Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 4 - Chương 96: Rút củi dưới đáy nồi

Mực Thích Lặn Nước

05/02/2018

Đối diện Công Dương Tăng là một thanh niên cao gầy, dung mạo rất giống lão, tuy cùng là mặt ngựa, nhưng ngũ quan đoan chính, phong tư khác hẳn, giữa mày ẩn hiện sự cao ngạo, là thứ tử của lão, Công Dương Bạc, đang tu hành ở Vô Đương sơn Kim Quang động!

Công Dương Bạc gật đầu: “Hài nhi may mắn không làm nhục mệnh, chư vị tiên trưởng đã quyết định, sẽ nhúng tay vào việc này.”

Nói tới đây, gã hơi nhíu mày: “Quá trình nói ra có chút kỳ quái, lúc hài nhi hồi sơn bẩm báo cho chư vị tiên trưởng về Mặc gia, họ đều không đồng ý can thiệp vào thế tục, chuyện thượng hiền tuyển năng và huỷ bỏ thuế cửa khẩu cũng không hề cắt đứt căn cơ của công tộc, không làm ảnh hưởng gì đến dòng dõi tiên thần, nếu chăm học khổ luyện, lo gì không có đất dụng võ!”

Công tộc chính là quý tộc, nhưng một phần quý tộc lại thích tự xưng như vậy.

Công Dương Tăng vuốt chòm râu dài, nói: “Vi phụ chính là lo lắng chư vị tiên trưởng phản ứng như vậy, nên thời gian vừa qua mới không có hành động thiếu suy nghĩ, cũng không hề giao hết hy vọng vào họ. Ừ, sao sau này họ lại đổi ý?”

“Hài nhi cũng không biết vì sao, lúc đầu họ từ chối, hài nhi có cầu xin cỡ nào cũng không có tác dụng, vô cùng tuyệt vọng, chỉ có thể lại ở trên núi, thuyết phục các đồng môn. Kỳ hạn một tháng gần tới, đang chuẩn bị trở về, bỗng nhiên lại được chư vị tiên trưởng triệu kiến, nói đất Trần biến pháp quả thật có làm tổn hại đến tiên thần, tính để phái người can thiệp.” Công Dương Bạc cho đến hiện giờ vẫn vô cùng mờ mịt, không hiểu vì sao các vị tiên trưởng lại đổi ý.

Công Dương Tăng chắp tay sau lưng thong thả bước, mặt trầm tư: “Có ai khác bái phỏng Kim Quang động hay không?”

Con trai mình mới vừa vào Ngoại Cảnh, lại đúng lúc sư phụ ra ngoài du lịch, bản thân nó không hề có chút xíu lực ảnh hưởng nào tới Kim Quang động, nếu không phải nhờ ngoại lực, không có lý nào mấy vị Kim Quang động Trưởng Lão hội lại thay đổi ý kiến!

“Không có.” Công Dương Bạc chắc chắn lắc đầu, “ít nhất theo hài nhi biết là không có.”

Gã dừng một chút nói thêm: “Tóm lại các tiên trưởng đã đồng ý việc này, chuẩn bị phái một vị Tông Sư cầm bảo vật tới đây, nhưng họ đã nói trước, chuyện đất Trần vẫn còn thuộc phạm vi quốc chính bình thường. Thượng hiền tuyển năng tập trung trong phạm vi do vương thượng trực tiếp thống ngự, không hề huỷ bỏ thế khanh thế lộc, cố nhúng tay việc này chính là danh bất chính ngôn bất thuận, nên sẽ không dùng cờ hiệu của Kim Quang động, về phần làm như thế nào, thì nhờ phụ thân hướng dẫn.”

“Không sao, vi phụ đã sớm có kế hoạch.” Công Dương Tăng xoa tay, mặt mày vui vẻ.

Công Dương Bạc đang định hỏi mưu kế thế nào, thì nhớ ra một chuyện, nói nhỏ hẳn đi: “Phụ thân, hài nhi từ chỗ đồng môn nghe được chuyện Trần huỷ bỏ thuế cửa khẩu rất được Sở vương tán thưởng, có mấy thương đội gia đại quý tộc từ chuyện đó thu được ích lợi rất lớn, hơn nữa Đường quốc cũng không phản đối chuyện này, ngầm đồng tình với nó, xem ra đã có ‘Thương nhân’ tới đây thử qua, nếu chúng ta dẹp đi, e sẽ bị họ can thiệp!”

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, ảnh hưởng của chuyện Trần huỷ bỏ thuế cửa khẩu còn chưa hoàn toàn triển lộ, nhưng bởi vì Sở Đường quá gần nhau, còn khá gần với đô thành của Sở, nên đã có rất nhiều thương nhân qua lại hai nước, cảm nhận được rất nhiều ưu việt.

Tương tự, Mạnh Kỳ đến Trần dạy học cũng đã hơn hai tháng, quý tộc, đa phần sĩ nhân và dân chúng đều đã được học hai chữ “Lợi” và “Ích”, và những thành ngữ cổ quái về ‘bình đẳng’.

Nghe vậy, Công Dương Tăng cảm thán: “Không thể không nói, Mặc gia ngũ tử, nhất là Tô Mặc quả là đại tài hiếm thấy. ‘Giao tương lợi’ chính là cái đạo ở chung giữa người với người, giữa nước với nước! Việc này đối Sở Đường có lợi mà không hại, đương nhiên họ vui vẻ làm theo, ở giữa chiếm một chén canh, lại còn có thể nhờ nhu cầu an toàn của chúng ta mà làm giao dịch ngầm trao đổi.”

Nghe phụ thân khen ngợi Tô Mặc, Công Dương Bạc ngạc nhiên: “Phụ thân, vậy chúng ta có làm hay không?”

Công Dương Tăng hiền hòa nhìn thằng con cưng, cười ha hả: “Con a, quả thực là tuổi trẻ thành thật, khi con cố gắng phản đối một việc gì đó, thì đừng có nghĩ cách đối kháng nó, trừ bỏ nó, mà phải tìm cách khống chế nó, như thế mới xóa được điều bất lợi, thu được điều ưu việt!”

“Tìm cách khống chế nó?” Công Dương Bạc kinh ngạc nhìn phụ thân.

Công Dương Tăng nghiêm nghị: “Quốc sách mới sẽ không bãi bỏ, nhưng người thi hành nó không nên là mấy người Tô Mặc, mà là chúng ta!”

Nếu Tô Mặc đã nói thiên hạ đại thế chính là dòng nước cuồn cuộn hướng về phía trước, người thuận theo thì sống, người nghịch theo thì chết, vậy thì chúng ta sẽ không đối kháng nó, mà làm người khống chế nó, mượn thế của nó để làm chúng ta lớn mạnh hơn!

Công Dương Bạc nghĩ ra ý của phụ thân, lần đầu hiểu được cái gì gọi là lão hồ ly, cái gì gọi là nhìn xa trông rộng, hèn gì lại làm người chủ mưu cho tam đại quý tộc!

“Nên, chúng ta vẫn sẽ ám sát mấy người Tô Mặc?” Công Dương Bạc nghĩ thế, nhưng sợ lại đoán sai ý phụ thân, nên e dè hỏi.

Công Dương Tăng như nghe phải chuyện cười, cười ha ha mãi một lúc mới nói: “Sao lại giết chúng? Giết chúng thì đến phiên chúng ta quản lý quốc sách mới sao? Chưa kể chuyện Điền Quảng lần trước, mấy người Tô Mặc sau này đề phòng rất kĩ, vương thượng cũng thường xuyên để ý chiếu cố tới chúng, trừ phi tiên trưởng Kim Quang động cầm thần binh tới, hay mấy vị Thái Thượng trưởng lão thân tới mới giết được!”

Mặt lão trở nên nghiêm túc: “Nhưng bọn chúng có điểm yếu, không, đây là điểm chúng cho rằng chúng mạnh nhất mới đúng, chúng thường dùng tới thứ ấy, được thứ ấy phù hộ, nhưng thứ ấy tự phòng bị khá là yếu.”



Công Dương Bạc trợn to mắt: “Phụ thân, ngài, ngài là nói vương thượng?!”

Trần vương là Tông Sư, là người mạnh nhất nước Trần, chỉ có ông bảo vệ cho mấy người Mạnh Kỳ, còn an nguy của bản thân ông thì lại bị xem nhẹ!

Công Dương Tăng gật đầu: “Chỉ có đưa lên một vị vua mới, thì quyền khống chế triều chính mới trở về tay chúng ta, tới lúc đó truy sát đám người Tô Mạnh, tân chính tự nhiên là nhét vào trong túi.”

Lão ta nói ra chẳng chút do dự, chỉ có sự điên cuồng khiến Công Dương Bạc phải há hốc mồm.

“Nhưng, nhưng cung đình có đại trận, vương thượng có cực phẩm bảo binh, bản thân người cũng Tông Sư, trừ phi Kim Quang động tiên trưởng cầm thần binh pháp bảo, hoặc là mấy vị Thái Thượng trưởng lão đích thân tới, nếu không...” Gã lầm bầm, lặp lại lời phụ thân mới vừa nói vừa rồi.

Công Dương Tăng cười cười: “Đó là chiến đấu trực diện mới phải lo chuyện ấy. Điền gia, Vương gia kinh doanh khắp nơi, làm sao không có thầm bố trí. Ngươi hỏi Kim Quang động tiên trưởng một chút, nếu lặng lẽ lẻn vào cung đình, lại có ‘An thần tiên hương’ hỗ trợ, thì ông ấy có mấy phần giết được vương thượng?”

“Điền gia, Vương gia, an thần tiên hương?” Công Dương Bạc ngạc nhiên.

Công Dương Tăng gật đầu: “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn hết rồi!”

Công Dương Bạc giật mình, nghiến răng:

“Nếu đến như vậy mà còn không thắng được, thì không xứng là Tông Sư !”

............

Đại Tư Đồ phủ ở gần cung đình, được Trần vương chiếu cố, phòng thủ khá là kiên cố.

“Trong đất phong của tam đại quý tộc không có dị động về quân lực, xem ra sắp tới sẽ không có nội chiến.” Mạnh Kỳ cho mấy Mặc giả lẻn vào mấy vùng đất phong để tìm hiểu tin tức.

Giang Chỉ Vi nhíu mày: “Nhưng bọn chúng quá an tĩnh, quá nghe lời. Sau khi Điền Quảng chết, tam gia có mật đàm một lần, sau đó hoàn toàn im ắng, chuyện khác thường tất có vấn đề!”

“Nhưng căn bản không tra ra được họ muốn làm cái gì...” Triệu Hằng buồn rầu, “Đáng tiếc cái thần thông Thiên Lý Nhãn Tiểu Mạnh tra được từ trong trí nhớ chỉ có bản khuyết, phải phối hợp với thiên phú mới tu luyện được, nếu không chúng ta đã giám sát được mấy người Công Dương Tăng.”

Nguyễn Ngọc Thư đột nhiên hỏi: “Vô Đương sơn Kim Quang động thì sao?”

“Các quý tộc Sở quốc và Điền gia giao hảo nữa?” Tề Chính Ngôn cũng xen vào.

Mạnh Kỳ nhìn tin tức trong tay: “Những nhà này của Sở quốc được chúng ta trọng điểm chiếu cố, thu lợi rất nhiều, có chút vừa lòng, đã phái người ám chỉ sẽ không can thiệp vào việc này.”

“Về phần Vô Đương sơn Kim Quang động, chỗ đó bí ẩn khó tìm, không tìm hiểu được, chỉ biết thứ tử của Công Dương Tăng là Công Dương Bạc đoạn thời gian trước trở về Vô Đương sơn, hôm qua mới về, nhưng chưa hề đi gặp ai cả, không nhìn ra được thái độ của Kim Quang động.”

“Cái này cũng tìm hiểu được?” Triệu Hằng kinh ngạc nhìn Mạnh Kỳ, ngay cả hành tung của cường giả Ngoại Cảnh mà cũng nắm rõ như lòng bàn tay!

Mạnh Kỳ cười: “Chúng ta dù sửa học thuyết Mặc gia như thế nào, thì kiêm ái phi mệnh gì đó cũng vẫn sát sàn với người bình dân, thời gian qua họ cũng thu được nhiều lợi, nên, Công Dương gia, Điền gia và Vương gia đều không thiếu nghĩa sĩ truyền tin tức ra ngoài, hắc hắc. Công Dương Bạc về nhà dù sao cũng phải nghỉ ngơi, dù sao cũng phải tu luyện, dù sao cũng phải có người hầu hạ, làm sao mà không biết được?”

Đây chính là chiến tranh biển người của nhân dân đó!

Đáng tiếc một tháng trước chưa đạt được trình độ này, nếu không nội dung tam gia mật đàm nói không chừng cũng đã biết được một hai!



“Tóm lại, phải cẩn thận Kim Quang động bên kia, tốt nhất nhắc nhở Trần vương thỉnh Sở vương hỗ trợ, đáng tiếc, hiện giờ chưa thấy ‘Lợi’, không thể khiến Sở vương tán thưởng, nếu không đã sớm trừ được hậu hoạn.” Triệu Hằng khá là ngạc nhiên với tốc độ phát triển của “Mặc giả”.

Trần vương và Kim Quang động không có quan hệ gì, khó mà tìm được người có đủ phân lượng để thuyết phục họ.

Mạnh Kỳ lại cười: “Ta đang có ý này.”

Vừa dứt lời, bên ngoài có sứ giả tới, nói Trần vương cho mời, thương nghị quốc chính.

“Thực là trùng hợp.” Mạnh Kỳ cười ha ha, dẫn đám người Giang Chỉ Vi đi tới cung đình, để lại Bạch Tùng, Triệu Bách và Vương Khởi chủ trì Tư Đồ phủ.

Trời xầm xì, gió thổi ù ù, không khí nặng nề, như sắp có mưa to.

Thời tiết như vậy khiến tâm tình của Mạnh Kỳ cũng trở nên tối tăm, nhưng hắn không cảm nhận được nguy hiểm, nên cũng không để ý.

Càng đi càng tới gần cung đình, càng xuất hiện nhiều thủ vệ kiểm tra thân phận người đi tới.

Người kiểm tra này là một gương mặt còn non nớt, Mạnh Kỳ không hề xa lạ, là con trai nhỏ của cựu Tư Khấu Điền Hoành, Điền Quát, đã vượt qua kiểm tra, được trở thanh một “Mặc giả”, không phải quý tộc bình thường!

Y đã là tiểu Tư Khấu, vì sao lại tới đây làm thủ vệ?

Điền Quát nhìn Mạnh Kỳ, vẻ mặt ủ dột, tay trái buông thõng, bắt một cái ký hiệu.

Ý tứ là: vô cùng nguy hiểm!

Đi mau? Nguy hiểm? Mạnh Kỳ cả kinh, sao Bát Cửu huyền công của mình không hề cảm ứng được gì?

Chẳng lẽ có người còn cao hơn mình rất nhiều che giấu Thiên Cơ?

Khí trời như thế này cũng chính là vì vậy?

Càng nguy cấp, Mạnh Kỳ càng bình tĩnh, cung đình có biến, Trần vương sẽ ra sao?

Hắn thi triển “Ngọc Hư thần toán”, thôi diễn an nguy của Trần vương.

Mơ hồ? Không có kết luận?

Mơ hồ không rõ chính là bất thường lớn nhất! Mạnh Kỳ lập tức truyền âm cho mấy người Giang Chỉ Vi:

“Đi nhanh! Chậm e không kịp!”

Trong nháy mắt, Mạnh Kỳ mang Tề Chính Ngôn, Giang Chỉ Vi mang Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng một mình, với tốc độ cực nhanh, xoay người bỏ chạy !

Ba đạo độn quang vừa lóe lên, một người đang ngồi trong cung nhận ra ngay, đứng bật dậy, tay cầm một cây trường cung, có kim quang ngưng tụ thành mũi tên nhọn!

Trong phủ Tư Đồ, Bạch Tùng đang xem tin tức vừa đưa tới: người hầu của tam đại quý tộc đều phát hiện phủ nhà mình có dị động vào ban đêm!

“Mau, mau ngăn cản mấy người Tô tiên sinh!” Y ngẩng phắt đầu lên, hét to với Vương Khởi và Triệu Bách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook