Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 2 - Chương 46: Tên ''mã phỉ'' hung hăng

Mực Thích Lặn Nước

06/07/2016

Đắc ý cuồng tiếu một hồi, Mạnh Kỳ thu thập bí tịch, tiếp tục tìm kiếm trong lều, đáng tiếc không còn gì giá trị. Tuy vậy hắn cũng mỹ mãn rồi, bốn bản công pháp và kiếm pháp khá tốt, một bộ tuyệt chiêu Khai Khiếu Kỳ, cộng thêm một thanh lợi khí, ít nhất cũng được sáu bảy trăm thiện công, hơn cả một lần thu hoạch nhiệm vụ Luân Hồi. Ngoài ra còn có mấy cái khế ước nhà đất, một túi bảo thạch, thật là thoải mái dễ chịu.

Nếu không vội vã cứu tiểu sư đệ, Mạnh Kỳ thật sự muốn bắt đầu kiếp sống ''thợ săn mã tặc'', đương nhiên, đây cũng là một loại nghề nghiệp nguy hiểm. Mã phỉ yếu thì không nói, gặp tên lợi hại là nguy hiểm tính mạng liền. Hạng như Trầm Túy là vừa đủ để mình ăn tươi, nhưng chỉ là số ít, hơn nữa nếu thành công nhiều lần sẽ gây thù với toàn bộ mã tặc, tuyệt đối sẽ bị vây giết.

Tuy thế cũng tốt hơn làm nhiệm vụ Luân Hồi rồi, ít nhất không có tính chất bắt buộc, thấy tình thế không đúng, lập tức có thể chuồn xa.

Thở hắt ra, Mạnh Kỳ đem Thiên La Địa Võng giấu ở ống tay trái sửa sang lại một lát. Lúc chiến đấu có bảo bối chuyên khắc chế ám khí kim loại thế này, Mạnh Kỳ dĩ nhiên là đã chuẩn bị từ trước.

Cũng bởi vì tránh bạo lộ thực lực, Mạnh Kỳ cũng không dùng Đoạn Thanh Tịnh, Lạc Hồng Trần hay Diêm La Thiếp với Trầm Túy. Tuyệt chiêu không thể tùy tiện thi triển, nếu không đã không gọi là tuyệt chiêu.

Ngoài ra Đoạn Thanh Tịnh và Lạc Hồng Trần tiêu hao rất lớn, xuất ra một chiêu sẽ không còn nhiều chiến lực, nếu có biến cố xảy ra, rất có thể phải dùng Xá Thân Quyết. Đến lúc đó chắc chắn sẽ trọng thương, dù có chiến thắng. Loại công pháp này tự đốt cháy tinh huyết, tàn pháp pháp môn của bản thân tốt nhất là ít dùng, tổn thương của lần sau sẽ nghiêm trọng hơn lần trước. Cho dù có chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi chữa trị, làm sao biết được nó không để lại tai họa ngầm?

Về phần Diêm La Thiếp, chính là chiêu thức liều mạng điển hình, có tiến không lùi, mình khó có thể khống chế, không thu lực kịp sẽ trực tiếp giết chết Trầm Túy rồi. Mà Trầm Túy chết thì ai cung cấp tin tức đây?

Ra khỏi lều, Mạnh Kỳ nhìn thấy Cố Trường Thanh đang đứng cười đến ngây ngốc, trên người cõng thêm một cây kiếm và một bọc đồ nhỏ.

Hài tử ngốc này, chắc thu hoạch cũng khá nha... Tâm tình Mạnh Kỳ thoải mái, Cố Trường Thanh cũng không phải là đệ tử được coi trọng ở Cố Gia Bảo, ra ngoài du lịch cũng không được thưởng tài vật và binh khí. Kiếm của tên mã phỉ vừa rồi tuy không phải lợi khí, nhưng cũng tốt hơn thanh kiếm hiện tại của hắn, về phần châu báu tài vật thì càng không cần phải nói.

Mạnh Kỳ không đành lòng cắt đứt ''mộng đẹp'' của đồng bọn, rút Băng Khuyết Kiếm ra, cẩn thận từng lu từng tí cắt tóc Trầm Túy.

''Ngươi muốn cải trang?'' Cố Trường Thanh phục hồi tinh thần, lau khóe miệng, nghi ngờ hỏi. Trực tiếp dùng vải che đầu lại không được sao? Tại sao phải làm tóc giả?

Hắn cũng không hỏi thu hoạch của Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ gật đầu nói: ''Cho dù có dùng vải bao đầu lại, ở chung lâu ngày cũng không che đậy được.''

''Ở chung lâu ngày? Chúng ta cần ở chung lâu ngày với mã phỉ sao?'' Cố Trường Thanh càng thêm nghi ngờ.

Mạnh Kỳ cười híp mắt ngẩng đầu nhìn hắn: ''Đúng, mã phỉ dĩ nhiên phải ở chung với mã phỉ rồi.''

''A, mã phỉ?'' Cố Trường Thanh kinh ngạc, sau đó lại suy nghĩ mà nói, ''Chúng ta cải trang thành mã phỉ?''

''Đúng thế.'' Mạnh Kỳ nhẹ nhàng trả lời, ''Tuy Chân Tuệ đã bị Nguyên Mạnh Chi Nguyên Mạnh Chi bắt được, nhưng mục tiêu của tà đao lệnh là ta. Khẳng định là sẽ có không ít mã phỉ sẽ tụ họp trên tuyến đường kia, bám theo Nguyên Mạnh Chi tìm chút tiện nghi.''

Căn cứ vào giới thiệu của Cố Trường Thanh lúc trước, Nguyên Mạnh Chi là cường giả Cửu Khiếu, có một gã Bát Khiếu làm phụ tá, còn có bốn năm tên thủ hạ Thất Khiếu, Lục Khiếu. Còn lại trong đám mã tặc dưới trướng cũng có không ít Khai Khiếu Kỳ, là một cỗ thế lực không thể coi thường trong Hãn Hải. Chân Tuệ bị hắn bắt được, phần lớn mã phỉ sẽ nghĩ Mạnh Kỳ là nằm chắc trong tay Nguyên Mạnh Chi rồi, trừ khi hắn không có gan tới cứu người.

Vì vậy đám mã phỉ ở xa sẽ không tốn thời gian mà đến, còn đám mã phỉ ở gần sẽ bám theo tìm cơ hội. Tên tiểu hòa thượng có thể giết chết An Quốc Tà, cho dù là may mắn thì thực lực cũng phải không tệ, nhỡ may Nguyên Mạnh Chi chủ quan thất thủ, khiến tên tiểu hòa thượng chạy thoát thì sao?



Đến lúc đó, ai mà gặp được hắn chính là có tổ tiên tích đức!

Ngoài ra trên Hãn Hải có không ít mã phỉ mới, có thực lực mạnh, lại có khát vọng dương danh lập thế, lôi kéo đội ngũ, việc trọng đại này bọn hắn làm sao có thể bỏ qua? Cho dù không bắt được Mạnh Kỳ, lúc đó cũng có nhiều mã phỉ tụ tập, là cơ hội tốt để giết mấy tên đầu lĩnh đã thành danh từ lâu, uy danh bản thân liền lan xa rồi!

Loại ''người mới'' này không hiểu quy củ, cũng không nói quy củ, Mạnh Kỳ chính là muốn giả trang loại mã phỉ này.

Cố Trường Thanh nhẹ gật đầu: ''Nói có lý, Hãn Hải rộng lớn, mã phỉ quá nhiều, không nhận biết lẫn nhau là chuyện thường. Coi như bản thân Tắc La Cư cũng chưa chắc nhận ra hết đám mã phỉ đầu lĩnh dưới trướng hắn.''

''Hặc hặc, chúng ta xuất phát, đi 'đuổi bắt' bản thân thôi.'' Mạnh Kỳ cười to nói.

...

Trong một vùng đất tràn đầy cát sỏi, có một cái hồ nhỏ, ven hồ mọc ra đủ loại thực vật đặc trưng của sa mạc, phụ cận có mấy tảng nham thạch bị phong hóa.

Bên hồ nhỏ không thấy một bóng động vật nào, bởi vì có một đội ngũ nhân loại đã tới, khí thế bưu hãn đến dọa người.

Bọn hắn đều một người ba ngựa, hầu bao trương phình, tràn đầy lương khô và trường tiễn, hai bên lưng ngựa treo đầy mã tấu trường kiếm, cung nỏ và các loại binh khí khác. Hiển nhiên là một đội mã phỉ.

Đầu lĩnh đám người là một nam tử râu tóc vàng mắt xanh, khí thế trầm ổn. Hắn cầm theo một thanh loan đao, nhảy xuống ngựa đi về phía hồ nước.

Đám mã phỉ còn lại chia nhau ra tuần tra, dựng lều, nhóm lửa... Có kẻ nhảy lên ngựa phóng về phía khác của hồ, có kẻ gặm lương khô, lại có mấy đám xách vũ khí lên đi ra ngoài săn bắn. Đặc biệt là có một tên xách một tiểu hòa thượng mang vào trong trướng bồng.

''Là Chân Tuệ.'' Sau một khối đá phong hóa, Mạnh Kỳ dùng Truyền âm nhập mật nói với Cố Trường Thanh.

Hắn có ''tóc đen'', mặc trường bào bó sát, giống như một tên mã phỉ điển hình, trên lưng đeo Hồng Nhật Trấn Tà Đao và Thị Huyết Kiếm, tay trái nắm chặt chuôi Băng Khuyết Kiếm.

Cố Trường Thanh cũng cải trang giống hắn, truyền âm nhập mật lại: ''Xác nhận đúng người là được rồi, ngươi lúc nào động thủ, ta an bài đường lui.''

''Đừng vội, đợi thời cơ đến.'' Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.

Sau khi ra khỏi Xa Liệt Hạp, bọn họ xác định Nguyên Mạnh Chi đi đường Bạch Sơn - Ngư Hải, cho nên đã sớm chặn ở chỗ này, một là kiểm tra xem Chân Tuệ có trong tay mã phỉ hay không. Hai là như Mạnh Kỳ nói, ''đợi thời cơ''.

''Chờ thời cơ?'' Cố Trường Thanh nghi ngờ nhíu mày, thấy Mạnh Kỳ không muốn nói rõ, liền cùng hắn đi về phía lều vải phía biên giới đống nham thạch.

Mạnh Kỳ vừa đi vừa nghĩ, rồi mở miệng nói: ''Trường Thanh, ngươi thi triển kiếm chiêu kia ta xem chút.''



Cố Trường Thanh hiểu ý hắn, trường kiếm trong tay đâm ra, kéo thành năm đóa kiếm hoa.

Mạnh Kỳ nhìn kỹ, đột nhiên rút Băng Khuyết Kiếm điểm vào một chỗ: ''Nếu ta công ở nơi này, thì sẽ thế nào?''

''Là chỗ yếu của kiếm chiêu này. Nếu như ta chọn sai thời cơ ra chiêu, liền phải cưỡng ép biến chiêu khẩn cấp rồi.'' Cố Trường Thanh không giấu giếm nói.

Trong khoảng thời gian này, bời vì Hồng Nhật Trấn Tà Đao có ngoại hình là giới đao nên Mạnh Kỳ không dám dùng nhiều. Hắn đành tìm một cái vỏ mã tấu che đậy, đem nó và Thị Huyết Kiếm buộc sau lưng, làm ra vẻ là chiến lợi phẩm. Thị Huyết Kiếm là bội kiếm của Trầm Túy, Mạnh Kỳ cũng phải đổi nó sang vỏ kiếm khác.

Cho nên mấy hôm nay Mạnh Kỳ chủ yếu luyện kiếm bên tay trái. Hắn đọc qua các loại kiếm pháp lấy được của Trầm Túy, lại cân nhắc Độc Cô Cửu Kiếm, thỉnh thoảng lại tìm Cố Trường Thanh ''luận bàn''.

Nghe Cố Trường Thanh trả lời, Mạnh Kỳ như có thu hoạch khóe miệng mỉm cười, nhưng khi đi tới lều vải ở khu vực biên giới đám nham thạch, sắc mặt hắn liền biến đổi.

Gần lều vải của hai người, có ba cố thi thể, mấy tên mã phỉ đang bao vây tại đó tìm tòi tài vật. Ba cỗ thi thể, hai nam một nữ, vừa nhìn đã biết là dân chăn nuôi của tiểu bộ lạc gần đây ngẫu nhiên đi tới. Vùng hồ nhỏ này có lẽ là địa điểm qua lại của nhiều dân chăn nuôi du mục, nhưng hiện tại mã phỉ tụ tập, ba người này chết oan ức.

Ở xung quanh đây cũng có vài nơi trú quân dựng lên, không ít mã phỉ phóng ngựa chạy qua, lạnh lùng nhìn mọi việc. Vì có không ít đội ngũ khác bám theo đám Nguyên Mạnh Chi nên Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh hoàn toàn không sợ bại lộ. Người có hình dáng bề ngoài giống họ ở nơi đây không có năm mươi cũng phải có ba chục.

Mạnh Kỳ trầm mặt, đi thẳng tới lều, nhìn tên mã phỉ hình như còn muốn cưỡng gian thi thể, đang muốn tìm cớ động thủ.

''Nhìn cái gì? Oắt con.'' ''Nhã hứng'' bị quấy rầy, tên mã phỉ liên nghiêng đầu trừng mắt nhìn Mạnh Kỳ, hắn cũng đã khai Nhãn Khiếu, từ trước đến nay luôn tàn nhẫn hiếu sát, trong đám mã phỉ ở chung cũng có danh khí.

Mạnh Kỳ không đáp lời, tay trái duỗi ra, kiếm nhanh như con thoi, trực chỉ yếu hầu mã phỉ. Đóng giả một mã phỉ muốn giết ''tiền bối'' để dương danh, còn cần phải lấy cớ giết người hay sao?

Tên mã phỉ kia hoàn toàn không ngờ tên tiểu tử mặt trắng này lại đột nhiên xuất kiếm, đến nửa điểm dấu hiệu cũng không có. Hắn không phản ứng kịp, mà Mạnh Kỳ lại dùng một chiêu khoái kiếm, trong chớp mắt trường kiếm đã chạm tới cổ của hắn. Tên mã phỉ ngả ra, cố tránh né, nhưng Mạnh Kỳ đã dự liệu được điều đó, mũi kiếm chúc xuống đâm xuyên từ cổ dưới vào thân thể của hắn, một kiếm toi mạng.

Phịch...Tên mã phỉ ngã xuống đất, máu tươi trào ra.

''Ngươi...ngươi có hiểu quy củ hay không?'' Một gã khác mã phỉ khác vừa sợ vừa giận thốt lên, rút ra mã tấu, tay run rẩy chỉ hướng Mạnh Kỳ.

Cho dù mã phỉ đều là dân liều mạng đẫm máu, nhưng tình nguyện liều mạng vô nghĩa cung rất ít. Bọn chúng tụ họp lại là có một số quy củ bất thành văn, để ước thúc lẫn nhau, tránh các bên liều mạng sống mái. Nhưng thằng nhóc trước mặt này, không có dấu hiệu gì liền xuất kiếm. Nói giết là giết, mí máy còn không nháy một cái, thật là khiến lòng người kinh sợ.

Hắn thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, chẳng lẽ là cái đám gia hỏa không chờ được muốn nổi tiếng? Đám khốn nạn này đúng là rất độc ác, hoàn toàn không để ý đến quy củ, lam cho người ta đã hận lại còn sợ.

Tuy nhiên Hãn Hải và các vị lão đại sẽ dạy hắn làm người.

Mã phỉ không nói quy củ càng ngày càng ít, hoặc là chết, hoặc là dùng máu tươi mà trưởng thành!

Mặc kệ là ''nghề'' nào, làm lâu đều sẽ mất đi nhuệ khí ban đầu, mã phỉ cũng giống như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook