Quyển 6 - Chương 14: Tầng tầng sương mù
Mực Thích Lặn Nước
02/08/2018
Trong gian phòng đầy băng tuyết tiên kính, mặt trời đỏ rực biến mất, nền tuyết xung quanh bị nóng tan ra một mảng, nhưng
tường và cột băng vẫn trong suốt như cũ, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Sau khi bốn Pháp Thân biến mất khỏi tiên kính, sự căng thẳng trong lòng Trần Chiêu cũng giảm hẳn, lão giả như tượng băng cũng thở phào một hơi, chỉ một cái nhìn qua từ xa thôi mà lão đã cảm nhận được sự khủng bố của Pháp Thân. Họ quả là không thẹn với cái danh thần tiên lục địa, quá mạnh!
“Biết tới Pháp Thân từ trong sách cổ, cũng biết là tiên phàm có khác, nhưng không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy lục địa thần tiên...... Thế gian lại thật có người có thể đi hết những nấc thang trời, đột phá tiên phàm ràng buộc......” Lão giả như tượng băng thở dài, mình quả thực là ếch ngồi đáy giếng, thế giới ngoài kia phong phú phấn khích mạnh mẽ biết bao nhiêu, trời thật là cao, đất thật là rộng!
Nếu hồi còn trẻ mình dám nam hạ, trao đổi luận bàn với các thiên chi kiêu tử ở đó, đấu trí đấu dũng với những kẻ địch mạnh mẽ, thì không chừng cũng đã tìm được cơ hội thỉnh giáo Pháp Thân cao nhân, hôm nay nói không chừng cũng là lục địa thần tiên!
Trần Chiêu đoán ra suy nghĩ của lão giả, vừa bực mình vừa buồn cười: “Sớm biết như thế, thì hồi đó làm đi. Ta chính là gặp được một thiên chi kiêu tử ở miền nam, mới hiểu được bản thân chênh lệch với người ta là lớn tới bao nhiêu, cần phải bù đắp thêm cái gì, may nhờ vậy mới không hao phí thời gian mười mấy năm nay.”
Nói tới đây, y cũng thở dài: “Không ngờ phương nam lại có nhiều Pháp Thân cao nhân tới như vậy, quả thật là khu vực của thần tiên......”
Thông qua những cường giả ngoại cảnh của phương nam thi thoảng lên cực bắc tìm tài liệu, họ cũng đều biết phía nam chia làm thảo nguyên, Bắc Chu và Nam Tấn, có những thần tiên thật sự chứng được Pháp Thân, song không ngờ lại có tới năm người, mà còn có khi còn nhiều hơn thế, khí thế và thực lực mạnh mẽ hơn hẳn nhưng Nhân tiên Pháp Thân được ghi chép trong điển tịch, chẳng lẽ những người này đã bước vào Địa Tiên thậm chí Thiên Tiên chi cảnh?
“Sư huynh, sau chuyện lần này, chúng ta lại nam hạ đi!” Tuy rằng đã thành hôn, nhưng Lưu Trạch Quân vẫn thích gọi Trần Chiêu là sư huynh. Sau khi tiến vào Ngoại Cảnh, thực lực của cô ban đầu tăng rất mạnh, chưa tới năm năm đã bước qua nấc thang trời thứ nhất, nhưng từ lúc đó, tốc độ tăng tiến giảm hẳn, không còn niềm tin khả năng đạt tới tông sư. Hôm nay, được nhìn Pháp Thân cao nhân tồn tại thật sự, trong lòng lại dấy lên ngọn lửa tu luyện hừng hực, muốn được thấy nhiều hơn, biết nhiều hơn, lịch lãm nhiều hơn.
Trần Chiêu ha ha cười: “Chính hợp ý ta!”
Lão giả như tượng băng biến sắc, lão cũng dao động, nhưng nghĩ tới mình đã hơn một trăm năm mươi tuổi, hi vọng đột phá là cực kỳ bé nhỏ, cần gì phải đi mạo hiểm, không bằng an độ lúc tuổi già, nên lại do dự.
“Trong thiên địa nói có luân hồi, nhưng ngoài những người có cơ duyên xảo hợp, có mấy ai thức tỉnh được kí ức của kiếp trước? Dù sao lão cũng đã sống tốt mấy chục năm nay, nếu là ta, ta sẽ đi tìm cơ hội. nếu thành công, đột phá được, sẽ lại có thêm hơn một trăm năm thọ nguyên, hơn nữa còn tới được những nơi nguy hiểm, kiếm được linh vật làm tăng tuổi thọ, nếu lỡ thất bại mất mạng, cũng không lãng phí bao nhiêu thọ nguyên.” Trần Chiêu khắc bạc nói.
Tròng mắt lão giả xoay tròn, nội tâm chiến đấu vô cùng kịch liệt, mãi không quyết được. Đúng lúc này, khóe mắt lão nhìn thấy một bóng xanh, trước con đường tuyệt vọng lại xuất hiện một người xa lạ!
“Lại thêm một......” Lão lầm bầm. người này mặc bào xanh, đầu đội phiến vân quan, chân đi giày cỏ, tay cầm một thanh đao cảm giác rất nặng nề, ngũ quan tuấn mỹ, khí thế nội liễm, khí tức như không, sâu thẳm mà trống rỗng, như bao dung vạn vật, nhìn hắn, có một loại cảm giác thời gian cọ rửa chảy qua.
“Lại thêm một Pháp Thân!” Lão giả bồi hồi, hôm nay là ngày gì vậy? Pháp Thân cao nhân vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết nay lại thi nhau hiện ra trước mặt lão nhiều như cá diếc qua sông.
Hơn nữa vị Pháp Thân này tạo cho người ta cảm giác rất kỳ lạ, nguy hiểm không thua kém gì nam tử áo xanh cầm kiếm và đại hán xách rìu, văn sĩ bào dài, nói cách khác, cũng mạnh hơn Nhân Tiên Pháp Thân trong sách cổ không biết bao nhiêu!
Lưu Trạch Quân và Trần Chiêu nghe vậy nhìn lại, đầu tiên cũng là cảm khái, không ngờ lại có thêm một vị lục địa thần tiên, thực làm người ta ao ước.
Nhưng ngay sau đó, Trần Chiêu bật thốt: “Là hắn!”
Là tông sư phương nam từng khiến mình bị bại tâm phục khẩu phục, Tô Mạnh!
Tuy hắn hôm nay đã nhiều thêm phần thành thục, tóc mai cũng đã có sợi bạc, càng hiện rõ dấu vết thời gian, khác biệt rất nhiều so với trước, nhưng trong lòng y đã khắc sâu hình ảnh của hắn, hơn mười năm gian khổ tu luyện, chính là để thầm nghĩ một ngày kia lại Nam hạ, khiêu chiến với hắn.
Ấn tượng của Lưu Trạch Quân đối với Mạnh Kỳ không sâu bằng trượng phu, nghe trượng phu kêu vậy mới giật mình nhìn thêm kĩ, vừa vặn thấy Mạnh Kỳ nghiêng đầu, nhìn lên cao, giống như vị văn sĩ bào dài kia, phát hiện ra sự nhòm ngó của băng tuyết tiên kính.
Nhìn được ngay mặt, Lưu Trạch Quân không còn nghi ngờ gì, khẽ nói: “Quả thực là hắn!”
Lúc này mới chỉ sau mười hai mười ba năm, mà người này đã từ Tông Sư bay thẳng lên Pháp Thân chi cảnh!
Hắn đã thành Pháp Thân, lại còn mạnh hơn Pháp Thân trong sách cổ...... Trần Chiêu lảo đảo, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng hóa thành một tia cười khổ.
Hơn mười năm đuổi theo, hơn mười năm khát vọng lại khiêu chiến, nay chỉ từ xa nhìn một cái, đã biết mình thất bại.
Không có cái gì xót xa hơn!
Thấy nam tử giày cỏ xách đao như phát hiện ra băng tuyết tiên kính, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về hướng này, lão giả giống như tượng băng tim đập thình thịch, định dời ánh mắt đi, hỏi: “Các ngươi biết hắn?”
Trần Chiêu cười khổ: “Đương nhiên là biết, đó chính là người đã từng đánh bại ta, Tông Sư Tô Mạnh, thật sự là thiên chi kiêu tử.”
“Thì ra là hắn......” Lão giả giống như băng điêu nhẹ nhàng gật đầu, “Hèn gì ngươi thua hắn......”
Nói tới đây, lão khựng lại, bật thốt: “Ngươi nói cái gì? Hắn mười hai mười ba năm trước vẫn chỉ là Tông Sư?”
Ngữ khí cấp bách, chấn động, thể hiện rõ sự kinh hãi trong lòng.
Mới mười hai ba năm đã phá tan nấc thang trời thứ ba lẫn tiên phàm ràng buộc, đây… đây vẫn còn là người sao? Đây có còn thiên lý hay không?
Trần Chiêu gật đầu, đang định cảm khái, thì thấy gương mặt Mạnh Kỳ trở nên to ra, càng lúc càng tiến lại gần, cứ như đang ở ngay bên kia mặt kính!
Sau đó, gương mặt đó chui ra khỏi gương!
Chui ra khỏi gương!
Trần Chiêu, lão giả giống như băng điêu và Lưu Trạch Quân đều sững người tê dại, tim như ngừng đập, đầu óc như bị sét đánh trúng. Cả bọn còn chưa kịp làm gì, đã bị một làn khí tức sâu thẳm nhu hòa bao phủ, cảm nhận được một loại pháp tắc trời đất rất lạ lẫm, toàn là hỗn độn, khiến pháp tướng không thể thò được ra ngoài.
Ba người trợn tròn mắt nhìn mặt gương gợn sóng nhộn nhạo, nhìn nam tử áo xanh giày cỏ từ trong gương từ từ đi ra.
Mạnh Kỳ sau khi phát hiện có người tiến vào bí địa đi thông Dao Trì, tuy thấy nghi hoặc, nhưng suy nghĩ nhiều lần, vẫn quyết định tới xem một cái xem sao. Lúc tới con đường tuyệt vọng, hắn cảm giác được có người quan sát mình, nên mới lần theo mối liên hệ độn tới đây. Lúc này, nhục thân Nguyên Thần Pháp Tướng của hắn đều đã ngưng tụ thành một thể, độn ra Nguyên Thần chính là độn ra chân thân, chứ không phải chỉ độn được nguyên thần đi giống như lúc trước.
Nhìn thoáng qua, Mạnh Kỳ mỉm cười: “Thì ra là Cực Bắc Trần huynh.”
Bởi vì đây là hai người cực bắc duy nhất mà hắn từng gặp được, nên hắn rất là ấn tượng, nhớ mãi.
Những lời này giống như chú ngữ giải trừ, khiến Trần Chiêu qua thần, phun ra một hơi trọc khí, cười khổ: “Xin chào Tô huynh, chúc mừng ngươi chứng được Pháp Thân, đứng hàng tiên ban!”
Mạnh Kỳ không có thời gian hàn huyên, hỏi: “Trần huynh, vừa rồi các ngươi cũng ở đây đúng không? Có thấy ai đi vào tiên cung hạch tâm hay không?”
“Có thấy.” Trần Chiêu không chút giấu diếm, kể hết những gì mình nhìn thấy từ đầu tới đuôi.
Mạnh Kỳ giật mình. Tô tiền bối là người vào trước. Ngay sau đó là Ma Sư, Cổ Nhĩ Đa, Độ Thế Pháp Vương và Huyết Hải La Sát, cái này thoạt nhìn giống như một cái bẫy.
Bốn tà đạo Pháp Thân lợi dụng Băng Tuyết tiên cung hoặc Dao Trì để gài bẫy Tô tiền bối?
Tô tiền bối nguy hiểm!
Nhưng nếu Ma Sư đã phát hiện đám người Trần Chiêu, sao y lại không giết người diệt khẩu, chẳng lẽ y cố ý muốn cho việc này tiết lộ?
Để dụ thêm nhiều chính đạo Pháp Thân tới nữa, sau đó một lưới bắt hết?
Mạnh Kỳ quyết định ngay tức khắc, liên hệ với mấy người Lục đại tiên sinh. Hắn quyết định chỉ có hắn với Lục đại tiên sinh đi vào vì hai người cẩn thận, Hà Thất, Vân Hạc và Cao Lãm ở lại bên ngoài để làm tiếp ứng, để ngừa biến cố, đương nhiên, đại ca trấn thủ Bắc Chu, không hẳn sẽ đến.
Màu đen sâu thẳm trong mắt Mạnh Kỳ biến mất, “Đạo Nhất Lưu Ly đăng” xuất hiện, chư quả chi nhân vận chuyển.
Họa Mi sơn trang, Lục đại tiên sinh đang ngồi bên mộ mở bừng mắt, thò tay cầm lấy kiếm, biến mất tại chỗ.
Đông Hải kiếm trang, Hà Thất đang giảng giải vấn đề tu luyện cho Hà Cửu khẽ đưa tay lên, để lại một lời nhắn, cả người hóa thành Vô Hình kiếm quang, độn vào hư không.
Tây Vực Vạn Tượng môn, Vân Hạc chân nhân đang ở trong tĩnh thất thưởng thức khí long, khẽ ài một tiếng, thanh quang vọt lên, xa độn Cực Bắc.
Nam Tấn Thần đô, Cao Lãm chắp hai tay sau lưng, tới tiền Thái Tử phủ như vào chỗ không người, hộ vệ chung quanh và nha hoàn qua lại vội vàng, coi y như không khí.
Y đi vào phòng, tới cửa mật thất, mở cửa, long hành hổ bộ bước vào.
Trong phòng trống trơn, chỉ còn lại quang hoa màu lưu ly nhàn nhạt, như có như không.
“Chạy nhanh thật......” Cao Lãm cười khẩy.
Phù ấn trên người y sáng lên, y trầm ngâm một lúc, thân thể hóa thành đạm kim lưu quang, chui vào hư không.
............
Hàn Quảng dẫn đầu, bốn người đi sâu vào trong Băng Tuyết tiên cung. Họ còn cách Tô Vô Danh rất xa, bởi vì bí địa này tuy không có cái gì hạn chế, nhưng nó không phải là Dao Trì, chỉ có thể khiến phạm vi thu nhỏ lại, Tô Vô Danh vẫn là vừa có thể thân phía trước dò đường, lại có thể lặng lẽ xem xét đằng sau xem có ai đi theo hay không, cho nên nhất định phải giữ cự ly với ông thật là xa.
Lúc này, một cái quan tài đồng xanh lóe một cái vượt qua.
“Có vài phần cảm giác truyền thuyết.” Cổ Nhĩ Đa không chắc chắn lắm.
Hàn Quảng cười: “Có lẽ chính là di thể của chủ nhân nơi này.”
“Chủ nhân nơi này là?” Cổ Nhĩ Đa hỏi.
Hàn Quảng nghiêng đầu, như cười như không nói: “Băng Tuyết Tiên Tôn.”
“Băng Tuyết Tiên Tôn?” Cổ Nhĩ Đa sửng sốt.
“Băng Tuyết Tiên Tôn?” Huyết Hải La Sát và Độ Thế Pháp Vương cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn Hàn Quảng.
Chuyện ở sâu trong Tuyết Sơn, lăng tẩm chín vị Tiên Tôn trấn áp quái vật, bọn họ đều có nghe, mà Băng Tuyết Tiên Tôn chính là một trong số đó.
Không ngờ ông ta lại còn có tiên cung di lưu!
Ông ta có quan hệ gì với Dao Trì nhất mạch?
Sau khi bốn Pháp Thân biến mất khỏi tiên kính, sự căng thẳng trong lòng Trần Chiêu cũng giảm hẳn, lão giả như tượng băng cũng thở phào một hơi, chỉ một cái nhìn qua từ xa thôi mà lão đã cảm nhận được sự khủng bố của Pháp Thân. Họ quả là không thẹn với cái danh thần tiên lục địa, quá mạnh!
“Biết tới Pháp Thân từ trong sách cổ, cũng biết là tiên phàm có khác, nhưng không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy lục địa thần tiên...... Thế gian lại thật có người có thể đi hết những nấc thang trời, đột phá tiên phàm ràng buộc......” Lão giả như tượng băng thở dài, mình quả thực là ếch ngồi đáy giếng, thế giới ngoài kia phong phú phấn khích mạnh mẽ biết bao nhiêu, trời thật là cao, đất thật là rộng!
Nếu hồi còn trẻ mình dám nam hạ, trao đổi luận bàn với các thiên chi kiêu tử ở đó, đấu trí đấu dũng với những kẻ địch mạnh mẽ, thì không chừng cũng đã tìm được cơ hội thỉnh giáo Pháp Thân cao nhân, hôm nay nói không chừng cũng là lục địa thần tiên!
Trần Chiêu đoán ra suy nghĩ của lão giả, vừa bực mình vừa buồn cười: “Sớm biết như thế, thì hồi đó làm đi. Ta chính là gặp được một thiên chi kiêu tử ở miền nam, mới hiểu được bản thân chênh lệch với người ta là lớn tới bao nhiêu, cần phải bù đắp thêm cái gì, may nhờ vậy mới không hao phí thời gian mười mấy năm nay.”
Nói tới đây, y cũng thở dài: “Không ngờ phương nam lại có nhiều Pháp Thân cao nhân tới như vậy, quả thật là khu vực của thần tiên......”
Thông qua những cường giả ngoại cảnh của phương nam thi thoảng lên cực bắc tìm tài liệu, họ cũng đều biết phía nam chia làm thảo nguyên, Bắc Chu và Nam Tấn, có những thần tiên thật sự chứng được Pháp Thân, song không ngờ lại có tới năm người, mà còn có khi còn nhiều hơn thế, khí thế và thực lực mạnh mẽ hơn hẳn nhưng Nhân tiên Pháp Thân được ghi chép trong điển tịch, chẳng lẽ những người này đã bước vào Địa Tiên thậm chí Thiên Tiên chi cảnh?
“Sư huynh, sau chuyện lần này, chúng ta lại nam hạ đi!” Tuy rằng đã thành hôn, nhưng Lưu Trạch Quân vẫn thích gọi Trần Chiêu là sư huynh. Sau khi tiến vào Ngoại Cảnh, thực lực của cô ban đầu tăng rất mạnh, chưa tới năm năm đã bước qua nấc thang trời thứ nhất, nhưng từ lúc đó, tốc độ tăng tiến giảm hẳn, không còn niềm tin khả năng đạt tới tông sư. Hôm nay, được nhìn Pháp Thân cao nhân tồn tại thật sự, trong lòng lại dấy lên ngọn lửa tu luyện hừng hực, muốn được thấy nhiều hơn, biết nhiều hơn, lịch lãm nhiều hơn.
Trần Chiêu ha ha cười: “Chính hợp ý ta!”
Lão giả như tượng băng biến sắc, lão cũng dao động, nhưng nghĩ tới mình đã hơn một trăm năm mươi tuổi, hi vọng đột phá là cực kỳ bé nhỏ, cần gì phải đi mạo hiểm, không bằng an độ lúc tuổi già, nên lại do dự.
“Trong thiên địa nói có luân hồi, nhưng ngoài những người có cơ duyên xảo hợp, có mấy ai thức tỉnh được kí ức của kiếp trước? Dù sao lão cũng đã sống tốt mấy chục năm nay, nếu là ta, ta sẽ đi tìm cơ hội. nếu thành công, đột phá được, sẽ lại có thêm hơn một trăm năm thọ nguyên, hơn nữa còn tới được những nơi nguy hiểm, kiếm được linh vật làm tăng tuổi thọ, nếu lỡ thất bại mất mạng, cũng không lãng phí bao nhiêu thọ nguyên.” Trần Chiêu khắc bạc nói.
Tròng mắt lão giả xoay tròn, nội tâm chiến đấu vô cùng kịch liệt, mãi không quyết được. Đúng lúc này, khóe mắt lão nhìn thấy một bóng xanh, trước con đường tuyệt vọng lại xuất hiện một người xa lạ!
“Lại thêm một......” Lão lầm bầm. người này mặc bào xanh, đầu đội phiến vân quan, chân đi giày cỏ, tay cầm một thanh đao cảm giác rất nặng nề, ngũ quan tuấn mỹ, khí thế nội liễm, khí tức như không, sâu thẳm mà trống rỗng, như bao dung vạn vật, nhìn hắn, có một loại cảm giác thời gian cọ rửa chảy qua.
“Lại thêm một Pháp Thân!” Lão giả bồi hồi, hôm nay là ngày gì vậy? Pháp Thân cao nhân vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết nay lại thi nhau hiện ra trước mặt lão nhiều như cá diếc qua sông.
Hơn nữa vị Pháp Thân này tạo cho người ta cảm giác rất kỳ lạ, nguy hiểm không thua kém gì nam tử áo xanh cầm kiếm và đại hán xách rìu, văn sĩ bào dài, nói cách khác, cũng mạnh hơn Nhân Tiên Pháp Thân trong sách cổ không biết bao nhiêu!
Lưu Trạch Quân và Trần Chiêu nghe vậy nhìn lại, đầu tiên cũng là cảm khái, không ngờ lại có thêm một vị lục địa thần tiên, thực làm người ta ao ước.
Nhưng ngay sau đó, Trần Chiêu bật thốt: “Là hắn!”
Là tông sư phương nam từng khiến mình bị bại tâm phục khẩu phục, Tô Mạnh!
Tuy hắn hôm nay đã nhiều thêm phần thành thục, tóc mai cũng đã có sợi bạc, càng hiện rõ dấu vết thời gian, khác biệt rất nhiều so với trước, nhưng trong lòng y đã khắc sâu hình ảnh của hắn, hơn mười năm gian khổ tu luyện, chính là để thầm nghĩ một ngày kia lại Nam hạ, khiêu chiến với hắn.
Ấn tượng của Lưu Trạch Quân đối với Mạnh Kỳ không sâu bằng trượng phu, nghe trượng phu kêu vậy mới giật mình nhìn thêm kĩ, vừa vặn thấy Mạnh Kỳ nghiêng đầu, nhìn lên cao, giống như vị văn sĩ bào dài kia, phát hiện ra sự nhòm ngó của băng tuyết tiên kính.
Nhìn được ngay mặt, Lưu Trạch Quân không còn nghi ngờ gì, khẽ nói: “Quả thực là hắn!”
Lúc này mới chỉ sau mười hai mười ba năm, mà người này đã từ Tông Sư bay thẳng lên Pháp Thân chi cảnh!
Hắn đã thành Pháp Thân, lại còn mạnh hơn Pháp Thân trong sách cổ...... Trần Chiêu lảo đảo, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng hóa thành một tia cười khổ.
Hơn mười năm đuổi theo, hơn mười năm khát vọng lại khiêu chiến, nay chỉ từ xa nhìn một cái, đã biết mình thất bại.
Không có cái gì xót xa hơn!
Thấy nam tử giày cỏ xách đao như phát hiện ra băng tuyết tiên kính, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về hướng này, lão giả giống như tượng băng tim đập thình thịch, định dời ánh mắt đi, hỏi: “Các ngươi biết hắn?”
Trần Chiêu cười khổ: “Đương nhiên là biết, đó chính là người đã từng đánh bại ta, Tông Sư Tô Mạnh, thật sự là thiên chi kiêu tử.”
“Thì ra là hắn......” Lão giả giống như băng điêu nhẹ nhàng gật đầu, “Hèn gì ngươi thua hắn......”
Nói tới đây, lão khựng lại, bật thốt: “Ngươi nói cái gì? Hắn mười hai mười ba năm trước vẫn chỉ là Tông Sư?”
Ngữ khí cấp bách, chấn động, thể hiện rõ sự kinh hãi trong lòng.
Mới mười hai ba năm đã phá tan nấc thang trời thứ ba lẫn tiên phàm ràng buộc, đây… đây vẫn còn là người sao? Đây có còn thiên lý hay không?
Trần Chiêu gật đầu, đang định cảm khái, thì thấy gương mặt Mạnh Kỳ trở nên to ra, càng lúc càng tiến lại gần, cứ như đang ở ngay bên kia mặt kính!
Sau đó, gương mặt đó chui ra khỏi gương!
Chui ra khỏi gương!
Trần Chiêu, lão giả giống như băng điêu và Lưu Trạch Quân đều sững người tê dại, tim như ngừng đập, đầu óc như bị sét đánh trúng. Cả bọn còn chưa kịp làm gì, đã bị một làn khí tức sâu thẳm nhu hòa bao phủ, cảm nhận được một loại pháp tắc trời đất rất lạ lẫm, toàn là hỗn độn, khiến pháp tướng không thể thò được ra ngoài.
Ba người trợn tròn mắt nhìn mặt gương gợn sóng nhộn nhạo, nhìn nam tử áo xanh giày cỏ từ trong gương từ từ đi ra.
Mạnh Kỳ sau khi phát hiện có người tiến vào bí địa đi thông Dao Trì, tuy thấy nghi hoặc, nhưng suy nghĩ nhiều lần, vẫn quyết định tới xem một cái xem sao. Lúc tới con đường tuyệt vọng, hắn cảm giác được có người quan sát mình, nên mới lần theo mối liên hệ độn tới đây. Lúc này, nhục thân Nguyên Thần Pháp Tướng của hắn đều đã ngưng tụ thành một thể, độn ra Nguyên Thần chính là độn ra chân thân, chứ không phải chỉ độn được nguyên thần đi giống như lúc trước.
Nhìn thoáng qua, Mạnh Kỳ mỉm cười: “Thì ra là Cực Bắc Trần huynh.”
Bởi vì đây là hai người cực bắc duy nhất mà hắn từng gặp được, nên hắn rất là ấn tượng, nhớ mãi.
Những lời này giống như chú ngữ giải trừ, khiến Trần Chiêu qua thần, phun ra một hơi trọc khí, cười khổ: “Xin chào Tô huynh, chúc mừng ngươi chứng được Pháp Thân, đứng hàng tiên ban!”
Mạnh Kỳ không có thời gian hàn huyên, hỏi: “Trần huynh, vừa rồi các ngươi cũng ở đây đúng không? Có thấy ai đi vào tiên cung hạch tâm hay không?”
“Có thấy.” Trần Chiêu không chút giấu diếm, kể hết những gì mình nhìn thấy từ đầu tới đuôi.
Mạnh Kỳ giật mình. Tô tiền bối là người vào trước. Ngay sau đó là Ma Sư, Cổ Nhĩ Đa, Độ Thế Pháp Vương và Huyết Hải La Sát, cái này thoạt nhìn giống như một cái bẫy.
Bốn tà đạo Pháp Thân lợi dụng Băng Tuyết tiên cung hoặc Dao Trì để gài bẫy Tô tiền bối?
Tô tiền bối nguy hiểm!
Nhưng nếu Ma Sư đã phát hiện đám người Trần Chiêu, sao y lại không giết người diệt khẩu, chẳng lẽ y cố ý muốn cho việc này tiết lộ?
Để dụ thêm nhiều chính đạo Pháp Thân tới nữa, sau đó một lưới bắt hết?
Mạnh Kỳ quyết định ngay tức khắc, liên hệ với mấy người Lục đại tiên sinh. Hắn quyết định chỉ có hắn với Lục đại tiên sinh đi vào vì hai người cẩn thận, Hà Thất, Vân Hạc và Cao Lãm ở lại bên ngoài để làm tiếp ứng, để ngừa biến cố, đương nhiên, đại ca trấn thủ Bắc Chu, không hẳn sẽ đến.
Màu đen sâu thẳm trong mắt Mạnh Kỳ biến mất, “Đạo Nhất Lưu Ly đăng” xuất hiện, chư quả chi nhân vận chuyển.
Họa Mi sơn trang, Lục đại tiên sinh đang ngồi bên mộ mở bừng mắt, thò tay cầm lấy kiếm, biến mất tại chỗ.
Đông Hải kiếm trang, Hà Thất đang giảng giải vấn đề tu luyện cho Hà Cửu khẽ đưa tay lên, để lại một lời nhắn, cả người hóa thành Vô Hình kiếm quang, độn vào hư không.
Tây Vực Vạn Tượng môn, Vân Hạc chân nhân đang ở trong tĩnh thất thưởng thức khí long, khẽ ài một tiếng, thanh quang vọt lên, xa độn Cực Bắc.
Nam Tấn Thần đô, Cao Lãm chắp hai tay sau lưng, tới tiền Thái Tử phủ như vào chỗ không người, hộ vệ chung quanh và nha hoàn qua lại vội vàng, coi y như không khí.
Y đi vào phòng, tới cửa mật thất, mở cửa, long hành hổ bộ bước vào.
Trong phòng trống trơn, chỉ còn lại quang hoa màu lưu ly nhàn nhạt, như có như không.
“Chạy nhanh thật......” Cao Lãm cười khẩy.
Phù ấn trên người y sáng lên, y trầm ngâm một lúc, thân thể hóa thành đạm kim lưu quang, chui vào hư không.
............
Hàn Quảng dẫn đầu, bốn người đi sâu vào trong Băng Tuyết tiên cung. Họ còn cách Tô Vô Danh rất xa, bởi vì bí địa này tuy không có cái gì hạn chế, nhưng nó không phải là Dao Trì, chỉ có thể khiến phạm vi thu nhỏ lại, Tô Vô Danh vẫn là vừa có thể thân phía trước dò đường, lại có thể lặng lẽ xem xét đằng sau xem có ai đi theo hay không, cho nên nhất định phải giữ cự ly với ông thật là xa.
Lúc này, một cái quan tài đồng xanh lóe một cái vượt qua.
“Có vài phần cảm giác truyền thuyết.” Cổ Nhĩ Đa không chắc chắn lắm.
Hàn Quảng cười: “Có lẽ chính là di thể của chủ nhân nơi này.”
“Chủ nhân nơi này là?” Cổ Nhĩ Đa hỏi.
Hàn Quảng nghiêng đầu, như cười như không nói: “Băng Tuyết Tiên Tôn.”
“Băng Tuyết Tiên Tôn?” Cổ Nhĩ Đa sửng sốt.
“Băng Tuyết Tiên Tôn?” Huyết Hải La Sát và Độ Thế Pháp Vương cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn Hàn Quảng.
Chuyện ở sâu trong Tuyết Sơn, lăng tẩm chín vị Tiên Tôn trấn áp quái vật, bọn họ đều có nghe, mà Băng Tuyết Tiên Tôn chính là một trong số đó.
Không ngờ ông ta lại còn có tiên cung di lưu!
Ông ta có quan hệ gì với Dao Trì nhất mạch?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.