Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 7 - Chương 57: Thái Hạo

Mực Thích Lặn Nước

15/03/2019

“Lão Ngũ!”

Mạnh Kỳ ngạc nhiên, suýt nữa bị Viên Hồng đánh lui Tuyệt Đao, đánh trúng vào Trường Nhạc cung thành.

Triệu Hằng lúc đầu còn có thể ẩn nấp ra phủ, lặng yên tới gần Phong Thiên đài, nhưng khi y xuyên qua “Cẩm Tú Sơn Hà đồ”, lên tới trên đài thì không thể giấu diếm các đại năng nữa, cho dù trọng tâm chú ý của họ không phải ở chỗ y!

Mạnh Kỳ cũng đã nhận ra thứ Triệu Hằng đang cầm trong tay, tuyệt thế chi bảo “Phong Thần bảng”, căn cơ của Thiên Đình!

Triệu lão Ngũ và Lục Áp cấu kết với nhau?

Không phải y đã nhìn ra sự thật, theo lý trí lựa chọn buông tay sao?

Mạnh Kỳ vô cùng bối rối, kinh ngạc và đau khổ.

Đối với mỗi người sinh tử chi giao, hắn đều thành thật với nhau, chân thành đối đãi, cho dù có là đạo lộ khác nhau ví dụ như Tề Chính Ngôn, nhưng tình nghĩa hai bên chưa bao giờ bị ảnh hưởng, thực không ngờ ngay giây khắc này, Triệu Hằng lại phản bội, đứng về phía kẻ thù, sự đau lòng làm cảm xúc của hắn bị dao động.

-- nếu Lục Áp muốn giúp phe hắn thì khi xưa đã đưa “Phong Thần bảng” cho Cao Lãm, như thế Phong Thiên đài đã sớm đại công cáo thành , hôm nay lén lút để Triệu Hằng mang nó tới đây, thừa lúc các đại năng đại thần thông giả đều đang dồn lực chú ý lên người Cao Lãm tự chứng Truyền Thuyết chi sự mà tới vùng hạch tâm của Phong Thiên đài, là ý tốt hay ý xấu đã quá rõ ràng, không cần phải hỏi nữa!

Thì ra Triệu lão Ngũ chưa bao giờ thật sự bỏ đi ý nghĩ trở thành đế giả Nhân Hoàng, mà chỉ giấu nó xuống thật là sâu, tới lúc cần mới lôi nó lên......

Là mình đã sơ sót, mình cứ nghĩ y đã đồng ý quy phụ Đại Chu, giúp mình không cần phải đau lòng lựa chọn giữa huynh đệ kết nghĩa và sinh tử chi giao nữa, mình đã quá vui mừng, dẫn tới việc sơ sót không để ý tới tham vọng thật sự của y, tín niệm vẫn luôn hừng hực trong lòng y, bỏ qua việc suốt bao nhiêu năm y vùng vẫy trong tín niệm và mê mang......

Mạnh Kỳ cảm thấy vô cùng áy náy, song cũng nhanh chóng dẹp những dao động cảm xúc sang bên, Tuyệt Đao kích phát tất cả điện từ trong trời đất, chiếu Đại Chu sáng bừng, bao phủ cự bổng của Viên Hồng vào trong thế giới của lôi đình hủy diệt.

Hắn thò tay chộp một cái, nhân đạo quang huy, công đức thánh đức ngưng tụ thành một cây Tam Bảo Như Ý xanh trắng vàng óng ánh dị sắc.

Như Ý đánh ra, cùng với Phong Thiên đài, lãnh thổ Đại Chu và tất cả thần dân Đại Chu tạo ra sự cộng minh, trở nên vô cùng nặng nề.

Với khả năng của Mạnh Kỳ hiện giờ, cũng chỉ có nó mới có thể xuyên qua “Cẩm Tú Sơn Hà đồ”, nên hắn phải phân tâm ra cho nó, không thể thi triển Nhất Khí Hóa Tam Thanh, hao tốn công sức rất lớn.

Trong Nhân Quả phật quốc, Tru Tuyệt Hãm Lục tứ kiếm ra trận, Phiên Thiên ấn và Đại Trí Tuệ kiếm một trầm trọng một nhẹ nhàng, đánh ngang tay với ngọn cổ đăng lưu ly nhân quả kia, giúp Thiếu Huyền và Hi Nga có được cơ hội tông mạnh “Tận Thế chi thuyền” vào hư không u ám.

Rắc!

Hư không nứt ra khe hở, “Tận Thế chi thuyền” độ hết kiếp nạn, xông thoát ra ngoài.

Nhiên Đăng Cổ Phật ngồi xếp bằng giữa vô biên phật thổ, sau đầu phật quang viên mãn, chiếu khắp thập phương tam giới, khe khẽ thở dài, nhưng cũng không để ý lắm. Quảng Thành tử, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Đạo Hành tiên tôn hợp lực lại với nhau quả thật là khủng bố, khiến ông ta phải có chút cố hết sức.



Bây giờ đã khác ngày xưa. Hơn một năm trước, đám đại thần thông Quảng Thành tử các người chỉ vừa mới bắt đầu thức tỉnh, chỉ có thể hàng lâm một tia sức mạnh, đến ngày hôm nay, mức độ thức tỉnh của họ đã tăng lên, mỗi ngày lại mạnh hơn một chút, sức mạnh họ thi triển được lúc này đã sớm không thể nào so sánh với một năm trước đó, đã có vài phần uy lực khi cường thịnh, đủ sức giữ chân kẻ chưa khôi phục như cũ là mình.

Tận Thế chi thuyền thoát khỏi “Đạm kim phật chưởng”, trở lại bầu trời Trường Nhạc cũng chính là lúc Tam Bảo Như Ý của Mạnh Kỳ đã tới sát “Cẩm Tú Sơn Hà đồ”, thiếu chút nữa là hợp lực được với nó, thì một làn kiếm khí như hư như thực đen ngòm vắt ngang qua bầu trời, chặn cả Như Ý lẫn cự hạm.

Nó mang theo ô uế và hủy diệt, lại có cả khả năng công kích và tiêm nhiễm bản tính linh quang, chính là “Thái Thủy Thiên Ma kiếm khí”!

Cái thế Ma Quân nãy giờ vẫn ngồi im nhìn, do dự không hạ được quyết định, không biết nên ngăn cản Cao Lãm tự chứng Truyền Thuyết hay là nên giúp y, bởi vì thực lực Cao Lãm càng mạnh, thì sự áp bách đối với Nam Hoang sẽ càng cao, việc giải quyết Tề Chính Ngôn sẽ càng sớm hoàn thành, nhưng mà Cao Lãm kế thừa Nhân Hoàng y bát, có Bỉ Ngạn chi kiếm trong tay, còn thành lập Phong Thiên chi đài, nếu để y thành công tự chứng Truyền Thuyết, e là thế sẽ lớn lên khó mà khống chế, giống như “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh bây giờ.

Trong lúc còn đang do dự, y nhìn thấy Triệu Hằng cầm Phong Thần bảng xuất hiện trên Phong Thiên đài, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn, quyết định luôn.

Cho dù Cao Lãm có bước vào được Truyền Thuyết chi cảnh, thì chỉ cần cướp đi Phong Thiên đài, y cũng khó thành đại nghiệp, như một con chim bị bẻ gãy cánh mà thôi!

Vì thế, đôi mắt Ma Quân tối lại, bắn ra “Thái Thủy Thiên Ma kiếm khí”, cản đường Tận Thế chi thuyền, Tam Bảo Như Ý và Hao Thiên khuyển đang nấp trong hư không, tranh thủ thời gian cho Triệu Hằng!

............

Bên trong Tấn vương phủ, đám Du Cảnh Hoa, Mao Kình thừa dịp khắp thành hỗn loạn, lập tức lẩn chạy ra ngoài.

Họ không ngờ nhiệm vụ tiếp theo của mình lại đơn giản như thế, mai phục một năm chỉ để hôm nay giao một vật kỳ quái cho Tấn vương Triệu Hằng.

Mọi việc vô cùng thuận lợi, Tấn vương thậm chí không hỏi lai lịch mấy người bọn họ, cũng không hỏi vật kia là cái gì, cứ như đã biết trước tất cả, mặc minh hoàng bào, ngồi ngay ngắn sau bàn, trầm ổn tiếp nhận, sau đó biến mất.

Mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ cần ra khỏi Tấn vương phủ, đợi mọi việc bình ổn, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ sẽ đưa bọn họ rời đi.

Hôm nay trời cao xuất hiện dị tượng, ẩn chứa nguy hiểm, việc này không nên chậm trễ, chậm e không kịp!

............

Triệu Hằng đứng trên Phong Thiên đài, xung quanh là “Cẩm Tú Sơn Hà đồ” mang theo hình ảnh lãnh thổ Đại Chu thu nhỏ rực rỡ, khiến y ngỡ mình như đang ở trung ương, nhìn ra giang sơn như họa xung quanh.

Đây chính là cảnh mà trước nay chỉ nhìn thấy được trong giấc mơ, là tín niệm đã ăn sâu trong lòng từ hồi nhỏ!

Chỉ cần đặt Phong Thần bảng này vào chỗ hạch tâm của Phong Thiên đài, chúng sẽ hợp lại thành một, sau đó là có thể mượn gà đẻ trứng, đổi trắng thay đen, hắn sẽ trở thành người chấp chưởng thiên địa, tái hiện lại phong thái cường thịnh của Thượng Cổ Thiên Đình khi xưa, tiêu diệt đại Thương, sắc phong chúng thần, thiên địa đều nằm trong lòng bàn tay!

Lục Áp và Hàn Quảng sẽ giống như Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn khi xưa, đứng sau lưng Thiên Đế, trở thành chúa tể phía sau màn, thầm khống chế tất cả cũng như trợ giúp mình.



Viễn cảnh tốt đẹp như thế, làm sao tâm mình không động?

Mạnh như Thiên Đế, mà còn phải cúi đầu trước Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn, mình còn có gì mà bất mãn?

Triệu Hằng nhắm mắt lại, thở một hơi dài, “Phong Thần bảng” trong tay tỏa kim quang xán lạn, trên trời cao các đại năng đại thần thông giả đang đánh nhau kịch liệt, thế mà lại chẳng ảnh hưởng tí nào tới nơi này, khiến trên Phong Thiên đài có một sự trầm tĩnh và yên bình kì lạ.

............

Một dòng sông thời gian không biết từ đâu mà đến, không biết chảy về phương nào, không ngừng cuồn cuộn chảy về phía trước, xung quanh đều là hỗn độn ban sơ nhất.

Nó tới tiết điểm thì chia nhánh, chia ra vô số dòng chảy khác nhau, mỗi một dòng chảy có chỗ giống nhau cũng có chỗ khác nhau, chính là các loại khả năng của tương lai.

Trong đó có một dòng chảy, thiên địa mông lung, vạn vật hư ảo, một thân ảnh chân đạp thuyền con, chạy vào Phù Tang cổ thụ giới vực, đi tới chỗ hai thân cây giao nhau, nhìn thấy bộ rễ vượt hơn hẳn nhật nguyệt và những chiếc lá diễn hóa ra từng phương vũ trụ.

Không khí nóng rực, cả Phù Tang cổ thụ như tắm trong liệt hỏa, những tia sáng như lửa buông xuống, khiến bóng người kia như có thêm vài phần thần thánh siêu nhiên.

Đó là một đạo nhân trẻ tuổi tuấn tú xuất trần, hắn tóc tai bù xù, mặc một bộ quái bào màu xanh.

Y bước tới một bước, đã tới chỗ sơn cốc bên trên bộ rễ, đang định đi qua thì khóe mắt nhìn thấy mấy chữ vàng to khắc trên vách đá:

“Ngọc Hư Tô Mạnh ở đây kính đợi Thanh Đế tiền bối, để tin lại trước khi tới tiết điểm.”

“Trước khi tới tiết điểm...... Ngọc Hư Tô Mạnh......” Đạo nhân dừng bước, giậm chân, cau mày.

Y quay đầu nhìn lại hướng đã tới, như nhìn xuyên qua hư ảo, nhìn thấy được dòng chảy thời gian, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, hơn nửa ngày mới nói khẽ:

“Ta là Thanh Đế.”

“Ta là Thái Hạo.”

............

Nơi nào đó bên trong bí địa, thân xuyên đại hồng bào Lục Áp biểu tình nghiêm túc, thần sắc ngưng trọng, đang chuyên chú bái trước mắt người rơm.

Người rơm đặt ở trên đài, trên đỉnh đầu có một ngọn đèn, dưới chân có một ngọn đèn, đầy cảm giác quỷ bí đáng sợ, trên thân dán phù triện, trên phù triện viết rất nhiều văn tự, trong đó có hai thần văn thượng cổ rất hút mắt:

“Thái Hạo!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook