tầm thường, “Ma Sư” Hàn Quảng một tay chắp sau lưng thong thả bước, tay kia cầm một quyển sách yên lặng đọc, ánh trăng chiếu lên người, tiêu sái thong dong như một bậc hiền giả đại nho.

“La Hầu không hề có vấn đề. “ Y đột ngột nói.

Trong bóng tối gần đó có hai người đi ra, Cố Tiểu Tang và Chưởng Đăng thần sứ.



“Đương nhiên.“ Cố Tiểu Tang cười nhợt nhạt, “Vãn bối chỉ là không rõ vì sao Ma Sư không tự mình cầm qua?”

Chưởng Đăng thần sứ trả lại cái đầu của Tào Hiến Chi cho Hàn Quảng.

“Diệt Thiên môn kiệt lực tác hợp việc này, nếu lại để cho bổn tọa ra mặt, làm sao tạo thành chấn động cho La Hầu? Tào gia đầu nhập vào là một, La giáo thành tâm thành ý hợp tác là hai, Tu La tự có gia có nghiệp, không lén lút âm thầm như những tả đạo khác, không sợ Đại Hãn trả thù là ba, ba cái hợp lại, mới có thể khiến Tu La tự bỏ đi cái quan điểm đứng ngoài quan sát.“ Hàn Quảng xách đầu Tào Hiến Chi, đưa lên ngắm nghía.

Cố Tiểu Tang vẻ mặt yên tĩnh, như thuận miệng nói: “Ma Sư ngươi ý muốn cao xa, hùng tài đại lược, không phải người chịu ở yên nhàn nhã. Nếu thế của Cổ Nhĩ Đa mạnh lên, sẽ trở nên rất khó mà khống chế, thế mà ngươi lại vì chuyện hội minh mà bôn ba, thật là làm người ta thấy nghi ngờ.“

Hư không xung quanh bỗng trở nên hơi mông lung.

“Nếu thanh thế của Cổ Nhĩ Đa lớn lên, thì La giáo cũng sẽ bị ảnh hưởng, đâu còn tự tại như bây giờ đúng không?” Hàn Quảng không đáp hỏi ngược lại, mép nhếch lên.

Cố Tiểu Tang khuôn mặt thánh khiết: “Đại kiếp sắp đến, thiên hạ cũng nên loạn thêm một chút.“

“Đúng vậy, loạn một chút mới tốt, loạn một chút mới có cơ hội.“ Hàn Quảng gật đầu, quay qua nhìn Cố Tiểu Tang, mỉm cười, “Ngươi kiến thức phong phú, mưu kế đa đoan, dung mạo đẹp đẽ, cái nào cũng xuất sắc, thực lực tuy không cao cường nhưng cũng không thể coi thường. Một nữ tử như thế, ngay cả bổn tọa cũng thấy lòng xao động, nếu không phải đã được hữu tình vô tình tẩy luyện, e là cũng không kềm chế được. Tiếc thay ‘Tam đệ’ kia của ta là hoa nhài cắm bãi phân trâu, không biết quý trọng.“

“Thiếp thân chính là thích sự lỗ mãng đó của huynh ấy.” Cố Tiểu Tang đổi xưng hô, nhưng nét mặt không hề thay đổi.

“Sau đó thì sao? Tình đến sâu đậm, thì trảm tình để gặp ‘Ta’?” Hàn Quảng nhướng mày.

Cố Tiểu Tang như cười như không: “Cần gì phải trảm tình? Giết huynh ấy là được.“

Hàn Quảng hơi sững người, có vẻ không nắm được tính cách của Cố Tiểu Tang, cười: “Hi vọng ngươi ra tay được.“

Y nói thêm: “Đại Hãn có nhiệm vụ, cần ngươi tới chủ trì.“

“Nhiệm vụ gì?” Cố Tiểu Tang lại trở về bộ dạng trang nghiêm.

“Chuyện Sát Lang hội, Đại Hãn không muốn khi đang toàn lực đối phó với phương nam lại bị hậu hoạn sau lưng.“ Hàn Quảng cười, “Bổn tọa sẽ phái Cực Ác hỗ trợ.“

Cố Tiểu Tang gật đầu, ý bảo đã hiểu, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Cô đột nhiên nói: “Nên thỉnh Đại Hãn cảm ứng toàn bộ ‘Kim trướng’, để bắt gian tế.“

Đưa cái đầu ra cho bao nhiêu người nhìn thấy, tin tức đương nhiên sẽ bị tiết lộ ra ngoài.

“Lộ ra càng tốt.“ Hàn Quảng mỉm cười.

Cố Tiểu Tang cười lảnh lót như chuông bạc: “Đúng là càng tốt.“

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook