Quyển 6 - Chương 5: "Thiết bị liên lạc hình người"
Mực Thích Lặn Nước
27/07/2018
Thời gian, đối với đa số mọi người chỉ là một khái
niệm, để phân chia trước hay sau, quá trình của một động tác nào đó. Từ
Pháp Thân trở xuống, làm chậm thời gian chính là hành động chậm đi, cảm
nhận chậm đi, chỉ có những ai tu luyện công pháp về thời gian có thành,
hoặc đạt tới cảnh giới tạo hóa, mới cảm nhận được rõ sự chảy qua và mài
dũa của dòng sông thời gian hư ảo.
Nhưng ngay lúc này, Tô Mạnh lại giống như một hòn đá nằm trong dòng sông thời gian, độc nhất vô nhị, dùng bản thân mình chịu đựng dòng nước thời gian cọ qua, khiến thời gian vốn hư ảo mà mang tính hình tượng như hiện ra rõ ràng trong mắt.
Đây là...... Hết Lục đại tiên sinh và Thái Thượng Vong Tình Tô Vô Danh chăm chú nhìn hắn, ánh mắt lấp loáng, như đã đoán ra gì đó.
Hà Thất lại cảm nhận có khác. Trong mắt y, Tô Mạnh giống như một ngọn nguồn, ngọn nguồn của tất cả mọi vật, hắn không cần phải nhằm cụ thể vào vật gì, chỉ cần thay đổi bản thân một chút, là sẽ tạo nên ảnh hưởng mạnh mẽ tới mọi thứ.
Đây là công pháp gì vậy?
Vân Hạc chân nhân thầm cảm khái, thằng nhóc con năm đó cần lão gia gia hỗ trợ nay đã thật sự thành tiên nhân, sau đó lão chợt nhíu mày, hình như cái loại biểu hiện này ông đã được đọc trong quyển sách cổ nào đó!
Đột nhiên, trong lòng ông chợt toát ra bốn chữ:
“Chư quả chi nhân!”
Ngọn nguồn của tất cả liên hệ, tất cả liên lụy, tất cả phát triển, tất cả biến hóa, tất cả mọi vật!
Là truyền nhân của Nguyên Thủy Thiên Tôn? Người kế thừa Côn Luân Ngọc Hư nhất mạch?
Về Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Vân Hạc chân nhân chỉ đọc về nó từ trong điển tịch do Vạn Tượng Tiên Tôn tự tay ghi lại, biết nó là đạo thống của Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng đầu Tam Thanh trong truyền thuyết, nhưng sau khi Thượng Cổ Thiên Đình rơi xuống nó đã thần bí biến mất, cùng biến mất với nó, còn có Linh Bảo nhất mạch và các loại Yêu Thánh truyền thừa.
Chúng biến mất vô cùng quỷ dị, hoàn toàn không có sách nào ghi chép lại, giống như đoạn lịch sử chúng tồn tại đã bị người ta xóa sạch, chỉ trong vài lời lưu lại của các bậc đại năng truyền thuyết và ít kỳ ngộ ngẫu nhiên được truyền thừa mới biết chúng đã từng tồn tại trên đời, chứ không phải là hư cấu hay tưởng tượng!
Vân Hạc rất hồi hợp, tổ sư Vạn Tượng Tiên Tôn của nhà ông cũng được coi như là truyền nhân của Linh Bảo Thiên Tôn nhất mạch, hẳn là cũng biết được khá nhiều, nhưng không hề ghi chép lại những điều mấu chốt.
Không ngờ còn được nhìn thấy truyền nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất thế, nhìn thấy “Chư quả chi nhân” trong truyền thuyết!
Ông không nói gì, vì ông không biết nếu nói ra truyền thừa của Tô Mạnh, hắn có vui hay không.
Cao Đằng nhìn Mạnh Kỳ, đột nhiên nhớ lại năm đó y gặp hắn ở Thần đô. Lúc đó Tô Mạnh chiến ý dâng trào, thân hãm trong vòng vây vậy mà vẫn giết ra một con đường máu, khiến y vô cùng kinh hãi, cảm nhận được cái gọi là đại giang sóng sau đè sóng trước, mà hôm nay, Tô Mạnh thành thục nội liễm, khí thế ám tàng, không còn cái dáng vẻ chí khí hiên ngang rầm rầm như hồi còn trẻ, mà trầm ổn khiến người ta sợ hãi, khiến y chỉ còn cảm giác ngưỡng mộ, chứ không còn ý tưởng muốn đối địch.
Pháp Thân vừa chứng, tiên phàm có khác!
Nói cái gì đại giang sóng sau đè sóng trước đã là không có ý nghĩa, ai tới trước làm vua!
Không khí trong mật thất theo Mạnh Kỳ bước vào, xuất hiện sự thay đổi vi diệu.
Tô Vô Danh bình thản gật đầu: “Ngươi của quá khứ không phải ngươi, ngươi của kiếp sau cũng không phải là ngươi, thật là khó có được.”
Ông đã biết Mạnh Kỳ chém đứt cả quá khứ lẫn tương lai, chỉ chừa lại một kiếp này duy nhất mà thôi.
Lục đại tiên sinh cũng mỉm cười cảm khái: “Ngươi quả nhiên cũng lựa chọn con đường này, hơn nữa lại còn đạt tới trình độ này, tốt lắm, làm rất tốt. Hèn gì có thể kiêm cả đặc thù của Truyền Thuyết lẫn Bỉ Ngạn. Có điều con đường này của chúng ta cô đơn hiểm trở, so với những kẻ tấn chức bình thường gian nan và nguy hiểm hơn rất nhiều.”
Nếu là đường bình thường, chỉ cần hình chiếu bất diệt, thân mình sẽ là bất tử. Không chỗ không ở, chiếu gặp tương lai, rất khó bị Truyền Thuyết trở xuống giết chết, dù có nhiều người vây sát cũng vô dụng, mức độ an toàn của bản thân là cực cao. Con đường bước đi đương nhiên thông thuận, chứ không đặc dị, nguy hiểm như Lục đại tiên sinh và Mạnh Kỳ.
Đặc thù Bỉ Ngạn? Ngoài Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh, Hà Thất, Vân Hạc và Cao Đằng đều trừng to hai mắt.
Cái gì là Bỉ Ngạn? Là những kẻ độ hết khổ hải, kết ra nửa bước Đạo Quả, là Bỉ Ngạn, ngoài những Đạo Tôn và Phật Tổ đã siêu thoát không thể siêu độ, cơ hồ không nhúng tay thế sự, Bỉ Ngạn chính là đại nhân vật cao nhất!
Kỷ nguyên tan biến và tân sinh, rất nhiều cái gọi là đại kiếp, đều là do tranh đấu của các Bỉ Ngạn giả, bọn họ tồn tại trong quá khứ, tồn tại trong hiện tại, và tồn tại cả trong tương lai, có thể chuyển nhân thành quả, chỉ hươu bảo ngựa, chỉ ngờ thôi cũng khiến cho người ta không rét mà run, chính là Bỉ Ngạn.
Tô Mạnh vừa chứng Pháp Thân, bước vào Nhân Tiên cảnh giới, đã có đặc thù của Bỉ Ngạn?
Đây là chuyện từ xưa đến nay, chưa bao giờ có!
“Coi như là vượt qua chông gai, mở một con đường mới cho hậu nhân.” Mạnh Kỳ cười cười, vén áo, ngồi xuống bồ đoàn.
Đã lựa chọn con đường này, không còn đường hối hận, dù có quỳ cũng phải đi tiếp.
Đối với chuyện này, hắn không nói thêm gì, cũng không cần phải nói thêm cái gì.
Hà Thất bị đặc thù Bỉ Ngạn làm chấn động, nghi hoặc hỏi: “Đi con đường của các ngươi, lúc chứng Pháp Thân không có Thiên kiếp sao?”
Pháp Thân chi kiếp rất là khủng bố, vô cùng dễ làm cho người khác chú ý, cho dù lúc ấy không cảm ứng được, thì sau đó cũng phải nghe nói.
Nhất là khi Tô Mạnh chứng Pháp Thân còn đạt được đặc thù của Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn, mạnh hơn xa Pháp Thân bình thường, Thiên kiếp hẳn là càng thêm hung mãnh.
“Tình hình của ta đặc biệt, cái ta gặp là nhân kiếp.” Mạnh Kỳ đáp.
Vân Hạc cười tủm tỉm: “Đao tốt.”
Tuy thanh đao kia đã nằm trong bao, không lộ ra ngoài, nhưng ai nhìn một cái thôi, cũng cảm thấy trong lòng run sợ.
“Bá Vương Tuyệt Đao.” Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.
Bá Vương Tuyệt Đao? Hắn đã cướp được nó từ trong tay Tố Nữ đạo? Hà Thất và Cao Đằng đều khiếp sợ.
Tuyệt thế thần binh còn sót lại trong thiên hạ không nhiều, Bá Vương Tuyệt Đao chính là một trong số đó!
Mạnh Kỳ cảm nhận được chấn động, khẽ cười: “Nó tự bay tới.”
Bá Vương Tuyệt Đao không chỉ là tuyệt thế thần binh, mà còn là hàng đầu trong hàng ngũ tuyệt thế thần binh, dù bị đám đại năng Lục Đạo vì không muốn người khác biết nên không xếp nó lên danh sách, nhưng vị trí của nó vẫn nằm ở hàng đầu của mười đại tuyệt thế thần binh, có uy lực tương đương Bỉ Ngạn, tương đương nửa bước Đạo Quả, có danh xưng cực cao. Nếu Nguyên Dương xích là “Phòng ngự đệ nhất”, Nhân Hoàng kiếm là “Vương đạo đệ nhất”, Quang Âm đao là “Khó lường đệ nhất”, Minh Hải kiếm là “Sát sinh đệ nhất”, Luân Hồi ấn là “Thần bí đệ nhất”, Yêu Thánh thương là “Hủy diệt đệ nhất”, Thiên Tru phủ là “Công kích đệ nhất”, Ma Hoàng trảo là “Ô uế đệ nhất”, Bồ Đề diệu thụ “Không có gì không xoát”, thì Bá Vương Tuyệt Đao chính là “Cương mãnh đệ nhất”!
Hôm nay nghĩ đến, nhánh cây giúp Ngũ Chỉ sơn trấn áp Ma Phật A Nan Lưu Ly hẳn là Bồ Đề diệu thụ. Thời Thần Thoại, cây bồ đề giúp Phật Tổ lấy bản thân ngộ đạo cũng đạt được nửa bước Đạo Quả mà thành, theo Phật Tổ nhập diệt mà biến mất, cho đến khi Ma Phật loạn thế.
Hèn gì đám đại năng Dương Tiễn đều nhất trí tin rằng người trấn áp Ma Phật A Nan là Phật Tổ.
Nghe vậy, Vân Hạc sửng sốt, vỗ tay cười: “Tô tiểu hữu, ngươi vượt qua nhiều gian nan nguy hiểm trở về, không chỉ trở thành Nhân Tiên, còn lấy được Bá Vương Tuyệt Đao, có đặc thù của cả Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn. Chính là trời giúp chúng ta.”
“Vãn bối tới đây chính là vì việc này.” Mạnh Kỳ gật đầu.
Đề tài chuyển về chuyện chính, Lục đại tiên sinh tiếp tục nói: “Năm đó Cổ Nhĩ Đa chỉ còn sót lại Chân Linh, gặp được kì ngộ, chỉ có mười năm ngắn ngủi, quá lắm thì chỉ có thể khôi phục được như cũ, nếu Thiên Tru phủ không có đột phá, một mình lão phu đủ ngăn cản y.”
Hơn mười năm nay, Lục đại tiên sinh không hề hoang phí thời gian, chém đứt mối liên hệ của ta và ‘ta khác’, sáng lập ra một con đường hoàn toàn mới, tuy con đường này từng bước đều nguy hiểm, nhưng cũng vẫn tăng tiến mạnh mẽ.
Xem ra Lục đại tiên sinh chỉ còn cách Thiên Tiên không xa...... Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
Tô Vô Danh đạm mạc nói: “Nếu tà ma tả đạo tấn công quy mô, thì sự việc không khó. Chỉ lo minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, khoảng thời gian tới, chư vị đều phải cẩn thận.”
“Được.” Hà Thất gật gật đầu, “Nhưng phòng thủ lâu tất sẽ sinh ra sơ hở, chúng ta cũng không thể luôn bị động ứng đối, phải ngờ chuyện chủ động công kích.”
Vân Hạc nhíu mày: “Tà ma nhờ vào ẩn núp mà sống sót, dù có muốn chủ động công kích cũng phải tìm được bọn chúng cái đã.”
Lục đại tiên sinh trầm ngâm: “Chúng ta phải thắng quang minh chính đại, chiếm lấy thiên hạ chi thế, nên nhất định không thể lỗ mãng, đóng vững đánh chắc là được. Trước mắt phải cẩn thận bản thân, đề phòng ám sát và Yêu tộc đục nước béo cò, chúng ta giao vật tùy thân của mình cho mỗi người một món để lúc nào cũng có thể liên lạc được với nhau, có cơ hội sẽ nắm ngay lấy, tương kế tựu kế.”
Giữa Pháp Thân truyền đạt tin tức cực nhanh, ví dụ như Lục đại tiên sinh có thể dùng kiếm quang ẩn giấu tin tức để truyền đi, nhưng cách này không phải lúc nào cũng tới nơi kịp lúc, những lúc quan trọng nhất định là không kịp, nên ông mới có đề nghị này.
Mạnh Kỳ mỉm cười, nhìn quanh một vòng: “Không cần phiền toái như vậy, các vị tiền bối nếu tin được ta, vậy mỗi vị hãy đưa một vật tùy thân cho ta, lấy ta làm đầu mối, thành lập liên hệ nhân quả tạm thời với ta, thông qua ta để liên lạc với nhau.”
Cách này giống với kiểu cách không bắt Đoàn Thụy hay thông qua Kim Sinh kính để liên hệ với Cao Lãm!
Vân Hạc mỉm cười: “Như thế rất tốt, vạn vô nhất thất!”
Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh cũng gật đầu. Hà Thất nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý, chỉ có Cao Đằng sau khi xin chỉ thị của Cao Lãm, mới gật đầu.
Ngọc bội, kiếm phù vân vân đưa cho Mạnh Kỳ, đôi mắt hắn biến đổi, một đen một trắng, sâu bên trong có một cái Đạo Nhất Lưu Ly đăng, chiếu ra ánh sáng hai màu đen trắng!
............
Giang Đông.
Vương Tư Viễn ngồi trong tổ trạch, bỗng nhiên trong lòng vừa động, vội tế Lạc Thư, trong mắt đầy điên cuồng:
“Giỏi lắm, hắn đã thoát được khỏi A Nan!”
Lạc Thư xoay tròn, những đốm sáng thi nhau bay xuống, suy diễn tiên thiên bát quái, bao phủ quanh người Vương Tư Viễn.
Hư ảo vang lên mấy tiếng răng rắc không ngừng, Vương Tư Viễn phun ra mấy ngụm máu tươi, nhưng vẻ mặt tái nhợt lại có vẻ thoải mái, như thoát được khỏi ràng buộc gì đó.
Lúc trước Ma Phật phù hộ Vương gia vượt qua đại kiếp, cũng đã âm thầm lưu lại thủ đoạn, muốn khiến Vương gia làm thuộc hạ của y.
Hôm nay Ma Phật Phân Thần phai mờ, tạm thời chưa thoát ra được khỏi phong ấn, Vương Tư Viễn lập tức bắt lấy cơ hội, thoát khỏi trói buộc, từ hôm nay cá bơi ra biển rộng, trời cao mặc chim bay!
“Có thể tập trung trùng kích Pháp Thân rồi......” Vương Tư Viễn vui vẻ, “Chỉ là đại kiếp đã tới rất gần, đám đại năng e là sẽ dùng tới đám tông môn thế gia có liên quan tới mình.”
Nhưng ngay lúc này, Tô Mạnh lại giống như một hòn đá nằm trong dòng sông thời gian, độc nhất vô nhị, dùng bản thân mình chịu đựng dòng nước thời gian cọ qua, khiến thời gian vốn hư ảo mà mang tính hình tượng như hiện ra rõ ràng trong mắt.
Đây là...... Hết Lục đại tiên sinh và Thái Thượng Vong Tình Tô Vô Danh chăm chú nhìn hắn, ánh mắt lấp loáng, như đã đoán ra gì đó.
Hà Thất lại cảm nhận có khác. Trong mắt y, Tô Mạnh giống như một ngọn nguồn, ngọn nguồn của tất cả mọi vật, hắn không cần phải nhằm cụ thể vào vật gì, chỉ cần thay đổi bản thân một chút, là sẽ tạo nên ảnh hưởng mạnh mẽ tới mọi thứ.
Đây là công pháp gì vậy?
Vân Hạc chân nhân thầm cảm khái, thằng nhóc con năm đó cần lão gia gia hỗ trợ nay đã thật sự thành tiên nhân, sau đó lão chợt nhíu mày, hình như cái loại biểu hiện này ông đã được đọc trong quyển sách cổ nào đó!
Đột nhiên, trong lòng ông chợt toát ra bốn chữ:
“Chư quả chi nhân!”
Ngọn nguồn của tất cả liên hệ, tất cả liên lụy, tất cả phát triển, tất cả biến hóa, tất cả mọi vật!
Là truyền nhân của Nguyên Thủy Thiên Tôn? Người kế thừa Côn Luân Ngọc Hư nhất mạch?
Về Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Vân Hạc chân nhân chỉ đọc về nó từ trong điển tịch do Vạn Tượng Tiên Tôn tự tay ghi lại, biết nó là đạo thống của Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng đầu Tam Thanh trong truyền thuyết, nhưng sau khi Thượng Cổ Thiên Đình rơi xuống nó đã thần bí biến mất, cùng biến mất với nó, còn có Linh Bảo nhất mạch và các loại Yêu Thánh truyền thừa.
Chúng biến mất vô cùng quỷ dị, hoàn toàn không có sách nào ghi chép lại, giống như đoạn lịch sử chúng tồn tại đã bị người ta xóa sạch, chỉ trong vài lời lưu lại của các bậc đại năng truyền thuyết và ít kỳ ngộ ngẫu nhiên được truyền thừa mới biết chúng đã từng tồn tại trên đời, chứ không phải là hư cấu hay tưởng tượng!
Vân Hạc rất hồi hợp, tổ sư Vạn Tượng Tiên Tôn của nhà ông cũng được coi như là truyền nhân của Linh Bảo Thiên Tôn nhất mạch, hẳn là cũng biết được khá nhiều, nhưng không hề ghi chép lại những điều mấu chốt.
Không ngờ còn được nhìn thấy truyền nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất thế, nhìn thấy “Chư quả chi nhân” trong truyền thuyết!
Ông không nói gì, vì ông không biết nếu nói ra truyền thừa của Tô Mạnh, hắn có vui hay không.
Cao Đằng nhìn Mạnh Kỳ, đột nhiên nhớ lại năm đó y gặp hắn ở Thần đô. Lúc đó Tô Mạnh chiến ý dâng trào, thân hãm trong vòng vây vậy mà vẫn giết ra một con đường máu, khiến y vô cùng kinh hãi, cảm nhận được cái gọi là đại giang sóng sau đè sóng trước, mà hôm nay, Tô Mạnh thành thục nội liễm, khí thế ám tàng, không còn cái dáng vẻ chí khí hiên ngang rầm rầm như hồi còn trẻ, mà trầm ổn khiến người ta sợ hãi, khiến y chỉ còn cảm giác ngưỡng mộ, chứ không còn ý tưởng muốn đối địch.
Pháp Thân vừa chứng, tiên phàm có khác!
Nói cái gì đại giang sóng sau đè sóng trước đã là không có ý nghĩa, ai tới trước làm vua!
Không khí trong mật thất theo Mạnh Kỳ bước vào, xuất hiện sự thay đổi vi diệu.
Tô Vô Danh bình thản gật đầu: “Ngươi của quá khứ không phải ngươi, ngươi của kiếp sau cũng không phải là ngươi, thật là khó có được.”
Ông đã biết Mạnh Kỳ chém đứt cả quá khứ lẫn tương lai, chỉ chừa lại một kiếp này duy nhất mà thôi.
Lục đại tiên sinh cũng mỉm cười cảm khái: “Ngươi quả nhiên cũng lựa chọn con đường này, hơn nữa lại còn đạt tới trình độ này, tốt lắm, làm rất tốt. Hèn gì có thể kiêm cả đặc thù của Truyền Thuyết lẫn Bỉ Ngạn. Có điều con đường này của chúng ta cô đơn hiểm trở, so với những kẻ tấn chức bình thường gian nan và nguy hiểm hơn rất nhiều.”
Nếu là đường bình thường, chỉ cần hình chiếu bất diệt, thân mình sẽ là bất tử. Không chỗ không ở, chiếu gặp tương lai, rất khó bị Truyền Thuyết trở xuống giết chết, dù có nhiều người vây sát cũng vô dụng, mức độ an toàn của bản thân là cực cao. Con đường bước đi đương nhiên thông thuận, chứ không đặc dị, nguy hiểm như Lục đại tiên sinh và Mạnh Kỳ.
Đặc thù Bỉ Ngạn? Ngoài Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh, Hà Thất, Vân Hạc và Cao Đằng đều trừng to hai mắt.
Cái gì là Bỉ Ngạn? Là những kẻ độ hết khổ hải, kết ra nửa bước Đạo Quả, là Bỉ Ngạn, ngoài những Đạo Tôn và Phật Tổ đã siêu thoát không thể siêu độ, cơ hồ không nhúng tay thế sự, Bỉ Ngạn chính là đại nhân vật cao nhất!
Kỷ nguyên tan biến và tân sinh, rất nhiều cái gọi là đại kiếp, đều là do tranh đấu của các Bỉ Ngạn giả, bọn họ tồn tại trong quá khứ, tồn tại trong hiện tại, và tồn tại cả trong tương lai, có thể chuyển nhân thành quả, chỉ hươu bảo ngựa, chỉ ngờ thôi cũng khiến cho người ta không rét mà run, chính là Bỉ Ngạn.
Tô Mạnh vừa chứng Pháp Thân, bước vào Nhân Tiên cảnh giới, đã có đặc thù của Bỉ Ngạn?
Đây là chuyện từ xưa đến nay, chưa bao giờ có!
“Coi như là vượt qua chông gai, mở một con đường mới cho hậu nhân.” Mạnh Kỳ cười cười, vén áo, ngồi xuống bồ đoàn.
Đã lựa chọn con đường này, không còn đường hối hận, dù có quỳ cũng phải đi tiếp.
Đối với chuyện này, hắn không nói thêm gì, cũng không cần phải nói thêm cái gì.
Hà Thất bị đặc thù Bỉ Ngạn làm chấn động, nghi hoặc hỏi: “Đi con đường của các ngươi, lúc chứng Pháp Thân không có Thiên kiếp sao?”
Pháp Thân chi kiếp rất là khủng bố, vô cùng dễ làm cho người khác chú ý, cho dù lúc ấy không cảm ứng được, thì sau đó cũng phải nghe nói.
Nhất là khi Tô Mạnh chứng Pháp Thân còn đạt được đặc thù của Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn, mạnh hơn xa Pháp Thân bình thường, Thiên kiếp hẳn là càng thêm hung mãnh.
“Tình hình của ta đặc biệt, cái ta gặp là nhân kiếp.” Mạnh Kỳ đáp.
Vân Hạc cười tủm tỉm: “Đao tốt.”
Tuy thanh đao kia đã nằm trong bao, không lộ ra ngoài, nhưng ai nhìn một cái thôi, cũng cảm thấy trong lòng run sợ.
“Bá Vương Tuyệt Đao.” Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.
Bá Vương Tuyệt Đao? Hắn đã cướp được nó từ trong tay Tố Nữ đạo? Hà Thất và Cao Đằng đều khiếp sợ.
Tuyệt thế thần binh còn sót lại trong thiên hạ không nhiều, Bá Vương Tuyệt Đao chính là một trong số đó!
Mạnh Kỳ cảm nhận được chấn động, khẽ cười: “Nó tự bay tới.”
Bá Vương Tuyệt Đao không chỉ là tuyệt thế thần binh, mà còn là hàng đầu trong hàng ngũ tuyệt thế thần binh, dù bị đám đại năng Lục Đạo vì không muốn người khác biết nên không xếp nó lên danh sách, nhưng vị trí của nó vẫn nằm ở hàng đầu của mười đại tuyệt thế thần binh, có uy lực tương đương Bỉ Ngạn, tương đương nửa bước Đạo Quả, có danh xưng cực cao. Nếu Nguyên Dương xích là “Phòng ngự đệ nhất”, Nhân Hoàng kiếm là “Vương đạo đệ nhất”, Quang Âm đao là “Khó lường đệ nhất”, Minh Hải kiếm là “Sát sinh đệ nhất”, Luân Hồi ấn là “Thần bí đệ nhất”, Yêu Thánh thương là “Hủy diệt đệ nhất”, Thiên Tru phủ là “Công kích đệ nhất”, Ma Hoàng trảo là “Ô uế đệ nhất”, Bồ Đề diệu thụ “Không có gì không xoát”, thì Bá Vương Tuyệt Đao chính là “Cương mãnh đệ nhất”!
Hôm nay nghĩ đến, nhánh cây giúp Ngũ Chỉ sơn trấn áp Ma Phật A Nan Lưu Ly hẳn là Bồ Đề diệu thụ. Thời Thần Thoại, cây bồ đề giúp Phật Tổ lấy bản thân ngộ đạo cũng đạt được nửa bước Đạo Quả mà thành, theo Phật Tổ nhập diệt mà biến mất, cho đến khi Ma Phật loạn thế.
Hèn gì đám đại năng Dương Tiễn đều nhất trí tin rằng người trấn áp Ma Phật A Nan là Phật Tổ.
Nghe vậy, Vân Hạc sửng sốt, vỗ tay cười: “Tô tiểu hữu, ngươi vượt qua nhiều gian nan nguy hiểm trở về, không chỉ trở thành Nhân Tiên, còn lấy được Bá Vương Tuyệt Đao, có đặc thù của cả Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn. Chính là trời giúp chúng ta.”
“Vãn bối tới đây chính là vì việc này.” Mạnh Kỳ gật đầu.
Đề tài chuyển về chuyện chính, Lục đại tiên sinh tiếp tục nói: “Năm đó Cổ Nhĩ Đa chỉ còn sót lại Chân Linh, gặp được kì ngộ, chỉ có mười năm ngắn ngủi, quá lắm thì chỉ có thể khôi phục được như cũ, nếu Thiên Tru phủ không có đột phá, một mình lão phu đủ ngăn cản y.”
Hơn mười năm nay, Lục đại tiên sinh không hề hoang phí thời gian, chém đứt mối liên hệ của ta và ‘ta khác’, sáng lập ra một con đường hoàn toàn mới, tuy con đường này từng bước đều nguy hiểm, nhưng cũng vẫn tăng tiến mạnh mẽ.
Xem ra Lục đại tiên sinh chỉ còn cách Thiên Tiên không xa...... Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
Tô Vô Danh đạm mạc nói: “Nếu tà ma tả đạo tấn công quy mô, thì sự việc không khó. Chỉ lo minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, khoảng thời gian tới, chư vị đều phải cẩn thận.”
“Được.” Hà Thất gật gật đầu, “Nhưng phòng thủ lâu tất sẽ sinh ra sơ hở, chúng ta cũng không thể luôn bị động ứng đối, phải ngờ chuyện chủ động công kích.”
Vân Hạc nhíu mày: “Tà ma nhờ vào ẩn núp mà sống sót, dù có muốn chủ động công kích cũng phải tìm được bọn chúng cái đã.”
Lục đại tiên sinh trầm ngâm: “Chúng ta phải thắng quang minh chính đại, chiếm lấy thiên hạ chi thế, nên nhất định không thể lỗ mãng, đóng vững đánh chắc là được. Trước mắt phải cẩn thận bản thân, đề phòng ám sát và Yêu tộc đục nước béo cò, chúng ta giao vật tùy thân của mình cho mỗi người một món để lúc nào cũng có thể liên lạc được với nhau, có cơ hội sẽ nắm ngay lấy, tương kế tựu kế.”
Giữa Pháp Thân truyền đạt tin tức cực nhanh, ví dụ như Lục đại tiên sinh có thể dùng kiếm quang ẩn giấu tin tức để truyền đi, nhưng cách này không phải lúc nào cũng tới nơi kịp lúc, những lúc quan trọng nhất định là không kịp, nên ông mới có đề nghị này.
Mạnh Kỳ mỉm cười, nhìn quanh một vòng: “Không cần phiền toái như vậy, các vị tiền bối nếu tin được ta, vậy mỗi vị hãy đưa một vật tùy thân cho ta, lấy ta làm đầu mối, thành lập liên hệ nhân quả tạm thời với ta, thông qua ta để liên lạc với nhau.”
Cách này giống với kiểu cách không bắt Đoàn Thụy hay thông qua Kim Sinh kính để liên hệ với Cao Lãm!
Vân Hạc mỉm cười: “Như thế rất tốt, vạn vô nhất thất!”
Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh cũng gật đầu. Hà Thất nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý, chỉ có Cao Đằng sau khi xin chỉ thị của Cao Lãm, mới gật đầu.
Ngọc bội, kiếm phù vân vân đưa cho Mạnh Kỳ, đôi mắt hắn biến đổi, một đen một trắng, sâu bên trong có một cái Đạo Nhất Lưu Ly đăng, chiếu ra ánh sáng hai màu đen trắng!
............
Giang Đông.
Vương Tư Viễn ngồi trong tổ trạch, bỗng nhiên trong lòng vừa động, vội tế Lạc Thư, trong mắt đầy điên cuồng:
“Giỏi lắm, hắn đã thoát được khỏi A Nan!”
Lạc Thư xoay tròn, những đốm sáng thi nhau bay xuống, suy diễn tiên thiên bát quái, bao phủ quanh người Vương Tư Viễn.
Hư ảo vang lên mấy tiếng răng rắc không ngừng, Vương Tư Viễn phun ra mấy ngụm máu tươi, nhưng vẻ mặt tái nhợt lại có vẻ thoải mái, như thoát được khỏi ràng buộc gì đó.
Lúc trước Ma Phật phù hộ Vương gia vượt qua đại kiếp, cũng đã âm thầm lưu lại thủ đoạn, muốn khiến Vương gia làm thuộc hạ của y.
Hôm nay Ma Phật Phân Thần phai mờ, tạm thời chưa thoát ra được khỏi phong ấn, Vương Tư Viễn lập tức bắt lấy cơ hội, thoát khỏi trói buộc, từ hôm nay cá bơi ra biển rộng, trời cao mặc chim bay!
“Có thể tập trung trùng kích Pháp Thân rồi......” Vương Tư Viễn vui vẻ, “Chỉ là đại kiếp đã tới rất gần, đám đại năng e là sẽ dùng tới đám tông môn thế gia có liên quan tới mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.